Tô Lê nhìn Giang Thần Hy nói những lời này: “ Vì vậy là Giang thiếu gia nghĩ người trong nhà họ Giang không muốn xuất hiện thêm những đứa trẻ để tiếp tục thừa kế sao?”
Giang Thần Hy không hề nói gì.
Tô Lê nghe xong, khẽ cười nhẹ, giọng điệu của cô có chút khinh bỉ và chê giễu: “ nếu như giết người mà không phạm pháp, nhà họ Giang các canh với thời cổ đại, tranh giành quyền lực trong dòng tộc thì có gì khác nhau?”
Giang Thần Hy vẫn tiếp tục không nói gì.
Tô Lê nhìn anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Vậy Giang thiếu gia cảm thấy ai trong nhà họ Giang không hy vọng anh có người kế thừa nhất?”
Giang Thần Hy nghe xong bỗng chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Tất cả người trong Giang gia đều có khả năng.” Dừng một lúc anh tiếp tục nói: “ Vì vậy anh không thể mạo hiểm, anh không thể để chuyện năm đó xảy ra với Lạc Nhan lại xảy ra thêm một lần nữa, vì vậy anh hy vọng em có thể ra nước ngoài tìm một nơi yên tĩnh, an toàn, anh nhất định phải bảo vệ mẹ con em.”
Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi đáp: “ Anh vừa nói, lúc Vương Nhã Tịnh sảy thai…. Cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn là có ý gì?”
Giang Thần Hy vừa lái xe vừa nói: “ Vương Nhã Tịnh đó chắc em còn nhớ chứ?”
Tô Lê “ Ừm” một tiếng.
Giang Thần Hy điềm đạm tiếp tục nói: “ Người phụ nữ đó bây giờ được chẩn đoán thần kinh có vấn đề rất nặng, hiện đang phải tiếp nhận điều trị.”
“ Thần kinh sao?” Tô Lê nghe xong bỗng sửng người rồi nói: “ Chẳng trách lâu như vậy không thấy cô ta.”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng rồi điềm đạm nói: “ Em không thấy Vương Nhã Tịnh đối với em rất kích động sao? Sao đó anh có bảo A Hào đi điều ra nguyên nhân vì sao Vương Nhã Tịnh lại bị như vậy. thần kinh cô ta có vấn đề, là do dùng quá liều lượng thuốc an thần, nên tổn thương đến não bộ, nhưng lại nói là di chứng sau khi sảy thai.”
Tô Lê nghe xong khẽ chau mày, thở dài rồi nói: “ Kết quả em vẫn vì chuyện này mà mang tiếng xấu.” cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “ nhưng có điều em cảm thấy lão gia có phải là người ra tay hại đứa trẻ của anh và Lạc Nhan hay không? Em nghĩ là 100% đấy, ông chắc chắc không phải người ra tay hại đứa trẻ trong bụng Vương Nhã Tịnh được, anh nói xem đúng chứ? Bởi vì ông tuy là không hài lòng với Vương Nhã Tịnh,vả lại tính cách trẻ con của cô ta chỉ e la Lão gia chỉ đang nhẫn nhịn thôi, nhưng trong nhà họ gia, theo quy tắc mà nói, cô ta cũng hưởng được phúc từ đứa bé, Lão gia là vì đứa trẻ trong bụng cô ta nên mới khiến Vương Nhã Tịnh lấn lướt như vậy, có thể nhìn thấy ông rất xem trọng đứa cháu đích tôn này.”
Giang Thần Hy gật đầu “ Ừ” một tiếng, trầm ngâm một lúc rồi nói:” Ông ta chỉ là quan tâm đến cháu đích tôn, còn đứa con hoang như anh, cũng không có ai để tâm đến con của anh là chết hay con sống.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu cười rồi nói: “ Có phải là nếu như không phải giết người là phạm pháp, trong gia đình nhà họ Giang, mạng người đều bị chơi đùa trong bàn tay của họ phải không?”
