Kiếp trước - Đi chết
Lâm Bạch Du mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một mảng sáng rực chung quanh, tuy cô nhìn không rõ, nhưng biết rõ đó là ánh mặt trời.
Mùi hương trong phòng rất nhạt, đệm dưới người mềm mại, mọi thứ đều rất lạ lẫm.
Trí nhớ của Lâm Bạch Du vẫn dừng ở buổi tối hôm qua, cô ngã trên đường, chủ xe hình như là một người đàn ông.
Đây hình như không phải là bệnh viện.
Nhìn không rõ xung quanh, thêm môi trường xa lạ, trong lòng Lâm Bạch Du có đôi chút hoảng sợ, giở chăn ra muốn xuống giường.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Lâm Bạch Du nhìn qua đó, chỉ có thể thấy một bóng người cao hơn cô rất nhiều, giọng nói của người kia trầm thấp khàn khàn.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói rất lạnh nhạt.
Lâm Bạch Du khẽ nói: “Anh là?”
Tùy Khâm nói: “Người bị cô va vào.”
Lâm Bạch Du nghe thấy, không biết nên nói gì, cô cùng đường bí lối, chỉ có thể nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng xuất hiện lúc ấy.
“Tôi…” Cô do dự: “Anh đã cứu tôi à?”
Tùy Khâm nhận ra, đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ trước mặt đang nhìn anh, nhưng lại không giống như đang nhìn anh, dường như không tìm được tiêu cự.
Anh tiện tay vung qua vung lại hai phát.
Lâm Bạch Du vừa nhìn đã đoán được anh đang thăm dò, ngước mắt nhìn mặt anh, chủ động nói: “Mắt tôi không tốt, nhìn không rõ lắm.”
Tùy Khâm chau mày.
Có lẽ cô muốn nhìn đối mắt với anh, nhưng lại không thể xác định mắt của anh ở đâu.
Lâm Bạch Du không nghe thấy tiếng của anh, cổ họng thắt lại, đang muốn nói “Tôi… có thể đi”, thì nghe thấy người đàn ông trước mặt nói.
“Vậy thì đi bệnh viện.”
Lâm Bạch Du từng đến bệnh viện một lần.
Đó là lúc 17 tuổi, thị lực của mắt cô ngày càng kém, xảy ra chút sơ suất trên chương trình, gia đình Lâm Hữu Chí đành phải đưa cô đi kiểm tra.
Bác sĩ nói có thể chữa, phải bỏ tiền, mà còn không ít.
Đương nhiên Lâm Hữu Chí không đồng ý.
Huống hồ, mù rồi còn dễ khống chế hơn, còn có thể tố khổ tốt hơn.
Lâm Bạch Du còn phải học tập, cô muốn thoát khỏi trói buộc, dưới hai tầng áp lực như vậy, lên lớp 12 mắt cô đã hoàn toàn nhìn không rõ nữa.
So với những cách mù lòa bất ngờ khác, cô tốt hơn một chút, cô có thể nhìn thấy mảng màu, chẳng hạn như người trước mặt này trong mắt cô là một mảng màu đen dài ngoằng.
Nhà của Tùy Khâm không phải đen thì là trắng, anh quen với màu đen.
Lâm Bạch Du lo lắng nói: “Tôi không có tiền…”
Chỉ có bốn chữ, thanh điệu mềm mỏng, đã nói ra cảnh ngộ của cô.
Tùy Khâm hờ hững nói: “Đi trước đã.”
“...”
Cô không có quyền từ chối.
Trước khi xuất phát, cuối cùng Lâm Bạch Du cũng hỏi: “Tôi nên gọi anh như thế nào?”
Tùy Khâm chỉ nói với cô: “Họ Tùy.”
Lâm Bạch Du ghi nhớ trong lòng.
Cô vẫn không biết, ngài Tùy này, bằng tuổi với cô, chỉ lớn hơn cô vài tháng mà thôi.
Anh không nói ra tên thật, có lẽ sau khi ra khỏi bệnh viện, cô sẽ rời đi ngay, nên cô không cần biết.
-
Bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy, bị dắt đi, so với Tùy Khâm, những bác sĩ này khiến cô cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi hơn.
Vậy nên, sau khi kết thúc, nhìn thấy màu đen quen thuộc, cô mới thở phào một hơi.
Lâm Bạch Du chỉ có thể nghe hiểu hơn nửa về những từ ngữ chuyên ngành của bác sĩ, chung quy lại mắt tự hồi phục là điều không thể.
Trừ khi đổi giác mạc mắt, nhưng giác mạc mắt cũng không phải là thứ muốn gặp là gặp được.
Vả lại, cô không có số tiền này.
Lâm Bạch Du vốn tưởng mình lại phải lưu lạc đầu đường, nhưng không ngờ ngài Tùy không nói lời nào, lại đưa cô về.
Anh tìm một người phụ nữ, dường như là bác làm việc theo giờ, cần giúp cô tắm rửa.
Lâm Bạch Du vô cùng xấu hổ: “Tôi tự làm được.”
Tùy Khâm nhíu mày, không trả lời cô, trước nay anh luôn tự mình quyết định.
Bác ấy đưa Lâm Bạch Du vào phòng tắm, biết cô không nhìn thấy, ngậm ngùi: “Cô gái rõ là xinh đẹp, sao lại không nhìn thấy gì chứ.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Cháu có thể nhìn thấy.”
Chỉ là nhìn không rõ thôi.
Bác ấy nói: “Ngài anh trông thì lạnh lùng, thực ra người rất tốt.”
Lâm Bạch Du nghe vào tai.
Tùy Khâm đi ra từ phòng sách, rồi xuống tầng, đã nhìn thấy có một người đang nằm trên ghế sofa, Lâm Bạch Du cuộn nửa người trên sofa, đôi mắt không có tiêu cự đang nhắm lại.
So với vẻ sa sút lúc trước, bây giờ trông cô xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt gầy gò.
Cô đang đắp một chiếc chăn mỏng trên người, vì cô nhìn không rõ nên đã đắp ngược.
Tùy Khâm nhìn thấy môi cô nhẹ nhàng mấp máy, không biết đang nói mớ điều gì, tiếng rất nhỏ, nghe không rõ.
