Edit: Hy
Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên đi thẳng tới phòng đã đặt, khu tầng trệt này là phòng riêng, nếu không có ai mời thì không thể tự ý đi lên được.
Hình Thiên đi trước đẩy cửa phòng ra, đồng thời liếc nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi đó. Sau đó nghiêng người để Lãnh Tĩnh Hàn đi vào cũng tiện tay đóng cửa phòng lại. Anh lấy trong túi ra một món đồ chỉ lớn hơn ngón tay một chút.
Người đàn ông thấy Lãnh Tĩnh Hàn đi vào đầu tiên là cả người cứng ngắt lại ngồi ở ghế sô pha nhìn anh, tới khi Lãnh Tĩnh Hàn đi tới trước mặt ông. Ông mới từ từ đứng dậy, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn từ trên xuống dưới rồi ngu ngơ nói: “Rất giống…”
Sắc mặt của Lãnh Tĩnh Hàn không đổi, chỉ liếc nhìn người đàn ông mập mạp đang đứng trước mặt mình. Lạnh nhạt ngồi xuống, thuận tay lấy ra một điếu thuốc. Anh hút một hơi rồi phả ra một làn khói mỏng, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Tôi giống ai?”
Khóe miệng người đàn ông hơi co giật, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, không giống ai hết…”
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn qua làn sương mù, con ngươi như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta. Đối phương bị nhìn như vậy không khỏi rùng mình: “Tôi giống ai không quan trọng, mục đích tôi tới tìm ông… Chắc ông biết chứ!”
Người đàn ông im lặng, ông ta có cảm giác không khí xung quanh dần loãng đi, hô hấp hơi khó khăn.
Ông nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ một ánh mắt mà làm khí thế của người khác bị áp đảo. Người đàn ông này, sơ với anh Nguyên năm đó càng vênh váo hung hăng hơn nữa.
Anh Nguyên là nhờ vào tôi luyện, còn người này… là từ xương tủy đi ra. Căn bản không cần nhờ những trải nghiệm hay địa vị có sẵn, những thứ đó đối với người này chỉ như gấm thêm hoa mà thôi.
“Lãnh thiếu muốn biết chuyện gì?” Người đàn ông ổn định tinh thần lại hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhếch môi, ra dấu cho người đàn ông ngồi xuống: “Chuyện của tôi và Tiêu Thần không còn là bí mật nữa. Nhưng chuyện thương trường tôi cũng không quan tâm lắm, cái tôi muốn biết là nguyên nhân.”
Người đàn ông nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, từ đầu tới cuối, trên mặt anh luôn mang theo vẻ lạnh nhạt. Làm người ta đoán không ra suy nghĩ của anh. Ông hơi khó xử, chuyện phía sau làm cho ông rất khó mở miệng, “Chuyện này…”
Lãnh Tĩnh Hàn thản nhiên hút thuốc, anh nhìn vẻ mặt lưỡng lự của người đàn ông cũng không hỏi gì, chỉ im lặng chờ.
Thời gian từng chút trôi qua, Lãnh Tĩnh Hàn hút xong điếu thuốc người đàn ông đó vẫn còn lưỡng lự. Anh đứng dậy, dụi thuốc vào gạt tàn, không thèm nhìn ông ta mà tự rót cho mình một ly rượu, tất cả hành động đều lộ ra vẻ ép buộc làm tim của người đàn ông đó run rẩy như hòn đá.
Hô hấp của người đàn ông đó càng dồn dập hơn trước, không khí trong phòng cũng dần trở nên nặng nề. Ông khó khăn nuốt nước bọt mở miệng nói chuyện: “Nếu tôi nói cho Lãnh thiếu nghe vài chuyện, vậy thì tôi…”
“Người nhà của ông sẽ an toàn trở lại bên cạnh ông.” Lãnh Tĩnh Hàn cầm ly rượu trong tay, hai chân bắt chéo tùy ý. “Hơn nữa tôi sẽ cho tiền để mấy người có thể di dân, cho tiền các người sinh hoạt. Đảm bảo an toàn của mọi người !”
