Đàm Chiêu Quân cầm bàn tính, mỉm cười nhẹ nhàng tiến lên trước, cố ý không đem bàn tính đặt lên bàn, mà trực tiếp đưa cho hắn.
"Bàn tính của ngươi." Nàng nói rồi chờ hắn tiếp nhận.
Doãn Thức Câu phục hồi tinh thần lại, tay đưa ra tiếp nhận bàn tính, tầm mắt cũng chật vật dời đi.
"Cô nương đến Bích Liễu sơn trang làm khách, chẳng lẽ không có người báo cho cô nương biết, nếu Hạnh viện chưa gọi đến thì không được bước vào sao?" Hắn giả bộ lạnh lùng, che dấu tim chính mình đập quá nhanh không khống chế được.
"Không có nha, Doãn nhị thiếu gia chỉ nói mời ta tùy ý, không có gì ngăn trở hay cấm đoán, cho nên ta liền tùy ý đi dạo." Vẻ mặt nàng đơn thuần chỉ lắc lắc đầu, phảng phất không muốn nghe biết ý chỉ trích trong lời nói của hắn. "Ta được mời đến quý trang, ở tạm ở Hà viện kế cận, bởi vì thấy bên này Hạnh Hoa nở đẹp quá, chỉ muốn ngắm hoa, đi tới đi tới, bất tri bất giác bước đến nơi này ."
"Muốn ngắm hoa, thì ở trong vườn là được, sao lại tự tiện xông vào trong phòng, đây không phải phép ứng xử đúng đắn khi làm khách?" Hắn trêu chọc.
"Bởi nghe thấy tiếng kêu ta mới bước vào, thật ra chỗ này của ngươi không thể đến sao?" Đàm Chiêu Quân cố ý dùng giọng điệu thất vọng nói, thừa dịp hắn không có nhìn nàng, một đôi mắt đẹp trộm nhìn mặt hắn.
Dọc theo con đường này, nàng cũng không phải rãnh rỗi như vậy thảnh thơi đến Hàm Dương chơi, mà bởi vì Bích Liễu sơn trang phí nhiều công sức thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia, còn chỉ đích danh muốn "Đàm Tam cô nương" tự mình tiến đến thương lượng, hiển nhiên chính là hướng về phía nàng.
Như vậy vô tình lại hợp với toan tính của nàng, dù sao nàng vốn quyết định chính mình tự xử lý việc nợ nần, nếu bọn họ chỉ định người là đại tỷ hoặc nhị tỷ, ngược lại nàng mới phiền não.
Vì thế, sau khi nhận được thư báo bình an của nhị tỷ, nàng chỉ mang theo vẻn vẹn tỳ nữ bên người – Thu Phong liền xuất phát.
Tuy rằng không biết vị Doãn trang chủ này làm như vậy có mục đích gì, nhưng đối với đối thủ sắp đối mặt, đương nhiên nàng sẽ thăm dò tin tức xung quanh, gọi là biết người biết ta, trong lòng có một chút chủ ý, mới có thể biết được nên đối mặt như thế nào.
Cũng bởi vậy, nàng cũng đã thăm dò không ít tin tức, đồng dạng, cũng nghe được rất nhiều lời đồn đãi.
Nghe nói, Bích Liễu sơn trang từng là võ lâm thế gia danh chấn giang hồ, đương gia chủ tử đời trước – Doãn Thiên Bạch chính là một thiếu niên anh hùng, liên tiếp hai nhiệm kỳ đảm nhận chức minh chủ võ lâm, thế nhưng anh hùng lại không sống thọ, năm ấy mới ba mươi chín tuổi vốn được nhờ hòa giải một trận tranh cãi võ lâm bất hạnh rơi xuống núi mà chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được, lưu lại ba người con trai, lúc đó trưởng tử Doãn Thức Câu chỉ mới mười lăm tuổi.
Từ đó về sau, Bích Liễu sơn trang một tay do Doãn phu nhân tự mình lao lực lo liệu, nuôi lớn ba người con trai, khi bước ra giang hồ, tuy rằng nhân sĩ giang hồ phần lớn đối với bọn họ có kính nể ba phần, bất quá mấy năm gần đây giang hồ loạn lạc, bởi vì minh chủ võ lâm Doãn Thiên bạch đời trước chưa cống hiến cho võ lâm đồng đạo sự tình lớn lao nào do đó đối với Bích Liễu sơn trang thiếu vài phần tôn trọng.
Doãn gia tam huynh đệ lại ngoài ý muốn mọi người, chưa từng gia nhập giang hồ, nhưng lại trên thương trường thành lập một thế lực mạnh mẽ khác, trong đó ngành sản xuất trà của Bích Liễu sơn trang lại kiếm lợi nhiều nhất, có nhiều sáng tạo độc đáo, sản phẩm danh tiếng tốt, làm cho Bích Liễu sơn trang trở thành đại thương gia đứng đầu sáu phủ ở Thiểm Tây.
Chỉ tiếc, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, khiến Doãn phu nhân chết, bản thân trưởng tử Doãn Thức Câu bị trọng thương, từ đó, Bích Liễu sơn trang thứ tử Doãn Thức Hoa cùng con trai thứ ba Doãn Thức Kiêu trở thành chủ sự, Doãn Thức Câu chưa từng tái xuất hiện trước mặt mọi người.
Có lời đồn nói, Doãn Thức Câu bị tàn phế, khuôn mặt bị hủy, bởi vậy tính tình thay đổi lớn, đem chính mình nhốt trong phòng không gặp người.
Cũng có lời đồn nói, Doãn Thức Câu thương thế quá nặng, trở thành người bại liệt, tê liệt ở giường không thể nhúc nhích.
