- Một tuần trước ta cùng một đội thuyền ra biển. Tại một góc hoang đảo bên cạnh bãi Ma Trơi, lúc ấy ta chính là đang đi ngoài, đột nhiên một con Poliwhirl màu xanh lá nhảy ra từ lùm cây. Nó nói với ta, ngươi cùng người chơi bài bạc thì cứ đặt cửa đại là có thể thắng. Lúc ấy những người khác không có chú ý tới tình huống này, riêng ta có chút sững sờ, nhưng cũng không quá để ý. Về sau, cùng người chơi bài bạc, quả nhiên, đặt cửa đại vẫn luôn thắng. Vào tối hôm ấy, ta thắng một số tiền lớn. Ngày hôm sau ta đã tìm được cái con ếch xanh kia, nó lại nói với ta, buổi tối hôm nay ngươi cứ đặt cửa tiểu là có thể thắng, ta tin tưởng không nghi ngờ, kết quả lại thắng một số tiền lớn. Kế tiếp ta phát tài, cho nên ta định đem nó dẫn theo trở về. Nhưng ngay tại không lâu trước kia, nó đột nhiên biến thành một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, nàng nói phi thường, phi thường cảm tạ ta vì đã mang nàng rời khỏi hoang đảo đó. Cho nên muốn báo đáp ta thật tốt, muốn cả đời cùng ta thật vui vẻ tại cùng một chỗ. Thế nhưng mà ta không có đáp ứng, bởi vì ta mong nhớ chỉ mỗi ngươi. Vợ à, ta nói đấy đều là thật a, cô bé bên người ta chính là như vậy mà xuất hiện ở đây, ngươi đừng có đánh ta.
Một gã khách uống rượu say mèm lôi kéo cánh tay phải của cô gái kế bên. Hắn nắm thật chặt, không chịu buông ra. Việc này đã làm cho quần chúng cười vang một mảnh.
Cô gái kia vô cùng bất đắc dĩ. Nàng giơ bàn tay lên, hung hăng vỗ lên người tên khách uống rượu kia một vài phát:
- Quỷ xấu xa, ngươi xem một chút xem bên cạnh ngươi là người nào?
Khách uống rượu ngẩng đầu nhìn lên. Với một khuôn mặt tràn đầy bận bịu cùng tục tằng, gã khách say mèm ấy hướng về người con gái hắn nhắc đến trong câu chuyện mà cười ngây ngô. Sau đó có chút mờ mịt mà ca thán:
- Ai, râu ngươi như thế nào đã dài rồi...
Trong tửu quán lại là một hồi ầm ầm cười to.
Diễn viên của trò khôi hài tràn đầy tiếng cười đó chính là “hắn”. “Hắn” hướng trong mâm bày ra một thứ rượu trái cây mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phụ họa bằng cách cong cong khóe miệng, khẽ chúi mắt mà tiếp tục làm lấy phần việc của mình.
Sự tình này cuối cùng kết thúc khi vị khách uống rượu kia bị vợ hắn kéo đi ra ngoài, trò khôi hài chấm dứt. Nửa phút đồng hồ sau, đầu lông mày của “hắn” nhảy nhẹ lên một phát. “Hắn” lập tức cùng đầu bếp chào hỏi, bưng chén đĩa, và từ phía sau quầy đi ra.
Nơi này là một quán rượu nhỏ tên Ocean. Vị trí của nó ở ngay góc nhỏ của bờ biển, nơi có thể nhìn thấy bến cảng vùng này. Cả quán rượu được trang trí bình dân theo phong cách hơn chục năm về trước, do vậy mà hiện ra mùi vị thời gian cổ xưa. Rượu ở đây là loại rẻ tiền, song lại được hoan nghênh nồng nhiệt.
Bởi vì buôn bán rất không tồi, không gian thu hẹp ở bên trong đã có quá nhiều người, không khí lộ ra ầm ĩ oi bức, mùi mồ hôi cáu bẩn trên người những vị khách kết hợp với hương thơm của mùi rượu, hai thứ pha trộn cho ra một cỗ hương vị kỳ quái.
Ngửi ngửi cái mùi này cũng đã thành thói quen, “hắn” bước đi ở giữa đám người, vội vàng đem từng ly rượu đặt ở trên những cái bàn khác nhau, và rồi chợt bước nhanh ly khai. Vòng đi vòng lại quá trình này.