“Tôi làm sao có thể tin ngài được?” Người đàn ông cấp bách hỏi lại
Lãnh Tĩnh Hàn cười nhạt, nụ cười vậy làm người ta càng cảm thấy lạnh lùng thêm. Đôi mắt đen không đáy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mặt, mấp máy môi nói: “Chỉ bằng một việc… tôi muốn ông chết thì ông sẽ sống không yên.”
Người đàn ông đó run rẩy, nỗi sợ lan tỏa toàn thân. Chỉ có mấy chữ đơn giản mà lại làm cho người ta sợ run người, loại khí phách từ xương tủy đi ra này làm ông có cảm giác lạnh từ đầu tới chân.
“Rầm!”
Người đàn ông bỗng chốc trượt té khỏi ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt đứng dậy. Hô hấp nặng nề nói: “Lãnh thiếu thích nói đùa thật… Bây giờ là xã hội pháp quyền, được luật pháp bảo hộ.”
“Trước giờ tui không nói giỡn, bạn bè của tôi đều hiểu câu tôi nói là thế nào… nhưng ông lại không phải họ!” Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn giống như tu la trong địa ngục, lạnh lẽo và xen lẫn tức giận bao trùm cả căn phòng.
*
“Thưa ngài, có người phá rồi!”
Trong một phòng ở gần MG, mộ người đang ông đang nhíu mày nghe, trên tai đeo tai nghe đang cố gắng vận hành máy móc.
Ngài R mang mặt nạ nhìn ra ngoài, ánh mắt thâm trầm nói: “Không phải nói sẽ không có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông đứng bên ngoài rùng mình, cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ đầy trên người, anh ta ậm ừ nói: “Hình như Lãnh Tĩnh Hàn đã nhận ra chuyện gì đó… Nếu không, hắn ta sẽ không phát hiện ra thiết bị được lắp trong phòng…”
Ánh mắt của ngài R trở nên thâm trầm, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì. Sau đó mới nhếch môi cười nói: “Cậu ta quả nhiên không làm tôi thất vọng!”
*
Ở cục cảnh sát khu Nam.
Hà Tuấn và Kili thấy sắp tan tầm rồi, hai người đang bàn bạc với nhau tan làm có muốn đi hát không. Dù sao thì sếp Mộc cũng khỏe lại, Thiên Thanh thì được trở về tổ hành động, nói chung cũng là việc vui phải chúc mừng.
Mộ Thiên Thanh cả ngày hôm nay đều rất vui, cô không ngừng lau chùi súng của mình, rời đi lâu như vậy tình cảm của cô và nó cũng lạnh nhạt dần…
“Thiên Thanh, sếp Mộc bảo cô vào phòng làm việc kìa!” Đột nhiên có giọng nói nào đó vang lên.
Lập tức mọi ánh mắt mờ ám đều nhìn về phía cô. Hà Tuần còn cố trêu ghẹo thêm: “Sếp Mộc bận bịu cả ngày, bây giờ cũng sắp tan tần nên có thể gặp nhau rồi. Vậy mà chờ thêm chút cũng không được nữa.”
Mộ Thiên Thanh nghe xong thì đỏ bừng cả mặt, cô giả bộ lạnh lùng nói lại: “Hà Tuấn, đang trong giờ làm việc đó!”
Hà Tuấn vội vàng lấy tay che miệng lại, đây chẳng khác nào là công tư không rõ ràng!
Mộ Thiên Thanh bất đắc dĩ nhét súng vào bao, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc đi thẳng tới phòng của Thượng Quan Mộc…
Sau khi đi cô còn nghe được giọng nói nho nhỏ trêu chọc mình ở sau lưng, đối với mấy câu đó cô không giận… cũng không hề vui vẻ gì.
“Cốc cốc!” Mộ Thiên Thanh gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói từ bên trong truyền ra đồng thời Mộ Thiên Thanh cũng đẩy cửa vào, rất cũng kính đi tới chỗ của Thượng Quan Mộc, xong rồi hỏi: “Sếp Mộc tìm em?”
“Ừm! Em ngồi đi!” Thượng Quan Mộc trả lời lại, đầu cũng không ngẩng lên mà tiếp tục cầm bút điền hồ sơ.