Còn có lời đồn nói, huynh đệ sinh đôi Doãn Thức Hoa cùng Doãn Thức Kiêu nhân cơ hội này đoạt quyền, đem huynh trưởng bị trọng thương giam lỏng.
Cuối cùng thậm chí có lời đồn nói, kỳ thật Doãn Thức Câu đã sớm chết.
Hiện tại xem ra, nàng cuối cùng cũng biết lời đồn nào là thật, nào là giả. Diện mạo Doãn Thức Câu không có vấn đề gì, nhưng thật ra cặp chân kia, hẳn là bị phế đúng vậy.
Nghe nói, Doãn gia thứ tử cùng con trai thứ ba là song sinh, diện mạo rất giống nhau, mà nghe bên ngoài nói hắn không tuấn mỹ giống song sinh, mà là uy vũ mạnh mẽ, anh khí bừng bừng.
Đối với Đàm Chiêu Quân mà nói, từ nhỏ đã nhìn diện mạo người trong nhà quá mức tinh xảo đẹp đẽ, nên với vẻ tuấn mỹ của Doãn Thức Hoa, nàng lại cảm thấy không hề đặc sắc gì đáng nói, ngược lại bộ dáng Doãn Thức Câu này lại vô cùng anh tuấn so sánh với vẻ đẹp duyên dáng của nàng hợp hơn.
Đáng tiếc tính tình của hắn có điểm lạnh lùng, thái độ có chút không tốt . . . Được rồi, là phi thường không tốt, bất quá không quan hệ, những điều này là có thể cải thiện được.
" Thời gian về sau cô nương làm khách trong trang, có thể đến viện này ngắm hoa, nhưng xin đừng vào trong nhà." Doãn Thức Câu cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng lạnh nhạt, tay bận rộn sắp xếp lại đống sổ sách và công văn trên bàn, bắt buộc tầm mắt của mình cố định ở trên mặt bàn, không muốn hướng nhìn đến nàng xem xét.
Nhưng hắn lại cảm giác được ánh mắt của nàng giống hai mũi tên nhọn nhắm thẳng vào người hắn, không phải bởi vì ánh mắt của nàng lợi hại, mà là cảm giác hắn đối với nàng quá mức sâu sắc.
Nàng đang nhìn cái gì? Nhìn hắn một đại nam nhân làm sao lại bị một cái bàn tính làm khó sao?!
Một loạt cảm giác khó khăn xuất hiện, làm hắn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách."Đàm cô nương, ngươi nên ly khai."
"Nguyên lai Doãn trang chủ biết ta là ai nha!" Đàm Chiêu Quân trêu chọc cười khẽ, làm như không nghe thấy lệnh đuổi khách của hắn, ngược lại đi đến bàn, đem một đống sổ sách công văn rớt ở đây nhặt lên chuyền đến tay hắn.
Bởi vì động tác nàng rất tự nhiên, cũng quá mức đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn Doãn Thức Câu thế nhưng cũng không có phát hiện không đúng, rất thuận tay nhận từng cái.
"Là ta cho mời Đàm cô nương đến sơn trang làm khách, sao lại không biết cô nương là ai." Hắn như trước lạnh giọng nói.
Đàm Chiêu Quân một bên giúp hắn sắp xếp lại hỗn loạn trên bàn sách, một bên mở miệng giống như nói chuyện phiếm ."Ta có vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?"
Thân mình Doãn Thức Câu phút chốc cứng đờ. Là muốn hỏi chân hắn như thế nào tàn phế sao? Dù sao có thể mở miệng như vậy, không phải là tự biết hỏi như vậy là muốn hỏi đối phương vấn đề người ta không nghĩ trả lời?
"Nếu ta nói, Đàm cô nương có câu hỏi có nghi ngờ như vậy, cũng đừng hỏi nữa sao?"
"Này. . . . . . Ta còn phải hỏi." Nàng nhún vai cười.
"Một khi đã như vậy, có cần hỏi thêm câu hỏi đó nữa không?" Hắn lạnh lùng trào phúng.
"Được rồi! Vậy y lời Doãn trang chủ nói, sau này ta sẽ không hỏi lại “có nên hay không”, mà có vấn đề liền trực tiếp hỏi."
Hắn có nói như vậy sao?
Doãn Thức Câu rốt cục nhịn không được đem ánh mắt miết hướng nàng, ai ngờ vừa vặn nàng lại vẫn chưa dời đi tầm mắt, nhìn thấy đáy mắt nàng không che dấu chút nào ý trêu chọc, càng thêm chật vật vì thái độ chính mình đối với nàng không tốt.
"Đàm cô nương có vấn đề gì cứ hỏi đi!" Hắn bỏ qua một bên mắt, không muốn nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai ánh mắt chạm nhau nhưng ánh mắt của nàng lại rất thẳng và mạnh mẽ, giống như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của đối phương, làm cho người ta. . . . . . run sợ.
Dù sao cho dù hắn không nói, chỉ cần nàng đợi thêm mấy ngày nữa, lời đồn đãi bên ngoài cũng sẽ truyền vào trong tai nàng.
"Doãn trang chủ biết được tình cảnh của Đàm gia ta trước mắt không?" Đàm Chiêu Quân thuận tay đem một quyển sổ sách cuối cùng thu thập xong, liền đứng dậy tiến đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Doãn Thức Câu ngẩn ra. Như thế nào ... việc nàng muốn hỏi là chuyện này sao?
Không tự giác lại giương mắt nhìn nàng, chống lại cặp mắt sáng kia, trong lòng lại là một trận run rẩy. Từ trước đến nay hắn vẫn rất kiêu ngạo là luôn tự chủ được, nhưng bây giờ chỉ cần thấy nàng thôi, thì sự bình tĩnh cùng sự tự chủ tất cả đều không cánh mà bay rồi, tựa như một cọng lông nhỏ dễ dàng bị gió thổi bay.
