Tô Lê nhìn anh ta cười rồi nói: “ Anh ấy thích em, em cũng thích anh ấy, anh ấy đồng ý cưới em, em cũng đồng ý lấy anh ấy, rất hợp lẽ, kết hôn thì làm gì có tại sao?”
Diệp Minh nhìn cô cười rồi nói: “ Em tưởng rằng Giang Thần Hy có thể yêu thêm một người phụ nữ khác ư? Hắn trước đây cũng chỉ vì một người phụ nữ mà xuýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình đấy, người phụ nữ đó bây giờ…”
“Đủ rồi” Tô Lê lạnh nhạt ngắt lời: “ Ai lại chẳng có quá khứ cơ chứ? Em cũng vậy đấy thôi, thậm chí quá khứ của em đầy vết nhơ, mà anh ấy còn đồng ý kết hôn với em, như vậy là quá đủ rồi.”
Diệp Minh nhíu mày nhìn cô: “Đó không phải là quá khứ của hắn, mà là…..” Diệp Minh không nói hết mà chỉ nhìn cô.
Tô Lê hít một hơi thật sâu nhìn hắn: “Diệp Minh, cho dù đó có phải là quá khứ của anh ấy hay không, thì ít nhất anh lại là quá khứ của em đấy, vì vậy chuyện của em không cần anh lo.”
Diệp Minh nhìn cô như vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng cứ mắc nghẹn nơi cổ họng không thể thốt thành lời. Hăn ngước nhìn khẽ cười: “Đúng vậy, anh không có tư cách chen vào chuyện của em, nhưng anh càng không muốn em xảy ra chuyện.”
“Em sẽ không sao đâu.” Tô Lê điềm đạm đáp lời.
Diệp Minh cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Thần Hy về tới nhà,Tô Lê vẫn chưa thấy về.
“ Phu nhân vẫn chưa về sao?”
Dì Trương đáp: “ Vẫn chưa ạ, phu nhân nói hôm nay đi thử cảnh, có lẽ sẽ về muộn một chút ạ.”
Giang Thần Hy gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được.
Lúc này,thư ký gọi điện thoại cho anh: “ Thưa anh, ngân hàng vừa nãy gọi điện đến và bảo phu nhân nhờ ngân hàng hủy đăng ký thẻ phụ của anh ạ.”
“ Có biết tại sao không?” Giang Thần Hy điềm đạm nói.
“ Phu nhân có bảo là mất thẻ ạ.” Thư ký đáp.
“ Ừ, tôi biết rồi, vậy hủy đi.” Giang Thần Hy nói.
Anh nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi rồi.
Dì Trương hỏi: “ Thiếu gia, điện thoại thiếu phu nhân không gọi được sao?”
Giang Thần Hy vứt điện thoại sang một bên, anh không trả lời, đứng thẳng dậy điềm đạm nói: “Tôi lên lầu giải quyết chút việc, đợi cô ấy về rồi tính.”
“Vậy, cơm tối….” dì trương nói với theo.
“Đợi!”
Bữa tối hôm nay là cô hẹn anh, có điều lúc chiều nhận được điện thoại của quản lý của cô, vốn dĩ là sắp xếp thử cảnh cô vẫn chưa đi, nhưng điện thoại cho cô thì không được.
Lúc anh chuẩn bị đi lên lầu thì có tiếng gõ cửa.
Dì Trương nhanh chóng mở cửa “ Thiếu phu nhân, cô như vậy là làm sao?”
Tô Lê bước đi loạng choạng được Diệp Minh dìu vào.
Giang Thần Hy nhìn hai người một nam một nữ dưới lầu khẽ nheo mắt.
Diệp Minh nhìn thấy Giang Thần Hy từ trên lầu đi xuống, có điều cả hai đều không chào hỏi lẫn nhau.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy có ý giới thiệu, chỉ tay vào Diệp Minh đang đứng bên cạnh: “ Diệp Minh, là anh ấy đưa em về.”
