Editor: Fedfan
Phần lớn thời gian, cậu bé đều đem thân thể mập mạp dính vào người Lâm Khả Nhi. Lâm Khả Nhi căn bản không coi tiểu Cần là một người đàn ông, chỉ cảm thấy ‘quả bóng nhỏ’ thật ngây thơ, đáng yêu.
Thời điểm cô ở Italy ngây ngô đến ngày thứ ba, trong nhà Ngõa Luân Nặc có một vị khách không mời mà tới.
"Lâm Khả Nhi, em ở đây đủ vui vẻ đi! Thế nhưng đem anh quẳng ra sau đầu, ở Italy ngẩn ngơ tới mấy ngày, ngay cả nhà cũng không về!" Đường Chá vẻ mặt ghen tức nhìn chằm chằm tiểu quỷ đang dính trên người Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi vui mừng đặt tiểu Cần mập mạp trên người xuống, kích động thét chói tai: "Anh Chá! Sao anh lại theo em tới Italy rồi?"
Gương mặt tuấn tú của Đường Chá hơi lạnh lùng, bất mãn đến gần Lâm Khả Nhi: "Anh tới đoạt về người phụ nữ của anh."
Thân thể mũm mĩm của tiểu Cần đột nhiên chạy đến ngăn cản trước mặt Lâm Khả Nhi, cậu bé ngẩng đầu lên, bất mãn hờn dỗi: "Không được cướp người của cháu!"
"Nhóc là ai?" Đường Chá kỳ quái nhìn bé trai tuấn mỹ trước mắt.
"Cháu là tiểu Cần; con trai của bố Ngõa Luân Nặc, bạn trai của chị Khả Nhi!" Cậu nhóc ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tràn đầy ngạo khí nói.
"Cháu sao?" Đường Chá một tay nhấc cậu bé lên, để cho đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhóc con, muốn làm bạn trai của Khả Nhi, cháu còn non lắm, hai mươi năm nữa trở lại tranh với chú đi."
Nói xong, Đường Chá bá đạo ném cậu nhóc vào trong ngực cái người Ngõa Luân Nặc đang nhếch môi cười trộm kia, bất mãn hừ lạnh: "Quản con trai của anh cho tốt đi, không cần quay lại quấy rối tôi!"
"Con tôi không nghe lời tôi nha." Ngõa Luân Nặc ôm con trai, ủy khuất nhún vai, "Nó chỉ nghe lời nói của tiểu Khả Nhi thôi. Tôi thấy vẫn là để cho tiểu Khả Nhi tới trông nom thôi."
Nói xong, Ngõa Luân Nặc liền đem tiểu Cần ném về cho Lâm Khả Nhi.
"Chị Khả Nhi, hôn.. hôn.." Tiểu Cần ôm cổ của Lâm Khả Nhi, ở trên mặt của cô hôn một cái thật kêu, nước miếng ẩm ướt kia in đầy lên gò má phấn hồng của cô.
"Tiểu Cần!" Đường Chá rống giận đem tiểu Cần ôm cách xa khỏi lồng ngực Lâm Khả Nhi, lần nữa ném cái quả cầu thịt nhỏ về cho Ngõa Luân Nặc.
Ngõa Luân Nặc ôm con trai, không nhịn được cười lớn. Anh nhạo báng giễu cợt Đường Chá: "Mùi dấm chua quá nha! Bà xã, em nói có đúng không?"
Hoàn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra một nụ cười tràn đầy mị hoặc, làm hại Ngõa Luân Nặc say mê thiếu chút nữa buông tay, đem con trai đáng yêu ném trên mặt đất.
Lâm Khả Nhi nheo lại một đôi mắt xinh đẹp cười, gật đầu nói với Ngõa Luân Nặc: "Đúng vậy a, chú Ngõa Luân Nặc, người nào đó có phải rơi vào vại dấm chua rồi không?"
"Là biển dấm ấy chứ?" Ngõa Luân Nặc ôm con trai kiêu ngạo, nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Nghe được lời nói của Ngõa Luân Nặc, đôi mắt Lâm Khả Nhi vốn đã tràn đầy ý cười càng trở nên sáng rực.
Đường Chá căn bản không để ý tới Ngõa Luân Nặc nhạo báng, lấy khăn tay ra, kéo Lâm Khả Nhi còn đang cười trộm qua, liền lau vết nước miếng trên mặt cô. Đôi môi mím chặt kia khiến Lâm Khả Nhi trong lòng rất hưng phấn.
Anh Chá càng ngày càng quan tâm cô. Tiểu Cần cũng chỉ là đứa bé, còn nhỏ hơn cả em trai cô, vậy mà anh cũng ghen!
