Ngưng Lộ từ từ tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng cô cảm nhận được một luồng áp lực đè nén trong không khí làm cho cô không muốn đối mặt. Không khí quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là anh ta đến đây? Nghĩ đến khả năng này, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái chăn trên tay, mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn. Cô không dám đối mặt với anh, là cô không tuân thủ theo hợp đồng lúc trước giữa họ, sau khi biết thì anh muốn xử lí cô như thế nào đây? Nghĩ tới điệu bộ tức giận đầy đáng sợ của anh, toàn thân Ngưng Lộ run rẩy. “Có gan làm, không có gan nhận sao?” Dù chỉ là một động tác nhỏ cũng không thể gạt được ánh mắt Sở Mạnh, anh đi tới bên giường ngồi xuống; bởi vì sức nặng của anh mà nệm lún xuống khiến lòng Ngưng Lộ chìm đến đáy. Sở Mạnh cúi đầu, hai tay chống lên phía đỉnh đầu cô, hơi thở nóng đầy nam tính phả vào khuôn mặt cô, vào tai làm toàn thân cô nóng lên nhưng cô quyết không mở mắt. Nếu có thể nhắm hai mắt như vậy thì không cần phải đối mặt với anh rồi. Lông mi dài không ngừng rung động tiết lộ cô vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi. Xem ra người đi trước tổng kết đúng: phụ nữ có lông mi dài thường rất ngang bướng. Đừng đánh giá cô qua bộ dạng mềm yếu ở cô; thật ra, cô rất bướng bỉnh so với người khác. Nhưng sự bướng bỉnh của cô làm cho anh vô cùng tức giận; nghĩ đến việc cô thà làm thương tổn bản thân cũng không muốn mang thai con anh, lửa giận trong lòng anh càng lúc càng dâng cao. “Mở mắt ra nhìn tôi!”-Ngón tay thon dài khéo nắm cằm cô, buộc cô mở mắt. Chết thì chết, dù gì cũng không chống đối được khí thế mạnh mẽ của anh. Ngưng Lộ mở to mắt, cố gắng không để ình phải sợ, không để mình khẩn trương. Thấy mắt anh mở to, giận đến đỏ mắt, nhất thời giữa hai người ngoài yên lặng vẫn là yên lặng. Vẫn là khí thế không bằng, Ngưng Lộ chịu thua nói: ”Anh muốn như thế nào?”. Lời vừa nói ra lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lợi. “Cô nói đi!”. Cô gái đáng chết này lại hỏi anh nghĩ như thế nào? Phải là cô muốn như thế nào mới đúng chứ? Dám làm trái hợp đồng, không muốn có con của anh. Tay nắm lấy cằm của cô càng dùng thêm sức, tăng thêm lực làm cho Ngưng Lộ đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhíu lại. Người đàn ông này thực sự có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn lại là loại rất nghiêm trọng. “Tôi không biết!” Cô chính là giả bộ ngu, không biết có thể giả bộ cho qua được không? “Quan Ngưng Lộ, cô đáng chết không quan tâm con tôi? Cô dám?”. Tay khác của người đàn ông đang tức giận này bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô, không ngừng lay động thân thể không chút sức lực của cô. Trời ơi, thật sự là một người đần ông đáng sợ, cô hô hấp không kịp. “Khụ khụ khụ...” Thời điểm cô nghĩ sẽ thịt nát xương tan(1) dưới tay anh thì anh rốt cuộc cũng buông tay để cho cô có thể hô hấp không khí trong lành. Sự uất ức cùng tức giận chôn trong lòng cũng bộc phát ra: “ Tôi chính là không muốn sinh con của anh, không muốn sinh...”. Trước đôi mắt trợn trừng của anh, Ngưng Lộ lại dám nói ra những điều muốn nói nhất, nói xong cô nhắm mắt lại không muốn nhìn anh. Nếu như anh muốn hận nàng tới chết,vậy thì đến đi! (1): bản gốc: 香消玉殒 – hương tan ngọc nát. Cô gái này cho rằng anh sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho cô sao? Sau khi Sở Mạnh thấy bộ dáng nhắm tịt mắt đầy kiên cường của cô thì lửa giận từ từ lắng xuống. Cuối cùng thì cô cũng nói ra đúng không? Không muốn sinh con của hắn? Vậy anh càng muốn cô sinh, hơn nữa là ngay bây giờ. Môi anh bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn chuẩn xác, anh cạy hàm răng cô ra, điên cuồng quấn quít nơi đầu lưỡi làm cho cô không có chỗ trốn. Thời điểm tay anh đi xuống dưới làm Ngưng Lộ sợ hãi muốn đẩy anh ra, không thể là không thể, nơi này là bệnh viện; hơn nữa hiện tại cô rất bất tiện, mặc dù bụng sẽ không đau nữa nhưng cô căn bản là không thể chịu nổi cơn tức giận của anh. Cô càng dùng sức đẩy anh, anh càng bất động, một tay anh áp chế thân thể nhỏ nhắn dưới anh không cho động đậy, mà cái miệng nhỏ cũng bị anh chặn lại đến không nói ra một câu. Chẳng lẽ anh ta định cường bạo cô như những lần trước sao? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Ngưng Lộ càng thêm tái nhợt. Cô không muốn phát sinh quan hệ với anh ở đây, chết cũng không muốn! Trong lòng tức giận, cô dùng sức cắn đầu lưỡi anh đang làm loạn trong miệng cô. Máu tanh tràn ra ở trong miệng. Cuối cùng Sở Mạnh cũng dừng lại tất cả động tác, vẻ mặt tối tăm không thể tin được trừng mắt nhìn cô. Mèo hoang nhỏ phát cáu lại dám cắn anh? Được, anh sẽ cùng cô chơi trò chơi thú vị này. Xem thử đến cuối cùng ai có thể thắng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi máu trên môi, khóe miệng của anh giương lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Quan Ngưng Lộ, có tiến bộ đó! Để tôi xem rốt cuộc cô tiến bộ bao nhiêu rồi.”. Vừa dứt lời, chăn đơn trên giường bị anh kéo ra, mà anh tại giây kế tiếp đã đem quần áo trên người mình ném xuống đất. Con mồi nhìn anh lạnh lùng như ác ma từ địa ngục, từng bước một lui về phía sau, cô có thể lui đến đâu? Lui nữa chính là sàn nhà. Nếu như cô muốn tận hưởng cảm giác lạ, anh không ngại, ngay trên mặt đất cũng tốt lắm. “Anh không được lại đây, không được lại đây...” . Rốt cuộc biết sợ có phải đã là chậm quá hay không? Không có thứ gì trên tay làm sự hoảng loạn Ngưng Lộ tăng lên theo cấp số nhân. “Không tới làm thế nào để cô sinh con? Hả?” . Một bước anh đã đi đến bên giường, giây tiếp theo thành công biến quần áo cô thành vải rách ném xuống đất. “Không, không thể...” Cô rốt cuộc bị hành động của anh làm sợ đến mặt đầy nước mắt. Chống cự như thế nào cũng là vô dụng sao? Lúc này cô thật hận, rất hận anh. Tại sao lại dồn ép cô đến mức này? Khăn trải giường trắng tinh ở phía dưới vì cô chống cự mà dính máu, nhìn thấy mà giật mình, màu đỏ kia sau cùng làm lương tâm anh buông tha cô. Lúc này thật sự là không nên, anh không muốn xong chuyện thì trên khăn trai giường đầy máu. Anh có quá đáng nhưng không tới mức biến thái. Mặc dù cực kỳ tức giận cô nhưng đến thời điểm cuối cùng lại dừng tay. Nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua cho cô. “Còn dám nói không sinh con tôi nữa hay không? Hả?”. Anh muốn lấy được lời hứa từ chính miệng cô mới có thể buông cô ra. “Có phải chỉ cần sinh con của anh, anh sẽ buông tha tôi?” Đôi mắt đẫm lệ, Ngưng Lộ hỏi. Nếu câu trả lời của anh ta là như vậy, vậy cô sinh. Chỉ cần sinh con anh ta mà anh ta đồng ý để cô tự do, cô sinh ! “Buông tha cô? Quan Ngưng Lộ, cô nghĩ cô là ai? Cô là vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, cô sinh con tôi là chuyện đương nhiên. Cô muốn dùng con để thoát khỏi tôi? Cô đừng mơ tưởng, cả đời này cũng đừng mơ! Không cần phải giở thêm trò gì nữa, nếu không người nhà cô không chấp nhận được kết quả được. Ngay cả Sở Khương cũng không thể may mắn thoát khỏi, làm chuyện gì cũng phải suy tính rõ ràng hậu quả!”. Sở Mạnh tức giận đứng dậy, nhanh chóng nhặt lên trang phục, mặc xong rồi nhanh rời đi. Tiếp tục ở lại đây, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Người phụ nữ đáng chết này dám chọc giận anh, chỉ muốn thoát khỏi anh? Tới địa ngục mà chờ đi!. Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc từ nhỏ đến to, cuối cùng biến thành gào khóc. Ngoài cửa, y tá cùng y tá trưởng không ai dám đi vào xem rốt cuộc là có chuyện gì. Bởi vì người đàn ông vừa rời đi có vẻ mặt hung hãn làm tất cả các cô đều sợ hãi. Người đàn ông kia không phải là chồng cô ấy sao? Không phải là bạo lực gia đình chứ? Thật là đáng sợ, nhưng mà người ở bên trong nếu còn sức lực khóc chứng tỏ tính mạng vẫn rất tốt. Họ cũng không cần nhiều chuyện, nếu người đàn ông kia đột nhiên quay trở lại hóa ra không phải các cô tự tìm phiền phức sao?
/91
|