Đề nghị của Lý Tuân đã mang đến ý tưởng mới cho Chu Vận đang đau đầu vì việc quảng cáo.
Nếu có thể mời được giáo sư Triệu Quả Duy giúp đỡ, quả thật sẽ mang đến hiệu quả tuyên truyền rất cao cho trò chơi. Hơn nữa người hâm mộ của Triệu Quả Duy là lớp trẻ yêu thích lịch sử, cũng chính là đối tượng mà trò chơi Võ Tướng Vô Địch hướng tới.
Nhưng Chu Vận vẫn cảm thấy hơi ngại, năm đó họ nông nổi, gây ra sự việc chấn động lớn như vậy, không biết có ảnh hưởng không tốt cho giáo sư Lâm hay không. Hơn nữa lúc xảy ra chuyện, tinh thần Chu Vận hoảng loạn, quả thật phải gọi là trốn ra nước ngoài mới đúng. Trong sáu năm, ngoại trừ Nhậm Địch ra, cô chưa từng liên lạc với giáo sư và bạn học khác. Thế nên đột nhiên xin giúp đỡ như vậy...
Chu Vận suy tính ba ngày, cứ mãi chần chừ do dự có nên gọi điện thoại cho thầy Lâm hay không. Lý Tuân nói với cô: Trong trường hợp tệ nhất là bị từ chối, coi như quay trở về điểm xuất phát mà thôi. Ngoại trừ việc này ra thì trong tất cả trường hợp còn lại chúng ta đều có lợi cả, việc gì phải do dự chứ.
Chu Vận lặng thinh. Trước giờ phong cách làm việc của Lý Tuân là không nể tình riêng. Anh chỉ suy nghĩ làm sao để đạt được mục đích, làm sao tận dụng được tài nguyên lớn nhất, còn lại đều mặc kệ.
Lý Tuân: Chỉ cần em mở lời, nhất định thầy sẽ đồng ý.
Chu Vận dẩu môi sau lưng anh.
Lý Tuân đá đểu: Thầy rất thích em, hồi xưa lúc em làm lớp phó môn đã tận tâm tận lực thế mà.
Chu Vận nhìn anh: Thích là sẽ giúp à?
Lý Tuân: Dĩ nhiên.
Trời đã tối, trong công ty chỉ còn hai người họ, bên ngoài đêm đen như mực.
Lý Tuân bỗng thờ ơ nói một câu: Giống như gã họa sĩ kia thích em nên mới vẽ tranh giúp em đấy.
Chu Vận á khẩu. Cô không muốn thảo luận với anh về đề tài này, đành cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi cho thầy Lâm. Không ngờ Lý Tuân ở phía sau vẫn không chịu thôi.
Giống y hệt mấy thằng ẻo lả, em đúng là không hề kén chọn gì cả.
Chu Vận quay đầu lại: Anh cũng vậy thôi.
Triệu Đằng để quên đồ nên quay về công ty lấy, trùng hợp bắt gặp cảnh cãi nhau của họ liền ngậm miệng lùi về sau.
Không ai biết tại sao họ lại cãi nhau, ngay cả chính họ cũng thế. Giống như trong lúc vô tình đã gợi lên đề tài khó chịu này vậy.
Lý Tuân cười khẩy: Em đã kiểm tra phụ tùng trên người hắn đầy đủ rồi chứ? Đừng để đến sau này...
Em đã nói anh cũng vậy thôi rồi mà. Anh càng nói càng khó nghe, Chu Vận bèn ngắt lời, Anh đừng sỉ nhục người khác như vậy. Em từng thích anh thì sao, anh thử hỏi bừa người nào đó trên đường xem, có ai còn nhớ người mình từng yêu lúc mười chín tuổi chứ?
Triệu Đằng bên cạnh há hốc mồm, đột nhiên nghe được tin chấn động như vậy, anh ta hơi mất khống chế.
Ồ. Lý Tuân ra vẻ kinh ngạc nói, Hóa ra năm nhất em đã yêu tôi rồi, đáng tiếc khi đó tôi chẳng có hứng gì với em cả.
Chu Vận: Anh cứ giả bộ tiếp đi.
Lý Tuân chế nhạo: Tôi chỉ nhớ có người bám lấy tôi dai như đỉa, lúc nào cũng là người cuối cùng rời khỏi lớp vào tiết lập trình để xem bài làm của tôi trên máy; còn tốn mấy nghìn tệ mua váy để đến tỏ tình với tôi nữa.
