Không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Lý trí Đường Ngộ từng chút từng chút bị bào mòn, nếu còn nghĩ nhiều thêm dù chỉ một giây, anh sợ sẽ không thể khống chế nổi bản thân mất.
Mà giờ phút này trên lầu, Diệp Già Lam ôm một vại vỏ bia rỗng, cô nhẹ nhàng đánh cái cách, thấy không ai trả lời lại nhìn tên báo hiện lên: “Đường y tăng*…… Ai, là Đường Tăng sao?”
( Bác sĩ Đường là /Tángyīshēng/, theo cú pháp là Đường bác sĩ; bạn Lam Lam say rượu luyên thuyên đổi thành /Tángyīsēng/, cú pháp là Đường y tăng, dịch thuận theo mình là Tăng y (họ) Đường, nhưng mình để như cú pháp để thấy được tại sao đoạn sau Lam Lam lại chuyển thành Đường Tăng. Tăng y hiểu đơn giản là tăng sư lại hiểu biết về y học.
Mình chắc chắn bạn Ngộ Ngộ là y, nhưng không phải tăng đâu. Bạn đừng có đùa nha bạn Lam Lam!)
Bên cạnh có mấy lon bia rỗng rơi xuống, cô uống đã nhiều, hơn nữa lại nhanh, nên cũng chóng say.
Tên trước mắt cứ chồng bóng, lúc nói chuyện, lưỡu Diệp Già Lam cũng níu cả vào, bắt đầu phân biệt không rõ.
“Người lấy kinh về rồi sao?”
Diệp Già Lam lại sờ soạng rót bia ra, trước khi mở ra còn lắc lắc mấy cái, kết quả, vừa mở ra, bọt bia phun ra đầy tay đầy mặt.
Đường Ngộ nghe cô nhắc mãi nửa ngày, sau đó không hề báo trước đột nhiên “A” một tiếng.
Điện thoại bị cô gái đầu bên kia cắt đứt.
Tay Đường Ngộ nắm chặt, lại nắm chặt, mãi đến khi miệng vết thương trên tay trái chảy ra vết máu mới chịu buông ra.
Giây tiếp theo, anh mở cửa xuống xe, vào tòa nhà Diệp Già Lam ở.
Đường Ngộ nhớ rõ số nhà Diệp Già Lam, nhưng anh lại không có chùa khóa nhà cô.
Anh sợ Diệp Già Lam uống say ở nhà xảy ra chuyện, thời gian do dự đổi ý cũng không có, trực tiếp duỗi tay gõ gõ cửa phòng.
Bên trong không có động tĩnh gì.
Đường Ngộ gõ lần hai.
Vẫn không có động tĩnh.
Anh lại lấy di động ra gọi cho Diệp Già Lam, lần này vang lên vài tiếng cũng không ai nhận.
Đường Ngộ gọi điện cho Tạ Cảnh Phi: “Gửi số Tô Cẩm Kha cho tôi.”
Tạ Cảnh Phi đang ở quán bar làm ầm ĩ, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, cậu ta cơ hồ phải gào thét báo một chuỗi số.
Mới vừa rống xong, điện thoại đã bị Đường Ngộ cắt đứt.
Anh nhấn gọi dãy số của Tô Cẩm Kha, đầu kia tiếp nghe một cái, anh liền trầm giọng mở miệng: “Tôi là Đường Ngộ.”
“A…… Nga nga nga.”
Tô Cẩm Kha dừng xe đúng lúc, thiếu chút nữa đâm vào vành đai xanh.
“Cậu có chìa khóa nhà Diệp Già Lam không?”
“Có,” tim Tô Cẩm Kha nâng lên một chút, “Hiện tại tôi đã đến dưới nhà cô ấy rồi, lập tức lên đây.”
Trước đó không lâu cô nàng theo yêu cầu của Diệp Già Lam gọi điện tới.
Kết quả cô có nhận thật, nhưng lại ăn nói lộn xộn, hơn nữa còn nói bằng giọng mũi rất nặng.
Tô Cẩm Kha không yên lòng, vội vàng lái xe tới gặp cô.
