Edit: Lệ Thần Hy
“Lãnh Tĩnh Hàn, anh mau buông tôi ra!” Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn lôi đi, cô lấy cánh tay còn lại cố gắng muốn tách bàn tay mình khỏi tay của anh ta. Nhưng cậy thế nào cũng không cạy được, không còn cách nào cô đành mặc kệ cho anh lôi đi vào thang máy. “Tôi không cần anh đưa về, anh mau thả tôi ra…Tôi có tay có chân, không phiền anh quan tâm… Này anh có nghe tôi nói không, mau buông tôi ra!”
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh nhưng không có ý sẽ buông tay cô ra, để mặc cho cô cạy tay mình, miệng mồn cứ la hét. Tới khi cửa thang máy đóng lại anh mới nhếch môi cười.
Thang máy vang lên một tiếng “đinh” báo hiệu thang máy dừng lại, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn đứng im như cũ, không để ý tới Mộ Thiên Thanh. Sau đó cửa thang máy mở ra thì thấy hai người phụ nữ trung niên đang trò chuyện với nhau đi vào trong thang máy, ánh mắt của anh đột ngột trở nên nặng nề còn Mộ Thiên Thanh vẫn cố gắng cạy tay anh ra.
Trì Uyển Như đang nói chuyện với vi phu nhân bên cạnh, khi thấy hai người đứng trong thang máy, đầu tiên là ngạc nhiêu sau đó ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh như dao găm, nhưng ngay lập tức bà lại dấu đi ánh mắt đó. Đi cùng với vị phu nhân kia vào thang máy, “Thật trùng hợp đó Lãnh thiếu!”
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn chỉ lạnh nhạt trả lời lại.
Mộ Thiên Thanh đột ngột ngừng hành động của mình lại, sau đó cả người cứng ngắc ngước đầu lên nhìn Trì Uyển Như.
Trì Uyển Như không thèm nhìn Mộ Thiên Thanh, chỉ nói chuyện với Lãnh Tĩnh Hàn: “Lãnh thiếu tới đây dùng cơm à!”
“Ừ!” Vẽ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt trả lời lại.
Trì Uyển Như cảm thấy hơi bị mất mặt, vì vậy cũng không thèm nói thêm nữa. Nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, lúc bà xoay người lại ánh mắt lại liếc về phía tây của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Mộ Thiên Thanh há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Cô hơi nhếch mối, ánh mắt không dám nhìn Trì Uyển Như, chỉ lẹ làng giãy giụa, hy vọng Lãnh Tĩnh Hàn có thể buông mình ra.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, trong lòng hơi chua xót tay cầm tay cô cũng hơi buông lỏng ra, đúng lúc này Mộ Thiên Thanh lại vội vàng rút tay về, đột nhiên cô cảm thấy có chút trống rỗng.
Suy nghĩ của con người thật kỳ lạ, hành động và ý thức hoàn toàn có thể đi ngược lại với nhau.
“Đinh” một tiếng, cửa thang mới mở ra báo hiệu đã tới tầng một, Trì Uyển Như liếc nhìn hai người rồi lễ phép nói với Lãnh Tĩnh Hàn: “Lãnh thiếu, tôi và bà Trương đi trước. Thứ tư tuần sau có một buổi từ thiện, hy vọng lúc đó ngài sẽ tới dự!”
Trì Uyển Như cười ưu nhã thể hiện vẽ cao quý rồi đi ra khỏi thang máy với bà Trương, bà không thèm liếc nhìn Mộ Thiên Thanh lấy một lần.
Âm thanh thang máy đóng lại, tiếp tục đi tới tầng hầm đỗ xe. Nhưng Mộ Thiên Thanh lại yên lặng một cách lạ thường.
Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi thang máy, còn cô cứ đứng tròng tròng ở chỗ cũ. Ánh mắt của anh tối lại, lạnh nhạt nói: “Cô muốn ngủ ở trong đó à?”
Mộ Thiên Thanh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó lặng lẽ ra khỏi thang máy.A-magic nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, chỗ này có bãi đổ xe rất lớ. Nhìn đi nhì lại đều là các dòng xe nổi tiếng, có thể ra vào chỗ này người không phú thì cũng quý.
