“Đừng đùa nữa, em biết rõ chuyện anh lo lắng không phải cái này, anh chỉ sợ em bị hắn khi dễ.”
Người hắn yêu là Tiểu Khả Nhi, cho dù cô thật sự bị Bắc Dã Thương xằng bậy, hắn cũng sẽ không giận cô, cả đời này hắn chỉ cần cô.
“Em biết mà, chỉ có chú Chá hiểu em nhất.” Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào, dựa vào trong ngực Đường Chá, đầu mũi nhỏ nhăn lên tỏ vẻ cô đang làm nũng.
“Không cần được voi đòi tiên.” Đường Chá cười nhẹ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ rơi xuống trên đôi môi phấn hồng.
“Em cứ muốn đòi tiên, em muốn trở thành bảo bối trong lòng chú Chá!” Lâm Khả Nhi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dí dỏm nháy mắt.
Mặc dù cô bá đạo nhưng không khiến người ta cảm thấy chán ghét mà ngược lại, nhìn cô như tiểu thiên sứ, trong sáng, ngây thơ, thiên chân vô tà khiến Đường Chá yêu chết dáng vẻ của cô lúc này.
Nếu như không có người ngoài làm loạn, hai người bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao!
Vừa nghĩ tới cảnh Bắc Dã Thương nhìn chằm chằm tiểu Khả Nhi, đôi mắt Đường Chá liền trở nên thâm trầm. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn cũng sẽ không buông tay, tạo cơ hội cho Bắc dã Thương chen vào giữa hắn và Tiểu Khả Nhi.
Mà bản thân hắn cũng rất có lòng tin, Tiểu Khả Nhi quyết sẽ không thay lòng.
Giải quyết xong bữa tối, Đường Chá không đưa cô về nhà ngay mà lái xe lên đỉnh núi, cùng Tiểu Khả Nhi ngắm sao.
Từ trên đỉnh núi nhìn ra xa, hàng ngàn vì sao lấp lánh cùng với những đốm sáng từ ánh đèn của những ngôi nhà trong thành phố hòa thành một thể, khiến cho không gian tựa như ảo mộng, thật giống như Tiên cảnh chốn trần gian.
Lâm Khả Nhi kích động nhày cà tưng, hướng về phía thành thị đàng xa mà hò hét.
Nhìn cô như vậy, trên môi Đường Chá hàm chứa ý cười, từ phía sau ôm lấy cô. Hơi thở nóng bỏng từ trên người hắn thổi lất phất bên cạnh Lâm Khả Nhi hại cô cảm thấy một trận tê ngứa bên cổ. Ngay lập tức đôi môi mang theo lửa nóng dán lên cổ cô.
“Tiểu Khả Nhi, đẹp không?” Vừa hỏi, hắn vừa tinh tế lưu lại từng chuỗi dấu hôn ẩm ướt trên cần cổ thon dài, trơn mịn của cô khiến cơ thể nhạy cảm kia khẽ run lên.
“Đẹp.” Lâm Khả Nhi không nhịn được khát vọng đã sớm bùng lên, cô đem cả thân thể dán chặt vào Đường Chá đang đứng phía sau.
“Nơi nào đẹp, là nơi này sao?” Vừa dứt lời, hai tay Đường Chá đột nhiên dời lên trên, đặt lên đỉnh núi kiêu ngạo, tròn trịa của cô.
“A!” Bị hắn kích thích, Lâm Khả Nhi run rẩy, duyên dáng kêu to, cô rõ ràng đang nói đến cảnh sắc đẹp, chú Chá liền cố tình hiểu lầm thành thân thể cô đẹp. Hắn thật là xấu!
Tai sao chú Chá có thể ở trên đỉnh núi trống trải thế này làm như vậy với cô? Nếu như bị ai đó nhìn thấy sẽ rất xấu hổ a! Hắn trêu chọc khiến hai gò má cô ửng hồng một mảnh. Hư nhuyễn dựa vào trong ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi nhẹ giọng nũng nịu: “Chú Chá, không cần sờ nơi đó.”
“Muốn anh tiếp tục sao?” Đường Chá lại làm như không hiểu, cố ý vặn vẹo lời nói của cô. Cách một lớp y phục, đôi bàn tay thô ráp, nóng bỏng dùng sức xoa nắn hồng đào của cô.
