Sáng hôm sau, hoàng thượng từ Trường Lạc Cung rời đi sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, dù Lý An Nhiên mang thai không thể thị tẩm nhưng tâm trạng hoàng thượng không vì vậy mà bị chút ảnh hưởng nào, Lưu công công âm thầm nghĩ:
Thuần phi nương nương thật sự rất lợi hại a!
Buổi lâm triều hôm nay đối với quan viên các cấp chính là đặc biệt đặc sắc, hoàng thượng vừa mới xuất hiện, Lâm đại tướng quân đã lập tức tiến ra thỉnh tội, do hành động này của ông ta mà sau buổi hợp triều, trên dưới triều đình đều biết chuyện đã xảy ra trong Từ Ninh cung ngày hôm qua.
Kết thúc hợp triều, hoàng thượng trở lại ngự thư phòng, đi cùng hắn còn có Nhị vương gia, Hứa đại học sĩ cùng với Dương Thừa Sở. Sau khi thảo luận xong chuyện trên triều, hoàng thượng đột nhiên quay sang Hứa đại học sĩ và Dương Thừa Sở nói:
“Sắp đến ngày thăm thân, Hứa khanh, Dương khanh, trẫm cho phep phu nhân các ngươi tiến vào Trường Lạc Cung thăm hỏi Thuần phi, dù sao cũng có quan hệ thân thích, Thuần phi nhập cung cũng mấy năm, có thể gặp mặt thân nhân rồi.”
Hoàng thượng nói những lời này lập tức khiến hai người Hứa đại học sĩ và Dương Thừa Sở biến sắc, âm thầm đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được tia thâm ý trong mắt đối phương. Bọn họ đều hiểu, hoàng thượng nói như thế không phải là hỏi ý, chính sát là hắn đang ra lệnh, mệnh lệnh không thể làm trái. Mà ý nghĩa đằng sau đạo mệnh lệnh này là gì? Bọn họ không ngốc, sau có thể không hiểu. Lý Trường Kha sắp tới phải đối mặt với vương pháp, tội sủng thiếp diệt thê tuy không phải tử tội nhưng con đường làm quan của hắn sợ rằng đã kết thúc, Thuần phi vì vậy xem như không còn nhà mẹ đẻ chống lưng, hoàng thượng rõ ràng muốn bọn họ hậu thuẫn cho Thuần phi.
Tuy hơi bất ngờ một chút nhưng hai người bọn họ thật ra cũng không có dị nghị gì, Lý An Nhiên là cháu gái của Hứa đại học sĩ, vả lại hắn biết vị trí của Lý An Nhiên trong lòng hoàng thượng, chuyện hôm nay hắn sớm biết rồi sẽ đến, Dương Thừa Sở thì có mục tiêu khác, không kể hắn chính là người của hoàng thượng, chỉ với vấn đề có liên quan đến tam hoàng tử thôi cũng đã đủ cho hắn không muốn Lý An Nhiên xảy ra vấn đề.
Hai người cũng không nhiều lời, lập tức đồng ý, sau đó cáo từ xuất cung, đến lúc này nhị vương gia vốn đang im lặng đột nhiên lộ ra nụ cười thâm ý nhìn hoàng thượng, thần sắc của hắn lúc ở trước mặt hoàng thượng cũng không lạnh lùng như bình thường, ngược lại có một chút thoải mái thân thiết.
“Thần đệ nhớ Thuần phi từng nói, chín năm trước nàng từ Thục Châu đến Dương Châu giữ đạo hiếu, như vậy không phải cũng sẽ đi qua Mộ Uyên Sơn hay sao, thời gian lại trùng hợp như thế, hoàng huynh, ngươi nói, chuyện này có phải rất kỳ lạ hay không?”
Nhìn nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy khiêu khích của nhị vương gia, hoàng thượng trực tiếp đen mặt, trợn mắt trừng hắn.
“Nhiêu lời.”
“Ha ha… Như vậy là chính xác rồi, xem ra mấy ngày tới ta phải bảo vương phi của ta cố gắng giao hảo với Thuần phi thôi.”
