Chiến Thất Quốc

Chương 28 - Chương 28

/57


CHƯƠNG 28 – TAM CÔNG CỬU KHANH

Cư nhiên đánh mất thần khí ngay dưới đáy mắt như thế.

Án mất trộm trong cung đình gây nên tai họa cho toàn thành, Doanh Chính phái binh lục soát vương cung, kế tiếp mở rộng mạng lưới bao trùm khắp cả Hàm Dương, nhưng lùng sục kiểu trải thảm vẫn không mang về bất cứ kết quả nào.

Hạo Nhiên không cách nào lý giải nổi, hai món gương đàn đã hỏng, chẳng khác chi sắt vụn, người ở thời đại này muốn chúng để làm gì? Ngay cả mình cũng không biết làm sao để điều khiển hai món thần khí đó chứ đừng nói tới bọn trộm cắp.

Bạch Khởi suy nghĩ cẩn thận, nói: “Chắc không phải cái thứ thoát ra từ Thái hồ ngày trước…”

Hạo Nhiên nói: “Nếu Xi Vưu ở đây thì làm sao có thể qua mặt chúng ta được? Cho dù ta không phát hiện ra, nhưng Hồ Tự và Hỉ Mị đều có tu vi kim tiên hơn ngàn năm, cộng thêm lão Trâu Diễn ngơ ngơ ngáo ngáo…Xi Vưu tuyệt không thể vào cung”

Tử Tân ngẫm lại thấy cũng phải, nhị yêu trong cung Hàm Dương có năng lực cực mạnh, cộng thêm sự có mặt của lưỡng đại thần khí chuông kiếm, gần như có thể chống đỡ được chiến lực của cả tiên giới Côn Lôn. Khổ cực tìm kiếm gần cả tháng như thế, giờ thần khí cư nhiên không cánh mà bay.

Trâu Diễn dùng cỏ thi, mai rùa, lục hào, thuật quan tinh này nọ để bói toán, cuối cùng đưa ra một kết luận.

“Thiên đạo âm u, thuận theo tự nhiên, lúc này là hung, nhưng về sau sẽ chuyển cát, không thể cưỡng cầu” Trâu Diễn cười nói.

Hạo Nhiên phiền chán uể oải, gật gật đầu lấy lệ, khi Trâu Diễn cúi đầu xuống, trong mắt lão chợt lóe hồng quang, nói: “Thái phó đã chuẩn bị đại thuyền thế nào rồi? Lão hủ cũng hơi muốn ra khơi cùng, để nhìn ngắm cảnh đời”

Để Trâu Diễn đi bất quá chỉ là tăng thêm một người không đáng kể thôi, tuy Trâu Diễn là thần côn, nhưng thuật quan tinh cũng có chút tâm đắc, không thể thiếu khi đi lại trên biển. Hạo Nhiên thuận miệng đồng ý rồi vội vã rời đi xem xét tiến trình đóng thuyền.

Ngoài cung Hàm Dương, chiếc đại thuyền bên sông Kinh cư nhiên đã hoàn thành được chín phần, Lý Tư đốc công, Từ Phúc chắp tay đứng bên bờ sông lạnh nhạt quan sát.

Hơn trăm người lao công đang vất vả quét nước sơn dưới đáy thuyền, Hạo Nhiên thầm nghĩ làm hoàng đế đúng là cũng có điểm tốt, chuyện gì cũng chỉ cần phân phó một tiếng là tự nhiên có người khác đi làm.

Nhưng chỉ mất vẻn vẹn một tháng mà đã làm ra chiếc thuyền to như vầy, ngay cả Hạo Nhiên cũng khó lòng tin nổi, y hỏi Lý Tư: “Trữ quân đi đâu tìm được nhiều vật liệu như vậy, mới có mấy ngày mà đã đóng ra thứ này?”

Lý Tư kiến lễ với Hạo Nhiên, cười nói: “Chiếc thuyền này vốn đã được hạ từ nhiều năm trước, định ra biển tìm hai vị Thái phó đấy”

Hạo Nhiên hơi ngẩn người, hỏi: “Tìm ai?”