Cho đến khi anh hài lòng, Đường Chá mới ôm lấy Lâm Khả Nhi, nói với Ngõa Luân Nặc: "Ngõa Luân Nặc, phu nhân Hoàn Nhi, tôi mang tiểu Khả Nhi đi."
Nói xong, cũng không quản vợ chồng Ngõa Luân Nặc có phản ứng gì, ôm lấy Lâm Khả Nhi đi ra cửa chính của tổng bộ Mafia, khuôn mặt lạnh lùng kia cũng không vì thấy mấy tên gác cửa hung hãn mà biến sắc một chút nào.
Lâm Khả Nhi ở trong ngực Đường Chá che miệng cười trộm. Anh Chá thật là bá đạo nha!
Giờ khắc này, Đường Chá khí thế cao ngất, rất có khí phách đàn ông! Người đàn ông tốt! Tính cách tốt!
Trời ạ!
Cô làm sao càng nhìn anh càng cảm thấy nhìn mãi không chán đây?
Người đàn ông này sau này sẽ là của cô rồi !
Cười to ba tiếng, Lâm Khả Nhi như tên trộm len lén ngẩng đầu lên nhìn Đường Chá.
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn!" Đường Chá đột nhiên cúi đầu, áp vào mặt Lâm Khả Nhi, mập mờ nói.
"Ai nhìn lén anh chứ?" Lâm Khả Nhi nhịp tim khác thường nhìn bờ môi khiêu gợi ngay trước mắt, cảm thấy đối diện thổi tới hơi thở nóng rực.
Thật muốn ăn một miếng a! Xem có phải ngọt giống như trong trí nhớ hay không.
"Chỗ này ba trăm lượng!" Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi mổ xuống một cái, ấm áp cười.
Lâm Khả Nhi bá đạo ôm lấy đầu Đường Chá, chưa thỏa mãn mà mạnh mẽ hôn môi anh, vừa ra sức hôn, vừa kiêu ngạo nói: "Nhìn anh thì thế nào? Anh là người đàn ông của em, em cứ muốn nhìn anh!"
Đường Chá hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa bởi vì cô vô tâm hấp dẫn mà mất khống chế. Chật vật mở cửa xe, đem Lâm Khả Nhi ném vào bên trong, rồi ngồi vào xe.
"Lái xe!" Đường Chá ra lệnh cho tài xế, rồi ấn nút đem tấm chắn giữa hai hàng ghế nâng lên, đem hai không gian hoàn toàn tách ra, ngay cả âm thanh cũng không nghe được.
Nhìn động tác của Đường Chá, Lâm Khả Nhi trong lòng tràn đầy chờ mong, anh Chá có thể hay không ở trong xe trực tiếp muốn cô? Càng nhìn mặt anh ấy càng thấy giống như vậy lắm a!
Lâm Khả Nhi trong lòng đắc ý buồn cười, chú Chá rốt cuộc cũng nằm trong lòng bàn tay của cô rồi. Cô hưng phấn nhìn Đường Chá, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng vểnh lên, chờ đợi anh hôn.
Nhưng không ngờ Đường Chá căn bản cũng không để ý tới đôi môi hồng thơm mát của cô, một phen thuận tay kéo thân thể của cô qua, đè cô xuống trên đùi rồi đánh: "Vật nhỏ đáng giận, vừa rời Canada, liền quên luôn anh rồi hả? Nếu anh không tới tìm em, có phải em cũng không tính về nhà?"
Bị đánh Lâm Khả Nhi ủy khuất xoa cái mông nhỏ, nén lệ nói: "Ai nói Khả Nhi quên mất anh chứ? Anh Chá vẫn là người quan trọng nhất trong lòng Khả Nhi."
"Vậy em còn để thằng nhóc tiểu Cần hôn em?" Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ghen tỵ nói.
"Tiểu Cần vẫn còn con nít." Lâm Khả Nhi ủy khuất bĩu môi. Không ngờ anh Chá thế nhưng không phải muốn cùng cô thân mật, mà lại nhẫn tâm đánh cái mông nhỏ của cô, mặc dù không phải rất đau, nhưng trong lòng cô vẫn tức giận!
Mọi người đều nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tại sao anh Chá không giống như những người đàn ông khác, nhìn thấy cô liền nhào tới a?
"Qua mười năm nữa, nó không còn là đứa bé nữa." Đường Chá ghen tỵ hừ lạnh.
"Anh Chá đang ghen sao?" Lâm Khả Nhi níu cổ Đường Chá, nháy mắt hỏi.