Hoàng thượng nhìn hắn, không phản bác, ngược lại còn gật đầu.
“Ngươi nói đúng, cũng bảo vương phi của ngươi đến đi.”
Nhị vương gia nhướng mày, cười nói:
“Hoàng huynh a hoàng huynh, xem ra ngươi không thật sự vô tình như lời đồn.”
Hoàng thượng buồn bực nhìn nhị vương gia, sau đó cầm tấu chương trên bàn lên xem, lạnh nhạt nói:
“Lưu Toàn Phúc, tiễn khách.”
…….
Ngày mười lăm tháng mười hai hàng năng chính là một trong những ngày mà rất nhiều phi tần trong cung mong chờ nhất, bởi vì ngày này chính là ngày có thể gặp được thân nhân, tuy nhiên không phải phi tần nào cũng được đãi ngộ này, chỉ có phi tần từ tiệp dư trở lên mà thôi.
Ngày thăm thân cũng là một trong số ít ngày trong cung đặc biệt náo nhiệt, tuy nhiên Trường Lạc Cung ngược lại yên ắng rất nhiều, Lý An Nhiên ngồi trong phòng làm châm tuyết, Tiêu Diệp cũng ngồi một bên chơi với Tiêu Bình.
“Xong rồi, tiểu tử chết tiệt ngươi mau mang vào ta xem nào.”
Lý An Nhiên cầm một cái bao tay làm bằng da dê vừa làm xong đưa đến trước mặt Tiêu Diệp, hai hôm trước tên tiểu tử này đột nhiên chạy đến nói bao tay của hắn bị hỏng rồi, đòi nàng phải may cho hắn cái mới, mà phải chính tay nàng làm mới được, Lý An Nhiên không còn cách nào là tạm gác áo choàng của hoàng thượng qua một bên, dùng hai ngày thời gian may cho hắn một đôi bao tay mới.
Tiêu Diệp nhận lấy bao tay mang vào tay mình, ánh mắt lộ ra tia vui vẻ, Lý An Nhiên không khỏi nở nụ cười, ngay lúc này có một tiểu thái giám chạy vào, tiểu thái giám này chính là thái giám cận thân của Tiêu Diệp.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Diệp không kiên nhẫn hỏi, tiểu thái giám liền lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
“Cung phu nhân nhập cung, nói muốn gặp điện hạ, người của cung Đức phi nương nương đang tìm điện hạ khắp nơi.”
Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Tiêu Diệp trầm xuống, buồn bực nói:
“Không gặp.”
Lý An Nhiên không khỏi thở dài nói:
“Diệp Nhi, dù Đức phi đối với ngươi như thế nào, trên danh nghĩa nàng cũng là mẫu phi của ngươi, mẫu thân nàng muốn gặp ngươi, nếu ngươi không đến, sẽ có người vì vậy mà nói xấu ngươi.”
“Ta không quan tâm.”
“Nhưng mà ta quan tâm, ta không muốn Diệp Nhi bị kẻ xấu hãm hại, ngươi đi một chuyến đi, xem như vì ta và hoàng thượng, hoàng thượng cũng không muốn nghe người khác chỉ trích ngươi đâu.”
Tiêu Diệp nhìn nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt có chút không cam tâm, Lý An Nhiên mỉm cười xoa đầu hắn:
“Ta biết ngươi rất hiểu chuyện, nhất định hiểu được chuyện gì nên làm chuyện gì không, mẫu phi cũng không muốn nhìn ngươi đi đến Lý Hoa Cung đối mặt với Đức phi kia, tuy nhiên chúng ta phải nhẫn a.”
Tiêu Diệp thở dài gật gật đầu, sau đó tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Trường Lạc Cung, Lý An Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài một hơi, đột nhiên nàng nghiêm mặt trở lại, quay sang Thanh Y nói:
“Diệp Nhi đã gọi ta một tiếng mẫu phi, đồng nghĩ hắn cũng là nhi tử của ta, bổn cung không thể để kẻ khác ức hiếp hắn, từ hôm nay, điều động người của chúng ta ở Lý Hoa Cung, ta muốn biết càng nhiều điểm yếu của Đức phi càng tốt, ta từng hứa sẽ mang Diệp Nhi đến bên cạnh mình, dù có tốn bao nhiêu công sức cùng thời gian, ta nhất định phải thực hiện.”