Diệp Minh rời đi, hắn biết bản thân không còn phận sự.
Giang Thần Hy đi tới nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Lê, tràm giọng nói: “ Em làm sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh, điềm đạm nói: “ không sao cả, bị người ta cướp, đồ đều mất cả rồi.”
“ Để tôi xem.” Giang Thần Hy ngồi xổm xuống, sau đó nói: “ Sao không đến bệnh viện?”
“ Em không muốn.” Tô Lê đáp.
Giang thần Hy không nói gì chỉ điềm đạm bảo: “ Dì Trương, đem đồ ăn hâm nóng một chút.” Anh nói xong nhìn qua Tô Lê: “ Đói lắm rồi phải không? ăn cơm trước đã, chuyện để lát nữa nói.”
Tô Lê nhìn anh chớp chớp mắt khẽ cười rồi nói: “ Đi không được, bế em qua đó đi.”
Giang Thần Hy không nhịn được khẽ cười một tiếng, sau đó cúi người giúp cô cởi giày, rồi bế cô lên,quay người đi về hướng bàn ăn.
Tô Lê bưng bát cơm nói: “ Thẻ tín dụng của anh em yêu cầu ngân hàng hủy đăng ký rồi.”
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” nói “ Ngày mai cho em thẻ mới.”
Tô Lê cười rồi nói: “ Chồng em là tuyệt nhất.”
Giang Thần Hy gắp thức ăn cho cô hỏi: “ Hôm nay quản của em có gọi điện thoại cho tôi, bảo là em không đến thử cảnh, sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh hỏi: “ Nữ phụ bộ phim đó có phải đổi người rồi không?”
Giang Thần hy nhìn cô điềm đạm nói: “ Sao thế, không vui ư? Vì vậy mà hôm nay không đến thử cảnh?”
Anh không trả lời cô một cách rõ ràng, nhưng có lẽ cô đã biết, trên mạng đã đăng tin từ sớm rồi.
Vai diễn đó đã đổi cho Cao Mỹ.
Tuy chỉ là vai nữ phụ nhưng vai diễn đó rất được yêu thích.
Tô Lê chỉ cười rồi nói: “ Đâu có.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê bật cười nói: “ Nào, ăn nhiều một chút.” Nói xong anh lại gắp thêm thức ăn cho cô.
Tô Lê nói: “ em muốn đổi quản lý.”
Giang Thần Hy không cần suy nghĩ liền đáp: “Được thôi, vậy em muốn ai nào?”
Tô Lê đáp lại một câu: “Thiệu Phương.”
Giang Thần Hy không nói gì mà chỉ lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Thiệu Phương: “Là tôi, ngày mai đến văn phòng làm việc của tôi, tôi có người này muốn giao cho cô.” nói xong Giang Thần Hy liền cúp máy nhìn qua cô cười nói: “ Như vậy được chưa, vẫn còn không vui ư?”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được cười: “Không cần đâu, ai làm quản lý cho em thật ra cũng giống nhau cả, phải không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, dịu dàng xoa đầu, anh hỏi: “Vậy sao nhìn vẫn thấy em không vui vậy?”
Tô Lê cười híp mắt, điềm đạm nói: “ Món thịt kho hôm nay ngon thật, anh cũng ăn đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ Em thích thì ăn nhiều một chút.”
Anh gắp thức ăn cho cô, cười rồi nói: “ Nếu em nghĩ kỹ muốn Thiệu Phương làm quản lý của em, vậy em tùy lúc tìm A Hào, cậu ta có thể đổi quản lý mà em muốn.”
Tô Lê giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ cặm cuội ăn thức ăn bày ra trước mặt.
Nếu như nói không bận tâm thì thật sự không đúng, suy cho cùng thì cô không phải búp bê, cũng có cái gọi là tình cảm.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, cho dù cô theo Thiệu Phương thì cũng chẳng ích gì. Cô vẫn không có bất kỳ cơ hội nào.