Anh ngồi đối diện cô đọc sách.
Lúc Lâm Bạch Du tỉnh dậy, nhìn thấy cái bóng ở đối diện, còn chưa nói gì, đã nghe thấy người ấy nói: “Tỉnh rồi à?”
Cô ngồi dậy, thầm nghĩ bây giờ sẽ bàn chuyện rời đi sao?
Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tùy Khâm luôn sống một mình, người ra vào nhà nhiều nhất chỉ có bác dọn vệ sinh.
“Lâm Bạch Du.” Anh gọi tên cô.
Lâm Bạch Du giống như học sinh bị thầy giáo gọi tên: “Dạ.”
Tùy Khâm nhìn nét mặt bất an của cô: “Em có thể ở lại đây.”
Lâm Bạch Du hả một tiếng.
Tùy Khâm dựa lưng vào ghế sofa, nhìn sắc mặt giật mình của cô: “Nhưng, em cần làm một vài việc, không phải là miễn phí đâu.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Việc gì?”
Một người đàn ông nói về chuyện này, cô rất dễ suy nghĩ lệch lạc.
“Nghĩ được sẽ nói sau.”
“Tôi học Y, thiếu đối tượng thí nghiệm.”
“Thí nghiệm?”
“Không phải thí nghiệm trên cơ thể người.”
“...”
Từ ngày hôm ấy, Lâm Bạch Du ở lại nhà của Tùy Khâm.
Cô vẫn không biết họ tên thật của anh, nhưng anh lại biết tên của cô, luôn gọi cô bằng tên đầy đủ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ gọi cô là cô bé mù.
Dường như Tùy Khâm chỉ mua váy cho cô, không có loại quần áo khác.
Anh yêu cầu cô không nhiều, cũng không ép buộc cô phải ở nhà, nhưng thị lực của cô còn không đủ để cho cô ra ngoài đi linh tinh.
Hình như anh học Y, có một phòng thí nghiệm.
Lúc giải phẫu chuột bạch, cũng không ngăn cấm cô, dường như là vì cho rằng cô không nhìn thấy, thậm chí có lần còn hỏi cô có muốn làm không.
Lâm Bạch Du không thèm làm.
Lúc cô từ chối, Tùy Khâm trái lại cười nhẹ một tiếng.
Dần dần, Tùy Khâm đã quen trong nhà có thêm một cô gái.
Anh có hứng thú với nhiều thứ, không ai quản lí anh, anh cũng không thiếu tiền, tự mình sẽ chế ra vài loại thuốc chưa từng xuất hiện.
Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ đùa bỡn nói với Lâm Bạch Du: “Nếu em không nghe lời, tôi sẽ lấy cái này hạ độc chết em.”
Lâm Bạch Du đã nghe quen giọng nói lạnh nhạt của anh, cũng không sợ nữa.
Vả lại, chắc chắn anh sẽ không phạm pháp.
Trái lại, cô đã quen ở trong nhà của anh, tự do giống như nhà của mình, cho dù không nhìn thấy, cũng biết làm một vài việc mình muốn làm.
Ví như, trồng hoa trên bãi cỏ của Tùy Khâm.
Vì không nhìn thấy, không thể ra tiệm hoa mua, Lâm Bạch Du bèn năn nỉ bác làm việc theo giờ: “Mua vài cây là được ạ.”
Bác ấy đảm bảo: “Yên tâm đi.”
Chiều tối, Lâm Bạch Du nhận được nụ hoa bác ấy mua về.
Hoa giả bây giờ được làm rất giống thật, cành khô đều là cành cây thật, chỉ có nụ hoa đang khép chặt là giả.
Nên Lâm Bạch Du không biết là giả.
Tùy Khâm đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn thấy cô mặc váy ngồi xổm trên bãi cỏ, cầm một chiếc xẻng nhỏ xúc đất, bên cạnh để hoa giả.
Cô cắm hoa giả xuống hố, rồi lại lấy bình tưới nhỏ tưới nước.
“Ngài Tùy, đợi một khoảng thời gian nữa, hoa sẽ nở.”
Tùy Khâm không tỏ rõ ý kiến.
Cũng không vạch trần.
Cô ngây thơ chết đi được.
-
Xuân qua thu đến, hoa của Lâm Bạch Du vẫn chưa nở, cũng không lụi tàn.
Cô nghi ngờ kĩ thuật trồng cây của mình không ổn, nên lại năn nỉ bác mua vài chậu xương rồng bà và xương rồng tròn.
Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng biết tên của ngài Tuỳ.
“Gọi tôi là Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Chữ Tùy nào, chữ Khâm nào?”
Tùy Khâm nói: “Tùy trong Tùy Đường, Khâm trong Tư ngã sở khâm.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Cô lại nói: “Tôi vẫn còn biệt danh là Tinh Tinh, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Anh nhìn cô: “Hôm nay ăn thịt nướng.”
Lâm Bạch Du bất ngờ nói: “Được.”
Lúc hôm qua xem video, cô “xem” một chương trình ẩm thực, tiếng giòn rụm của thịt nướng nghe rất ngon.
Lâm Bạch Du tưởng là ra ngoài ăn, không ngờ là ăn ở nhà.
Trong nhà chỉ có cô và Tùy Khâm, dĩ nhiên chỉ có anh tự nướng.
Lâm Bạch Du giống như một vị khách, nghe thấy tiếng dao nĩa va vào nhau, sau đó Tùy Khâm đẩy đĩa đến trước mặt mình.
Tùy Khâm nói: “Há miệng.”
Lâm Bạch Du nghe lời há miệng ra, anh đút một miếng thịt vào miệng cô.
Cô nhai hai lần, cảm nhận được thịt đã bị nướng cháy.
Tùy Khâm nhìn chằm chằn vào khuôn mặt cô, dễ dàng phát hiện phản hồi của cô, sắc mặt không vui, giọng nói vẫn dịu dàng.
“Nhổ ra.”
Anh giơ tay dừng lại trước miệng cô.
Lâm Bạch Du nhổ miếng thịt nướng ra, sau đó anh lấy giấy ướt lau miệng cho cô.
Tùy Khâm chưa từng ngờ rằng, anh chưa từng gặp bất lợi, nhưng lại thất bại về chuyện nướng thịt.