Chu Vận mím chặt môi.
Lý Tuân: Để tôi nhớ xem nhé. Trong tiết học mấy môn đại cương lúc nào cũng ngồi phía sau tôi, ngắm tôi từ lúc lên lớp đến giờ tan học, tôi vẽ bậy bạ gì trong giờ học cũng nhặt lại, em nói cho tôi xem đó là ai vậy? Thím lao công à?
Lòng Chu Vận run lên theo từng câu nói của Lý Tuân, cuối cùng lồng ngực cũng không ngừng phập phồng, đỏ mặt tía tai. Cô bắt đầu hối hận đã cãi nhau với anh. Làm sao cô có thể cãi thắng anh được chứ. Anh chỉ cần tùy tiện nói vài câu thôi cô đã thua trận thảm hại rồi.
Cô cảm thấy xấu hổ và nhục nhã tột độ. Cô không rõ tại sao Lý Tuân lại biết những chuyện kia. Đó chính là hồi ức rất quý giá của cô, cô không hiểu tại sao anh lại nhắc đến những chuyện này bằng giọng điệu cay nghiệt như thế.
Giữa họ đã có vô số điều nuối tiếc, nhưng thứ ban đầu khiến họ nhiệt huyết sôi trào vẫn còn ở đây, sao phải nhất định vạch trần quá khứ, chế giễu mọi chuyện không đáng một đồng như vậy? Cô không hiểu được rốt cuộc việc này có ý nghĩa gì? Nhưng cô không hỏi Lý Tuân, cô biết dù có hỏi cũng không có đáp án, anh chỉ cần một nơi để trút giận thôi.
Chu Vận không nói gì nữa, lắc đầu đi ngang qua Triệu Đằng, bước ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại hai người đàn ông. Sau khi Chu Vận bỏ đi, sắc mặt Lý Tuân sa sầm trong nháy mắt, không hề giống như biểu cảm khinh khỉnh khi nãy.
Triệu Đằng nhìn anh, lẳng lặng nói: Anh hơi quá đáng rồi đấy.
Lý Tuân nhìn sang, khí thế dọa người, nhưng Triệu Đằng vô cùng bất mãn với thái độ của anh đối với Chu Vận vừa rồi, bênh vực: Dù sao người ta cũng là con gái, đâu có ai như anh. Đàn ông mà đi lôi chuyện cũ ra nói thì hèn quá.
Lý Tuân vẫn giữ vẻ mặt tối sầm, không nói lời nào.
Triệu Đằng nói: Nói cho anh biết, nếu không có cô ấy thì với cái lý lịch của anh muốn xin việc quả thật là khó hơn lên trời. Hơn nữa, nếu không nhờ năng lực cô ấy giỏi, gánh vác luôn cả công việc của anh thì anh cho rằng mình có thể ngày ngày ung dung đọc sách không cần làm việc sao? Đổng tổng đã xé xác anh ra rồi. Huống chi cô ấy còn mua card màn hình xịn cho anh nữa... Vừa nhắc đến card màn hình, Triệu Đằng thèm nhỏ dãi, Nếu có cô em nào tặng tôi cái card titan thì tôi sẽ bám lấy không tha cho xem.
Lý Tuân hầm hừ: Cậu thì biết cái gì.
Triệu Đằng: Tôi không biết cái quái gì hết, nhưng tôi khuyên anh mau xin lỗi cô ấy đi, nếu anh chọc cô ấy nổi giận xin thôi việc thì toi đời đấy.
Lý Tuân cười khẩy, không đáp lại.
Sáng hôm sau Chu Vận xin nghỉ không đi làm, Triệu Đằng hoảng sợ.
Toi rồi, toi rồi, nhất định là tức giận rồi. Anh ta trách Lý Tuân, Cũng tại anh nói nhảm cả đấy.
Triệu Đằng nằng nặc bảo Lý Tuân đi xin lỗi nhưng anh vẫn bất động: Nếu anh không đi thì tôi sẽ nói cho Đổng tổng biết, anh có tin ông ấy đâm chết anh không?
Lý Tuân: Cậu gửi tiến độ dự án của cô ấy cho tôi.
Triệu Đằng: Anh muốn làm tiếp à? Được, chờ chút. Anh ta gửi một đống tài liệu Võ Tướng Vô Địch cho Lý Tuân. Lý Tuân cau có xem một hồi rồi tắt màn hình máy tính.
