Thẩm Vị Ương bất ngờ rơi xuống nước, nỗi sợ hãi chết đuối trên biển vào bốn năm trước lại ập tới cộng với bóng tối khiến cô cảm giác như bản thân mình bị vô số xúc
tu ẩm ướt không ngừng kéo xuống, giống như chìm sâu vào vòng xoáy.
Một sự hoảng loạn lớn bao phủ Thẩm Vị Ương, cô liên tục ngoi lên mặt nước kêu cứu.
Lãnh Hoài Cẩn và Cố Trường Đình nghe thấy giọng nói của Thẩm Vị Ương, lập tức chạy tới bên cạnh hồ.
Khi Cố Trường Đình còn chưa thấy rõ người trong hồ có phải là Thẩm Vị Ương hay không, Lãnh Hoài Cẩn đã cởi áo khoác nhảy xuống cứu.
“Vị Ương, Vị Ương, đừng động đậy, mau ôm chặt tôi.”
Anh bơi đến bên cạnh vừa an ủi người phụ nữ đang hoảng loạn, vừa ôm bơi về phía bờ.
Thẩm Vị Ương cũng dần dần tỉnh táo lại, cô run rẩy ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
“Tổng giám đốc Lãnh, khăn đây.”
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn ôm Thẩm Vị Ương lên bờ, Vệ Trạch lập tức đưa tới một cái khăn.
Nhìn thấy Vệ Trạch, ánh mắt Thẩm Vị Ương tối sầm lại.
Người phụ nữ vốn yếu ớt đang ỷ lại vào Lãnh Hoài Cẩn bất chợt bước ra, cố gắng đứng vững.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, Lãnh Hoài Cẩn hơi sửng sốt.
Anh nhận lấy khăn trong tay Vệ Trạch định đắp cho cô thì cô đã đi tới trước mặt Hà Sở.
“Là cô đẩy tôi xuống nước.”
Cô dùng một câu khẳng định.
Cho dù chật vật rơi xuống nước, cô vẫn kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, sau khi tẩy trang càng thêm cao quý động lòng người.
Trong lòng Hà Sở chột dạ nhưng vẫn giả bộ đáng thương ngụy biện: “Vị Ương, cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả.”
“Cô xem quần áo cô ướt sũng rồi, nhiều người đang nhìn kìa, nếu cô muốn thu hút sự chú ý của mọi người thì cũng không cần dùng cách cực đoan như vậy, để tôi dẫn cô đi thay quần áo nhé?”
Nói xong, cô ta đưa tay ra diễn cảnh chị em thân thiết đưa Thẩm Vị Ương đi thay quần áo.
Nhưng Thẩm Vị Ương lại giữ chặt cổ tay cô ta, kéo cô ta đi về phía hồ.
Một giây sau, trước mặt rất nhiều người xem náo nhiệt, Thẩm Vị Ương không chút do dự đẩy Hà Sở vào trong hồ.
“A —— Vị Ương, Vị Ương, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, Thẩm Vị Ương!”
Hà Sở ở trong hồ giãy giụa, hoảng sợ la hét.
“Hoài Cẩn, Hoài Cẩn cứu em với!”
Lãnh Hoài Cẩn vừa đi lên một bước, Thẩm Vị Ương lui về sau một bước, vô cảm nhìn anh nói: “Đây là do cô ta tự chuốc lấy, nếu tổng giám đốc Lãnh cứu cô ta, tối nay tôi sẽ lập tức bay về nước Y, không cần ký hợp đồng nhận chức nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn đắp khăn trong tay lên người cô rồi hỏi: “Vậy phải làm sao em mới hết giận?”
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang giãy giụa trong nước một cách vô ích, không đợi Lãnh Hoài Cẩn xuống cứu đã tự bơi vào bờ: “Tâm tư cô ta ác độc đẩy
tôi xuống hồ, bây giờ tôi muốn cô ta ngâm mình trong hồ một tiếng, chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Hoài Cẩn, Hoài Cẩn, anh sẽ không làm vậy đúng không?” Hà Sở vừa lên bờ nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy, lập tức nắm chặt cánh tay Lãnh Hoài Cẩn, dùng vẻ mặt
đáng thương nhìn anh: “Hoài Cẩn, anh phải tin em, em thật sự không đẩy cô ấy xuống.”
Lãnh Hoài Cẩn chán ghét gõ tay cô ta ra khỏi cánh tay mình, sau đó nói với Vệ Trạch: “Mời cô Hà xuống nước đi.”
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều khiếp sợ.
Mặc dù mọi người không nhận ra Thẩm Vị Ương là bà Lãnh, nhưng đã nghe qua chuyện tiểu tam Hà Sở nhờ có con riêng mà được vào nhà họ Lãnh, nên mọi người đã
sớm coi Hà Sở là bà Lãnh rồi.