"Đương nhiên." Hai tay của hắn giao nhau chống cằm, cố giữ vững trấn định.
"Một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại phiêu lưu dám đắc tội với Tể tướng Chu Lệ, phải biết rằng trong tình huống này, thời kì này càng không nên có quan hệ gì với Đàm gia, mà hiện tại lại đã thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia?"
Doãn Thức Câu nhìn nàng, vốn là tính muốn nàng cùng Thức Kiêu ở chung một thời gian, hắn tin tưởng với điều kiện của Thức Kiêu, không có cô nương nào không vui thương hắn, đến lúc đó sẽ cùng nàng ra điều kiện, hẳn là chuyện dễ dàng, bất quá. . . . . .
Hắn thả tay xuống, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, trong chốc lát mới gật gật đầu.
"Vốn tưởng an bài một thời gian nữa mới thảo luận với ngươi, bất quá ngươi đã tự động đề cập đến chuyện này, vậy hiện tại nói luôn đi." Hắn hít một hơi thật sâu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
"Điều kiện đâu?" Nàng hỏi thẳng, biết rõ đồ trong thiên hạ không có gì cho không.
"Điều kiện là. . . . . ." Doãn Thức Câu nhìn nàng, há mồm rồi lại ngậm lại, cái điều kiện kia sớm đã được quyết định, thế nhưng đến lúc này lại chậm chạp không nói nên lời. "Điều kiện là. . . . . ."
"Doãn trang chủ?" Đàm Chiêu Quân có chút nghi ngờ nhìn hắn. Hắn tựa hồ. . . . . . khó có thể mở miệng?
Nàng không hiểu, bọn họ không phải là vì "Điều kiện" này mới phải bỏ một số tiền lớn đến thế kia sao? Vì sự tình gì mà đến lúc này, hắn lại dường như không thể mở miệng được, thật là rất kỳ quái đi!
Doãn Thức Câu trong lòng rất là ảo não, vì chính mình lâm trận lại lùi bước. Hắn biết rõ là vì cái gì, không phải bởi vì chính mình có tư tâm sao? Cũng bởi vì biết nguyên nhân, cho nên hắn mới càng thêm ảo não.
"Đàm Tam cô nương chưa gặp qua Tam đệ ta, phải không?" Hắn lại hít vào một hơi, mới mở miệng một lần nữa.
"Là chưa gặp qua." Cùng lão Tam Doãn Thức Kiêu có liên quan sao?" Bất quá nghe nói Doãn Tam Thiếu gia cùng nhị Thiếu gia là cặp song sinh, diện mạo rất giống nhau như cùng một khuôn mẫu khắc ra."
"Đúng vậy, Thức Hoa và Thức Kiêu rất giống nhau, cho nên, ngươi gặp qua Thức Hoa, đại khái sẽ biết bộ dáng Thức Kiêu như thế nào rồi, Đàm cô nương cảm thấy. . . . . . như thế nào?"
"Doãn trang chủ là nói?"
"Đàm cô nương cảm thấy Tam đệ ta như thế nào?"
"Ta cũng chưa gặp qua Doãn Tam Thiếu gia, mà ta cho rằng, nếu chỉ biết diện mạo của một người, cũng không thể phán định người kia “như thế nào”." Chỉ cần xem thái độ của hắn, cùng lúc nàng đại khái đã muốn đoán được điều kiện của người này là như thế nào. "Doãn trang chủ, có điều kiện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng lãng phí thời gian."
Doãn Thức Câu phút chốc giận tái mặt. Lãng phí thời gian? Cùng hắn nói chuyện là lãng phí thời gian, phải không?
"Một khi đã như vậy, ta liền nói thẳng." Hắn liền lạnh lùng nói. "Chỉ cần Đàm Tam cô nương gả cho Tam đệ ta, nợ nần Đàm gi liền một bút xóa bỏ."
Đàm Chiêu Quân khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán trúng.
"Thật có lỗi, Doãn trang chủ, ta không cho rằng giá trị ta rẻ như vậy."
Nghe vậy, hắn nhíu mày. "Đàm Tam cô nương có biết tổng nợ nần của quý phủ là bao nhiêu không?"
"Hai mươi ba vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi hai lượng bạc." Nàng tức giận định thần tự nhiên nói ra một chuỗi con số.
Doãn Thức Câu gật đầu. Hắn còn tưởng rằng nàng không biết Đàm gia thiếu bao nhiêu tiền sao!
"Cho nên Đàm Tam cô nương cho là giá trị của mình có thể cao hơn con số này sao?"
Đàm Chiêu Quân miễn cưỡng nhìn hắn liếc một cái. "Đây là đương nhiên."
"Như vậy Đàm Tam cô nương thử nói giá xem?" Hai tay của hắn ôm ngực, trực tiếp hỏi rõ.
Nàng ngạo nghễ nói: "Vô giá, cho dù là hoàng đế, cũng mua không được ba nữ nhi của Đàm gia."
"Phải không?" Doãn Thức Câu cười lạnh một tiếng."Mỗi người đều có giá, chỉ là giá cả khác khau, tùy người mua mà có giá tốt hay không tốt mà thôi."
"Như vậy Doãn trang chủ giá lại là bao nhiêu?" Nàng hỏi lại.
"Ta?" Hắn tự giễu cười. "Vô giá." Ý hắn nói là không hề có giá trị.
"Doãn trang chủ không phải nói mỗi người đều có giá đấy sao?" Đàm Chiêu Quân nhíu mi. Đáp án "Vô giá" này, dùng để thể hiện loại ý khẩu khí biểu tình tự giễu sao? Thật giống như "Vô giá" của hắn cùng "Vô giá" của nàng là hoàn toàn bất đồng .
