Mày bảo ai cút?
Cao Kiến Hồng chưa kịp lên tiếng, Phương Chí Tịnh đã nổi cơn thịnh nộ, cố nén giận nói: Tao thấy người nên cút chính là mày thì có.
Lý Tuân vẫn không thèm đoái hoài gì đến hắn mà chỉ nhìn Cao Kiến Hồng, chờ câu nói tiếp theo của anh ta.
Tất cả bài phát biểu đã kết thúc, đại hội bước vào nội dung chính. Một chủ tịch công ty ứng dụng thuê xe đại biểu cho đông đảo công ty khác trình bày đánh giá của mình về thị trường phức tạp hiện tại và những khó khăn trong thời gian tới. Anh ta bày tỏ mấy năm gần đây thị trường cá nhân O2O có hiện tượng bong bóng kinh tế (1) vô cùng nghiêm trọng, thị trường không thể nào chiết tính theo bong bóng được.
(1) Bong bóng kinh tế là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững.
Anh ta nói đùa: Gần đây mức sống ở những thành phố lớn tăng vọt, bởi vì quỹ VC (2) toàn bộ thế giới mấy chục tỷ đô la cơ bản đều bù vào cho dân ở Bắc - Thượng - Quảng (3) cả.
(2) Quỹ VC là viết tắt Venture capital nghĩa là quỹ đầu tư mạo hiểm là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu.
(3) Bắc - Thượng - Quảng là tên gọi tắt ba thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.
Hơn nữa, thị trường hiện nay cũng càng lúc càng nóng. Anh ta ám chỉ, Rất nhiều công ty đều đặt mục tiêu moi tiền được nhanh nhất lên hàng đầu, sau khi thu được lợi nhuận thì bỏ ngay, hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng của mình. Nếu tiếp tục như vậy, những sản phẩm chịu bỏ tâm huyết ra làm sẽ càng ngày càng ít.
Phương Chí Tịnh cũng nhìn chằm chằm Cao Kiến Hồng, tất cả mọi người đều nhìn Cao Kiến Hồng.
Cao Kiến Hồng lại giơ tay ấn huyệt thái dương, quay đầu nói với Lý Tuân: Tôi cũng nói giống với anh ta.
Người nên cút chính là cậu.
Phương Chí Tịnh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ ửng. Bên kia, Ngô Chân vừa đi đến, nhưng vì không có thiệp mời VIP nên bị nhân viên ban tổ chức ngăn lại.
Ngô Chân bất mãn nói: Làm gì thế?
Thưa cô, muốn đến khu khách VIP phải có thiệp mới được. Mới vừa rồi vì cậu ta không ngăn lại chàng trai áo đen kia mà bị mắng một trận.
Buồn cười thật, cậu nhìn xem tôi là ai hả? Cô ta trang điểm quá đậm, lại đeo kính râm trong hội trường mờ tối, cậu nhân viên không nhận ra là ai cũng bình thường.
Phương Chí Tịnh nghe thấy động tĩnh liền đi đến khiển trách cậu nhân viên: Sao ai cậu cũng ngăn lại thế hả? Rốt cuộc các người có được huấn luyện không vậy?
Cậu nhân viên quả thật khóc không ra nước mắt.
Thôi bỏ đi. Thế mà Ngô Chân lại dễ chịu tha cho người khác, ngúng nguẩy đi vào trong, đến trước mặt Cao Kiến Hồng và Lý Tuân. Cô ta không biết Lý Tuân nên yên lặng đánh giá anh. Bởi vì khu VIP đều chia chỗ ngồi theo công ty, cô ta cho rằng anh cũng là người của Cát Lực bèn hỏi, Anh là ai? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?
Đương nhiên Lý Tuân không hề để ý đến cô ta.
Ngô Chân bị người khác phớt lờ nên vô cùng khó chịu: Hỏi anh đấy, anh là ai? Đây không phải là vị trí của công ty Cát Lực sao?