Lý Tư giải thích: “Tư ở Thủ Dương sơn từng nghe vài vị tiên nhân bảo rằng ngoài biển có tiên sơn, tên gọi Bồng Lai. Khi đó hai vị Thái phó không rõ tung tích, ta đành phải về Hàm Dương bẩm báo đại vương, Trữ quân cho rằng Thái phó đã rời phàm trần, bèn cố ý muốn tìm, nên sai người thu nhặt long cốt, chuẩn bị chế tạo chiếc thuyền này”

Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Cho rằng hai ta từ chức rồi hử”

Lý Tư lại trêu ghẹo: “Trữ quân còn bảo muốn cùng thái tử Đan lên chiếc thuyền này, giương buồm ra biển…Khi đó quấy đến độ Lữ tướng, Tiên vương và Thái hậu sứt đầu mẻ trán, gây ra chút hỗn loạn. May mà hai vị Thái phó trở về kịp thời”

Từ Phúc chen miệng vào: “Nếu không có tiên duyên, tìm đến tiên nhân cũng vô dụng”

Lý Tư cười cho qua chuyện, gọi liền liền mấy tiếng, tiến lên xem xét, chỉ còn lại hai người Từ Phúc và Hạo Nhiên đứng bên bờ sông.

Hạo Nhiên thuận tay làm động tác “Mời”, nói: “Sư đệ đi theo ta, có vài chuyện muốn nói với ngươi”

Từ Phúc dường như rất ngạc nhiên đối với xưng hô này, đuổi theo bước chân Hạo Nhiên, hai người chầm chậm đi dọc ven bờ sông, Từ Phúc đánh giá Hạo Nhiên, sau đó cười nói: “Trông tuổi Thái phó không quá hai mươi…”

Hạo Nhiên cười nói: “Mười chín, còn ngươi?”

Từ Phúc đáp: “Hai mươi hai”

Hạo Nhiên nói: “Nhập sư môn trước thì làm lớn, nếu không phải thấy ngươi sử dụng Tru tiên kiếm trận kia, ta vốn không biết ngươi là đồng môn…”

Từ Phúc hỏi: “Tru tiên kiếm trận?”

Hạo Nhiên giơ tay gọi một tên lính Tần tới, rút trường kiếm bên hông hắn ra, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vô hình ngự hữu hình, cửu thiên cửu địa, diệt sạch tiên ma, đi_____!”

Nói xong chỉ trườg kiếm lên trời, khẽ giật tay trái, nơi đang đứng tức khắc cát đá bay mịt mù, vô số kiếm quang bạch sắc san bằng mặt đất lướt lên, tiếng vù vù vang không dứt, chúng vờn quanh vóc dáng thon dài của Hạo Nhiên xoay tròn thần tốc, hệt như lốc xoáy vút lên trời cao!

Mọi người bên bờ sông tề thanh kinh hô, Hạo Nhiên giật cổ tay, thu kiếm, kiếm ảnh đầy trời tầng tầng lớp lớp nhập vào phàm binh trong tay, Hạo Nhiên giao thanh trường kiếm lại cho tên lính Tần kia.

Hạo Nhiên nói: “Sư phụ chỉ truyền cho ngươi Tru tiên kiếm trận thôi à?”

Từ Phúc không đáp, đứng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Hạo Nhiên, nói: “Nếu đã có bản lĩnh này, vì sao không diệt con yêu nghiệt trong cung kia?”

Hạo Nhiên bật cười: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, Hồ Tự không phải tai họa”

Nhưng Từ Phúc dường như rất phẫn nộ, nắm quyền nói: “Không phải tai họa?! Hồ yêu *** loạn cung cấm, cả thiên hạ đều biết, ả xúi Tần quân làm ra những chuyện hung ác, trận chiến Lục quốc binh vây Hàm Dương tại Lạc Hà đã giết sạch sáu vạn phàm nhân ta, còn bảo không phải tai họa?!”

Từ Phúc cực kỳ kích động, nói: “Ngươi thân là Thái phó một nước, lại là người tu tiên, như Mặc quy Hàn, Bàng quy Ngụy, Khổng quy Lỗ; thế nhưng lại trơ mắt nhìn hồ yêu tàn sác bách tính Lục quốc ta…Ngươi…Ngươi và con yêu nghiệt kia là cùng một giuộc!”

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Sư đệ, ta cũng đã từng nghĩ giống như ngươi vậy, sau mới biết thiên đạo vô vi, có đôi khi ngươi cho rằng đó là biện pháp giải quyết tốt nhất, nhưng đối với những người khác mà nói thì không phải như vậy”

Hạo Nhiên lại nghiêm mặt: “Huống chi Hồ Tự cũng chẳng làm gì hết, nàng ta bất quá chỉ muốn nói chuyện yêu đương mà thôi”

Từ Phúc một tay nắm quyền, nhìn Hạo Nhiên thật lâu, không ngừng thở dốc, giống như muốn vung một đấm qua, nhưng lo ngại về tu vi giữa hai người, rốt cuộc cẫn không dám.

