Một phòng
Sáng sớm hôm sau, Tùy Khâm ăn sáng ở nhà Lâm Bạch Du.
Hôm nay là ngày thi cuối kì, không cần đến trường đọc buổi sáng, nên họ không dậy sớm, Liễu Phương đã đi làm từ lâu.
Lâm Bạch Du đã quên chuyện khiến cô thao thức tối qua, nhìn thấy quả trứng luộc Tùy Khâm bóc sẵn cho cô ở trên bàn, nhíu cặp mày thanh tú lại.
Cô bỏ vào bát Tùy Khâm: “A Khâm, cậu ăn đi.”
Hôm nào cũng ăn trứng luộc, cô đã ngấy rồi, nhưng mẹ lại thấy có dinh dưỡng, cho rằng cô lớp 12 rồi, phải bồi bổ cơ thế.
Tùy Khâm cúi đầu: “Không ăn.”
Lâm Bạch Du chắp hai tay lại: “Năn nỉ năn nỉ, tôi không muốn ăn thật.”
Cô ăn một quả trứng có thể mất cả buổi, còn phải ăn cháo, vào miệng Tùy Khâm, hai miếng là hết, cô ngạc nhiên đến nỗi nấc lên.
Tùy Khâm ngẩng đầu.
Lâm Bạch Du vội vàng múc một thìa cháo.
Mùa đông trời lạnh, họ bắt đầu ngồi xe bus đến trường.
Hôm nay ở dưới biển bến xe bus không có ai, chỉ có hai người họ, vì tuyết đang rơi ít, trên ghế có tuyết phủ, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đều đứng bên cạnh cột biển.
Lâm Bạch Du đang tính khoảng thời gian xe bus sẽ đến, không ngại Tùy Khâm bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Tối hôm qua bị đập vào đâu?”
Lâm Bạch Du quay đầu: “À… Ở mũi?”
Vừa dứt tiếng, một ngón tay nhẹ nhàng vê trên sống mũi cô, mang theo hơi ấm còn dư vì được giữ ấm bởi nhiệt độ cơ thể mình.
“Ở đây à?” Tùy Khâm cúi đầu.
“Ừm…” Lâm Bạch Du mù mờ.
Một bông hoa tiết rơi xuống bị ngón tay anh vê vỡ tan ra, giọt nước vương trên sống mũi cô, và trên đầu ngón tay Tùy Khâm.
Thiếu nữ đứng trước mặt mình, ngoan ngoãn nghe lời.
Trong ngày đông lạnh giá, trái tim của Tùy Khâm như núi lửa, sắp phun trào.
Anh bỗng thu tay lại: “Xe đến rồi.”
Lâm Bạch Du hoàn hồn, má hơi ửng đỏ, ờ một tiếng.
-
Đến phòng thi, trong phòng đã mở điều hòa từ trước.
Lâm Bạch Du cởi áo khoác, mở sách ôn tập, mắt nhìn chằm chằm vào thơ cổ, nhưng tâm hồn đã bay đi từ mười mấy phút trước.
Có phải Tùy Khâm đang thực hiện lời nói hôm qua không?
Nhưng đó cũng không tính là xoa mà, đó là vê.
Lúc ấy đáng lẽ nên yêu cầu cậu ấy làm, Lâm Bạch Du bất ngờ bởi suy nghĩ của mình, thẹn thùng nằm bò trên sách.
Đúng rồi, hôm qua Hoàng Hồng Anh đến kiếm chuyện, hẳn sẽ không ảnh hưởng Tùy Khâm phát huy trong kì thi đâu nhỉ, nếu thành tích của anh không phải là giấu dốt, mà là kém thật, thì sẽ phải học bổ túc rồi.
Bây giờ đang ở nhà đối diện, làm gì cũng tiện.
Có lẽ là để mọi người ăn Tết ngon, độ khó của đề thi đã giảm so với kì thi tháng lần trước, Lâm Bạch Du nắm chắc trong tầm tay.
Thi xong môn cuối cùng, tất cả mọi người đi về lớp.
Người gào khóc thì gào khóc, người vui vẻ thì vui vẻ.
Lâm Bạch Du lén lút hỏi Tùy Khâm: “Cậu thi thế nào?”
Tùy Khâm điềm tĩnh trả lời cô: “Giống lần trước.”
Lâm Bạch Du biết rồi.
Thầy cô giáo các môn đến giao bài tập nghỉ đông, phát mười mấy hai mấy tờ đề, Đào Thư Thúy mới tuyên bố nghỉ đông.
