Vì có bộ Thái Cực Quyền của hắn, làm cho ba người này được ích lợi rất lớn, nhất là lão phu nhân, khi tu luyện bộ quyền pháp này.
Không chỉ kéo cảnh giới đã lâu chưa từng buông lỏng của bà đột phá.
Còn làm cho ám thương tích lũy mấy chục năm được làm diệu đi rất nhiều, làm cho hai năm nay ám thương trong cơ thể của bà rất ít tái phát.
Không còn phải chịu đựng những cơn đau dằng vặt khi ám thương bộc phát nữa, chiến lực cũng có thể phát huy được năm sáu thành.
Phải biết mấy năm trước bà chỉ phát huy được hai ba thành chiến lực mà thôi, bởi vì mỗi lần bà động thủ, chỉ cần hành động quá mạnh thì lập tức cơn đau kéo tới.
Bởi vậy không thể phát huy quá nhiều sức mạnh, nhưng dù cho như vậy trong Phương Phủ thì bà chiến lực cũng xếp hàng thứ hai, chỉ thua mỗi Phu Quân của bà thôi.
Mặc dù ám thương không đến mức chuyển biến tốt, nhưng có thể kéo chậm nó chuyển biến xấu, điều này làm cho mọi người càng thương yêu Phương Thần nhiều hơn.
Bọn họ xem hắn như phúc tinh ông trời ban cho Phương Gia vậy, mỗi ngày đều dùng ánh mắt nhìn bảo bối quan sát hắn.
Làm cho Phương Thần cảm giác quái quái, tâm can run rẩy, cúc hoa xiết chặt, hắn trong lòng tự nhủ, không phải là gia gia cùng Hạ quản gia có ham muốn đặc biệt chứ.
Bởi vì người này mỗi khi nhìn hắn ánh mắt toát lên chút vẻ hèn mọn, nên làm hắn tưởng lầm, thật bà bọn họ mỗi khi nhìn Phương Thần.
Trong ánh mắt đều toát ra chút hi vọng, hi vọng hắn lại sáng tạo ra một môn võ học mới nữa, nếu càng sáng tạo một môn võ học có thể trị khỏi ám thương của lão phu nhân luôn thì càng tốt.
Cho nên thần tình mới xuất hiện chút hèn mọn như vậy, cũng may đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Phương Thần thôi, nếu như Phương lão mà biết được suy nghĩ của hắn, lão không hộc máu ba lít không thể.
Hắn không biết cử chỉ vô tâm của hắn, làm cho Phương Gia tình cảnh nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, dù sao trước đó mấy năm.
Bởi vì mấy người bọn họ ám thương trong cơ thể quá nặng, làm cho cảnh giới rất cao nhưng không phát huy ra bao nhiêu chiến lực.
Bởi vậy trình độ uy hiếp tới các thế lực khác suy yếu rất nhiều, nhưng từ hai năm trước bắt đầu, ba người bọn hắn bắt đầu bộc phát.
Bọn họ thường xuyên ra tay, nhất là có nhiều lần thích khách ghé thăm với số lượng lớn, có vẻ như là mấy thế lực cùng hợp tác thử thăm dò Phương Gia bọn họ.
Cho nên lần đó ba người cùng nhau bộc phát đại chiến, mặc dù chỉ là thiên về một bên đồ sát, nhưng cũng làm cho những người âm thầm quan sát biết được.
Ba người bọn họ chiến lực đang khôi phục, dù sao tình trạng cơ thể bọn họ đều bị thế lực khác tìm hiểu rõ ràng mười mấy năm rồi.
Cái này cũng vì mỗi năm đều có ngự y từ trong cung tới kiểm tra thân thể của bọn lão, một phần thì là lão Hoàng Đế bày tỏ quan tâm với Phương lão.
Còn ngầm thì chủ yếu là thăm dò, mặc dù Phương lão biết, nhưng lão cũng không từ chối, nếu như không để cho ngự y biết tình hình cơ thể của lão,.
Thì rất nhiều người sẽ ngồi không yên, bọn họ sẽ nghĩ rằng bởi vì chiến lực lão tụt quá lợi hại, cho nên mới không dám để ngự y khám.
Lúc đó thì rắc rối liền lớn, phải biết trong đế quốc có biết bao nhiêu thế lực muốn nhìn Phương gia sụp đổ.
Nhất là có mấy lần Lão Nguyên Soái ra tay, lão diệt đi một số tổ chức sát thủ cở lớn, làm cho rất nhiều người hoảng sợ phát hiện.
Phương Nguyên Soái đã có thể bộc phát bảy thành chiến lực, nhìn như vẫn chưa thể bộc phát toàn bộ, chỉ là bảy thành thôi.
Nhưng hiện tại trong đế quốc cảnh giới của lão là cao nhất rồi, cho dù chỉ bảy thành nhưng cũng đủ để tiêu diệt rất nhiều thế lực.