“Hắn” là phục vụ của quán rượu Ocean, mà đây chính là công việc của “hắn”.
- Trong thoáng chốc đã làm việc ở đây được 3 ngày…
Đem cuối cùng một ly rượu màu đỏ và trong suốt như thủy tinh đặt lên bàn, khóe miệng của “hắn” giương lên, ngẩng đầu đảo qua những vị khách uống rượu trước mắt, nội tâm “hắn” ẩn ẩn hơi xúc động.
Hết thảy cuộc sống trước đó trong thế giới này của nhân vật “hắn” hóa thân đều là mây bay. Song sau khi suy nghĩ lại hành động bồng bột vài ngày trước của mình, “hắn” có phần hối hận.
Đáng lẽ ra “hắn” không nên như thế, dù gì nàng cũng chỉ là muốn tốt cho hắn, dù gì nàng cũng là một cô bé mà thôi.
Một kẻ tự nhận già đời lại hành động xốc nổi thật sự đáng thẹn. “Hắn” không khỏi than nhẹ.
Nhưng có hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì. “Hắn” chỉ mong còn có thể gặp lại nàng mà chuộc lại lỗi lầm. Có thể với nhiều người, “hắn” giống như bị bệnh thần kinh. Lúc lạnh lùng và cao ngạo, khi lại mềm yếu đến kinh người. Có thể với nhiều người, “hắn” cần chuộc lỗi làm gì? Cứ sống trong ăn năn, hay chăng là cứ giả vờ và lừa dối bản thân như không có chuyện gì. Và nếu đen đủi gặp lại nàng, thì cứ ngoảnh mặt làm ngơ như chưa hề quen biết.
Vậy nhưng “hắn” biết mình làm không được. Từ lúc bị đuổi giết cho đến nay, những con người quan tâm và lo lắng cho “hắn” đều vì “hắn” mà bị giết hại dã man. Bởi vậy, trong tâm tư đơn thuần của một đứa trẻ, “hắn” đã tự hứa sẽ không để những chuyện tương tự lặp lại. “Hắn” đã từng thề rằng sẽ báo đáp lại ân tình của những người luôn bên cạnh mình.
Và đương nhiên là kể cả một dãy số liệu tỏ vẻ quan tâm mình.
Quan tâm làm gì đến bề ngoài hay chú tâm vào một lý do nào đó? “Hắn” chỉ biết trên đời này số người xem “hắn” là con người và đối xử với “hắn” thật lòng chẳng có bao nhiêu. Với “hắn”, họ là những người quan trọng nhất.
Nhận ra suy nghĩ lệch lạc đi hướng khác, hắn thở dài. Và ngay sau đó “hắn” trở về với thực tế.
“Hắn” đang ở tại một cảng biển. Đây là một phần nhỏ bé của thành phố Xyzhee thuộc về phía đông của lục địa. Nơi này là một bờ biển, nơi buôn bán trên biển là chủ yếu, và cũng là nơi có thể nhìn thấy rất nhiều pokemon hệ nước, cũng như những con người mạo hiểm.
Suy tư nhìn lại kinh nghiệm của 3 ngày nay, giữa lúc “hắn” im lặng, “hắn” đã nghe được hai gã khách đang uống rượu ngay bàn bên cạnh nói chuyện.
- Ha ha, người anh em, lần này ngươi ra ngoài biển sâu có bắt được con pokemon nào tốt một chút hay không? Phải biết rằng đại nhân Kim đang săn lùng pokemon hệ nước nha. Ngươi không biết chứ ở khu vực đó giá cả của những loài pokemon đặc biệt khó gặp lại tăng lên rất nhiều.
- Èo… Không có, pokemon nào có dễ dàng bắt được như vậy hay sao? Nghe nói vào thời gian trước có người bắt được một đầu Goldeen biến dị, sau đó hắn trực tiếp bán nó lấy hai cái kim tệ. Thật là khiến người ta hâm mộ a.
- Hai cái kim tệ? Nhiều như vậy? Gần mua được nửa cái phòng ở rồi.
- Đúng vậy, may mắn của hắn thật sự rất tốt.
Nhẹ nhàng lườm hai người kia, “hắn” mím môi, tiếp tục nghe lấy hai người bàn tán.
Vì khu vực này tiếp giáp biển, cho nên khách hàng trong tửu quán có một nhóm người rất lớn là thủy thủ. Hai người này đoán chừng cũng thế, mà người đại nhân Kim bọn hắn nhắc đến chính là một trong những nhà huấn luyện pokemon có tiếng ở vùng này.