Sau khi Đường Ngộ cắt điện thoại, Tô Cẩm Kha bước nhanh vào thang máy, hơn 10s trong thang máy đã lấy ra được chìa khóa dự phòng nhà Diệp Già Lam.
Lúc cửa thang máy mở ra, cô nàng liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang đứng trước cửa nhà Diệp Già Lam.
Anh nhìn vừa tùy ý lại thẳng tắp, nghe được tiếng động mới quay đầu liếc nhìn cô nàng một cái, “Cô ấy hình như uống say rồi.”
Tô Cẩm Kha gật gật đầu, không có thời gian dư thừa nói chuyện, vội vàng cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Phòng khách cực tối, chỉ có chỗ gần cửa có một cái đèn sáng
Tô Cẩm Kha ngựa quen đường cũ bật đèn lên.
Ánh sáng sáng ngời, trên sàn nhà là một đống chất lỏng kia không chỗ che giấu.
Mấy lon bia nằm lăn lóc tứ tung, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập một vị chua nhàn nhạt.
Diệp Già Lam không ở phòng khách.
Má ôi!
Tô Cẩm Kha bị hiện trường này dọa sợ, vội vàng chạy vào phòng Diệp Già Lam tìm người: “Loan Loan?”
Đường Ngộ đi theo sau cô nàng.
Tô Cẩm Kha chạy đến lật chăn trên giường, Đường Ngộ vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, anh liền nhìn thấy một người quần áo không chỉnh tề ngồi trong bồn tắm, cô an an tĩnh tĩnh ôm đầu gối ngồi, vẫn không nhúc nhích giống như đã ngủ mất rồi.
Đường Ngộ gõ cửa kính mờ của phòng tắm, “Ở đây.”
Tô Cẩm Kha vội vàng chạy tới, từ cửa chen vào vỗ vỗ mặt Diệp Già Lam, “Loan Loan?”
May mà bồn tắm không có nước, nếu không ngày mai chắc chắn bị cảm mất thôi.
Mắt Diệp Già Lam mở ra, nhìn chằm chằm cô nàng vài giây, sau đó nhỏ giọng nức nở: “Tớ muốn tắm.”
“……”
Tô Cẩm Kha quay đầu nhìn về người đàn ông duy nhất phía cửa.
Không đợi cô nàng mở miệng, Đường Ngộ đã đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng khách ngoài phòng tắm một mảnh hỗn độn.
Đường Ngộ thu dọn đơn giản, sau đó vào phòng bếp nấu một chén canh giải rượu cho Diệp Già Lam.
Nửa giờ sau, Tô Cẩm Kha cuối cùng đã giúp Diệp Già Lam tắm rửa xong.
Người sau nửa mộng nửa tỉnh, đôi mắt đại đa số thời gian vẫn nhắm tịt, cô còn ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, nên tắm rửa cũng khá thuận lợi.
Tô Cẩm Kha thay cho cô một bộ váy ngủ, sau khi đỡ cô nằm xuống giường, mới cầm quần áo ném vào máy giặt.
Lúc từ phòng ngủ đi ra, phòng khách đã sạch sẽ không ít, cửa sổ cũng được mở ra, gió lùa, mùi rượu bên trong tản ra không ít.
Tô Cẩm Kha cầm bình xịt không khí phun vài cái.
Cô nàng chú ý tới phòng bếp có tiếng động, nhưng vì tránh để gặp mặt lại xấu hổ không biết nói gì, Tô Cẩm Kha không qua xem nữa, cô đã gửi WeChat cho Tạ Cảnh Phi: 【 Hiện tại Đường Ngộ đang ở nhà Loan Loan, có phải tôi nên yên lặng rời đi không? 】
Tạ Cảnh Phi: 【 cậu có được giác ngộ như vậy thật tốt. 】
“……”
Lời nói là nói như vậy, nhưng Tô Cẩm Kha vẫn không yên lòng.
Cô nàng phải chính mắt nhìn Đường Ngộ rời khỏi nhà Diệp Già Lam, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sự cố đó.