Nàng là" Vật báu vô giá", vậy hắn thì sao?
"Đàm Tam cô nương, hiện tại chúng ta đang thảo luận là giá của ngươi, ít nhất, hiện tại người đang có khoản nợ khổng lổ là Đàm gia ngươi, mà không phải ta." Hắn không trả lời, chính là đem đề tài cần nói quay về. "Ta không ép ngươi lập tức quyết định, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, đến lúc đó nếu đáp án của ngươi vẫn không thay đổi. . . . . ."
"Đáp án của ta sẽ không thay đổi." Nàng sẽ không vì tiền mà bán đứt cuộc đời của mình.
"Nói lời từ chối có quá nhanh không, tốt nhất ngươi nên suy ngẫm lại trong ba ngày, nếu không đáp ứng điều kiện ta nêu ra, ngươi biết sẽ có hậu quả gì đi, dù sao trước mắt, trừ bỏ ngươi tự nhận mình có giá trị cao, nhưng trên thực tế không xu dính túi, căn bản không có khả năng hoàn lại khoản nợ khổng lồ này, đến lúc đó không biết ta sẽ dùng thủ đoạn gì để thu hồi khoản nợ của Đàm gia đâu?"
"Nhưng ta muốn trả nợ theo từng giai đoạn được không ?"
Hắn cười lạnh lắc lắc đầu. "Ta chỉ nhận hai phương thức trả nợ thôi, thứ nhất, chấp nhận điều kiện ta nêu ra, giấy nợ liền một bút xóa bỏ ; thứ hai, trả một lần tất cả khoản nợ. Trừ bỏ hai phương thức này, tất cả các cách khác ta một mực cự tuyệt."
Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn hắn. Nói vậy chỉ muốn nàng bán đứt mình!
Không nói đến tình hình hiện tại của Đàm gia, cho dù qua được thời kỳ này, trong nhà cũng không thể có thể một lần xuất ra một khoản tiền khổng lồ như vậy!
"Không cần phải gấp gáp quyết định, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ." Doãn Thức Câu cầm một quyển sổ mở ra, một lần nữa cầm bút."Những gì ta muốn nói đã nói xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm, Đàm cô nương có thể ly khai."
Nàng tức giận vội vàng cãi lại. "Ngươi nói xong, nhưng ta chưa nói xong!"
"Đàm Tam cô nương muốn nói cái gì nữa?" Để bút xuống, vẻ mặt hắn biểu tình như là nhẫn nại khi đối phương cố tình gây sự.
"Tại sao là ta? Vì sao chỉ đích danh ta?"
"Nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết, ít nhất không thể từ ta thổ lộ, Đàm cô nương nếu muốn biết, có thể chính mình đến hỏi Thức Kiêu." Nói xong, hắn lại rũ mắt xuống, không cho đáy lòng buồn bã hiện lên mặt.
Cho nên, vấn đề đẩy sang người Doãn Thức Kiêu là được rồi!
Đàm Chiêu Quân đại khái có thể đoán được, tám phần là Doãn Thức Kiêu không biết khi nào đã gặp qua nàng, sau đó không biết vì sao lại thích nàng, làm cho hắn – vị đại ca này biết được, liền thừa dịp Đàm gia gặp nạn mà xông vào, đúng lúc nắm được vận mệnh của Đàm gia.
Không hổ là đệ nhất thương nhân của sáu tỉnh Thiểm Tây, quả nhiên không gian không phải là thương nhân!
"Còn có vấn đề gì nữa sao?" Doãn Thức Câu hỏi.
Không cần nói rõ cũng biết là muốn đuổi khách.
"Không ... có!" Nàng cắn răng giận dữ nói.
"Nếu không có, xin mời Đàm cô nương rời đi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Cúi đầu, tầm mắt của hắn trở về sổ sách, ngay cả liếc nàng một cái đều không có, ý tứ rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa.
Nàng tức giận căm phẫn đứng lên, trừng hắn liếc mắt một cái, sau xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đi ra khỏi sân, dọc theo đường mòn Hạnh Hoa rơi bay tán loạn trong mưa, bước chậm lại, Đàm Chiêu Quân đang phẫn nộ tâm tình cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân xua đuổi, hơn nữa là hai lần liên tục, còn là cùng là một người, như vậy thật sự là quá khó nhìn!
Mang theo một chút không cam tâm quay đầu trừng nam nhân kia liếc mắt một cái, kết quả lại ngoài ý muốn chống lại tầm mắt hắn không kịp dời đi.
Tim lại nhảy nhót một chút, đột nhiên, nàng kiềm chế tức giận, cố ý cười giơ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp, nâng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên hướng hắn quơ quơ, sau đó nhìn thấy hắn có chút không được tự nhiên cũng hướng nàng phất phất tay.
Ha! Nàng nhịn cười không được, không nghĩ tới hắn thế nhưng ngây ngốc đáp lại, thật sự là rất thú vị!
Không hiểu sao cảm thấy như hòa nhau một – một, tâm tình nàng cuối cùng tốt lên một chút, xoay người bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Doãn Thức Câu nhìn theo nàng rời đi, sau cái tay đang quơ quơ phút chốc cứng đờ, lập tức nắm tay thu hồi, vì chính mình mới vừa rồi giống như là đáp lại động tác của nàng, có chút quẫn bách vuốt mặt.
Đáng chết! Đều là bởi vì nàng đột nhiên cười với hắn đến sáng lạn như vậy, làm cho hắn quá mức kinh ngạc, mới có thể nhất thời vô ý mất hồn.
Có thể hồi tưởng lại thấy nụ cười vui vẻ cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng mới vừa rồi, đôi mắt của hắn đang giận dữ lạnh lẽo bỗng nhiên lại ánh lên một tia ấm áp.