Hạo Nhiên nói: “Vào sư môn trước làm lớn…”

Từ Phúc tức giận nói: “Ngươi không phải sư huynh ta! Dù tu vi có mạnh tới đâu, nhưng đánh mất nhân tâm, thì có khác gì lũ yêu nghiệt?!” Nói xong đẩy Hạo Nhiên lảo đảo, nổi giận đùng đùng quay lưng bỏ đi.

Hạo Nhiên đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ một hồi, rồi gật đầu cười nói: “Chờ ngươi gặp sư phụ xong mới biết thế nào là yêu nghiệt”

Hôm sau đồng nam đồng nữ được chiêu mộ từ khắp các nơi trên toàn quốc tới lên thuyền, Doanh Chính đích thân dẫn chúng thần ra bờ sông đưa tiễn, Từ Phúc lĩnh đội lái thuyền rời Hoàng Hà, hướng tới Đông hải.

Hạo Nhiên đứng bên bờ Lạc hà dõi mắt nhìn Tử Tân rời đi. Doanh Chính nói: “Ngươi không đi thật à?”

Hạo Nhiên lắc lắc đầu, nói: “Trong nước vốn cần một người ở lại trông coi, hiện nay đám thần khí vứt đi kia không biết đã ở nơi nào, động hướng của Tà thần chưa rõ, nếu hai người chúng ta đi hết, lỡ có biến cố thì không còn ai chế trụ được”

Dù Doanh Chính cố gắng che giấu, nhưng vẫn lộ ra một phần vui sướng nhàn nhạt: “Thái phó đừng lo lắng quá, Trâu sư bảo hết thảy đều có định số. Quả nhân còn có…Ách…”

Hạo Nhiên bật cười: “Xưng vua xưng chúa làm chi, cứ nói đi”

Doanh Chính nói: “Ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi, nhân lúc trọng phụ…Nhân lúc Lã tặc còn chưa về”

Đại thuyền rời đường sông, Tử Tân đứng ở đầu thuyền trông về chúng thần Hàm Dương, mãi đến khi Hạo Nhiên đã trở thành một chấm đen nhỏ mới xoay người vào khoang thuyền.

Trâu Diễn thấy Tử Tân cầm trong tay một vật sáng bóng màu đen, bèn cười hỏi: “Huyên hả?”

Tử Tân gật gật đầu: “Do tiên sư tặng, Huyền quy ngọc huyên”

Trâu Diễn như có ý muốn xem thử, nhưng Tử Tân không đưa cho, chỉ cười khiêm nhường, cả ngày nắm chiếc huyên đó trong tay không rời, dù chỉ chốc lát.

Trong cung Hàm Dương, Lý Tư trải một tấm da dê ra, bên trên ghi đầy tên người, chức quan và mũi tên chỉ hướng quan hệ, rắc rối phức tạp đến độ ngay cả Hạo Nhiên nhìn vào cũng choáng váng cả đầu: “Nhân sự trong triều ngươi nên hỏi Tử Tân mới đúng, bằng không hỏi mẹ ngươi cũng được”

Doanh Chính hơi trầm ngâm, nói: “Chuyện này cần phải bảo mật, không thể để lộ phong thanh”

Lý Tư giải thích: “Hiện trong triều thiết lập hai chức tả hữu tướng, tả tướng Lã Bất Vi nắm toàn bộ đại quyền, hữu tướng từ sau khi Tự Phạm Tùy cáo lão vẫn bỏ trống, thái hậu mấy lần tiến cử hữu tướng đều bị Lã tặc bác bỏ, Trữ quân lệnh Tư nghĩ biện pháp giải quyết, Tư nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách khôi phục chế độ Tam công cửu khanh tiền triều để tác động triều đình thì mới có thể tước bớt thế chuyên quyền của Lã tặc”

Hạo Nhiên mỉa mai: “Thái hậu mấy lần tiến cữ hữu tướng, hữu tướng nào? Lao Ái?”

Doanh Chính đáp: “Ngươi” Xong cùng Hạo Nhiên nhìn nhau.