Em cũng mặc kệ hắn đi. Phương Chí Tịnh từ phía sau đi đến, chế giễu nói, Chó nhà có tang thôi.
Ánh mắt Ngô Chân lướt nhìn Lý Tuân, ồ một tiếng thật dài.
Lý Tuân quay người đi ra ngoài.
Lý Tuân. Cao Kiến Hồng gọi với theo sau lưng, anh ta nhìn bóng lưng màu đen kia nói, Từ trước đến giờ chỉ có mình cậu ra lệnh cho người khác thôi, hôm nay nể mặt tình bạn lúc trước, tôi cũng khuyên cậu một câu.
Lý Tuân quay đầu lại nhìn anh ta.
Cao Kiến Hồng ngồi trên ghế, dịu giọng nói: Cậu phải biết thức thời, bây giờ đã khác với trước kia, cậu một thân một mình không trèo cao nổi đâu.
Ôi... Phương Chí Tịnh cau mày, giả bộ phê bình Cao Kiến Hồng, Cậu nói như vậy khó nghe quá. Dù sao cũng là bạn học cũ, cậu nên giúp đỡ giới thiệu công ty cho người ta chứ. Nếu không với cái sơ yếu lí lịch giữa chừng như thế cậu bảo nó đi đâu tìm việc làm bây giờ?
Cao Kiến Hồng đăm chiêu gật đầu, hỏi Lý Tuân: Cần không?
Lý Tuân chậm rãi nhếch khóe môi. Tất cả tình cảm đều biến mất tăm.
Một chàng trai lom khom cúi đầu phát danh thiếp, khi đến khu VIP, cậu nhân viên bảo vệ định đến cản thì bị một nhân viên khác ngăn lại.
Mặc kệ đi.
... Không phải là không cho vào đây phát quảng cáo sao?
Ai biết có cho vào hay không, gã giám đốc công ty Cát Lực đầu óc chập mạch đấy! Chúng ta đừng quan tâm thì hơn.
Thế là Quách Thế Kiệt cắm đầu phát đến chỗ Lý Tuân.
Phương Chí Tịnh vừa thấy người như thế đi đến, cơn giận lại bốc lên, định trút hết cảm giác áp chế mà Lý Tuân mang lại cho hắn vào nhân vật cỏn con này.
Nhưng khi hắn định mở mồm mắng chửi thì Lý Tuân đã cầm lấy đống danh thiếp trong tay Quách Thế Kiệt.
Ối, anh ơi anh lấy nhiều quá rồi...
Quách Thế Kiệt hoàn toàn không nhận ra mình đã đi vào khu nào, anh ta đã phát danh thiếp và tờ rơi mấy giờ liền rồi, đầu óc đã mụ mị. Nhưng anh vẫn nhớ mấy danh thiếp này đều do đích thân ông chủ công ty đếm và đóng dấu, ra lệnh rõ ràng là mỗi người một tấm, phát nhiều hơn thì phải lôi đầu đến gặp.
Phương Chí Tịnh thấy Lý Tuân cầm đống danh thiếp, cười to nói: Sao thế, đã tìm được công ty luôn rồi cơ à?
Cao Kiến Hồng nhìn dáng vẻ khúm núm của Quách Thế Kiệt, cũng cười xòa: Cậu đúng là vẫn giống như trước, lúc nào cũng hấp tấp.
Lý Tuân đưa mắt nhìn Cao Kiến Hồng một hồi rồi khẽ nói: Cậu cũng giống như trước, luôn không nhìn xa trông rộng.
Vẻ mặt Cao Kiến Hồng trở nên lạnh băng, Ngô Chân nghe thấy liền nhăn mày.