"Bàn tính của ngươi." Nàng nói rồi chờ hắn tiếp nhận.
Doãn Thức Câu phục hồi tinh thần lại, tay đưa ra tiếp nhận bàn tính, tầm mắt cũng chật vật dời đi.
"Cô nương đến Bích Liễu sơn trang làm khách, chẳng lẽ không có người báo cho cô nương biết, nếu Hạnh viện chưa gọi đến thì không được bước vào sao?" Hắn giả bộ lạnh lùng, che dấu tim chính mình đập quá nhanh không khống chế được.
"Không có nha, Doãn nhị thiếu gia chỉ nói mời ta tùy ý, không có gì ngăn trở hay cấm đoán, cho nên ta liền tùy ý đi dạo." Vẻ mặt nàng đơn thuần chỉ lắc lắc đầu, phảng phất không muốn nghe biết ý chỉ trích trong lời nói của hắn. "Ta được mời đến quý trang, ở tạm ở Hà viện kế cận, bởi vì thấy bên này Hạnh Hoa nở đẹp quá, chỉ muốn ngắm hoa, đi tới đi tới, bất tri bất giác bước đến nơi này ."
"Muốn ngắm hoa, thì ở trong vườn là được, sao lại tự tiện xông vào trong phòng, đây không phải phép ứng xử đúng đắn khi làm khách?" Hắn trêu chọc.
"Bởi nghe thấy tiếng kêu ta mới bước vào, thật ra chỗ này của ngươi không thể đến sao?" Đàm Chiêu Quân cố ý dùng giọng điệu thất vọng nói, thừa dịp hắn không có nhìn nàng, một đôi mắt đẹp trộm nhìn mặt hắn.
Dọc theo con đường này, nàng cũng không phải rãnh rỗi như vậy thảnh thơi đến Hàm Dương chơi, mà bởi vì Bích Liễu sơn trang phí nhiều công sức thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia, còn chỉ đích danh muốn "Đàm Tam cô nương" tự mình tiến đến thương lượng, hiển nhiên chính là hướng về phía nàng.
Như vậy vô tình lại hợp với toan tính của nàng, dù sao nàng vốn quyết định chính mình tự xử lý việc nợ nần, nếu bọn họ chỉ định người là đại tỷ hoặc nhị tỷ, ngược lại nàng mới phiền não.
Vì thế, sau khi nhận được thư báo bình an của nhị tỷ, nàng chỉ mang theo vẻn vẹn tỳ nữ bên người – Thu Phong liền xuất phát.
Tuy rằng không biết vị Doãn trang chủ này làm như vậy có mục đích gì, nhưng đối với đối thủ sắp đối mặt, đương nhiên nàng sẽ thăm dò tin tức xung quanh, gọi là biết người biết ta, trong lòng có một chút chủ ý, mới có thể biết được nên đối mặt như thế nào.
Cũng bởi vậy, nàng cũng đã thăm dò không ít tin tức, đồng dạng, cũng nghe được rất nhiều lời đồn đãi.
Nghe nói, Bích Liễu sơn trang từng là võ lâm thế gia danh chấn giang hồ, đương gia chủ tử đời trước – Doãn Thiên Bạch chính là một thiếu niên anh hùng, liên tiếp hai nhiệm kỳ đảm nhận chức minh chủ võ lâm, thế nhưng anh hùng lại không sống thọ, năm ấy mới ba mươi chín tuổi vốn được nhờ hòa giải một trận tranh cãi võ lâm bất hạnh rơi xuống núi mà chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được, lưu lại ba người con trai, lúc đó trưởng tử Doãn Thức Câu chỉ mới mười lăm tuổi.
Từ đó về sau, Bích Liễu sơn trang một tay do Doãn phu nhân tự mình lao lực lo liệu, nuôi lớn ba người con trai, khi bước ra giang hồ, tuy rằng nhân sĩ giang hồ phần lớn đối với bọn họ có kính nể ba phần, bất quá mấy năm gần đây giang hồ loạn lạc, bởi vì minh chủ võ lâm Doãn Thiên bạch đời trước chưa cống hiến cho võ lâm đồng đạo sự tình lớn lao nào do đó đối với Bích Liễu sơn trang thiếu vài phần tôn trọng.
Doãn gia tam huynh đệ lại ngoài ý muốn mọi người, chưa từng gia nhập giang hồ, nhưng lại trên thương trường thành lập một thế lực mạnh mẽ khác, trong đó ngành sản xuất trà của Bích Liễu sơn trang lại kiếm lợi nhiều nhất, có nhiều sáng tạo độc đáo, sản phẩm danh tiếng tốt, làm cho Bích Liễu sơn trang trở thành đại thương gia đứng đầu sáu phủ ở Thiểm Tây.
Chỉ tiếc, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, khiến Doãn phu nhân chết, bản thân trưởng tử Doãn Thức Câu bị trọng thương, từ đó, Bích Liễu sơn trang thứ tử Doãn Thức Hoa cùng con trai thứ ba Doãn Thức Kiêu trở thành chủ sự, Doãn Thức Câu chưa từng tái xuất hiện trước mặt mọi người.
Có lời đồn nói, Doãn Thức Câu bị tàn phế, khuôn mặt bị hủy, bởi vậy tính tình thay đổi lớn, đem chính mình nhốt trong phòng không gặp người.
Cũng có lời đồn nói, Doãn Thức Câu thương thế quá nặng, trở thành người bại liệt, tê liệt ở giường không thể nhúc nhích.
Còn có lời đồn nói, huynh đệ sinh đôi Doãn Thức Hoa cùng Doãn Thức Kiêu nhân cơ hội này đoạt quyền, đem huynh trưởng bị trọng thương giam lỏng.