Mộ Thiên Thanh thở dài, cứ vậy mà đi theo Lãnh Tĩnh Hàn tới chỗ anh ta đậu xe của mình, Lãnh Tĩnh Hàn để mặc cô tự mở cửa. Còn cô thì chỉ ngẩng đầu nhìn không làm gì cả.
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, mạnh tay kéo Mộ Thiên Thanh vào ghế ngồi phụ, sau đó vòng quay xe ngồi vào ghế.
Chiếc xe MercedesBenz từ từ chạy ra khỏi bãi đổ xe, lướt qua khỏi thang máy họ mới đi ra sau đó chạy thẳng ra ngoài… Cảnh tượng này lại vô tình rơi vào mắt của Đường Lam và Tiết Đình Đình.
Đường Lam cầm điện thoại di động trong tay, cô ta đang nói gì đó. Nhưng bây giờ khi cô thấy cảnh đó thì im bặt, sau đó trong mắt từ vẻ kinh ngạc dần dần hóa thành cơn giận đến đau lòng…
“Không phải người ta nói trong xe của Lãnh thiếu chưa bao giờ có phụ nữ à!” Tiết Đình Đình nhíu mày thì thào, “Chẳng lẽ chỉ là tin đồn thôi sao?”
“Chủ nhiệm Vương, chyện này ngài mai tôi sẽ tới công ty ông nói chuyện rõ ràng… Ừ, cứ quyết định vậy đi... Ngày mai gặp!” Đường Lam cố gắng đè nén cơn ghen ghét sâu tận đáy lòng, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì hung hăng cúp điện thoại.
Tiết Đình Đình nhìn dáng vẻ của Đường Lam xong thì chớp mắt hỏi, “Lam Lam, xem ra… lời đồn chưa hẳn nên tin.”
“Lời đồn! Hừ!” Đường Lam hung hăng nắm chặt chiết di động của mình. Điện thoại chịu không nổi áp lực đèn lên mà bắt đầu phát ra tiếng… “Xe của anh ta chưa bao giờ có phụ nữ… Nên nói là, chưa bao giờ chở phụ nữ thôi!”
Đường Lam cắn môi, hai mắt phát ra những tia lạnh lẽo. Cô mỗi ngày ở công ty vì anh trả giá nhiều vậy, thậm chí sau khi từ Mỹ trở về mỗi giây đều không dám thả lỏng, một lòng chỉ vì anh và tập đoàn Thiên Lân, cô gắng làm chu toàn mọi việc khi bị đế quốc Sun chèn ép. Một câu quan tâm cũng không có, anh vẫn còn có tâm trạng mà liên lụy Mộ Thiên Thanh.
Lãnh Tĩnh Hàn chở Mộ Thiên Thanh về nhà, suốt quảng đường hai người đều không nói với nhau câu nào. Mộ Thiên Thanh đưa mắt nhìn những áng mây hồng đang trôi, ý thức của cô dần dần tan đi.
Mộ Thiên Thanh nghĩ tới đêm ở Newyork, anh đạp xe đạp cô im lặng ngồi phía sâu. Cô cũng mơ màng nhìn áng mây hồng thế này…
Cảnh còn người mất, mọi chuyện cũng đã trãi qua một tháng rồi, chuyện gì cũng có thể thay đồi…
Mặt trời không phải là mặt trời, mà mặt trời trở về cô cũng không muốn...
Xe vững vàng dừng lại ở trước khu nhà nhỏ của Mộ Thiên Thanh, cô thu hồi tầm mắt cởi dây an toàn ra. Lúc cô định mở cửa xuống xe thì khựng lại, đưa mắt nhìn anh nói: “Muốn để cho tôi rời khỏi anh, thì sau này.. đừng làm những chuyện vô vị này nữa. Nếu không thì mục đích của anh sẽ thất bại… tôi cũng rất vất vả đó!”
Giọng nói thê lương tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, cô không nói, khôn có nghĩa là cô không hiểu. Coi như là tự mình đa tình đi, coi như là để người ta giễu cợt cũng được. Cô cũng không cần Lãnh Tĩnh Hàn quan tâm, cũng khôn cần anh ta làm như vậy để cô hiểu lầm.