Thanh Y nghe vậy, lập tức gật đầu, hai mắt lộ ra tia kích động, từ lúc bọn họ nhập cung đã ba năm, nhân mạch đã đào tạo ra trước kia đến bây giờ vẫn chưa dùng bao nhiều, hiện tại có cơ hội phát động rồi.
“Nương nương, Hứa phu nhân, Dương phu nhân xin cầu kiến.”
Lý An Nhiên nghe Tiểu Tứ Tử bẩm báo mà không khỏi kinh ngạc, cùng Thanh Y trao đổi một cái ánh mắt, sau đó mới nói:
“Mời vào.”
Lý An Nhiên cho Lý ma ma ôm Tiêu Bình rời đi, nàng thì sửa sang lại một chút rồi mới cùng Thanh Y ra đến tiền viện. Trong đại sảnh có hai người đang ngồi, một người chính là Xuân Ý năm xưa giờ đã là ngự sử phu nhân, người còn lại là một trung niên phụ nhân tuổi hơn ba mươi, đoan trang hào phóng, khí chất cực kỳ ôn hòa. Thấy Lý An Nhiên xuất hiện, Xuân Ý lập tức đứng bật dậy, hai mắt đỏ lên gọi một tiếng.
“Nương nương.”
Lý An Nhiên cũng có chút vui mừng, để cho Xuân Ý nắm tay mình nói:
“Đã là ngự sử phu nhân rồi, sao còn như vậy.”
Xuân Ý nở nụ cười, nàng cũng biết mình thất thố, vội vàng hành lễ.
“Tham kiến Thuần phi nương nương.”
Hứa phu nhân thấy vậy cũng tiến lên hành lễ.
“Thần phụ tham kiến Thuần phi nương nương.”
Lý An Nhiên nở nụ cười.
“Miễn lễ, hai vị phu nhân, mời ngồi.”
“Đa tạ Thuần phi nương nương.”
Ba người ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện nhà, thật sự thái độ của Hứa phu nhân làm Lý An Nhiên có chút không thể hiểu nổi, nàng nhập cung ba năm, ngoại trừ Hứa thái phi thỉnh thoảng có gọi nàng đến nói chuyện ra, nàng cũng không có liên hệ gì với người Hứa gia khác, hôm nay Hứa phu nhân lại đột nhiên đến, xem cách cư xử quan tâm của bà, nàng không tìm ra được chút dấu vết nào, cứ như Hứa phu nhân thật sự chỉ muốn thăm hỏi đứa cháu như nàng mà thôi.
Nói chuyện được một lúc, Nhị vương phi cũng đến, so với Hứa phu nhân, Nhị vương phi đột nhiên cầu kiến càng khiến Lý An Nhiên bất ngờ hơn.
Nhị vương phi xuất thân không cao, nghe nói nàng là con gái thương gia, năm xưa nhị vương gia cưới nàng làm chính phi đã gây ra không ít phong ba, Lý An Nhiên đương nhiên từng nghe nói đến, hiện tại gặp mặt, Lý An Nhiên không kềm được thầm gật đầu.
Nhị vương phi thật sự rất xinh đẹp, không kém hơn nàng bao nhiêu, khiến người khác không thể rời mắt khỏi nàng chính là khí chất, trong trẻo, tươi sáng và tràn ngập anh khí, dù đã hơn hai mươi lăm tuổi nhưng nhìn Nhị vương phi vẫn cực kỳ trẻ trung.
“Tham khiến Thuần phi nương nương.”
“Nhị vương phi khách khí quá rồi.”
Nói về phẩm cấp, Lý An Nhiên chỉ mới là phi vị, xem như sắp sĩ với địa vị vương phi, Nhị vương phi lại khách khí làm lễ thấp hơn, Lý An Nhiên liền đứng dậy không nhận, cười nói:
“Vương phi đến thăm là vinh hạnh của ta, mời vương phi ngồi.”