Sau lần đó, Lâm Bạch Du lại ăn thịt nướng ở nhà thêm một lần nữa, có lẽ Tùy Khâm có năng khiếu ở mọi mặt, thịt lần này rất ngon.
-
Hoa Lâm Bạch Du trồng ở bãi cỏ của Tùy Khâm mãi không nở, chưa đầy hai năm, Tùy Khâm bắt đầu thi thoảng rời khỏi nhà.
Anh nói là làm việc.
Lâm Bạch Du không hỏi cụ thể, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy người khác gọi anh là giáo sư Tùy ở trong cuộc gọi, sau này người đó đến nhà.
Anh gọi cậu ấy là Lương Vinh.
Lương Vinh rất hoạt bát, hoàn toàn khác với Tùy Khâm, không hề sợ Tùy Khâm.
Sau này, anh ấy hỏi Lâm Bạch Du: “Hai người vẫn ngủ hai phòng à?”
Lâm Bạch Du nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lương Vinh còn chưa nói câu sau, đã bị một cuốn sách đập vào đầu, Tùy Khâm mặt không biến sắc đứng ở chỗ gần đó, đi đến.
“Tao không ngại giải phẫu mày đâu.”
Lương Vinh hừ một tiếng: “Tao phải vẽ hình tượng ác độc của mày, công khai với mọi người, để mọi người nhìn xem giáo sư Tùy là người như thế nào.”
Tùy Khâm hờ hững đáp: “Mày vẽ đi.”
Lâm Bạch Du tò mò: “Vậy giáo sư Tùy trong mắt mọi người bây giờ là như thế nào?”
“Lạnh lùng, thần bí, thiên tài, bất kể là Y học, hay là Sinh học, hay là Vật lí, lĩnh vực nào cũng biết rõ.”
Lương Vinh: “Dù gì, độ tuổi này đã làm giáo sư, khắp thế giới cũng chẳng có mấy người.”
Lâm Bạch Du biết rất ít về những chuyện này, truy hỏi: “Còn gì nữa?”
Tùy Khâm hỏi: “Mày có thể về rồi.”
Trước khi đi, Lương Vinh còn to tiếng nói: “Đợi tôi kể cho em nghe sau!”
Tùy Khâm đóng phắt cửa lại, chặn từ cuối cùng của cậu ấy bên ngoài cửa, bây giờ anh là giáo sư Tuỳ lạnh nhạt và vô tình.
Giáo sư Tuỳ lạnh lùng cuối cùng đã nuôi cô bé mù là cô trở về vẻ xinh đẹp đẫy d4, thịt trên má nhéo vào cũng mềm mềm, làn da mịn màng.
Mắt của cô vẫn không nhìn thấy.
Mỗi lúc cô nhìn anh chăm chú, Tùy Khâm đều đang nghĩ rằng, mình trong đầu cô là như thế nào.
Anh bắt đầu trả thù “người nhà” trước kia của cô.
Giáo sư Tuỳ có tiền tài có địa vị, những chuyện này chỉ là chuyện đơn giản nhất, anh không làm trong một lần mà nhìn bọn họ vùng vẫy.
Bọn họ càng đau khổ, anh càng thoải mái.
Ai bảo bọn họ bắt nạt cô bé mù.
-
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm chung sống mấy năm, đã trở thành người nhà của nhau từ lâu.
Người ngoài chỉ biết nhà giáo sư Tùy có một cô gái không đặt chân ra ngoài, mắt kém, nếu ra ngoài cũng đeo kính râm để anh dắt đi.
Mắt Lâm Bạch Du mãi vẫn chưa thích hợp phẫu thuật, đến ngày làm phẫu thuật, đã là rất lâu sau.
Người cầm dao không phải Tùy Khâm.
Giáo sư Tùy chuyện gì cũng biết lại lo sợ mình run tay.
Trước khi làm phẫu thuật, Lâm Bạch Du rất căng thẳng, lại mong đợi, cô quá muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tùy Khâm, rất muốn rất muốn.
Đã muốn rất lâu rồi.
Lâm Bạch Du từng sờ khuôn mặt xuất sắc của Tùy Khâm, cảm nhận khung xương sắc bén của anh, nhưng không biết dáng vẻ thực sự của anh.
“Tùy Khâm, đợi đến ngày em tháo băng, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên.”
Tùy Khâm đồng ý với cô: “Được.”
Anh cũng không muốn cô nhìn người khác, dù gì người khác không xứng.
Còn anh, mới là người được cô chọn.
Tùy Khâm hôn lên môi cô, Lâm Bạch Du không nhìn thấy, nhưng lại có thể trả lời anh.
Sau khi cô vào phòng phẫu thuật, giáo sư Tùy ngạo mạn kiêu căng, lại thấp thỏm không yên ngoài phòng phẫu thuật, giống như hàng ngàn người nhà bình thường khác.
Lương Vinh nói: “Lần đầu thấy mày căng thẳng như thế.”
Tùy Khâm im lặng không nói.
Ca phẫu thuật rất thành công, hai mắt Lâm Bạch Du bị băng che mất, nom càng giống một cô bé mù, nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp lộ ra ngoài, vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi hết thuốc mê, Lâm Bạch Du vẫn chưa quen bóng đen hoàn toàn.
“Tùy Khâm, anh có đó không?” Cô gọi anh.
Bên cạnh có tiếng vang lên: “Tinh Tinh, anh ở đây.”
Lâm Bạch Du giơ tay, anh nắm tay cô lại, cô hơi cong môi: “Em sắp có thể nhìn thấy anh rồi, giáo sư Tùy.”
Tùy Khâm: “Ừ.”
Cô áp mặt lên tay anh, dịu dàng mà mong mỏi: “Tết năm nay, em có thể xem pháo hoa rồi.”
Tùy Khâm nghĩ, hôm ấy anh nhất định sẽ bắn thật nhiều thật nhiều pháo hoa cho cô, đủ loại khác nhau.
Tháo băng cần mấy ngày liền, Lâm Bạch Du từ bệnh viện về nhà, thỉnh thoảng Tùy Khâm không có nhà, vì anh cũng có rất nhiều việc.
Nhưng đêm nào anh cũng sẽ về với cô.