Nói rồi cô nhìn Giang Thần Hy: “ Vậy Giang thiếu gia thì sao? Giang thiếu gia vừa nói, người nhà họ Giang không bàn tay nào là trong sạch, vậy còn Giang thiếu gia thì sao? Tay của anh có là điều gì không trong sạch hay không?”
Giang Thần Hy nghe xong nhìn cô cười: “ em cảm thấy sao?”
Tô Lê cuối cùng cũng không nói gì, tay cô khẽ sờ vào bụng mình, lúc này không thể sờ thấy gì cả, trên bản siêu âm chỉ nhìn thấy một chút.
Tô Lê nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia, anh có biết tại sao em không cố chấp về vấn đền con cái không?”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng.
Nghe thì có vẻ không đươc chắc chắn, nhưng cũng không có vẻ là nghi hoặc, giống như một phản ứng bình thường.
Tô Lê bất kể là nguyên nhân gì tiếp tục nói: “ Vì em là một đứa trẻ mồ côi, em không có người thân, em đã trải qua những lần được nhận nuôi giống như người ta nhận nuôi thú cưng vậy, sau đó không muốn nuôi nữa thì lại đưa trở lại cô nhi viện, sau đó mỗi lần có người có lòng tốt đến nhận nuôi cô nhi, em đều trốn ở đằng xa, em quá hiểu cảm giác không có con của những cặp vợ chồng đó.” Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “ em không cầu mong một người chồng yêu thương hết mực, em chỉ mong rằng con của em có cha mẹ yêu thương chúng.”Có lẽ là trong mắt người khác, hành động của cô thật khó hiểu, làm tổn thương cô như vậy cô vẫn cố chấp ở lại, tiếp tục cuộc hôn nhân buồn cười này.
Nhưng trong mắt cô,đó là vì những người nói những lời này, bọn họ căn bản chưa từng trải qua những gì cô đã trải qua.
Cô thật ra là cũng không hận Giang Thần Hy, chỉ là đối với anh, cô đã không còn sự kỳ vọng nào nữa rồi.
Không còn kỳ vọng nữa thì sẽ không còn thất vọng và tổn thương nữa, tình yêu đối với cô mà nói là thứ cô không có được, cũng không chơi đùa được.
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Anh hiểu rồi.” dừng lại một lúc anh tiếp tục nói: “ Bất luận em tin hay không, anh không phải là vì đứa trẻ, lần đó em hỏi anh, nếu như không có sự tồn tại của đứa bé, anh có phải là sẽ không như bây giờ, điều anh muốn nói là vì có đứa bé này chúng ta mới có cơ hội không bỏ lỡ nhau một lần nữa.”
Tô Lê nhìn anh không nói gì.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại ngoài biệt thự, lúc này đã là 5 giờ hơn, bên ngoài hơi nóng nhưng vẫn khá hơn lúc trưa.
Giang Thần Hy phải thu xếp hành lý.
Tô Lê đứng trước cửa nhìn Giang Thần Hy nói: “ Giang thiếu gia, vậy thì nghe anh, tìm một nơi yên tĩnh, nhân lúc em vẫn chưa có thay dổi gì, nhanh chóng qua đó, em không muốn sau này quần áo đều mặc không vừa rồi mới đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô “ Ừm” một tiếng nói: “ Được.”
Lúc này, A Hào đến đón Giang Thần Hy.
Đi đâu, chuẩn bị những gì đối với Giang Thần Hy mà nói là chuyện như cơm bữa.
Trước khi đi, anh còn dặn dò dì Trương chăm sóc Tô Lê, sau đó mới rời đi, Tô Lê cũng không phải người nũng nịu mãi không chịu buông tay, cô nói lời tạm biệt Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đi châu Âu khoảng 1 tuần, Tô Lê cũng bận rộn với họp báo, chụp poster.
Đúng lúc còn một buổi kiểm tra sức khỏe.
Thiệu Phương vô tình đưa Tô Lê đi bồi dưỡng.
Tô Lê có lúc cảm thấy rất uể oải, xem tin tức bỗng nhiên ngẩn người ra.
“ Chị Tô Lê, chị sao vậy ạ?” Hoa Hoa đang sắp xếp lại đống quần áo vừa lấy từ tiệm giặt ủi về nhìn cô hỏi.