Quách Thế Kiệt còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thộn mặt nhìn xung quanh. Lý Tuân sải bước rời đi, anh ta liền đuổi theo. Bước chân Lý Tuân sải dài, lối đi lại chật hẹp, thế là Quách Thế Kiệt nhanh chóng bị tụt lại đằng sau. Đến khi anh ta đuổi đến cửa đại sảnh thì Lý Tuân đã biến mất tăm hơi.
Quách Thế Kiệt lau mồ hôi trên mặt, còn chưa kịp bình ổn hơi thở thì một bóng đen lại xuất hiện trước mặt. Bóng đen đó lao về phía cửa, chưa chạy được mấy bước thì bỗng dừng lại quay trở về, giật phăng mấy tờ danh thiếp còn lại trong tay anh ta, rồi lại chạy ra cửa lần nữa.
Chu Vận vừa ra khỏi khách sạn đã thấy Lý Tuân đã lên một chiếc taxi ở đằng xa, thong thả rời đi. Cô đứng hồi lâu, đến khi ngực đã thở đều mới cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương.
Duyên phận thế gian luôn đến bất ngờ, ông trời nhàm chán tùy ý se tơ, thắt chặt những người tưởng chừng như xa lạ vào nhau. Ngoan cố đánh cược sự tôn nghiêm và kiêu ngạo, sau này kề vai sát cánh, cùng vinh cùng nhục.
Quách Thế Kiệt đang rầu rĩ vì danh thiếp bị lấy hết, lúc này điện thoại di động lại vang lên. Anh ta vừa nhìn thấy tên người gọi đến, nhất thời cả người hoảng loạn, run lẩy bẩy nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của Trương Phóng.
Công việc thế nào rồi?
Ờ... tạm ổn.
Có kiếm được mối hợp tác nào không?
Bây giờ còn chưa xác định.
Vậy có tuyển được người không?
Quách Thế Kiệt dè dặt nói: ... Hình như có mấy người cảm thấy hứng thú.
Trương Phóng hớp một hớp cà phê: Sao giọng cậu nghe uể oải thế?
... Không có, không có.
Thôi cứ chờ xem kết quả đã. Trương Phóng nhàn nhã nói, Đổng tổng sắp sửa đi công tác về, đến lúc đó nếu công ty còn không có khởi sắc gì thì chúng ta cùng nhau chuẩn bị nhận lệnh xử trảm thôi.
Trán Quách Thế Kiệt lại chảy ra hai dòng mồ hôi.
Sau khi Chu Vận trở về liền lên mạng tìm kiếm thông tin về Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương . Công ty này thành lập năm ngoái, chủ yếu làm về game, nhưng chưa có sản phẩm nào được phát hành chính thức, thông tin vô cùng ít ỏi.
Trên mạng có tin tuyển nhân viên của họ, Chu Vận bấm vào xem. Nội dung rất ngắn gọn: Tuyển lập trình viên, không nhắc gì đến tiền lương, đãi ngộ và yêu cầu. Cô nhìn thời gian đăng tin là lúc công ty mới thành lập, đã lâu lắm không cập nhật.
Bằng trực giác của mình, Chu Vận cảm thấy công tin này đáng ngờ, nhưng cũng đành phải chấp nhận, bởi vì Lý Tuân có vẻ định đến nơi này. Cô gọi điện đến số điện thoại công ty in trên danh thiếp, người nghe chính là Quách Thế Kiệt đang vô cùng ủ rũ. Lúc nghe Chu Vận gọi hỏi tin tuyển nhân viên, thoáng chốc anh ta đã phấn khởi hẳn lên.
Xin, xin đợi một chút! Tôi gọi giám đốc nhân sự của chúng tôi.
Được ạ.
Trong lòng Chu Vận tự nhủ, cơ cấu của công ty vẫn khá chính quy, còn có giám đốc nhân sự.
Một lát sau, Trương Phóng đến nghe điện thoại, chưa nói được mấy câu đã lập tức hẹn cô ngày mai đến phỏng vấn.