Ngày này, Lâm Bạch Du vẫn đợi anh như thường ngày, nghe thấy tiếng chuông cửa, mò mẫm đi mở cửa: “Sao anh không tự mở?”
Người cô đợi được không phải Tùy Khâm, là đám người Lâm Hữu Chí.
Mọi người đều bảo “Cô Lâm, đừng sợ”, sau đó không nghe lời kháng cự của cô, cùng với “người nhà” của cô, cướp cô về.
Tùy Khâm bị gán vô số tội, nhốt người khác, âm thầm chế các loại thuốc không biết tên, báo thù người khác, còn có cái chết của cha mẹ anh khi trước, tất cả đều tại vì anh.
Lâm Hữu Chí hét to: “Cậu là đồ ác quỷ!”
Lâm Bạch Du lại về đường Nam Hòe.
Không ai hỏi, cô “bị cầm tù”, vì sao lại không chút tổn hại, xinh đẹp động lòng người.
Đóng cửa lại, là tiếng chửi bới và trả thù của nhà Lâm Hữu Chí, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng vì không nhìn thấy nên bị khống chế ở chốn cũ.
Không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không thể chạm vào người ngoài.
Đây mới đúng là cầm tù.
Trông đêm tối, Lâm Bạch Du tháo băng trước hạn.
Cô như một con thú nhỏ mất đi sự bảo vệ, xông ra chạy loạn trong đêm, cuối cùng đi đến cái chết.
-
Ngày Tùy Khâm rời khỏi cục cảnh sát, là ngày âm u.
Sau một tuần, anh quay về vô tội, vô cùng trong sạch.
Địa vị và tình huống gay cấn của anh thu hút các phóng viên kí giả, họ ùa vào trước mặt anh, chặn đường đi của anh.
Anh không đoái hoài đến đám phóng viên truyền thông, anh muốn đi gặp Lâm Bạch Du.
Một tuần trôi qua, chắc chắn cô đã có thể nhìn thấy, chỉ là có lẽ anh không phải người đầu tiên cô nhìn thấy.
Nhưng không sao hết, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được.
Tùy Khâm đanh mặt, rời khỏi đám đông.
Mọi người nhận ra ánh mắt của anh, điếng người, lui ra hiếm thấy.
Chỉ có một phóng viên nữ đoán ra gì đó, lên tiếng: “Anh Tùy, anh muốn tìm cô Lâm đúng không?”
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, không đành lòng, nhưng vẫn nói cho anh.
“Cô ấy ở nghĩa địa Thành Bắc.”
Tùy Khâm điếng người: “Ở đâu?”
Phóng viên nữ: “Số 12 hàng 6.”
Tùy Khâm nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Câu trước.”
Phóng viên nữ sợ sệt: “Nghĩa địa Thành Bắc, cô Lâm đã mất rồi, xin bớt đau buồn.”
-
Tang lễ của Lâm Bạch Du là do Lương Vinh tổ chức, từ lúc cô rời khỏi nhà họ Tùy đến khi qua đời bất ngờ, chỉ có vỏn vẹn hai ngày.
Lương Vinh không dám nói cho Tùy Khâm, cũng sợ mình nhìn thấy anh sẽ nói ra, nên không đến đón anh.
Tùy Khâm đến nghĩa địa Thành Bắc, nhìn thấy bia mộ số 12, nhìn thấy Lâm Bạch Du trên ảnh…
Thậm chí là, bức ảnh này là do anh chụp.
Lúc ấy Lâm Bạch Du còn chưa phẫu thuật.
Tùy Khâm chưa từng ngờ rằng, một lần cách biệt, là không gặp cả đời.
Lâm Bạch Du, sao em có thể chết dễ dàng như vậy.
Anh nuôi em bấy lâu nay, em còn chưa nhìn thấy anh, em còn chưa báo đáp anh, đã để lại anh cô độc một mình.
Lúc anh nhìn thấy, cô không nhìn thấy.
Lúc cô có thể nhìn thấy, lại không thể gặp được anh.
Lâm Bạch Du, chúng ta còn chưa từng gặp nhau.
Bớt đau buồn, anh không cần bớt đau buồn.
Bãi cỏ ngoài sân, hoa giả của Lâm Bạch Du vẫn còn cắm trên nền đất, cây xương rồng tròn trên cửa sổ vẫn còn xanh tốt, trong nhà lại chỉ còn một người.
Người sẽ tưới nước cho bãi cỏ, sẽ nghe video nghe nhạc trên ban công, đã ngủ say dưới đất.
Bầu bạn 7 năm, Tùy Khâm đã quên cách sống một mình.
Nghĩa địa Thành Bắc trở thành nơi Tùy Khâm thường đến, bia mộ lạnh ngắt hòa lẫn mùi đàn hương phảng phất trong không khí, dường như trở thành mùi hương ru ngủ.
Sau này, anh đến chùa Huệ Ninh.
Cầu nguyện với Bồ Tát.
-
Tết Nguyên Đán, tuyết rơi ở nghĩa địa.
Những người quản lí quay lại sau kì nghỉ lễ, bắt đầu quét từng lớp từng lớp tuyết phủ.
“Không biết anh Tuỳ hôm nay có đến không, lúc trước hôm nào anh ấy cũng đến, hễ đến là ở cả ngày.”
“Hai hôm trước nghỉ lễ anh ấy không đến thăm cô Lâm, sau này chắc chắn sẽ không đến nữa.”
“Người đàn ông si tình đến mấy cũng quên người trong lòng rất nhanh, dường như không có ngoại lệ.”
Lúc họ đến quét hàng thứ 6, nhìn thấy cảnh tượng trước bia mộ, họ đều sững người tại chỗ.
… Trước bia mộ số 12 có thêm một người tuyết.
Trong dịp lễ Tết náo nhiệt này, Tùy Khâm bắn cho Lâm Bạch Du một đợt pháo hoa lớn, chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.
Lâm Bạch Du, Tết đến rồi, xem pháo hoa thôi.
Trên vụn pháo hoa đầy đất, Tùy Khâm dựa vào bia mộ của cô ngủ say, không tỉnh lại nữa, bị tuyết lớn che phủ.
Mùa hạ gặp gỡ, mùa đông chết đi.
Rồi họ sẽ gặp nhau.