Ngoài cổng trường, Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du: “Nhớ nhắn tin cho tớ đấy nhé.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Biết rồi.”
Tùy Khâm đứng đằng sau cô, nghe đến đây còn tưởng cuộc trò chuyện không muốn chia xa của cặp chị em này sắp kết thúc, đôi mắt vốn đang chán ngán cuối cùng mới sáng trở lại.
Tần Bắc Bắc lại đổi ý: “Mà thôi gọi video đi, mỗi ngày một cuộc, thế nào, như vậy hôm nào tớ cũng thấy cậu.”
Lâm Bạch Du đồng ý tất: “Được.”
“Mỗi ngày một cuộc có hơi ít quá…”
Tần Bắc Bắc còn đang định nói gì đó, Lâm Bạch Du đã bị Tùy Khâm kéo mũ áo phao lùi về sau một bước, đôi mắt đen trầm.
“Xe bus sắp tan làm rồi.”
“Lâm Bạch Du.”
Ở trước mặt mọi người, anh vẫn gọi tên đầy đủ của cô.
Lâm Bạch Du không hề muốn phải đi bộ về nhà trong thời tiết lạnh cóng: “Bắc Bắc, học kì sau gặp lại.”
Tần Bắc Bắc trừng mắt tức giận nhìn Tùy Khâm đang ung dung bình tĩnh, nhìn là biết cố tình, bây giờ còn đang ở nhà đối diện, đúng là có tâm cơ.
“Tùy Khâm cậu vội vàng cái gì, tôi còn chưa nói xong.”
Tùy Khâm thong thả nói: “Còn lời gì, học kì sau nói tiếp.”
Tần Bắc Bắc:?
-
Thời gian nghỉ đông của lớp 12 không hề dài, vừa mở lịch, năm trước chỉ còn lại một tuần.
Lâm Bạch Du đã nói với mẹ, năm nay đón Tết, Tùy Khâm cũng đón cùng, Liễu Phương chuẩn bị đồ Tết cũng nhiều đồ hơn hẳn mọi năm.
Trước Tết, Lâm Bạch Du còn một việc phải làm.
Đó là đến thành phố Kinh nhận thưởng.
Kết quả cuộc thi đã có, Lâm Bạch Du được giải nhất, Lý Văn được giải khuyến khích, Trương Dương vui đến phát rồ, ngày nào cũng toét miệng cười ở phòng vẽ.
Thầy ấy tràn đầy mong đợi nói: “Thầy đi nhận thưởng cùng các em nhé.”
Không ngờ Lâm Bạch Du nói: “Thầy ơi, em đang ở thành phố Kinh rồi ạ.”
Trương Dương: “?”
Hai ngày trước, Lâm Bạch Du đã nhận được lời mời của ban tổ chức.
Nhân viên gọi điện hỏi thăm: “Chị đi cùng người nhà đúng không ạ?”
Lâm Bạch Du đã coi Tùy Khâm là người nhà từ lâu: “Đúng ạ.”
Cô vốn định để bọn họ chuyển tiền luôn, rồi lại lóe lên suy nghĩ, thay đổi ý định.
Lâm Bạch Du muốn đi nhận thưởng cùng Tùy Khâm.
Liễu Phương hỏi mấy lần liền: “Không cần mẹ đi cùng thật à?”
Lâm Bạch Du lắc đầu cười: “Mẹ à, con đã 18 tuổi rồi! Nửa năm nữa con lên đại học, chẳng lẽ mẹ cũng phải đi cùng ạ?”
Liễu Phương nói: “Cũng là lo cho con thôi mà.”
“Có cậu ấy mà.” Lâm Bạch Du chỉ vào Tùy Khâm.
Liễu Phương lập tức đổi hướng dặn dò, trong mắt bà, Tùy Khâm nghe lời hơn Lâm Bạch Du nhiều, lễ phép còn hiểu chuyện.
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, mẹ còn chưa thấy một mặt khác của Tùy Khâm đâu.
Trên đường họ đi máy bay đến thành phố Kinh, Hoàng Hồng Anh vẫn đang đợi Tùy Khâm chuyển về, dù sao cho anh một căn phòng, đã có thể lấy được tiền lương, rất hời.
Bà ta đợi mãi, đợi hai ngày, chưa về.
Ngay cả trường cho nghỉ muộn nhất là trường Trung học số 7 cũng đã nghỉ học rồi, trường số 8 không thể nào chưa được nghỉ, Tùy Khâm không ở kí túc trường thì còn có thể ở đâu? Nghỉ đông mà vẫn được ở à?
