Bảo hành 12 THÁNG
Giao hàng: Thời gian giao hàng từ 10 đến 12 ngày.
Lưu ý: Nếu quý khách muốn hủy, đổi, trả hàng vui lòng đọc điều khoản quy định Im im lặng lặng hồi tưởng giấc mơ giống như thật ấy, “hắn” trực tiếp chạy đi, ly khai nơi này, rời xa cỗ thi thể quỷ dị nằm trong quan tài màu vàng. Thế nhưng bước đi chưa được bao lâu, “hắn” lại dừng lại.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viên tại bến cảng Ngã Hành chắc chắn sẽ không để “hắn” lấy một chiếc xe mà rời đi. Hơn nữa bản thân “hắn” đã nhận lời của lão Perli, nếu cứ như vậy ly khai, tự nhiên đã vi phạm nguyên tắc làm người của “hắn”.
Về phần bộc lộ ra thân phận nhà huấn luyện pokemon, hướng về những thiếu niên, thiếu nữ kia nói rằng ở nơi này là một chỗ ma quỷ, dưới mặt đất có chôn một thi thể đầy khủng bố, do đó nên thoát đi nơi này càng sớm càng tốt, chạy càng xa càng tốt là biện pháp không thiết thực.
- Ai… Vẫn là thực lực còn quá nhỏ yếu.
Nếu như thực lực “hắn” khôi phục chút ít, ít ra “hắn” còn có thể mò được vài thông tin hữu ích từ sinh mệnh trí năng, cũng như dùng lực lượng tinh thần áp chế thi thể kia. “Hắn” có cái tự tin ấy.
Song vào lúc này, nếu “hắn” để lộ ra bản thân có 2 con pokemon, chỉ đạo chúng vô cùng thành thạo và lưu loát như đã được tập luyện cả ngàn lần, thì thân phận nhà huấn luyện pokemon của “hắn” cũng lộ ra. Bởi vậy, vấn đề pokemon của “hắn” từ đâu mà có, “hắn” trở thành nhà huấn luyện pokemon từ khi nào thì một vài nhà huấn luyện pokemon chỉ cần tìm hiểu liền có thể biết được đôi chút. Hiển nhiên khi “hắn” lộ ra mánh khóe, họ sẽ bức tới, “hắn” liền năng lực phản kháng đều không có. Do đó chỉ vì thoát ly nguy hiểm của hiện tại mà đặt bản thân mình vào vòng nguy hiểm lớn hơn nữa là hành động cực kỳ không sáng suốt.
- Được rồi, hay vẫn là tiếp tục ở lại chỗ này. Chỉ cần không xâm nhập vùng cấm kia thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ lại cũng kỳ quái, những người này như thế này làm sao chỉ tùy ý tìm xem liền có thể tìm tới địa phương này? Vận khí thật sự là tốt đến thần kỳ.
Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng “hắn” hạ quyết định, không có ly khai nơi này.
Căn cứ suy đoán của “hắn”, chỉ cần không bước vào phạm vi kia là được. Không bước vào thì chắc chắn nó chẳng ảnh hưởng gì, cũng chẳng thể nào làm “hắn” bị thương được, cho nên vấn đề cũng không phải là lớn.
Quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang vui đùa cùng mọi người, “hắn" nhíu mày, đi tới.
- Tiểu thư Perli, ta đề nghị ngươi và mọi người không nên đi qua khu rừng bên trái.
“Hắn” chỉ về phía nơi chôn thi thể quỷ dị mà khuyên bảo Swally.
Swally nhìn về phía “hắn”, có chút chán ghét, thân thể nhích qua một bên:
- Vì cái gì?
Đối với động tác của thiếu nữ, hiển nhiên “hắn” thấy được, nhưng không có phát tác lửa giận:
- Ồ, bên kia có rất nhiều rắn rết, thậm chí là có cả ếch độc, do vậy cần cẩn thật một chút.
- Há, đã biết.
Swally không kiên nhẫn lắc lắc bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt rũ xuống, không nhìn “hắn” nữa.
- Được rồi.
Trên mặt thiếu niên ngay cả nụ cười cũng không có, bỏ ra hai chữ ngắn ngủi liền quay người lại nhìn về khu rừng quỷ dị kia.
Ở bên cạnh, thiếu nữ có hai mắt màu lam thấy thế, cặp môi đỏ mọng hơi mím lại, nhưng lại không có lên tiếng, chỉ thở dài khe khẽ.