Mộ Thiên Thanh ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt quét qua những tập tài liệu kia mà nhíu mày. Đột nhiên cô nhớ tới lời của Trì Uyển Như, anh đúng là làm việc không ngừng nghỉ.
Thượng Quan Mộc coi xong tập hồ sơ trong tay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ bần thần của Mộ Thiên Thanh đang nhìn tập hồ sơ của mình. Anh cười quyến rũ hỏi: “Sao vậy? Đau lòng cho anh à?”
Mộ Thiên Thanh thu hồi suy nghĩ lại nhìn về phía Thượng Quan Mộc, vừa vặn đón nhận ánh mắt thâm thúy của anh. Cô hơi nhếch môi cười, đồng thời cũng lãng sang chuyện khác: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Người đã từng công tư rõ ràng như cô, nhưng khi thấy chứng cứ có liên quan tới Lãnh Tĩnh Hàn thì cô không thể phân định rõ ràng công và tư được nữa…
Thượng Quan Mộc thu hồi ánh mắt si mê với cô, sắc mặt hơi nghiêm nghị nói: “Anh nhận được tin, có thể em sẽ được thăng chức…”
“Hả?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ hỏi lại.
Thượng Quan Mộc hơi gật đầu, tin tức này là tổng cục mới lén truyền xuống. Lúc Thiên Thanh trở về tổ đã có nhiều người ngoài có ý kiến rồi, nếu như giờ thêm tin tức thăng chức được truyền ra, thì không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.
Tuy rằng trên tổng cục đưa ra một vài nguyên nhân, nhưng tình huống như vậy không nên xảy ra trên người Mộ Thiên Thanh. Sau nhiều năm cố gắng làm cảnh sát, chỉ vì chúc ồn ào này xém chút bị cắt chức, bây giờ lại sắp được thăng chức…
Tin tức này đúng là chấn động mà.
“Anh nghe ai nói vậy?” Mộ Thiên Thanh giờ mới phản ứng lại, nhíu mày hỏi.
“Không quan trọng nữa. Nhưng nếu thật thì e là sẽ có sóng gió…” Thượng Quan Mộc không nói cho Mộ Thiên Thanh biết nguồn tin ở đâu ra. Dù sao anh cũng phải cố gắng cẩn thận, “Với tình hình bây giờ của em mà được thăng chức thì e là sẽ có rắc rối.”
Mộ Thiên Thanh nếu được thăng chức thì ai cũng vui, nhưng với tình hình như bây giờ thì cô sẽ chuốc lấy nhiều phiền phức. Chỉ với dư luận đồn thôi cũng đủ đè chết người rồi.
Nghĩ tới đây mà Thượng Quan Mộc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ có nên áp sự tình xuống không.
Mộ Thiên Thanh im lặng không nói gì, cô mơ màng cảm giác như chuyện này có quan hệ với Lãnh Tĩnh Hàn. Hôm nay cô vẫn đang chìm trong sự vui sướng khi được cầm lại súng, nhưng lại không nghi ngờ tại sao mình được quay trở về.
Giờ nghĩ lại mà Mộ Thiên Thanh không khỏi nhíu mày, đêm hôm đó Lãnh Tĩnh Hàn nói với cô…
Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô mà lòng Thượng Quan Mộc hơi chìm xuống. Có một số việc không cần đi chứng thật nhưng không có nghĩa là anh không đón được.
“Anh muốn nghe ý kiến của em.” Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh
“Anh quyết định đi!” Mộ Thiên Thanh lạnh nhạt trả lời lại, cô hiểu được ý của Thượng Quan Mộc. Thật ra chuyện thăng chức đối với cô không quan tọng, chỉ cần có thể trở về tổ hành động là tốt rồi.
“Trong lòng anh dĩ nhiên muốn em được thăng chức rồi…” Giọng nói của Thượng Quan Mộc có chút nặng nề, tuy rằng hiện tại cha không có phản đối mối quan hệ của anh và Thiên Thanh nhưng nếu Thiên Thanh cứ gặp tình hình vậy thì họ sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.