Triệu Đằng châm biếm: Không phải anh muốn làm tiếp sao? Xem lượng công việc và thiết kế kiến trúc cơ bản đi, không biết đến trước khi phát hành anh đã đọc xong chưa nữa.
Mặt Lý Tuân càng tối tăm hơn.
Triệu Đằng đẩy anh: Mau đi xin lỗi đi!
Sau một đêm, Lý Tuân đã tỉnh táo lại, chính anh cũng thấy lạ vìhành động tối qua của mình. Nghĩ lại cũng chẳng có lý do gì, đơn giản là muốn gây sự với cô thôi.
Lý Tuân lập kế hoạch dự án rõ ràng, không muốn thay đổi tiến độ. Anh gọi điện thoại cho Phó Nhất Trác, lúc Phó Nhất Trác bắt máy vô cùng khó chịu: Sao chú lại gọi điện đến lúc tôi đang dạy thế, như vậy làm tôi chẳng chuyên nghiệp gì hết.
Lý Tuân: Vậy tôi cúp máy đây.
Đừng. Phó Nhất Trác cười hì hì, Nói đi, sao hả?
Lý Tuân kể sơ qua sự việc, Phó Nhất Trác nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: Chú lại bắt đầu tác quái rồi.
Lý Tuân lặng thinh.
Phó Nhất Trác: Tôi hỏi chú một câu trước, chú còn thích em ấy không?
Lý Tuân trả lời không hề do dự: Không.
Phó Nhất Trác cười sang sảng, nói: Vậy thì cứ coi như đồng nghiệp đi.
Lý Tuân lại không nói lời nào.
Phó Nhất Trác: Đúng là lạ lùng, nếu chú không thích người ta thì quan tâm đến em ấy và tên họa sĩ kia làm gì.
Lý Tuân vẫn im lìm.
Phó Nhất Trác thở dài: Về chuyện này tôi thật sự bó tay với chú. Em ấy đã liều sống liều chết giúp chú mà còn bị chú mắng, đến cùng em ấy phải làm gì mới khiến chú hài lòng đây?
Làm gì á? Lý Tuân nheo mắt, lạnh lùng nói, Tôi bảo cô ấy làm cái gì thì làm cái đó, tôi gọi thì cô ấy phải thưa, tôi ngoắc tay thì cô ấy phải chạy đến.
Chú đang nuôi chó à! Phó Nhất Trác tức giận, Sao tôi lại có thằng em tính tình méo mó, biến thái hết thuốc chữa như chú vậy chứ!
Lý Tuân châm thuốc: Đừng nói mấy lời vô ích đó. Anh khẽ nói, Anh giúp tôi hỏi xem cô ấy có chuyện gì, bảo cô ấy nhanh chóng quay lại làm việc đi.
Phó Nhất Trác: Mơ đi!
Lý Tuân nghẹn lời.
Phó Nhất Trác: Tự chú đi mà hỏi, đã sắp ba mươi tuổi rồi mà gây ra chuyện còn muốn người khác dàn xếp giúp. Anh nói xong liền cúp máy, Lý Tuân hầm hầm bóp chặt điện thoại.
Triệu Đằng càu nhàu suốt từ sáng đến trưa bảo Lý Tuân đi xin lỗi. Lúc nghỉ trưa Lý Tuân muốn ra ngoài hóng gió, Triệu Đằng cũng đi theo lải nhải không ngớt bên cạnh anh. Ai ngờ họ lại đụng mặt với Chu Vận ngay cửa.
Chu Vận vừa gọi điện thoại xong, nhìn thấy Lý Tuân liền nói: Em đã liên lạc với giáo sư Lâm rồi, thứ bảy anh sắp xếp thời gian rảnh đi.
Lý Tuân im lặng nhìn cô, Triệu Đằng cũng nghệch mặt.
Sao vậy? Chu Vận nhìn hai người họ, Hai người định đi ăn cơm à?
Trước khi Triệu Đằng lên tiếng, Lý Tuân đã quay người đi lên lầu. Chu Vận gọi với theo bóng lưng anh: Sắp xếp thời gian rảnh vào thứ bảy, anh có nghe thấy không...
Trưởng nhóm... Triệu Đằng trợn tròn mắt nhìn Chu Vận, muốn thăm dò cảm xúc hiện tại của cô.
Chu Vận: Có chuyện gì?
Triệu Đằng: Cô không giận hả?
Chu Vận nghi ngờ: Giận cái gì?
Triệu Đằng: Tối hôm qua...