“Hắn” chỉ có ý tốt nhắc nhở, nhưng lại nhận được kết quả như thế. Thế là “hắn” mặc kệ, không để ý tới những người này, trực tiếp quay người bước đi.
…
Mọi việc lặng lẽ trôi qua, một ngày bình thản cũng qua đi.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viện cực kỳ hưởng thụ ngày cắm trại dã ngoại hôm nay. Bọn họ không ngừng tổ chức thi câu cá, liên tục chơi trò chơi, âm thanh cười đùa và vui sướng vang lên không ngừng.
“Hắn” chỉ ngồi lẳng lặng gần mặt hồ, nhìn những khóm cỏ lau đung đưa trong gió, điều chỉnh lại tinh thần.
Về phần cái khu rừng rậm có chôn bộ thi thể quỷ dị kia thì “hắn” đã nhắc nhở bọn họ rồi. Nếu như những người này không nghe lời khuyên, tự ý đi tới nơi đó, vậy thì cũng hết cách rồi, “hắn” vốn đã hết lòng, nên làm gì đều đã làm. Nếu họ tự tìm đường chết như thế thì dĩ nhiên không có quan hệ gì tới “hắn”.
Còn nữa, đối với những kẻ kiêu căng và tự đại như thế này, nếu như “hắn” mạnh mẽ đứng ra ngăn cản bọn họ thì cũng không ngăn cản được, thậm chí có thể sẽ bị trào phúng vài câu. Bọn họ đúng là phiền thấu, còn không bằng tập trung suy nghĩ và sắp xếp kế hoạch cho thời gian sắp tới.
“Trước hết phải kiếm nhiều kim tệ, tiếp đó đến học viện Thanh Sơn. Cố gắng trau dồi kiến thức từ bên đó, bỏ tiền cải thiện thể chất và linh quang của bản thân và pokemon. Cố gắng lấy được vị trí cao để nhận được tài nguyên dồi dào mà tăng cường tốc độ phát triển. Sau đó cố gắng thu phục được 3 con pokemon nữa.”
“Hắn” phân tích. Đương nhiên là linh quang của “hắn” không đủ để điều khiển 5 con pokemon cùng lúc, nhưng để dự phòng những trường hợp ngoài ý muốn thì cần phải có đầy đủ loại pokemon tương ứng. Hiển nhiên bị người khác kéo vào trong nước, ngươi không thể dùng pokemon hệ lửa hay pokemon hệ bay rồi.
Hiện tại “hắn” đã có một con pokemon có thể dùng phi hành cùng một con pokemon tác chiến trên mặt đất. Cho nên trước hết cần một con pokemon hệ nước hoặc hệ băng, tiếp đến là một con pokemon hệ ma. Đó là hai loại pokemon cần phải có, còn 3 con sau có thể từ từ bổ sung.
Pokemon hệ nước không chỉ có tác dụng chiến đấu trong nước, nó còn kiêm luôn làm thuyền vượt biển. Giữa đại dương bao la không thể bắt con Butterfree kéo theo bản thân bay mãi được, càng không thể bơi mệt rồi nghỉ, nó không thể nào giống như đi lại trên mặt đất. Ở đây nó rất cần thiết cho một kẻ nghèo rách mồng tơi cùng với không có pokemon biết bay nào mạnh mẽ.
Pokemon hệ ma là cái cần phải có. Không thể nào dùng công kích vật lý đi đánh với một con pokemon hệ ma được, mà chỉ có thể dùng chính loài pokemon hệ ma đấu với nhau, ở đây cũng trừ khi pokemon của “hắn” mạnh hơn pokemon hệ ma của đối thủ quá nhiều. Mặt khác, nhằm đề phòng bị ám toán thì pokemon hệ ma chính là ưu tiên.
Nếu như “hắn” giàu nứt vách đổ tường, có lẽ “hắn” đã mua đủ bộ 5 pokemon siêu nhân: pokemon dùng cho trinh thám, pokemon tấn công trên không, pokemon tấn công dưới nước, pokemon tấn công loại năng lực siêu nhiên và pokemon trị liệu. Không may là “hắn” nghèo rớt mồng tơi nên “hắn” chỉ có thể tiến bước từng chút một.
Và nếu như “hắn” có nhiều tiền, có lẽ “hắn” cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, cứ đập tiền vào nâng cao phẩm chất pokemon, cứ đập tiền vào làm cho tố chất thân thể tốt hơn, thế là khỏi lo nghĩ.