Kết quả hôm sau, cô và Lý Tuân đụng mặt nhau.
Công ty Phi Dương tọa lạc tại vị trí khá tốt, nằm trong khu doanh nghiệp phía Bắc trung tâm thành phố. Mấy năm gần đây chính phủ ưu ái các doanh nghiệp làm về công nghệ thông tin nên phân hẳn khu vực riêng cho những công ty này. Tốc độ phát triển internet quá mãnh liệt, cả con đường này tính ra có đến mấy trăm công ty lớn nhỏ, mở rồi đóng, đóng rồi mở, còn nhanh hơn cả thu hoạch lúa mì.
Chu Vận đi đến địa chỉ Trương Phóng cho, tìm được tòa nhà B của khu doanh nghiệp. Cô vừa đi vào tòa nhà đã nhìn thấy Lý Tuân. Đại sảnh của tòa nhà rất trống trải, chính giữa đặt mô hình toàn khu trông giống như nơi bán căn hộ chung cư.
Lý Tuân đứng bên cạnh mô hình hút thuốc, dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy Chu Vận.
Hai người không ai nói gì với ai, bầu không khí hơi lúng túng. Bỗng chốc Chu Vận lại có cảm giác như quay trở về ngày đầu tiên tựu trường thời đại học. Cô đã sớm biết, năng suất của Lý Tuân còn cao hơn cô, chắc chắn hôm qua cũng gọi điện thoại đến hẹn phỏng vấn rồi.
Hai người đều im thin thít, từng người nghiêm túc đứng đợi, khiến đại sảnh càng vắng lặng hơn. Không bao lâu, điện thoại của họ liên tiếp rung lên. Trương Phóng gửi tin nhắn đến, thông báo cho họ lên tầng phỏng vấn.
Chu Vận xem xong tin nhắn rồi ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Tuân đã bước vào thang máy trước cô một bước. Cô tức tốc đuổi theo nhưng đáng tiếc là vẫn không kịp.
Lý Tuân không đợi cô lấy một giây mà ấn thang máy lên tầng luôn.
Chu Vận nghẹn lời.
Công ty ở tầng Mười Hai. Tuy ban đầu Chu Vận đã dự cảm diện tích công ty không lớn nhưng cô không ngờ quy mô lại cũng không lớn như thế. Trong một tầng nho nhỏ mà lại chứa hẳn tám công ty, có bảy công ty làm về công nghệ thông tin và một công ty chuyển phát nhanh.
Nhờ công ty chuyển phát nhanh này ban tặng, trong hành lang chật hẹp chất đầy thùng chuyển phát nhanh cao như núi, khiến việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn. Đến khi Chu Vận len lỏi đến được cửa công ty Phi Dương, Lý Tuân đã bị Trương Phóng kéo vào căn phòng bé tẹo phỏng vấn rồi.
Người đón Chu Vận chính là Quách Thế Kiệt, hiển nhiên anh ta vẫn còn ấn tượng với cô, chào hỏi cô xong lại đi rót nước, tiếp đãi rất chu đáo.
Cảm ơn. Chu Vận nhận lấy cốc nước rồi đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Diện tích công ty chỉ khoảng hơn một trăm thước vuông, nhưng trông trống huơ trống hoác. Chắc do nhân viên quá ít, tính cả Chu Vận và Lý Tuân mới có bốn người... Ồ không, còn có một người trẻ tuổi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, mang vẻ còn ngái ngủ với quả đầu như ổ gà mới qua thời kỳ ấp đẻ, ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào máy tính nữa chứ.
Anh ta ấn phím, màn hình vi tính sáng lên, trên đó còn bật cửa sổ game đang chơi dở.
...
Trong lúc Chu Vận yên lặng đánh giá không khí làm việc của công ty Phi Dương, thì trong căn phòng bé tẹo kia thình lình truyền ra tiếng kinh hô của Trương Phóng.
Cái gì? Ngồi tù á?
