Chiến Xu Chi Tinh

Chương 3

/10


Tập đoàn tài chính Minh Nhật kiêu ngạo ương ngạnh có tiếng, lại hợp tác với hắc đạo, bọn họ sở dĩ tìm tới Lâm Kiệt Sinh, không cần đoán cũng biết là coi trọng việc chế tạo trái tim nhân tạo của Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi!

Một khi trái tim nhân tạo nghiên cứu thành công, sẽ mang đến lợi nhuận không người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Bởi vì trái tim nhân tạo kiểu mới này có thể tự đập mà không cần nguồn điện từ ngoài, thậm chí nó có khả năng tự động kết hợp các nhóm máu, không sinh ra kháng thể bài xích, đột phá này sẽ làm cho những bệnh nhân phải chịu ngàn vạn khổ chờ “Trái tim mới” trên toàn thế giới có hi vọng, Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ thu lợi vô số nhờ việc đầu tư công trình này.

Nhưng theo hắn biết, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi đã gần như hoàn thành việc nghiên cứu trái tim nhân tạo, nhưng vẫn không muốn công khai, nguyên nhân chủ yếu là khi thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người vẫn có tì vết nho nhỏ, cho tới bây giờ, mười bệnh nhân thí nghiệm sau khi bình phục ba tháng đều lần lượt tử vong, hơn nữa chết không rõ nguyên nhân (độc ác, thí nghiệm chết tới 10 người lận mới chịu tạm ngừng).

Vì cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tạm thời bỏ dở thí nghiệm trên người, khiến Lâm Kiệt Sinh tựa hồ cực kì bất mãn, hắn là lãnh đạo tổ nghiên cứu trái tim nhân tạo, vẫn hy vọng hoàn thành kế hoạch này sớm, vì thế hai bên đều không vui vẻ, đây là lí do hắn lấy trái tim nhân tạo đi, sẵn sàng góp sức Tập đoàn tài chính Minh Nhật.

Lâm Kiệt Sinh trộm trái tim nhân tạo, lại chạy đến bệnh viện này tiếp tục nghiên cứu sao? Hắn làm thế nào để vượt qua nguyên nhân mấu chốt khiến bệnh nhân tử vong? Điểm ấy làm Diêm Quýnh khá tò mò.

Cửa thang máy mở, hắn bước vào thang máy, ấn phím tầng chín, cửa thang máy sắp đóng lại, một thanh âm thanh thúy quen tai đột nhiên vang lên:

“Chờ một chút……”

Nói xong, một bóng người thướt tha mảnh khảnh vội vàng tiến nhanh vào, Diêm Quýnh vừa thấy người tới, không khỏi hơi kinh ngạc.

Đông Tâm Ngữ? Sao nàng cũng đến đây?

Chẳng lẽ…… Nàng theo dõi hắn?

Thói quen nghi ngờ xuất hiện, bất quá hắn bài trừ ngay khả năng này, bởi vì nàng rõ ràng không chú ý tới người trong thang máy là hắn, ngược lại vẻ mặt rất vội vàng chật vật.

Đông Tâm Ngữ xác thực không phát hiện, nàng vừa vọt vào đến liền cũng bấm nút lên tầng chín, đợi cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, mới sửa sang lại mớ tóc tai hơi hỗn độn, biên ngẩng đầu cười giải thích:“Cám ơn, thực xin lỗi, tôi có việc gấp, vội vàng lên tầng chín……”

Bỗng dưng nàng im bặt, khuôn mặt trắng nõn tú lệ đang tươi cười cũng đông cứng lại.

Người trong thang máy lại là…… Diêm…… Diêm Quýnh?

Trời ơi! Nàng đã trốn đến bệnh viện mà vẫn không thoát khỏi hắn?

“Thực khéo! Đông tiểu thư.” Diêm Quýnh khóe miệng chậm rãi giơ lên.