Tô Cẩm Kha lại quay đầu nhìn vào phòng bếp, 【 Đường Ngộ mà cũng biết nấu cơm à? 】
【 cậu cho rằng ai cũng như cậu hả? 】
【 ha hả, cậu thì sao? 】
Tạ Cảnh Phi không nói.
Tô Cẩm Kha và cậu ta chặt chém nhau vài câu, mới mở tủ lạnh lấy một hũ sữa chua ra, cửa phòng bên cạnh đã bị người ta mở ra, cả người Diệp Già Lam treo lên khung cửa, “Thật đói a……”
Ánh mắt cô mông lung, cơn say tuy chưa qua, nhưng hình như cũng có chút lý trí rồi.
Tô Cẩm Kha “A” một tiếng, “Uống sữa chua không?”
“Ăn cháo cơ.”
“……”
Cô nàng không biết nấu cháo a.
Tô Cẩm Kha gãi gãi tóc, nghĩ dù sao lúc này Đường Ngộ cũng ở trong phòng bếp, da mặt dày chạy tới cửa phòng bếp: “Cái kia…… Bạn học Đường Ngộ, Loan Loan nói muốn ăn cháo……”
Cũng không biết Diệp Già Lam từ khi nào chạy tới đây.
Tô Cẩm Kha níu khung cửa bên trái, cô liền bám khung cửa bên phải, dùng sức gật gật đầu: “Em muốn ăn cháo …… Ngộ ngộ.”
Tô Cẩm Kha: “……”
Cô nàng đột nhiên không hiểu lúc này Diệp Già Lam đang say hay đang tỉnh.
Đường Ngộ rõ ràng cũng không ngờ cô đột nhiên gọi anh như thế, động tác trên tay dừng nửa giây, sau đó anh nghiêng đầu nhìn qua.
Người anh nhìn, là Tô Cẩm Kha.
“……”
Bóng đèn siêu bự Tô Cẩm Kha yên lặng lăn ra ngoài.
May mà Diệp Già Lam cũng không có hành động gì quá đặc biệt, Tô Cẩm Kha ngồi trên chỗ tay vịn sô pha nhìn chằm chằm bóng dáng cô mấy giây, lại gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh Phi: 【 Hiện tại Loan Loan với Đường Ngộ đang ở cùng một chỗ, có phải tôi không nên quấy rầy bọn họ nữa không? 】
【 Phải.】
【 nhưng mà Loan Loan uống say a. 】
【 uống say càng tốt a! 】
【? 】
【 ý tui là, uống say thì Ngộ ca càng không thể phát sinh chuyện gì với cô ấy, cậu cũng biết Ngộ Ngộ không thích uống rượu, cậu ấy với một người phụ nữ miệng đầy mùi rượu, muốn hôn cũng không hôn nổi đâu. 】
Tô Cẩm Kha cảm thấy có lý.
Vừa muốn yên lòng ăn sữa chua, trong phòng bếp lại truyền đến một tiếng động.
Lại nâng đầu, ngoài cửa phòng bếp đã không thấy bóng dáng Diệp Già Lam đâu.
Tô Cẩm Kha cũng không rảnh lo uống sữa chua nổi nữa, cất bước chạy đến nhìn, không biết Diệp Già Lam từ khi nào đã chạy tới leo lên người Đường Ngộ rồi.
Sau khi uống rượu sau, cô bắt đầu trở nên không giống mọi khi nữa, tay mềm như không xương, đang cởi từng nút áo sơmi của người đàn ông.
“…… Loan Loan?”
Diệp Già Lam giống như không nghe thấy, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Thật vất vả cởi một nút, lúc muốn cởi một nút nữa, tay cô lại bị xiết lấy, mày Đường Ngộ hơi nhăn, giọng hạ thấp, “Đừng nháo.”
Tô Cẩm Kha nhìn vẻ mặt Đường Ngộ đoán, ngay giây tiếp theo anh sẽ quăng Diệp Gìa Lam ra ngoài mất.
Nhưng anh không làm thế.
Đường Ngộ chỉ kéo cô cách ra nửa phân, xoay người bưng bát canh giải rượu bưng tới, “Há miệng.”
Khóe môi Diệp Già Lam nhẹ nhàng mím, “Anh bón cho em.”