Tô Lê cười rồi nói: “ Nếu như tin tức này là thật thì hay biết mấy.”
Hoa Hoa nhìn cô thở dài rồi an ủi: “ Chị Tô Lê, với diễn xuất của chị, không cần đào tạo thì cũng ngang tầm với ảnh hậu rồi, vì vậy chị đừng nghĩ đến cái này nữa, dù sao thì cũng đã có chủ tịch, chị còn sợ gì nữa?”
Tô Lê nghe xong khẽ cười rồi nói: “ Chưa chắc đâu, chị cảm thấygiống như chị bây giờ, lưng dựa núi cao rất nhanh có thể trèo lên mà lấy ảnh hậu, nhưng chị là đang dựa vào vách núi, muốn trèo lên thật sự rất khó đấy.”
Hoa Hoa giận dữ nói: “ Sợ gì chứ, chị bây giờ có bảo bối rồi, chủ tịch nếu như đối với chị không tốt, chị cứ trực tiếp đưa đứa trẻ đi, cứ để anh ấy cô độc một mình.”
Tô Lê bị lời nói của Hoa Hoa chọc cười. “ Haha, có lý đấy.”
Hôm nay Tô Lê đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, Hoa Hoa bây giờ dường như một bước cũng không rời cô.
Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ con cô đều rất tốt, không có vấn đề gì.
Vị bác sĩ đó thực ra Tô Lê vẫn cảm thấy có chút sờ sợ, yêu cầu đối với cô rất nghiêm khắc, thậm chí còn quy định giờ giấc đi ngủ, nhiệt độ nước tắm, viết ra một mục những thứ không phù hợp với cô.
Trước khi đi, bác sĩ còn dặn dò là vợ chồng không được quan hệ, còn khó chịu tại sao vợ đi khám thai mà chồng lại không có mặt.
Tô Lê đi ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Hoa còn đùa nói: “ Xém chút nữa dọa chết em, em cảm giác như gặp lại thầy giáo kỷ luật trước đây nữa cơ.”
Có điều Tô Lê từ đàng xa nhìn thấy một bóng dáng một người đàn ông rất quen đang tiến lại về phía cô.
Là Giang Thần Hy….
Giang Thần Hy xuất hiện trước mặt cô.
Hoa Hoa bị anh dọa cho giật mình bỗng lên tiếng: “ Chủ….. chủ tịch……”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa rồi lại quay sang nhìn Giang Thần Hy: “ Giang thiếu gia không phải bảo là ngày mai mới trở về sao?”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng, dùng tay gạt vài sợi tóc vướn trên vành tai cô rồi nói: “ Anh chợt nhớ ra hôm nay em phải kiểm tra định kỳ, xin lỗi, anh lại đên trễ.”
Hoa Hoa đứng bên cạnh lên tiếng: “ Còn không phải sao, lúc nãy chị Tô Lê còn bị bác sĩ mắng cho một trận, còn nói, sao chủ tịch không đưa vợ đi, một chút cũng không quan tâm vợ con.”
Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ “ Ừm” một tiếng.
Từ bệnh viện trở về, Giang Thần Hy vội vàng để kịp chuyế bay, nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ.
Ăn xong buổi tối anh liền lên lầu nghỉ ngơi.
Chú cún con Tô Lê nuôi sau bao ngày xa cách cuối cùng cũng trở về, nó dường như biết Tô Lê có em bé, cứ quân quýt mãi dưới chân Tô Lê rất ngoan.
Tô Lê đưa nó đi dạo một vòng, toàn thân toát mồ hôi. Cô không nói gì với Giang Thần Hy liền đi thẳng vào nhà tắm.
“ Choảng” Tô Lê vừa vào phòng tắm không bao lâu, có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà tắm.
Giang Thần Hy đang nằm trên giường nghe thấy âm thanh liền mở mặt, anh hoảng hốt, lập tức xông vào nhà tắm: “ Tô Lê, em làm sao thế?”
Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Lê đang quấn khăn tắm ngồi nhặt mảnh thủy tinh.