Anh không muốn Thiên Thanh bị tổn thương, với sức ép của dư luận cô sẽ chịu không nổi…
Mộ Thiên Thanh cười nhạt, sao cô không biết Thượng Quan Mộc đang nghĩ gì chứ.
Cô không có khờ tới mức cho rằng xã hội bây giờ không quan trọng việc môn đăng hộ đối, coi như Thượng Quan Mộc không có suy nghĩ đó thì chưa chắc chủ tịch Thượng Quan và Trì Uyển Như sẽ không có.
Tiếng chuông dễ nghe bỗng chốc vang lên đánh vỡ bầu không khí giữa hai người, Thượng Quan Mộc thu hồi tầm mắt nhận điện thoại…
“Sếp Mộc, anh và Thiên Thanh đi hay không, hay chúng tôi đi trước?” Trong điện thoại vang lên giọng điệu chế nhạo của Hà Tuấn.
Thượng Quan Mộc bắt đắc dĩ cười nói: “Cùng đi đi!”
Hà Tuấn trả lời lại: “OK, vậy chúng tôi đợi anh dưới sân!”
“Ừ!” Thượng Quan Mộc cúp điện thoại nhìn Mộ Thiên Thanh nói: “Chuyện này nếu giao cho anh xử lý thì em hãy tin anh hoàn toàn đi.”
Mộ Thiên Thanh gật đầu nói: “Em..”
“Anh biết em đang nghĩ gì!” Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh, “Tình hình như vậy, mấy thủ đoạn bình thường chưa chắc ngăn lại được. Kết quả cuối cùng cũng không khác biệt lắm, một là ngăn em thăng chức, hai là… nghĩ cách cho em lên chức hợp lý!”
Mộ Thiên Thanh im lặng.
“Đi thôi, bọn họ chờ mình dưới lầu kìa…”
Thượng Quan Mộc nói xong thì đứng lên, chuyện này thật ra anh có thể trực tiếp xử lý. Nhưng anh không hy vọng Thiên Thanh biết anh đã sắp xếp cho cô, hai người ở cùng nhau, chỉ cần làm chuyện gì cũng phải khiến đối phương tin tưởng hoàn toàn!
Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên đi thẳng tới phòng đã đặt, khu tầng trệt này là phòng riêng, nếu không có ai mời thì không thể tự ý đi lên được.
Hình Thiên đi trước đẩy cửa phòng ra, đồng thời liếc nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi đó. Sau đó nghiêng người để Lãnh Tĩnh Hàn đi vào cũng tiện tay đóng cửa phòng lại. Anh lấy trong túi ra một món đồ chỉ lớn hơn ngón tay một chút.
Người đàn ông thấy Lãnh Tĩnh Hàn đi vào đầu tiên là cả người cứng ngắt lại ngồi ở ghế sô pha nhìn anh, tới khi Lãnh Tĩnh Hàn đi tới trước mặt ông. Ông mới từ từ đứng dậy, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn từ trên xuống dưới rồi ngu ngơ nói: “Rất giống…”
Sắc mặt của Lãnh Tĩnh Hàn không đổi, chỉ liếc nhìn người đàn ông mập mạp đang đứng trước mặt mình. Lạnh nhạt ngồi xuống, thuận tay lấy ra một điếu thuốc. Anh hút một hơi rồi phả ra một làn khói mỏng, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Tôi giống ai?”
Khóe miệng người đàn ông hơi co giật, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, không giống ai hết…”
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn qua làn sương mù, con ngươi như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta. Đối phương bị nhìn như vậy không khỏi rùng mình: “Tôi giống ai không quan trọng, mục đích tôi tới tìm ông… Chắc ông biết chứ!”
Người đàn ông im lặng, ông ta có cảm giác không khí xung quanh dần loãng đi, hô hấp hơi khó khăn.
Ông nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ một ánh mắt mà làm khí thế của người khác bị áp đảo. Người đàn ông này, sơ với anh Nguyên năm đó càng vênh váo hung hăng hơn nữa.
Anh Nguyên là nhờ vào tôi luyện, còn người này… là từ xương tủy đi ra. Căn bản không cần nhờ những trải nghiệm hay địa vị có sẵn, những thứ đó đối với người này chỉ như gấm thêm hoa mà thôi.
