Lâm Khả Nhi khóc ngồi lên xe taxi, một đường chạy thẳng về phía sân bay. Nếu Đường trạch đã không phải là nhà của cô, cô ở lại Canada còn có ý nghĩa gì chứ? Không có anh Chá, cô không muốn ở lại chỗ này nữa. Cô muốn về nhà! Trong lúc bất chợt thật là nhớ cha mẹ, thật là nhớ ông bà, còn có tiểu ác ma Lâm Ngạo Phong kia nữa.
Cô muốn về nhà! Về nhà tìm mẹ kể ra hết nỗi uất ức của cô.
Anh Chá, tên ngu ngốc kia, cô không bao giờ để ý tới anh nữa! Ai bảo anh tổn thương lòng cô! Cầu xin cô, cô cũng không trở về!
Vừa xuống máy bay, cô liền chạy thẳng về nhà.
Vừa vào nhà, cô liền nhào vào trong ngực Tần Phong: "Mẹ, anh Chá không cần con nữa!"
"Làm sao lại như vậy? Khả Nhi nhà ta đáng yêu như thế, cậu ấy sao có thể bỏ được?" Tần Phong không tin nâng khuôn mặt của Khả Nhi lên, hài hước hỏi, "Có phải là con lại gây ra họa gì chọc Đường Chá mất hứng hay không?"
"Người ta nào có? Khả Nhi ngoan cực kì. Anh Chá thật đáng ghét! Hắn sau khi vứt cho con một tờ giấy thỏa thuận li hôn, vậy mà lại chạy đến ở chung một chỗ với Liêu Phàm. Tức chết con rồi." Lâm Khả Nhi dậm chân, bất mãn nũng nịu.
Vừa nghĩ tới một màn anh Chá bỏ lại giấy thỏa thuận li hôn cho cô, trong lòng cô liền tức giận. Cô không phải chỉ nói dối một lần thôi sao? Anh thế nhưng không tiếc mà ly hôn với cô. Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như vậy, không cần cũng được! Cô không tin mình sẽ không tìm được người thật lòng thương yêu mình.
Tần Phong nghe được lời nói của Khả Nhi, không khỏi sửng sốt, Đường Chá kia yêu thương Khả Nhi tới tận xương làm sao lại nỡ ly hôn với con bé? Chuyện này nhất định có ẩn tình.
"Khả Nhi, con có phải quên nói chuyện gì hay không? Ví dụ như làm sao con lại chọc Đường Chá tức giận?" Tần Phong nhéo mặt con gái, dạy dỗ Khả Nhi luôn nghịch ngợm. Biết con gái không ai bằng mẹ, cô làm mẹ có thể không hiểu rõ con mình sao?
"Con… con không phải chỉ lừa anh ấy chuyện mang thai sao?" Lâm Khả Nhi có chút chột dạ lén nhìn Tần Phong một cái. Cô nói láo xác thực là cô không đúng, nhưng để được gả cho anh Chá, cô mới làm ra hạ sách này a!
"Lừa cậu ta chuyện mang thai?" Tần Phong che miệng cười lên, cũng chỉ có Khả Nhi tinh quái mới làm ra loại sự tình này. Chuyện mang thai như vậy còn có thể nói láo à? Cô chính là lần đầu tiên nghe nói.
"Ai bảo lúc đó nói gì anh ấy cũng không chịu lấy con." Lâm Khả Nhi tự biết đuối lý, nói tới nói lui không có sức thuyết phục.
"Vậy con định làm thế nào? Ly hôn thật sao?" Tần Phong nghiêm nghị nhìn Khả Nhi, đây là một chuyện lớn, cô không thể bỏ mặc.
"Anh Chá muốn ly hôn, tùy hắn, con cũng không phải là không ai muốn." Lâm Khả Nhi bĩu môi, không muốn nói thêm nữa, "Mẹ, con trở về phòng nghỉ ngơi đây."
"Đi đi … đi đi." Tần Phong hướng về phía Khả Nhi khoát tay.
Thoạt nhìn con bé rất đau lòng, cô nhất định phải tìm Đường Chá hỏi cho rõ. Cậu ta làm sao có thể cam lòng không cần tiểu Khả Nhi?
Khi Đường Chá nhận được điện thoại của Tần Phong, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống. Tiểu Khả Nhi về đến nhà an toàn, nhưng cô về nhà tức là đã hoàn toàn chết tâm với anh, việc này cũng khiến lòng anh khủng hoảng.
"Phong, tất cả đều là lỗi của tôi. Em muốn trách thì trách tôi đi." Đường Chá ảo não cào tóc, trong lòng anh đang không ngừng tự nói với mình, anh khiến bảo bối tức giận chạy mất.