“ Chuyện gì thế, em đừng động vào, đứng ở đó, đừng động vào mảnh vỡ.” Giang Thần Hy quát lên.
Giang Thần Hy không hề nói gì.
Tô Lê nghe xong, khẽ cười nhẹ, giọng điệu của cô có chút khinh bỉ và chê giễu: “ nếu như giết người mà không phạm pháp, nhà họ Giang các canh với thời cổ đại, tranh giành quyền lực trong dòng tộc thì có gì khác nhau?”
Giang Thần Hy vẫn tiếp tục không nói gì.
Tô Lê nhìn anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Vậy Giang thiếu gia cảm thấy ai trong nhà họ Giang không hy vọng anh có người kế thừa nhất?”
Giang Thần Hy nghe xong bỗng chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Tất cả người trong Giang gia đều có khả năng.” Dừng một lúc anh tiếp tục nói: “ Vì vậy anh không thể mạo hiểm, anh không thể để chuyện năm đó xảy ra với Lạc Nhan lại xảy ra thêm một lần nữa, vì vậy anh hy vọng em có thể ra nước ngoài tìm một nơi yên tĩnh, an toàn, anh nhất định phải bảo vệ mẹ con em.”
Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi đáp: “ Anh vừa nói, lúc Vương Nhã Tịnh sảy thai…. Cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn là có ý gì?”
Giang Thần Hy vừa lái xe vừa nói: “ Vương Nhã Tịnh đó chắc em còn nhớ chứ?”
Tô Lê “ Ừm” một tiếng.
Giang Thần Hy điềm đạm tiếp tục nói: “ Người phụ nữ đó bây giờ được chẩn đoán thần kinh có vấn đề rất nặng, hiện đang phải tiếp nhận điều trị.”
“ Thần kinh sao?” Tô Lê nghe xong bỗng sửng người rồi nói: “ Chẳng trách lâu như vậy không thấy cô ta.”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng rồi điềm đạm nói: “ Em không thấy Vương Nhã Tịnh đối với em rất kích động sao? Sao đó anh có bảo A Hào đi điều ra nguyên nhân vì sao Vương Nhã Tịnh lại bị như vậy. thần kinh cô ta có vấn đề, là do dùng quá liều lượng thuốc an thần, nên tổn thương đến não bộ, nhưng lại nói là di chứng sau khi sảy thai.”
Tô Lê nghe xong khẽ chau mày, thở dài rồi nói: “ Kết quả em vẫn vì chuyện này mà mang tiếng xấu.” cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “ nhưng có điều em cảm thấy lão gia có phải là người ra tay hại đứa trẻ của anh và Lạc Nhan hay không? Em nghĩ là 100% đấy, ông chắc chắc không phải người ra tay hại đứa trẻ trong bụng Vương Nhã Tịnh được, anh nói xem đúng chứ? Bởi vì ông tuy là không hài lòng với Vương Nhã Tịnh,vả lại tính cách trẻ con của cô ta chỉ e la Lão gia chỉ đang nhẫn nhịn thôi, nhưng trong nhà họ gia, theo quy tắc mà nói, cô ta cũng hưởng được phúc từ đứa bé, Lão gia là vì đứa trẻ trong bụng cô ta nên mới khiến Vương Nhã Tịnh lấn lướt như vậy, có thể nhìn thấy ông rất xem trọng đứa cháu đích tôn này.”
Giang Thần Hy gật đầu “ Ừ” một tiếng, trầm ngâm một lúc rồi nói:” Ông ta chỉ là quan tâm đến cháu đích tôn, còn đứa con hoang như anh, cũng không có ai để tâm đến con của anh là chết hay con sống.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu cười rồi nói: “ Có phải là nếu như không phải giết người là phạm pháp, trong gia đình nhà họ Giang, mạng người đều bị chơi đùa trong bàn tay của họ phải không?”
Nói rồi cô nhìn Giang Thần Hy: “ Vậy Giang thiếu gia thì sao? Giang thiếu gia vừa nói, người nhà họ Giang không bàn tay nào là trong sạch, vậy còn Giang thiếu gia thì sao? Tay của anh có là điều gì không trong sạch hay không?”
