Sáng thứ 2, h sinh hoạt, Anh Tuấn bc vào, nhìn cái người hum trc gọi mk là "Anh vk" làm anh phải cố nhịn cười. Anh nói:-Kì thi đại học sắp đến. Đây là giai đoạn nước rút nên các em cần phải cố gắng ôn luyện để đc kết quả cao. Các em nên chăm chỉ học tập và giúp đỡ lẫn nhau nhé.
-Dạ!-Cả lớp đồng thanh
Sắp thi đại học, ai ai cũng cắm cúi học hành siêng năng, thức khuya dậy sớm để mong qua đc kì thi trọng đại. Trái ngược vs số đông thì tụi nó lại cùng nhau đi ăn chơi. Hết TTTM lại đến khu vui chơi rồi đến Bar,... Chả ngày nào là ngày động vào sách vở. Dần dần tình cảm của hắn đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Hắn yêu nó, rất yêu nó. Hắn dạy cũng nghĩ đến nó, chơi cũng nghĩ đến nó, làm cũng vì nó, và ngay cả mơ cũng vì nó luôn. Tuy vậy nhưng hắn vẫn chưa dám nói ra. Hắn cảm thấy lo lắng khi thấy nó chẳng có biểu hiện j quá thân mật vs hắn cả. Hắn thật não nề và khó xử. Nhưng ý nghĩ của hắn quá sai lầm. Nó đã rất yêu hắn. Tuy nhiên nó lại luôn phủ nhận điều đó. Nó ko cho phép mk yêu hắn. Vì sao ư? Bởi vì chẳng biết thế nào mà hằng đêm giấc mơ pa nó mất lại hiện về và kèm theo một câu nói " Khánh Linh, người m yêu đều phải chết." Một câu nói hoang đường nhưng hết sức rợn người. Nó sợ, sợ hắn phải chết. Hắn chết thì sao nó sống nổi chứ? Minh, Mi, Duy, Trâm thì bó tay trc cuộc tình a li bi đát , gian truân vất vả của nó và hắn. Khuyên nó ko xong mà hối hắn cũng ko đc. Kì thi đại học qua, nó và hắn đều nhận đc giấy mời từ trường đại học Harvart. Nó ko muốn đi vì ko muốn t/c của nó dành cho hắn nhiều hơn nữa, cũng là để hắn quên nó đi và tìm 1 người khác. Hắn rất buồn, nhưng hắn quyết tâm trc khi đi sẽ tỏ tình vs nó, nếu nó đồng ý thì cả 2 sẽ cùng đi du học và sau đó thì làm đám cưới.
Buổi tối trc ngày lên máy bay, hắn đến nhà nó rồi đưa nó đến một gò đất cao cạnh bãi biển. Trên gò đất, hoa cả trải xanh, có một cây cổ thụ cao. ÁNh trăng rọi xuống xuyên qua từng kẽ lá tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo. Phía dưới nơi biển xanh rì rào sóng vỗ sẽ là một bất ngờ dành cho nó. Khung cảnh thật là đẹp và thơ mộng nhưng lòng người thì ko. Những thứ đó chẳng có ảnh hưởng j tới nó cả. Trong lòng nó đang rối bời. Nó biết hắn đang định làm j nhưng lại ko biết đối mặt ra sao.
"Tách" Sau cái búng tay của hắn, nơi bãi bát vàng sáng rực lên một bông hoa hồng đc tạo tên bởi những ngọn nên lung linh. Ở giữa bông hồng còn có dòng chứ "I LOVE YOU" Hắn quỳ trc mặt nó, giọng nói vừa dịu dàng vừa mang sự cầu khẩn:
-Khánh Linh! Em là mối tình đầu của anh. Em là người đầu tiên và duy nhất làm trái tim anh rung động. Em cũng biết t/c của anh dành cho em đúng ko? Em biết là anh muốn em làm vk anh nhiều đến đâu đúng ko? Khánh Linh, em đồng ý nha. Đồng ý làm vk anh, đồng ý cug anh đi du học và sau đó chúng ta sẽ lấy nhau chứ?
Hắn mở chiếc hộp trong tay ra. Một chiếc nhẫn trong bộ trang sức mà hắn đã tặng nó nhân ngày sn. Mặt của chiếc nhẫ cũng là bông hoa 8 cánh bằng kim cương trắng, nhụy hoa là 1 viên kim cương đỏ có chữ A.
Thời khắc khó xử của nó đã đến. Tâm trí rối loạn. Nó ko biết phải làm sao h. Trong nó là cuộc chiến tranh ác nghiệt giữa lí trí vào trái tim. Trái tim nó đang rung lên niềm hạnh phúc khi đc hắn ngỏ lời. Trái tim muốn nó đồng ý vì nó cũng rất yêu hắn. Nhưng lí trí của nó thì khác. Nó đang gào thét rằng nó ko đc yêu hắn, nó ko thể yêu hắn. Nếu nó yêu hắn thì thể nào hắn cũng gặp nguy hiểm. Bởi vì người con trai mà nó yêu đều phải chết. Nó ko muốn điều xảy ra. Hắn tiếp tục cầu xin:
-Anh biết là em cũng yêu anh mà. Xin em hãy đồng ý, nếu ko có em anh sẽ chết đó.