Hoàng Hồng Anh cảm thấy món tiền lớn của mình đã chạy mất, đau lòng không thôi.
“Tùy Hữu Chí! Ông gọi cháu ông về đi!”
Tùy Hữu Chí nói: “Lương nó thì có thể được bao nhiêu, có lẽ tiêu hết lâu rồi, về rồi không phải là ăn của ông đây à, tiêu nhiều hơn cả thu.”
Hoàng Hồng Anh ngập ngừng: “Thật à?”
Tùy Hữu Chí nói: “Không về thì tốt quá, nó đỡ phải tìm ông đây đòi tiền học.”
Nói đến đây, Hoàng Hồng Anh hừ một tiếng, tiền học gì, bọn họ đã một năm nay không nộp tiền học cho Tùy Khâm rồi.
Lúc đầu nếu Tùy Khâm lên chương trình nói thì tốt biết mấy, không chừng khuôn mặt ấy còn có thể trở thành minh tinh, lên TV kiếm tiền.
Ở nhà thì ngang ngược, lên TV thì như bị câm vậy đấy.
-
Không ít người đến địa điểm trao thưởng.
Như Lâm Bạch Du, người kéo Tùy Khâm đến chỉ có cô.
Ban tổ chức đặc biệt phân công người đến sắp xếp chỗ ngồi: “Chị và người nhà của chị ngồi ở hàng hai ạ. Đây là anh trai của chị ạ?”
Anh ấy nhìn sang Tùy Khâm, ngập ngừng hỏi.
Trước khi đi, Liễu Phương kiên quyết kéo Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đến cửa hàng mua sắm, mua một bộ áo phao cùng bộ sưu tập cho họ.
Lâm Bạch Du mặc màu trắng tuyết, Tùy Khâm mặc màu đen, thiết kế đơn giản trang nhã, không có hoạ tiết lòe loẹt sặc sỡ.
Nhân viên cười nhìn đôi nam nữ như minh tinh trước mặt: “Chị Lâm, gen nhà chị tốt thật đấy, cha mẹ chắc chắn cũng rất đẹp.”
Tùy Khâm vốn đang nhìn xung quanh, nghe thấy thế quay mặt lại.
Nhân viên nịnh bợ xong, phát hiện thiếu niên phía sau Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt lạnh nhạt, thấy thấp thỏm không yên.
Không ngờ anh ấy bị một đứa trẻ nhìn đến nỗi sợ hãi.
Lâm Bạch Du chỉ vào mình, rồi lại nhìn sang Tùy Khâm: “Anh trai?”
Lần đầu tiên có người nói như vậy.
Tùy Khâm lạnh nhạt: “Không phải.”
Con mắt nào thấy giống thế, không biết quan sát gì hết.
Nhân viên gượng gạo xin lỗi, không nhắc đến chuyện này nữa, cả quá trình chỉ nói chuyện trao thưởng.
Quy trình lễ trao thưởng rất nhiều, Lâm Bạch Du không hề để tâm, đợi lúc lên sân khấu nhận thưởng, phát biểu cũng rất đơn giản, cảm ơn thầy giáo các kiểu.
Cô cầm phong bì, cong mắt, cười với Tùy Khâm ở dưới sân khấu.
Tùy Khâm nhìn Lâm Bạch Du trên sân khấu, dưới ánh đèn chói lóa, hào quang tỏa ra bốn phía.
Cô đúng là nên như thế này.
Trương Dương và Lý Văn cũng ở dưới sân khấu, hơi nghiêng đầu, là biết Lâm Bạch Du đang nhìn ai.
“Bạn học Lâm đến cùng cậu ta ạ?” Lý Văn không nhịn được hỏi: “Thầy ơi, người nhà cậu ấy cũng yên tâm với cậu ấy ạ?”
Trương Dương không nghe ra ý của anh ta: “Đã đến rồi, chắc chắn là yên tâm mà.”
Lý Văn thở dài trong lòng.
Nếu mình chậm một năm, vẫn học cấp ba, sẽ có cơ hội không đúng không.
“Nhiều lắm, cậu nhìn thấy chưa.” Lâm Bạch Du đi xuống lắc lắc.
“Cất cẩn thận đi.” Tùy Khâm nhắc nhở: “Cẩn thận rơi mất, cậu chỉ có thể khóc thôi.”
Lâm Bạch Du: “Còn lâu.”
Cô chụp ảnh xong, gửi cho mẹ và tụi Tần Bắc Bắc, sau đó nhét vào trong túi Tùy Khâm: “Cậu bảo quản giúp tôi.”
