Tô Lê lắc đầu rồi nói: “Em ở bên cạnh anh, dù sao bây giờ em cũng không ngủ được.”
Giang Thần Hy cười cười, anh gật đầu nói “Được.”
Lúc này bỗng điện thoại của Giang Thần Hy đổ chuông, anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi đi nghe điện thoại.
Tô Lê nhìn bộ dáng anh bận rộn, cô thở dài một cái, cô đi xuống nhà lấy một bát canh cho anh, mấy ngày nay Giang Thần Hy đã chịu cực khổ rồi.
Vì đỡ làm phiền đến Giang Thần Hy nên mấy hôm nay tiểu gạo nếp đều ngủ cùng má Trương.
Hôm nay phải quay quảng cáo rất mệt, cô trở về nhà bèn đi ngủ luôn, lúc cô xuống nhà thì đã là 10 giờ rồi.
Lúc cô bê canh lên trên thì thấy Giang Thần Hy đang đứng ngây người cạnh cửa sổ, xem dáng vẻ chắc là anh vừa nghe điện thoại xong, trên tay vẫn cầm điện thoại.
“Đang nhìn gì đây?” Tô Lê lên tiếng hỏi.
Giang Thần Hy quay đầu lại nhìn cô, anh duỗi tay ra.
Tô Lê để bát canh lên trên bàn, cô đi đến nắm lấy tay anh, anh lập tức ôm cô vào trong lòng, “Có tâm sự à?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Giang Thần Hy trầm mặc, một lúc sau anh mới lên tiếng, “Anh đang nghĩ nếu như sau này anh không còn gì cả thì sẽ ra sao.”
Tô Lê nói: “Yên tâm đi, cho dù anh có trở thành như thế nào thì vẫn có em bên cạnh.” Cô dừng một lát rồi nói tiếp, “Nếu như anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Giang Thần Hy không nói gì cả.
… …
Những ngày tiếp theo Giang Thần Hy ngày càng trở nên bận rộn,Tô Lê muốn nói với anh mấy câu mà cũng không có cơ hội.
Cô đi xuống nhà, vừa đúng lúc thấy Lục Cảnh Niên đang cầm tài liệu đi vào.
“Lục thiếu gia.” Tô Lê chào hỏi anh.
Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh cười nói: “Sao vậy, nhìn sắc mặt không tốt. Cãi nhau à?”
Tô Lê cười nói: “Lục thiếu vừa từ công ty về à.
Lục Cảnh Niên nói: “Đúng vậy. Tôi đến đưa tài liệu cho tổ tông nhà cô.”
Tô Lê hỏi: “Lục thiếu, anh nói thật cho tôi biết, Giang thiếu hiện nay có phải đang gặp khó khăn hay không? Chuyện của công ty anh ấy, tôi muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào, nhưng mà tôi vẫn muốn biết, lão gia hiện nay nếu như có chuyện gì, thì có phải chuyện tốt hay không? Mặc dù người bên ngoài vẫn chưa biết nhưng mà lão gia có thể khoẻ lại hay không là rất khó nói, hơn nữa hiện nay Trần Như Nguyệt đều chặn mọi người ở bên ngoài, căn bản không thể nhìn thấy lão gia.”
Lục Cảnh Niên trầm mặc một lúc rồi thở dài,: “Nói thật,Thần Hy quả thật đang gặp chút khó khăn, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, mọi người đều đang để mắt đến bản di chúc của lão gia, hơn nữa Trần Như Nguyệt lại to gan như vậy, tôi cảm thấy có lẽ bà ta đã lấy được thứ bà ta muốn rồi.”
Tô Lê nhíu mày, “Lão gia vẫn luôn cho rằng đứa con trong bụng Kiều Vy là của Trần Miễn, cho nên sớm muộn gì lão gia cũng sẽ để lại cổ phần cho đứa bé.”
Lục Cảnh Niên gật đầu, “Qủa thật nếu như lão gia không bị thương phải nhập viện, sợ là cũng không còn nhiều thời gian, tôi đã điều tra rồi, thật ra tình hình của lão gia còn nghiêm trọng hơn những lời mà bác sĩ nói. Cho nên ông ấy gấp gáp như vậy là có lý do.”
Tô Lê hít sâu một hơi, cô gật đầu.
Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh vỗ vai cô rồi nói: “Yên tâm đi, cho dù ra sao chúng tôi cũng sẽ giúp Thần Hy.”
Tô Lê cười nói: “Vậy anh đi bận việc đi, Giang thiếu đang ở trong thư phòng đấy.”
Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “Không phải trong phòng ngủ sao?”
Tô Lê liếc anh ta một cái rồi nói: “Lục thiếu, nếu như anh muốn đến phòng ngủ để nói chuyện với Giang Thần Hy cũng được,tôi không để ý đâu.”
Lục Cảnh Niên nói: “Nha đầu thối.” Nói xong anh bèn đi lên gác, anh còn không quên quay đầu lại nói với Tô Lê: “Nói với má Trương, tôi muốn ăn canh trứng và sườn sào chua ngọt.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Thật sự khôn coi mình là khách mà.”
Tô Lê không thèm quay đầu lại nói: “Biết rồi Lục thiếu gia.”
Bữa tối, A Hào cũng quay trở lại, ba người vừa ăn cơm vừa bàn việc công ty.
Bên ngoài đang mưa to.
Giang Thần Hy dựa vào sofa, anh day day chân mày.
Tô Lê và tiểu gạo nếp quay trở về phòng.
Giang Thần Hy nhìn cô, anh duỗi tay ý bảo cô đến chỗ anh.
Anh ôm cô vào trong lòng.
Tô Lê ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh.
Giang Thần Hy vuốt nhẹ tóc cô, lúc này đây anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tô Lê.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.
Tô Lê ngẩng đầu lên, cô nói “dạ?”
Giang Thần Hy cúi đầu nhìn cô, “Liệu em có cảm thấy anh già không?”
“Hả?” Tô Lê chớp chớp mắt, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa, anh mà già á?
Tô Lê không nhịn được cười, “Anh đang nói linh tinh cái gì đấy? Anh già ở chỗ nào?”
“Anh có lúc cảm thấy bản thân mình rất nhàm chán, gần đây bận việc liên tục, ngay cả cơm cũng không ăn.”
Tô Lê cười cười: “Em cũng đâu có yêu cầu ngày nào anh cũng nói những lời tán tỉnh với em. Anh yên tâm mà làm việc đi. Cùng lắm thì đợi khi nào anh làm xong việc rồi thì dành thời gian bên cạnh em, có được không?”
Giang Thần Hy duỗi tay ra vuốt cằm cô, cô nói: “Ủy khuất cho em rồi.”
Tô Lê rũ mắt, cô không nhịn được cười, “Không uỷ khuất, em bằng lòng mà.”
Giang Thần Hy cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh đi tắm đây, hôm nay nghỉ ngơi sớm.”
Tô Lê nói: “Đi đi.” Nói xong cô bèn đứng dậy. Giang Thần Hy ôm cô đi vào phòng tắm.
“Anh bỏ em xuống.”
“Cùng nhau tắm đi.” Anh cong môi lên, ôm cô đi về phía phòng tắm.
“Em đã tắm rồi…” Tô Lê nói.
“Giúp anh chà lưng.” Anh cúi đầu nói với cô.
Tô Lê biết không thể trốn thoát được chỉ đành chấp nhận.
Giang Thần Hy đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, “Xem em bị doạ sợ chưa kìa, cho rằng anh sẽ làm gì với em hay sao?”
Tô Lê cười nói: “Em còn nghĩ rằng Giang thiếu đang muốn chứng minh bản thân không có già chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh cong cong khoé môi cười.
Anh nghe hiểu rõ ý của cô, nhưng anh lại giả vờ như nghe không hiểu.
Anh nói: “Giúp anh chà lưng.”
Nói xong anh bèn cởi đồ, bước vào bồn tắm.
Tô Lê “ừ” một tiếng, cô nói: “Đợi một chút, em đi lấy cái này.”
Nói xong cô bèn đi ra ngoài.
“Em muốn lấy cái gì?” Giang Thần Hy nằm trong bồn tắm.
Tô Lê cười nói: “Hôm qua Hoa Hoa vừa đưa cho em. Là tinh dầu.”
Cô nhìn nhìn lọ tinh dầu rồi nói: “Đây là mùi chanh, đây là mùi cam, đều là những loại khiến thư giãn thần kinh.”
Cô nhỏ mấy giọt vào bồn tắm.
“Thế nào, mùi hương không tệ chứ?” Tô Lê hỏi anh.
Giang Thần Hy nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mùi không tệ.”
Tô Lê cười rồi nói: “Anh thích là được rồi. Nào ngồi xích lại đây em chà lưng giúp anh.”
Giang Thần Hy ngoan ngoan để cô chà lưng hộ.
“Đúng rồi, chỗ đó đó.”
“Chỗ này rất khó chịu sao?” Tô Lê nhìn phần vai của anh, cơ bắp chỗ này có vẻ căng cứng không bình thường.