Yên lặng suy nghĩ lấy tương lai, bỗng nhiên vào ngay lúc đó, trước mặt “hắn” xuất hiện một cô gái.
- Này, ngươi có thể giúp ta chút việc sao?
“Hắn” ngẩng đầu lên, trông thấy cô gái mắt lam thanh thuần, hỏi:
- Có chuyện gì không?
Thiếu nữ mắt lam hướng về “hắn” mỉm cười, khuôn mặt khả ái, thanh thuần như hoa sen lan tràn, quay đầu lại chỉ về chiếc xe ngoài cùng:
- Xin nhờ ngươi giúp ta chuyển cái rương trên xe xuống. Rương đó có đồ dùng và vật dụng làm bếp, cần thiết để nướng thức ăn.
Theo tay chỉ của cô gái, “hắn” nhìn về bên đó, ngẫm lại chỉ bất quá là tiện tay làm giúp mà thôi, liền gật gật đầu.
Trong lòng Hoàng Anh có chút buồn.
Trong xe của nàng, nàng mang rất nhiều đồ dùng, vật dụng làm bếp các loại, bàn ghế này nọ, tất cả đều đặt ở trong cái rương màu nâu ấy. Cái rương kia rất nặng, một hai người khó có thể dời xuống, nàng đã nhờ những người lái xe nhưng lại không dịch chuyển được nó. Mà nhờ những thiếu niên đang vui đùa bên kia lại hỗ trợ cũng không tốt lắm, dù sao bọn họ đều có thân phận là con cháu gia đình quý tộc và thương nhân. Nếu bọn họ hạ thấp thân thể khiêng đồ tại trước mặt những tên lái xe thì trong nội tâm e e rằng sẽ có chút không thoải mái.
Mà khi nghĩ đến “hắn”, trong nội tâm của nàng như có ánh đèn soi sáng.
“Ba người cùng khiêng, sẽ được chứ? Nhìn hắn cũng có cơ bắp mà.”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía “hắn”, lướt qua thớ cơ tay gần như gấp ba, bốn lần bắp tay của nàng, trong nội tâm tự hỏi.
- Là cái này sao?
Đang lúc Hoàng Anh đắm mình trong suy tưởng, “hắn” chỉ vào cái rương kia mà hỏi.
- Đúng thế.
Hoàng Anh trả lời trong vô ý thức.
“Hắn” nhìn về nó mà nhíu mày.
“Tại sao bọn họ không sử dụng pokemon?” – Hắn nhủ thầm.
Sau đó “hắn” cũng chợt hiểu. Các tiểu thư, công tử chỉ thích các loài pokemon xinh đẹp, bọn họ làm gì có pokemon xấu xí nhưng đầy sức mạnh? Cũng phải thôi, đối với bọn họ, loại pokemon có thân thể cường tráng và thực dụng làm sao có sức hút bằng một con pokemon xinh đẹp và nhỏ nhắn, loài có thể dễ dàng ôm trọn vào lòng mà âu yếm?
Về phần các tên lái xe thì cũng dễ hiểu. Những tên lái xe đều là tầng lớp bình dân không có khả năng trở thành nhà huấn luyện pokemon, hay sự thật đắng cay là họ chẳng có đủ tiền mua lấy một con pokemon. Thêm nữa, trừ hộ vệ, giới quyền quý chắc chắn không để những tên lái xe có khả năng uy hiếp đến tính mạng của con cái họ, vì thế giới quyền quý không cho những người lái xe đeo theo quả pokemon nào.
Trái ngược với suy nghĩ của Hoàng Anh. “Hắn” không cùng với hai người lái xe dùng tay nhấc cái rương lên, “hắn” rút ra một quả pokemon, bấm vào và chiếu xuống.
- Pa ras… Pa ras…
Con Paras vui vẻ chạy đến bên cạnh “hắn”, dùng thân cọ vào chân của “hắn”, hành động của nó cứ như là hành động của một con mèo vậy, mỗi tội nó không có kêu “meo”, nó cũng không có cái đuôi hay vểnh lên.
- Á…
Hoàng Anh thét lên, nàng nhanh chân co giò bỏ chạy ra xa chỗ này.
Đối với phụ nữ, đa phần mọi người đều không thích côn trùng và những loài có nhiều lông, Hoàng Anh lại nằm trong đa phần này.