Hiện tại, Lãnh Hoài Cẩn lại bởi vì một người phụ nữ khác mà muốn ném Hà Sở xuống nước, thật sự rất kỳ lạ.
Những ánh mắt dò xét, đùa cợt của mọi người xung quanh khiến Hà Sở mất hết mặt mũi.
Cô ta ôm một tia hy vọng cuối cùng cầu xin Lãnh Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn, em là mẹ của A Diên, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Lãnh Hoài Cẩn không thèm quay đầu lại mà chỉ ôm Thẩm Vị Ương rời đi: “Bởi vì cô là mẹ của A Diên nên tôi càng phải cho cô biết làm sai thì phải chịu trách nhiệm.”
“Thẩm Vị Ương!”
Thẩm Vị Ương được Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ trong ngực dẫn đi, mà cô ta lại bị vệ sĩ Lãnh Hoài Cẩn kéo đi ném xuống hồ.
Hà Sở đỏ mắt ghen tỵ, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Vị Ương.
“Thẩm Vị Ương, cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, tại sao cô lại phá hoại gia đình người khác?! Nhiều người nhìn như vậy, một tiểu tam như cô cảm thấy rất
đáng tự hào ư?”
Tiểu tam? Phá hoại gia đình người khác?
Thẩm Vị Ương cảm thấy thú vị, cô dừng bước quay đầu lại nhìn Hà Sở.
“Cô Hà đang nói tôi hả?”
Đối diện với Thẩm Vị Ương, sống lưng Hà Sở bất giác cảm thấy lạnh lẽo.
Chị em tốt của cô ta là Điền Thất đi ra lên án: “Chúng tôi biết tổng giám đốc Lãnh và Hà Sở sống chung nhiều năm, hơn nữa bọn họ còn có một đứa con.”
“Nếu như cô không phải tiểu tam, vậy tại sao tổng giám đốc Lãnh lại giúp cô đối phó Hà Sở?”
Điền Thất nói một mình sợ không đủ, lập tức kêu mọi người xung quanh nói tiếp cô ta.
“Mọi người mau nói xem, nếu như quý cô này không phải là tiểu tam, vậy tại sao tổng giám đốc Lãnh lại giúp cô ta, chẳng lẽ xã hội thời nay càng ngày càng bại hoại
hay sao mà một tiểu tam lại có thể kiêu ngạo như vậy?”
“Cô Điền, xin cô chú ý thái độ nói chuyện của mình.”
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Lãnh Hoài Cẩn, Vệ Trạch đứng ra ngăn cản Điền Thất đang nói bậy.
“Cô Thẩm là nhà thiết kế game nổi tiếng tên Jane, lần này cô ấy tới đây với một dự án, hơn nữa cô ấy cũng là nhà thiết kế cấp cao được tập đoàn Lãnh thị thuê với số
tiền lớn.”
Jane? Người phụ nữ này là Jane ư?
Lúc nghe đến cái tên này, rất nhiều thanh niên nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Nhà thiết kế chính của trò chơi Liên minh các chiến binh mà họ thích chơi nhất là Jane.
Đã sớm nghe nói cô ấy sẽ đến thành phố A để cùng với tập đoàn Lãnh thị phát triển một trò chơi di động không thua gì Liên minh các chiến binh, thật không ngờ đó là
sự thật!
“Jane, cô có thể ký tên cho tôi không?”
“Jane, lần trước tôi đi cướp vật phẩm trong Liên minh các chiến binh nhưng mãi không được, tôi mời cô đi ăn, cô có thể tặng cho tôi không?”
“Jane, tôi có thể thêm Wechat với cô không? Nếu có thể cùng mẹ đã đầu của Liên minh đánh một ván, tôi thật sự không còn gì luyến tiếc nữa.”
Sau khi chuyện Jane bị lộ, rất nhiều người chơi trung thành của Liên minh các chiến binh lập tức vây quanh Thẩm Vị Ương.
Tiệc rượu tối nay chủ yếu là những người trẻ tuổi nên bây giờ hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Thẩm Vị Ương.
Điền Thất và Hà Sở ngơ ngác nhìn Thẩm Vị Ương trong nháy mắt tỏa sáng như ngôi sao, họ không hiểu tại sao cái tên Jane lại có ma lực như vậy, không phải chỉ là một
người chơi game thôi sao?
“Các người có nhầm không vậy, cô ta là tiểu tam, tiểu tam đó! Bọn đàn ông các người thích đi theo tiểu tam đúng không?”
Điền Thất tức giận dậm chân.
Một giây sau, có người đàn ông đã tạt ly rượu vang đỏ vào mặt cô ta.
“Cô đang nói nhảm gì vậy? Với địa vị của Jane, sao có thể làm tiểu tam được!”
/1217
|