“Ừ, gần đây có chút đau.” Giang Thần Hy nói.
“Có cần đi bệnh viện xem sao không.” Tô Lê có chút lo lắng.
“Không cần đâu, gần đây làm việc nhiều, không có rèn luyện sức khoẻ.” Giang Thần Hy nói.
Tay của Tô Lê rát mềm, chỉ cần cô dùng lực một chút là anh cảm thấy rất thoải mái. Giang Thần Hy cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.
“Giang thiếu.”
“Ừ?”
“Có phải mấy ngày nay anh đang chuẩn bị vứt bỏ tập đoàn Giang thị hay không?” Tô Lê ngập ngừng hỏi.
Giang Thần Hy cười nói: “Phải để cho bản thân một con đường lùi chứ.” Nói xong anh nhắm mắt lại, “Tình hình bên phía lão gia đã rất tệ rồi,tối qua anh có đến đó một lần, bác sĩ nói với anh, chắc là vài ngày nữa…”
“Nhanh như vậy hay sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy nói: “Nếu như không có việc ngoài ý muốn lần này thì ông ấy chỉ có thể sống mấy tháng nữa mà thôi.”
Tô Lê rũ mắt xuống rồi nói: “Lúc trước em có hỏi Lục thiếu, anh ấy nói có thể lão gia đã sửa đổi di chúc rồi, có phải vậy không?”
Giang Thần Hy nói: “Sợ là như vậy.” Anh dừng một lát rồi nói tiếp, “Lúc đó anh sẽ bị động, không bằng bây giờ chủ động chuẩn bị mọi việc.”
Tô Lê trầm mặc không nói.
Giang Thần Hy là kiểu ngườ luôn nghĩ đến kết quả xấu nhất, cho nên cô đại khái cũng biết nguyên nhân những việc mà hiện nay anh đang làm.
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh nói: “Nếu như lão gia thật sự chuyển cổ phần cho đứa bé trong bụng Kiều Vy thì anh sẽ mất đi quyền lợi ở tập đoàn Giang thị, so với việc cùng bọn họ đấu đá lẫn nhau thì không bằng anh tự mình ra đi.”
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như bọn họ ở chô sáng thì anh sẽ có thể dễ dàng đấu với bọn họ, có phải vậy hay không?”
Giang Thần Hy cười cười, anh gật đầu nói “Được.”
Lúc này bỗng điện thoại của Giang Thần Hy đổ chuông, anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi đi nghe điện thoại.
Tô Lê nhìn bộ dáng anh bận rộn, cô thở dài một cái, cô đi xuống nhà lấy một bát canh cho anh, mấy ngày nay Giang Thần Hy đã chịu cực khổ rồi.
Vì đỡ làm phiền đến Giang Thần Hy nên mấy hôm nay tiểu gạo nếp đều ngủ cùng má Trương.
Hôm nay phải quay quảng cáo rất mệt, cô trở về nhà bèn đi ngủ luôn, lúc cô xuống nhà thì đã là 10 giờ rồi.
Lúc cô bê canh lên trên thì thấy Giang Thần Hy đang đứng ngây người cạnh cửa sổ, xem dáng vẻ chắc là anh vừa nghe điện thoại xong, trên tay vẫn cầm điện thoại.
“Đang nhìn gì đây?” Tô Lê lên tiếng hỏi.
Giang Thần Hy quay đầu lại nhìn cô, anh duỗi tay ra.
Tô Lê để bát canh lên trên bàn, cô đi đến nắm lấy tay anh, anh lập tức ôm cô vào trong lòng, “Có tâm sự à?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Giang Thần Hy trầm mặc, một lúc sau anh mới lên tiếng, “Anh đang nghĩ nếu như sau này anh không còn gì cả thì sẽ ra sao.”
Tô Lê nói: “Yên tâm đi, cho dù anh có trở thành như thế nào thì vẫn có em bên cạnh.” Cô dừng một lát rồi nói tiếp, “Nếu như anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Giang Thần Hy không nói gì cả.
… …
Những ngày tiếp theo Giang Thần Hy ngày càng trở nên bận rộn,Tô Lê muốn nói với anh mấy câu mà cũng không có cơ hội.
Cô đi xuống nhà, vừa đúng lúc thấy Lục Cảnh Niên đang cầm tài liệu đi vào.
“Lục thiếu gia.” Tô Lê chào hỏi anh.
Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh cười nói: “Sao vậy, nhìn sắc mặt không tốt. Cãi nhau à?”