Lúc này hai người Hứa phu nhân và Xuân Ý liền tiến lên hành lễ với nhị vương phi, sau đó bọn họ lại bắt đầu một vòng hỏi thăm lẫn nhau, sau đó Xuân Ý nói muốn gặp Tiêu Bình, đương nhiên Lý An Nhiên sẽ không từ chối. Nhị vương phi và Hứa phu nhân đối với Tiêu Bình cũng cực kỳ yêu thích, lập tức xuất ra lễ vật cho hắn, sau đó nữa là bắt đầu bàn đến chuyện nuôi đứa nhỏ, không khí nói chuyện cũng khá vui vẻ hòa hợp, Lý An Nhiên đặc biệt có ấn tượng rất tốt với Nhị vương phi, nữ nhi nhà kinh thương cách nói chuyện cực kỳ lưu loát cuốn hút, tính tình nàng lại cực kỳ hào sảng, khó trách có thể chinh phục được nhị vương gia như khúc gỗ kia, thậm chí có thể vì nàng dám chống lại cả thái hậu.
Nửa canh giờ sau, ba người bọn họ liền cáo từ ra về, Lý An Nhiên là người đang mang thai, dù là ai cũng không dám khiến cho nàng mệt mỏi. Tiễn bước ba vị khách bất ngờ, Lý An Nhiên vẫn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân gì mà ba người này đột nhiên chạy đến.
…..
Chuyện Trường Lạc Cung được viếng thăm, lập tức rơi vào tai người có tâm muốn nghe, Tô Triệu hai nhà tất nhiên là quan tâm nhiều nhất, buổi tối hôm đó hoàng hậu và quý phi kính kẻ chạy đi tìm hai thái hậu, bọn họ đã nói gì không ai biết, tuy nhiên tương lai rồi sẽ chứng minh, vì trận viếng thăm ngày hôm nay mà địa vị của Lý An Nhiên trong hậu cung đã có sự thay đổi lớn.
Lý An Nhiên cũng không biết, hoàng thượng làm những chuyện này là vì muốn trải đường cho nàng, con đường có thể khiến nàng càng có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Thuần phi nương nương thật sự rất lợi hại a!
Buổi lâm triều hôm nay đối với quan viên các cấp chính là đặc biệt đặc sắc, hoàng thượng vừa mới xuất hiện, Lâm đại tướng quân đã lập tức tiến ra thỉnh tội, do hành động này của ông ta mà sau buổi hợp triều, trên dưới triều đình đều biết chuyện đã xảy ra trong Từ Ninh cung ngày hôm qua.
Kết thúc hợp triều, hoàng thượng trở lại ngự thư phòng, đi cùng hắn còn có Nhị vương gia, Hứa đại học sĩ cùng với Dương Thừa Sở. Sau khi thảo luận xong chuyện trên triều, hoàng thượng đột nhiên quay sang Hứa đại học sĩ và Dương Thừa Sở nói:
“Sắp đến ngày thăm thân, Hứa khanh, Dương khanh, trẫm cho phep phu nhân các ngươi tiến vào Trường Lạc Cung thăm hỏi Thuần phi, dù sao cũng có quan hệ thân thích, Thuần phi nhập cung cũng mấy năm, có thể gặp mặt thân nhân rồi.”
Hoàng thượng nói những lời này lập tức khiến hai người Hứa đại học sĩ và Dương Thừa Sở biến sắc, âm thầm đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được tia thâm ý trong mắt đối phương. Bọn họ đều hiểu, hoàng thượng nói như thế không phải là hỏi ý, chính sát là hắn đang ra lệnh, mệnh lệnh không thể làm trái. Mà ý nghĩa đằng sau đạo mệnh lệnh này là gì? Bọn họ không ngốc, sau có thể không hiểu. Lý Trường Kha sắp tới phải đối mặt với vương pháp, tội sủng thiếp diệt thê tuy không phải tử tội nhưng con đường làm quan của hắn sợ rằng đã kết thúc, Thuần phi vì vậy xem như không còn nhà mẹ đẻ chống lưng, hoàng thượng rõ ràng muốn bọn họ hậu thuẫn cho Thuần phi.