- -----oOo------
Lâm Bạch Du mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một mảng sáng rực chung quanh, tuy cô nhìn không rõ, nhưng biết rõ đó là ánh mặt trời.
Mùi hương trong phòng rất nhạt, đệm dưới người mềm mại, mọi thứ đều rất lạ lẫm.
Trí nhớ của Lâm Bạch Du vẫn dừng ở buổi tối hôm qua, cô ngã trên đường, chủ xe hình như là một người đàn ông.
Đây hình như không phải là bệnh viện.
Nhìn không rõ xung quanh, thêm môi trường xa lạ, trong lòng Lâm Bạch Du có đôi chút hoảng sợ, giở chăn ra muốn xuống giường.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Lâm Bạch Du nhìn qua đó, chỉ có thể thấy một bóng người cao hơn cô rất nhiều, giọng nói của người kia trầm thấp khàn khàn.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói rất lạnh nhạt.
Lâm Bạch Du khẽ nói: “Anh là?”
Tùy Khâm nói: “Người bị cô va vào.”
Lâm Bạch Du nghe thấy, không biết nên nói gì, cô cùng đường bí lối, chỉ có thể nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng xuất hiện lúc ấy.
“Tôi…” Cô do dự: “Anh đã cứu tôi à?”
Tùy Khâm nhận ra, đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ trước mặt đang nhìn anh, nhưng lại không giống như đang nhìn anh, dường như không tìm được tiêu cự.
Anh tiện tay vung qua vung lại hai phát.
Lâm Bạch Du vừa nhìn đã đoán được anh đang thăm dò, ngước mắt nhìn mặt anh, chủ động nói: “Mắt tôi không tốt, nhìn không rõ lắm.”
Tùy Khâm chau mày.
Có lẽ cô muốn nhìn đối mắt với anh, nhưng lại không thể xác định mắt của anh ở đâu.
Lâm Bạch Du không nghe thấy tiếng của anh, cổ họng thắt lại, đang muốn nói “Tôi… có thể đi”, thì nghe thấy người đàn ông trước mặt nói.
“Vậy thì đi bệnh viện.”
Lâm Bạch Du từng đến bệnh viện một lần.
Đó là lúc 17 tuổi, thị lực của mắt cô ngày càng kém, xảy ra chút sơ suất trên chương trình, gia đình Lâm Hữu Chí đành phải đưa cô đi kiểm tra.
Bác sĩ nói có thể chữa, phải bỏ tiền, mà còn không ít.
Đương nhiên Lâm Hữu Chí không đồng ý.
Huống hồ, mù rồi còn dễ khống chế hơn, còn có thể tố khổ tốt hơn.
Lâm Bạch Du còn phải học tập, cô muốn thoát khỏi trói buộc, dưới hai tầng áp lực như vậy, lên lớp 12 mắt cô đã hoàn toàn nhìn không rõ nữa.
So với những cách mù lòa bất ngờ khác, cô tốt hơn một chút, cô có thể nhìn thấy mảng màu, chẳng hạn như người trước mặt này trong mắt cô là một mảng màu đen dài ngoằng.
Nhà của Tùy Khâm không phải đen thì là trắng, anh quen với màu đen.
Lâm Bạch Du lo lắng nói: “Tôi không có tiền…”
Chỉ có bốn chữ, thanh điệu mềm mỏng, đã nói ra cảnh ngộ của cô.
Tùy Khâm hờ hững nói: “Đi trước đã.”
“...”
Cô không có quyền từ chối.
Trước khi xuất phát, cuối cùng Lâm Bạch Du cũng hỏi: “Tôi nên gọi anh như thế nào?”
Tùy Khâm chỉ nói với cô: “Họ Tùy.”
Lâm Bạch Du ghi nhớ trong lòng.
Cô vẫn không biết, ngài Tùy này, bằng tuổi với cô, chỉ lớn hơn cô vài tháng mà thôi.
Anh không nói ra tên thật, có lẽ sau khi ra khỏi bệnh viện, cô sẽ rời đi ngay, nên cô không cần biết.
-
Bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy, bị dắt đi, so với Tùy Khâm, những bác sĩ này khiến cô cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi hơn.
Vậy nên, sau khi kết thúc, nhìn thấy màu đen quen thuộc, cô mới thở phào một hơi.
Lâm Bạch Du chỉ có thể nghe hiểu hơn nửa về những từ ngữ chuyên ngành của bác sĩ, chung quy lại mắt tự hồi phục là điều không thể.
Trừ khi đổi giác mạc mắt, nhưng giác mạc mắt cũng không phải là thứ muốn gặp là gặp được.
Vả lại, cô không có số tiền này.
Lâm Bạch Du vốn tưởng mình lại phải lưu lạc đầu đường, nhưng không ngờ ngài Tùy không nói lời nào, lại đưa cô về.
Anh tìm một người phụ nữ, dường như là bác làm việc theo giờ, cần giúp cô tắm rửa.
Lâm Bạch Du vô cùng xấu hổ: “Tôi tự làm được.”
Tùy Khâm nhíu mày, không trả lời cô, trước nay anh luôn tự mình quyết định.
Bác ấy đưa Lâm Bạch Du vào phòng tắm, biết cô không nhìn thấy, ngậm ngùi: “Cô gái rõ là xinh đẹp, sao lại không nhìn thấy gì chứ.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Cháu có thể nhìn thấy.”
Chỉ là nhìn không rõ thôi.
Bác ấy nói: “Ngài anh trông thì lạnh lùng, thực ra người rất tốt.”
Lâm Bạch Du nghe vào tai.
Tùy Khâm đi ra từ phòng sách, rồi xuống tầng, đã nhìn thấy có một người đang nằm trên ghế sofa, Lâm Bạch Du cuộn nửa người trên sofa, đôi mắt không có tiêu cự đang nhắm lại.
So với vẻ sa sút lúc trước, bây giờ trông cô xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt gầy gò.
Cô đang đắp một chiếc chăn mỏng trên người, vì cô nhìn không rõ nên đã đắp ngược.
Tùy Khâm nhìn thấy môi cô nhẹ nhàng mấp máy, không biết đang nói mớ điều gì, tiếng rất nhỏ, nghe không rõ.
Anh ngồi đối diện cô đọc sách.