Ngọn lửa nơi bãi cát vẫn cháy, lòng hắn vẫn hi vọng. Cuộc chiến trong lòng nó đã kết thúc. Cuối cùng thì lí trí đã thắng trái tim. Mắt nó đỏ hoe. Tránh ánh mắt của hắn, nó nói và cố ko cho có chút nghẹn ngào nào:
-Em xin lỗi nhưng em ko thể đồng ý . Anh hãy đi một mk và quên em đi. Em tin chắc anh sẽ tìm đc một người tốt hơn em mà.-Nó nói xong vội chạy đi, những giọt nước mắt cũng thi nhau rơi ra. Hắn sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Hắn như một người mất hồn. Nước mắt ko tự chủ cũng tuôn trào. Một khi nước mắt nguwoif đàn ông rơi tức là vết thương trong lòng họ quá lớn ~.~
Hắn lết xác ko hồn về biệt thự nhà họ Trần. "Cạch" Vừa nghe thấy tiếng mở cửa là 2 mama lao ra, lay lay tay hắn rối rít:
-Sao rồi sao rồi. Đồng ý chứ hả?
Ko thấy hắn trả lời, vả lại nhìn mặt hắn thế kia 2 mama đoán ngay ra sự việc.
-Thất bại rồi ak?-Bà Hiền nói vs giọng thất vọng tràn trề.
-Con bé này cứng đầu quá. Nó yêu con mà ko chấp nhân là sao? Sao nó lại ko quên tai nạn của pa nó đi chứ?-Bà Mai bất bình lên tiếng, chỉ có bà là hiểu nó nhất, hiểu lí do nó làm như vậy. Bà Hiền vỗ vai an ủi hắn:
-Ko sao đâu. Vẫn còn ngày mai Linh đi tiễn con mà. Biết đâu con bé sẽ đổi ý. COn đừng nản lòng nha. CỐ Gắng lên nào.
Hắn ko nói j, gương mặt ko cảm xúc, gạt tay 2 mama ra, hắn đi lên phòng đóng chặt cửa lại.
Cả đêm hôm đó, cả 2 đều ko ngủ đc. Nó khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi ướt đầm hết gối.....
Tại sao 2 người yêu nhau mà cứ làm khổ nhau như vậy?
-Dạ!-Cả lớp đồng thanh
Sắp thi đại học, ai ai cũng cắm cúi học hành siêng năng, thức khuya dậy sớm để mong qua đc kì thi trọng đại. Trái ngược vs số đông thì tụi nó lại cùng nhau đi ăn chơi. Hết TTTM lại đến khu vui chơi rồi đến Bar,... Chả ngày nào là ngày động vào sách vở. Dần dần tình cảm của hắn đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Hắn yêu nó, rất yêu nó. Hắn dạy cũng nghĩ đến nó, chơi cũng nghĩ đến nó, làm cũng vì nó, và ngay cả mơ cũng vì nó luôn. Tuy vậy nhưng hắn vẫn chưa dám nói ra. Hắn cảm thấy lo lắng khi thấy nó chẳng có biểu hiện j quá thân mật vs hắn cả. Hắn thật não nề và khó xử. Nhưng ý nghĩ của hắn quá sai lầm. Nó đã rất yêu hắn. Tuy nhiên nó lại luôn phủ nhận điều đó. Nó ko cho phép mk yêu hắn. Vì sao ư? Bởi vì chẳng biết thế nào mà hằng đêm giấc mơ pa nó mất lại hiện về và kèm theo một câu nói " Khánh Linh, người m yêu đều phải chết." Một câu nói hoang đường nhưng hết sức rợn người. Nó sợ, sợ hắn phải chết. Hắn chết thì sao nó sống nổi chứ? Minh, Mi, Duy, Trâm thì bó tay trc cuộc tình a li bi đát , gian truân vất vả của nó và hắn. Khuyên nó ko xong mà hối hắn cũng ko đc. Kì thi đại học qua, nó và hắn đều nhận đc giấy mời từ trường đại học Harvart. Nó ko muốn đi vì ko muốn t/c của nó dành cho hắn nhiều hơn nữa, cũng là để hắn quên nó đi và tìm 1 người khác. Hắn rất buồn, nhưng hắn quyết tâm trc khi đi sẽ tỏ tình vs nó, nếu nó đồng ý thì cả 2 sẽ cùng đi du học và sau đó thì làm đám cưới.