Cao Kiến Hồng chưa kịp lên tiếng, Phương Chí Tịnh đã nổi cơn thịnh nộ, cố nén giận nói: Tao thấy người nên cút chính là mày thì có.
Lý Tuân vẫn không thèm đoái hoài gì đến hắn mà chỉ nhìn Cao Kiến Hồng, chờ câu nói tiếp theo của anh ta.
Tất cả bài phát biểu đã kết thúc, đại hội bước vào nội dung chính. Một chủ tịch công ty ứng dụng thuê xe đại biểu cho đông đảo công ty khác trình bày đánh giá của mình về thị trường phức tạp hiện tại và những khó khăn trong thời gian tới. Anh ta bày tỏ mấy năm gần đây thị trường cá nhân O2O có hiện tượng bong bóng kinh tế (1) vô cùng nghiêm trọng, thị trường không thể nào chiết tính theo bong bóng được.
(1) Bong bóng kinh tế là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững.
Anh ta nói đùa: Gần đây mức sống ở những thành phố lớn tăng vọt, bởi vì quỹ VC (2) toàn bộ thế giới mấy chục tỷ đô la cơ bản đều bù vào cho dân ở Bắc - Thượng - Quảng (3) cả.
(2) Quỹ VC là viết tắt Venture capital nghĩa là quỹ đầu tư mạo hiểm là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu.
(3) Bắc - Thượng - Quảng là tên gọi tắt ba thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.
Hơn nữa, thị trường hiện nay cũng càng lúc càng nóng. Anh ta ám chỉ, Rất nhiều công ty đều đặt mục tiêu moi tiền được nhanh nhất lên hàng đầu, sau khi thu được lợi nhuận thì bỏ ngay, hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng của mình. Nếu tiếp tục như vậy, những sản phẩm chịu bỏ tâm huyết ra làm sẽ càng ngày càng ít.
Phương Chí Tịnh cũng nhìn chằm chằm Cao Kiến Hồng, tất cả mọi người đều nhìn Cao Kiến Hồng.
Cao Kiến Hồng lại giơ tay ấn huyệt thái dương, quay đầu nói với Lý Tuân: Tôi cũng nói giống với anh ta.
Người nên cút chính là cậu.
Phương Chí Tịnh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ ửng. Bên kia, Ngô Chân vừa đi đến, nhưng vì không có thiệp mời VIP nên bị nhân viên ban tổ chức ngăn lại.
Ngô Chân bất mãn nói: Làm gì thế?
Thưa cô, muốn đến khu khách VIP phải có thiệp mới được. Mới vừa rồi vì cậu ta không ngăn lại chàng trai áo đen kia mà bị mắng một trận.
Buồn cười thật, cậu nhìn xem tôi là ai hả? Cô ta trang điểm quá đậm, lại đeo kính râm trong hội trường mờ tối, cậu nhân viên không nhận ra là ai cũng bình thường.
Phương Chí Tịnh nghe thấy động tĩnh liền đi đến khiển trách cậu nhân viên: Sao ai cậu cũng ngăn lại thế hả? Rốt cuộc các người có được huấn luyện không vậy?
Cậu nhân viên quả thật khóc không ra nước mắt.
Thôi bỏ đi. Thế mà Ngô Chân lại dễ chịu tha cho người khác, ngúng nguẩy đi vào trong, đến trước mặt Cao Kiến Hồng và Lý Tuân. Cô ta không biết Lý Tuân nên yên lặng đánh giá anh. Bởi vì khu VIP đều chia chỗ ngồi theo công ty, cô ta cho rằng anh cũng là người của Cát Lực bèn hỏi, Anh là ai? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?
Đương nhiên Lý Tuân không hề để ý đến cô ta.
Ngô Chân bị người khác phớt lờ nên vô cùng khó chịu: Hỏi anh đấy, anh là ai? Đây không phải là vị trí của công ty Cát Lực sao?