Ồ. Chu Vận ngượng ngùng, Để cậu chê cười rồi, chỉ là chút nợ nần trước kia thôi. Cậu giữ bí mật giúp tôi, đừng nói ra ngoài nhé.
Tuyệt đối không nói đâu ạ. Triệu Đằng cam đoan, Tôi còn tưởng cô tức giận nên không đi làm nữa.
Chu Vận: Đâu có, buổi sáng tôi xin nghỉ để liên lạc với giáo sư hồi đại học của tôi, là chồng của giáo sư Triệu Quả Duy đấy, thầy ấy thay số điện thoại rồi.
Vậy tốt rồi. Thấy Chu Vận không giận, Triệu Đằng yên tâm, đi theo cô lên lầu.
Anh ta không dám hỏi nhiều. Bởi vì bất kể Chu Vận nói thế nào, đôi mắt sưng vù kia đã chứng tỏ chắc chắn cô đã khóc. Trong lúc thang máy đi lên, Triệu Đằng cảm khái vô vàn. Thật là trời đất điên đảo, yêu lầm một đời.
Triệu Đằng vốn cho rằng ngay sau trận cãi vã đó, hai người sẽ tiếp tục gây gổ với nhau, không ngờ chỉ sau một đêm, họ đều làm như không có chuyện gì xảy ra, bản lĩnh giả bộ khiến Triệu Đằng bội phục sát đất.
Tối thứ sáu, Chu Vận nhắc nhở Lý Tuân ngày mai đi gặp giáo sư Lâm. Lý Tuân chỉ ừ một tiếng.
Chu Vận nhìn anh, nhớ đến tình cảnh lúc mình gọi cho thầy Lâm. Khi ấy cô vừa cãi nhau với Lý Tuân xong.
Lúc mười chín tuổi, cô có thể tức giận vì Lý Tuân bắt cô làm bài tập giúp Liễu Tư Tư mà sôi gan muốn rời khỏi Hội. Khi đó họ rất nhẹ nhàng, không hề có gánh nặng. Nhưng giờ họ đã hai mươi chín tuổi, Chu Vận không thể lại tức giận bỏ đi...
Vẫn là câu nói kia, giữa họ đã có vô số điều tiếc nuối, tinh lực của họ không còn nhiều để tiêu hao bừa bãi như xưa nữa.
Cô gọi điện thoại cho giáo sư Lâm, mới đầu ông nhận ra giọng cô. Sau khi Chu Vận nói rõ thân phận, ông mới nhớ ra.
À à... là Chu Vận à. Lâu lắm rồi không có liên lạc, bây giờ em thế nào, học xong chưa, ở lại nước ngoài sao?
Cô nói sơ về tình trạng hiện nay của mình, giáo sư Lâm rất hài lòng với trình độ học vấn của cô: Thầy đã nói là em chắc chắn sẽ có tương lai sáng lạn mà!
Giọng của thầy Lâm không hề thay đổi, vẫn như khi còn dạy họ. Tuy ông đã sắp sáu mươi tuổi nhưng vẫn thoải mái lạc quan và phóng khoáng. Cảm giác quen thuộc này khiến tâm trạng cô từ từ thả lỏng, cuối cùng cô hỏi: ... Thầy, thầy còn nhớ Lý Tuân không?
Thầy Lâm thở dài thườn thượt: Dĩ nhiên nhớ chứ, cái thằng nhóc tự đánh mất tương lai kia...
Vừa nhắc đến Lý Tuân, giọng thầy Lâm rõ ràng đã trầm lắng hơn nhiều, hoàn toàn khác với lúc trò chuyện với cô khi nãy.
Chu Vận kể chuyện Lý Tuân ra tù sớm cho thầy nghe. Cảm xúc của thầy Lâm lập tức tăng vọt, dọa cô giật cả mình. Ông hỏi đi hỏi lại xác nhận với Chu Vận, sau khi biết họ đang làm chung công ty thì kích động đến mức hận không thể gặp mặt họ ngay lập tức.
Thứ bảy! Thứ bảy tuần này, hai em cứ đến thẳng nhà thầy đi!
Chu Vận không hề ngờ rằng tình thế xoay chuyển nhanh đến thế. Mãi tới khi đặt điện thoại xuống, cô mới nhớ ra mình đã quên nói về việc Võ Tướng Vô Địch mất rồi.
Cô thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô dè dặt gọi cho thầy, lựa chọn từng câu từng chữ, kết quả không có ích bằng một câu nhắc đến Lý Tuân. Rõ ràng thầy Lâm quan tâm Lý Tuân hơn cô, quả thật vẫn giống hệt trước đây.