“Lãnh thiếu muốn biết chuyện gì?” Người đàn ông ổn định tinh thần lại hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhếch môi, ra dấu cho người đàn ông ngồi xuống: “Chuyện của tôi và Tiêu Thần không còn là bí mật nữa. Nhưng chuyện thương trường tôi cũng không quan tâm lắm, cái tôi muốn biết là nguyên nhân.”
Người đàn ông nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, từ đầu tới cuối, trên mặt anh luôn mang theo vẻ lạnh nhạt. Làm người ta đoán không ra suy nghĩ của anh. Ông hơi khó xử, chuyện phía sau làm cho ông rất khó mở miệng, “Chuyện này…”
Lãnh Tĩnh Hàn thản nhiên hút thuốc, anh nhìn vẻ mặt lưỡng lự của người đàn ông cũng không hỏi gì, chỉ im lặng chờ.
Thời gian từng chút trôi qua, Lãnh Tĩnh Hàn hút xong điếu thuốc người đàn ông đó vẫn còn lưỡng lự. Anh đứng dậy, dụi thuốc vào gạt tàn, không thèm nhìn ông ta mà tự rót cho mình một ly rượu, tất cả hành động đều lộ ra vẻ ép buộc làm tim của người đàn ông đó run rẩy như hòn đá.
Hô hấp của người đàn ông đó càng dồn dập hơn trước, không khí trong phòng cũng dần trở nên nặng nề. Ông khó khăn nuốt nước bọt mở miệng nói chuyện: “Nếu tôi nói cho Lãnh thiếu nghe vài chuyện, vậy thì tôi…”
“Người nhà của ông sẽ an toàn trở lại bên cạnh ông.” Lãnh Tĩnh Hàn cầm ly rượu trong tay, hai chân bắt chéo tùy ý. “Hơn nữa tôi sẽ cho tiền để mấy người có thể di dân, cho tiền các người sinh hoạt. Đảm bảo an toàn của mọi người !”
“Tôi làm sao có thể tin ngài được?” Người đàn ông cấp bách hỏi lại
Lãnh Tĩnh Hàn cười nhạt, nụ cười vậy làm người ta càng cảm thấy lạnh lùng thêm. Đôi mắt đen không đáy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mặt, mấp máy môi nói: “Chỉ bằng một việc… tôi muốn ông chết thì ông sẽ sống không yên.”
Người đàn ông đó run rẩy, nỗi sợ lan tỏa toàn thân. Chỉ có mấy chữ đơn giản mà lại làm cho người ta sợ run người, loại khí phách từ xương tủy đi ra này làm ông có cảm giác lạnh từ đầu tới chân.
“Rầm!”
Người đàn ông bỗng chốc trượt té khỏi ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt đứng dậy. Hô hấp nặng nề nói: “Lãnh thiếu thích nói đùa thật… Bây giờ là xã hội pháp quyền, được luật pháp bảo hộ.”
“Trước giờ tui không nói giỡn, bạn bè của tôi đều hiểu câu tôi nói là thế nào… nhưng ông lại không phải họ!” Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn giống như tu la trong địa ngục, lạnh lẽo và xen lẫn tức giận bao trùm cả căn phòng.
*
“Thưa ngài, có người phá rồi!”
Trong một phòng ở gần MG, mộ người đang ông đang nhíu mày nghe, trên tai đeo tai nghe đang cố gắng vận hành máy móc.
Ngài R mang mặt nạ nhìn ra ngoài, ánh mắt thâm trầm nói: “Không phải nói sẽ không có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông đứng bên ngoài rùng mình, cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ đầy trên người, anh ta ậm ừ nói: “Hình như Lãnh Tĩnh Hàn đã nhận ra chuyện gì đó… Nếu không, hắn ta sẽ không phát hiện ra thiết bị được lắp trong phòng…”
Ánh mắt của ngài R trở nên thâm trầm, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì. Sau đó mới nhếch môi cười nói: “Cậu ta quả nhiên không làm tôi thất vọng!”
*
Ở cục cảnh sát khu Nam.