Vị đại nhân Kim kia “hắn” chưa từng gặp mặt. Nhưng “hắn” lại biết gã này là nhân vật nổi tiếng ở đây. Hắn ta cường đại, thần bí, cực độ giàu có, đứng ở một đẳng cấp phía trên những tầng lớp thấp hèn còn lại. Điều đó khiến người ta hâm mộ cùng với cực kỳ kính nể.
Tất cả cũng bởi vì hắn ta là một nhà huấn luyện pokemon, bởi vì hắn ta là một kẻ có “đóng góp” cho nhân loại. Dù cho “đóng góp” là có hay không, nhiều hay ít thì chẳng mấy ai biết, cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Những nhà huấn luyện pokemon không chỉ huấn luyện pokemon như suy nghĩ thông thường, họ còn là những người nhân loại mạnh mẽ luôn khiêu chiến cực hạn của thân thể. Trong số họ có người tinh thông súng ống, có kẻ là chuyên gia chơi vũ khí lạnh. Đặc biệt càng có một số người là những nhà khoa học đáng kính trọng.
Mỗi người đều muốn trở thành nhà huấn luyện pokemon, loại người đã siêu việt sự tồn tại của phàm nhân. Chỉ là loại người này ở trên toàn thế giới ít càng thêm ít. Thiên phú cùng kỳ ngộ nếu thiếu một thứ cũng không được. Ít nhất cho đến bây giờ “hắn” chưa bao giờ thấy qua những nhà huấn luyện pokemon ấy, bọn họ phảng phất như là vô thượng quân vương trong nhân loại, khó gặp, rất khó gặp.
Dĩ nhiên Tiểu Nguyệt còn chưa được xem là một nhà huấn luyện pokemon. Nàng vẫn chỉ là một tầng bần dân mới làm quen với loài thú kỳ lạ có tên chung là pokemon mà thôi. Rất rõ ràng, nếu chỉ bắt được pokemon và có thể khiến nó làm vài động tác hành động thì ai chả làm được. Dẫu sao việc nuôi dạy động vật cũng có cả mấy chục ngàn năm kinh nghiệm được truyền thừa.
Hiển nhiên chỉ có ở nơi thông tin lưu thông như tên lửa này, “hắn” mới cảm nhận được tại thế giới Pokemon, việc trở thành một nhà huấn luyện pokemon là cỡ nào vinh quang.
Trong lòng “hắn” cũng dâng lên nỗi chờ mong đầy nóng bỏng. Sau khi tâm tư của “hắn” bay nhảy vòng vo vài giây đồng hồ, “hắn” nhìn thấy cái bóng của chính mình tại bề mặt rượu, “hắn” lại bình tĩnh trở lại.
Mười lăm năm trải qua sóng gió khiến “hắn” trưởng thành và chín chắn. Thế nhưng “hắn” vẫn chỉ là một con người có tâm hồn đầy tò mò của một đứa bé mười lăm tuổi, mặc cho “hắn” luôn cố gắng đèn nén nó lại.
Song cứ khi tâm hồn bé nhỏ xao động, hắn lại bồi hồi một phen. Và vài giây sau, như lúc này đây, khóe miệng của hắn giãn ra nụ cười trào phúng bản thân. “Hắn” lắc đầu trong buồn chán và vô vị.
Đúng vào thời điểm này, tại nơi pha chế rượu bên kia truyền đến một tiếng kêu gọi.
- Hành Giả, tới đây một chút.
Đó là tiếng của ông chủ quán rượu Van Perli.
Nghe nói trước kia lão ta là một nhà mạo hiểm với thân thủ tháo vát. Tuy vậy bởi vì chán ghét cuộc sống mạo hiểm nên mới lựa chọn thoái ẩn. Và rồi mở một quán rượu nhỏ tại chỗ này. Lão ta là người cực keo kiệt, có thể nói đến chết cũng không muốn ra tiền.
“Hắn” đứng dậy và đi tới đến trước mặt Van Perli, rồi khom người và nói ra:
- Ông chủ Perli, ngài có chuyện gì cần con sao?
Ông chủ của “hắn” nhếch miệng, bưng lấy cái bụng đã phình to, thân hình to lớn với hơn một trăm hai mươi kí lô hoàn toàn nhìn không ra một điểm linh hoạt, ngược lại là có điểm giống những tên công tử nhà giàu, lão ta hướng về phía hắn cười hắc hắc.
