Giang Thần Hy vẫn chưa lau sạch nước ở trên người, những giọt nước chạy dọc xuống cơ thể anh.
Đường nét trên cơ thể anh không hề thua kém những nam minh tinh kia, quả thực rất đẹp, cũng rất hấp dẫn người khác.
Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy tay cô, để tay cô đặt lên lưng của mình.
Tay cuả Tô Lê rất lạnh mà cơ thể anh lại rất ấm áp.
Giang Thần Hy tiến sát người về phía Tô Lê, trầm giọng nói: “Có muốn cùng tôi vận động một chút không hả?”
Tô Lê mắt chạm mắt với anh, hơi dựng lông gáy lên, cười khỉnh nói: “Vận động gì vậy? Em thấy Giang thiếu bình thường công việc bận rộn như vậy, hình như em cũng chưa từng thấy anh vận động bao giờ.”
Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo cô, ôm cô chặt vào lòng mình cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, vận động trên giường là được rồi.” Dứt lời, anh hơi tiến sát người vào, cười khỉnh một tiếng rồi nói bên tai cô: “Tối nay có muốn cùng tôi thử một chút không?”
Tô Lê đương nhiên hiểu anh nói tới chuyện gì, cô híp mặt lại, ngón tay vuốt ve lấy da dẻ anh nói: “Vậy thực sự phải làm Giang thiếu thất vọng rồi, mấy hôm trước em quay phim đã bị thương tới lưng, hiện giờ vẫn đang bôi thuốc, e rằng không thể cùng Giang thiếu vận động rồi.”
Tay của Giang Thần Hy cũng dường như chạm được tới miếng dán giảm đau ở sau lưng cô.
Anh hơi chau mày lại, ánh mắt trầm xuống nói: “Sao lại thành ra như vậy?”
Tô Lê nghe xong, đây cũng không phải là giả, lưng cô quả thực bị thương rồi.
Giang Thần Hy ôm lấy cô đi tới phía chiếc giường, còn mình thì đi mặc quần áo rồi sấy tóc.
Giang Thần Hy trở lại phía chiếc giường, anh ngồi nghiêng người bên cạnh cô hỏi: “Đi khám bác sĩ chưa?”
Tô Lê đang lật giở cuốn kịch bản trong tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: “Khám rồi, chỉ là bị thương nhẹ, mấy ngày hôm nay đỡ hơn nhiểu rồi.”
Giang Thần Hy bước lên giường, vỗ mông cô rồi ôm cô vào lòng, lạnh nhạt nói: “Tự chuốc khổ vào người.” Nhưng tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve chỗ lưng cô bị thương, anh vừa sờ vừa nói: “Đừng xem kịch bản nữa, nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Tô Lê nhìn anh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh nói: “Được, đều nghe theo Giang thiếu.”
Giang Thần Hy hôn nhẹ lên trán cô, đắp chăn lên người của hai người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, còn cô thì gối đầu lên cánh tay anh ngủ.
Vừa tắt đèn, căn phòng liền trở nên tối om, cô tựa người vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, rồi ngủ thiếp đi……
Mấy ngày sau, thời tiết không tồi, Giang Thần Hy nói muốn đưa Tô Lê đi tham dự tiệc cưới.
Tô Lê nghe nói chú rể đã năm mươi tuổi, nhưng lại cưới một cô vợ nhỏ hơn mình gần 30 tuổi, nghe nói cô dâu còn mang thai rồi.
Tô Lê đúng lúc cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên Tô Lê tới nhà máy rượu vang này, thời tiết rất đẹp, phong cảnh cũng không tồi.
Tô Lê được dẫn vào căn phòng mà Giang Thần Hy ở lại tối nay, cô phải thay đồ và trang điểm.
Giang Thần Hy ở bên ngoài nói chuyện cùng mấy người quen.
“Mặt mũi của Trần lão gia cũng thật lớn, đến Giang thiếu mà cũng mời được.”
Giang Thần Hy dựa vào phía lan can bên phải, ngón tay kẹp một điếu thuốc, hít sâu một hơi, lạnh nhạt cười nói: “Nếu như sau này Tôn Hàm tiểu thư kết hôn, tôi nhất định sẽ không mời cũng tới, mang lễ vật tới tận cửa.”
Tôn Hàm cười nói: “Tôi còn chưa có bạn trai nên cũng không vội kết hôn, nhưng Giang thiếu cũng đừng ngại suy nghĩ về việc tổ chức lễ cưới của mình.”