“……”
Tô Cẩm Kha cảm thấy, cô nàng càng ngày càng giống một cái bóng đèn.
Hơn nữa hiện tại khẳng định, ngày mai sau khi Diệp Già Lam tỉnh lại sẽ hận không thể giết chết chính mình.
Đường Ngộ hiện tại đã muốn giết cô rồi.
Yết hầu anh nặng nề lăn vài cái, nhẫn nại cầm chén đưa qua, kết quả cô gái kia vừa mới uống một ngụm, liền thừa dịp anh cúi đầu ngẩng đầu, đưa môi qua.
Tô Cẩm Kha lại lần nữa yên lặng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại cho hai người.
Trong ngoài phòng bếp nháy mắt biến thành hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Bên ngoài Tô Cẩm Kha nín thở nghe động tĩnh bên trong, mà trong phòng bếp, mấy nút áo của Đường Ngộ đã hoàn toàn bị Diệp Già Lam tháo ra.
Móng tay Diệp Già Lam tuy ngắn, nhưng khi dùng sức vẫn để lại trên cổ ấy mấy vết liền.
Tay cô nhỏ như thể gập vào sẽ gẫy vậy.
Đường Ngộ không dám dùng sức giữ cô, trên người anh ra không ít mồ hôi, mày càng nhăn càng chặt, thật vất vả kéo cô ra được một chút, vừa mới đặt cái chén lên bàn bếp, Diệp Già Lam lại dán qua.
Lần này cô dán lại còn chặt hơn vừa rồi.
Vì không mặc nội y, nên lúc thân thể cô dán lên người anh, đường cong mềm mại duyên dáng.
Đường Ngộ cảm thấy lúc này mình còn có thể nhẫn được, thì tự chủ đã mạnh đến mức không giống đàn ông nữa rồi.
Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người con gái trước mặt, còn chưa kịp làm gì, tay Diệp Già Lam đã di động từ bụng anh chạy xuống dưới, sau đó bắt đầu lung tung muốn kéo tháo khóa quần của anh.
Đường Ngộ cũng bất chấp cầm có làm cô đau không, cầm cổ tay không cho cô động, “Diệp Già Lam.”
Diệp Già Lam tuy rằng say, nhưng vẫn là có thể nhận ra tên của mình, cô “Ừm” một tiếng, cái tay không bị Đường Ngộ giữ lại duỗi ra sờ soạng.
Nháy mắt tiếp theo, áo ngủ của cô đã bị vén lên.
Động tác trên tay Diệp Già Lam chỉ cứng lại trong chớp mắt, sau cao giọng “A” lên.
Tô Cẩm Kha ngoài phòng khách sợ tới mức làm rơi cả hộp sữa chua bên chân, cô nàng cả giày cũng không đi, vội vàng chạy tới cửa phòng bếp, vừa mới cầm nắm cửa mở ra, đã bị người bên trong đóng lại.
Giọng Đường Ngộ thấp thấp, rõ ràng đang chịu một áp lực nào đó: “Đừng vào.”
Tô Cẩm Kha ở bên ngoài lắp ba lắp bắp, “Đường Đường Đường…… Đường Ngộ, Loan, Loan Loan, hôm nay cô ấy uống nhiều quá, cậu không thể cưỡng cưỡng cưỡng ép cô ấy……”
Đường Ngộ đè Diệp Già Lam lên trên cửa bếp, cúi đầu nhìn, thấy người con gái dưới thân nhăn mày, nước mắt cũng rơi ra vài giọt rồi, anh nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Cậu xác định là tôi cưỡng ép cô ấy sao?”
“……”
Tô Cẩm Kha nói không ra lời.
Đường Ngộ nhẹ giật mình, bên trong lại lập tức truyền ra tiếng phụ nữ uyển chuyển hừ nhẹ một tiếng.
Tô Cẩm Kha mặt đỏ tai hồng, “Ngày mai Loan Loan còn phải đi làm, cậu…… cậu……”
“Ừ,” giọng người đàn ông bên trong thấp đến có chút phát ách, “Tôi sẽ tận lực.”