Em cũng mặc kệ hắn đi. Phương Chí Tịnh từ phía sau đi đến, chế giễu nói, Chó nhà có tang thôi.
Ánh mắt Ngô Chân lướt nhìn Lý Tuân, ồ một tiếng thật dài.
Lý Tuân quay người đi ra ngoài.
Lý Tuân. Cao Kiến Hồng gọi với theo sau lưng, anh ta nhìn bóng lưng màu đen kia nói, Từ trước đến giờ chỉ có mình cậu ra lệnh cho người khác thôi, hôm nay nể mặt tình bạn lúc trước, tôi cũng khuyên cậu một câu.
Lý Tuân quay đầu lại nhìn anh ta.
Cao Kiến Hồng ngồi trên ghế, dịu giọng nói: Cậu phải biết thức thời, bây giờ đã khác với trước kia, cậu một thân một mình không trèo cao nổi đâu.
Ôi... Phương Chí Tịnh cau mày, giả bộ phê bình Cao Kiến Hồng, Cậu nói như vậy khó nghe quá. Dù sao cũng là bạn học cũ, cậu nên giúp đỡ giới thiệu công ty cho người ta chứ. Nếu không với cái sơ yếu lí lịch giữa chừng như thế cậu bảo nó đi đâu tìm việc làm bây giờ?
Cao Kiến Hồng đăm chiêu gật đầu, hỏi Lý Tuân: Cần không?
Lý Tuân chậm rãi nhếch khóe môi. Tất cả tình cảm đều biến mất tăm.
Một chàng trai lom khom cúi đầu phát danh thiếp, khi đến khu VIP, cậu nhân viên bảo vệ định đến cản thì bị một nhân viên khác ngăn lại.
Mặc kệ đi.
... Không phải là không cho vào đây phát quảng cáo sao?
Ai biết có cho vào hay không, gã giám đốc công ty Cát Lực đầu óc chập mạch đấy! Chúng ta đừng quan tâm thì hơn.
Thế là Quách Thế Kiệt cắm đầu phát đến chỗ Lý Tuân.
Phương Chí Tịnh vừa thấy người như thế đi đến, cơn giận lại bốc lên, định trút hết cảm giác áp chế mà Lý Tuân mang lại cho hắn vào nhân vật cỏn con này.
Nhưng khi hắn định mở mồm mắng chửi thì Lý Tuân đã cầm lấy đống danh thiếp trong tay Quách Thế Kiệt.
Ối, anh ơi anh lấy nhiều quá rồi...
Quách Thế Kiệt hoàn toàn không nhận ra mình đã đi vào khu nào, anh ta đã phát danh thiếp và tờ rơi mấy giờ liền rồi, đầu óc đã mụ mị. Nhưng anh vẫn nhớ mấy danh thiếp này đều do đích thân ông chủ công ty đếm và đóng dấu, ra lệnh rõ ràng là mỗi người một tấm, phát nhiều hơn thì phải lôi đầu đến gặp.
Phương Chí Tịnh thấy Lý Tuân cầm đống danh thiếp, cười to nói: Sao thế, đã tìm được công ty luôn rồi cơ à?
Cao Kiến Hồng nhìn dáng vẻ khúm núm của Quách Thế Kiệt, cũng cười xòa: Cậu đúng là vẫn giống như trước, lúc nào cũng hấp tấp.
Lý Tuân đưa mắt nhìn Cao Kiến Hồng một hồi rồi khẽ nói: Cậu cũng giống như trước, luôn không nhìn xa trông rộng.
Vẻ mặt Cao Kiến Hồng trở nên lạnh băng, Ngô Chân nghe thấy liền nhăn mày.
