Sau khi đưa nó xuống phòng y tế, hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giằng rùi quay sang hỏi 2 con bạn đang đứng lo lắng:
-Sao cô ta lại sợ gián đến z?-Giọng nói khác hẳn vs cái vẻ nhẹ nhàng zui zẻ ngày thường.
-À à, chỉ là… tại pa…-Trâm ấp a ấp úng đang định nói ra thj pị Mi véo 1 cái ra hiệu:
-Ak ko có j đâu! Chúng tôi ko pít j cả! Chắc nó sợ thui, con gái mà!-Mi vừa nói vừa gượng cười nhưng ánh mắt thj ko giấu đc nét buồn.
“Sao lại ko thể cho tôi pít?Đã có chuyện j xảy ra?” Hắn tò mò khó hiểu nhưng cũng ko hỏi j thêm rùi quay sang nhìn nó. Nó lúc này đẹp như 1 thiên thần, ko còn cái nụ cười xã giao nữa. Mi và Trâm pị Minh, Duy lôi lên lớp học (thực chất là dành khoảng ko gian riêng cho cặp kia ý mà! 2 ông này pít điều ghê!)
“Thật đẹp quá! Ơ sao mk lại cứ nghĩ như z mỗi khi ở cạnh cô ấy nhỉ? Ko lẽ…” Hắn đang nghĩ thj pị tiếng hét của nó cắt quãng:
-Gián,gián đừng lại gần, đừng lại gần tôi! Huhuhuhuhuhu…
Hắn lo lắng ngồi xuống cạnh nó, nắm chặt lấy bàn tay nó thỏ thẻ:
-Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!
Sau lời nói đó, nó nín bắt, nủ cười lại nở trên môi. Nó mở mắt ra thì:
-AAAAAAAAAA! Anh có pít là chưa đứa con trai nào ngoài pa và anh tôi đc nắm tay tôi ko hả?
Hắn giật mình bỏ tay nó ra ngượng nghịu.
Còn về mẹ nó sau khi nghe Diễm Mi kể thì lo lắng vội vã đến trường đón nó về, mời bác sĩ đến khám cho nó.
-Bác sĩ con tôi có sao ko ạ?-Mẹ nó nôn nóng.
-Ak ko sao cả, chỉ do sợ quá nên ngất đi thui! Chỉ cần nghỉ ngơi xong là khỏe!-Bác sĩ ân cần nói.
-Thui z thì cảm ơn ông! Chào ông!-Mẹ nó nói, mắt bây h đã hoe hoe đỏ.
-Dạ, ko có chi! Chào phu nhân tôi về!-Bác sĩ kính cẩn cúi chào rùi đi ra về.
Nước mắt đã nhòe trên khuôn mặt thanh tú của bà. Bà đang nhớ về quá khứ, một quá khứ đau buồn của gia đình nó và người tội nghiệp nhất vẫn là nó.
-Sao cô ta lại sợ gián đến z?-Giọng nói khác hẳn vs cái vẻ nhẹ nhàng zui zẻ ngày thường.
-À à, chỉ là… tại pa…-Trâm ấp a ấp úng đang định nói ra thj pị Mi véo 1 cái ra hiệu:
-Ak ko có j đâu! Chúng tôi ko pít j cả! Chắc nó sợ thui, con gái mà!-Mi vừa nói vừa gượng cười nhưng ánh mắt thj ko giấu đc nét buồn.
“Sao lại ko thể cho tôi pít?Đã có chuyện j xảy ra?” Hắn tò mò khó hiểu nhưng cũng ko hỏi j thêm rùi quay sang nhìn nó. Nó lúc này đẹp như 1 thiên thần, ko còn cái nụ cười xã giao nữa. Mi và Trâm pị Minh, Duy lôi lên lớp học (thực chất là dành khoảng ko gian riêng cho cặp kia ý mà! 2 ông này pít điều ghê!)
“Thật đẹp quá! Ơ sao mk lại cứ nghĩ như z mỗi khi ở cạnh cô ấy nhỉ? Ko lẽ…” Hắn đang nghĩ thj pị tiếng hét của nó cắt quãng:
-Gián,gián đừng lại gần, đừng lại gần tôi! Huhuhuhuhuhu…
Hắn lo lắng ngồi xuống cạnh nó, nắm chặt lấy bàn tay nó thỏ thẻ:
-Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!
Sau lời nói đó, nó nín bắt, nủ cười lại nở trên môi. Nó mở mắt ra thì:
-AAAAAAAAAA! Anh có pít là chưa đứa con trai nào ngoài pa và anh tôi đc nắm tay tôi ko hả?
Hắn giật mình bỏ tay nó ra ngượng nghịu.
Còn về mẹ nó sau khi nghe Diễm Mi kể thì lo lắng vội vã đến trường đón nó về, mời bác sĩ đến khám cho nó.
-Bác sĩ con tôi có sao ko ạ?-Mẹ nó nôn nóng.
-Ak ko sao cả, chỉ do sợ quá nên ngất đi thui! Chỉ cần nghỉ ngơi xong là khỏe!-Bác sĩ ân cần nói.
-Thui z thì cảm ơn ông! Chào ông!-Mẹ nó nói, mắt bây h đã hoe hoe đỏ.
-Dạ, ko có chi! Chào phu nhân tôi về!-Bác sĩ kính cẩn cúi chào rùi đi ra về.
Nước mắt đã nhòe trên khuôn mặt thanh tú của bà. Bà đang nhớ về quá khứ, một quá khứ đau buồn của gia đình nó và người tội nghiệp nhất vẫn là nó.
/70
|