Còn tưởng rằng rốt cuộc không có cơ hội thấy cặp mắt kinh hoàng sợ hãi của nàng nữa! Không nghĩ tới hiện tại cặp mắt đen trợn trừng tức mức ngốc nghếch lại ở trước mặt hắn, thật sự rất thú vị.

Ước chừng cứng lưỡi khoảng ba mươi giây, Đông Tâm Ngữ mới tìm lại được tiếng nói bị thất lạc của mình.

“Diêm…Diêm Quýnh… Anh…Anh tới nơi này… Làm cái gì?” Nàng lắp bắp hỏi.

Không phải để khám bệnh chứ! Nhưng ở Đài Bắc bệnh viện phòng khám rất nhiều, không thể có chuyện trùng hợp đến cùng chỗ với mình……

“Em thì sao? Em ở đây làm gì?” Hắn không đáp hỏi lại.

“Tôi…… Tôi hôm nay phải kiểm tra sức khỏe……” Nàng đặt tay lên ngực, bỗng nhiên cảm thấy anh họ nói đúng, chính mình nên đến kiểm tra xem, vì nàng lại cảm thấy không khí trong lồng ngực không thông, rất buồn bực.

“Kiểm tra sức khỏe?” Hắn mày rậm hơi nhíu, tháo kính râm đánh giá nàng. “Em không thoải mái ở đâu?”

Toàn thân không thoải mái! Chỉ cần thấy ngươi ta cả người không thoải mái!

Nàng nói trong lòng, ngoài miệng lại nói:“Không có…… Kiểm tra định kì thôi.”

“Phải không? Hay là kĩ xảo để tránh tôi?” Hắn trong mắt lóe châm chọc.

“Tôi vì sao phải trnh anh? Chỉ là vừa khéo trùng vào hai ngày cần kiểm tra thôi……” Nàng vội vàng phủ nhận.

“Ồ──” Hắn cố ý kéo dài thanh âm.

“Xin lỗi, thực sự tôi không thể làm hướng dẫn viên của anh nữa, tôi đã nhờ nhà xuất bản tìm người khác rồi……” Nàng tận lực bình tĩnh giải thích, chỉ sợ chọc hắn mất hứng.

“Không cần, tôi còn việc cần làm, lộ trình đã thay đổi.” Hắn lập tức ngắt lời nàng. Nói thực, hắn một chút cũng thấy lạ về lời nói của nàng.

“Có việc? Chuyện gì?” Nàng hỏi theo phản xạ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới tỉnh ngộ mình không nên hỏi nhiều, sắc mặt có điểm xấu hổ.

Hắn nhìn nàng, trào phúng cười: “Em muốn biết?”

“Không, không, chuyện cá nhân của anh không cần nói cho tôi.” Nàng lắc mạnh đầu, đối với chuyện của hắn biết càng ít càng tốt.

Xem nàng một bộ dáng vội vàng né tránh, hắn nháy mắt một cái, tiến lên một bước, một tay chống lên vai nàng, một tay khoát bên hông nàng, cúi đầu áp sát mặt nàng, tà tà cười.

“Kỳ thật, cho em biết cũng không sao, chuyện của tôi…… Chính là tới đây tìm một người.”

“Ách? Tìm…người…?” Nàng bị hơi thở của hắn bức bách sợ tới mức lui về phía sau từng bước, tựa vào vách thang máy.

“Đúng.”

“Như vậy…… Người anh muốn tìm…… Ở tầng chín?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, toàn thân phòng bị.

“Đúng vậy.”

“Ai?”

“Bác sĩ Jason.”

“Cái gì? Anh…… Anh muốn tìm anh họ tôi?” Nàng kinh ngạc.

Diêm Quýnh muốn tìm anh họ? Vì sao?

Hắn giật mình, hơi chau mày.“Lâm Kiệt Sinh là anh họ của em?”

