Chiêu Ngươi Phiền

Chương 41 - Chương 41

/51


Editor: gautruccp - Beta: Sn

“Lẳng lơ?” Nghiêm Khiếu vô cùng hỏi chấm, nhấc chân đá viên sỏi trên đường chạy. Chẳng biết do chạy quá lâu hay quá bất ngờ với chữ “lẳng lơ” đầy bất ngờ kia mà thái dương anh như bị sung huyết, rần rật nhảy lên.

Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng bị người khác nói là “lẳng lơ”, một lần cũng không có, mấy từ mang hàm nghĩa tương tự cũng không hề.

Anh cao một mét tám bảy, ngũ quan sắc nét, không nói đến việc giờ đây anh cắt tóc ngắn, một bên còn cạo trọc một đường, ngay cả khi trước đây anh để tóc dài ngang vai, cũng chưa ai dùng từ “lẳng lơ” để hình dung anh.

Có một khoảnh khắc, anh thậm chí còn không nhớ ra được “lẳng lơ” có nghĩa là gì, chữ “lẳng lơ” viết thế nào, “lẳng lơ” đó có phải là từ “lẳng lơ” mà anh biết hay không?

Hai tay Chiêu Phàm ôm lấy đỉnh đầu giãn cơ, nhìn qua thì tinh thần khá tốt, tình trạng da dẻ cũng không tồi, trắng chói chang lại không nữ tính.

Hai lần Nghiêm Khiếu gặp cậu đều là buổi tối, cho dù da cậu có tốt cách mấy đi nữa thì long nhong bên ngoài cả ngày trời rồi, tình trạng cũng không thể bì được với buổi sáng vừa ngủ dậy.

Hầu kết khẽ động, trong miệng bỗng trở nên khô khốc.

Dù rõ là mới cách đây không lâu còn nốc hơn nửa chai nước khoáng đá lạnh.

“Màu vàng sáng còn không gọi là “lẳng lơ” à?” Chiêu Phàm vươn người với biên độ lớn, “Vậy thế nào mới gọi là “lẳng lơ”? Màu tím? Hồng phấn? Xanh lá dạ quang? Khiếu ca, anh thú vị thật nha.”

Nghiêm Khiếu quả thật có áo thun thể thao màu tím và màu hồng, chỉ là chưa mặc đến thôi.

Khi cúi người xuống, phần bụng và eo của Chiêu Phàm lộ ra, cơ bắp ở chân và tay căng lên từng mảng, đường gân nổi rõ, toát lên vẻ đẹp của tuổi trẻ và sức mạnh. Nghiêm Khiếu cảm thấy bản thân sắp bùng nổ, nhàn nhạt nói: “Mặc đồ màu mè một chút là gọi là “lẳng lơ” à?”

“Giận rồi à?” Chiêu Phàm uốn cong eo, nhảy phóc lên một cách đẹp mắt, vẫn giữ giọng điệu đùa giỡn: “Tôi chỉ trêu anh thôi mà.”

Nghiêm Khiếu mỉm cười, “Sao lại giận chứ? Lần nào chạy bộ cậu cũng mặc đồ đen à?”

“Thì sao chứ? Đồ đen bẩn cũng không sao. Còn đồ màu vàng chóe như anh, giặt riết cũng mệt.” Chiêu Phàm nhảy hai bước, “Chạy nước rút một vòng?”

Nghiêm Khiếu cũng muốn chạy nước rút cùng, nhưng vừa chạy hơn năm kilomet, lúc này sức đã cạn, không chạy nổi nữa, đành nói: “Cậu chạy đi, tôi nghỉ một chút.”

“Được.” Chiêu Phàm cũng không miễn cưỡng, từ từ bắt đầu chạy, từng bước tăng tốc, càng lúc càng nhanh.

Nghiêm Khiếu lùi lại, đi đến bên đường chạy, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi Chiêu Phàm.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chiêu Phàm tập thể dục buổi sáng.

Người thanh niên tuấn tú, rạng rỡ dang rộng tay chân, sải bước chạy một cách ung dung. Đôi chân dài thon thả chuyển động nhanh thoăn thoắt, thân hình dẻo dai như chú báo nhanh nhẹn và kiêu hãnh.

Chiêu Phàm chạy thoải mái vô cùng, gió sớm như đang hỗ trợ cho cậu, đẩy cậu, kéo cậu không ngừng tiến về phía trước.