Giao hàng: Thời gian giao hàng từ 10 đến 12 ngày.
Lưu ý: Nếu quý khách muốn hủy, đổi, trả hàng vui lòng đọc điều khoản quy định Im im lặng lặng hồi tưởng giấc mơ giống như thật ấy, “hắn” trực tiếp chạy đi, ly khai nơi này, rời xa cỗ thi thể quỷ dị nằm trong quan tài màu vàng. Thế nhưng bước đi chưa được bao lâu, “hắn” lại dừng lại.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viên tại bến cảng Ngã Hành chắc chắn sẽ không để “hắn” lấy một chiếc xe mà rời đi. Hơn nữa bản thân “hắn” đã nhận lời của lão Perli, nếu cứ như vậy ly khai, tự nhiên đã vi phạm nguyên tắc làm người của “hắn”.
Về phần bộc lộ ra thân phận nhà huấn luyện pokemon, hướng về những thiếu niên, thiếu nữ kia nói rằng ở nơi này là một chỗ ma quỷ, dưới mặt đất có chôn một thi thể đầy khủng bố, do đó nên thoát đi nơi này càng sớm càng tốt, chạy càng xa càng tốt là biện pháp không thiết thực.
- Ai… Vẫn là thực lực còn quá nhỏ yếu.
Nếu như thực lực “hắn” khôi phục chút ít, ít ra “hắn” còn có thể mò được vài thông tin hữu ích từ sinh mệnh trí năng, cũng như dùng lực lượng tinh thần áp chế thi thể kia. “Hắn” có cái tự tin ấy.
Song vào lúc này, nếu “hắn” để lộ ra bản thân có 2 con pokemon, chỉ đạo chúng vô cùng thành thạo và lưu loát như đã được tập luyện cả ngàn lần, thì thân phận nhà huấn luyện pokemon của “hắn” cũng lộ ra. Bởi vậy, vấn đề pokemon của “hắn” từ đâu mà có, “hắn” trở thành nhà huấn luyện pokemon từ khi nào thì một vài nhà huấn luyện pokemon chỉ cần tìm hiểu liền có thể biết được đôi chút. Hiển nhiên khi “hắn” lộ ra mánh khóe, họ sẽ bức tới, “hắn” liền năng lực phản kháng đều không có. Do đó chỉ vì thoát ly nguy hiểm của hiện tại mà đặt bản thân mình vào vòng nguy hiểm lớn hơn nữa là hành động cực kỳ không sáng suốt.
- Được rồi, hay vẫn là tiếp tục ở lại chỗ này. Chỉ cần không xâm nhập vùng cấm kia thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ lại cũng kỳ quái, những người này như thế này làm sao chỉ tùy ý tìm xem liền có thể tìm tới địa phương này? Vận khí thật sự là tốt đến thần kỳ.
Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng “hắn” hạ quyết định, không có ly khai nơi này.
Căn cứ suy đoán của “hắn”, chỉ cần không bước vào phạm vi kia là được. Không bước vào thì chắc chắn nó chẳng ảnh hưởng gì, cũng chẳng thể nào làm “hắn” bị thương được, cho nên vấn đề cũng không phải là lớn.
Quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang vui đùa cùng mọi người, “hắn" nhíu mày, đi tới.
- Tiểu thư Perli, ta đề nghị ngươi và mọi người không nên đi qua khu rừng bên trái.
“Hắn” chỉ về phía nơi chôn thi thể quỷ dị mà khuyên bảo Swally.
Swally nhìn về phía “hắn”, có chút chán ghét, thân thể nhích qua một bên:
- Vì cái gì?
Đối với động tác của thiếu nữ, hiển nhiên “hắn” thấy được, nhưng không có phát tác lửa giận:
- Ồ, bên kia có rất nhiều rắn rết, thậm chí là có cả ếch độc, do vậy cần cẩn thật một chút.
- Há, đã biết.
Swally không kiên nhẫn lắc lắc bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt rũ xuống, không nhìn “hắn” nữa.
- Được rồi.
Trên mặt thiếu niên ngay cả nụ cười cũng không có, bỏ ra hai chữ ngắn ngủi liền quay người lại nhìn về khu rừng quỷ dị kia.
Ở bên cạnh, thiếu nữ có hai mắt màu lam thấy thế, cặp môi đỏ mọng hơi mím lại, nhưng lại không có lên tiếng, chỉ thở dài khe khẽ.