Giang Thần Hy cười rồi ừ một tiếng.
Tôn Hàm nhìn một lượt rồi nói: “Giang thiếu phu nhân của cậu đâu rồi? Sao lại không thấy cô ấy?”
Giang Thần Hy đáp: “Ở trong phòng đang thay đồ.”
Tôn Hàm nhìn anh, cười nói: “Cô ấy rất hợp với cậu, lúc đóng phim rảnh rỗi, chúng tôi cũng thường hay nói chuyện, quả thực so với những tiểu thư ở bên cạnh Giang thiếu rất khác biệt, xinh đẹp đã đành, quan trọng hơn là, có thể được Giang thiếu yêu mến, thực sự rất khó tìm.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hút một hơi thuốc, cũng không nói thêm gì.
Tôn Hàm cũng không nói với Giang Thần Hy những gì cô từng nói với Tô Lê, không cần thiết, cô đã nói ra hết những lời nên nói là được rồi, dù sao cũng là chuyện cuả người khác, cô cũng không có quyền nhiều lời như vậy.”
Mấy hôm sau Giang gia tổ chức yến tiệc mời khách tới ăn cơm.
GIang Thần Hy phải đi công tác, Tô Lê thì phải quay phim, cho nên cả hai đều không trở về.
Tô Lê cảm thấy lão gia hận không thể lập tức để Vương Á Cầm sớm sinh một đứa con, sau đó danh chính ngôn thuận giao những cổ phiếu trong tay cho Trần Miễn, bởi vì hiện giờ ông ta cũng đã không tìm được lí do gì để khiến cho người khác tin tưởng.
Đương nhiên sinh được một người chắt thì càng tốt, tuy rằng miệng lão gia nói không quan tâm là chắt trai hay chắt gái, nhưng trong lòng lão gia vẫn luôn cho rằng cháu trai thì đương nhiên phải tốt hơn.
Giang phu nhân khá nhiệt tình, bà luôn sắp xếp tất cả mọi thứ, cứ như là đón mẹ chồng của bà tới vậy.
Cha mẹ, họ hàng của Vương Á Cầm đều xuất thân từ những gia đình nhỏ, căn bản chưa từng gặp được những người có mặt mũi lớn như vậy.
GIang phu nhân càng nhiệt tình tiếp đãi thì càng khiến cho người nhà họ Vương không thể nhập cuộc, đến người dì bình thường không bao giờ ngưng mồm cũng chẳng thèm quan tâm tới……
Buổi tối, Giang Thần Hy trở về từ công ty, thấy Tô Lê đang nghe nhạc và chạy trên máy chạy bộ.
Thấy Giang Thần Hy trở về, mới từ từ dừng lại nói: “Giang thiếu về rồi.”
Giang Thần Hy chau mày nhìn cô nói: “Vết thương ở lưng vẫn chưa khỏi, đừng vận động nhiều như vậy.”
Nói rồi, anh đưa tay ra đỡ lấy lưng cô nói: “Hôm nay còn đau không?”
Tô Lê lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Đã không sao lâu rồi.” Dứt lời, cô uống một ngụm nước lọc nói: “Em đi tắm một chút, khắp người toàn là mồ hôi.”
Dì Trương chuẩn bị cho GIang Thần Hy bữa ăn đêm, Giang Thần Hy cũng ăn vài miếng.
Tô Lê tắm xong ra ngoài, thấy Giang Thần Hy đang nói chuyện điện thoại với A Hào đang đi nước ngoài công tác, cô ở bên cạnh nghe được một lúc, cũng hiểu ra là chuyện gì.
Nội dung đại khái là GIang phu nhận đột nhiên đề nghị Trần Miễn phụ trách một hạng mục nhỏ, lão gia cũng đồng ý rồi.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê cười nói: “Sao vậy? Là đang lo tôi sẽ làm gì Trần Miễn sao?”
Tô Lê lấy thìa quấy nước hoa quả trong cốc, nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Giang thiếu rõ ràng biết là Trần Miễn không biết làm ăn, vả lại hạng mục nhỏ như vậy, Giang thiếu vốn dĩ không định hỏi, anh chỉ cần biết kết quả cuối cùng là được rồi.
Giang Thần Hy cười, rồi lại ăn một miếng bánh chẻo, lạnh nhạt nói: “Nghĩ một đằng nói một kiểu.”
Tô Lê có chút chột dạ.
Quả thực lúc cô nói câu này có chút chột dạ.