………
Hôm sau, thư ký của Giang Thần Hy đem một thẻ tín dụng mới qua cho Tô Lê, chiều hôm đó, cô tiện thể ra ngoài đi mua sắm.
Buổi chiều, Tô Lê vẫn đang ở trung tâm thương mại chọn quần áo, mua vài bộ đồ.
Cô đến quán ba, bảo phục vụ làm cho cô một ly Cốc-tai.
Phục vụ cười rồi nói: “ Chị Tô, số rượu hôm đó thật sự phát huy uy lực chứ, thế nào, đủ lợi hại chưa?”
Tô Lê vừa cười vừa nói: “ Đúng đấy, hôm đó suýt chút nữa là chị phải ngủ ngoài đường luôn đấy.” nói rồi cô uống một ngụm cốc-tai.
“ Đây là gì, loại mới à?”
Phục vụ cười rồi nói: “ Sự bùng cháy của máu, được pha chế từ nước ép ổi ạ.”
Tô Lê không nhịn nổi cười, tuy rằng cái tên chả ra làm sao cả nhưng cô thực sự rất thích mùi vị này.
Uống được một lúc, cô đi vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy bên ngoài tiếng một cô gái đang khóc, vừa khóc vừa nói: “ Sao cái đó của mình vẫn chưa đến, làm sao bây giờ, không lẽ có thai thật sao?”
Tô Lê đang rửa tay, lúc nghe thấy câu nói đó cô bỗng sửng người.
“Mười ngày”? Cô ngước lên nhìn mình trong gương.
Cô tỉ mỉ nhớ lại lần trước đến ngày là khi nào, kết quả phát hiện, đã trễ tận mười ngày rồi.
Ánh mắt trùng xuống, cô thầm nghĩ chắc không trùng hợp đến vậy đâu. Người giống như cô, có thai ư? Ông trời làm sao có thể ban cho cô điều tốt đẹp như vậy chứ?
Cô trở về nhà, Giang Thần Hy không ở nhà, đến ngày hôm sau cô mới biết, Giang Thần Hy đã đi công tác từ hôm qua.
Hơn nữa là lúc A Hào đến lấy văn kiện, cô tùy hứng hỏi, thì cậu ta mới nói cho cô biết.
Có điều Tô Lê cũng không hỏi cậu ta Giang Thần Hy đi công tác bao lâu, chỉ lảm đạm “ Ừ” một tiếng.
Cuối cùng cô vẫn đi đến tiệm thuốc, tự mình mua que thử thai, nhưng lúc nhìn kết quả, cô tiện tay ném luôn que thử thai vào sọt giấy.
Que thử thai hiện hai vạch, cô thật sự có thai rồi.
Cô nằm dài trên sofa, yên tĩnh xem ti vi, im lặng thất thần.
Sau đó cô gọi điện thoại cho A Hào: “ Giang Thần Hy lúc nào thì trở về?”
“ Vẫn chưa biết được, nếu thuận lợi thì khoảng một tuần.” A Hào đối với cô trước giờ rất cung kính.
Tô Lê hít một hơi thật sâu: “ Được rồi, tôi biết rồi.”
Cô cúp máy, cũng không nói gì nữa….
Cô lại hít một hơi thật sâu, việc này cũng không có gì to tát.
Ngày hôm sau, chị An bảo cô đi thử cảnh, nói là tình địch của nữ phụ.
Tô Lê điềm đạm cười: “ Vâng.”
Cúp máy, cô hít một hơi sâu.
Qua ngày hôm sau, Trần Miễn gọi điện hỏi cô có rãnh không.
Cũng khá lâu chưa gặp cậu ấy, cố ấy cười rồi bắt máy: “ Alo, Trần Miễn à, dạo này bận gì thế?”
Trần Miễn tâm trạng có vẻ rất tốt ôn tồn hỏi: “ Hôm nay rãnh không, mình mời cậu ăn cơm.”