Tùy Khâm chững lại chốc lát, anh liếc nhìn cũng đoán ra tiền thưởng được bao nhiêu, cô lại vứt cho anh không chút phòng vệ như vậy.
Trao thưởng xong, nhân viên đưa họ về phòng.
Mở cửa phòng ra, cả ba người đều im lặng, bởi vì là phòng hai giường, lúc trước ban tổ chức tưởng là người một nhà, sắp xếp như vậy.
Lâm Bạch Du khoanh tay, Tùy Khâm hỏi: “Còn phòng khác không?”
Nhân viên nói: “Ờ, gần đây tuyết rơi, thiếu phòng, có thì vẫn có, nhưng như vậy không thể báo cáo chi phí được.”
Tùy Khâm nhíu mày: “Tôi tự bỏ tiền.”
Nhân viên hỏi: “Nếu anh cần, tôi sẽ đi làm ngay.”
Lâm Bạch Du ngắt lời anh ấy: “Không cần đâu ạ, cứ như vậy đi.”
Nói xong cô kéo Tùy Khâm vào phòng, khóa nhân viên chưa nói những chuyện khác ở bên ngoài.
Vào trong phòng, Lâm Bạch Du mới buông tay.
Tùy Khâm nhìn từ trên xuống: “Ban nãy cậu nói gì cơ?”
Lâm Bạch Du phát hiện muộn màng, trong lòng nghĩ một đường, ngoài miệng nói một nẻo: “Phòng khác phải tốn tiền.”
Tùy Khâm mím môi: “Tôi vẫn có.”
Lâm Bạch Du: “Tiền của cậu cũng có phải gió thổi đến đâu! Phải tiết kiệm biết chưa hả?”
Tùy Khâm: “...”
Anh thở dài một hơi: “Thế nên là, chúng ta ở một phòng?”
Lâm Bạch Du lắp bắp nói: “Hai, hai chiếc giường, có gì đâu.”
Tùy Khâm nhắm mắt lại.
Không thể so đo với người quá ngây thơ.
Anh cũng không thể nói với cô rằng đàn ông bỉ ổi thế nào, nguy hiểm thế nào được.
Lâm Bạch Du nhất thời kích động, bây giờ bắt đầu căng thẳng, thúc giục: “Dù sao thì hối hận cũng đã muộn, cậu đi kiểm tra phòng đi.”
Không ngờ cô sắp ở cùng một phòng với Tùy Khâm.
Tuy là hai chiếc giường.
Tuy sẽ không xảy ra chuyện gì.
-
Buổi tối hai người không ăn ở khách sạn, ăn vịt quay ở bên ngoài.
Lâm Bạch Du ăn căng tròn bụng, vẫn may có áo phao rộng rãi che đi, cô và Tùy Khâm cùng về khách sạn.
Bởi vì phải nói chuyện với Tần Bắc Bắc, cô giục Tùy Khâm đi tắm rửa.
Tần Bắc Bắc gọi video đến, Lâm Bạch Du ngây người, vì cô ấy không đội tóc giả, cũng không đội mũ, đầu trọc rất ngầu.
“Tinh Tinh, mau cho tớ xem giấy khen.”
Lâm Bạch Du cầm trước ống kính: “Thấy rồi chứ.”
Tần Bắc Bắc khen như thể lời nói chẳng mất tiền mua, lại nghe thấy tiếng nước: “Tinh Tinh, trong phòng cậu còn có ai à?”
Lâm Bạch Du nói đanh thép: “Không có.”
Tần Bắc Bắc: “Thế à? Nếu có cô ở đây, cậu cho tớ chào cô một câu đi, tớ xinh đẹp thế này, chắc chắn cô rất thích tớ.”
Lâm Bạch Du: “...”
Không có cô, chỉ có Tùy Khâm.
Nếu bị Tần Bắc Bắc biết là Tùy Khâm, có lẽ sẽ nói không ngừng nghỉ, học kì sau gặp mặt cô ấy vẫn sẽ nhớ chuyện này mất.
Lừa gạt Tần Bắc Bắc xong, Lâm Bạch Du tắt video, nhìn thấy Tùy Khâm sắp đi ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức cầm bằng khen lên, làm bộ làm tịch.
Phòng trong khách sạn đều trải thảm, đi không có tiếng.
Tùy Khâm đi đến gần phía sau Lâm Bạch Du, ánh mắt đặt trên bằng khen cô đang cầm, ngón tay thon dài đẹp đẽ vượt qua vai cô, đổi chiều cho nó.
“Ngược rồi.”
**
“Có lẽ, cậu còn lúng túng hơn tôi.”