Giang Thần Hy cười: “Người phụ nữ xấu xa, em cũng không ngốc, không cần tôi nói, em cũng tự hiểu được, nếu như tôi muốn làm gì đó Trần Miễn thì việc tống cổ anh ta ra khỏi công ty cũng dễ như trở bàn tay.”
Tô Lê cũng hiểu ý của Giang Thần Hy, thế là bèn nhìn về phía anh bằng ánh mắt thăm dò nói: “ Nhưng Giang thiếu có lẽ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay với Trần Miễn, đúng chứ? Dù sao đó cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ?” Giang Thần Hy khẽ nhếch lông mày, nhìn Giang Thần Hy cười.
Tô Lê cười một cách kiều diễm nói: “Đối với Giang thiếu mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ sao? Loại chuyện này anh cùng lắm cũng chỉ muốn xem kết quả thế nào mà thôi.”
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng nói: “Nhưng chính vào lúc anh ta chuyện gì cũng không biết làm tôi có thể nhân cơ hội loại bỏ sự uy hiếp của anh ta đối với quyền lợi của tôi, đối với tô đây cũng là một sự lựa chọn không tồi, không phải sao?”
Tô Lê khẽ nhếch mày lên nói: “Vậy Giang thiếu cảm thấy so với Trần Miễn thì người an hem cùng cha khác mẹ Giang Hạo Đông của anh, ai cần phải đối phó trước? Dù sao Trần Miễn hiện giờ cũng chỉ là một học sinh non nớt, cho dù anh ấy có được sự ủng hộ của tổ phụ anh, nhưng cũng không thể trong một đêm là lung lay địa vị của Giang thiếu, Giang thiếu cảm thấy em nói có đúng không?”
Tô Lê ngồi ở bên đó, khoanh tay trước ngực nhìn cô, cười cười, hơi nhếch mày lên nói: “Nói ra thì cũng đúng là như vậy, vậy em nghĩ tôi nên làm thế nào?”
Tô Lê chớp chớp mắt rồi nhìn anh cười nói: “Trong lòng Giang thiếu có lẽ sớm đã có tính toán rồi nhỉ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện của Trần Miễn khiến em căng thẳng như vậy, lẽ nào em không sợ tôi tức giận hay sao, hả?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó híp mặt lại cười nói: “Trong lòng em chẳng có gì phải hổ thẹn, huống hồ Giang thiếu cũng không nhỏ mọn như vậy mà, đúng chứ?”
GIang Thần Hy nhìn cô cũng không nói thêm gì……
Thực ra Giang Thần Hy cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đối phó với Trần Miễn lúc này, đương nhiên lúc này quả thực cũng là cơ hội tốt nhất để đối phó với Trần Miễn, không tốn quá nhiều sức lực, đương nhiên đây là khi không có Giang Hạo Đông.
Giang phu nhân không phải là một người phụ nữ bình thường, mấy năm nay, bà ta khổ tâm nuôi dưỡng những tính toán trong lòng, chỉ đợi Giang Hạo Đông rat ay.
Dã tâm của bà ta thực sự không thể coi thường.
Giang phu nhân lần này đột nhiên đề ra ý kiến để Trần Miễn giải quyết chuyện này, chắc chắn bà ta có dụng ý nào đó, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là đây không phải chuyện gì tốt đẹp.
Vả lại còn cảm thấy đây chính là một cái bẫy.
Giang Thần Hy bước từ phòng tắm ra nhìn thấy Tô Lê đang dựa đầu vào thành giường, tay thì cầm kịch bản nhưng lại ngồi ngây ra.
Anh bước thẳng tới đó, sau đó đưa tay ra dựt lấy kịch bản trong tay cô rồi nhìn cô nói: “Nhìn gì mà ngây người ra vậy hả?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu cảm thấy, mục đích của Giang phu nhân là gì vậy?”
“Từ lúc nào mà em cũng bắt đầu để ý tới chuyện này rồi?” Giang Thần Hy đưa tay ra vuốt tóc cô.
“Vậy em cảm thấy sao?” Giang Thần Hy cũng không trực tiếp trả lời.
Tô Lê hơi chau mày lại, nhìn anh im lặng không nói gì.
“Nếu như là anh ta, em định làm gì? Nếu như là tôi, em định làm gì?” Giang Thần Hy lạnh nhạt hỏi lại cô.
Tô Lê hơi chột dạ tránh né ánh mắt của anh, cười nói: “Em cũng không biết làm ăn, em cũng không hiểu phải giải quyết như nào.”