Nếu có thể mời được giáo sư Triệu Quả Duy giúp đỡ, quả thật sẽ mang đến hiệu quả tuyên truyền rất cao cho trò chơi. Hơn nữa người hâm mộ của Triệu Quả Duy là lớp trẻ yêu thích lịch sử, cũng chính là đối tượng mà trò chơi Võ Tướng Vô Địch hướng tới.
Nhưng Chu Vận vẫn cảm thấy hơi ngại, năm đó họ nông nổi, gây ra sự việc chấn động lớn như vậy, không biết có ảnh hưởng không tốt cho giáo sư Lâm hay không. Hơn nữa lúc xảy ra chuyện, tinh thần Chu Vận hoảng loạn, quả thật phải gọi là trốn ra nước ngoài mới đúng. Trong sáu năm, ngoại trừ Nhậm Địch ra, cô chưa từng liên lạc với giáo sư và bạn học khác. Thế nên đột nhiên xin giúp đỡ như vậy...
Chu Vận suy tính ba ngày, cứ mãi chần chừ do dự có nên gọi điện thoại cho thầy Lâm hay không. Lý Tuân nói với cô: Trong trường hợp tệ nhất là bị từ chối, coi như quay trở về điểm xuất phát mà thôi. Ngoại trừ việc này ra thì trong tất cả trường hợp còn lại chúng ta đều có lợi cả, việc gì phải do dự chứ.
Chu Vận lặng thinh. Trước giờ phong cách làm việc của Lý Tuân là không nể tình riêng. Anh chỉ suy nghĩ làm sao để đạt được mục đích, làm sao tận dụng được tài nguyên lớn nhất, còn lại đều mặc kệ.
Lý Tuân: Chỉ cần em mở lời, nhất định thầy sẽ đồng ý.
Chu Vận dẩu môi sau lưng anh.
Lý Tuân đá đểu: Thầy rất thích em, hồi xưa lúc em làm lớp phó môn đã tận tâm tận lực thế mà.
Chu Vận nhìn anh: Thích là sẽ giúp à?
Lý Tuân: Dĩ nhiên.
Trời đã tối, trong công ty chỉ còn hai người họ, bên ngoài đêm đen như mực.
Lý Tuân bỗng thờ ơ nói một câu: Giống như gã họa sĩ kia thích em nên mới vẽ tranh giúp em đấy.
Chu Vận á khẩu. Cô không muốn thảo luận với anh về đề tài này, đành cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi cho thầy Lâm. Không ngờ Lý Tuân ở phía sau vẫn không chịu thôi.
Giống y hệt mấy thằng ẻo lả, em đúng là không hề kén chọn gì cả.
Chu Vận quay đầu lại: Anh cũng vậy thôi.
Triệu Đằng để quên đồ nên quay về công ty lấy, trùng hợp bắt gặp cảnh cãi nhau của họ liền ngậm miệng lùi về sau.
Không ai biết tại sao họ lại cãi nhau, ngay cả chính họ cũng thế. Giống như trong lúc vô tình đã gợi lên đề tài khó chịu này vậy.
Lý Tuân cười khẩy: Em đã kiểm tra phụ tùng trên người hắn đầy đủ rồi chứ? Đừng để đến sau này...
Em đã nói anh cũng vậy thôi rồi mà. Anh càng nói càng khó nghe, Chu Vận bèn ngắt lời, Anh đừng sỉ nhục người khác như vậy. Em từng thích anh thì sao, anh thử hỏi bừa người nào đó trên đường xem, có ai còn nhớ người mình từng yêu lúc mười chín tuổi chứ?
Triệu Đằng bên cạnh há hốc mồm, đột nhiên nghe được tin chấn động như vậy, anh ta hơi mất khống chế.
Ồ. Lý Tuân ra vẻ kinh ngạc nói, Hóa ra năm nhất em đã yêu tôi rồi, đáng tiếc khi đó tôi chẳng có hứng gì với em cả.
Chu Vận: Anh cứ giả bộ tiếp đi.
Lý Tuân chế nhạo: Tôi chỉ nhớ có người bám lấy tôi dai như đỉa, lúc nào cũng là người cuối cùng rời khỏi lớp vào tiết lập trình để xem bài làm của tôi trên máy; còn tốn mấy nghìn tệ mua váy để đến tỏ tình với tôi nữa.
Chu Vận mím chặt môi.