"Tiểu Khả Nhi nói anh cùng con bé ly hôn chính là để ở chung một chỗ với Liêu Phàm, Đường Chá, anh làm tôi rất thất vọng." Âm thanh của Tần Phong lạnh lẽo khiến Đường Chá hoảng hốt.
"Phong, em đừng hiểu lầm. Tôi với Liêu Phàm chuyện gì cũng không có. Đứa bé của cô ấy là của Vân Thiên, hai chúng tôi đều bị người ta tính kế, là Lệ Tây Á cùng Vân Thiên bắt tay nhau mưu hại chúng tôi. Liêu Phàm không chịu nổi chân tướng bị đả kích khóc đến đau lòng, tôi mới ôm cô ấy. Không khéo để cho tiểu Khả Nhi nhìn thấy, cô ấy mới hiểu lầm." Đường Chá vội vàng giải thích, nếu ngay cả Phong cũng không tin anh, vậy hi vọng anh đoạt lại tiểu Khả Nhi càng mong manh hơn.
"Nhưng Đường Chá, để lại đơn xin ly hôn chính là anh, anh làm tổn thương trái tim của tiểu Khả Nhi." Tần Phong trách cứ nói, "Mặc kệ anh cùng Liêu Phàm rốt cuộc là như thế nào, anh cũng không nên làm như vậy. Tôi giao Khả Nhi cho anh là muốn anh thương yêu con bé, nhưng anh thì sao? Lần nữa khiến con bé đau lòng. Nếu anh luôn như vậy, về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt tiểu Khả Nhi nữa."
"Đừng! Phong, em đừng giận tôi. Tôi yêu Khả Nhi, tôi muốn cô ấy trở lại bên cạnh tôi." Đường Chá hốt hoảng nắm chặt điện thoại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Đường Chá, Khả Nhi lần này giận vô cùng, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Bản thân anh tự cầu nhiều phúc thôi." Phong bất đắc dĩ than thở. Cặp tiểu oan gia này, lúc nào mới có thể làm cho cô không phải lo lắng nữa?
"Chờ tôi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi sẽ đi tìm tiểu Khả Nhi." Đường Chá kiên định nói, "Tôi sẽ dùng tình yêu để làm cô ấy cảm động, để cô ấy trở lại bên tôi."
"Nếu như tiểu Khả Nhi không cần anh, anh đừng trách tôi không giúp anh." Phong dùng lời nói kích thích Đường Chá, nghe giọng của anh ta vẫn còn rất thích Khả Nhi của cô, nhưng mà lần này anh ta thực sự đáng ghét, cứ để cho anh ta lo lắng đi. Ai bảo anh cứ hại tiểu Khả Nhi đau lòng?
"Không có được tiểu Khả Nhi chỉ có thể trách tôi vô năng." Đường Chá nắm chặt lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, lo lắng liếm đôi môi khô khốc.
Nếu như tiểu Khả Nhi thật không cần anh, anh phải làm gì?
Cúp điện thoại, Đường Chá mất hồn nhìn xuống đất, anh ngồi trên hành lang bệnh viện, xem ra cô đơn như vậy.
"Tổng giám đốc, đã tìm được tiểu Khả Nhi chưa?" Liêu Phàm đi tới bên cạnh Đường Chá quan tâm hỏi.
"Cô ấy về nhà rồi." Đường Chá xoa mặt một cái, đứng lên hỏi thăm Liêu Phàm: "Đều thu dọn xong rồi sao?"
Liêu Phàm gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Tổng giám đốc, làm phiền anh như vậy thật ngại quá."
Đường Chá ngăn cản cô nói tiếp: "Cô bị người khác hãm hại cũng là bởi vì tôi, chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, về sau đừng nói ngại ngùng gì đó nữa."
"Tôi đi bế cục cưng." Liêu Phàm cảm động trong mắt ngấn nước, nói nhiều lời cám ơn hơn nữa cũng không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình giờ khắc này. Xoay người đi vào phòng bệnh ôm lấy bảo bối còn non nớt, thân thể nho nhỏ của bé khiến lòng cô ấm áp. Cho dù Vân Thiên có lỗi với cô, thế nhưng đứa bé vẫn là bảo bối trong lòng cô.
Đường Chá sắp xếp cho Liêu Phàm ở trong một căn hộ xa hoa, giúp cô mời một người giúp việc.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, anh mới trở lại căn nhà trống rỗng.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy cha đang ngồi trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: "Nghiệt tử! Mày sao lại chọc giận con dâu ngoan của nhà ta rồi hả?"
"Cha, con sẽ đưa cô ấy quay trở lại đây." Đường Chá đứng thẳng lưng, vẻ mặt ngạo khí nói. Mặc kệ phải trả cái giá cao cỡ nào, anh cũng muốn cầu xin tiểu Khả Nhi tha thứ cho anh.