Hà Tuấn và Kili thấy sắp tan tầm rồi, hai người đang bàn bạc với nhau tan làm có muốn đi hát không. Dù sao thì sếp Mộc cũng khỏe lại, Thiên Thanh thì được trở về tổ hành động, nói chung cũng là việc vui phải chúc mừng.
Mộ Thiên Thanh cả ngày hôm nay đều rất vui, cô không ngừng lau chùi súng của mình, rời đi lâu như vậy tình cảm của cô và nó cũng lạnh nhạt dần…
“Thiên Thanh, sếp Mộc bảo cô vào phòng làm việc kìa!” Đột nhiên có giọng nói nào đó vang lên.
Lập tức mọi ánh mắt mờ ám đều nhìn về phía cô. Hà Tuần còn cố trêu ghẹo thêm: “Sếp Mộc bận bịu cả ngày, bây giờ cũng sắp tan tần nên có thể gặp nhau rồi. Vậy mà chờ thêm chút cũng không được nữa.”
Mộ Thiên Thanh nghe xong thì đỏ bừng cả mặt, cô giả bộ lạnh lùng nói lại: “Hà Tuấn, đang trong giờ làm việc đó!”
Hà Tuấn vội vàng lấy tay che miệng lại, đây chẳng khác nào là công tư không rõ ràng!
Mộ Thiên Thanh bất đắc dĩ nhét súng vào bao, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc đi thẳng tới phòng của Thượng Quan Mộc…
Sau khi đi cô còn nghe được giọng nói nho nhỏ trêu chọc mình ở sau lưng, đối với mấy câu đó cô không giận… cũng không hề vui vẻ gì.
“Cốc cốc!” Mộ Thiên Thanh gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói từ bên trong truyền ra đồng thời Mộ Thiên Thanh cũng đẩy cửa vào, rất cũng kính đi tới chỗ của Thượng Quan Mộc, xong rồi hỏi: “Sếp Mộc tìm em?”
“Ừm! Em ngồi đi!” Thượng Quan Mộc trả lời lại, đầu cũng không ngẩng lên mà tiếp tục cầm bút điền hồ sơ.
Mộ Thiên Thanh ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt quét qua những tập tài liệu kia mà nhíu mày. Đột nhiên cô nhớ tới lời của Trì Uyển Như, anh đúng là làm việc không ngừng nghỉ.
Thượng Quan Mộc coi xong tập hồ sơ trong tay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ bần thần của Mộ Thiên Thanh đang nhìn tập hồ sơ của mình. Anh cười quyến rũ hỏi: “Sao vậy? Đau lòng cho anh à?”
Mộ Thiên Thanh thu hồi suy nghĩ lại nhìn về phía Thượng Quan Mộc, vừa vặn đón nhận ánh mắt thâm thúy của anh. Cô hơi nhếch môi cười, đồng thời cũng lãng sang chuyện khác: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Người đã từng công tư rõ ràng như cô, nhưng khi thấy chứng cứ có liên quan tới Lãnh Tĩnh Hàn thì cô không thể phân định rõ ràng công và tư được nữa…
Thượng Quan Mộc thu hồi ánh mắt si mê với cô, sắc mặt hơi nghiêm nghị nói: “Anh nhận được tin, có thể em sẽ được thăng chức…”
“Hả?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ hỏi lại.
Thượng Quan Mộc hơi gật đầu, tin tức này là tổng cục mới lén truyền xuống. Lúc Thiên Thanh trở về tổ đã có nhiều người ngoài có ý kiến rồi, nếu như giờ thêm tin tức thăng chức được truyền ra, thì không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.
Tuy rằng trên tổng cục đưa ra một vài nguyên nhân, nhưng tình huống như vậy không nên xảy ra trên người Mộ Thiên Thanh. Sau nhiều năm cố gắng làm cảnh sát, chỉ vì chúc ồn ào này xém chút bị cắt chức, bây giờ lại sắp được thăng chức…
Tin tức này đúng là chấn động mà.
“Anh nghe ai nói vậy?” Mộ Thiên Thanh giờ mới phản ứng lại, nhíu mày hỏi.