Hắn vỗ về chơi đùa khiến Lâm Khả Nhi không nhịn được yêu kiều rên rỉ, trán cô cũng bởi vì khát vọng mà xuất hiện một tầng mồ hôi nhàn nhạt.
“A, chú Chá thật là xấu, cố ý xuyên tạc lời nói của Khả Nhi.” Cô bất mãn phản kháng lại làm cho Đường Chá càng thêm cuồng dã.
Hắn xoay người cô lại, đem toàn bộ lời nói từ đôi môi xinh đẹp kia cắn nuốt.
Lưỡi hắn cường thế đẩy hàm răng của cô ra, vọt vào trong khoang miệng hấp thu mùi vị ngọt ngào và mùi hương của hoa sơn trà trong miệng cô. Phác họa lại mỗi tấc trên đôi môi cô, nụ hôn của hắn tràn đầy bá đạo cùng dục vọng xâm chiếm. Bàn tay dày rộng kia cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng thăm dò vào trong vạt áo Lâm Khả Nhi, dán lên đôi gò bồng đã sớm cứng lại vì động tình của cô.
“Tiểu Khả Nhi, cho anh.” Đường Chá đột nhiên đem Lâm Khả Nhi áp lên xe hơi, để lưng cô tựa lên mặt kính chịu lực.
“Đừng, chú Chá, chúng ta về nhà trước được không?” Lâm Khả Nhi thẹn thùng đề nghị. Dù đôi khi cô có hơi nghịch ngợm nhưng cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, ở trên đỉnh núi không người làm tình.
“Anh hiện tại liền muốn.” Đường Chá ngang ngược ôm chặt hông của Lâm Khả Nhi, bàn tay hắn nhanh chóng cởi quần áo trên người cô, đồng thời bế bổng cô đặt lên đầu xe. Hắn bất chợt công kích, vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, bá đạo chiếm lĩnh toàn bộ vẻ đẹp của cô.
“Tại sao có thể như vậy?” Lân Khả Nhi chưa bao giờ thể nghiệm qua loại vui vẻ vụng trộm này, vừa khổ sở lại vừa kích thích, khiến thân thể cô suýt chút nữa đã sụp đổ.
“Tại sao không thể? Anh muốn yêu em!” Giọng nói trầm khàn mang yêu thương cuồng dại, thật không ngờ có thể tuôn ra từ miệng một người đàn ông thâm trầm như Đường Chá.
Không biết trải qua bao lâu, Đường Chá mới buông tha. Hắn ôm Lâm Khả Nhi đã sớm xụi lơ ngòi vào trong ô tô. Nhưng dường như vẫn chưa đủ no, ở trong không gian nhỏ hẹp của ghế lái, hắn lại lần nữa đem Tiểu Khả Nhi ăn sạch sẽ.
Suốt đêm, chiếc xe hơi không ngừng rung động, theo mỗi lần luật động của Đường Chá mà không ngừng đung đưa.
Sáng sớm, khi những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống đỉnh núi, Đường Chá hưng phấn vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng mệt mỏi của Lâm Khả Nhi, thanh âm mang theo dụ dỗ nói: “Tiểu Khả Nhi, mau nhìn, mặt trời mọc!”
Nghe hắn gọi, Lâm Khả Nhi khó khăn mở ra đôi mắt vì buồn ngủ mà díp lại, mơ màng nhìn về phía mặt trời đang ló rạng.
Những ánh nắng mới lên xuyên thấu qua lớp lớp mây mù, chiếu sáng cả một vùng cỏ xanh mướt vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Trong khung cảnh huyền ảo là thế, hai người bọn họ giống như đang đắm chìm giữa một vầng hào quang, mỹ lệ vô cùng.
“Thật muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh như thế này.” Lâm Khả Nhi cảm khái.
“Nhất định sẽ. Có chú Chá bảo vệ, sẽ không có người nào dám làm tổn thương em.” Trong mắt Đường Chá thoáng qua một tia lo lắng. Những chuyện tương tự như Bắc Dã Thương đã làm với Lâm Khả Nhi tối qua, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra lần thứ hai.