Buổi tối trc ngày lên máy bay, hắn đến nhà nó rồi đưa nó đến một gò đất cao cạnh bãi biển. Trên gò đất, hoa cả trải xanh, có một cây cổ thụ cao. ÁNh trăng rọi xuống xuyên qua từng kẽ lá tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo. Phía dưới nơi biển xanh rì rào sóng vỗ sẽ là một bất ngờ dành cho nó. Khung cảnh thật là đẹp và thơ mộng nhưng lòng người thì ko. Những thứ đó chẳng có ảnh hưởng j tới nó cả. Trong lòng nó đang rối bời. Nó biết hắn đang định làm j nhưng lại ko biết đối mặt ra sao.
"Tách" Sau cái búng tay của hắn, nơi bãi bát vàng sáng rực lên một bông hoa hồng đc tạo tên bởi những ngọn nên lung linh. Ở giữa bông hồng còn có dòng chứ "I LOVE YOU" Hắn quỳ trc mặt nó, giọng nói vừa dịu dàng vừa mang sự cầu khẩn:
-Khánh Linh! Em là mối tình đầu của anh. Em là người đầu tiên và duy nhất làm trái tim anh rung động. Em cũng biết t/c của anh dành cho em đúng ko? Em biết là anh muốn em làm vk anh nhiều đến đâu đúng ko? Khánh Linh, em đồng ý nha. Đồng ý làm vk anh, đồng ý cug anh đi du học và sau đó chúng ta sẽ lấy nhau chứ?
Hắn mở chiếc hộp trong tay ra. Một chiếc nhẫn trong bộ trang sức mà hắn đã tặng nó nhân ngày sn. Mặt của chiếc nhẫ cũng là bông hoa 8 cánh bằng kim cương trắng, nhụy hoa là 1 viên kim cương đỏ có chữ A.
Thời khắc khó xử của nó đã đến. Tâm trí rối loạn. Nó ko biết phải làm sao h. Trong nó là cuộc chiến tranh ác nghiệt giữa lí trí vào trái tim. Trái tim nó đang rung lên niềm hạnh phúc khi đc hắn ngỏ lời. Trái tim muốn nó đồng ý vì nó cũng rất yêu hắn. Nhưng lí trí của nó thì khác. Nó đang gào thét rằng nó ko đc yêu hắn, nó ko thể yêu hắn. Nếu nó yêu hắn thì thể nào hắn cũng gặp nguy hiểm. Bởi vì người con trai mà nó yêu đều phải chết. Nó ko muốn điều xảy ra. Hắn tiếp tục cầu xin:
-Anh biết là em cũng yêu anh mà. Xin em hãy đồng ý, nếu ko có em anh sẽ chết đó.
Ngọn lửa nơi bãi cát vẫn cháy, lòng hắn vẫn hi vọng. Cuộc chiến trong lòng nó đã kết thúc. Cuối cùng thì lí trí đã thắng trái tim. Mắt nó đỏ hoe. Tránh ánh mắt của hắn, nó nói và cố ko cho có chút nghẹn ngào nào:
-Em xin lỗi nhưng em ko thể đồng ý . Anh hãy đi một mk và quên em đi. Em tin chắc anh sẽ tìm đc một người tốt hơn em mà.-Nó nói xong vội chạy đi, những giọt nước mắt cũng thi nhau rơi ra. Hắn sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Hắn như một người mất hồn. Nước mắt ko tự chủ cũng tuôn trào. Một khi nước mắt nguwoif đàn ông rơi tức là vết thương trong lòng họ quá lớn ~.~
Hắn lết xác ko hồn về biệt thự nhà họ Trần. "Cạch" Vừa nghe thấy tiếng mở cửa là 2 mama lao ra, lay lay tay hắn rối rít:
-Sao rồi sao rồi. Đồng ý chứ hả?
Ko thấy hắn trả lời, vả lại nhìn mặt hắn thế kia 2 mama đoán ngay ra sự việc.
-Thất bại rồi ak?-Bà Hiền nói vs giọng thất vọng tràn trề.
-Con bé này cứng đầu quá. Nó yêu con mà ko chấp nhân là sao? Sao nó lại ko quên tai nạn của pa nó đi chứ?-Bà Mai bất bình lên tiếng, chỉ có bà là hiểu nó nhất, hiểu lí do nó làm như vậy. Bà Hiền vỗ vai an ủi hắn:
-Ko sao đâu. Vẫn còn ngày mai Linh đi tiễn con mà. Biết đâu con bé sẽ đổi ý. COn đừng nản lòng nha. CỐ Gắng lên nào.
Hắn ko nói j, gương mặt ko cảm xúc, gạt tay 2 mama ra, hắn đi lên phòng đóng chặt cửa lại.
Cả đêm hôm đó, cả 2 đều ko ngủ đc. Nó khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi ướt đầm hết gối.....
Tại sao 2 người yêu nhau mà cứ làm khổ nhau như vậy?
/70
|