Tô Lê cười nói: “Lục thiếu vừa từ công ty về à.
Lục Cảnh Niên nói: “Đúng vậy. Tôi đến đưa tài liệu cho tổ tông nhà cô.”
Tô Lê hỏi: “Lục thiếu, anh nói thật cho tôi biết, Giang thiếu hiện nay có phải đang gặp khó khăn hay không? Chuyện của công ty anh ấy, tôi muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào, nhưng mà tôi vẫn muốn biết, lão gia hiện nay nếu như có chuyện gì, thì có phải chuyện tốt hay không? Mặc dù người bên ngoài vẫn chưa biết nhưng mà lão gia có thể khoẻ lại hay không là rất khó nói, hơn nữa hiện nay Trần Như Nguyệt đều chặn mọi người ở bên ngoài, căn bản không thể nhìn thấy lão gia.”
Lục Cảnh Niên trầm mặc một lúc rồi thở dài,: “Nói thật,Thần Hy quả thật đang gặp chút khó khăn, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, mọi người đều đang để mắt đến bản di chúc của lão gia, hơn nữa Trần Như Nguyệt lại to gan như vậy, tôi cảm thấy có lẽ bà ta đã lấy được thứ bà ta muốn rồi.”
Tô Lê nhíu mày, “Lão gia vẫn luôn cho rằng đứa con trong bụng Kiều Vy là của Trần Miễn, cho nên sớm muộn gì lão gia cũng sẽ để lại cổ phần cho đứa bé.”
Lục Cảnh Niên gật đầu, “Qủa thật nếu như lão gia không bị thương phải nhập viện, sợ là cũng không còn nhiều thời gian, tôi đã điều tra rồi, thật ra tình hình của lão gia còn nghiêm trọng hơn những lời mà bác sĩ nói. Cho nên ông ấy gấp gáp như vậy là có lý do.”
Tô Lê hít sâu một hơi, cô gật đầu.
Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh vỗ vai cô rồi nói: “Yên tâm đi, cho dù ra sao chúng tôi cũng sẽ giúp Thần Hy.”
Tô Lê cười nói: “Vậy anh đi bận việc đi, Giang thiếu đang ở trong thư phòng đấy.”
Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “Không phải trong phòng ngủ sao?”
Tô Lê liếc anh ta một cái rồi nói: “Lục thiếu, nếu như anh muốn đến phòng ngủ để nói chuyện với Giang Thần Hy cũng được,tôi không để ý đâu.”
Lục Cảnh Niên nói: “Nha đầu thối.” Nói xong anh bèn đi lên gác, anh còn không quên quay đầu lại nói với Tô Lê: “Nói với má Trương, tôi muốn ăn canh trứng và sườn sào chua ngọt.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Thật sự khôn coi mình là khách mà.”
Tô Lê không thèm quay đầu lại nói: “Biết rồi Lục thiếu gia.”
Bữa tối, A Hào cũng quay trở lại, ba người vừa ăn cơm vừa bàn việc công ty.
Bên ngoài đang mưa to.
Giang Thần Hy dựa vào sofa, anh day day chân mày.
Tô Lê và tiểu gạo nếp quay trở về phòng.
Giang Thần Hy nhìn cô, anh duỗi tay ý bảo cô đến chỗ anh.
Anh ôm cô vào trong lòng.
Tô Lê ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh.
Giang Thần Hy vuốt nhẹ tóc cô, lúc này đây anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tô Lê.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.
Tô Lê ngẩng đầu lên, cô nói “dạ?”
Giang Thần Hy cúi đầu nhìn cô, “Liệu em có cảm thấy anh già không?”
“Hả?” Tô Lê chớp chớp mắt, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa, anh mà già á?
Tô Lê không nhịn được cười, “Anh đang nói linh tinh cái gì đấy? Anh già ở chỗ nào?”
“Anh có lúc cảm thấy bản thân mình rất nhàm chán, gần đây bận việc liên tục, ngay cả cơm cũng không ăn.”
Tô Lê cười cười: “Em cũng đâu có yêu cầu ngày nào anh cũng nói những lời tán tỉnh với em. Anh yên tâm mà làm việc đi. Cùng lắm thì đợi khi nào anh làm xong việc rồi thì dành thời gian bên cạnh em, có được không?”
Giang Thần Hy duỗi tay ra vuốt cằm cô, cô nói: “Ủy khuất cho em rồi.”
Tô Lê rũ mắt, cô không nhịn được cười, “Không uỷ khuất, em bằng lòng mà.”