Hạo Nhiên suýt nữa bật ngửa, nói: “Ai mượn nàng ta…Quên đi” Hạo Nhiên thực sự dở khóc dở cười, nói tiếp: “Vậy hiện giờ ta phải làm gì đây?”

Doanh Chính nói: “Hiện trong triều có sáu phần quan văn võ do Lã tặc bồi dưỡng, hai phần là người của thái hậu và tiên vương, nếu cùng bác bỏ đề nghị này, e rằng sẽ rất phiền toái, ngày mai Lã tướng tuần quốc xong về Hàm Dương, Quả…ta định để Lý Tư đề xuất ý kiến này ngay trên triều, ngươi phải giúp ta”

Hạo Nhiên nói: “Tam công cửu khanh phải chọn ai?”

Doanh Chính đáp: “Tam công là Thái phó, Thái úy và Ngự sử đại phu; còn Cửu khanh…”

Hạo Nhiên hỏi: “Lã Bất Vi làm Ngự sử đại phu?

Doanh Chính nhíu mày nói: “Thái phó chưởng văn, Thái úy chưởng võ; Ngự sử đại phu chuyên quản chuyện đàn áp bách quan, không làm yếu vụ, liên quan gì tới hắn?”

Hạo Nhiên hỏi: “Thế Lã Bất Vi làm gì?”

Doanh Chính đáp: “Không có phần của hắn. Thái phó là ngươi, Thái úy Vương Tiễn, Ngự sử đại phu Phùng Cao…”

“…”

Hạo Nhiên biến sắc: “Chính nhi, tuyệt đối không thể!”

Doanh Chính phất long tụ nói: “Tại sao không thể? Ta đây là muốn kích cho Lã tặc nổi giận ngay trước triều đấy, xong ngươi một kiếm chém chết hắn…”

Lúc này Hạo Nhiên mới thực sự khổ không chỗ nói: “Vậy không được, sửa đổi chút thôi, gạt bỏ Thái phó đi, đổi thành Thừa tướng…”

Doanh Chính nhướng mày nhìn Hạo Nhiên, cao giọng nói: “Vì sao không được?”

Hạo Nhiên hít vào một hơi, nói: “Đại Tần không thể thiếu Lã Bất Vi, tuy hắn đáng chết, nhưng mấy năm nay nếu không có hắn nắm quyền, thì thương, binh, muối, sắt của quốc gia đều không thể tích đủ để huy sư diệt Lục quốc”

Doanh Chính lạnh lùng nói: “Ngay cả ngươi cũng không thể?”

Hạo Nhiên nói: “Ta không thạo chính trị, Tử Tân cũng không thể”

Doanh Chính nói: “Không thạo có thể học, giết Lã Bất Vi trước tính sau”

Hạo Nhiên biết tính tình bướng bỉnh của Doanh Chính lại muốn phát tác, không ngờ nó nén giận được lâu như vậy, cư nhiên đã trù bị hết âm mưu ngoan độc, muốn diệt trừ triệt để vây cánh Lã thị, nếu Tử Tân ở đây hẳn có thể giáo huấn khiến Doanh Chính á khẩu, nhưng mình thì không có bản lĩnh đó.

Hạo Nhiên: “Ngươi hãy nghe ta nói, quên mất mẫu hậu ngươi từng bảo gì rồi sao?”

Doanh Chính im lặng không đáp, Lý Tư đứng ở một bên câm như hến, hồi lâu sau, Doanh Chính nói: “Lao Ái là do hắn đưa vào cung…”

Hạo Nhiên cắt ngang: “Ta có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngày nào ta và Tử Tân còn ở Tần quốc, thái hậu sẽ không phế ngươi”

Doanh Chính vẫn không lên tiếng.

Hạo Nhiên nói: “Đề xuất phế tả hữu tướng, phủ diêm thiết ngày mai, chỉ cần ngươi nghe theo lời ta, lùi một bước, để Lã Bất Vi giữ chức Thừa tướng, ta tin rằng đề nghị này có thể thành, bất quá là nhịn hắn thêm một thời gian nữa”

Rốt cuộc Doanh Chính đáp: “Được rồi”

Hạo Nhiên lại trầm giọng nói: “Đừng có làm cái kiểu trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ đó, lúc tảo triều nếu ta thấy ngươi đổi ý, ta sẽ bỏ đi thẳng…”

“Biết rồi!” Doanh Chính mất kiên nhẫn quát.