Vì vậy mà hàm răng hiện rõ, vàng xám ảm đạm, mà lão ta lại không chút nào che lấp nó lộ ra.
Nhìn thật giống như lão ta đang tại khoe khoang chính mình đầy mình thịt mỡ, lại vẫn còn hô to: “Này bằng hữu, xem ta tám khối cơ bụng".
- Ta muốn đi ra ngoài một chút, có chút việc. Hiện tại ngươi trước hết trông giữ quán rượu một chút đi. Nhớ rõ, thùng rượu kia muốn châm nước.
Rơi xuống câu nói sau cùng lúc, Van Perli còn dí dỏm nháy mắt mấy cái.
Một gã khách uống rượu say mèm lôi kéo cánh tay phải của cô gái kế bên. Hắn nắm thật chặt, không chịu buông ra. Việc này đã làm cho quần chúng cười vang một mảnh.
Cô gái kia vô cùng bất đắc dĩ. Nàng giơ bàn tay lên, hung hăng vỗ lên người tên khách uống rượu kia một vài phát:
- Quỷ xấu xa, ngươi xem một chút xem bên cạnh ngươi là người nào?
Khách uống rượu ngẩng đầu nhìn lên. Với một khuôn mặt tràn đầy bận bịu cùng tục tằng, gã khách say mèm ấy hướng về người con gái hắn nhắc đến trong câu chuyện mà cười ngây ngô. Sau đó có chút mờ mịt mà ca thán:
- Ai, râu ngươi như thế nào đã dài rồi...
Trong tửu quán lại là một hồi ầm ầm cười to.
Diễn viên của trò khôi hài tràn đầy tiếng cười đó chính là “hắn”. “Hắn” hướng trong mâm bày ra một thứ rượu trái cây mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phụ họa bằng cách cong cong khóe miệng, khẽ chúi mắt mà tiếp tục làm lấy phần việc của mình.
Sự tình này cuối cùng kết thúc khi vị khách uống rượu kia bị vợ hắn kéo đi ra ngoài, trò khôi hài chấm dứt. Nửa phút đồng hồ sau, đầu lông mày của “hắn” nhảy nhẹ lên một phát. “Hắn” lập tức cùng đầu bếp chào hỏi, bưng chén đĩa, và từ phía sau quầy đi ra.
Nơi này là một quán rượu nhỏ tên Ocean. Vị trí của nó ở ngay góc nhỏ của bờ biển, nơi có thể nhìn thấy bến cảng vùng này. Cả quán rượu được trang trí bình dân theo phong cách hơn chục năm về trước, do vậy mà hiện ra mùi vị thời gian cổ xưa. Rượu ở đây là loại rẻ tiền, song lại được hoan nghênh nồng nhiệt.
Bởi vì buôn bán rất không tồi, không gian thu hẹp ở bên trong đã có quá nhiều người, không khí lộ ra ầm ĩ oi bức, mùi mồ hôi cáu bẩn trên người những vị khách kết hợp với hương thơm của mùi rượu, hai thứ pha trộn cho ra một cỗ hương vị kỳ quái.
Ngửi ngửi cái mùi này cũng đã thành thói quen, “hắn” bước đi ở giữa đám người, vội vàng đem từng ly rượu đặt ở trên những cái bàn khác nhau, và rồi chợt bước nhanh ly khai. Vòng đi vòng lại quá trình này.
“Hắn” là phục vụ của quán rượu Ocean, mà đây chính là công việc của “hắn”.
- Trong thoáng chốc đã làm việc ở đây được 3 ngày…
Đem cuối cùng một ly rượu màu đỏ và trong suốt như thủy tinh đặt lên bàn, khóe miệng của “hắn” giương lên, ngẩng đầu đảo qua những vị khách uống rượu trước mắt, nội tâm “hắn” ẩn ẩn hơi xúc động.
Hết thảy cuộc sống trước đó trong thế giới này của nhân vật “hắn” hóa thân đều là mây bay. Song sau khi suy nghĩ lại hành động bồng bột vài ngày trước của mình, “hắn” có phần hối hận.
Đáng lẽ ra “hắn” không nên như thế, dù gì nàng cũng chỉ là muốn tốt cho hắn, dù gì nàng cũng là một cô bé mà thôi.