Ngồi trong lòng Đường Chá, ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc phía xa, trong lòng Lâm Khả Nhi tràn đầy ấm áp. Chú Chá của cô không phải là người hiểu phong tình, thế nhưng lại có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn thế này: cùng cô đón mặt trời mọc.
So với trước kia, Đường Chá đã tiến bộ rất nhiều. Cô nhất định sẽ huấn luyện hắn thành người đàn ông lãng mạn nhất thế giới.
Tỷ như tặng hoa dưới trăng, tỷ như bữa tối trong không gian tràn ngập ánh nến, hay tỷ như 999 đóa hồng.
Những chuyện lãng mạn còn rất nhiều, quãng đời còn lại của hai người bọn họ còn rất dài, cô nhất định sẽ cho chú Chá nếm thử toàn bộ. Cô tin tưởng những ngày về sau sẽ càng thú vị.
Khi bọn họ trở lại Đường trạch, ngoài ý muốn thấy Đường phụ đã sớm ngồi trong phòng khách, trầm mặc.
“Nghiệt tử, có tiểu Khả Nhi liền quên mất cha. Cả đêm thế nhưng không về nhà! Nói! Hai người các ngươi rốt cuộc đi lêu lổng ở nơi nào?” Đường phụ lạnh lùng chất vấn, trong mắt còn chứa ánh lửa, dường như đang tức giận không nhỏ.
“Cha, không phải người cả đêm không ngủ đấy chứ?” Nhìn lão nhân nghiêm mặt ngồi trên sofa, Đường Chá không khỏi lo lắng hỏi.
“Ta chờ các ngươi trở về không được sao?” Đường phụ lúng túng ho nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lâm Khả Nhi nghe xong, cảm động nhào vào trong ngực Đường phụ, kích động nói: “Lãnh bá bá, ngài rất giống cha cháu, thật là đáng yêu, tiểu Khả Nhi rất yêu mến người!”
“Đáng yêu cái gì? Ta không phải trẻ con!” Đường phụ bất mãn hừ nhẹ nhưng vẫn không có ý định đẩy Lâm Khả Nhi ra, ngược lại còn cưng chiều ôm cô, giống như ôm lấy con của mình.
Người hắn yêu là Tiểu Khả Nhi, cho dù cô thật sự bị Bắc Dã Thương xằng bậy, hắn cũng sẽ không giận cô, cả đời này hắn chỉ cần cô.
“Em biết mà, chỉ có chú Chá hiểu em nhất.” Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào, dựa vào trong ngực Đường Chá, đầu mũi nhỏ nhăn lên tỏ vẻ cô đang làm nũng.
“Không cần được voi đòi tiên.” Đường Chá cười nhẹ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ rơi xuống trên đôi môi phấn hồng.
“Em cứ muốn đòi tiên, em muốn trở thành bảo bối trong lòng chú Chá!” Lâm Khả Nhi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dí dỏm nháy mắt.
Mặc dù cô bá đạo nhưng không khiến người ta cảm thấy chán ghét mà ngược lại, nhìn cô như tiểu thiên sứ, trong sáng, ngây thơ, thiên chân vô tà khiến Đường Chá yêu chết dáng vẻ của cô lúc này.
Nếu như không có người ngoài làm loạn, hai người bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao!
Vừa nghĩ tới cảnh Bắc Dã Thương nhìn chằm chằm tiểu Khả Nhi, đôi mắt Đường Chá liền trở nên thâm trầm. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn cũng sẽ không buông tay, tạo cơ hội cho Bắc dã Thương chen vào giữa hắn và Tiểu Khả Nhi.
Mà bản thân hắn cũng rất có lòng tin, Tiểu Khả Nhi quyết sẽ không thay lòng.
Giải quyết xong bữa tối, Đường Chá không đưa cô về nhà ngay mà lái xe lên đỉnh núi, cùng Tiểu Khả Nhi ngắm sao.
Từ trên đỉnh núi nhìn ra xa, hàng ngàn vì sao lấp lánh cùng với những đốm sáng từ ánh đèn của những ngôi nhà trong thành phố hòa thành một thể, khiến cho không gian tựa như ảo mộng, thật giống như Tiên cảnh chốn trần gian.