“Không quan trọng nữa. Nhưng nếu thật thì e là sẽ có sóng gió…” Thượng Quan Mộc không nói cho Mộ Thiên Thanh biết nguồn tin ở đâu ra. Dù sao anh cũng phải cố gắng cẩn thận, “Với tình hình bây giờ của em mà được thăng chức thì e là sẽ có rắc rối.”
Mộ Thiên Thanh nếu được thăng chức thì ai cũng vui, nhưng với tình hình như bây giờ thì cô sẽ chuốc lấy nhiều phiền phức. Chỉ với dư luận đồn thôi cũng đủ đè chết người rồi.
Nghĩ tới đây mà Thượng Quan Mộc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ có nên áp sự tình xuống không.
Mộ Thiên Thanh im lặng không nói gì, cô mơ màng cảm giác như chuyện này có quan hệ với Lãnh Tĩnh Hàn. Hôm nay cô vẫn đang chìm trong sự vui sướng khi được cầm lại súng, nhưng lại không nghi ngờ tại sao mình được quay trở về.
Giờ nghĩ lại mà Mộ Thiên Thanh không khỏi nhíu mày, đêm hôm đó Lãnh Tĩnh Hàn nói với cô…
Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô mà lòng Thượng Quan Mộc hơi chìm xuống. Có một số việc không cần đi chứng thật nhưng không có nghĩa là anh không đón được.
“Anh muốn nghe ý kiến của em.” Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh
“Anh quyết định đi!” Mộ Thiên Thanh lạnh nhạt trả lời lại, cô hiểu được ý của Thượng Quan Mộc. Thật ra chuyện thăng chức đối với cô không quan tọng, chỉ cần có thể trở về tổ hành động là tốt rồi.
“Trong lòng anh dĩ nhiên muốn em được thăng chức rồi…” Giọng nói của Thượng Quan Mộc có chút nặng nề, tuy rằng hiện tại cha không có phản đối mối quan hệ của anh và Thiên Thanh nhưng nếu Thiên Thanh cứ gặp tình hình vậy thì họ sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.
Anh không muốn Thiên Thanh bị tổn thương, với sức ép của dư luận cô sẽ chịu không nổi…
Mộ Thiên Thanh cười nhạt, sao cô không biết Thượng Quan Mộc đang nghĩ gì chứ.
Cô không có khờ tới mức cho rằng xã hội bây giờ không quan trọng việc môn đăng hộ đối, coi như Thượng Quan Mộc không có suy nghĩ đó thì chưa chắc chủ tịch Thượng Quan và Trì Uyển Như sẽ không có.
Tiếng chuông dễ nghe bỗng chốc vang lên đánh vỡ bầu không khí giữa hai người, Thượng Quan Mộc thu hồi tầm mắt nhận điện thoại…
“Sếp Mộc, anh và Thiên Thanh đi hay không, hay chúng tôi đi trước?” Trong điện thoại vang lên giọng điệu chế nhạo của Hà Tuấn.
Thượng Quan Mộc bắt đắc dĩ cười nói: “Cùng đi đi!”
Hà Tuấn trả lời lại: “OK, vậy chúng tôi đợi anh dưới sân!”
“Ừ!” Thượng Quan Mộc cúp điện thoại nhìn Mộ Thiên Thanh nói: “Chuyện này nếu giao cho anh xử lý thì em hãy tin anh hoàn toàn đi.”
Mộ Thiên Thanh gật đầu nói: “Em..”
“Anh biết em đang nghĩ gì!” Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh, “Tình hình như vậy, mấy thủ đoạn bình thường chưa chắc ngăn lại được. Kết quả cuối cùng cũng không khác biệt lắm, một là ngăn em thăng chức, hai là… nghĩ cách cho em lên chức hợp lý!”
Mộ Thiên Thanh im lặng.
“Đi thôi, bọn họ chờ mình dưới lầu kìa…”
Thượng Quan Mộc nói xong thì đứng lên, chuyện này thật ra anh có thể trực tiếp xử lý. Nhưng anh không hy vọng Thiên Thanh biết anh đã sắp xếp cho cô, hai người ở cùng nhau, chỉ cần làm chuyện gì cũng phải khiến đối phương tin tưởng hoàn toàn!
/156
|