- -----oOo------
Sáng sớm hôm sau, Tùy Khâm ăn sáng ở nhà Lâm Bạch Du.
Hôm nay là ngày thi cuối kì, không cần đến trường đọc buổi sáng, nên họ không dậy sớm, Liễu Phương đã đi làm từ lâu.
Lâm Bạch Du đã quên chuyện khiến cô thao thức tối qua, nhìn thấy quả trứng luộc Tùy Khâm bóc sẵn cho cô ở trên bàn, nhíu cặp mày thanh tú lại.
Cô bỏ vào bát Tùy Khâm: “A Khâm, cậu ăn đi.”
Hôm nào cũng ăn trứng luộc, cô đã ngấy rồi, nhưng mẹ lại thấy có dinh dưỡng, cho rằng cô lớp 12 rồi, phải bồi bổ cơ thế.
Tùy Khâm cúi đầu: “Không ăn.”
Lâm Bạch Du chắp hai tay lại: “Năn nỉ năn nỉ, tôi không muốn ăn thật.”
Cô ăn một quả trứng có thể mất cả buổi, còn phải ăn cháo, vào miệng Tùy Khâm, hai miếng là hết, cô ngạc nhiên đến nỗi nấc lên.
Tùy Khâm ngẩng đầu.
Lâm Bạch Du vội vàng múc một thìa cháo.
Mùa đông trời lạnh, họ bắt đầu ngồi xe bus đến trường.
Hôm nay ở dưới biển bến xe bus không có ai, chỉ có hai người họ, vì tuyết đang rơi ít, trên ghế có tuyết phủ, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đều đứng bên cạnh cột biển.
Lâm Bạch Du đang tính khoảng thời gian xe bus sẽ đến, không ngại Tùy Khâm bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Tối hôm qua bị đập vào đâu?”
Lâm Bạch Du quay đầu: “À… Ở mũi?”
Vừa dứt tiếng, một ngón tay nhẹ nhàng vê trên sống mũi cô, mang theo hơi ấm còn dư vì được giữ ấm bởi nhiệt độ cơ thể mình.
“Ở đây à?” Tùy Khâm cúi đầu.
“Ừm…” Lâm Bạch Du mù mờ.
Một bông hoa tiết rơi xuống bị ngón tay anh vê vỡ tan ra, giọt nước vương trên sống mũi cô, và trên đầu ngón tay Tùy Khâm.
Thiếu nữ đứng trước mặt mình, ngoan ngoãn nghe lời.
Trong ngày đông lạnh giá, trái tim của Tùy Khâm như núi lửa, sắp phun trào.
Anh bỗng thu tay lại: “Xe đến rồi.”
Lâm Bạch Du hoàn hồn, má hơi ửng đỏ, ờ một tiếng.
-
Đến phòng thi, trong phòng đã mở điều hòa từ trước.
Lâm Bạch Du cởi áo khoác, mở sách ôn tập, mắt nhìn chằm chằm vào thơ cổ, nhưng tâm hồn đã bay đi từ mười mấy phút trước.
Có phải Tùy Khâm đang thực hiện lời nói hôm qua không?
Nhưng đó cũng không tính là xoa mà, đó là vê.
Lúc ấy đáng lẽ nên yêu cầu cậu ấy làm, Lâm Bạch Du bất ngờ bởi suy nghĩ của mình, thẹn thùng nằm bò trên sách.
Đúng rồi, hôm qua Hoàng Hồng Anh đến kiếm chuyện, hẳn sẽ không ảnh hưởng Tùy Khâm phát huy trong kì thi đâu nhỉ, nếu thành tích của anh không phải là giấu dốt, mà là kém thật, thì sẽ phải học bổ túc rồi.
Bây giờ đang ở nhà đối diện, làm gì cũng tiện.
Có lẽ là để mọi người ăn Tết ngon, độ khó của đề thi đã giảm so với kì thi tháng lần trước, Lâm Bạch Du nắm chắc trong tầm tay.
Thi xong môn cuối cùng, tất cả mọi người đi về lớp.
Người gào khóc thì gào khóc, người vui vẻ thì vui vẻ.
Lâm Bạch Du lén lút hỏi Tùy Khâm: “Cậu thi thế nào?”
Tùy Khâm điềm tĩnh trả lời cô: “Giống lần trước.”
Lâm Bạch Du biết rồi.
Thầy cô giáo các môn đến giao bài tập nghỉ đông, phát mười mấy hai mấy tờ đề, Đào Thư Thúy mới tuyên bố nghỉ đông.