Lúc Lâm Bạch Du tỉnh dậy, nhìn thấy cái bóng ở đối diện, còn chưa nói gì, đã nghe thấy người ấy nói: “Tỉnh rồi à?”
Cô ngồi dậy, thầm nghĩ bây giờ sẽ bàn chuyện rời đi sao?
Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tùy Khâm luôn sống một mình, người ra vào nhà nhiều nhất chỉ có bác dọn vệ sinh.
“Lâm Bạch Du.” Anh gọi tên cô.
Lâm Bạch Du giống như học sinh bị thầy giáo gọi tên: “Dạ.”
Tùy Khâm nhìn nét mặt bất an của cô: “Em có thể ở lại đây.”
Lâm Bạch Du hả một tiếng.
Tùy Khâm dựa lưng vào ghế sofa, nhìn sắc mặt giật mình của cô: “Nhưng, em cần làm một vài việc, không phải là miễn phí đâu.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Việc gì?”
Một người đàn ông nói về chuyện này, cô rất dễ suy nghĩ lệch lạc.
“Nghĩ được sẽ nói sau.”
“Tôi học Y, thiếu đối tượng thí nghiệm.”
“Thí nghiệm?”
“Không phải thí nghiệm trên cơ thể người.”
“...”
Từ ngày hôm ấy, Lâm Bạch Du ở lại nhà của Tùy Khâm.
Cô vẫn không biết họ tên thật của anh, nhưng anh lại biết tên của cô, luôn gọi cô bằng tên đầy đủ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ gọi cô là cô bé mù.
Dường như Tùy Khâm chỉ mua váy cho cô, không có loại quần áo khác.
Anh yêu cầu cô không nhiều, cũng không ép buộc cô phải ở nhà, nhưng thị lực của cô còn không đủ để cho cô ra ngoài đi linh tinh.
Hình như anh học Y, có một phòng thí nghiệm.
Lúc giải phẫu chuột bạch, cũng không ngăn cấm cô, dường như là vì cho rằng cô không nhìn thấy, thậm chí có lần còn hỏi cô có muốn làm không.
Lâm Bạch Du không thèm làm.
Lúc cô từ chối, Tùy Khâm trái lại cười nhẹ một tiếng.
Dần dần, Tùy Khâm đã quen trong nhà có thêm một cô gái.
Anh có hứng thú với nhiều thứ, không ai quản lí anh, anh cũng không thiếu tiền, tự mình sẽ chế ra vài loại thuốc chưa từng xuất hiện.
Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ đùa bỡn nói với Lâm Bạch Du: “Nếu em không nghe lời, tôi sẽ lấy cái này hạ độc chết em.”
Lâm Bạch Du đã nghe quen giọng nói lạnh nhạt của anh, cũng không sợ nữa.
Vả lại, chắc chắn anh sẽ không phạm pháp.
Trái lại, cô đã quen ở trong nhà của anh, tự do giống như nhà của mình, cho dù không nhìn thấy, cũng biết làm một vài việc mình muốn làm.
Ví như, trồng hoa trên bãi cỏ của Tùy Khâm.
Vì không nhìn thấy, không thể ra tiệm hoa mua, Lâm Bạch Du bèn năn nỉ bác làm việc theo giờ: “Mua vài cây là được ạ.”
Bác ấy đảm bảo: “Yên tâm đi.”
Chiều tối, Lâm Bạch Du nhận được nụ hoa bác ấy mua về.
Hoa giả bây giờ được làm rất giống thật, cành khô đều là cành cây thật, chỉ có nụ hoa đang khép chặt là giả.
Nên Lâm Bạch Du không biết là giả.
Tùy Khâm đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn thấy cô mặc váy ngồi xổm trên bãi cỏ, cầm một chiếc xẻng nhỏ xúc đất, bên cạnh để hoa giả.
Cô cắm hoa giả xuống hố, rồi lại lấy bình tưới nhỏ tưới nước.
“Ngài Tùy, đợi một khoảng thời gian nữa, hoa sẽ nở.”
Tùy Khâm không tỏ rõ ý kiến.
Cũng không vạch trần.
Cô ngây thơ chết đi được.
-
Xuân qua thu đến, hoa của Lâm Bạch Du vẫn chưa nở, cũng không lụi tàn.
Cô nghi ngờ kĩ thuật trồng cây của mình không ổn, nên lại năn nỉ bác mua vài chậu xương rồng bà và xương rồng tròn.
Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng biết tên của ngài Tuỳ.
“Gọi tôi là Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Chữ Tùy nào, chữ Khâm nào?”
Tùy Khâm nói: “Tùy trong Tùy Đường, Khâm trong Tư ngã sở khâm.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Cô lại nói: “Tôi vẫn còn biệt danh là Tinh Tinh, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Anh nhìn cô: “Hôm nay ăn thịt nướng.”
Lâm Bạch Du bất ngờ nói: “Được.”
Lúc hôm qua xem video, cô “xem” một chương trình ẩm thực, tiếng giòn rụm của thịt nướng nghe rất ngon.
Lâm Bạch Du tưởng là ra ngoài ăn, không ngờ là ăn ở nhà.
Trong nhà chỉ có cô và Tùy Khâm, dĩ nhiên chỉ có anh tự nướng.
Lâm Bạch Du giống như một vị khách, nghe thấy tiếng dao nĩa va vào nhau, sau đó Tùy Khâm đẩy đĩa đến trước mặt mình.
Tùy Khâm nói: “Há miệng.”
Lâm Bạch Du nghe lời há miệng ra, anh đút một miếng thịt vào miệng cô.
Cô nhai hai lần, cảm nhận được thịt đã bị nướng cháy.
Tùy Khâm nhìn chằm chằn vào khuôn mặt cô, dễ dàng phát hiện phản hồi của cô, sắc mặt không vui, giọng nói vẫn dịu dàng.
“Nhổ ra.”
Anh giơ tay dừng lại trước miệng cô.
Lâm Bạch Du nhổ miếng thịt nướng ra, sau đó anh lấy giấy ướt lau miệng cho cô.
Tùy Khâm chưa từng ngờ rằng, anh chưa từng gặp bất lợi, nhưng lại thất bại về chuyện nướng thịt.