“Đúng vậy…… Hơn nữa, tôi hiện tại đang tới chỗ anh ấy……” Vừa vặn thang máy đến tầng chín, cửa mở, nàng cảm thấy lo sợ bất an, không biết sao anh họ lại liên quan đến Diêm Quýnh, hay là thiếu nợ hắn!

Trời ạ! Tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì…… Nàng có dự cảm không tốt lắm.

Diêm Quýnh quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười.

“Đông Tâm Ngữ, tôi nghĩ, chúng ta thật sự rất có duyên.” Hắn kết luận, sau đó ra khỏi thang máy trước.

Có duyên? Với hắn?

Không! Hôm nay ngẫu nhiên gặp căn bản là sự trùng hợp đáng nguyền rủa!

Đi theo Diêm Quýnh ra khỏi thang máy, nàng ở trong lòng than thở không thôi.

Tầng chín không có những phòng bệnh bình thường, thiết bị cũng không giống như ở dưới tầng một, hơn nữa hai người ngồi phía sau quầy cũng không phải nhân viên y tế, mà võ trang bảo toàn hiếm thấy trong bệnh viện……

Trông thế nào cũng có vẻ bất thường!

Diêm Quýnh sâu sắc quan sát bốn phía, không buông tha các góc khuất.

Một gã nhân viên bảo an thấy người lạ tới, lập tức lại gần, nghiêm túc nói: “Tiên sinh hình như đi nhầm tầng? Trên này không có phòng bệnh……”

Tayphải Diêm Quýnh hơi động, nhưng rất nhanh liền áp chế. Hôm nay đáng ra phải xông vào, bất quá có Đông Tâm Ngữ ở đây, hắn có thể lợi dụng nàng trước.

“Tôi đi cùng Đông tiểu thư.” Hắn rất nhanh đem Đông Tâm Ngữ ở phía sau kéo lên trước.

“Ra vậy! Đông tiểu thư, cô đã đến! Vị này là bằng hữu của tiểu thư sao?” Nhân viên bảo an thấy Đông Tâm Ngữ, mặt liền giảm sự đề phòng.

“Ách…… Đúng vậy…… Anh ta là bằng hữu của tôi, vừa vặn có việc muốn tìm anh họ ấy mà. Anh ấy…có ở trong không?” Đông Tâm Ngữ không thể không nói vậy, bởi vì tay Diêm Quýnh đang gắt gao bắt lấy nàng, giống như nếu nàng không giúp hắn sẽ siết gãy tay nàng.

“Hẳn là ở trong, mời tiểu thư vào.” Người nhân viên nói.

“Được, cám ơn.” Nàng cười cứng ngắc, mang theo Diêm Quýnh đi vào.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt nhân viên bảo an, nàng mới xoay người trừng mắt nhìn Diêm Quýnh.“Vì sao tôi phải giúp anh? Anh muốn tìm anh họ tôi có thể quang minh chính đại nói!”

“Bởi vì tôi muốn xem Lâm Kiệt Sinh trốn ở đây làm cái gì.” Hắn không để ý tới nàng, tự đi thăm toàn bộ chỗ này.

Đi sang bên là một phòng cách ly, bên trong đều là những thiết bị y tế tinh vi hiếm thấy, còn có một cái như là tủ đông lạnh, những thiết bị quen thuộc làm hắn dần dần nhíu mày lại (sao anh suốt ngày nhăn mặt nhíu mày thế nhỉ?).

“Anh họ tôi là người quyền uy nhất khoa tim mạch, nơi này là phòng nghiên cứu của anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều dốc sức làm việc, tất cả đều để chữa bệnh cứu người, không giống ai đó suốt ngày rảnh rỗi lêu lổng khắp nơi……” Hắn trong lời nói chế giễu Lâm Kiệt Sinh khiến nàng hơi tức giận, nhịn không được nói thay anh họ.

Hắn quắc mắt xoay người, nhìn chằm chằm nàng. “Tựa hồ em rất sùng bái anh họ……”

Một tia phản cảm bỗng dưng xuất hiện trong lòng hắn, làm hắn không được thoải mái.