Ngoài cổng trường, Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du: “Nhớ nhắn tin cho tớ đấy nhé.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Biết rồi.”
Tùy Khâm đứng đằng sau cô, nghe đến đây còn tưởng cuộc trò chuyện không muốn chia xa của cặp chị em này sắp kết thúc, đôi mắt vốn đang chán ngán cuối cùng mới sáng trở lại.
Tần Bắc Bắc lại đổi ý: “Mà thôi gọi video đi, mỗi ngày một cuộc, thế nào, như vậy hôm nào tớ cũng thấy cậu.”
Lâm Bạch Du đồng ý tất: “Được.”
“Mỗi ngày một cuộc có hơi ít quá…”
Tần Bắc Bắc còn đang định nói gì đó, Lâm Bạch Du đã bị Tùy Khâm kéo mũ áo phao lùi về sau một bước, đôi mắt đen trầm.
“Xe bus sắp tan làm rồi.”
“Lâm Bạch Du.”
Ở trước mặt mọi người, anh vẫn gọi tên đầy đủ của cô.
Lâm Bạch Du không hề muốn phải đi bộ về nhà trong thời tiết lạnh cóng: “Bắc Bắc, học kì sau gặp lại.”
Tần Bắc Bắc trừng mắt tức giận nhìn Tùy Khâm đang ung dung bình tĩnh, nhìn là biết cố tình, bây giờ còn đang ở nhà đối diện, đúng là có tâm cơ.
“Tùy Khâm cậu vội vàng cái gì, tôi còn chưa nói xong.”
Tùy Khâm thong thả nói: “Còn lời gì, học kì sau nói tiếp.”
Tần Bắc Bắc:?
-
Thời gian nghỉ đông của lớp 12 không hề dài, vừa mở lịch, năm trước chỉ còn lại một tuần.
Lâm Bạch Du đã nói với mẹ, năm nay đón Tết, Tùy Khâm cũng đón cùng, Liễu Phương chuẩn bị đồ Tết cũng nhiều đồ hơn hẳn mọi năm.
Trước Tết, Lâm Bạch Du còn một việc phải làm.
Đó là đến thành phố Kinh nhận thưởng.
Kết quả cuộc thi đã có, Lâm Bạch Du được giải nhất, Lý Văn được giải khuyến khích, Trương Dương vui đến phát rồ, ngày nào cũng toét miệng cười ở phòng vẽ.
Thầy ấy tràn đầy mong đợi nói: “Thầy đi nhận thưởng cùng các em nhé.”
Không ngờ Lâm Bạch Du nói: “Thầy ơi, em đang ở thành phố Kinh rồi ạ.”
Trương Dương: “?”
Hai ngày trước, Lâm Bạch Du đã nhận được lời mời của ban tổ chức.
Nhân viên gọi điện hỏi thăm: “Chị đi cùng người nhà đúng không ạ?”
Lâm Bạch Du đã coi Tùy Khâm là người nhà từ lâu: “Đúng ạ.”
Cô vốn định để bọn họ chuyển tiền luôn, rồi lại lóe lên suy nghĩ, thay đổi ý định.
Lâm Bạch Du muốn đi nhận thưởng cùng Tùy Khâm.
Liễu Phương hỏi mấy lần liền: “Không cần mẹ đi cùng thật à?”
Lâm Bạch Du lắc đầu cười: “Mẹ à, con đã 18 tuổi rồi! Nửa năm nữa con lên đại học, chẳng lẽ mẹ cũng phải đi cùng ạ?”
Liễu Phương nói: “Cũng là lo cho con thôi mà.”
“Có cậu ấy mà.” Lâm Bạch Du chỉ vào Tùy Khâm.
Liễu Phương lập tức đổi hướng dặn dò, trong mắt bà, Tùy Khâm nghe lời hơn Lâm Bạch Du nhiều, lễ phép còn hiểu chuyện.
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, mẹ còn chưa thấy một mặt khác của Tùy Khâm đâu.
Trên đường họ đi máy bay đến thành phố Kinh, Hoàng Hồng Anh vẫn đang đợi Tùy Khâm chuyển về, dù sao cho anh một căn phòng, đã có thể lấy được tiền lương, rất hời.
Bà ta đợi mãi, đợi hai ngày, chưa về.
Ngay cả trường cho nghỉ muộn nhất là trường Trung học số 7 cũng đã nghỉ học rồi, trường số 8 không thể nào chưa được nghỉ, Tùy Khâm không ở kí túc trường thì còn có thể ở đâu? Nghỉ đông mà vẫn được ở à?
Hoàng Hồng Anh cảm thấy món tiền lớn của mình đã chạy mất, đau lòng không thôi.