Lý trí Đường Ngộ từng chút từng chút bị bào mòn, nếu còn nghĩ nhiều thêm dù chỉ một giây, anh sợ sẽ không thể khống chế nổi bản thân mất.
Mà giờ phút này trên lầu, Diệp Già Lam ôm một vại vỏ bia rỗng, cô nhẹ nhàng đánh cái cách, thấy không ai trả lời lại nhìn tên báo hiện lên: “Đường y tăng*…… Ai, là Đường Tăng sao?”
( Bác sĩ Đường là /Tángyīshēng/, theo cú pháp là Đường bác sĩ; bạn Lam Lam say rượu luyên thuyên đổi thành /Tángyīsēng/, cú pháp là Đường y tăng, dịch thuận theo mình là Tăng y (họ) Đường, nhưng mình để như cú pháp để thấy được tại sao đoạn sau Lam Lam lại chuyển thành Đường Tăng. Tăng y hiểu đơn giản là tăng sư lại hiểu biết về y học.
Mình chắc chắn bạn Ngộ Ngộ là y, nhưng không phải tăng đâu. Bạn đừng có đùa nha bạn Lam Lam!)
Bên cạnh có mấy lon bia rỗng rơi xuống, cô uống đã nhiều, hơn nữa lại nhanh, nên cũng chóng say.
Tên trước mắt cứ chồng bóng, lúc nói chuyện, lưỡu Diệp Già Lam cũng níu cả vào, bắt đầu phân biệt không rõ.
“Người lấy kinh về rồi sao?”
Diệp Già Lam lại sờ soạng rót bia ra, trước khi mở ra còn lắc lắc mấy cái, kết quả, vừa mở ra, bọt bia phun ra đầy tay đầy mặt.
Đường Ngộ nghe cô nhắc mãi nửa ngày, sau đó không hề báo trước đột nhiên “A” một tiếng.
Điện thoại bị cô gái đầu bên kia cắt đứt.
Tay Đường Ngộ nắm chặt, lại nắm chặt, mãi đến khi miệng vết thương trên tay trái chảy ra vết máu mới chịu buông ra.
Giây tiếp theo, anh mở cửa xuống xe, vào tòa nhà Diệp Già Lam ở.
Đường Ngộ nhớ rõ số nhà Diệp Già Lam, nhưng anh lại không có chùa khóa nhà cô.
Anh sợ Diệp Già Lam uống say ở nhà xảy ra chuyện, thời gian do dự đổi ý cũng không có, trực tiếp duỗi tay gõ gõ cửa phòng.
Bên trong không có động tĩnh gì.
Đường Ngộ gõ lần hai.
Vẫn không có động tĩnh.
Anh lại lấy di động ra gọi cho Diệp Già Lam, lần này vang lên vài tiếng cũng không ai nhận.
Đường Ngộ gọi điện cho Tạ Cảnh Phi: “Gửi số Tô Cẩm Kha cho tôi.”
Tạ Cảnh Phi đang ở quán bar làm ầm ĩ, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, cậu ta cơ hồ phải gào thét báo một chuỗi số.
Mới vừa rống xong, điện thoại đã bị Đường Ngộ cắt đứt.
Anh nhấn gọi dãy số của Tô Cẩm Kha, đầu kia tiếp nghe một cái, anh liền trầm giọng mở miệng: “Tôi là Đường Ngộ.”
“A…… Nga nga nga.”
Tô Cẩm Kha dừng xe đúng lúc, thiếu chút nữa đâm vào vành đai xanh.
“Cậu có chìa khóa nhà Diệp Già Lam không?”
“Có,” tim Tô Cẩm Kha nâng lên một chút, “Hiện tại tôi đã đến dưới nhà cô ấy rồi, lập tức lên đây.”
Trước đó không lâu cô nàng theo yêu cầu của Diệp Già Lam gọi điện tới.
Kết quả cô có nhận thật, nhưng lại ăn nói lộn xộn, hơn nữa còn nói bằng giọng mũi rất nặng.
Tô Cẩm Kha không yên lòng, vội vàng lái xe tới gặp cô.