“ Được thôi, nhưng cậu phải đến đón mình, xem mình đem đi bảo dưỡng rồi.” cô cười vui vẻ đáp.
Trần Miễn cười vui vẻ nói: “ Được thôi, đợi đó, ba mươi phút sau mình đến, chuẩn bị đi nhé.”
Tô Lê đáp: “ba mươi phút ư? Vậy cậu cứ ở dưới lầu đợi mình.” Nói xong cô cúp máy.
Trần Miễn cười, vốn dĩ cứ tưởng anh phải đợi đến một hai tiềng đồng hồ cơ đấy.
Nhưng đối với anh chuyện này đã quá quen rồi.
Nhưng điều làm anh bất ngờ, Tô Lê xuống lầu rất nhanh.
“ Hả, chị Tô nhà ta sao mà có tâm quá vậy, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi ư?” Trần Miễn cười rồi nói.
Tô Lê kéo cái gương nhỏ ở ghế trước, thoa một lớp son môi: “ Đừng vui mừng quá sớm như vậy, mình trước tiên phải đi thử cảnh.”
Trần Miễn vừa cười vừa khởi động xe, cậu nói: “ Đã làm Giang thiếu phu nhân rồi còn phải đi thử cảnh sao? Lẽ nào không phải cậu muốn vai nào thì sẽ có vai đó hay sao?”
Trần Miễn là người đầu tiên Tô Lê cho biết cô đã kết hôn, cũng là người duy nhất cô kể.
Tô Lê liếc mắt nói: “ Có phải cậu muốn mình trực tiếp đạp cậu xuống xe?”
“ Được rồi, được rồi, đừng tức giận như vậy, mình đưa cậu đi thử cảnh, sau đó mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.” Trần Miễn nói.
“ Không cần một bữa thịnh soạn đâu, Tớ muốn ăn lẫu.” Tô Lê đáp.
“ Được thôi, mình đưa cậu đi thử cảnh, sau đó đi mua nguyên liệu, vậy là được chứ gì?” Trần Miễn nói.
Tô Lê gật đầu: “ Được.”
Diệp Minh nhìn cô cười rồi nói: “ Em tưởng rằng Giang Thần Hy có thể yêu thêm một người phụ nữ khác ư? Hắn trước đây cũng chỉ vì một người phụ nữ mà xuýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình đấy, người phụ nữ đó bây giờ…”
“Đủ rồi” Tô Lê lạnh nhạt ngắt lời: “ Ai lại chẳng có quá khứ cơ chứ? Em cũng vậy đấy thôi, thậm chí quá khứ của em đầy vết nhơ, mà anh ấy còn đồng ý kết hôn với em, như vậy là quá đủ rồi.”
Diệp Minh nhíu mày nhìn cô: “Đó không phải là quá khứ của hắn, mà là…..” Diệp Minh không nói hết mà chỉ nhìn cô.
Tô Lê hít một hơi thật sâu nhìn hắn: “Diệp Minh, cho dù đó có phải là quá khứ của anh ấy hay không, thì ít nhất anh lại là quá khứ của em đấy, vì vậy chuyện của em không cần anh lo.”
Diệp Minh nhìn cô như vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng cứ mắc nghẹn nơi cổ họng không thể thốt thành lời. Hăn ngước nhìn khẽ cười: “Đúng vậy, anh không có tư cách chen vào chuyện của em, nhưng anh càng không muốn em xảy ra chuyện.”
“Em sẽ không sao đâu.” Tô Lê điềm đạm đáp lời.
Diệp Minh cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Thần Hy về tới nhà,Tô Lê vẫn chưa thấy về.
“ Phu nhân vẫn chưa về sao?”
Dì Trương đáp: “ Vẫn chưa ạ, phu nhân nói hôm nay đi thử cảnh, có lẽ sẽ về muộn một chút ạ.”
Giang Thần Hy gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được.