“Không phải sùng bái, anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, ta không hi vọng có người nói xấu anh ấy.” Nàng bực mình nói.

“Ân nhân cứu mạng? Hắn đã cứu em? Em từng xảy ra chuyện gì?” Hắn nheo mắt.

“Tôi không muốn nói cho anh.” Nàng trả lời gãy gọn, tiếp tục đi, không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Hắn nhún nhún vai, dù sao cũng không có hứng thú biết, đuổi kịp nàng, thản nhiên nói:“Dù không nói, Lâm Kiệt Sinh đã cứu em, lại không cứu tôi, hắn thiếu một thứ của tôi, tôi không thể về tay không.”

Nàng phút chốc đứng yên, nghi hoặc quay đầu.“Anh họ tôi rốt cuộc nợ anh cái gì?”

“Một trái tim.” Hắn thần bí nói.

“Cái gì?” Nàng vẻ mặt mờ mịt, không biết hắn nói về cái gì.

“Một trái tim rất quý giá.”

“Tôi không hiểu……”

“Em không cần biết, đây là chuyện của tôi và anh họ em.” Hắn đi đến cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn có vẻ đặc biệt dày, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong này chắc chắn có vật vô cùng trọng yếu, bởi vì cạnh cửa trang bị khóa cửa đồng tử an toàn tiên tiến nhất (tức là tiến đến soi mắt vào, đúng người thì nó mới mở cửa ấy).

“Uy, nơi đó không thể tùy tiện đi vào……” Nàng ngăn hắn lại.

“Vì sao?”

“Bên trong là phòng kiểm hàng, phải bảo trì trạng thái vô trùng, hơn nữa có rất nhiều thiết bị quý giá chỉ nhân viên chuyên nghiệp mới thao tác được, người ngoài dừng lại.” Nàng đi đến trước cửa sổ, đi thong thả kiễng chân, muốn nhìn xem Lâm Kiệt Sinh có ở trong chờ nàng chưa.

Diêm Quýnh theo sát sau lưng nàng, gương mặt dán vào sau vành tai nàng, cũng xem xét phía trong.

Lưng nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy hơi thở từ mũi hắn không ngừng phả vào tai nàng, lòng dạ lại bị cảm giác buồn bực xâm nhập, sau đó một cỗ khô nóng bỗng theo lòng nàng chạy tán loạn tới tứ chi, thiêu nóng toàn thân, cũng thiêu đỏ hai gò má nàng.

“Em đều làm kiểm tra sức khỏe trong này?” Diêm Quýnh không phát hiện sự khác thường của nàng, ngược lại nghiêng mặt nói chuyện với nàng, môi hắn cùng mặt nàng cách nhau không đến 1cm.

Lại là mùi hương nam tính trộn lẫn hương hỗn yên thảo và mùi cương thiết bay vào mũi, mắt nàng cố nhìn thẳng phía trước, ngừng thở, tim càng đập nhanh!

Ông trời, nàng khẳng định là bị bệnh……

“….Đúng vậy….” Nàng một tay nhéo trước ngực, thử ổn định lòng, không dám di động hoặc xoay người, sợ sẽ cùng hắn có va chạm thân thể, hoặc là khiến hắn nghe được tiếng tim đập ầm ầm như sấm của nàng.

“Ân?” Hắn vẫn dán vào lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bên trong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Những thiết bị “quý giá”trông rất quen! Cái kia là bàn giải phẫu, rất giống muốn nghiên cứu một sinh vật rất lớn! Mỗi một máy phân tích, mỗi một công cụ và ống dẫn, đều làm hắn nhớ tới không gian đáng sợ và đáng hận mà trước đây hắn bị cải tạo gen!

Cái phòng chết tiệt này sao có thể là “phòng kiểm hàng”? Đây căn bản là phòng thí nghiệm! Một phòng thí nghiệm cải tạo gen người loại nhỏ!

