Địa chỉ Phó Nhất Trác gửi cho Chu Vận là một khách sạn hạng sang. Chu Vận lên mạng tìm tuyến xe bus, nhưng bất ngờ tra ra được tối mai ở đó có một buổi biễu diễn khiêu vũ Latin. Đúng là đi đâu cũng mắc bệnh nghề nghiệp.
Vì không để Lý Tuân phát hiện, trước bốn giờ Chu Vận đã bắt đầu chuẩn bị, tắm rửa, thay quần áo, trang điểm xong xuôi, Chu Vận xuất phát. Vứt hết những thông tin về tuyến xe bus đã tìm, cô bắt xe taxi đi thẳng đến đó.
Khách sạn cách trường học rất xa, lúc cô đến Phó Nhất Trác đã đợi lâu rồi. Tiêu chuẩn nơi này khá cao, cậu ta mặc bộ vest trang trọng đứng ở cổng, đám đàn bà con gái qua lại đều vô thức nhìn chằm chằm vào mông cậu.
Nơi này không ở khu sầm uất, vị trí trống trải, đằng xa có một chiếc hồ nhân tạo nhỏ vô cùng yên tĩnh. Bấy giờ cảnh đêm mờ ảo, đèn chưa bật sáng, bầu trời xanh thẫm như thể bức tranh sơn thủy.
Phó Nhất Trác đứng ở bậc thềm rộng lớn. Cậu ta khác với Lý Tuân, lúc nào cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cằm khẽ hất lên như diễn viên chờ lên sân khấu. Nói thật nếu con trai bình thường mà ăn bận thế này rất dễ bị cho là nhân viên phục vụ ở cổng khách sạn. Nhưng với khí chất và vóc dáng của Phó Nhất Trác, thật đúng là khá trang trọng.
Phó Nhất Trác nhìn thấy Chu Vận liền cúi người gật đầu, chủ động đưa cánh tay ra cho cô khoác vào.
Chu Vận thầm kinh ngạc, nói: Anh ga lăng hơn anh ấy nhiều.
Phó Nhất Trác vẫn giữ nụ cười mỉm: Đúng vậy.
Cậu đưa cô vào hội trường khách sạn. Lần đầu tiên Chu Vận xem khiêu vũ Latin, nơi đây không hề có sân khấu như một buổi biểu diễn mà là đông đảo khán giả vây thành một vòng tròn, vũ công nhảy múa giữa sàn, điều này dễ dàng cho khán giả có thể thưởng thức từ mọi góc độ.
Chu Vận không biết gì về vũ đạo, chỉ xem náo nhiệt. Cô để ý những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng chợt nhận ra dù là mấy vũ công nam người nước ngoài kia cũng không cao bằng Phó Nhất Trác. Cậu nên đi làm người mẫu mới đúng.
So với buổi biểu diễn, Chu Vận càng chú ý người bên cạnh hơn. Phó Nhất Trác chú tâm vào tiết mục, xem vô cùng say mê, thân thể khẽ lắc lư theo điệu nhạc. Chu Vận lo ngay ngáy, sợ cậu nổi hứng sẽ đi thẳng ra nhảy thi với vũ công thì toi. May mà đến khi kết thúc buổi biểu diễn, Phó Nhất Trác vẫn khống chế được bản thân.
Đi thôi em dâu. Phó Nhất Trác cười nói, Chúng ta đi uống một ly nào.
Bọn họ đến quầy bar tầng một, bởi vì biểu diễn vừa kết thúc nên không ít người chọn đến đây uống một ly thư giãn. Quán bar được trang trí tao nhã, xung quanh là tông màu vàng nhạt dịu dàng. Khắp nơi đều là quý ông quý bà mặc lễ phục dạ hội, có rất ít người trẻ tuổi, mọi người khẽ trao đổi với nhau, bàn luận về buổi dạ vũ vừa rồi.
Chu Vận thầm thấy may là bản thân không mặc quần jeans và áo thun.
Phó Nhất Trác ngồi bên quầy bar, hỏi: Muốn uống gì nào?