Sau lần đó, Lâm Bạch Du lại ăn thịt nướng ở nhà thêm một lần nữa, có lẽ Tùy Khâm có năng khiếu ở mọi mặt, thịt lần này rất ngon.
-
Hoa Lâm Bạch Du trồng ở bãi cỏ của Tùy Khâm mãi không nở, chưa đầy hai năm, Tùy Khâm bắt đầu thi thoảng rời khỏi nhà.
Anh nói là làm việc.
Lâm Bạch Du không hỏi cụ thể, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy người khác gọi anh là giáo sư Tùy ở trong cuộc gọi, sau này người đó đến nhà.
Anh gọi cậu ấy là Lương Vinh.
Lương Vinh rất hoạt bát, hoàn toàn khác với Tùy Khâm, không hề sợ Tùy Khâm.
Sau này, anh ấy hỏi Lâm Bạch Du: “Hai người vẫn ngủ hai phòng à?”
Lâm Bạch Du nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lương Vinh còn chưa nói câu sau, đã bị một cuốn sách đập vào đầu, Tùy Khâm mặt không biến sắc đứng ở chỗ gần đó, đi đến.
“Tao không ngại giải phẫu mày đâu.”
Lương Vinh hừ một tiếng: “Tao phải vẽ hình tượng ác độc của mày, công khai với mọi người, để mọi người nhìn xem giáo sư Tùy là người như thế nào.”
Tùy Khâm hờ hững đáp: “Mày vẽ đi.”
Lâm Bạch Du tò mò: “Vậy giáo sư Tùy trong mắt mọi người bây giờ là như thế nào?”
“Lạnh lùng, thần bí, thiên tài, bất kể là Y học, hay là Sinh học, hay là Vật lí, lĩnh vực nào cũng biết rõ.”
Lương Vinh: “Dù gì, độ tuổi này đã làm giáo sư, khắp thế giới cũng chẳng có mấy người.”
Lâm Bạch Du biết rất ít về những chuyện này, truy hỏi: “Còn gì nữa?”
Tùy Khâm hỏi: “Mày có thể về rồi.”
Trước khi đi, Lương Vinh còn to tiếng nói: “Đợi tôi kể cho em nghe sau!”
Tùy Khâm đóng phắt cửa lại, chặn từ cuối cùng của cậu ấy bên ngoài cửa, bây giờ anh là giáo sư Tuỳ lạnh nhạt và vô tình.
Giáo sư Tuỳ lạnh lùng cuối cùng đã nuôi cô bé mù là cô trở về vẻ xinh đẹp đẫy d4, thịt trên má nhéo vào cũng mềm mềm, làn da mịn màng.
Mắt của cô vẫn không nhìn thấy.
Mỗi lúc cô nhìn anh chăm chú, Tùy Khâm đều đang nghĩ rằng, mình trong đầu cô là như thế nào.
Anh bắt đầu trả thù “người nhà” trước kia của cô.
Giáo sư Tuỳ có tiền tài có địa vị, những chuyện này chỉ là chuyện đơn giản nhất, anh không làm trong một lần mà nhìn bọn họ vùng vẫy.
Bọn họ càng đau khổ, anh càng thoải mái.
Ai bảo bọn họ bắt nạt cô bé mù.
-
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm chung sống mấy năm, đã trở thành người nhà của nhau từ lâu.
Người ngoài chỉ biết nhà giáo sư Tùy có một cô gái không đặt chân ra ngoài, mắt kém, nếu ra ngoài cũng đeo kính râm để anh dắt đi.
Mắt Lâm Bạch Du mãi vẫn chưa thích hợp phẫu thuật, đến ngày làm phẫu thuật, đã là rất lâu sau.
Người cầm dao không phải Tùy Khâm.
Giáo sư Tùy chuyện gì cũng biết lại lo sợ mình run tay.
Trước khi làm phẫu thuật, Lâm Bạch Du rất căng thẳng, lại mong đợi, cô quá muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tùy Khâm, rất muốn rất muốn.
Đã muốn rất lâu rồi.
Lâm Bạch Du từng sờ khuôn mặt xuất sắc của Tùy Khâm, cảm nhận khung xương sắc bén của anh, nhưng không biết dáng vẻ thực sự của anh.
“Tùy Khâm, đợi đến ngày em tháo băng, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên.”
Tùy Khâm đồng ý với cô: “Được.”
Anh cũng không muốn cô nhìn người khác, dù gì người khác không xứng.
Còn anh, mới là người được cô chọn.
Tùy Khâm hôn lên môi cô, Lâm Bạch Du không nhìn thấy, nhưng lại có thể trả lời anh.
Sau khi cô vào phòng phẫu thuật, giáo sư Tùy ngạo mạn kiêu căng, lại thấp thỏm không yên ngoài phòng phẫu thuật, giống như hàng ngàn người nhà bình thường khác.
Lương Vinh nói: “Lần đầu thấy mày căng thẳng như thế.”
Tùy Khâm im lặng không nói.
Ca phẫu thuật rất thành công, hai mắt Lâm Bạch Du bị băng che mất, nom càng giống một cô bé mù, nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp lộ ra ngoài, vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi hết thuốc mê, Lâm Bạch Du vẫn chưa quen bóng đen hoàn toàn.
“Tùy Khâm, anh có đó không?” Cô gọi anh.
Bên cạnh có tiếng vang lên: “Tinh Tinh, anh ở đây.”
Lâm Bạch Du giơ tay, anh nắm tay cô lại, cô hơi cong môi: “Em sắp có thể nhìn thấy anh rồi, giáo sư Tùy.”
Tùy Khâm: “Ừ.”
Cô áp mặt lên tay anh, dịu dàng mà mong mỏi: “Tết năm nay, em có thể xem pháo hoa rồi.”
Tùy Khâm nghĩ, hôm ấy anh nhất định sẽ bắn thật nhiều thật nhiều pháo hoa cho cô, đủ loại khác nhau.
Tháo băng cần mấy ngày liền, Lâm Bạch Du từ bệnh viện về nhà, thỉnh thoảng Tùy Khâm không có nhà, vì anh cũng có rất nhiều việc.
Nhưng đêm nào anh cũng sẽ về với cô.