“Tùy Hữu Chí! Ông gọi cháu ông về đi!”
Tùy Hữu Chí nói: “Lương nó thì có thể được bao nhiêu, có lẽ tiêu hết lâu rồi, về rồi không phải là ăn của ông đây à, tiêu nhiều hơn cả thu.”
Hoàng Hồng Anh ngập ngừng: “Thật à?”
Tùy Hữu Chí nói: “Không về thì tốt quá, nó đỡ phải tìm ông đây đòi tiền học.”
Nói đến đây, Hoàng Hồng Anh hừ một tiếng, tiền học gì, bọn họ đã một năm nay không nộp tiền học cho Tùy Khâm rồi.
Lúc đầu nếu Tùy Khâm lên chương trình nói thì tốt biết mấy, không chừng khuôn mặt ấy còn có thể trở thành minh tinh, lên TV kiếm tiền.
Ở nhà thì ngang ngược, lên TV thì như bị câm vậy đấy.
-
Không ít người đến địa điểm trao thưởng.
Như Lâm Bạch Du, người kéo Tùy Khâm đến chỉ có cô.
Ban tổ chức đặc biệt phân công người đến sắp xếp chỗ ngồi: “Chị và người nhà của chị ngồi ở hàng hai ạ. Đây là anh trai của chị ạ?”
Anh ấy nhìn sang Tùy Khâm, ngập ngừng hỏi.
Trước khi đi, Liễu Phương kiên quyết kéo Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đến cửa hàng mua sắm, mua một bộ áo phao cùng bộ sưu tập cho họ.
Lâm Bạch Du mặc màu trắng tuyết, Tùy Khâm mặc màu đen, thiết kế đơn giản trang nhã, không có hoạ tiết lòe loẹt sặc sỡ.
Nhân viên cười nhìn đôi nam nữ như minh tinh trước mặt: “Chị Lâm, gen nhà chị tốt thật đấy, cha mẹ chắc chắn cũng rất đẹp.”
Tùy Khâm vốn đang nhìn xung quanh, nghe thấy thế quay mặt lại.
Nhân viên nịnh bợ xong, phát hiện thiếu niên phía sau Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt lạnh nhạt, thấy thấp thỏm không yên.
Không ngờ anh ấy bị một đứa trẻ nhìn đến nỗi sợ hãi.
Lâm Bạch Du chỉ vào mình, rồi lại nhìn sang Tùy Khâm: “Anh trai?”
Lần đầu tiên có người nói như vậy.
Tùy Khâm lạnh nhạt: “Không phải.”
Con mắt nào thấy giống thế, không biết quan sát gì hết.
Nhân viên gượng gạo xin lỗi, không nhắc đến chuyện này nữa, cả quá trình chỉ nói chuyện trao thưởng.
Quy trình lễ trao thưởng rất nhiều, Lâm Bạch Du không hề để tâm, đợi lúc lên sân khấu nhận thưởng, phát biểu cũng rất đơn giản, cảm ơn thầy giáo các kiểu.
Cô cầm phong bì, cong mắt, cười với Tùy Khâm ở dưới sân khấu.
Tùy Khâm nhìn Lâm Bạch Du trên sân khấu, dưới ánh đèn chói lóa, hào quang tỏa ra bốn phía.
Cô đúng là nên như thế này.
Trương Dương và Lý Văn cũng ở dưới sân khấu, hơi nghiêng đầu, là biết Lâm Bạch Du đang nhìn ai.
“Bạn học Lâm đến cùng cậu ta ạ?” Lý Văn không nhịn được hỏi: “Thầy ơi, người nhà cậu ấy cũng yên tâm với cậu ấy ạ?”
Trương Dương không nghe ra ý của anh ta: “Đã đến rồi, chắc chắn là yên tâm mà.”
Lý Văn thở dài trong lòng.
Nếu mình chậm một năm, vẫn học cấp ba, sẽ có cơ hội không đúng không.
“Nhiều lắm, cậu nhìn thấy chưa.” Lâm Bạch Du đi xuống lắc lắc.
“Cất cẩn thận đi.” Tùy Khâm nhắc nhở: “Cẩn thận rơi mất, cậu chỉ có thể khóc thôi.”
Lâm Bạch Du: “Còn lâu.”
Cô chụp ảnh xong, gửi cho mẹ và tụi Tần Bắc Bắc, sau đó nhét vào trong túi Tùy Khâm: “Cậu bảo quản giúp tôi.”