Giang Thần Hy cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh đi tắm đây, hôm nay nghỉ ngơi sớm.”
Tô Lê nói: “Đi đi.” Nói xong cô bèn đứng dậy. Giang Thần Hy ôm cô đi vào phòng tắm.
“Anh bỏ em xuống.”
“Cùng nhau tắm đi.” Anh cong môi lên, ôm cô đi về phía phòng tắm.
“Em đã tắm rồi…” Tô Lê nói.
“Giúp anh chà lưng.” Anh cúi đầu nói với cô.
Tô Lê biết không thể trốn thoát được chỉ đành chấp nhận.
Giang Thần Hy đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, “Xem em bị doạ sợ chưa kìa, cho rằng anh sẽ làm gì với em hay sao?”
Tô Lê cười nói: “Em còn nghĩ rằng Giang thiếu đang muốn chứng minh bản thân không có già chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh cong cong khoé môi cười.
Anh nghe hiểu rõ ý của cô, nhưng anh lại giả vờ như nghe không hiểu.
Anh nói: “Giúp anh chà lưng.”
Nói xong anh bèn cởi đồ, bước vào bồn tắm.
Tô Lê “ừ” một tiếng, cô nói: “Đợi một chút, em đi lấy cái này.”
Nói xong cô bèn đi ra ngoài.
“Em muốn lấy cái gì?” Giang Thần Hy nằm trong bồn tắm.
Tô Lê cười nói: “Hôm qua Hoa Hoa vừa đưa cho em. Là tinh dầu.”
Cô nhìn nhìn lọ tinh dầu rồi nói: “Đây là mùi chanh, đây là mùi cam, đều là những loại khiến thư giãn thần kinh.”
Cô nhỏ mấy giọt vào bồn tắm.
“Thế nào, mùi hương không tệ chứ?” Tô Lê hỏi anh.
Giang Thần Hy nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mùi không tệ.”
Tô Lê cười rồi nói: “Anh thích là được rồi. Nào ngồi xích lại đây em chà lưng giúp anh.”
Giang Thần Hy ngoan ngoan để cô chà lưng hộ.
“Đúng rồi, chỗ đó đó.”
“Chỗ này rất khó chịu sao?” Tô Lê nhìn phần vai của anh, cơ bắp chỗ này có vẻ căng cứng không bình thường.
“Ừ, gần đây có chút đau.” Giang Thần Hy nói.
“Có cần đi bệnh viện xem sao không.” Tô Lê có chút lo lắng.
“Không cần đâu, gần đây làm việc nhiều, không có rèn luyện sức khoẻ.” Giang Thần Hy nói.
Tay của Tô Lê rát mềm, chỉ cần cô dùng lực một chút là anh cảm thấy rất thoải mái. Giang Thần Hy cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.
“Giang thiếu.”
“Ừ?”
“Có phải mấy ngày nay anh đang chuẩn bị vứt bỏ tập đoàn Giang thị hay không?” Tô Lê ngập ngừng hỏi.
Giang Thần Hy cười nói: “Phải để cho bản thân một con đường lùi chứ.” Nói xong anh nhắm mắt lại, “Tình hình bên phía lão gia đã rất tệ rồi,tối qua anh có đến đó một lần, bác sĩ nói với anh, chắc là vài ngày nữa…”
“Nhanh như vậy hay sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy nói: “Nếu như không có việc ngoài ý muốn lần này thì ông ấy chỉ có thể sống mấy tháng nữa mà thôi.”
Tô Lê rũ mắt xuống rồi nói: “Lúc trước em có hỏi Lục thiếu, anh ấy nói có thể lão gia đã sửa đổi di chúc rồi, có phải vậy không?”
Giang Thần Hy nói: “Sợ là như vậy.” Anh dừng một lát rồi nói tiếp, “Lúc đó anh sẽ bị động, không bằng bây giờ chủ động chuẩn bị mọi việc.”
Tô Lê trầm mặc không nói.
Giang Thần Hy là kiểu ngườ luôn nghĩ đến kết quả xấu nhất, cho nên cô đại khái cũng biết nguyên nhân những việc mà hiện nay anh đang làm.
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh nói: “Nếu như lão gia thật sự chuyển cổ phần cho đứa bé trong bụng Kiều Vy thì anh sẽ mất đi quyền lợi ở tập đoàn Giang thị, so với việc cùng bọn họ đấu đá lẫn nhau thì không bằng anh tự mình ra đi.”
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như bọn họ ở chô sáng thì anh sẽ có thể dễ dàng đấu với bọn họ, có phải vậy hay không?”
/343
|