Phải biết trước đó mấy năm, nhất là cuộc chiến ở hoàng cung, lúc lão đánh với hai vị Nguyên Soái khác.
Bọn họ cảm nhận được dù cho cảnh giới của lão rất cao, nhưng vì ám thương quá nhiều, chiến lực chỉ phát huy được chưa đến một nửa.
Nhưng dù thế vẫn đè lên đánh hai Nguyên Soái khác, thậm chí còn làm hai người kia bị thương nặng, hiện tại lão phát huy ra bảy thành chiến lực.
Mà cảnh giới của lão hình như lại có đột phá nữa, nên làm cho rất nhiều thế lực bắt đầu sợ hãi, từ đó bọn họ bắt đầu từ bỏ việc ám sát Phương Thần rồi.
Ban đầu bọn họ còn muốn dùng việc này làm cho Phương lão chịu chút dày vò, nhưng hiện tại lão không chỉ không chịu chút dày vò nào.
Còn cảnh giới tiến mạnh, ám thương cũng chuyển biến tốt, bởi vậy nếu còn tiếp tục phái ám sát thì chỉ gia tăng tổn thất của bọn họ thôi.
Dù sao để huấn luyện ra những thích khách này tốn hao cũng không nhỏ, mà tốn nhiều nhất chính là thời gian.
Nếu trước đây bọn họ còn chịu được, nhưng hiện tại tình hình đế quốc căng thẳng, không còn thời gian cho bọn hắn bổ xung binh lực nữa.
Bởi vậy tiêu hao vô bổ là điều đàng xấu hổ, làm cho hai năm trở lại đây Phương Thần hầu như không bị thích khách ghé thăm lần nào.
Dù vậy Hạ quản gia vẫn thường xuyên bảo vệ bên cạnh hắn, ẩn hình hộ vệ bên cạnh không chút giảm bớt, còn có chút gia tăng nữa.
Nhưng vì bọn họ ẩn hình trong bóng tối bảo vệ, nên Phương Thần không phát hiện, dù sao cảnh giới của hắn kém bọn họ nhiều lắm.
. . . .
Bốn năm, cũng làm cho đế quốc thay đổi liên tục, chính lão Hoàng Đế thân thể cũng càng ngày càng yếu, hiện tại một tuần chưa chắc đã lên triều một lần.
Điều này làm cho thế cục ở Kinh Thành càng hỗn loạn hơn nữa, các thế lực lớn đã rục rịch chuẩn bị, mạch nước ngầm cuộn trào.
Không chỉ kéo cảnh giới đã lâu chưa từng buông lỏng của bà đột phá.
Còn làm cho ám thương tích lũy mấy chục năm được làm diệu đi rất nhiều, làm cho hai năm nay ám thương trong cơ thể của bà rất ít tái phát.
Không còn phải chịu đựng những cơn đau dằng vặt khi ám thương bộc phát nữa, chiến lực cũng có thể phát huy được năm sáu thành.
Phải biết mấy năm trước bà chỉ phát huy được hai ba thành chiến lực mà thôi, bởi vì mỗi lần bà động thủ, chỉ cần hành động quá mạnh thì lập tức cơn đau kéo tới.
Bởi vậy không thể phát huy quá nhiều sức mạnh, nhưng dù cho như vậy trong Phương Phủ thì bà chiến lực cũng xếp hàng thứ hai, chỉ thua mỗi Phu Quân của bà thôi.
Mặc dù ám thương không đến mức chuyển biến tốt, nhưng có thể kéo chậm nó chuyển biến xấu, điều này làm cho mọi người càng thương yêu Phương Thần nhiều hơn.
Bọn họ xem hắn như phúc tinh ông trời ban cho Phương Gia vậy, mỗi ngày đều dùng ánh mắt nhìn bảo bối quan sát hắn.
Làm cho Phương Thần cảm giác quái quái, tâm can run rẩy, cúc hoa xiết chặt, hắn trong lòng tự nhủ, không phải là gia gia cùng Hạ quản gia có ham muốn đặc biệt chứ.
Bởi vì người này mỗi khi nhìn hắn ánh mắt toát lên chút vẻ hèn mọn, nên làm hắn tưởng lầm, thật bà bọn họ mỗi khi nhìn Phương Thần.
Trong ánh mắt đều toát ra chút hi vọng, hi vọng hắn lại sáng tạo ra một môn võ học mới nữa, nếu càng sáng tạo một môn võ học có thể trị khỏi ám thương của lão phu nhân luôn thì càng tốt.
Cho nên thần tình mới xuất hiện chút hèn mọn như vậy, cũng may đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Phương Thần thôi, nếu như Phương lão mà biết được suy nghĩ của hắn, lão không hộc máu ba lít không thể.
Hắn không biết cử chỉ vô tâm của hắn, làm cho Phương Gia tình cảnh nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, dù sao trước đó mấy năm.