Lúc này,thư ký gọi điện thoại cho anh: “ Thưa anh, ngân hàng vừa nãy gọi điện đến và bảo phu nhân nhờ ngân hàng hủy đăng ký thẻ phụ của anh ạ.”
“ Có biết tại sao không?” Giang Thần Hy điềm đạm nói.
“ Phu nhân có bảo là mất thẻ ạ.” Thư ký đáp.
“ Ừ, tôi biết rồi, vậy hủy đi.” Giang Thần Hy nói.
Anh nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi rồi.
Dì Trương hỏi: “ Thiếu gia, điện thoại thiếu phu nhân không gọi được sao?”
Giang Thần Hy vứt điện thoại sang một bên, anh không trả lời, đứng thẳng dậy điềm đạm nói: “Tôi lên lầu giải quyết chút việc, đợi cô ấy về rồi tính.”
“Vậy, cơm tối….” dì trương nói với theo.
“Đợi!”
Bữa tối hôm nay là cô hẹn anh, có điều lúc chiều nhận được điện thoại của quản lý của cô, vốn dĩ là sắp xếp thử cảnh cô vẫn chưa đi, nhưng điện thoại cho cô thì không được.
Lúc anh chuẩn bị đi lên lầu thì có tiếng gõ cửa.
Dì Trương nhanh chóng mở cửa “ Thiếu phu nhân, cô như vậy là làm sao?”
Tô Lê bước đi loạng choạng được Diệp Minh dìu vào.
Giang Thần Hy nhìn hai người một nam một nữ dưới lầu khẽ nheo mắt.
Diệp Minh nhìn thấy Giang Thần Hy từ trên lầu đi xuống, có điều cả hai đều không chào hỏi lẫn nhau.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy có ý giới thiệu, chỉ tay vào Diệp Minh đang đứng bên cạnh: “ Diệp Minh, là anh ấy đưa em về.”
Diệp Minh rời đi, hắn biết bản thân không còn phận sự.
Giang Thần Hy đi tới nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Lê, tràm giọng nói: “ Em làm sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh, điềm đạm nói: “ không sao cả, bị người ta cướp, đồ đều mất cả rồi.”
“ Để tôi xem.” Giang Thần Hy ngồi xổm xuống, sau đó nói: “ Sao không đến bệnh viện?”
“ Em không muốn.” Tô Lê đáp.
Giang thần Hy không nói gì chỉ điềm đạm bảo: “ Dì Trương, đem đồ ăn hâm nóng một chút.” Anh nói xong nhìn qua Tô Lê: “ Đói lắm rồi phải không? ăn cơm trước đã, chuyện để lát nữa nói.”
Tô Lê nhìn anh chớp chớp mắt khẽ cười rồi nói: “ Đi không được, bế em qua đó đi.”
Giang Thần Hy không nhịn được khẽ cười một tiếng, sau đó cúi người giúp cô cởi giày, rồi bế cô lên,quay người đi về hướng bàn ăn.
Tô Lê bưng bát cơm nói: “ Thẻ tín dụng của anh em yêu cầu ngân hàng hủy đăng ký rồi.”
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” nói “ Ngày mai cho em thẻ mới.”
Tô Lê cười rồi nói: “ Chồng em là tuyệt nhất.”
Giang Thần Hy gắp thức ăn cho cô hỏi: “ Hôm nay quản của em có gọi điện thoại cho tôi, bảo là em không đến thử cảnh, sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh hỏi: “ Nữ phụ bộ phim đó có phải đổi người rồi không?”
Giang Thần hy nhìn cô điềm đạm nói: “ Sao thế, không vui ư? Vì vậy mà hôm nay không đến thử cảnh?”
Anh không trả lời cô một cách rõ ràng, nhưng có lẽ cô đã biết, trên mạng đã đăng tin từ sớm rồi.
Vai diễn đó đã đổi cho Cao Mỹ.
Tuy chỉ là vai nữ phụ nhưng vai diễn đó rất được yêu thích.