Mà Đông Tâm Ngữ lại khám ở đây?

Hai hàng lông mày của hắn như giao nhau, giọng nói bế tắc.

Đông Tâm Ngữ chỉ cảm thấy chính mình hít thở không thông, tìm cớ né tránh hơi thở của hắn.“Bên trái có phòng họp, anh họ tôi có thể ở đó……”

Nàng nói xong thong thả muốn rời đi, bị Diêm Quýnh ngăn lại.

“Đợi chút!”

Diêm Quýnh giữ chặt cánh tay nàng, lấy ánh mắt quái dị tìm hiểu nàng hồi lâu, mới nói: “Em có biết khi khám anh họ em làm gì em không?”

Nàng thấy trên mặt hắn lúc này có vẻ hỗn loạn thống khổ, phẫn nộ, cùng với nỗi căm hận và sợ hãi khó có thể hình dung.

“Tôi không biết…Làm sao vậy?” Nàng ngạc nhiên hỏi.

Diêm Quýnh không trả lời, bất ngờ đặt nàng áp vào tường, sờ soạng lưng nàng, tiếp theo lại nắm lấy tay nàng, bộ dáng rất giống đang soát người, chọc nàng vừa sợ vừa giận.

“Này…… Này! Diêm Quýnh…… Anh làm gì vậy?” Nàng tức giận giật tay ra khiển trách.

Hắn chế trụ hai cổ tay nàng, mặt lạnh lùng hỏi:“Em khám ở trong này bao nhiêu lần rồi?”

“Anh hỏi cái này để làm gì?” Nàng bị hắn hỏi tới mức hồ đồ.

“Nói cho tôi.”

“Tôi…… Không rõ lắm, đại khái bảy, tám lần……” Nàng nhíu mày suy tư.

“Lâm Kiệt Sinh làm gì em, em cũng không có ấn tượng?”

“Không có, vì lần nào cũng bị gây tê toàn thân……” Nàng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Nàng cái gì cũng không biết? Lòng hắn hơi đau, còn gì đáng buồn hơn so với bị lừa gạt? Trong trạng thái không biết gì, mặc người khác cải tạo thân thể mình, tình cảnh thật đáng châm chọc, giống như hồi hắn bị mang vào phòng thí nghiệm còn tưởng rằng rốt cục cũng được nhận nuôi mà vui vẻ không thôi……

Hoảng hốt, tựa hồ thấy trên nàng có dáng vẻ hắn khi xưa, biểu tình hắn đột nhiên tràn ngập thương hại cùng đau thương, cùng với thâm trầm đau xót.

Nàng rất kinh ngạc. Sao hắn lại có biểu tình đó?

“Diêm Quýnh……Anh…… Rốt cuộc làm sao vậy?” Khi thấy thần sắc đau đớn của hắn, lòng nàng bỗng dưng se lại.

“Em là đồ ngốc…… Đồ ngốc đáng thương……” Hắn thì thào.

Nàng không hiểu vì sao hắn nói vậy, nhưng âm điệu giống như mê hồn của hắn khiến nàng hơi thất thần, hơn nữa không tự chủ được nâng tay, muốn vuốt cho đôi mày đang chau của hắn thẳng lại.

Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc mi tâm của hắn, tuy rằng chỉ rất nhẹ, lại giống như lửa nóng chạm vào hắn.

Tâm Diêm Quýnh hơi chấn động, phút chốc, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm lấy, mang theo cừu hận nói nhỏ: “Tên hỗn đản dám ở đây cải tạo gen người? Tôi tuyệt không tha cho hắn…… Tuyệt không……”

Nàng mở to mắt kinh ngạc, căn bản nghe không rõ hắn đang nói gì, chính là ngây ngốc bị hãm trong hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của hắn, bị ngữ khí đau đớn kịch liệt ccủa hắn lay động trái tim, đã quên giãy dụa.