“Hắn” chỉ có ý tốt nhắc nhở, nhưng lại nhận được kết quả như thế. Thế là “hắn” mặc kệ, không để ý tới những người này, trực tiếp quay người bước đi.
…
Mọi việc lặng lẽ trôi qua, một ngày bình thản cũng qua đi.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viện cực kỳ hưởng thụ ngày cắm trại dã ngoại hôm nay. Bọn họ không ngừng tổ chức thi câu cá, liên tục chơi trò chơi, âm thanh cười đùa và vui sướng vang lên không ngừng.
“Hắn” chỉ ngồi lẳng lặng gần mặt hồ, nhìn những khóm cỏ lau đung đưa trong gió, điều chỉnh lại tinh thần.
Về phần cái khu rừng rậm có chôn bộ thi thể quỷ dị kia thì “hắn” đã nhắc nhở bọn họ rồi. Nếu như những người này không nghe lời khuyên, tự ý đi tới nơi đó, vậy thì cũng hết cách rồi, “hắn” vốn đã hết lòng, nên làm gì đều đã làm. Nếu họ tự tìm đường chết như thế thì dĩ nhiên không có quan hệ gì tới “hắn”.
Còn nữa, đối với những kẻ kiêu căng và tự đại như thế này, nếu như “hắn” mạnh mẽ đứng ra ngăn cản bọn họ thì cũng không ngăn cản được, thậm chí có thể sẽ bị trào phúng vài câu. Bọn họ đúng là phiền thấu, còn không bằng tập trung suy nghĩ và sắp xếp kế hoạch cho thời gian sắp tới.
“Trước hết phải kiếm nhiều kim tệ, tiếp đó đến học viện Thanh Sơn. Cố gắng trau dồi kiến thức từ bên đó, bỏ tiền cải thiện thể chất và linh quang của bản thân và pokemon. Cố gắng lấy được vị trí cao để nhận được tài nguyên dồi dào mà tăng cường tốc độ phát triển. Sau đó cố gắng thu phục được 3 con pokemon nữa.”
“Hắn” phân tích. Đương nhiên là linh quang của “hắn” không đủ để điều khiển 5 con pokemon cùng lúc, nhưng để dự phòng những trường hợp ngoài ý muốn thì cần phải có đầy đủ loại pokemon tương ứng. Hiển nhiên bị người khác kéo vào trong nước, ngươi không thể dùng pokemon hệ lửa hay pokemon hệ bay rồi.
Hiện tại “hắn” đã có một con pokemon có thể dùng phi hành cùng một con pokemon tác chiến trên mặt đất. Cho nên trước hết cần một con pokemon hệ nước hoặc hệ băng, tiếp đến là một con pokemon hệ ma. Đó là hai loại pokemon cần phải có, còn 3 con sau có thể từ từ bổ sung.
Pokemon hệ nước không chỉ có tác dụng chiến đấu trong nước, nó còn kiêm luôn làm thuyền vượt biển. Giữa đại dương bao la không thể bắt con Butterfree kéo theo bản thân bay mãi được, càng không thể bơi mệt rồi nghỉ, nó không thể nào giống như đi lại trên mặt đất. Ở đây nó rất cần thiết cho một kẻ nghèo rách mồng tơi cùng với không có pokemon biết bay nào mạnh mẽ.
Pokemon hệ ma là cái cần phải có. Không thể nào dùng công kích vật lý đi đánh với một con pokemon hệ ma được, mà chỉ có thể dùng chính loài pokemon hệ ma đấu với nhau, ở đây cũng trừ khi pokemon của “hắn” mạnh hơn pokemon hệ ma của đối thủ quá nhiều. Mặt khác, nhằm đề phòng bị ám toán thì pokemon hệ ma chính là ưu tiên.
Nếu như “hắn” giàu nứt vách đổ tường, có lẽ “hắn” đã mua đủ bộ 5 pokemon siêu nhân: pokemon dùng cho trinh thám, pokemon tấn công trên không, pokemon tấn công dưới nước, pokemon tấn công loại năng lực siêu nhiên và pokemon trị liệu. Không may là “hắn” nghèo rớt mồng tơi nên “hắn” chỉ có thể tiến bước từng chút một.
Và nếu như “hắn” có nhiều tiền, có lẽ “hắn” cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, cứ đập tiền vào nâng cao phẩm chất pokemon, cứ đập tiền vào làm cho tố chất thân thể tốt hơn, thế là khỏi lo nghĩ.