Ngày này, Lâm Bạch Du vẫn đợi anh như thường ngày, nghe thấy tiếng chuông cửa, mò mẫm đi mở cửa: “Sao anh không tự mở?”
Người cô đợi được không phải Tùy Khâm, là đám người Lâm Hữu Chí.
Mọi người đều bảo “Cô Lâm, đừng sợ”, sau đó không nghe lời kháng cự của cô, cùng với “người nhà” của cô, cướp cô về.
Tùy Khâm bị gán vô số tội, nhốt người khác, âm thầm chế các loại thuốc không biết tên, báo thù người khác, còn có cái chết của cha mẹ anh khi trước, tất cả đều tại vì anh.
Lâm Hữu Chí hét to: “Cậu là đồ ác quỷ!”
Lâm Bạch Du lại về đường Nam Hòe.
Không ai hỏi, cô “bị cầm tù”, vì sao lại không chút tổn hại, xinh đẹp động lòng người.
Đóng cửa lại, là tiếng chửi bới và trả thù của nhà Lâm Hữu Chí, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng vì không nhìn thấy nên bị khống chế ở chốn cũ.
Không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không thể chạm vào người ngoài.
Đây mới đúng là cầm tù.
Trông đêm tối, Lâm Bạch Du tháo băng trước hạn.
Cô như một con thú nhỏ mất đi sự bảo vệ, xông ra chạy loạn trong đêm, cuối cùng đi đến cái chết.
-
Ngày Tùy Khâm rời khỏi cục cảnh sát, là ngày âm u.
Sau một tuần, anh quay về vô tội, vô cùng trong sạch.
Địa vị và tình huống gay cấn của anh thu hút các phóng viên kí giả, họ ùa vào trước mặt anh, chặn đường đi của anh.
Anh không đoái hoài đến đám phóng viên truyền thông, anh muốn đi gặp Lâm Bạch Du.
Một tuần trôi qua, chắc chắn cô đã có thể nhìn thấy, chỉ là có lẽ anh không phải người đầu tiên cô nhìn thấy.
Nhưng không sao hết, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được.
Tùy Khâm đanh mặt, rời khỏi đám đông.
Mọi người nhận ra ánh mắt của anh, điếng người, lui ra hiếm thấy.
Chỉ có một phóng viên nữ đoán ra gì đó, lên tiếng: “Anh Tùy, anh muốn tìm cô Lâm đúng không?”
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, không đành lòng, nhưng vẫn nói cho anh.
“Cô ấy ở nghĩa địa Thành Bắc.”
Tùy Khâm điếng người: “Ở đâu?”
Phóng viên nữ: “Số 12 hàng 6.”
Tùy Khâm nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Câu trước.”
Phóng viên nữ sợ sệt: “Nghĩa địa Thành Bắc, cô Lâm đã mất rồi, xin bớt đau buồn.”
-
Tang lễ của Lâm Bạch Du là do Lương Vinh tổ chức, từ lúc cô rời khỏi nhà họ Tùy đến khi qua đời bất ngờ, chỉ có vỏn vẹn hai ngày.
Lương Vinh không dám nói cho Tùy Khâm, cũng sợ mình nhìn thấy anh sẽ nói ra, nên không đến đón anh.
Tùy Khâm đến nghĩa địa Thành Bắc, nhìn thấy bia mộ số 12, nhìn thấy Lâm Bạch Du trên ảnh…
Thậm chí là, bức ảnh này là do anh chụp.
Lúc ấy Lâm Bạch Du còn chưa phẫu thuật.
Tùy Khâm chưa từng ngờ rằng, một lần cách biệt, là không gặp cả đời.
Lâm Bạch Du, sao em có thể chết dễ dàng như vậy.
Anh nuôi em bấy lâu nay, em còn chưa nhìn thấy anh, em còn chưa báo đáp anh, đã để lại anh cô độc một mình.
Lúc anh nhìn thấy, cô không nhìn thấy.
Lúc cô có thể nhìn thấy, lại không thể gặp được anh.
Lâm Bạch Du, chúng ta còn chưa từng gặp nhau.
Bớt đau buồn, anh không cần bớt đau buồn.
Bãi cỏ ngoài sân, hoa giả của Lâm Bạch Du vẫn còn cắm trên nền đất, cây xương rồng tròn trên cửa sổ vẫn còn xanh tốt, trong nhà lại chỉ còn một người.
Người sẽ tưới nước cho bãi cỏ, sẽ nghe video nghe nhạc trên ban công, đã ngủ say dưới đất.
Bầu bạn 7 năm, Tùy Khâm đã quên cách sống một mình.
Nghĩa địa Thành Bắc trở thành nơi Tùy Khâm thường đến, bia mộ lạnh ngắt hòa lẫn mùi đàn hương phảng phất trong không khí, dường như trở thành mùi hương ru ngủ.
Sau này, anh đến chùa Huệ Ninh.
Cầu nguyện với Bồ Tát.
-
Tết Nguyên Đán, tuyết rơi ở nghĩa địa.
Những người quản lí quay lại sau kì nghỉ lễ, bắt đầu quét từng lớp từng lớp tuyết phủ.
“Không biết anh Tuỳ hôm nay có đến không, lúc trước hôm nào anh ấy cũng đến, hễ đến là ở cả ngày.”
“Hai hôm trước nghỉ lễ anh ấy không đến thăm cô Lâm, sau này chắc chắn sẽ không đến nữa.”
“Người đàn ông si tình đến mấy cũng quên người trong lòng rất nhanh, dường như không có ngoại lệ.”
Lúc họ đến quét hàng thứ 6, nhìn thấy cảnh tượng trước bia mộ, họ đều sững người tại chỗ.
… Trước bia mộ số 12 có thêm một người tuyết.
Trong dịp lễ Tết náo nhiệt này, Tùy Khâm bắn cho Lâm Bạch Du một đợt pháo hoa lớn, chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.
Lâm Bạch Du, Tết đến rồi, xem pháo hoa thôi.
Trên vụn pháo hoa đầy đất, Tùy Khâm dựa vào bia mộ của cô ngủ say, không tỉnh lại nữa, bị tuyết lớn che phủ.
Mùa hạ gặp gỡ, mùa đông chết đi.
Rồi họ sẽ gặp nhau.
- -----oOo------
/74
|