Tuy hơi bất ngờ một chút nhưng hai người bọn họ thật ra cũng không có dị nghị gì, Lý An Nhiên là cháu gái của Hứa đại học sĩ, vả lại hắn biết vị trí của Lý An Nhiên trong lòng hoàng thượng, chuyện hôm nay hắn sớm biết rồi sẽ đến, Dương Thừa Sở thì có mục tiêu khác, không kể hắn chính là người của hoàng thượng, chỉ với vấn đề có liên quan đến tam hoàng tử thôi cũng đã đủ cho hắn không muốn Lý An Nhiên xảy ra vấn đề.
Hai người cũng không nhiều lời, lập tức đồng ý, sau đó cáo từ xuất cung, đến lúc này nhị vương gia vốn đang im lặng đột nhiên lộ ra nụ cười thâm ý nhìn hoàng thượng, thần sắc của hắn lúc ở trước mặt hoàng thượng cũng không lạnh lùng như bình thường, ngược lại có một chút thoải mái thân thiết.
“Thần đệ nhớ Thuần phi từng nói, chín năm trước nàng từ Thục Châu đến Dương Châu giữ đạo hiếu, như vậy không phải cũng sẽ đi qua Mộ Uyên Sơn hay sao, thời gian lại trùng hợp như thế, hoàng huynh, ngươi nói, chuyện này có phải rất kỳ lạ hay không?”
Nhìn nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy khiêu khích của nhị vương gia, hoàng thượng trực tiếp đen mặt, trợn mắt trừng hắn.
“Nhiêu lời.”
“Ha ha… Như vậy là chính xác rồi, xem ra mấy ngày tới ta phải bảo vương phi của ta cố gắng giao hảo với Thuần phi thôi.”
Hoàng thượng nhìn hắn, không phản bác, ngược lại còn gật đầu.
“Ngươi nói đúng, cũng bảo vương phi của ngươi đến đi.”
Nhị vương gia nhướng mày, cười nói:
“Hoàng huynh a hoàng huynh, xem ra ngươi không thật sự vô tình như lời đồn.”
Hoàng thượng buồn bực nhìn nhị vương gia, sau đó cầm tấu chương trên bàn lên xem, lạnh nhạt nói:
“Lưu Toàn Phúc, tiễn khách.”
…….
Ngày mười lăm tháng mười hai hàng năng chính là một trong những ngày mà rất nhiều phi tần trong cung mong chờ nhất, bởi vì ngày này chính là ngày có thể gặp được thân nhân, tuy nhiên không phải phi tần nào cũng được đãi ngộ này, chỉ có phi tần từ tiệp dư trở lên mà thôi.
Ngày thăm thân cũng là một trong số ít ngày trong cung đặc biệt náo nhiệt, tuy nhiên Trường Lạc Cung ngược lại yên ắng rất nhiều, Lý An Nhiên ngồi trong phòng làm châm tuyết, Tiêu Diệp cũng ngồi một bên chơi với Tiêu Bình.
“Xong rồi, tiểu tử chết tiệt ngươi mau mang vào ta xem nào.”
Lý An Nhiên cầm một cái bao tay làm bằng da dê vừa làm xong đưa đến trước mặt Tiêu Diệp, hai hôm trước tên tiểu tử này đột nhiên chạy đến nói bao tay của hắn bị hỏng rồi, đòi nàng phải may cho hắn cái mới, mà phải chính tay nàng làm mới được, Lý An Nhiên không còn cách nào là tạm gác áo choàng của hoàng thượng qua một bên, dùng hai ngày thời gian may cho hắn một đôi bao tay mới.
Tiêu Diệp nhận lấy bao tay mang vào tay mình, ánh mắt lộ ra tia vui vẻ, Lý An Nhiên không khỏi nở nụ cười, ngay lúc này có một tiểu thái giám chạy vào, tiểu thái giám này chính là thái giám cận thân của Tiêu Diệp.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Diệp không kiên nhẫn hỏi, tiểu thái giám liền lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
“Cung phu nhân nhập cung, nói muốn gặp điện hạ, người của cung Đức phi nương nương đang tìm điện hạ khắp nơi.”
Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Tiêu Diệp trầm xuống, buồn bực nói:
“Không gặp.”
Lý An Nhiên không khỏi thở dài nói:
“Diệp Nhi, dù Đức phi đối với ngươi như thế nào, trên danh nghĩa nàng cũng là mẫu phi của ngươi, mẫu thân nàng muốn gặp ngươi, nếu ngươi không đến, sẽ có người vì vậy mà nói xấu ngươi.”
“Ta không quan tâm.”
“Nhưng mà ta quan tâm, ta không muốn Diệp Nhi bị kẻ xấu hãm hại, ngươi đi một chuyến đi, xem như vì ta và hoàng thượng, hoàng thượng cũng không muốn nghe người khác chỉ trích ngươi đâu.”
Tiêu Diệp nhìn nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt có chút không cam tâm, Lý An Nhiên mỉm cười xoa đầu hắn:
“Ta biết ngươi rất hiểu chuyện, nhất định hiểu được chuyện gì nên làm chuyện gì không, mẫu phi cũng không muốn nhìn ngươi đi đến Lý Hoa Cung đối mặt với Đức phi kia, tuy nhiên chúng ta phải nhẫn a.”
Tiêu Diệp thở dài gật gật đầu, sau đó tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Trường Lạc Cung, Lý An Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài một hơi, đột nhiên nàng nghiêm mặt trở lại, quay sang Thanh Y nói:
“Diệp Nhi đã gọi ta một tiếng mẫu phi, đồng nghĩ hắn cũng là nhi tử của ta, bổn cung không thể để kẻ khác ức hiếp hắn, từ hôm nay, điều động người của chúng ta ở Lý Hoa Cung, ta muốn biết càng nhiều điểm yếu của Đức phi càng tốt, ta từng hứa sẽ mang Diệp Nhi đến bên cạnh mình, dù có tốn bao nhiêu công sức cùng thời gian, ta nhất định phải thực hiện.”
Thanh Y nghe vậy, lập tức gật đầu, hai mắt lộ ra tia kích động, từ lúc bọn họ nhập cung đã ba năm, nhân mạch đã đào tạo ra trước kia đến bây giờ vẫn chưa dùng bao nhiều, hiện tại có cơ hội phát động rồi.
“Nương nương, Hứa phu nhân, Dương phu nhân xin cầu kiến.”
Lý An Nhiên nghe Tiểu Tứ Tử bẩm báo mà không khỏi kinh ngạc, cùng Thanh Y trao đổi một cái ánh mắt, sau đó mới nói:
“Mời vào.”
Lý An Nhiên cho Lý ma ma ôm Tiêu Bình rời đi, nàng thì sửa sang lại một chút rồi mới cùng Thanh Y ra đến tiền viện. Trong đại sảnh có hai người đang ngồi, một người chính là Xuân Ý năm xưa giờ đã là ngự sử phu nhân, người còn lại là một trung niên phụ nhân tuổi hơn ba mươi, đoan trang hào phóng, khí chất cực kỳ ôn hòa. Thấy Lý An Nhiên xuất hiện, Xuân Ý lập tức đứng bật dậy, hai mắt đỏ lên gọi một tiếng.
“Nương nương.”
Lý An Nhiên cũng có chút vui mừng, để cho Xuân Ý nắm tay mình nói:
“Đã là ngự sử phu nhân rồi, sao còn như vậy.”
Xuân Ý nở nụ cười, nàng cũng biết mình thất thố, vội vàng hành lễ.
“Tham kiến Thuần phi nương nương.”
Hứa phu nhân thấy vậy cũng tiến lên hành lễ.
“Thần phụ tham kiến Thuần phi nương nương.”
Lý An Nhiên nở nụ cười.
“Miễn lễ, hai vị phu nhân, mời ngồi.”
“Đa tạ Thuần phi nương nương.”