Tô Lê chỉ cười rồi nói: “ Đâu có.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê bật cười nói: “ Nào, ăn nhiều một chút.” Nói xong anh lại gắp thêm thức ăn cho cô.
Tô Lê nói: “ em muốn đổi quản lý.”
Giang Thần Hy không cần suy nghĩ liền đáp: “Được thôi, vậy em muốn ai nào?”
Tô Lê đáp lại một câu: “Thiệu Phương.”
Giang Thần Hy không nói gì mà chỉ lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Thiệu Phương: “Là tôi, ngày mai đến văn phòng làm việc của tôi, tôi có người này muốn giao cho cô.” nói xong Giang Thần Hy liền cúp máy nhìn qua cô cười nói: “ Như vậy được chưa, vẫn còn không vui ư?”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được cười: “Không cần đâu, ai làm quản lý cho em thật ra cũng giống nhau cả, phải không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, dịu dàng xoa đầu, anh hỏi: “Vậy sao nhìn vẫn thấy em không vui vậy?”
Tô Lê cười híp mắt, điềm đạm nói: “ Món thịt kho hôm nay ngon thật, anh cũng ăn đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ Em thích thì ăn nhiều một chút.”
Anh gắp thức ăn cho cô, cười rồi nói: “ Nếu em nghĩ kỹ muốn Thiệu Phương làm quản lý của em, vậy em tùy lúc tìm A Hào, cậu ta có thể đổi quản lý mà em muốn.”
Tô Lê giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ cặm cuội ăn thức ăn bày ra trước mặt.
Nếu như nói không bận tâm thì thật sự không đúng, suy cho cùng thì cô không phải búp bê, cũng có cái gọi là tình cảm.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, cho dù cô theo Thiệu Phương thì cũng chẳng ích gì. Cô vẫn không có bất kỳ cơ hội nào.
………
Hôm sau, thư ký của Giang Thần Hy đem một thẻ tín dụng mới qua cho Tô Lê, chiều hôm đó, cô tiện thể ra ngoài đi mua sắm.
Buổi chiều, Tô Lê vẫn đang ở trung tâm thương mại chọn quần áo, mua vài bộ đồ.
Cô đến quán ba, bảo phục vụ làm cho cô một ly Cốc-tai.
Phục vụ cười rồi nói: “ Chị Tô, số rượu hôm đó thật sự phát huy uy lực chứ, thế nào, đủ lợi hại chưa?”
Tô Lê vừa cười vừa nói: “ Đúng đấy, hôm đó suýt chút nữa là chị phải ngủ ngoài đường luôn đấy.” nói rồi cô uống một ngụm cốc-tai.
“ Đây là gì, loại mới à?”
Phục vụ cười rồi nói: “ Sự bùng cháy của máu, được pha chế từ nước ép ổi ạ.”
Tô Lê không nhịn nổi cười, tuy rằng cái tên chả ra làm sao cả nhưng cô thực sự rất thích mùi vị này.
Uống được một lúc, cô đi vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy bên ngoài tiếng một cô gái đang khóc, vừa khóc vừa nói: “ Sao cái đó của mình vẫn chưa đến, làm sao bây giờ, không lẽ có thai thật sao?”
Tô Lê đang rửa tay, lúc nghe thấy câu nói đó cô bỗng sửng người.
“Mười ngày”? Cô ngước lên nhìn mình trong gương.
Cô tỉ mỉ nhớ lại lần trước đến ngày là khi nào, kết quả phát hiện, đã trễ tận mười ngày rồi.
Ánh mắt trùng xuống, cô thầm nghĩ chắc không trùng hợp đến vậy đâu. Người giống như cô, có thai ư? Ông trời làm sao có thể ban cho cô điều tốt đẹp như vậy chứ?
Cô trở về nhà, Giang Thần Hy không ở nhà, đến ngày hôm sau cô mới biết, Giang Thần Hy đã đi công tác từ hôm qua.