Phần lớn thời gian, cậu bé đều đem thân thể mập mạp dính vào người Lâm Khả Nhi. Lâm Khả Nhi căn bản không coi tiểu Cần là một người đàn ông, chỉ cảm thấy ‘quả bóng nhỏ’ thật ngây thơ, đáng yêu.
Thời điểm cô ở Italy ngây ngô đến ngày thứ ba, trong nhà Ngõa Luân Nặc có một vị khách không mời mà tới.
"Lâm Khả Nhi, em ở đây đủ vui vẻ đi! Thế nhưng đem anh quẳng ra sau đầu, ở Italy ngẩn ngơ tới mấy ngày, ngay cả nhà cũng không về!" Đường Chá vẻ mặt ghen tức nhìn chằm chằm tiểu quỷ đang dính trên người Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi vui mừng đặt tiểu Cần mập mạp trên người xuống, kích động thét chói tai: "Anh Chá! Sao anh lại theo em tới Italy rồi?"
Gương mặt tuấn tú của Đường Chá hơi lạnh lùng, bất mãn đến gần Lâm Khả Nhi: "Anh tới đoạt về người phụ nữ của anh."
Thân thể mũm mĩm của tiểu Cần đột nhiên chạy đến ngăn cản trước mặt Lâm Khả Nhi, cậu bé ngẩng đầu lên, bất mãn hờn dỗi: "Không được cướp người của cháu!"
"Nhóc là ai?" Đường Chá kỳ quái nhìn bé trai tuấn mỹ trước mắt.
"Cháu là tiểu Cần; con trai của bố Ngõa Luân Nặc, bạn trai của chị Khả Nhi!" Cậu nhóc ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tràn đầy ngạo khí nói.
"Cháu sao?" Đường Chá một tay nhấc cậu bé lên, để cho đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhóc con, muốn làm bạn trai của Khả Nhi, cháu còn non lắm, hai mươi năm nữa trở lại tranh với chú đi."
Nói xong, Đường Chá bá đạo ném cậu nhóc vào trong ngực cái người Ngõa Luân Nặc đang nhếch môi cười trộm kia, bất mãn hừ lạnh: "Quản con trai của anh cho tốt đi, không cần quay lại quấy rối tôi!"
"Con tôi không nghe lời tôi nha." Ngõa Luân Nặc ôm con trai, ủy khuất nhún vai, "Nó chỉ nghe lời nói của tiểu Khả Nhi thôi. Tôi thấy vẫn là để cho tiểu Khả Nhi tới trông nom thôi."
Nói xong, Ngõa Luân Nặc liền đem tiểu Cần ném về cho Lâm Khả Nhi.
"Chị Khả Nhi, hôn.. hôn.." Tiểu Cần ôm cổ của Lâm Khả Nhi, ở trên mặt của cô hôn một cái thật kêu, nước miếng ẩm ướt kia in đầy lên gò má phấn hồng của cô.
"Tiểu Cần!" Đường Chá rống giận đem tiểu Cần ôm cách xa khỏi lồng ngực Lâm Khả Nhi, lần nữa ném cái quả cầu thịt nhỏ về cho Ngõa Luân Nặc.
Ngõa Luân Nặc ôm con trai, không nhịn được cười lớn. Anh nhạo báng giễu cợt Đường Chá: "Mùi dấm chua quá nha! Bà xã, em nói có đúng không?"
Hoàn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra một nụ cười tràn đầy mị hoặc, làm hại Ngõa Luân Nặc say mê thiếu chút nữa buông tay, đem con trai đáng yêu ném trên mặt đất.
Lâm Khả Nhi nheo lại một đôi mắt xinh đẹp cười, gật đầu nói với Ngõa Luân Nặc: "Đúng vậy a, chú Ngõa Luân Nặc, người nào đó có phải rơi vào vại dấm chua rồi không?"
"Là biển dấm ấy chứ?" Ngõa Luân Nặc ôm con trai kiêu ngạo, nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Nghe được lời nói của Ngõa Luân Nặc, đôi mắt Lâm Khả Nhi vốn đã tràn đầy ý cười càng trở nên sáng rực.
Đường Chá căn bản không để ý tới Ngõa Luân Nặc nhạo báng, lấy khăn tay ra, kéo Lâm Khả Nhi còn đang cười trộm qua, liền lau vết nước miếng trên mặt cô. Đôi môi mím chặt kia khiến Lâm Khả Nhi trong lòng rất hưng phấn.
Anh Chá càng ngày càng quan tâm cô. Tiểu Cần cũng chỉ là đứa bé, còn nhỏ hơn cả em trai cô, vậy mà anh cũng ghen!