Nghiêm Khiếu ảm thấy máu huyết đang sôi sục trong cơ thể, cảm giác mệt mỏi tan biến trong tích tắc, cơ bắp đang nhảy lên nóng lòng muốn thử, hưng phấn bừng bừng.

Chỉ một vòng thôi, làm sao mà đủ. Chiêu Phàm chạy đến, trên má và cổ đã lấm tấm mồ hôi, chiếc áo ba lỗ đen ướt đẫm, mồ hôi thấm vào áo làm lộ rõ từng múi cơ.

Nghiêm Khiếu giơ tay ra hiệu chạy theo sau.

Chiêu Phàm cười nói, “Đi!”

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Chạy bộ không cần giao tiếp, chỉ có “theo kịp” và “không theo kịp“.

Trước đó đã chạy được năm kilomet mà vẫn có thể theo kịp tốc độ của Chiêu Phàm, Nghiêm Khiếu thở hổn hển, không biết nên cảm ơn cơ thể khỏe mạnh của mình hay cảm ơn bài huấn luyện “phi nhân tính” của Nghiêm Sách.

Chạy được vài vòng, Chiêu Phàm dần dần giảm tốc độ, có vẻ như muốn nghỉ ngơi một chút. Nghiêm Khiếu cũng chậm lại, cùng anh dừng lại gần vạch xuất phát ban đầu.

“Tuyệt vời, Khiếu ca.” Chiêu Phàm mồ hôi nhễ nhại, ngực phập phồng, da thịt được mồ hôi gột rửa, khí chất nam nhi bỗng chốc bùng lên, hừng hực như ngọn lửa rực cháy.

Lúc chạy không cảm thấy, nhưng lúc này dừng lại, cảm giác mệt mỏi do vận động quá sức ập đến như sóng biển,, xương cốt khắp người đều nặng trĩu như chì.

Nghiêm Khiếu phẩy phẩy tay, tạm thời nói không ra hơi.

Huấn luyện chuyên ngành chống khủng bố gần giống như huấn luyện quân đội, khi thực hành thật sự, kiệt sức là chuyện thường. Bản thân Chiêu Phàm cũng từng có lúc mệt đến không nói nên lời, nhìn bộ dạng của Nghiêm Khiếu, trong lòng đã hiểu rõ.

Nghiêm Khiếu cúi gập người, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, mồ hôi rơi từng giọt lớn xuống đường chạy.



Chiêu Phàm lấy bình nước thể thao của mình, đáy bình khều nhẹ vào má Nghiêm Khiếu.

Nghiêm Khiếu cố gắng ngoảnh đầu sang.

“Uống chút nước đi, cho đỡ mệt.” Chiêu Phàm nói rồi đỡ lấy eo anh, “Đứng lên đi, đừng khom người mãi thế.”

Hai cánh tay đẫm mồ hôi bám chặt lấy cơ thể cũng đẫm mồ hôi, Nghiêm Khiếu cố gắng đứng thẳng, nhưng lồng ngực lại như thiếu oxy, “hì hục” không ngừng.

Này thì không thể trách tại vận động quá mức được, là hành động của Chiêu Phàm làm anh khó chống đỡ nổi.

Ngơ một chút, chai nước đã bị nhét vào trong tay.

“Nào uống đi, uống xong tôi còn phải uống.” Chiêu Phàm vẫn đỡ anh, trong mắt ánh lên tia sáng của mặt trời mọc.

Ồ, chai nước màu xanh dạ quang.

Nhớ lại Chiêu Phàm cách đây không lâu còn chê bai chiếc áo ba lỗ màu vàng chóe của anh là “sến”, nếu còn sức nói, anh thật muốn trả lại hai chữ này cho Chiêu Phàm.

Nước là nước sôi để nguội, loại nước được đun từ lò hơi của ký túc xá, anh chỉ nếm một ngụm là nhận ra ngay.

Bình thường anh không bao giờ uống nước sôi để nguội đun từ lò hơi, vì anh chê nó có mùi vị khó tả, nhưng lúc này anh lại chẳng buồn quan tâm, uống một hơi hết nửa ấm nước sôi để nguội.

Chiêu Phàm cầm bình nước lắc nhẹ hai lần, hài lòng mỉm cười, ngửa đầu uống nước.

Nghiêm Khiếu lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy Chiêu Phàm ngửa cổ uống nước.