Thậm chí, không muốn hắn buông……

“Hai người đang làm gì?”

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, nàng kinh hãi, vội vàng đẩy Diêm Quýnh ra, quay đầu nhìn Lâm Kiệt Sinh đang giận dữ, tim đập loạn lên.

“Anh họ……”

Diêm Quýnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông gầy yếu nhưng vẻ mặt tâm cơ trước mặt.

“Rất vui vì được gặp, bác sĩ Jason.” Hắn thanh âm không có chút độ ấm.

“Anh là ai?” Lâm Kiệt Sinh giận sôi trừng mắt hắn. Người đàn ông xa lạ này cư nhiên ôm Đông Tâm Ngữ?

“Anh họ, anh ấy….kêu Diêm Quýnh, hẳn là anh đã nghe em đề cập qua, anh ấy chính là tác giả quyển tiểu thuyết em dịch.” Đông Tâm Ngữ vội vàng giới thiệu.

“Tiểu thuyết gia? Tiểu thuyết gia chạy tới nơi này có việc gì?” Lâm Kiệt Sinh đánh giá người cao lớn lạnh lùng trước mặt, có cảm giác mạnh, hắn có dự cảm nam nhân khí thế khiếp người này có ý đồ không tốt.

“Tôi đương nhiên là tới tìm anh, Lâm Kiệt Sinh.” Diêm Quýnh gọi thẳng tên hắn.

“Tìm tôi?” Lâm Kiệt Sinh ngạc nhiên.

“Anh ấy nói, anh nợ anh ấy một trái tim.” Đông Tâm Ngữ xen vào.

“Trái tim gì?”

“Trái. Tim. Nhân. Tạo.” Diêm Quýnh nói ra đáp án.

Lâm Kiệt Sinh sắc mặt nháy mắt trắng xanh, nhưng hắn nhanh chóng áp chế nỗi khiếp sợ, lạnh lùng nói: “Là Khoa Lợi sinh kĩ phái ngươi tới?”

“Đúng vậy.”

“Hừ! Chỉ một mình ngươi cũng dám tới đây giương oai?” Lâm Kiệt Sinh hừ một tiếng.

“Ta một người cũng dư sức đối phó ngươi.”

“Thật không? Ngươi cần đối phó không chỉ mình ta, Tập đoàn tài chính Minh Nhật cũng không phải dễ chọc đâu.” Lâm Kiệt Sinh trào phúng cảnh cáo.

“Bệnh viện này cùng với “Phòng thí nghiệm cải tạo gen người” chính là đại lễ Tập đoàn tài chính Minh Nhật tặng ngươi? Họ thông qua ngươi v宧 trộm tiến hành hoạt động trái pháp luật vô đạo đức!” Diêm Quýnh hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng thí nghiệm, kiệt ngạo nói.

Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, hắn không nghĩ tới Diêm Quýnh lại nhìn thấu bí mật của hắn, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, thấy Đông Tâm Ngữ vẫn đứng cạnh Diêm Quýnh như cũ, trong lòng rất căm tức.

“Tâm Ngữ, lại đây!” Hắn quát nàng.

Đông Tâm Ngữ cho tới bây giờ chưa từng thấy Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ như vậy, nàng có điểm kích động, ngập ngừng hỏi: “Anh họ……Hai người đang nói cái gì mà ‘Cải tạo gen người’ ?”

Cụm từ đó chẳng phải là từ chỉ xuất hiện riêng trong tiểu thuyết của Diêm Quýnh sao? Sao lại có trong cuộc thảo luận của Diêm Quýnh và anh họ? Nàng kinh ngạc thầm nghĩ.

“Mau tới đây!” Lâm Kiệt Sinh bước lên phía trước, giật tay nàng, định lôi nàng về phía sau mình.

Diêm Quýnh nhanh chóng cản trước mặt hắn, ra tay nhanh như chớp, đẩy ngã Lâm Kiệt Sinh.