Đường nét trên cơ thể anh không hề thua kém những nam minh tinh kia, quả thực rất đẹp, cũng rất hấp dẫn người khác.
Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy tay cô, để tay cô đặt lên lưng của mình.
Tay cuả Tô Lê rất lạnh mà cơ thể anh lại rất ấm áp.
Giang Thần Hy tiến sát người về phía Tô Lê, trầm giọng nói: “Có muốn cùng tôi vận động một chút không hả?”
Tô Lê mắt chạm mắt với anh, hơi dựng lông gáy lên, cười khỉnh nói: “Vận động gì vậy? Em thấy Giang thiếu bình thường công việc bận rộn như vậy, hình như em cũng chưa từng thấy anh vận động bao giờ.”
Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo cô, ôm cô chặt vào lòng mình cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, vận động trên giường là được rồi.” Dứt lời, anh hơi tiến sát người vào, cười khỉnh một tiếng rồi nói bên tai cô: “Tối nay có muốn cùng tôi thử một chút không?”
Tô Lê đương nhiên hiểu anh nói tới chuyện gì, cô híp mặt lại, ngón tay vuốt ve lấy da dẻ anh nói: “Vậy thực sự phải làm Giang thiếu thất vọng rồi, mấy hôm trước em quay phim đã bị thương tới lưng, hiện giờ vẫn đang bôi thuốc, e rằng không thể cùng Giang thiếu vận động rồi.”
Tay của Giang Thần Hy cũng dường như chạm được tới miếng dán giảm đau ở sau lưng cô.
Anh hơi chau mày lại, ánh mắt trầm xuống nói: “Sao lại thành ra như vậy?”
Tô Lê nghe xong, đây cũng không phải là giả, lưng cô quả thực bị thương rồi.
Giang Thần Hy ôm lấy cô đi tới phía chiếc giường, còn mình thì đi mặc quần áo rồi sấy tóc.
Giang Thần Hy trở lại phía chiếc giường, anh ngồi nghiêng người bên cạnh cô hỏi: “Đi khám bác sĩ chưa?”
Tô Lê đang lật giở cuốn kịch bản trong tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: “Khám rồi, chỉ là bị thương nhẹ, mấy ngày hôm nay đỡ hơn nhiểu rồi.”
Giang Thần Hy bước lên giường, vỗ mông cô rồi ôm cô vào lòng, lạnh nhạt nói: “Tự chuốc khổ vào người.” Nhưng tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve chỗ lưng cô bị thương, anh vừa sờ vừa nói: “Đừng xem kịch bản nữa, nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Tô Lê nhìn anh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh nói: “Được, đều nghe theo Giang thiếu.”
Giang Thần Hy hôn nhẹ lên trán cô, đắp chăn lên người của hai người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, còn cô thì gối đầu lên cánh tay anh ngủ.
Vừa tắt đèn, căn phòng liền trở nên tối om, cô tựa người vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, rồi ngủ thiếp đi……
Mấy ngày sau, thời tiết không tồi, Giang Thần Hy nói muốn đưa Tô Lê đi tham dự tiệc cưới.
Tô Lê nghe nói chú rể đã năm mươi tuổi, nhưng lại cưới một cô vợ nhỏ hơn mình gần 30 tuổi, nghe nói cô dâu còn mang thai rồi.
Tô Lê đúng lúc cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên Tô Lê tới nhà máy rượu vang này, thời tiết rất đẹp, phong cảnh cũng không tồi.
Tô Lê được dẫn vào căn phòng mà Giang Thần Hy ở lại tối nay, cô phải thay đồ và trang điểm.
Giang Thần Hy ở bên ngoài nói chuyện cùng mấy người quen.
“Mặt mũi của Trần lão gia cũng thật lớn, đến Giang thiếu mà cũng mời được.”
Giang Thần Hy dựa vào phía lan can bên phải, ngón tay kẹp một điếu thuốc, hít sâu một hơi, lạnh nhạt cười nói: “Nếu như sau này Tôn Hàm tiểu thư kết hôn, tôi nhất định sẽ không mời cũng tới, mang lễ vật tới tận cửa.”
Tôn Hàm cười nói: “Tôi còn chưa có bạn trai nên cũng không vội kết hôn, nhưng Giang thiếu cũng đừng ngại suy nghĩ về việc tổ chức lễ cưới của mình.”
Giang Thần Hy cười rồi ừ một tiếng.