Lý Tuân: Để tôi nhớ xem nhé. Trong tiết học mấy môn đại cương lúc nào cũng ngồi phía sau tôi, ngắm tôi từ lúc lên lớp đến giờ tan học, tôi vẽ bậy bạ gì trong giờ học cũng nhặt lại, em nói cho tôi xem đó là ai vậy? Thím lao công à?
Lòng Chu Vận run lên theo từng câu nói của Lý Tuân, cuối cùng lồng ngực cũng không ngừng phập phồng, đỏ mặt tía tai. Cô bắt đầu hối hận đã cãi nhau với anh. Làm sao cô có thể cãi thắng anh được chứ. Anh chỉ cần tùy tiện nói vài câu thôi cô đã thua trận thảm hại rồi.
Cô cảm thấy xấu hổ và nhục nhã tột độ. Cô không rõ tại sao Lý Tuân lại biết những chuyện kia. Đó chính là hồi ức rất quý giá của cô, cô không hiểu tại sao anh lại nhắc đến những chuyện này bằng giọng điệu cay nghiệt như thế.
Giữa họ đã có vô số điều nuối tiếc, nhưng thứ ban đầu khiến họ nhiệt huyết sôi trào vẫn còn ở đây, sao phải nhất định vạch trần quá khứ, chế giễu mọi chuyện không đáng một đồng như vậy? Cô không hiểu được rốt cuộc việc này có ý nghĩa gì? Nhưng cô không hỏi Lý Tuân, cô biết dù có hỏi cũng không có đáp án, anh chỉ cần một nơi để trút giận thôi.
Chu Vận không nói gì nữa, lắc đầu đi ngang qua Triệu Đằng, bước ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại hai người đàn ông. Sau khi Chu Vận bỏ đi, sắc mặt Lý Tuân sa sầm trong nháy mắt, không hề giống như biểu cảm khinh khỉnh khi nãy.
Triệu Đằng nhìn anh, lẳng lặng nói: Anh hơi quá đáng rồi đấy.
Lý Tuân nhìn sang, khí thế dọa người, nhưng Triệu Đằng vô cùng bất mãn với thái độ của anh đối với Chu Vận vừa rồi, bênh vực: Dù sao người ta cũng là con gái, đâu có ai như anh. Đàn ông mà đi lôi chuyện cũ ra nói thì hèn quá.
Lý Tuân vẫn giữ vẻ mặt tối sầm, không nói lời nào.
Triệu Đằng nói: Nói cho anh biết, nếu không có cô ấy thì với cái lý lịch của anh muốn xin việc quả thật là khó hơn lên trời. Hơn nữa, nếu không nhờ năng lực cô ấy giỏi, gánh vác luôn cả công việc của anh thì anh cho rằng mình có thể ngày ngày ung dung đọc sách không cần làm việc sao? Đổng tổng đã xé xác anh ra rồi. Huống chi cô ấy còn mua card màn hình xịn cho anh nữa... Vừa nhắc đến card màn hình, Triệu Đằng thèm nhỏ dãi, Nếu có cô em nào tặng tôi cái card titan thì tôi sẽ bám lấy không tha cho xem.
Lý Tuân hầm hừ: Cậu thì biết cái gì.
Triệu Đằng: Tôi không biết cái quái gì hết, nhưng tôi khuyên anh mau xin lỗi cô ấy đi, nếu anh chọc cô ấy nổi giận xin thôi việc thì toi đời đấy.
Lý Tuân cười khẩy, không đáp lại.
Sáng hôm sau Chu Vận xin nghỉ không đi làm, Triệu Đằng hoảng sợ.
Toi rồi, toi rồi, nhất định là tức giận rồi. Anh ta trách Lý Tuân, Cũng tại anh nói nhảm cả đấy.
Triệu Đằng nằng nặc bảo Lý Tuân đi xin lỗi nhưng anh vẫn bất động: Nếu anh không đi thì tôi sẽ nói cho Đổng tổng biết, anh có tin ông ấy đâm chết anh không?
Lý Tuân: Cậu gửi tiến độ dự án của cô ấy cho tôi.
Triệu Đằng: Anh muốn làm tiếp à? Được, chờ chút. Anh ta gửi một đống tài liệu Võ Tướng Vô Địch cho Lý Tuân. Lý Tuân cau có xem một hồi rồi tắt màn hình máy tính.
Triệu Đằng châm biếm: Không phải anh muốn làm tiếp sao? Xem lượng công việc và thiết kế kiến trúc cơ bản đi, không biết đến trước khi phát hành anh đã đọc xong chưa nữa.