Quách Thế Kiệt còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thộn mặt nhìn xung quanh. Lý Tuân sải bước rời đi, anh ta liền đuổi theo. Bước chân Lý Tuân sải dài, lối đi lại chật hẹp, thế là Quách Thế Kiệt nhanh chóng bị tụt lại đằng sau. Đến khi anh ta đuổi đến cửa đại sảnh thì Lý Tuân đã biến mất tăm hơi.
Quách Thế Kiệt lau mồ hôi trên mặt, còn chưa kịp bình ổn hơi thở thì một bóng đen lại xuất hiện trước mặt. Bóng đen đó lao về phía cửa, chưa chạy được mấy bước thì bỗng dừng lại quay trở về, giật phăng mấy tờ danh thiếp còn lại trong tay anh ta, rồi lại chạy ra cửa lần nữa.
Chu Vận vừa ra khỏi khách sạn đã thấy Lý Tuân đã lên một chiếc taxi ở đằng xa, thong thả rời đi. Cô đứng hồi lâu, đến khi ngực đã thở đều mới cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương.
Duyên phận thế gian luôn đến bất ngờ, ông trời nhàm chán tùy ý se tơ, thắt chặt những người tưởng chừng như xa lạ vào nhau. Ngoan cố đánh cược sự tôn nghiêm và kiêu ngạo, sau này kề vai sát cánh, cùng vinh cùng nhục.
Quách Thế Kiệt đang rầu rĩ vì danh thiếp bị lấy hết, lúc này điện thoại di động lại vang lên. Anh ta vừa nhìn thấy tên người gọi đến, nhất thời cả người hoảng loạn, run lẩy bẩy nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của Trương Phóng.
Công việc thế nào rồi?
Ờ... tạm ổn.
Có kiếm được mối hợp tác nào không?
Bây giờ còn chưa xác định.
Vậy có tuyển được người không?
Quách Thế Kiệt dè dặt nói: ... Hình như có mấy người cảm thấy hứng thú.
Trương Phóng hớp một hớp cà phê: Sao giọng cậu nghe uể oải thế?
... Không có, không có.
Thôi cứ chờ xem kết quả đã. Trương Phóng nhàn nhã nói, Đổng tổng sắp sửa đi công tác về, đến lúc đó nếu công ty còn không có khởi sắc gì thì chúng ta cùng nhau chuẩn bị nhận lệnh xử trảm thôi.
Trán Quách Thế Kiệt lại chảy ra hai dòng mồ hôi.
Sau khi Chu Vận trở về liền lên mạng tìm kiếm thông tin về Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương . Công ty này thành lập năm ngoái, chủ yếu làm về game, nhưng chưa có sản phẩm nào được phát hành chính thức, thông tin vô cùng ít ỏi.
Trên mạng có tin tuyển nhân viên của họ, Chu Vận bấm vào xem. Nội dung rất ngắn gọn: Tuyển lập trình viên, không nhắc gì đến tiền lương, đãi ngộ và yêu cầu. Cô nhìn thời gian đăng tin là lúc công ty mới thành lập, đã lâu lắm không cập nhật.
Bằng trực giác của mình, Chu Vận cảm thấy công tin này đáng ngờ, nhưng cũng đành phải chấp nhận, bởi vì Lý Tuân có vẻ định đến nơi này. Cô gọi điện đến số điện thoại công ty in trên danh thiếp, người nghe chính là Quách Thế Kiệt đang vô cùng ủ rũ. Lúc nghe Chu Vận gọi hỏi tin tuyển nhân viên, thoáng chốc anh ta đã phấn khởi hẳn lên.
Xin, xin đợi một chút! Tôi gọi giám đốc nhân sự của chúng tôi.
Được ạ.
Trong lòng Chu Vận tự nhủ, cơ cấu của công ty vẫn khá chính quy, còn có giám đốc nhân sự.
Một lát sau, Trương Phóng đến nghe điện thoại, chưa nói được mấy câu đã lập tức hẹn cô ngày mai đến phỏng vấn.
Kết quả hôm sau, cô và Lý Tuân đụng mặt nhau.