Cuối cùng thậm chí có lời đồn nói, kỳ thật Doãn Thức Câu đã sớm chết.
Hiện tại xem ra, nàng cuối cùng cũng biết lời đồn nào là thật, nào là giả. Diện mạo Doãn Thức Câu không có vấn đề gì, nhưng thật ra cặp chân kia, hẳn là bị phế đúng vậy.
Nghe nói, Doãn gia thứ tử cùng con trai thứ ba là song sinh, diện mạo rất giống nhau, mà nghe bên ngoài nói hắn không tuấn mỹ giống song sinh, mà là uy vũ mạnh mẽ, anh khí bừng bừng.
Đối với Đàm Chiêu Quân mà nói, từ nhỏ đã nhìn diện mạo người trong nhà quá mức tinh xảo đẹp đẽ, nên với vẻ tuấn mỹ của Doãn Thức Hoa, nàng lại cảm thấy không hề đặc sắc gì đáng nói, ngược lại bộ dáng Doãn Thức Câu này lại vô cùng anh tuấn so sánh với vẻ đẹp duyên dáng của nàng hợp hơn.
Đáng tiếc tính tình của hắn có điểm lạnh lùng, thái độ có chút không tốt . . . Được rồi, là phi thường không tốt, bất quá không quan hệ, những điều này là có thể cải thiện được.
" Thời gian về sau cô nương làm khách trong trang, có thể đến viện này ngắm hoa, nhưng xin đừng vào trong nhà." Doãn Thức Câu cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng lạnh nhạt, tay bận rộn sắp xếp lại đống sổ sách và công văn trên bàn, bắt buộc tầm mắt của mình cố định ở trên mặt bàn, không muốn hướng nhìn đến nàng xem xét.
Nhưng hắn lại cảm giác được ánh mắt của nàng giống hai mũi tên nhọn nhắm thẳng vào người hắn, không phải bởi vì ánh mắt của nàng lợi hại, mà là cảm giác hắn đối với nàng quá mức sâu sắc.
Nàng đang nhìn cái gì? Nhìn hắn một đại nam nhân làm sao lại bị một cái bàn tính làm khó sao?!
Một loạt cảm giác khó khăn xuất hiện, làm hắn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách."Đàm cô nương, ngươi nên ly khai."
"Nguyên lai Doãn trang chủ biết ta là ai nha!" Đàm Chiêu Quân trêu chọc cười khẽ, làm như không nghe thấy lệnh đuổi khách của hắn, ngược lại đi đến bàn, đem một đống sổ sách công văn rớt ở đây nhặt lên chuyền đến tay hắn.
Bởi vì động tác nàng rất tự nhiên, cũng quá mức đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn Doãn Thức Câu thế nhưng cũng không có phát hiện không đúng, rất thuận tay nhận từng cái.
"Là ta cho mời Đàm cô nương đến sơn trang làm khách, sao lại không biết cô nương là ai." Hắn như trước lạnh giọng nói.
Đàm Chiêu Quân một bên giúp hắn sắp xếp lại hỗn loạn trên bàn sách, một bên mở miệng giống như nói chuyện phiếm ."Ta có vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?"
Thân mình Doãn Thức Câu phút chốc cứng đờ. Là muốn hỏi chân hắn như thế nào tàn phế sao? Dù sao có thể mở miệng như vậy, không phải là tự biết hỏi như vậy là muốn hỏi đối phương vấn đề người ta không nghĩ trả lời?
"Nếu ta nói, Đàm cô nương có câu hỏi có nghi ngờ như vậy, cũng đừng hỏi nữa sao?"
"Này. . . . . . Ta còn phải hỏi." Nàng nhún vai cười.
"Một khi đã như vậy, có cần hỏi thêm câu hỏi đó nữa không?" Hắn lạnh lùng trào phúng.
"Được rồi! Vậy y lời Doãn trang chủ nói, sau này ta sẽ không hỏi lại “có nên hay không”, mà có vấn đề liền trực tiếp hỏi."
Hắn có nói như vậy sao?
Doãn Thức Câu rốt cục nhịn không được đem ánh mắt miết hướng nàng, ai ngờ vừa vặn nàng lại vẫn chưa dời đi tầm mắt, nhìn thấy đáy mắt nàng không che dấu chút nào ý trêu chọc, càng thêm chật vật vì thái độ chính mình đối với nàng không tốt.
"Đàm cô nương có vấn đề gì cứ hỏi đi!" Hắn bỏ qua một bên mắt, không muốn nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai ánh mắt chạm nhau nhưng ánh mắt của nàng lại rất thẳng và mạnh mẽ, giống như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của đối phương, làm cho người ta. . . . . . run sợ.
Dù sao cho dù hắn không nói, chỉ cần nàng đợi thêm mấy ngày nữa, lời đồn đãi bên ngoài cũng sẽ truyền vào trong tai nàng.
"Doãn trang chủ biết được tình cảnh của Đàm gia ta trước mắt không?" Đàm Chiêu Quân thuận tay đem một quyển sổ sách cuối cùng thu thập xong, liền đứng dậy tiến đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Doãn Thức Câu ngẩn ra. Như thế nào ... việc nàng muốn hỏi là chuyện này sao?
Không tự giác lại giương mắt nhìn nàng, chống lại cặp mắt sáng kia, trong lòng lại là một trận run rẩy. Từ trước đến nay hắn vẫn rất kiêu ngạo là luôn tự chủ được, nhưng bây giờ chỉ cần thấy nàng thôi, thì sự bình tĩnh cùng sự tự chủ tất cả đều không cánh mà bay rồi, tựa như một cọng lông nhỏ dễ dàng bị gió thổi bay.