"Mày tên hồ đồ này! Ta thật sự không biết làm sao nói mày?" Ba Đường cầm gậy lên, tức giận đánh con trai.
Đường Chá tự biết có lỗi, liền động cũng không dám động. Mặc dù lưng rất đau, nhưng anh cũng không thốt một tiếng nào.
Cô muốn về nhà! Về nhà tìm mẹ kể ra hết nỗi uất ức của cô.
Anh Chá, tên ngu ngốc kia, cô không bao giờ để ý tới anh nữa! Ai bảo anh tổn thương lòng cô! Cầu xin cô, cô cũng không trở về!
Vừa xuống máy bay, cô liền chạy thẳng về nhà.
Vừa vào nhà, cô liền nhào vào trong ngực Tần Phong: "Mẹ, anh Chá không cần con nữa!"
"Làm sao lại như vậy? Khả Nhi nhà ta đáng yêu như thế, cậu ấy sao có thể bỏ được?" Tần Phong không tin nâng khuôn mặt của Khả Nhi lên, hài hước hỏi, "Có phải là con lại gây ra họa gì chọc Đường Chá mất hứng hay không?"
"Người ta nào có? Khả Nhi ngoan cực kì. Anh Chá thật đáng ghét! Hắn sau khi vứt cho con một tờ giấy thỏa thuận li hôn, vậy mà lại chạy đến ở chung một chỗ với Liêu Phàm. Tức chết con rồi." Lâm Khả Nhi dậm chân, bất mãn nũng nịu.
Vừa nghĩ tới một màn anh Chá bỏ lại giấy thỏa thuận li hôn cho cô, trong lòng cô liền tức giận. Cô không phải chỉ nói dối một lần thôi sao? Anh thế nhưng không tiếc mà ly hôn với cô. Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như vậy, không cần cũng được! Cô không tin mình sẽ không tìm được người thật lòng thương yêu mình.
Tần Phong nghe được lời nói của Khả Nhi, không khỏi sửng sốt, Đường Chá kia yêu thương Khả Nhi tới tận xương làm sao lại nỡ ly hôn với con bé? Chuyện này nhất định có ẩn tình.
"Khả Nhi, con có phải quên nói chuyện gì hay không? Ví dụ như làm sao con lại chọc Đường Chá tức giận?" Tần Phong nhéo mặt con gái, dạy dỗ Khả Nhi luôn nghịch ngợm. Biết con gái không ai bằng mẹ, cô làm mẹ có thể không hiểu rõ con mình sao?
"Con… con không phải chỉ lừa anh ấy chuyện mang thai sao?" Lâm Khả Nhi có chút chột dạ lén nhìn Tần Phong một cái. Cô nói láo xác thực là cô không đúng, nhưng để được gả cho anh Chá, cô mới làm ra hạ sách này a!
"Lừa cậu ta chuyện mang thai?" Tần Phong che miệng cười lên, cũng chỉ có Khả Nhi tinh quái mới làm ra loại sự tình này. Chuyện mang thai như vậy còn có thể nói láo à? Cô chính là lần đầu tiên nghe nói.
"Ai bảo lúc đó nói gì anh ấy cũng không chịu lấy con." Lâm Khả Nhi tự biết đuối lý, nói tới nói lui không có sức thuyết phục.
"Vậy con định làm thế nào? Ly hôn thật sao?" Tần Phong nghiêm nghị nhìn Khả Nhi, đây là một chuyện lớn, cô không thể bỏ mặc.
"Anh Chá muốn ly hôn, tùy hắn, con cũng không phải là không ai muốn." Lâm Khả Nhi bĩu môi, không muốn nói thêm nữa, "Mẹ, con trở về phòng nghỉ ngơi đây."
"Đi đi … đi đi." Tần Phong hướng về phía Khả Nhi khoát tay.
Thoạt nhìn con bé rất đau lòng, cô nhất định phải tìm Đường Chá hỏi cho rõ. Cậu ta làm sao có thể cam lòng không cần tiểu Khả Nhi?
Khi Đường Chá nhận được điện thoại của Tần Phong, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống. Tiểu Khả Nhi về đến nhà an toàn, nhưng cô về nhà tức là đã hoàn toàn chết tâm với anh, việc này cũng khiến lòng anh khủng hoảng.
"Phong, tất cả đều là lỗi của tôi. Em muốn trách thì trách tôi đi." Đường Chá ảo não cào tóc, trong lòng anh đang không ngừng tự nói với mình, anh khiến bảo bối tức giận chạy mất.
"Tiểu Khả Nhi nói anh cùng con bé ly hôn chính là để ở chung một chỗ với Liêu Phàm, Đường Chá, anh làm tôi rất thất vọng." Âm thanh của Tần Phong lạnh lẽo khiến Đường Chá hoảng hốt.