Một kẻ tự nhận già đời lại hành động xốc nổi thật sự đáng thẹn. “Hắn” không khỏi than nhẹ.
Nhưng có hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì. “Hắn” chỉ mong còn có thể gặp lại nàng mà chuộc lại lỗi lầm. Có thể với nhiều người, “hắn” giống như bị bệnh thần kinh. Lúc lạnh lùng và cao ngạo, khi lại mềm yếu đến kinh người. Có thể với nhiều người, “hắn” cần chuộc lỗi làm gì? Cứ sống trong ăn năn, hay chăng là cứ giả vờ và lừa dối bản thân như không có chuyện gì. Và nếu đen đủi gặp lại nàng, thì cứ ngoảnh mặt làm ngơ như chưa hề quen biết.
Vậy nhưng “hắn” biết mình làm không được. Từ lúc bị đuổi giết cho đến nay, những con người quan tâm và lo lắng cho “hắn” đều vì “hắn” mà bị giết hại dã man. Bởi vậy, trong tâm tư đơn thuần của một đứa trẻ, “hắn” đã tự hứa sẽ không để những chuyện tương tự lặp lại. “Hắn” đã từng thề rằng sẽ báo đáp lại ân tình của những người luôn bên cạnh mình.
Và đương nhiên là kể cả một dãy số liệu tỏ vẻ quan tâm mình.
Quan tâm làm gì đến bề ngoài hay chú tâm vào một lý do nào đó? “Hắn” chỉ biết trên đời này số người xem “hắn” là con người và đối xử với “hắn” thật lòng chẳng có bao nhiêu. Với “hắn”, họ là những người quan trọng nhất.
Nhận ra suy nghĩ lệch lạc đi hướng khác, hắn thở dài. Và ngay sau đó “hắn” trở về với thực tế.
“Hắn” đang ở tại một cảng biển. Đây là một phần nhỏ bé của thành phố Xyzhee thuộc về phía đông của lục địa. Nơi này là một bờ biển, nơi buôn bán trên biển là chủ yếu, và cũng là nơi có thể nhìn thấy rất nhiều pokemon hệ nước, cũng như những con người mạo hiểm.
Suy tư nhìn lại kinh nghiệm của 3 ngày nay, giữa lúc “hắn” im lặng, “hắn” đã nghe được hai gã khách đang uống rượu ngay bàn bên cạnh nói chuyện.
- Ha ha, người anh em, lần này ngươi ra ngoài biển sâu có bắt được con pokemon nào tốt một chút hay không? Phải biết rằng đại nhân Kim đang săn lùng pokemon hệ nước nha. Ngươi không biết chứ ở khu vực đó giá cả của những loài pokemon đặc biệt khó gặp lại tăng lên rất nhiều.
- Èo… Không có, pokemon nào có dễ dàng bắt được như vậy hay sao? Nghe nói vào thời gian trước có người bắt được một đầu Goldeen biến dị, sau đó hắn trực tiếp bán nó lấy hai cái kim tệ. Thật là khiến người ta hâm mộ a.
- Hai cái kim tệ? Nhiều như vậy? Gần mua được nửa cái phòng ở rồi.
- Đúng vậy, may mắn của hắn thật sự rất tốt.
Nhẹ nhàng lườm hai người kia, “hắn” mím môi, tiếp tục nghe lấy hai người bàn tán.
Vì khu vực này tiếp giáp biển, cho nên khách hàng trong tửu quán có một nhóm người rất lớn là thủy thủ. Hai người này đoán chừng cũng thế, mà người đại nhân Kim bọn hắn nhắc đến chính là một trong những nhà huấn luyện pokemon có tiếng ở vùng này.
Vị đại nhân Kim kia “hắn” chưa từng gặp mặt. Nhưng “hắn” lại biết gã này là nhân vật nổi tiếng ở đây. Hắn ta cường đại, thần bí, cực độ giàu có, đứng ở một đẳng cấp phía trên những tầng lớp thấp hèn còn lại. Điều đó khiến người ta hâm mộ cùng với cực kỳ kính nể.