Hơn nữa là lúc A Hào đến lấy văn kiện, cô tùy hứng hỏi, thì cậu ta mới nói cho cô biết.
Có điều Tô Lê cũng không hỏi cậu ta Giang Thần Hy đi công tác bao lâu, chỉ lảm đạm “ Ừ” một tiếng.
Cuối cùng cô vẫn đi đến tiệm thuốc, tự mình mua que thử thai, nhưng lúc nhìn kết quả, cô tiện tay ném luôn que thử thai vào sọt giấy.
Que thử thai hiện hai vạch, cô thật sự có thai rồi.
Cô nằm dài trên sofa, yên tĩnh xem ti vi, im lặng thất thần.
Sau đó cô gọi điện thoại cho A Hào: “ Giang Thần Hy lúc nào thì trở về?”
“ Vẫn chưa biết được, nếu thuận lợi thì khoảng một tuần.” A Hào đối với cô trước giờ rất cung kính.
Tô Lê hít một hơi thật sâu: “ Được rồi, tôi biết rồi.”
Cô cúp máy, cũng không nói gì nữa….
Cô lại hít một hơi thật sâu, việc này cũng không có gì to tát.
Ngày hôm sau, chị An bảo cô đi thử cảnh, nói là tình địch của nữ phụ.
Tô Lê điềm đạm cười: “ Vâng.”
Cúp máy, cô hít một hơi sâu.
Qua ngày hôm sau, Trần Miễn gọi điện hỏi cô có rãnh không.
Cũng khá lâu chưa gặp cậu ấy, cố ấy cười rồi bắt máy: “ Alo, Trần Miễn à, dạo này bận gì thế?”
Trần Miễn tâm trạng có vẻ rất tốt ôn tồn hỏi: “ Hôm nay rãnh không, mình mời cậu ăn cơm.”
“ Được thôi, nhưng cậu phải đến đón mình, xem mình đem đi bảo dưỡng rồi.” cô cười vui vẻ đáp.
Trần Miễn cười vui vẻ nói: “ Được thôi, đợi đó, ba mươi phút sau mình đến, chuẩn bị đi nhé.”
Tô Lê đáp: “ba mươi phút ư? Vậy cậu cứ ở dưới lầu đợi mình.” Nói xong cô cúp máy.
Trần Miễn cười, vốn dĩ cứ tưởng anh phải đợi đến một hai tiềng đồng hồ cơ đấy.
Nhưng đối với anh chuyện này đã quá quen rồi.
Nhưng điều làm anh bất ngờ, Tô Lê xuống lầu rất nhanh.
“ Hả, chị Tô nhà ta sao mà có tâm quá vậy, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi ư?” Trần Miễn cười rồi nói.
Tô Lê kéo cái gương nhỏ ở ghế trước, thoa một lớp son môi: “ Đừng vui mừng quá sớm như vậy, mình trước tiên phải đi thử cảnh.”
Trần Miễn vừa cười vừa khởi động xe, cậu nói: “ Đã làm Giang thiếu phu nhân rồi còn phải đi thử cảnh sao? Lẽ nào không phải cậu muốn vai nào thì sẽ có vai đó hay sao?”
Trần Miễn là người đầu tiên Tô Lê cho biết cô đã kết hôn, cũng là người duy nhất cô kể.
Tô Lê liếc mắt nói: “ Có phải cậu muốn mình trực tiếp đạp cậu xuống xe?”
“ Được rồi, được rồi, đừng tức giận như vậy, mình đưa cậu đi thử cảnh, sau đó mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.” Trần Miễn nói.
“ Không cần một bữa thịnh soạn đâu, Tớ muốn ăn lẫu.” Tô Lê đáp.
“ Được thôi, mình đưa cậu đi thử cảnh, sau đó đi mua nguyên liệu, vậy là được chứ gì?” Trần Miễn nói.
Tô Lê gật đầu: “ Được.”
/343
|