Bởi vì mấy người bọn họ ám thương trong cơ thể quá nặng, làm cho cảnh giới rất cao nhưng không phát huy ra bao nhiêu chiến lực.
Bởi vậy trình độ uy hiếp tới các thế lực khác suy yếu rất nhiều, nhưng từ hai năm trước bắt đầu, ba người bọn hắn bắt đầu bộc phát.
Bọn họ thường xuyên ra tay, nhất là có nhiều lần thích khách ghé thăm với số lượng lớn, có vẻ như là mấy thế lực cùng hợp tác thử thăm dò Phương Gia bọn họ.
Cho nên lần đó ba người cùng nhau bộc phát đại chiến, mặc dù chỉ là thiên về một bên đồ sát, nhưng cũng làm cho những người âm thầm quan sát biết được.
Ba người bọn họ chiến lực đang khôi phục, dù sao tình trạng cơ thể bọn họ đều bị thế lực khác tìm hiểu rõ ràng mười mấy năm rồi.
Cái này cũng vì mỗi năm đều có ngự y từ trong cung tới kiểm tra thân thể của bọn lão, một phần thì là lão Hoàng Đế bày tỏ quan tâm với Phương lão.
Còn ngầm thì chủ yếu là thăm dò, mặc dù Phương lão biết, nhưng lão cũng không từ chối, nếu như không để cho ngự y biết tình hình cơ thể của lão,.
Thì rất nhiều người sẽ ngồi không yên, bọn họ sẽ nghĩ rằng bởi vì chiến lực lão tụt quá lợi hại, cho nên mới không dám để ngự y khám.
Lúc đó thì rắc rối liền lớn, phải biết trong đế quốc có biết bao nhiêu thế lực muốn nhìn Phương gia sụp đổ.
Nhất là có mấy lần Lão Nguyên Soái ra tay, lão diệt đi một số tổ chức sát thủ cở lớn, làm cho rất nhiều người hoảng sợ phát hiện.
Phương Nguyên Soái đã có thể bộc phát bảy thành chiến lực, nhìn như vẫn chưa thể bộc phát toàn bộ, chỉ là bảy thành thôi.
Nhưng hiện tại trong đế quốc cảnh giới của lão là cao nhất rồi, cho dù chỉ bảy thành nhưng cũng đủ để tiêu diệt rất nhiều thế lực.
Phải biết trước đó mấy năm, nhất là cuộc chiến ở hoàng cung, lúc lão đánh với hai vị Nguyên Soái khác.
Bọn họ cảm nhận được dù cho cảnh giới của lão rất cao, nhưng vì ám thương quá nhiều, chiến lực chỉ phát huy được chưa đến một nửa.
Nhưng dù thế vẫn đè lên đánh hai Nguyên Soái khác, thậm chí còn làm hai người kia bị thương nặng, hiện tại lão phát huy ra bảy thành chiến lực.
Mà cảnh giới của lão hình như lại có đột phá nữa, nên làm cho rất nhiều thế lực bắt đầu sợ hãi, từ đó bọn họ bắt đầu từ bỏ việc ám sát Phương Thần rồi.
Ban đầu bọn họ còn muốn dùng việc này làm cho Phương lão chịu chút dày vò, nhưng hiện tại lão không chỉ không chịu chút dày vò nào.
Còn cảnh giới tiến mạnh, ám thương cũng chuyển biến tốt, bởi vậy nếu còn tiếp tục phái ám sát thì chỉ gia tăng tổn thất của bọn họ thôi.
Dù sao để huấn luyện ra những thích khách này tốn hao cũng không nhỏ, mà tốn nhiều nhất chính là thời gian.
Nếu trước đây bọn họ còn chịu được, nhưng hiện tại tình hình đế quốc căng thẳng, không còn thời gian cho bọn hắn bổ xung binh lực nữa.
Bởi vậy tiêu hao vô bổ là điều đàng xấu hổ, làm cho hai năm trở lại đây Phương Thần hầu như không bị thích khách ghé thăm lần nào.
Dù vậy Hạ quản gia vẫn thường xuyên bảo vệ bên cạnh hắn, ẩn hình hộ vệ bên cạnh không chút giảm bớt, còn có chút gia tăng nữa.
Nhưng vì bọn họ ẩn hình trong bóng tối bảo vệ, nên Phương Thần không phát hiện, dù sao cảnh giới của hắn kém bọn họ nhiều lắm.
. . . .
Bốn năm, cũng làm cho đế quốc thay đổi liên tục, chính lão Hoàng Đế thân thể cũng càng ngày càng yếu, hiện tại một tuần chưa chắc đã lên triều một lần.
Điều này làm cho thế cục ở Kinh Thành càng hỗn loạn hơn nữa, các thế lực lớn đã rục rịch chuẩn bị, mạch nước ngầm cuộn trào.
/64
|