Giang Thần Hy nghe xong nhìn cô cười: “ em cảm thấy sao?”
Tô Lê cuối cùng cũng không nói gì, tay cô khẽ sờ vào bụng mình, lúc này không thể sờ thấy gì cả, trên bản siêu âm chỉ nhìn thấy một chút.
Tô Lê nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia, anh có biết tại sao em không cố chấp về vấn đền con cái không?”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng.
Nghe thì có vẻ không đươc chắc chắn, nhưng cũng không có vẻ là nghi hoặc, giống như một phản ứng bình thường.
Tô Lê bất kể là nguyên nhân gì tiếp tục nói: “ Vì em là một đứa trẻ mồ côi, em không có người thân, em đã trải qua những lần được nhận nuôi giống như người ta nhận nuôi thú cưng vậy, sau đó không muốn nuôi nữa thì lại đưa trở lại cô nhi viện, sau đó mỗi lần có người có lòng tốt đến nhận nuôi cô nhi, em đều trốn ở đằng xa, em quá hiểu cảm giác không có con của những cặp vợ chồng đó.” Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “ em không cầu mong một người chồng yêu thương hết mực, em chỉ mong rằng con của em có cha mẹ yêu thương chúng.”Có lẽ là trong mắt người khác, hành động của cô thật khó hiểu, làm tổn thương cô như vậy cô vẫn cố chấp ở lại, tiếp tục cuộc hôn nhân buồn cười này.
Nhưng trong mắt cô,đó là vì những người nói những lời này, bọn họ căn bản chưa từng trải qua những gì cô đã trải qua.
Cô thật ra là cũng không hận Giang Thần Hy, chỉ là đối với anh, cô đã không còn sự kỳ vọng nào nữa rồi.
Không còn kỳ vọng nữa thì sẽ không còn thất vọng và tổn thương nữa, tình yêu đối với cô mà nói là thứ cô không có được, cũng không chơi đùa được.
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Anh hiểu rồi.” dừng lại một lúc anh tiếp tục nói: “ Bất luận em tin hay không, anh không phải là vì đứa trẻ, lần đó em hỏi anh, nếu như không có sự tồn tại của đứa bé, anh có phải là sẽ không như bây giờ, điều anh muốn nói là vì có đứa bé này chúng ta mới có cơ hội không bỏ lỡ nhau một lần nữa.”
Tô Lê nhìn anh không nói gì.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại ngoài biệt thự, lúc này đã là 5 giờ hơn, bên ngoài hơi nóng nhưng vẫn khá hơn lúc trưa.
Giang Thần Hy phải thu xếp hành lý.
Tô Lê đứng trước cửa nhìn Giang Thần Hy nói: “ Giang thiếu gia, vậy thì nghe anh, tìm một nơi yên tĩnh, nhân lúc em vẫn chưa có thay dổi gì, nhanh chóng qua đó, em không muốn sau này quần áo đều mặc không vừa rồi mới đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô “ Ừm” một tiếng nói: “ Được.”
Lúc này, A Hào đến đón Giang Thần Hy.
Đi đâu, chuẩn bị những gì đối với Giang Thần Hy mà nói là chuyện như cơm bữa.
Trước khi đi, anh còn dặn dò dì Trương chăm sóc Tô Lê, sau đó mới rời đi, Tô Lê cũng không phải người nũng nịu mãi không chịu buông tay, cô nói lời tạm biệt Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đi châu Âu khoảng 1 tuần, Tô Lê cũng bận rộn với họp báo, chụp poster.
Đúng lúc còn một buổi kiểm tra sức khỏe.
Thiệu Phương vô tình đưa Tô Lê đi bồi dưỡng.
Tô Lê có lúc cảm thấy rất uể oải, xem tin tức bỗng nhiên ngẩn người ra.
“ Chị Tô Lê, chị sao vậy ạ?” Hoa Hoa đang sắp xếp lại đống quần áo vừa lấy từ tiệm giặt ủi về nhìn cô hỏi.
Tô Lê cười rồi nói: “ Nếu như tin tức này là thật thì hay biết mấy.”