Mặt Lý Tuân càng tối tăm hơn.
Triệu Đằng đẩy anh: Mau đi xin lỗi đi!
Sau một đêm, Lý Tuân đã tỉnh táo lại, chính anh cũng thấy lạ vìhành động tối qua của mình. Nghĩ lại cũng chẳng có lý do gì, đơn giản là muốn gây sự với cô thôi.
Lý Tuân lập kế hoạch dự án rõ ràng, không muốn thay đổi tiến độ. Anh gọi điện thoại cho Phó Nhất Trác, lúc Phó Nhất Trác bắt máy vô cùng khó chịu: Sao chú lại gọi điện đến lúc tôi đang dạy thế, như vậy làm tôi chẳng chuyên nghiệp gì hết.
Lý Tuân: Vậy tôi cúp máy đây.
Đừng. Phó Nhất Trác cười hì hì, Nói đi, sao hả?
Lý Tuân kể sơ qua sự việc, Phó Nhất Trác nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: Chú lại bắt đầu tác quái rồi.
Lý Tuân lặng thinh.
Phó Nhất Trác: Tôi hỏi chú một câu trước, chú còn thích em ấy không?
Lý Tuân trả lời không hề do dự: Không.
Phó Nhất Trác cười sang sảng, nói: Vậy thì cứ coi như đồng nghiệp đi.
Lý Tuân lại không nói lời nào.
Phó Nhất Trác: Đúng là lạ lùng, nếu chú không thích người ta thì quan tâm đến em ấy và tên họa sĩ kia làm gì.
Lý Tuân vẫn im lìm.
Phó Nhất Trác thở dài: Về chuyện này tôi thật sự bó tay với chú. Em ấy đã liều sống liều chết giúp chú mà còn bị chú mắng, đến cùng em ấy phải làm gì mới khiến chú hài lòng đây?
Làm gì á? Lý Tuân nheo mắt, lạnh lùng nói, Tôi bảo cô ấy làm cái gì thì làm cái đó, tôi gọi thì cô ấy phải thưa, tôi ngoắc tay thì cô ấy phải chạy đến.
Chú đang nuôi chó à! Phó Nhất Trác tức giận, Sao tôi lại có thằng em tính tình méo mó, biến thái hết thuốc chữa như chú vậy chứ!
Lý Tuân châm thuốc: Đừng nói mấy lời vô ích đó. Anh khẽ nói, Anh giúp tôi hỏi xem cô ấy có chuyện gì, bảo cô ấy nhanh chóng quay lại làm việc đi.
Phó Nhất Trác: Mơ đi!
Lý Tuân nghẹn lời.
Phó Nhất Trác: Tự chú đi mà hỏi, đã sắp ba mươi tuổi rồi mà gây ra chuyện còn muốn người khác dàn xếp giúp. Anh nói xong liền cúp máy, Lý Tuân hầm hầm bóp chặt điện thoại.
Triệu Đằng càu nhàu suốt từ sáng đến trưa bảo Lý Tuân đi xin lỗi. Lúc nghỉ trưa Lý Tuân muốn ra ngoài hóng gió, Triệu Đằng cũng đi theo lải nhải không ngớt bên cạnh anh. Ai ngờ họ lại đụng mặt với Chu Vận ngay cửa.
Chu Vận vừa gọi điện thoại xong, nhìn thấy Lý Tuân liền nói: Em đã liên lạc với giáo sư Lâm rồi, thứ bảy anh sắp xếp thời gian rảnh đi.
Lý Tuân im lặng nhìn cô, Triệu Đằng cũng nghệch mặt.
Sao vậy? Chu Vận nhìn hai người họ, Hai người định đi ăn cơm à?
Trước khi Triệu Đằng lên tiếng, Lý Tuân đã quay người đi lên lầu. Chu Vận gọi với theo bóng lưng anh: Sắp xếp thời gian rảnh vào thứ bảy, anh có nghe thấy không...
Trưởng nhóm... Triệu Đằng trợn tròn mắt nhìn Chu Vận, muốn thăm dò cảm xúc hiện tại của cô.
Chu Vận: Có chuyện gì?
Triệu Đằng: Cô không giận hả?
Chu Vận nghi ngờ: Giận cái gì?
Triệu Đằng: Tối hôm qua...
Ồ. Chu Vận ngượng ngùng, Để cậu chê cười rồi, chỉ là chút nợ nần trước kia thôi. Cậu giữ bí mật giúp tôi, đừng nói ra ngoài nhé.