"Đương nhiên." Hai tay của hắn giao nhau chống cằm, cố giữ vững trấn định.
"Một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại phiêu lưu dám đắc tội với Tể tướng Chu Lệ, phải biết rằng trong tình huống này, thời kì này càng không nên có quan hệ gì với Đàm gia, mà hiện tại lại đã thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia?"
Doãn Thức Câu nhìn nàng, vốn là tính muốn nàng cùng Thức Kiêu ở chung một thời gian, hắn tin tưởng với điều kiện của Thức Kiêu, không có cô nương nào không vui thương hắn, đến lúc đó sẽ cùng nàng ra điều kiện, hẳn là chuyện dễ dàng, bất quá. . . . . .
Hắn thả tay xuống, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, trong chốc lát mới gật gật đầu.
"Vốn tưởng an bài một thời gian nữa mới thảo luận với ngươi, bất quá ngươi đã tự động đề cập đến chuyện này, vậy hiện tại nói luôn đi." Hắn hít một hơi thật sâu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
"Điều kiện đâu?" Nàng hỏi thẳng, biết rõ đồ trong thiên hạ không có gì cho không.
"Điều kiện là. . . . . ." Doãn Thức Câu nhìn nàng, há mồm rồi lại ngậm lại, cái điều kiện kia sớm đã được quyết định, thế nhưng đến lúc này lại chậm chạp không nói nên lời. "Điều kiện là. . . . . ."
"Doãn trang chủ?" Đàm Chiêu Quân có chút nghi ngờ nhìn hắn. Hắn tựa hồ. . . . . . khó có thể mở miệng?
Nàng không hiểu, bọn họ không phải là vì "Điều kiện" này mới phải bỏ một số tiền lớn đến thế kia sao? Vì sự tình gì mà đến lúc này, hắn lại dường như không thể mở miệng được, thật là rất kỳ quái đi!
Doãn Thức Câu trong lòng rất là ảo não, vì chính mình lâm trận lại lùi bước. Hắn biết rõ là vì cái gì, không phải bởi vì chính mình có tư tâm sao? Cũng bởi vì biết nguyên nhân, cho nên hắn mới càng thêm ảo não.
"Đàm Tam cô nương chưa gặp qua Tam đệ ta, phải không?" Hắn lại hít vào một hơi, mới mở miệng một lần nữa.
"Là chưa gặp qua." Cùng lão Tam Doãn Thức Kiêu có liên quan sao?" Bất quá nghe nói Doãn Tam Thiếu gia cùng nhị Thiếu gia là cặp song sinh, diện mạo rất giống nhau như cùng một khuôn mẫu khắc ra."
"Đúng vậy, Thức Hoa và Thức Kiêu rất giống nhau, cho nên, ngươi gặp qua Thức Hoa, đại khái sẽ biết bộ dáng Thức Kiêu như thế nào rồi, Đàm cô nương cảm thấy. . . . . . như thế nào?"
"Doãn trang chủ là nói?"
"Đàm cô nương cảm thấy Tam đệ ta như thế nào?"
"Ta cũng chưa gặp qua Doãn Tam Thiếu gia, mà ta cho rằng, nếu chỉ biết diện mạo của một người, cũng không thể phán định người kia “như thế nào”." Chỉ cần xem thái độ của hắn, cùng lúc nàng đại khái đã muốn đoán được điều kiện của người này là như thế nào. "Doãn trang chủ, có điều kiện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng lãng phí thời gian."
Doãn Thức Câu phút chốc giận tái mặt. Lãng phí thời gian? Cùng hắn nói chuyện là lãng phí thời gian, phải không?
"Một khi đã như vậy, ta liền nói thẳng." Hắn liền lạnh lùng nói. "Chỉ cần Đàm Tam cô nương gả cho Tam đệ ta, nợ nần Đàm gi liền một bút xóa bỏ."
Đàm Chiêu Quân khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán trúng.
"Thật có lỗi, Doãn trang chủ, ta không cho rằng giá trị ta rẻ như vậy."
Nghe vậy, hắn nhíu mày. "Đàm Tam cô nương có biết tổng nợ nần của quý phủ là bao nhiêu không?"
"Hai mươi ba vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi hai lượng bạc." Nàng tức giận định thần tự nhiên nói ra một chuỗi con số.
Doãn Thức Câu gật đầu. Hắn còn tưởng rằng nàng không biết Đàm gia thiếu bao nhiêu tiền sao!
"Cho nên Đàm Tam cô nương cho là giá trị của mình có thể cao hơn con số này sao?"
Đàm Chiêu Quân miễn cưỡng nhìn hắn liếc một cái. "Đây là đương nhiên."
"Như vậy Đàm Tam cô nương thử nói giá xem?" Hai tay của hắn ôm ngực, trực tiếp hỏi rõ.
Nàng ngạo nghễ nói: "Vô giá, cho dù là hoàng đế, cũng mua không được ba nữ nhi của Đàm gia."
"Phải không?" Doãn Thức Câu cười lạnh một tiếng."Mỗi người đều có giá, chỉ là giá cả khác khau, tùy người mua mà có giá tốt hay không tốt mà thôi."
"Như vậy Doãn trang chủ giá lại là bao nhiêu?" Nàng hỏi lại.
"Ta?" Hắn tự giễu cười. "Vô giá." Ý hắn nói là không hề có giá trị.
"Doãn trang chủ không phải nói mỗi người đều có giá đấy sao?" Đàm Chiêu Quân nhíu mi. Đáp án "Vô giá" này, dùng để thể hiện loại ý khẩu khí biểu tình tự giễu sao? Thật giống như "Vô giá" của hắn cùng "Vô giá" của nàng là hoàn toàn bất đồng .