Hạo Nhiên gật gật đầu: “Còn chuyện gì muốn hỏi nữa không?”

Doanh Chính thở ra, nói: “Không” Xong ánh mắt dời xuống mặt đất.

Hạo Nhiên: “Có gì thì nói đi”

Lý Tư biết sư đồ hai người có chuyện muốn nói, bèn thức thời lui ra.

Trong thư phòng yên tĩnh vô cùng, đến độ châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Doanh Chính trầm ngâm thật lâu, sau đó hỏi: “Ngươi…gần đây không vui sao?”

Hạo Nhiên mỉm cười, nói: “Giờ tốt rồi, đừng nghĩ nhiều”

Hạo Nhiên rời ngự thư phòng, ôm gối ngồi trong ngự hoa viên, đưa mắt nhìn vườn hoa trong màn đêm đen nhánh, ngẫm nghĩ chốc lát rồi móc một chiếc bạch ngọc huyên to cỡ bàn tay từ trong ngực ra.

Tử Tân nằm ngửa người thành hình chữ “Đại” trong khoang thuyền, đang ngủ say sưa, ngáy khò khò như sấm, trong tay vẫn nắm chặt chiếc hắc huyên nọ.

Hạo Nhiên đưa ngón tay vuốt ve ngọc huyên trắng, cười nói: “Gian thần gọi hôn quân, gian thần gọi hôn quân, nghe được xin trả lời. OVER”

Ngọn gió xuân hạ giao mùa thổi qua hoa viên, Hạo Nhiên chờ giây lát, không nghe đáp lời, chỉ có tiếng gió thổi qua lỗ huyên phát ra tiếng vù vù, lại qua một hồi nữa, bạch huyên liền truyền tới giọng nói ngáy ngủ của Tử Tân.

“Ưm ưm, thánh minh thiên tử nhận được, đang ngủ, chứng hạ sàng khí* rất nặng, ngươi tự đi tìm bào cách đi, OVER” [*chứng bực bội khi vừa ngủ dậy]

Hạo Nhiên bật cười: “Đừng ngủ nữa, nói cho ngươi một việc, ngày mai, đồ nhi của ngươi muốn tước quan diêm thiết và tả hữu tướng, lập Tam công cửu khanh trên triều đấy. Sợ bị người ta bác bỏ, nên sai ta khẩu chiến quần thần, miệng lưỡi ta vụng về, đến lúc đó còn phải nương nhờ đại vương giúp cho…”

Tử Tân cầm hắc huyên, trầm mặc nghe một hồi, rồi gật gật đầu nói: “Để Cô nghĩ kỹ đã, tảng sáng ngày mai sẽ tìm ngươi”

Tử Tân mới ngủ một nửa đã bị dựng dậy, cảm thấy hơi váng đầu, bèn ra bờ sông tìm hứng gió lạnh, để làm đầu óc thanh tỉnh hơn chút, hắn đứng sừng sững bên mạn thuyền chốc lát, chợt lỗ tai khẽ động, phát hiện điều khác thường, giống như nghe thấy tiếng khóc của hài đồng.

Tử Tân lặng lẽ men theo cầu thang mạn đi xuống, tiếng khóc kia càng rõ ràng hơn, đang từ trong khoang thuyền truyền tới.

Tử Tân nín thở, nấp vào đống thùng gỗ chất chồng, trông về phía giường chung, chỉ nghe một nam hài khóc lóc nói: “Đau…”

Trâu Diễn cầm một cái bình đồng, kéo tay trái của bé trai kia, dùng kim đao cắt vào ngón tay nó, hứng lấy vài giọt máu, máu đồng nam theo miệng bình chảy xuống, Trâu Diễn vuốt vuốt đầu bé trai, dỗ dành: “Xong, không đau nữa, hứng xong rồi” Sau đó cho nó một miếng kẹo mạch nha, rồi quay lưng đi kéo tay phải của đứa bé gái khác, đồng thời thấp giọng gọi: “Aiz, dậy dậy…”

Lão ta muốn làm gì? Tử Tân thầm rùng mình, đưa mắt nhìn Trâu sư đi dài dài góp nhặt máu của ba ngàn đồng nam đồng nữ, lão lắc lắc bình đồng, làm nó phát ra tiếng vang khẽ, lúc này mới xoay người đi lên boong tàu.

Tử Tân càng nghi hoặc hơn, bèn bám theo sau.

/57

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status