Anh cao hơn Chiêu Phàm một chút, không nhiều, chỉ khoảng ba bốn centimet. Khi Chiêu Phàm uống nước, yết hầu cậu nhấp nhô, cổ căng ra. Anh nhìn chằm chằm một lúc, bỗng dấy lên ham muốn cắn một ngụm vào yết hầu của đối phương.

Bình nước đã cạn, Chiêu Phàm quay người hỏi: “Ổn rồi chứ?”

“Cảm ơn nước của cậu.” Nghiêm Khiếu nói.

“Cậu vừa chạy quá vội vàng.” Chiêu Phàm nói: “Tôi mới đến, chạy thêm vài vòng nữa cũng không sao. Anh đã chạy mấy cây số rồi, không cần phải chạy theo tốc độ của tôi. Nếu anh bị chuột rút...”

Lời vừa dứt, Nghiêm Khiếu đã chống một chân xuống đất, nhíu chặt mày.

Chân phải bị chuột rút, cơ bắp đang co thắt từng cơn đau nhức.

Chiêu Phàm nửa đùa nửa thật, nửa lo lắng nửa quan tâm, lập tức nắm lấy cổ tay anh, để anh nằm xuống, sau đó thuần thục bắt lấy cẳng chân, dùng lực đè lên, “Tôi đoán anh sẽ bị chuột rút mà, duỗi thẳng đi, nhịn một chút, tôi giúp anh ấn, xíu nữa là ổn thôi.”

Nghiêm Khiếu không ngờ rằng mình lại có thể nhìn Chiêu Phàm từ góc độ này.

Chiêu Phàm ấn vào chân anh, cẩn thận từng li từng tí, mồ hôi chảy từ khóe mắt xuống cũng không ngẩng tay lau đi.

Có vẻ như cậu thường xuyên ấn chân cho các bạn học bị chuột rút.

Cũng hay được người khác giúp khi bị chuột rút.

Trong lòng Nghiêm Khiếu thở dài.

Thẩm Tầm nói không sai,Chiêu Phàm là một người thẳng thắn, thẳng như cây sào điện, thẳng đến mức trời đất có thể soi sáng.

Một phút sau, Chiêu Phàm dùng ngón tay ấn mạnh vào bắp chân của anh, “Còn chuột rút không?”

“Hết rồi.” Nghiêm Khiếu thu chân về, ngồi dậy, “Lại phải cảm ơn cậu rồi.”

“Khách sáo quá.” Lúc này Chiêu Phàm mới để ý lau mồ hôi, “Hôm nay anh tới đây thôi nhỉ? Tôi còn phải chạy thêm mấy vòng.”

“Ừ.” Nghiêm Khiếu không cố ý níu giữ, chỉ nói vài câu xã giao rồi chào tạm biệt Chiêu Phàm.

Chiêu Phàm lại bắt đầu chạy, bình tĩnh kiểm soát tốc độ, có vẻ như đang muốn luyện sức bền.

Nghiêm Khiếu nhìn một lúc, trước khi Chiêu Phàm chạy hết một vòng, đã xoay người rời đi.

Hai người bây giờ nửa quen nửa lạ, Chiêu Phàm bản tính thân thiện nhưng anh thì không. Ngẫu nhiên gặp là chuyện rất tốt đẹp, nhưng ngẫu nhiên gặp xong còn dính miết không buông thì có chút quái lạ.

Tạm thời anh còn chưa muốn để Chiêu Phàm nhìn ra điều gì.



 •

Ngày nghỉ không cần phải phiền phức “giao lưu” với bọn chó bự kia, Chiêu Phàm quay về kí túc xá ngủ một giấc thật đẫy, tới giữa trưa mới tỉnh dậy, gọi bạn kéo bè rủ được một nhóm lớn chuyên ngành chống khủng bố ra cửa Bắc ăn buffet.

Chuyên ngành chống khủng bố là chuyên ngành duy nhất ở Học viện cảnh sát Lâm Giang không có sinh viên nữ, đám con trai đứa nào đứa nấy dạ dày bự như trâu, ông chủ tiệm buffet lần nào gặp bọn họ cũng đau đầu, bày ra vẻ không muốn tiếp đón bọn họ, chỉ khi có Chiêu Phàm mới cho bọn họ vào cửa.

Cho nên nếu nhóm sinh viên chống khủng bố muốn ăn buffet thì nhất định sẽ gọi Chiêu Phàm.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, không phải vì Chiêu Phàm đẹp trai mà mới bật đèn xanh cho cậu.