Mộ Thiên Thanh mím môi, đôi mắt tràn đầy vẻ tự giễu chính mình. Cô hít sâu định mở cửa nhưng cánh tay bị bàn tay ấm áp níu lại…
“Lãnh Tĩnh Hàn, anh mau buông tôi ra!” Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn lôi đi, cô lấy cánh tay còn lại cố gắng muốn tách bàn tay mình khỏi tay của anh ta. Nhưng cậy thế nào cũng không cạy được, không còn cách nào cô đành mặc kệ cho anh lôi đi vào thang máy. “Tôi không cần anh đưa về, anh mau thả tôi ra…Tôi có tay có chân, không phiền anh quan tâm… Này anh có nghe tôi nói không, mau buông tôi ra!”
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh nhưng không có ý sẽ buông tay cô ra, để mặc cho cô cạy tay mình, miệng mồn cứ la hét. Tới khi cửa thang máy đóng lại anh mới nhếch môi cười.
Thang máy vang lên một tiếng “đinh” báo hiệu thang máy dừng lại, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn đứng im như cũ, không để ý tới Mộ Thiên Thanh. Sau đó cửa thang máy mở ra thì thấy hai người phụ nữ trung niên đang trò chuyện với nhau đi vào trong thang máy, ánh mắt của anh đột ngột trở nên nặng nề còn Mộ Thiên Thanh vẫn cố gắng cạy tay anh ra.
Trì Uyển Như đang nói chuyện với vi phu nhân bên cạnh, khi thấy hai người đứng trong thang máy, đầu tiên là ngạc nhiêu sau đó ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh như dao găm, nhưng ngay lập tức bà lại dấu đi ánh mắt đó. Đi cùng với vị phu nhân kia vào thang máy, “Thật trùng hợp đó Lãnh thiếu!”
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn chỉ lạnh nhạt trả lời lại.
Mộ Thiên Thanh đột ngột ngừng hành động của mình lại, sau đó cả người cứng ngắc ngước đầu lên nhìn Trì Uyển Như.
Trì Uyển Như không thèm nhìn Mộ Thiên Thanh, chỉ nói chuyện với Lãnh Tĩnh Hàn: “Lãnh thiếu tới đây dùng cơm à!”
“Ừ!” Vẽ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt trả lời lại.
Trì Uyển Như cảm thấy hơi bị mất mặt, vì vậy cũng không thèm nói thêm nữa. Nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, lúc bà xoay người lại ánh mắt lại liếc về phía tây của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Mộ Thiên Thanh há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Cô hơi nhếch mối, ánh mắt không dám nhìn Trì Uyển Như, chỉ lẹ làng giãy giụa, hy vọng Lãnh Tĩnh Hàn có thể buông mình ra.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, trong lòng hơi chua xót tay cầm tay cô cũng hơi buông lỏng ra, đúng lúc này Mộ Thiên Thanh lại vội vàng rút tay về, đột nhiên cô cảm thấy có chút trống rỗng.
Suy nghĩ của con người thật kỳ lạ, hành động và ý thức hoàn toàn có thể đi ngược lại với nhau.
“Đinh” một tiếng, cửa thang mới mở ra báo hiệu đã tới tầng một, Trì Uyển Như liếc nhìn hai người rồi lễ phép nói với Lãnh Tĩnh Hàn: “Lãnh thiếu, tôi và bà Trương đi trước. Thứ tư tuần sau có một buổi từ thiện, hy vọng lúc đó ngài sẽ tới dự!”
Trì Uyển Như cười ưu nhã thể hiện vẽ cao quý rồi đi ra khỏi thang máy với bà Trương, bà không thèm liếc nhìn Mộ Thiên Thanh lấy một lần.
Âm thanh thang máy đóng lại, tiếp tục đi tới tầng hầm đỗ xe. Nhưng Mộ Thiên Thanh lại yên lặng một cách lạ thường.
Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi thang máy, còn cô cứ đứng tròng tròng ở chỗ cũ. Ánh mắt của anh tối lại, lạnh nhạt nói: “Cô muốn ngủ ở trong đó à?”
Mộ Thiên Thanh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó lặng lẽ ra khỏi thang máy.A-magic nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, chỗ này có bãi đổ xe rất lớ. Nhìn đi nhì lại đều là các dòng xe nổi tiếng, có thể ra vào chỗ này người không phú thì cũng quý.