Yên lặng suy nghĩ lấy tương lai, bỗng nhiên vào ngay lúc đó, trước mặt “hắn” xuất hiện một cô gái.
- Này, ngươi có thể giúp ta chút việc sao?
“Hắn” ngẩng đầu lên, trông thấy cô gái mắt lam thanh thuần, hỏi:
- Có chuyện gì không?
Thiếu nữ mắt lam hướng về “hắn” mỉm cười, khuôn mặt khả ái, thanh thuần như hoa sen lan tràn, quay đầu lại chỉ về chiếc xe ngoài cùng:
- Xin nhờ ngươi giúp ta chuyển cái rương trên xe xuống. Rương đó có đồ dùng và vật dụng làm bếp, cần thiết để nướng thức ăn.
Theo tay chỉ của cô gái, “hắn” nhìn về bên đó, ngẫm lại chỉ bất quá là tiện tay làm giúp mà thôi, liền gật gật đầu.
Trong lòng Hoàng Anh có chút buồn.
Trong xe của nàng, nàng mang rất nhiều đồ dùng, vật dụng làm bếp các loại, bàn ghế này nọ, tất cả đều đặt ở trong cái rương màu nâu ấy. Cái rương kia rất nặng, một hai người khó có thể dời xuống, nàng đã nhờ những người lái xe nhưng lại không dịch chuyển được nó. Mà nhờ những thiếu niên đang vui đùa bên kia lại hỗ trợ cũng không tốt lắm, dù sao bọn họ đều có thân phận là con cháu gia đình quý tộc và thương nhân. Nếu bọn họ hạ thấp thân thể khiêng đồ tại trước mặt những tên lái xe thì trong nội tâm e e rằng sẽ có chút không thoải mái.
Mà khi nghĩ đến “hắn”, trong nội tâm của nàng như có ánh đèn soi sáng.
“Ba người cùng khiêng, sẽ được chứ? Nhìn hắn cũng có cơ bắp mà.”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía “hắn”, lướt qua thớ cơ tay gần như gấp ba, bốn lần bắp tay của nàng, trong nội tâm tự hỏi.
- Là cái này sao?
Đang lúc Hoàng Anh đắm mình trong suy tưởng, “hắn” chỉ vào cái rương kia mà hỏi.
- Đúng thế.
Hoàng Anh trả lời trong vô ý thức.
“Hắn” nhìn về nó mà nhíu mày.
“Tại sao bọn họ không sử dụng pokemon?” – Hắn nhủ thầm.
Sau đó “hắn” cũng chợt hiểu. Các tiểu thư, công tử chỉ thích các loài pokemon xinh đẹp, bọn họ làm gì có pokemon xấu xí nhưng đầy sức mạnh? Cũng phải thôi, đối với bọn họ, loại pokemon có thân thể cường tráng và thực dụng làm sao có sức hút bằng một con pokemon xinh đẹp và nhỏ nhắn, loài có thể dễ dàng ôm trọn vào lòng mà âu yếm?
Về phần các tên lái xe thì cũng dễ hiểu. Những tên lái xe đều là tầng lớp bình dân không có khả năng trở thành nhà huấn luyện pokemon, hay sự thật đắng cay là họ chẳng có đủ tiền mua lấy một con pokemon. Thêm nữa, trừ hộ vệ, giới quyền quý chắc chắn không để những tên lái xe có khả năng uy hiếp đến tính mạng của con cái họ, vì thế giới quyền quý không cho những người lái xe đeo theo quả pokemon nào.
Trái ngược với suy nghĩ của Hoàng Anh. “Hắn” không cùng với hai người lái xe dùng tay nhấc cái rương lên, “hắn” rút ra một quả pokemon, bấm vào và chiếu xuống.
- Pa ras… Pa ras…
Con Paras vui vẻ chạy đến bên cạnh “hắn”, dùng thân cọ vào chân của “hắn”, hành động của nó cứ như là hành động của một con mèo vậy, mỗi tội nó không có kêu “meo”, nó cũng không có cái đuôi hay vểnh lên.
- Á…
Hoàng Anh thét lên, nàng nhanh chân co giò bỏ chạy ra xa chỗ này.
Đối với phụ nữ, đa phần mọi người đều không thích côn trùng và những loài có nhiều lông, Hoàng Anh lại nằm trong đa phần này.
/95
|