Hai năm trước, Chiêu Phàm đến Cảnh vinệ báo danh, sau khi ổn định chỗ ở, cậu đã đi tìm kiếm cơ hội làm thêm. Vừa hay lúc đó, con chó nhà ông chủ nuôi đã nhiều năm bị lạc mất.

Ông chủ đau lòng không kém gì mất con, Chiêu Phàm thấy đằng nào cũng không làm gì nên đi tìm cùng với ông.

Con chó nhà đã đi lạc nhiều ngày, không có tin tức gì, có thể đã bị người ta đánh chết và ăn thịt. Ông chủ đã không còn hy vọng, nhưng Chiêu Phàm lại động viên ông tiếp tục tìm kiếm.

Nửa đêm, Chiêu Phàm thực sự đã tìm thấy con chó.

Chân con chó bị thương, nó trốn trong một khu tập thể cũ cách quán buffet ba trạm xe buýt. Nó không đến nỗi chết đói, nhưng nếu chậm thêm một chút nữa, có thể chân nó sẽ không giữ được.

Ông chủ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ mong Chiêu Phàm ngày nào cũng đến ăn buffet, ngày nào cũng được miễn phí.

Ăn no uống say, cả đám rủ nhau đi chơi bóng rổ, Chiêu Phàm không đi, một mình đi siêu thị lượn một vòng, mua về một đống đồ dùng sinh hoạt, trong đó có mười gói khăn giấy ướt hương hoa hồng.

“Cái này hay đấy.” Cậu lẩm bẩm, về ký túc xá dọn dẹp một hồi, thấy thật không còn việc gì khác để làm, bèn đi về phía phòng đọc điện tử.

Vẫn còn hơi bận tâm về “Cuồng Nhất Tiếu“.

Lỡ đâu học sinh tiểu học đã viết trở lại thì sao?

Buổi chiều phòng máy vắng người, nhiều máy cấu hình tốt đều không có người dùng.

Chiêu Phàm đang định chọn một chiếc, thì bỗng dưng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Người đang ngồi trước cửa sổ dùng notebook lên mạng kia không phải Nghiêm Khiếu sao?

Thật khéo.

Chiêu Phàm suy nghĩ một lát, không qua chào hỏi. Dù sao trong phòng máy này hầu như toàn người quen, không cần thiết phải chào hỏi từng người một.

Cậu di chuyển ghế, ngồi xuống, mở máy. Mặc dù đã chiếm được một máy tính tốt, nhưng việc đầu tiên sau khi kết nối mạng vẫn là truy cập vào “Thiết Hán Tình“.

Bài đăng “Cuồng Nhất Tiếu” vẫn nằm trên trang chủ mục tiểu thuyết, cậu mở ra xem, mí mắt bỗng chốc mở to.

Vậy mà “Cuồng Nhất Khiếu” đang online!

Học sinh tiểu học trở lại rồi!

Truyện không cập nhật chương mới, “Cuồng Nhất Khiếu” cũng không trả lời bất kì bình luận nào. Nhưng online đã là tốt rồi, nói rõ là nhóc con đang bước ra từ bóng tối.

Lần này Chiêu Phàm quyết rồi, không tìm những điểm không hợp lý trong truyện nữa, nhịn không được cũng phải nhịn, không được nữa thì không đọc truyện của “Cuồng Nhất Khiếu” nữa thôi.

Trên đời có nhiều sảng văn như vậy, “Cuồng Nhất Khiếu” cũng không phải là duy nhất.

Nghĩ tới đây, Chiêu Phàm “bộp” một tiếng vỗ lên đầu mình, trong lòng tự chửi, Mày còn mê đọc sảng văn à?

Tiếng vỗ quá to, lại đúng lúc phòng đọc điện tử bỗng chốc chìm vào im lặng. Nghiêm Khiếu nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Chiêu Phàm đang xoa trán.

Đối với Chiêu Phàm, phòng đọc sách điện tử hầu như toàn là người quen, không cần chào hỏi từng người.

Nhưng đối với Nghiêm Khiếu, phòng đọc sách điện tử tuy rộng lớn, nhưng người quen chỉ có một mình anh.

Đã gặp nhau rồi, thì không có lý do gì để giả vờ không nhìn thấy.

Nghiêm Khiếu notebook gập lại, đứng dậy, đi về phía Chiêu Phàm.

Truyện chỉ được up tại wat: @pod1803 - @gautruccp và wordpress: paradiseofdanmeiblog.wordpress.com

/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status