Hoa Hoa nhìn cô thở dài rồi an ủi: “ Chị Tô Lê, với diễn xuất của chị, không cần đào tạo thì cũng ngang tầm với ảnh hậu rồi, vì vậy chị đừng nghĩ đến cái này nữa, dù sao thì cũng đã có chủ tịch, chị còn sợ gì nữa?”
Tô Lê nghe xong khẽ cười rồi nói: “ Chưa chắc đâu, chị cảm thấygiống như chị bây giờ, lưng dựa núi cao rất nhanh có thể trèo lên mà lấy ảnh hậu, nhưng chị là đang dựa vào vách núi, muốn trèo lên thật sự rất khó đấy.”
Hoa Hoa giận dữ nói: “ Sợ gì chứ, chị bây giờ có bảo bối rồi, chủ tịch nếu như đối với chị không tốt, chị cứ trực tiếp đưa đứa trẻ đi, cứ để anh ấy cô độc một mình.”
Tô Lê bị lời nói của Hoa Hoa chọc cười. “ Haha, có lý đấy.”
Hôm nay Tô Lê đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, Hoa Hoa bây giờ dường như một bước cũng không rời cô.
Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ con cô đều rất tốt, không có vấn đề gì.
Vị bác sĩ đó thực ra Tô Lê vẫn cảm thấy có chút sờ sợ, yêu cầu đối với cô rất nghiêm khắc, thậm chí còn quy định giờ giấc đi ngủ, nhiệt độ nước tắm, viết ra một mục những thứ không phù hợp với cô.
Trước khi đi, bác sĩ còn dặn dò là vợ chồng không được quan hệ, còn khó chịu tại sao vợ đi khám thai mà chồng lại không có mặt.
Tô Lê đi ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Hoa còn đùa nói: “ Xém chút nữa dọa chết em, em cảm giác như gặp lại thầy giáo kỷ luật trước đây nữa cơ.”
Có điều Tô Lê từ đàng xa nhìn thấy một bóng dáng một người đàn ông rất quen đang tiến lại về phía cô.
Là Giang Thần Hy….
Giang Thần Hy xuất hiện trước mặt cô.
Hoa Hoa bị anh dọa cho giật mình bỗng lên tiếng: “ Chủ….. chủ tịch……”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa rồi lại quay sang nhìn Giang Thần Hy: “ Giang thiếu gia không phải bảo là ngày mai mới trở về sao?”
Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng, dùng tay gạt vài sợi tóc vướn trên vành tai cô rồi nói: “ Anh chợt nhớ ra hôm nay em phải kiểm tra định kỳ, xin lỗi, anh lại đên trễ.”
Hoa Hoa đứng bên cạnh lên tiếng: “ Còn không phải sao, lúc nãy chị Tô Lê còn bị bác sĩ mắng cho một trận, còn nói, sao chủ tịch không đưa vợ đi, một chút cũng không quan tâm vợ con.”
Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ “ Ừm” một tiếng.
Từ bệnh viện trở về, Giang Thần Hy vội vàng để kịp chuyế bay, nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ.
Ăn xong buổi tối anh liền lên lầu nghỉ ngơi.
Chú cún con Tô Lê nuôi sau bao ngày xa cách cuối cùng cũng trở về, nó dường như biết Tô Lê có em bé, cứ quân quýt mãi dưới chân Tô Lê rất ngoan.
Tô Lê đưa nó đi dạo một vòng, toàn thân toát mồ hôi. Cô không nói gì với Giang Thần Hy liền đi thẳng vào nhà tắm.
“ Choảng” Tô Lê vừa vào phòng tắm không bao lâu, có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà tắm.
Giang Thần Hy đang nằm trên giường nghe thấy âm thanh liền mở mặt, anh hoảng hốt, lập tức xông vào nhà tắm: “ Tô Lê, em làm sao thế?”
Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Lê đang quấn khăn tắm ngồi nhặt mảnh thủy tinh.
“ Chuyện gì thế, em đừng động vào, đứng ở đó, đừng động vào mảnh vỡ.” Giang Thần Hy quát lên.
/343
|