Sau khi Đường Ngộ cắt điện thoại, Tô Cẩm Kha bước nhanh vào thang máy, hơn 10s trong thang máy đã lấy ra được chìa khóa dự phòng nhà Diệp Già Lam.
Lúc cửa thang máy mở ra, cô nàng liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang đứng trước cửa nhà Diệp Già Lam.
Anh nhìn vừa tùy ý lại thẳng tắp, nghe được tiếng động mới quay đầu liếc nhìn cô nàng một cái, “Cô ấy hình như uống say rồi.”
Tô Cẩm Kha gật gật đầu, không có thời gian dư thừa nói chuyện, vội vàng cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Phòng khách cực tối, chỉ có chỗ gần cửa có một cái đèn sáng
Tô Cẩm Kha ngựa quen đường cũ bật đèn lên.
Ánh sáng sáng ngời, trên sàn nhà là một đống chất lỏng kia không chỗ che giấu.
Mấy lon bia nằm lăn lóc tứ tung, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập một vị chua nhàn nhạt.
Diệp Già Lam không ở phòng khách.
Má ôi!
Tô Cẩm Kha bị hiện trường này dọa sợ, vội vàng chạy vào phòng Diệp Già Lam tìm người: “Loan Loan?”
Đường Ngộ đi theo sau cô nàng.
Tô Cẩm Kha chạy đến lật chăn trên giường, Đường Ngộ vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, anh liền nhìn thấy một người quần áo không chỉnh tề ngồi trong bồn tắm, cô an an tĩnh tĩnh ôm đầu gối ngồi, vẫn không nhúc nhích giống như đã ngủ mất rồi.
Đường Ngộ gõ cửa kính mờ của phòng tắm, “Ở đây.”
Tô Cẩm Kha vội vàng chạy tới, từ cửa chen vào vỗ vỗ mặt Diệp Già Lam, “Loan Loan?”
May mà bồn tắm không có nước, nếu không ngày mai chắc chắn bị cảm mất thôi.
Mắt Diệp Già Lam mở ra, nhìn chằm chằm cô nàng vài giây, sau đó nhỏ giọng nức nở: “Tớ muốn tắm.”
“……”
Tô Cẩm Kha quay đầu nhìn về người đàn ông duy nhất phía cửa.
Không đợi cô nàng mở miệng, Đường Ngộ đã đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng khách ngoài phòng tắm một mảnh hỗn độn.
Đường Ngộ thu dọn đơn giản, sau đó vào phòng bếp nấu một chén canh giải rượu cho Diệp Già Lam.
Nửa giờ sau, Tô Cẩm Kha cuối cùng đã giúp Diệp Già Lam tắm rửa xong.
Người sau nửa mộng nửa tỉnh, đôi mắt đại đa số thời gian vẫn nhắm tịt, cô còn ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, nên tắm rửa cũng khá thuận lợi.
Tô Cẩm Kha thay cho cô một bộ váy ngủ, sau khi đỡ cô nằm xuống giường, mới cầm quần áo ném vào máy giặt.
Lúc từ phòng ngủ đi ra, phòng khách đã sạch sẽ không ít, cửa sổ cũng được mở ra, gió lùa, mùi rượu bên trong tản ra không ít.
Tô Cẩm Kha cầm bình xịt không khí phun vài cái.
Cô nàng chú ý tới phòng bếp có tiếng động, nhưng vì tránh để gặp mặt lại xấu hổ không biết nói gì, Tô Cẩm Kha không qua xem nữa, cô đã gửi WeChat cho Tạ Cảnh Phi: 【 Hiện tại Đường Ngộ đang ở nhà Loan Loan, có phải tôi nên yên lặng rời đi không? 】
Tạ Cảnh Phi: 【 cậu có được giác ngộ như vậy thật tốt. 】
“……”
Lời nói là nói như vậy, nhưng Tô Cẩm Kha vẫn không yên lòng.
Cô nàng phải chính mắt nhìn Đường Ngộ rời khỏi nhà Diệp Già Lam, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sự cố đó.