Mộ Thiên Thanh thở dài, cứ vậy mà đi theo Lãnh Tĩnh Hàn tới chỗ anh ta đậu xe của mình, Lãnh Tĩnh Hàn để mặc cô tự mở cửa. Còn cô thì chỉ ngẩng đầu nhìn không làm gì cả.
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, mạnh tay kéo Mộ Thiên Thanh vào ghế ngồi phụ, sau đó vòng quay xe ngồi vào ghế.
Chiếc xe MercedesBenz từ từ chạy ra khỏi bãi đổ xe, lướt qua khỏi thang máy họ mới đi ra sau đó chạy thẳng ra ngoài… Cảnh tượng này lại vô tình rơi vào mắt của Đường Lam và Tiết Đình Đình.
Đường Lam cầm điện thoại di động trong tay, cô ta đang nói gì đó. Nhưng bây giờ khi cô thấy cảnh đó thì im bặt, sau đó trong mắt từ vẻ kinh ngạc dần dần hóa thành cơn giận đến đau lòng…
“Không phải người ta nói trong xe của Lãnh thiếu chưa bao giờ có phụ nữ à!” Tiết Đình Đình nhíu mày thì thào, “Chẳng lẽ chỉ là tin đồn thôi sao?”
“Chủ nhiệm Vương, chyện này ngài mai tôi sẽ tới công ty ông nói chuyện rõ ràng… Ừ, cứ quyết định vậy đi... Ngày mai gặp!” Đường Lam cố gắng đè nén cơn ghen ghét sâu tận đáy lòng, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì hung hăng cúp điện thoại.
Tiết Đình Đình nhìn dáng vẻ của Đường Lam xong thì chớp mắt hỏi, “Lam Lam, xem ra… lời đồn chưa hẳn nên tin.”
“Lời đồn! Hừ!” Đường Lam hung hăng nắm chặt chiết di động của mình. Điện thoại chịu không nổi áp lực đèn lên mà bắt đầu phát ra tiếng… “Xe của anh ta chưa bao giờ có phụ nữ… Nên nói là, chưa bao giờ chở phụ nữ thôi!”
Đường Lam cắn môi, hai mắt phát ra những tia lạnh lẽo. Cô mỗi ngày ở công ty vì anh trả giá nhiều vậy, thậm chí sau khi từ Mỹ trở về mỗi giây đều không dám thả lỏng, một lòng chỉ vì anh và tập đoàn Thiên Lân, cô gắng làm chu toàn mọi việc khi bị đế quốc Sun chèn ép. Một câu quan tâm cũng không có, anh vẫn còn có tâm trạng mà liên lụy Mộ Thiên Thanh.
Lãnh Tĩnh Hàn chở Mộ Thiên Thanh về nhà, suốt quảng đường hai người đều không nói với nhau câu nào. Mộ Thiên Thanh đưa mắt nhìn những áng mây hồng đang trôi, ý thức của cô dần dần tan đi.
Mộ Thiên Thanh nghĩ tới đêm ở Newyork, anh đạp xe đạp cô im lặng ngồi phía sâu. Cô cũng mơ màng nhìn áng mây hồng thế này…
Cảnh còn người mất, mọi chuyện cũng đã trãi qua một tháng rồi, chuyện gì cũng có thể thay đồi…
Mặt trời không phải là mặt trời, mà mặt trời trở về cô cũng không muốn...
Xe vững vàng dừng lại ở trước khu nhà nhỏ của Mộ Thiên Thanh, cô thu hồi tầm mắt cởi dây an toàn ra. Lúc cô định mở cửa xuống xe thì khựng lại, đưa mắt nhìn anh nói: “Muốn để cho tôi rời khỏi anh, thì sau này.. đừng làm những chuyện vô vị này nữa. Nếu không thì mục đích của anh sẽ thất bại… tôi cũng rất vất vả đó!”
Giọng nói thê lương tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, cô không nói, khôn có nghĩa là cô không hiểu. Coi như là tự mình đa tình đi, coi như là để người ta giễu cợt cũng được. Cô cũng không cần Lãnh Tĩnh Hàn quan tâm, cũng khôn cần anh ta làm như vậy để cô hiểu lầm.
Mộ Thiên Thanh mím môi, đôi mắt tràn đầy vẻ tự giễu chính mình. Cô hít sâu định mở cửa nhưng cánh tay bị bàn tay ấm áp níu lại…
/156
|