"Phong, em đừng hiểu lầm. Tôi với Liêu Phàm chuyện gì cũng không có. Đứa bé của cô ấy là của Vân Thiên, hai chúng tôi đều bị người ta tính kế, là Lệ Tây Á cùng Vân Thiên bắt tay nhau mưu hại chúng tôi. Liêu Phàm không chịu nổi chân tướng bị đả kích khóc đến đau lòng, tôi mới ôm cô ấy. Không khéo để cho tiểu Khả Nhi nhìn thấy, cô ấy mới hiểu lầm." Đường Chá vội vàng giải thích, nếu ngay cả Phong cũng không tin anh, vậy hi vọng anh đoạt lại tiểu Khả Nhi càng mong manh hơn.
"Nhưng Đường Chá, để lại đơn xin ly hôn chính là anh, anh làm tổn thương trái tim của tiểu Khả Nhi." Tần Phong trách cứ nói, "Mặc kệ anh cùng Liêu Phàm rốt cuộc là như thế nào, anh cũng không nên làm như vậy. Tôi giao Khả Nhi cho anh là muốn anh thương yêu con bé, nhưng anh thì sao? Lần nữa khiến con bé đau lòng. Nếu anh luôn như vậy, về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt tiểu Khả Nhi nữa."
"Đừng! Phong, em đừng giận tôi. Tôi yêu Khả Nhi, tôi muốn cô ấy trở lại bên cạnh tôi." Đường Chá hốt hoảng nắm chặt điện thoại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Đường Chá, Khả Nhi lần này giận vô cùng, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Bản thân anh tự cầu nhiều phúc thôi." Phong bất đắc dĩ than thở. Cặp tiểu oan gia này, lúc nào mới có thể làm cho cô không phải lo lắng nữa?
"Chờ tôi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi sẽ đi tìm tiểu Khả Nhi." Đường Chá kiên định nói, "Tôi sẽ dùng tình yêu để làm cô ấy cảm động, để cô ấy trở lại bên tôi."
"Nếu như tiểu Khả Nhi không cần anh, anh đừng trách tôi không giúp anh." Phong dùng lời nói kích thích Đường Chá, nghe giọng của anh ta vẫn còn rất thích Khả Nhi của cô, nhưng mà lần này anh ta thực sự đáng ghét, cứ để cho anh ta lo lắng đi. Ai bảo anh cứ hại tiểu Khả Nhi đau lòng?
"Không có được tiểu Khả Nhi chỉ có thể trách tôi vô năng." Đường Chá nắm chặt lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, lo lắng liếm đôi môi khô khốc.
Nếu như tiểu Khả Nhi thật không cần anh, anh phải làm gì?
Cúp điện thoại, Đường Chá mất hồn nhìn xuống đất, anh ngồi trên hành lang bệnh viện, xem ra cô đơn như vậy.
"Tổng giám đốc, đã tìm được tiểu Khả Nhi chưa?" Liêu Phàm đi tới bên cạnh Đường Chá quan tâm hỏi.
"Cô ấy về nhà rồi." Đường Chá xoa mặt một cái, đứng lên hỏi thăm Liêu Phàm: "Đều thu dọn xong rồi sao?"
Liêu Phàm gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Tổng giám đốc, làm phiền anh như vậy thật ngại quá."
Đường Chá ngăn cản cô nói tiếp: "Cô bị người khác hãm hại cũng là bởi vì tôi, chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, về sau đừng nói ngại ngùng gì đó nữa."
"Tôi đi bế cục cưng." Liêu Phàm cảm động trong mắt ngấn nước, nói nhiều lời cám ơn hơn nữa cũng không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình giờ khắc này. Xoay người đi vào phòng bệnh ôm lấy bảo bối còn non nớt, thân thể nho nhỏ của bé khiến lòng cô ấm áp. Cho dù Vân Thiên có lỗi với cô, thế nhưng đứa bé vẫn là bảo bối trong lòng cô.
Đường Chá sắp xếp cho Liêu Phàm ở trong một căn hộ xa hoa, giúp cô mời một người giúp việc.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, anh mới trở lại căn nhà trống rỗng.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy cha đang ngồi trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: "Nghiệt tử! Mày sao lại chọc giận con dâu ngoan của nhà ta rồi hả?"
"Cha, con sẽ đưa cô ấy quay trở lại đây." Đường Chá đứng thẳng lưng, vẻ mặt ngạo khí nói. Mặc kệ phải trả cái giá cao cỡ nào, anh cũng muốn cầu xin tiểu Khả Nhi tha thứ cho anh.
"Mày tên hồ đồ này! Ta thật sự không biết làm sao nói mày?" Ba Đường cầm gậy lên, tức giận đánh con trai.
Đường Chá tự biết có lỗi, liền động cũng không dám động. Mặc dù lưng rất đau, nhưng anh cũng không thốt một tiếng nào.
/192
|