Lâm Khả Nhi kích động nhày cà tưng, hướng về phía thành thị đàng xa mà hò hét.
Nhìn cô như vậy, trên môi Đường Chá hàm chứa ý cười, từ phía sau ôm lấy cô. Hơi thở nóng bỏng từ trên người hắn thổi lất phất bên cạnh Lâm Khả Nhi hại cô cảm thấy một trận tê ngứa bên cổ. Ngay lập tức đôi môi mang theo lửa nóng dán lên cổ cô.
“Tiểu Khả Nhi, đẹp không?” Vừa hỏi, hắn vừa tinh tế lưu lại từng chuỗi dấu hôn ẩm ướt trên cần cổ thon dài, trơn mịn của cô khiến cơ thể nhạy cảm kia khẽ run lên.
“Đẹp.” Lâm Khả Nhi không nhịn được khát vọng đã sớm bùng lên, cô đem cả thân thể dán chặt vào Đường Chá đang đứng phía sau.
“Nơi nào đẹp, là nơi này sao?” Vừa dứt lời, hai tay Đường Chá đột nhiên dời lên trên, đặt lên đỉnh núi kiêu ngạo, tròn trịa của cô.
“A!” Bị hắn kích thích, Lâm Khả Nhi run rẩy, duyên dáng kêu to, cô rõ ràng đang nói đến cảnh sắc đẹp, chú Chá liền cố tình hiểu lầm thành thân thể cô đẹp. Hắn thật là xấu!
Tai sao chú Chá có thể ở trên đỉnh núi trống trải thế này làm như vậy với cô? Nếu như bị ai đó nhìn thấy sẽ rất xấu hổ a! Hắn trêu chọc khiến hai gò má cô ửng hồng một mảnh. Hư nhuyễn dựa vào trong ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi nhẹ giọng nũng nịu: “Chú Chá, không cần sờ nơi đó.”
“Muốn anh tiếp tục sao?” Đường Chá lại làm như không hiểu, cố ý vặn vẹo lời nói của cô. Cách một lớp y phục, đôi bàn tay thô ráp, nóng bỏng dùng sức xoa nắn hồng đào của cô.
Hắn vỗ về chơi đùa khiến Lâm Khả Nhi không nhịn được yêu kiều rên rỉ, trán cô cũng bởi vì khát vọng mà xuất hiện một tầng mồ hôi nhàn nhạt.
“A, chú Chá thật là xấu, cố ý xuyên tạc lời nói của Khả Nhi.” Cô bất mãn phản kháng lại làm cho Đường Chá càng thêm cuồng dã.
Hắn xoay người cô lại, đem toàn bộ lời nói từ đôi môi xinh đẹp kia cắn nuốt.
Lưỡi hắn cường thế đẩy hàm răng của cô ra, vọt vào trong khoang miệng hấp thu mùi vị ngọt ngào và mùi hương của hoa sơn trà trong miệng cô. Phác họa lại mỗi tấc trên đôi môi cô, nụ hôn của hắn tràn đầy bá đạo cùng dục vọng xâm chiếm. Bàn tay dày rộng kia cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng thăm dò vào trong vạt áo Lâm Khả Nhi, dán lên đôi gò bồng đã sớm cứng lại vì động tình của cô.
“Tiểu Khả Nhi, cho anh.” Đường Chá đột nhiên đem Lâm Khả Nhi áp lên xe hơi, để lưng cô tựa lên mặt kính chịu lực.
“Đừng, chú Chá, chúng ta về nhà trước được không?” Lâm Khả Nhi thẹn thùng đề nghị. Dù đôi khi cô có hơi nghịch ngợm nhưng cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, ở trên đỉnh núi không người làm tình.
“Anh hiện tại liền muốn.” Đường Chá ngang ngược ôm chặt hông của Lâm Khả Nhi, bàn tay hắn nhanh chóng cởi quần áo trên người cô, đồng thời bế bổng cô đặt lên đầu xe. Hắn bất chợt công kích, vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, bá đạo chiếm lĩnh toàn bộ vẻ đẹp của cô.
“Tại sao có thể như vậy?” Lân Khả Nhi chưa bao giờ thể nghiệm qua loại vui vẻ vụng trộm này, vừa khổ sở lại vừa kích thích, khiến thân thể cô suýt chút nữa đã sụp đổ.