Tô Cẩm Kha lại quay đầu nhìn vào phòng bếp, 【 Đường Ngộ mà cũng biết nấu cơm à? 】
【 cậu cho rằng ai cũng như cậu hả? 】
【 ha hả, cậu thì sao? 】
Tạ Cảnh Phi không nói.
Tô Cẩm Kha và cậu ta chặt chém nhau vài câu, mới mở tủ lạnh lấy một hũ sữa chua ra, cửa phòng bên cạnh đã bị người ta mở ra, cả người Diệp Già Lam treo lên khung cửa, “Thật đói a……”
Ánh mắt cô mông lung, cơn say tuy chưa qua, nhưng hình như cũng có chút lý trí rồi.
Tô Cẩm Kha “A” một tiếng, “Uống sữa chua không?”
“Ăn cháo cơ.”
“……”
Cô nàng không biết nấu cháo a.
Tô Cẩm Kha gãi gãi tóc, nghĩ dù sao lúc này Đường Ngộ cũng ở trong phòng bếp, da mặt dày chạy tới cửa phòng bếp: “Cái kia…… Bạn học Đường Ngộ, Loan Loan nói muốn ăn cháo……”
Cũng không biết Diệp Già Lam từ khi nào chạy tới đây.
Tô Cẩm Kha níu khung cửa bên trái, cô liền bám khung cửa bên phải, dùng sức gật gật đầu: “Em muốn ăn cháo …… Ngộ ngộ.”
Tô Cẩm Kha: “……”
Cô nàng đột nhiên không hiểu lúc này Diệp Già Lam đang say hay đang tỉnh.
Đường Ngộ rõ ràng cũng không ngờ cô đột nhiên gọi anh như thế, động tác trên tay dừng nửa giây, sau đó anh nghiêng đầu nhìn qua.
Người anh nhìn, là Tô Cẩm Kha.
“……”
Bóng đèn siêu bự Tô Cẩm Kha yên lặng lăn ra ngoài.
May mà Diệp Già Lam cũng không có hành động gì quá đặc biệt, Tô Cẩm Kha ngồi trên chỗ tay vịn sô pha nhìn chằm chằm bóng dáng cô mấy giây, lại gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh Phi: 【 Hiện tại Loan Loan với Đường Ngộ đang ở cùng một chỗ, có phải tôi không nên quấy rầy bọn họ nữa không? 】
【 Phải.】
【 nhưng mà Loan Loan uống say a. 】
【 uống say càng tốt a! 】
【? 】
【 ý tui là, uống say thì Ngộ ca càng không thể phát sinh chuyện gì với cô ấy, cậu cũng biết Ngộ Ngộ không thích uống rượu, cậu ấy với một người phụ nữ miệng đầy mùi rượu, muốn hôn cũng không hôn nổi đâu. 】
Tô Cẩm Kha cảm thấy có lý.
Vừa muốn yên lòng ăn sữa chua, trong phòng bếp lại truyền đến một tiếng động.
Lại nâng đầu, ngoài cửa phòng bếp đã không thấy bóng dáng Diệp Già Lam đâu.
Tô Cẩm Kha cũng không rảnh lo uống sữa chua nổi nữa, cất bước chạy đến nhìn, không biết Diệp Già Lam từ khi nào đã chạy tới leo lên người Đường Ngộ rồi.
Sau khi uống rượu sau, cô bắt đầu trở nên không giống mọi khi nữa, tay mềm như không xương, đang cởi từng nút áo sơmi của người đàn ông.
“…… Loan Loan?”
Diệp Già Lam giống như không nghe thấy, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Thật vất vả cởi một nút, lúc muốn cởi một nút nữa, tay cô lại bị xiết lấy, mày Đường Ngộ hơi nhăn, giọng hạ thấp, “Đừng nháo.”
Tô Cẩm Kha nhìn vẻ mặt Đường Ngộ đoán, ngay giây tiếp theo anh sẽ quăng Diệp Gìa Lam ra ngoài mất.
Nhưng anh không làm thế.
Đường Ngộ chỉ kéo cô cách ra nửa phân, xoay người bưng bát canh giải rượu bưng tới, “Há miệng.”
Khóe môi Diệp Già Lam nhẹ nhàng mím, “Anh bón cho em.”