Công ty Phi Dương tọa lạc tại vị trí khá tốt, nằm trong khu doanh nghiệp phía Bắc trung tâm thành phố. Mấy năm gần đây chính phủ ưu ái các doanh nghiệp làm về công nghệ thông tin nên phân hẳn khu vực riêng cho những công ty này. Tốc độ phát triển internet quá mãnh liệt, cả con đường này tính ra có đến mấy trăm công ty lớn nhỏ, mở rồi đóng, đóng rồi mở, còn nhanh hơn cả thu hoạch lúa mì.
Chu Vận đi đến địa chỉ Trương Phóng cho, tìm được tòa nhà B của khu doanh nghiệp. Cô vừa đi vào tòa nhà đã nhìn thấy Lý Tuân. Đại sảnh của tòa nhà rất trống trải, chính giữa đặt mô hình toàn khu trông giống như nơi bán căn hộ chung cư.
Lý Tuân đứng bên cạnh mô hình hút thuốc, dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy Chu Vận.
Hai người không ai nói gì với ai, bầu không khí hơi lúng túng. Bỗng chốc Chu Vận lại có cảm giác như quay trở về ngày đầu tiên tựu trường thời đại học. Cô đã sớm biết, năng suất của Lý Tuân còn cao hơn cô, chắc chắn hôm qua cũng gọi điện thoại đến hẹn phỏng vấn rồi.
Hai người đều im thin thít, từng người nghiêm túc đứng đợi, khiến đại sảnh càng vắng lặng hơn. Không bao lâu, điện thoại của họ liên tiếp rung lên. Trương Phóng gửi tin nhắn đến, thông báo cho họ lên tầng phỏng vấn.
Chu Vận xem xong tin nhắn rồi ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Tuân đã bước vào thang máy trước cô một bước. Cô tức tốc đuổi theo nhưng đáng tiếc là vẫn không kịp.
Lý Tuân không đợi cô lấy một giây mà ấn thang máy lên tầng luôn.
Chu Vận nghẹn lời.
Công ty ở tầng Mười Hai. Tuy ban đầu Chu Vận đã dự cảm diện tích công ty không lớn nhưng cô không ngờ quy mô lại cũng không lớn như thế. Trong một tầng nho nhỏ mà lại chứa hẳn tám công ty, có bảy công ty làm về công nghệ thông tin và một công ty chuyển phát nhanh.
Nhờ công ty chuyển phát nhanh này ban tặng, trong hành lang chật hẹp chất đầy thùng chuyển phát nhanh cao như núi, khiến việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn. Đến khi Chu Vận len lỏi đến được cửa công ty Phi Dương, Lý Tuân đã bị Trương Phóng kéo vào căn phòng bé tẹo phỏng vấn rồi.
Người đón Chu Vận chính là Quách Thế Kiệt, hiển nhiên anh ta vẫn còn ấn tượng với cô, chào hỏi cô xong lại đi rót nước, tiếp đãi rất chu đáo.
Cảm ơn. Chu Vận nhận lấy cốc nước rồi đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Diện tích công ty chỉ khoảng hơn một trăm thước vuông, nhưng trông trống huơ trống hoác. Chắc do nhân viên quá ít, tính cả Chu Vận và Lý Tuân mới có bốn người... Ồ không, còn có một người trẻ tuổi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, mang vẻ còn ngái ngủ với quả đầu như ổ gà mới qua thời kỳ ấp đẻ, ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào máy tính nữa chứ.
Anh ta ấn phím, màn hình vi tính sáng lên, trên đó còn bật cửa sổ game đang chơi dở.
...
Trong lúc Chu Vận yên lặng đánh giá không khí làm việc của công ty Phi Dương, thì trong căn phòng bé tẹo kia thình lình truyền ra tiếng kinh hô của Trương Phóng.
Cái gì? Ngồi tù á?
/115
|