Nàng là" Vật báu vô giá", vậy hắn thì sao?
"Đàm Tam cô nương, hiện tại chúng ta đang thảo luận là giá của ngươi, ít nhất, hiện tại người đang có khoản nợ khổng lổ là Đàm gia ngươi, mà không phải ta." Hắn không trả lời, chính là đem đề tài cần nói quay về. "Ta không ép ngươi lập tức quyết định, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, đến lúc đó nếu đáp án của ngươi vẫn không thay đổi. . . . . ."
"Đáp án của ta sẽ không thay đổi." Nàng sẽ không vì tiền mà bán đứt cuộc đời của mình.
"Nói lời từ chối có quá nhanh không, tốt nhất ngươi nên suy ngẫm lại trong ba ngày, nếu không đáp ứng điều kiện ta nêu ra, ngươi biết sẽ có hậu quả gì đi, dù sao trước mắt, trừ bỏ ngươi tự nhận mình có giá trị cao, nhưng trên thực tế không xu dính túi, căn bản không có khả năng hoàn lại khoản nợ khổng lồ này, đến lúc đó không biết ta sẽ dùng thủ đoạn gì để thu hồi khoản nợ của Đàm gia đâu?"
"Nhưng ta muốn trả nợ theo từng giai đoạn được không ?"
Hắn cười lạnh lắc lắc đầu. "Ta chỉ nhận hai phương thức trả nợ thôi, thứ nhất, chấp nhận điều kiện ta nêu ra, giấy nợ liền một bút xóa bỏ ; thứ hai, trả một lần tất cả khoản nợ. Trừ bỏ hai phương thức này, tất cả các cách khác ta một mực cự tuyệt."
Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn hắn. Nói vậy chỉ muốn nàng bán đứt mình!
Không nói đến tình hình hiện tại của Đàm gia, cho dù qua được thời kỳ này, trong nhà cũng không thể có thể một lần xuất ra một khoản tiền khổng lồ như vậy!
"Không cần phải gấp gáp quyết định, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ." Doãn Thức Câu cầm một quyển sổ mở ra, một lần nữa cầm bút."Những gì ta muốn nói đã nói xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm, Đàm cô nương có thể ly khai."
Nàng tức giận vội vàng cãi lại. "Ngươi nói xong, nhưng ta chưa nói xong!"
"Đàm Tam cô nương muốn nói cái gì nữa?" Để bút xuống, vẻ mặt hắn biểu tình như là nhẫn nại khi đối phương cố tình gây sự.
"Tại sao là ta? Vì sao chỉ đích danh ta?"
"Nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết, ít nhất không thể từ ta thổ lộ, Đàm cô nương nếu muốn biết, có thể chính mình đến hỏi Thức Kiêu." Nói xong, hắn lại rũ mắt xuống, không cho đáy lòng buồn bã hiện lên mặt.
Cho nên, vấn đề đẩy sang người Doãn Thức Kiêu là được rồi!
Đàm Chiêu Quân đại khái có thể đoán được, tám phần là Doãn Thức Kiêu không biết khi nào đã gặp qua nàng, sau đó không biết vì sao lại thích nàng, làm cho hắn – vị đại ca này biết được, liền thừa dịp Đàm gia gặp nạn mà xông vào, đúng lúc nắm được vận mệnh của Đàm gia.
Không hổ là đệ nhất thương nhân của sáu tỉnh Thiểm Tây, quả nhiên không gian không phải là thương nhân!
"Còn có vấn đề gì nữa sao?" Doãn Thức Câu hỏi.
Không cần nói rõ cũng biết là muốn đuổi khách.
"Không ... có!" Nàng cắn răng giận dữ nói.
"Nếu không có, xin mời Đàm cô nương rời đi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Cúi đầu, tầm mắt của hắn trở về sổ sách, ngay cả liếc nàng một cái đều không có, ý tứ rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa.
Nàng tức giận căm phẫn đứng lên, trừng hắn liếc mắt một cái, sau xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đi ra khỏi sân, dọc theo đường mòn Hạnh Hoa rơi bay tán loạn trong mưa, bước chậm lại, Đàm Chiêu Quân đang phẫn nộ tâm tình cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân xua đuổi, hơn nữa là hai lần liên tục, còn là cùng là một người, như vậy thật sự là quá khó nhìn!
Mang theo một chút không cam tâm quay đầu trừng nam nhân kia liếc mắt một cái, kết quả lại ngoài ý muốn chống lại tầm mắt hắn không kịp dời đi.
Tim lại nhảy nhót một chút, đột nhiên, nàng kiềm chế tức giận, cố ý cười giơ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp, nâng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên hướng hắn quơ quơ, sau đó nhìn thấy hắn có chút không được tự nhiên cũng hướng nàng phất phất tay.
Ha! Nàng nhịn cười không được, không nghĩ tới hắn thế nhưng ngây ngốc đáp lại, thật sự là rất thú vị!
Không hiểu sao cảm thấy như hòa nhau một – một, tâm tình nàng cuối cùng tốt lên một chút, xoay người bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Doãn Thức Câu nhìn theo nàng rời đi, sau cái tay đang quơ quơ phút chốc cứng đờ, lập tức nắm tay thu hồi, vì chính mình mới vừa rồi giống như là đáp lại động tác của nàng, có chút quẫn bách vuốt mặt.
Đáng chết! Đều là bởi vì nàng đột nhiên cười với hắn đến sáng lạn như vậy, làm cho hắn quá mức kinh ngạc, mới có thể nhất thời vô ý mất hồn.
Có thể hồi tưởng lại thấy nụ cười vui vẻ cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng mới vừa rồi, đôi mắt của hắn đang giận dữ lạnh lẽo bỗng nhiên lại ánh lên một tia ấm áp.
/20
|