Tuyệt đối không nói đâu ạ. Triệu Đằng cam đoan, Tôi còn tưởng cô tức giận nên không đi làm nữa.
Chu Vận: Đâu có, buổi sáng tôi xin nghỉ để liên lạc với giáo sư hồi đại học của tôi, là chồng của giáo sư Triệu Quả Duy đấy, thầy ấy thay số điện thoại rồi.
Vậy tốt rồi. Thấy Chu Vận không giận, Triệu Đằng yên tâm, đi theo cô lên lầu.
Anh ta không dám hỏi nhiều. Bởi vì bất kể Chu Vận nói thế nào, đôi mắt sưng vù kia đã chứng tỏ chắc chắn cô đã khóc. Trong lúc thang máy đi lên, Triệu Đằng cảm khái vô vàn. Thật là trời đất điên đảo, yêu lầm một đời.
Triệu Đằng vốn cho rằng ngay sau trận cãi vã đó, hai người sẽ tiếp tục gây gổ với nhau, không ngờ chỉ sau một đêm, họ đều làm như không có chuyện gì xảy ra, bản lĩnh giả bộ khiến Triệu Đằng bội phục sát đất.
Tối thứ sáu, Chu Vận nhắc nhở Lý Tuân ngày mai đi gặp giáo sư Lâm. Lý Tuân chỉ ừ một tiếng.
Chu Vận nhìn anh, nhớ đến tình cảnh lúc mình gọi cho thầy Lâm. Khi ấy cô vừa cãi nhau với Lý Tuân xong.
Lúc mười chín tuổi, cô có thể tức giận vì Lý Tuân bắt cô làm bài tập giúp Liễu Tư Tư mà sôi gan muốn rời khỏi Hội. Khi đó họ rất nhẹ nhàng, không hề có gánh nặng. Nhưng giờ họ đã hai mươi chín tuổi, Chu Vận không thể lại tức giận bỏ đi...
Vẫn là câu nói kia, giữa họ đã có vô số điều tiếc nuối, tinh lực của họ không còn nhiều để tiêu hao bừa bãi như xưa nữa.
Cô gọi điện thoại cho giáo sư Lâm, mới đầu ông nhận ra giọng cô. Sau khi Chu Vận nói rõ thân phận, ông mới nhớ ra.
À à... là Chu Vận à. Lâu lắm rồi không có liên lạc, bây giờ em thế nào, học xong chưa, ở lại nước ngoài sao?
Cô nói sơ về tình trạng hiện nay của mình, giáo sư Lâm rất hài lòng với trình độ học vấn của cô: Thầy đã nói là em chắc chắn sẽ có tương lai sáng lạn mà!
Giọng của thầy Lâm không hề thay đổi, vẫn như khi còn dạy họ. Tuy ông đã sắp sáu mươi tuổi nhưng vẫn thoải mái lạc quan và phóng khoáng. Cảm giác quen thuộc này khiến tâm trạng cô từ từ thả lỏng, cuối cùng cô hỏi: ... Thầy, thầy còn nhớ Lý Tuân không?
Thầy Lâm thở dài thườn thượt: Dĩ nhiên nhớ chứ, cái thằng nhóc tự đánh mất tương lai kia...
Vừa nhắc đến Lý Tuân, giọng thầy Lâm rõ ràng đã trầm lắng hơn nhiều, hoàn toàn khác với lúc trò chuyện với cô khi nãy.
Chu Vận kể chuyện Lý Tuân ra tù sớm cho thầy nghe. Cảm xúc của thầy Lâm lập tức tăng vọt, dọa cô giật cả mình. Ông hỏi đi hỏi lại xác nhận với Chu Vận, sau khi biết họ đang làm chung công ty thì kích động đến mức hận không thể gặp mặt họ ngay lập tức.
Thứ bảy! Thứ bảy tuần này, hai em cứ đến thẳng nhà thầy đi!
Chu Vận không hề ngờ rằng tình thế xoay chuyển nhanh đến thế. Mãi tới khi đặt điện thoại xuống, cô mới nhớ ra mình đã quên nói về việc Võ Tướng Vô Địch mất rồi.
Cô thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô dè dặt gọi cho thầy, lựa chọn từng câu từng chữ, kết quả không có ích bằng một câu nhắc đến Lý Tuân. Rõ ràng thầy Lâm quan tâm Lý Tuân hơn cô, quả thật vẫn giống hệt trước đây.
/115
|