Tôn Hàm nhìn một lượt rồi nói: “Giang thiếu phu nhân của cậu đâu rồi? Sao lại không thấy cô ấy?”
Giang Thần Hy đáp: “Ở trong phòng đang thay đồ.”
Tôn Hàm nhìn anh, cười nói: “Cô ấy rất hợp với cậu, lúc đóng phim rảnh rỗi, chúng tôi cũng thường hay nói chuyện, quả thực so với những tiểu thư ở bên cạnh Giang thiếu rất khác biệt, xinh đẹp đã đành, quan trọng hơn là, có thể được Giang thiếu yêu mến, thực sự rất khó tìm.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hút một hơi thuốc, cũng không nói thêm gì.
Tôn Hàm cũng không nói với Giang Thần Hy những gì cô từng nói với Tô Lê, không cần thiết, cô đã nói ra hết những lời nên nói là được rồi, dù sao cũng là chuyện cuả người khác, cô cũng không có quyền nhiều lời như vậy.”
Mấy hôm sau Giang gia tổ chức yến tiệc mời khách tới ăn cơm.
GIang Thần Hy phải đi công tác, Tô Lê thì phải quay phim, cho nên cả hai đều không trở về.
Tô Lê cảm thấy lão gia hận không thể lập tức để Vương Á Cầm sớm sinh một đứa con, sau đó danh chính ngôn thuận giao những cổ phiếu trong tay cho Trần Miễn, bởi vì hiện giờ ông ta cũng đã không tìm được lí do gì để khiến cho người khác tin tưởng.
Đương nhiên sinh được một người chắt thì càng tốt, tuy rằng miệng lão gia nói không quan tâm là chắt trai hay chắt gái, nhưng trong lòng lão gia vẫn luôn cho rằng cháu trai thì đương nhiên phải tốt hơn.
Giang phu nhân khá nhiệt tình, bà luôn sắp xếp tất cả mọi thứ, cứ như là đón mẹ chồng của bà tới vậy.
Cha mẹ, họ hàng của Vương Á Cầm đều xuất thân từ những gia đình nhỏ, căn bản chưa từng gặp được những người có mặt mũi lớn như vậy.
GIang phu nhân càng nhiệt tình tiếp đãi thì càng khiến cho người nhà họ Vương không thể nhập cuộc, đến người dì bình thường không bao giờ ngưng mồm cũng chẳng thèm quan tâm tới……
Buổi tối, Giang Thần Hy trở về từ công ty, thấy Tô Lê đang nghe nhạc và chạy trên máy chạy bộ.
Thấy Giang Thần Hy trở về, mới từ từ dừng lại nói: “Giang thiếu về rồi.”
Giang Thần Hy chau mày nhìn cô nói: “Vết thương ở lưng vẫn chưa khỏi, đừng vận động nhiều như vậy.”
Nói rồi, anh đưa tay ra đỡ lấy lưng cô nói: “Hôm nay còn đau không?”
Tô Lê lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Đã không sao lâu rồi.” Dứt lời, cô uống một ngụm nước lọc nói: “Em đi tắm một chút, khắp người toàn là mồ hôi.”
Dì Trương chuẩn bị cho GIang Thần Hy bữa ăn đêm, Giang Thần Hy cũng ăn vài miếng.
Tô Lê tắm xong ra ngoài, thấy Giang Thần Hy đang nói chuyện điện thoại với A Hào đang đi nước ngoài công tác, cô ở bên cạnh nghe được một lúc, cũng hiểu ra là chuyện gì.
Nội dung đại khái là GIang phu nhận đột nhiên đề nghị Trần Miễn phụ trách một hạng mục nhỏ, lão gia cũng đồng ý rồi.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê cười nói: “Sao vậy? Là đang lo tôi sẽ làm gì Trần Miễn sao?”
Tô Lê lấy thìa quấy nước hoa quả trong cốc, nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Giang thiếu rõ ràng biết là Trần Miễn không biết làm ăn, vả lại hạng mục nhỏ như vậy, Giang thiếu vốn dĩ không định hỏi, anh chỉ cần biết kết quả cuối cùng là được rồi.
Giang Thần Hy cười, rồi lại ăn một miếng bánh chẻo, lạnh nhạt nói: “Nghĩ một đằng nói một kiểu.”
Tô Lê có chút chột dạ.
Quả thực lúc cô nói câu này có chút chột dạ.