Ba người ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện nhà, thật sự thái độ của Hứa phu nhân làm Lý An Nhiên có chút không thể hiểu nổi, nàng nhập cung ba năm, ngoại trừ Hứa thái phi thỉnh thoảng có gọi nàng đến nói chuyện ra, nàng cũng không có liên hệ gì với người Hứa gia khác, hôm nay Hứa phu nhân lại đột nhiên đến, xem cách cư xử quan tâm của bà, nàng không tìm ra được chút dấu vết nào, cứ như Hứa phu nhân thật sự chỉ muốn thăm hỏi đứa cháu như nàng mà thôi.
Nói chuyện được một lúc, Nhị vương phi cũng đến, so với Hứa phu nhân, Nhị vương phi đột nhiên cầu kiến càng khiến Lý An Nhiên bất ngờ hơn.
Nhị vương phi xuất thân không cao, nghe nói nàng là con gái thương gia, năm xưa nhị vương gia cưới nàng làm chính phi đã gây ra không ít phong ba, Lý An Nhiên đương nhiên từng nghe nói đến, hiện tại gặp mặt, Lý An Nhiên không kềm được thầm gật đầu.
Nhị vương phi thật sự rất xinh đẹp, không kém hơn nàng bao nhiêu, khiến người khác không thể rời mắt khỏi nàng chính là khí chất, trong trẻo, tươi sáng và tràn ngập anh khí, dù đã hơn hai mươi lăm tuổi nhưng nhìn Nhị vương phi vẫn cực kỳ trẻ trung.
“Tham khiến Thuần phi nương nương.”
“Nhị vương phi khách khí quá rồi.”
Nói về phẩm cấp, Lý An Nhiên chỉ mới là phi vị, xem như sắp sĩ với địa vị vương phi, Nhị vương phi lại khách khí làm lễ thấp hơn, Lý An Nhiên liền đứng dậy không nhận, cười nói:
“Vương phi đến thăm là vinh hạnh của ta, mời vương phi ngồi.”
Lúc này hai người Hứa phu nhân và Xuân Ý liền tiến lên hành lễ với nhị vương phi, sau đó bọn họ lại bắt đầu một vòng hỏi thăm lẫn nhau, sau đó Xuân Ý nói muốn gặp Tiêu Bình, đương nhiên Lý An Nhiên sẽ không từ chối. Nhị vương phi và Hứa phu nhân đối với Tiêu Bình cũng cực kỳ yêu thích, lập tức xuất ra lễ vật cho hắn, sau đó nữa là bắt đầu bàn đến chuyện nuôi đứa nhỏ, không khí nói chuyện cũng khá vui vẻ hòa hợp, Lý An Nhiên đặc biệt có ấn tượng rất tốt với Nhị vương phi, nữ nhi nhà kinh thương cách nói chuyện cực kỳ lưu loát cuốn hút, tính tình nàng lại cực kỳ hào sảng, khó trách có thể chinh phục được nhị vương gia như khúc gỗ kia, thậm chí có thể vì nàng dám chống lại cả thái hậu.
Nửa canh giờ sau, ba người bọn họ liền cáo từ ra về, Lý An Nhiên là người đang mang thai, dù là ai cũng không dám khiến cho nàng mệt mỏi. Tiễn bước ba vị khách bất ngờ, Lý An Nhiên vẫn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân gì mà ba người này đột nhiên chạy đến.
…..
Chuyện Trường Lạc Cung được viếng thăm, lập tức rơi vào tai người có tâm muốn nghe, Tô Triệu hai nhà tất nhiên là quan tâm nhiều nhất, buổi tối hôm đó hoàng hậu và quý phi kính kẻ chạy đi tìm hai thái hậu, bọn họ đã nói gì không ai biết, tuy nhiên tương lai rồi sẽ chứng minh, vì trận viếng thăm ngày hôm nay mà địa vị của Lý An Nhiên trong hậu cung đã có sự thay đổi lớn.
Lý An Nhiên cũng không biết, hoàng thượng làm những chuyện này là vì muốn trải đường cho nàng, con đường có thể khiến nàng càng có khả năng tự bảo vệ bản thân.
/58
|