Tất cả cũng bởi vì hắn ta là một nhà huấn luyện pokemon, bởi vì hắn ta là một kẻ có “đóng góp” cho nhân loại. Dù cho “đóng góp” là có hay không, nhiều hay ít thì chẳng mấy ai biết, cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Những nhà huấn luyện pokemon không chỉ huấn luyện pokemon như suy nghĩ thông thường, họ còn là những người nhân loại mạnh mẽ luôn khiêu chiến cực hạn của thân thể. Trong số họ có người tinh thông súng ống, có kẻ là chuyên gia chơi vũ khí lạnh. Đặc biệt càng có một số người là những nhà khoa học đáng kính trọng.
Mỗi người đều muốn trở thành nhà huấn luyện pokemon, loại người đã siêu việt sự tồn tại của phàm nhân. Chỉ là loại người này ở trên toàn thế giới ít càng thêm ít. Thiên phú cùng kỳ ngộ nếu thiếu một thứ cũng không được. Ít nhất cho đến bây giờ “hắn” chưa bao giờ thấy qua những nhà huấn luyện pokemon ấy, bọn họ phảng phất như là vô thượng quân vương trong nhân loại, khó gặp, rất khó gặp.
Dĩ nhiên Tiểu Nguyệt còn chưa được xem là một nhà huấn luyện pokemon. Nàng vẫn chỉ là một tầng bần dân mới làm quen với loài thú kỳ lạ có tên chung là pokemon mà thôi. Rất rõ ràng, nếu chỉ bắt được pokemon và có thể khiến nó làm vài động tác hành động thì ai chả làm được. Dẫu sao việc nuôi dạy động vật cũng có cả mấy chục ngàn năm kinh nghiệm được truyền thừa.
Hiển nhiên chỉ có ở nơi thông tin lưu thông như tên lửa này, “hắn” mới cảm nhận được tại thế giới Pokemon, việc trở thành một nhà huấn luyện pokemon là cỡ nào vinh quang.
Trong lòng “hắn” cũng dâng lên nỗi chờ mong đầy nóng bỏng. Sau khi tâm tư của “hắn” bay nhảy vòng vo vài giây đồng hồ, “hắn” nhìn thấy cái bóng của chính mình tại bề mặt rượu, “hắn” lại bình tĩnh trở lại.
Mười lăm năm trải qua sóng gió khiến “hắn” trưởng thành và chín chắn. Thế nhưng “hắn” vẫn chỉ là một con người có tâm hồn đầy tò mò của một đứa bé mười lăm tuổi, mặc cho “hắn” luôn cố gắng đèn nén nó lại.
Song cứ khi tâm hồn bé nhỏ xao động, hắn lại bồi hồi một phen. Và vài giây sau, như lúc này đây, khóe miệng của hắn giãn ra nụ cười trào phúng bản thân. “Hắn” lắc đầu trong buồn chán và vô vị.
Đúng vào thời điểm này, tại nơi pha chế rượu bên kia truyền đến một tiếng kêu gọi.
- Hành Giả, tới đây một chút.
Đó là tiếng của ông chủ quán rượu Van Perli.
Nghe nói trước kia lão ta là một nhà mạo hiểm với thân thủ tháo vát. Tuy vậy bởi vì chán ghét cuộc sống mạo hiểm nên mới lựa chọn thoái ẩn. Và rồi mở một quán rượu nhỏ tại chỗ này. Lão ta là người cực keo kiệt, có thể nói đến chết cũng không muốn ra tiền.
“Hắn” đứng dậy và đi tới đến trước mặt Van Perli, rồi khom người và nói ra:
- Ông chủ Perli, ngài có chuyện gì cần con sao?
Ông chủ của “hắn” nhếch miệng, bưng lấy cái bụng đã phình to, thân hình to lớn với hơn một trăm hai mươi kí lô hoàn toàn nhìn không ra một điểm linh hoạt, ngược lại là có điểm giống những tên công tử nhà giàu, lão ta hướng về phía hắn cười hắc hắc.
Vì vậy mà hàm răng hiện rõ, vàng xám ảm đạm, mà lão ta lại không chút nào che lấp nó lộ ra.
Nhìn thật giống như lão ta đang tại khoe khoang chính mình đầy mình thịt mỡ, lại vẫn còn hô to: “Này bằng hữu, xem ta tám khối cơ bụng".
- Ta muốn đi ra ngoài một chút, có chút việc. Hiện tại ngươi trước hết trông giữ quán rượu một chút đi. Nhớ rõ, thùng rượu kia muốn châm nước.
Rơi xuống câu nói sau cùng lúc, Van Perli còn dí dỏm nháy mắt mấy cái.
/95
|