Giang Thần Hy cười: “Người phụ nữ xấu xa, em cũng không ngốc, không cần tôi nói, em cũng tự hiểu được, nếu như tôi muốn làm gì đó Trần Miễn thì việc tống cổ anh ta ra khỏi công ty cũng dễ như trở bàn tay.”
Tô Lê cũng hiểu ý của Giang Thần Hy, thế là bèn nhìn về phía anh bằng ánh mắt thăm dò nói: “ Nhưng Giang thiếu có lẽ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay với Trần Miễn, đúng chứ? Dù sao đó cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ?” Giang Thần Hy khẽ nhếch lông mày, nhìn Giang Thần Hy cười.
Tô Lê cười một cách kiều diễm nói: “Đối với Giang thiếu mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ sao? Loại chuyện này anh cùng lắm cũng chỉ muốn xem kết quả thế nào mà thôi.”
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng nói: “Nhưng chính vào lúc anh ta chuyện gì cũng không biết làm tôi có thể nhân cơ hội loại bỏ sự uy hiếp của anh ta đối với quyền lợi của tôi, đối với tô đây cũng là một sự lựa chọn không tồi, không phải sao?”
Tô Lê khẽ nhếch mày lên nói: “Vậy Giang thiếu cảm thấy so với Trần Miễn thì người an hem cùng cha khác mẹ Giang Hạo Đông của anh, ai cần phải đối phó trước? Dù sao Trần Miễn hiện giờ cũng chỉ là một học sinh non nớt, cho dù anh ấy có được sự ủng hộ của tổ phụ anh, nhưng cũng không thể trong một đêm là lung lay địa vị của Giang thiếu, Giang thiếu cảm thấy em nói có đúng không?”
Tô Lê ngồi ở bên đó, khoanh tay trước ngực nhìn cô, cười cười, hơi nhếch mày lên nói: “Nói ra thì cũng đúng là như vậy, vậy em nghĩ tôi nên làm thế nào?”
Tô Lê chớp chớp mắt rồi nhìn anh cười nói: “Trong lòng Giang thiếu có lẽ sớm đã có tính toán rồi nhỉ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện của Trần Miễn khiến em căng thẳng như vậy, lẽ nào em không sợ tôi tức giận hay sao, hả?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó híp mặt lại cười nói: “Trong lòng em chẳng có gì phải hổ thẹn, huống hồ Giang thiếu cũng không nhỏ mọn như vậy mà, đúng chứ?”
GIang Thần Hy nhìn cô cũng không nói thêm gì……
Thực ra Giang Thần Hy cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đối phó với Trần Miễn lúc này, đương nhiên lúc này quả thực cũng là cơ hội tốt nhất để đối phó với Trần Miễn, không tốn quá nhiều sức lực, đương nhiên đây là khi không có Giang Hạo Đông.
Giang phu nhân không phải là một người phụ nữ bình thường, mấy năm nay, bà ta khổ tâm nuôi dưỡng những tính toán trong lòng, chỉ đợi Giang Hạo Đông rat ay.
Dã tâm của bà ta thực sự không thể coi thường.
Giang phu nhân lần này đột nhiên đề ra ý kiến để Trần Miễn giải quyết chuyện này, chắc chắn bà ta có dụng ý nào đó, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là đây không phải chuyện gì tốt đẹp.
Vả lại còn cảm thấy đây chính là một cái bẫy.
Giang Thần Hy bước từ phòng tắm ra nhìn thấy Tô Lê đang dựa đầu vào thành giường, tay thì cầm kịch bản nhưng lại ngồi ngây ra.
Anh bước thẳng tới đó, sau đó đưa tay ra dựt lấy kịch bản trong tay cô rồi nhìn cô nói: “Nhìn gì mà ngây người ra vậy hả?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu cảm thấy, mục đích của Giang phu nhân là gì vậy?”
“Từ lúc nào mà em cũng bắt đầu để ý tới chuyện này rồi?” Giang Thần Hy đưa tay ra vuốt tóc cô.
“Vậy em cảm thấy sao?” Giang Thần Hy cũng không trực tiếp trả lời.
Tô Lê hơi chau mày lại, nhìn anh im lặng không nói gì.
“Nếu như là anh ta, em định làm gì? Nếu như là tôi, em định làm gì?” Giang Thần Hy lạnh nhạt hỏi lại cô.
Tô Lê hơi chột dạ tránh né ánh mắt của anh, cười nói: “Em cũng không biết làm ăn, em cũng không hiểu phải giải quyết như nào.”
/343
|