“……”
Tô Cẩm Kha cảm thấy, cô nàng càng ngày càng giống một cái bóng đèn.
Hơn nữa hiện tại khẳng định, ngày mai sau khi Diệp Già Lam tỉnh lại sẽ hận không thể giết chết chính mình.
Đường Ngộ hiện tại đã muốn giết cô rồi.
Yết hầu anh nặng nề lăn vài cái, nhẫn nại cầm chén đưa qua, kết quả cô gái kia vừa mới uống một ngụm, liền thừa dịp anh cúi đầu ngẩng đầu, đưa môi qua.
Tô Cẩm Kha lại lần nữa yên lặng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại cho hai người.
Trong ngoài phòng bếp nháy mắt biến thành hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Bên ngoài Tô Cẩm Kha nín thở nghe động tĩnh bên trong, mà trong phòng bếp, mấy nút áo của Đường Ngộ đã hoàn toàn bị Diệp Già Lam tháo ra.
Móng tay Diệp Già Lam tuy ngắn, nhưng khi dùng sức vẫn để lại trên cổ ấy mấy vết liền.
Tay cô nhỏ như thể gập vào sẽ gẫy vậy.
Đường Ngộ không dám dùng sức giữ cô, trên người anh ra không ít mồ hôi, mày càng nhăn càng chặt, thật vất vả kéo cô ra được một chút, vừa mới đặt cái chén lên bàn bếp, Diệp Già Lam lại dán qua.
Lần này cô dán lại còn chặt hơn vừa rồi.
Vì không mặc nội y, nên lúc thân thể cô dán lên người anh, đường cong mềm mại duyên dáng.
Đường Ngộ cảm thấy lúc này mình còn có thể nhẫn được, thì tự chủ đã mạnh đến mức không giống đàn ông nữa rồi.
Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người con gái trước mặt, còn chưa kịp làm gì, tay Diệp Già Lam đã di động từ bụng anh chạy xuống dưới, sau đó bắt đầu lung tung muốn kéo tháo khóa quần của anh.
Đường Ngộ cũng bất chấp cầm có làm cô đau không, cầm cổ tay không cho cô động, “Diệp Già Lam.”
Diệp Già Lam tuy rằng say, nhưng vẫn là có thể nhận ra tên của mình, cô “Ừm” một tiếng, cái tay không bị Đường Ngộ giữ lại duỗi ra sờ soạng.
Nháy mắt tiếp theo, áo ngủ của cô đã bị vén lên.
Động tác trên tay Diệp Già Lam chỉ cứng lại trong chớp mắt, sau cao giọng “A” lên.
Tô Cẩm Kha ngoài phòng khách sợ tới mức làm rơi cả hộp sữa chua bên chân, cô nàng cả giày cũng không đi, vội vàng chạy tới cửa phòng bếp, vừa mới cầm nắm cửa mở ra, đã bị người bên trong đóng lại.
Giọng Đường Ngộ thấp thấp, rõ ràng đang chịu một áp lực nào đó: “Đừng vào.”
Tô Cẩm Kha ở bên ngoài lắp ba lắp bắp, “Đường Đường Đường…… Đường Ngộ, Loan, Loan Loan, hôm nay cô ấy uống nhiều quá, cậu không thể cưỡng cưỡng cưỡng ép cô ấy……”
Đường Ngộ đè Diệp Già Lam lên trên cửa bếp, cúi đầu nhìn, thấy người con gái dưới thân nhăn mày, nước mắt cũng rơi ra vài giọt rồi, anh nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Cậu xác định là tôi cưỡng ép cô ấy sao?”
“……”
Tô Cẩm Kha nói không ra lời.
Đường Ngộ nhẹ giật mình, bên trong lại lập tức truyền ra tiếng phụ nữ uyển chuyển hừ nhẹ một tiếng.
Tô Cẩm Kha mặt đỏ tai hồng, “Ngày mai Loan Loan còn phải đi làm, cậu…… cậu……”
“Ừ,” giọng người đàn ông bên trong thấp đến có chút phát ách, “Tôi sẽ tận lực.”
/87
|