Tùy Khâm chững lại chốc lát, anh liếc nhìn cũng đoán ra tiền thưởng được bao nhiêu, cô lại vứt cho anh không chút phòng vệ như vậy.
Trao thưởng xong, nhân viên đưa họ về phòng.
Mở cửa phòng ra, cả ba người đều im lặng, bởi vì là phòng hai giường, lúc trước ban tổ chức tưởng là người một nhà, sắp xếp như vậy.
Lâm Bạch Du khoanh tay, Tùy Khâm hỏi: “Còn phòng khác không?”
Nhân viên nói: “Ờ, gần đây tuyết rơi, thiếu phòng, có thì vẫn có, nhưng như vậy không thể báo cáo chi phí được.”
Tùy Khâm nhíu mày: “Tôi tự bỏ tiền.”
Nhân viên hỏi: “Nếu anh cần, tôi sẽ đi làm ngay.”
Lâm Bạch Du ngắt lời anh ấy: “Không cần đâu ạ, cứ như vậy đi.”
Nói xong cô kéo Tùy Khâm vào phòng, khóa nhân viên chưa nói những chuyện khác ở bên ngoài.
Vào trong phòng, Lâm Bạch Du mới buông tay.
Tùy Khâm nhìn từ trên xuống: “Ban nãy cậu nói gì cơ?”
Lâm Bạch Du phát hiện muộn màng, trong lòng nghĩ một đường, ngoài miệng nói một nẻo: “Phòng khác phải tốn tiền.”
Tùy Khâm mím môi: “Tôi vẫn có.”
Lâm Bạch Du: “Tiền của cậu cũng có phải gió thổi đến đâu! Phải tiết kiệm biết chưa hả?”
Tùy Khâm: “...”
Anh thở dài một hơi: “Thế nên là, chúng ta ở một phòng?”
Lâm Bạch Du lắp bắp nói: “Hai, hai chiếc giường, có gì đâu.”
Tùy Khâm nhắm mắt lại.
Không thể so đo với người quá ngây thơ.
Anh cũng không thể nói với cô rằng đàn ông bỉ ổi thế nào, nguy hiểm thế nào được.
Lâm Bạch Du nhất thời kích động, bây giờ bắt đầu căng thẳng, thúc giục: “Dù sao thì hối hận cũng đã muộn, cậu đi kiểm tra phòng đi.”
Không ngờ cô sắp ở cùng một phòng với Tùy Khâm.
Tuy là hai chiếc giường.
Tuy sẽ không xảy ra chuyện gì.
-
Buổi tối hai người không ăn ở khách sạn, ăn vịt quay ở bên ngoài.
Lâm Bạch Du ăn căng tròn bụng, vẫn may có áo phao rộng rãi che đi, cô và Tùy Khâm cùng về khách sạn.
Bởi vì phải nói chuyện với Tần Bắc Bắc, cô giục Tùy Khâm đi tắm rửa.
Tần Bắc Bắc gọi video đến, Lâm Bạch Du ngây người, vì cô ấy không đội tóc giả, cũng không đội mũ, đầu trọc rất ngầu.
“Tinh Tinh, mau cho tớ xem giấy khen.”
Lâm Bạch Du cầm trước ống kính: “Thấy rồi chứ.”
Tần Bắc Bắc khen như thể lời nói chẳng mất tiền mua, lại nghe thấy tiếng nước: “Tinh Tinh, trong phòng cậu còn có ai à?”
Lâm Bạch Du nói đanh thép: “Không có.”
Tần Bắc Bắc: “Thế à? Nếu có cô ở đây, cậu cho tớ chào cô một câu đi, tớ xinh đẹp thế này, chắc chắn cô rất thích tớ.”
Lâm Bạch Du: “...”
Không có cô, chỉ có Tùy Khâm.
Nếu bị Tần Bắc Bắc biết là Tùy Khâm, có lẽ sẽ nói không ngừng nghỉ, học kì sau gặp mặt cô ấy vẫn sẽ nhớ chuyện này mất.
Lừa gạt Tần Bắc Bắc xong, Lâm Bạch Du tắt video, nhìn thấy Tùy Khâm sắp đi ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức cầm bằng khen lên, làm bộ làm tịch.
Phòng trong khách sạn đều trải thảm, đi không có tiếng.
Tùy Khâm đi đến gần phía sau Lâm Bạch Du, ánh mắt đặt trên bằng khen cô đang cầm, ngón tay thon dài đẹp đẽ vượt qua vai cô, đổi chiều cho nó.
“Ngược rồi.”
**
“Có lẽ, cậu còn lúng túng hơn tôi.”
- -----oOo------
/74
|