“Tại sao không thể? Anh muốn yêu em!” Giọng nói trầm khàn mang yêu thương cuồng dại, thật không ngờ có thể tuôn ra từ miệng một người đàn ông thâm trầm như Đường Chá.
Không biết trải qua bao lâu, Đường Chá mới buông tha. Hắn ôm Lâm Khả Nhi đã sớm xụi lơ ngòi vào trong ô tô. Nhưng dường như vẫn chưa đủ no, ở trong không gian nhỏ hẹp của ghế lái, hắn lại lần nữa đem Tiểu Khả Nhi ăn sạch sẽ.
Suốt đêm, chiếc xe hơi không ngừng rung động, theo mỗi lần luật động của Đường Chá mà không ngừng đung đưa.
Sáng sớm, khi những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống đỉnh núi, Đường Chá hưng phấn vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng mệt mỏi của Lâm Khả Nhi, thanh âm mang theo dụ dỗ nói: “Tiểu Khả Nhi, mau nhìn, mặt trời mọc!”
Nghe hắn gọi, Lâm Khả Nhi khó khăn mở ra đôi mắt vì buồn ngủ mà díp lại, mơ màng nhìn về phía mặt trời đang ló rạng.
Những ánh nắng mới lên xuyên thấu qua lớp lớp mây mù, chiếu sáng cả một vùng cỏ xanh mướt vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Trong khung cảnh huyền ảo là thế, hai người bọn họ giống như đang đắm chìm giữa một vầng hào quang, mỹ lệ vô cùng.
“Thật muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh như thế này.” Lâm Khả Nhi cảm khái.
“Nhất định sẽ. Có chú Chá bảo vệ, sẽ không có người nào dám làm tổn thương em.” Trong mắt Đường Chá thoáng qua một tia lo lắng. Những chuyện tương tự như Bắc Dã Thương đã làm với Lâm Khả Nhi tối qua, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra lần thứ hai.
Ngồi trong lòng Đường Chá, ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc phía xa, trong lòng Lâm Khả Nhi tràn đầy ấm áp. Chú Chá của cô không phải là người hiểu phong tình, thế nhưng lại có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn thế này: cùng cô đón mặt trời mọc.
So với trước kia, Đường Chá đã tiến bộ rất nhiều. Cô nhất định sẽ huấn luyện hắn thành người đàn ông lãng mạn nhất thế giới.
Tỷ như tặng hoa dưới trăng, tỷ như bữa tối trong không gian tràn ngập ánh nến, hay tỷ như 999 đóa hồng.
Những chuyện lãng mạn còn rất nhiều, quãng đời còn lại của hai người bọn họ còn rất dài, cô nhất định sẽ cho chú Chá nếm thử toàn bộ. Cô tin tưởng những ngày về sau sẽ càng thú vị.
Khi bọn họ trở lại Đường trạch, ngoài ý muốn thấy Đường phụ đã sớm ngồi trong phòng khách, trầm mặc.
“Nghiệt tử, có tiểu Khả Nhi liền quên mất cha. Cả đêm thế nhưng không về nhà! Nói! Hai người các ngươi rốt cuộc đi lêu lổng ở nơi nào?” Đường phụ lạnh lùng chất vấn, trong mắt còn chứa ánh lửa, dường như đang tức giận không nhỏ.
“Cha, không phải người cả đêm không ngủ đấy chứ?” Nhìn lão nhân nghiêm mặt ngồi trên sofa, Đường Chá không khỏi lo lắng hỏi.
“Ta chờ các ngươi trở về không được sao?” Đường phụ lúng túng ho nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lâm Khả Nhi nghe xong, cảm động nhào vào trong ngực Đường phụ, kích động nói: “Lãnh bá bá, ngài rất giống cha cháu, thật là đáng yêu, tiểu Khả Nhi rất yêu mến người!”
“Đáng yêu cái gì? Ta không phải trẻ con!” Đường phụ bất mãn hừ nhẹ nhưng vẫn không có ý định đẩy Lâm Khả Nhi ra, ngược lại còn cưng chiều ôm cô, giống như ôm lấy con của mình.
/192
|