Cho đến khi anh hài lòng, Đường Chá mới ôm lấy Lâm Khả Nhi, nói với Ngõa Luân Nặc: "Ngõa Luân Nặc, phu nhân Hoàn Nhi, tôi mang tiểu Khả Nhi đi."
Nói xong, cũng không quản vợ chồng Ngõa Luân Nặc có phản ứng gì, ôm lấy Lâm Khả Nhi đi ra cửa chính của tổng bộ Mafia, khuôn mặt lạnh lùng kia cũng không vì thấy mấy tên gác cửa hung hãn mà biến sắc một chút nào.
Lâm Khả Nhi ở trong ngực Đường Chá che miệng cười trộm. Anh Chá thật là bá đạo nha!
Giờ khắc này, Đường Chá khí thế cao ngất, rất có khí phách đàn ông! Người đàn ông tốt! Tính cách tốt!
Trời ạ!
Cô làm sao càng nhìn anh càng cảm thấy nhìn mãi không chán đây?
Người đàn ông này sau này sẽ là của cô rồi !
Cười to ba tiếng, Lâm Khả Nhi như tên trộm len lén ngẩng đầu lên nhìn Đường Chá.
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn!" Đường Chá đột nhiên cúi đầu, áp vào mặt Lâm Khả Nhi, mập mờ nói.
"Ai nhìn lén anh chứ?" Lâm Khả Nhi nhịp tim khác thường nhìn bờ môi khiêu gợi ngay trước mắt, cảm thấy đối diện thổi tới hơi thở nóng rực.
Thật muốn ăn một miếng a! Xem có phải ngọt giống như trong trí nhớ hay không.
"Chỗ này ba trăm lượng!" Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi mổ xuống một cái, ấm áp cười.
Lâm Khả Nhi bá đạo ôm lấy đầu Đường Chá, chưa thỏa mãn mà mạnh mẽ hôn môi anh, vừa ra sức hôn, vừa kiêu ngạo nói: "Nhìn anh thì thế nào? Anh là người đàn ông của em, em cứ muốn nhìn anh!"
Đường Chá hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa bởi vì cô vô tâm hấp dẫn mà mất khống chế. Chật vật mở cửa xe, đem Lâm Khả Nhi ném vào bên trong, rồi ngồi vào xe.
"Lái xe!" Đường Chá ra lệnh cho tài xế, rồi ấn nút đem tấm chắn giữa hai hàng ghế nâng lên, đem hai không gian hoàn toàn tách ra, ngay cả âm thanh cũng không nghe được.
Nhìn động tác của Đường Chá, Lâm Khả Nhi trong lòng tràn đầy chờ mong, anh Chá có thể hay không ở trong xe trực tiếp muốn cô? Càng nhìn mặt anh ấy càng thấy giống như vậy lắm a!
Lâm Khả Nhi trong lòng đắc ý buồn cười, chú Chá rốt cuộc cũng nằm trong lòng bàn tay của cô rồi. Cô hưng phấn nhìn Đường Chá, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng vểnh lên, chờ đợi anh hôn.
Nhưng không ngờ Đường Chá căn bản cũng không để ý tới đôi môi hồng thơm mát của cô, một phen thuận tay kéo thân thể của cô qua, đè cô xuống trên đùi rồi đánh: "Vật nhỏ đáng giận, vừa rời Canada, liền quên luôn anh rồi hả? Nếu anh không tới tìm em, có phải em cũng không tính về nhà?"
Bị đánh Lâm Khả Nhi ủy khuất xoa cái mông nhỏ, nén lệ nói: "Ai nói Khả Nhi quên mất anh chứ? Anh Chá vẫn là người quan trọng nhất trong lòng Khả Nhi."
"Vậy em còn để thằng nhóc tiểu Cần hôn em?" Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ghen tỵ nói.
"Tiểu Cần vẫn còn con nít." Lâm Khả Nhi ủy khuất bĩu môi. Không ngờ anh Chá thế nhưng không phải muốn cùng cô thân mật, mà lại nhẫn tâm đánh cái mông nhỏ của cô, mặc dù không phải rất đau, nhưng trong lòng cô vẫn tức giận!
Mọi người đều nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tại sao anh Chá không giống như những người đàn ông khác, nhìn thấy cô liền nhào tới a?
"Qua mười năm nữa, nó không còn là đứa bé nữa." Đường Chá ghen tỵ hừ lạnh.
"Anh Chá đang ghen sao?" Lâm Khả Nhi níu cổ Đường Chá, nháy mắt hỏi.
/192
|