“A! Diêm Quýnh, anh làm gì vậy?” Nàng hoảng sợ trừng mắt nhìn Diêm Quýnh, chạy vội tới bên cạnh Lâm Kiệt Sinh.“Anh họ, không sao chứ……”

Nhân viên bảo an nghe tiếng, vội chạy tới la lên: “Xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ.”

“Hắn cả gan xâm nhập, mau giết hắn!” Lâm Kiệt Sinh khóe miệng tím bầm ra lệnh.

“Đừng ──” Đông Tâm Ngữ bị toàn bộ tình huống dọa ngây người, nàng muốn ngăn cản nhân viên bảo an ra tay, nhưng Lâm Kiệt Sinh đột nhiên giữ tay nàng, không cho bước qua.

“Em đợi ở đây cho anh!” Lâm Kiệt Sinh quát khẽ.

Hai gã nhân viên bảo an lập tức rút súng ra, hướng Diêm Quýnh tấn công liền năm phát, ở Đông Tâm Ngữ kinh hoảng kêu to, nhưng thấy hắn như quỷ mỵ bay lên không nhảy lùi, nhất nhất công kích lại, hơn nữa nhanh chóng tấn công một trong hai gã kia, tay phải như quỷ trảo, “Tạp” một tiếng ninh chặt đứt cổ đối phương, tiếp theo đoạt được súng của hắn, xoay người hướng tên còn lại nã một phát súng, chính giữa mi tâm.

Trong chớp mắt, hai tên nhân viên võ trang đầy đủ đã bị giải quyết.

Đông Tâm Ngữ thấy sự tàn nhẫn của hắn, sợ tới mức cơ hồ sốc, nàng toàn thân phát run, khó có thể tin hắn giết người dễ dàng như vậy!

Tình cảnh này…… Giống nhân vật nam chính điên cuồng “Toàn” trong tiểu thuyết như đúc……

Lâm Kiệt Sinh giật mình, hắn vạn lần không nghĩ tới Diêm Quýnh lại lợi hại vậy, vô cùng kinh hãi, lưng run rẩy từng đợt.

Người này……Không phải tầm thường……

Diêm Quýnh cầm thương bước tới chỗ hắn, một thân sát khí. “Đừng ép ta ra tay với ngươi, tiến sĩ Kiệt Sinh, mau giao trái tim ra đây!”

“Trái tim……Có tìm đâu cũng không ra……” Hắn nín thở nhìn Diêm Quýnh tiến sát, đầu súng chĩa vào họng mình.

“Có ý gì?” Diêm Quýnh hai hàng lông mày nhướn lên.

“Ngươi vĩnh viễn cũng không thể quay về!” Lâm Kiệt Sinh rống to, ấn điều khiển từ xa trong túi, nhất thời cảnh tượng thay đổi, từ trần nhà thoát ra từng đợt khí màu trắng mùi nồng, cửa thang máy lập tức đóng lại, ngay cả thang bộ cũng có một đạo lưới sắt chậm rãi chăng xuống.

Đây là……hương gây mê?

Diêm Quýnh mắt thấy đường ra đều bị chặn, thầm kêu không ổn, vội vàng bịt mũi chạy về phía thanh bộ, nhưng trong màn khói thấy Lâm Kiệt Sinh muốn kéo Đông Tâm Ngữ đang thất thần vào phòng thí nghiệm, hắn trong lòng căng thẳng, một loại cảm xúc ngay cả hắn cũng khó giải thích xông lên ngực, hắn xúc động quay lại chặn Lâm Kiệt Sinh, giữ lấy Đông Tâm Ngữ, cầm tay nàng bay nhanh, xuyên qua dưới lưới sắt mà đi.

“Tâm Ngữ!”

Tiếng Lâm Kiệt Sinh rống giận từ sau truyền đến, nhưng hắn đã mang Đông Tâm Ngữ phá vây mà ra, rời khỏi bệnh viện.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status