Chu Vận biết tửu lượng của mình không tốt nên chỉ gọi một ly nước ép trái cây. Trong quá trình chờ đợi đồ uống ngắn ngủi, chỗ trống bên cạnh Phó Nhất Trác bị hai cô gái chiếm đóng, Chu Vận nhìn sang, là một cặp chị em xinh đẹp, mắt lúng liếng đưa tình.
...
Cô đánh giá Phó Nhất Trác lần nữa, cậu ngồi đối mặt với cô, một chân gác trên chân ghế quầy bar, chân khác thì chống thẳng xuống đất. Hai nút áo trên cùng cởi ra, cánh tay buông thỏng gác lên mặt quầy, tạo hình vô cùng đỏm dáng.
Chu Vận nhỏ giọng nói: Về điểm này thì hai người rất giống nhau.
Phó Nhất Trác không nghe rõ: Hả?
Chu Vận: Em nói hai anh em bọn anh rất giống nhau ở chỗ chải chuốt ấy, anh ấy học từ anh sao?
Ngược lại.
Thế cơ á?
Phó Nhất Trác lắc cốc rượu trong tay, cười nói: Không phải là cậu ấy học anh, là anh học cậu ấy.
Chu Vận không tin lắm: Thật hay giả thế?
Phó Nhất Trác khẽ cười: Em dâu, em phải có lòng tin với Tuân chứ.
Em không muốn có lòng tin với phương diện này của anh ấy đâu. Có một điều Chu Vận đã muốn hỏi từ lâu, nhân cơ hội này mới dám cất lời: Sao anh lại gọi anh ấy là Tuân? Đây là tên riêng hai người gọi nhau à?
Phó Nhất Trác: Em đoán xem.
Chu Vận á khẩu.
Phó Nhất Trác: Anh tốt bụng nhắc nhở nhé, lần trước chúng ta gặp mặt em đã nhắc đến đáp án rồi đấy.
Đó là lúc ở quán cà phê kia sao? Không đợi Chu Vận nhớ lại, Phó Nhất Trác đã nói: Tuân có kể chuyện bọn anh cho em nghe không?
Ý anh là chuyện nào?
Em dâu, đừng phòng bị nặng nề như vậy.
Chu Vận cúi đầu uống nước trái cây, Phó Nhất Trác nói: Tối qua cậu ấy sắp xếp chỗ ở giúp anh, còn nói với anh rất nhiều chuyện về em đấy.
Chu Vận: Anh ấy đã nói gì?
Phó Nhất Trác: Cậu ấy nói là em theo đuổi cậu ấy cực khổ vô vàn, cậu ấy vốn không có ý gì với em, nhưng em quá si tình đuổi thế nào cũng không đi, nên cậu ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.
Chu Vận trợn tròn mắt, nước dưa hấu nghẹn lại ở cổ họng, nuốt vào khó khăn như thể đang uống máu: Gì cơ?
Cặp chị em kế bên liếc sang bên này, Phó Nhất Trác cười khúc khích, Chu Vận lập tức nhận ra mình bị chơi đểu rồi. Cái tên lừa gạt này!
Tuy không đến mức khoa trương như anh nói, nhưng đại để là vậy. Phó Nhất Trác nhún vai, Vì vậy anh cũng mường tượng ra được cậu ấy đã giới thiệu anh như thế nào với em.
Chu Vận vẫn bình tĩnh, cố gắng giả bộ cao thâm.
Phó Nhất Trác nói: Giống như kể chuyện vậy, cậu ấy chỉ kể với em sườn câu chuyện chứ không nói chi tiết. Bởi vì cậu ta không bao giờ muốn yếu thế, nhất là trước mặt người mà mình để ý.
Phó Nhất Trác hơi kề đến một chút, dụ dỗ nói: Em muốn biết chi tiết chuyện của bọn anh không, hồi bé Tuân đáng yêu lắm nhé.
Chu Vận hất cằm: Nói đi.
Em phải đồng ý điều kiện của anh trước đã.
Chậc, chậc, chậc, hóa ra là vậy. Chu Vận khuấy ống hút, thản nhiên nói: Vậy anh đừng nói.
Phó Nhất Trác nghẹn lời.
Chu Vận: Dù sao nói ra chưa chắc là thật.
Phó Nhất Trác: Nhất định là thật đấy.
Chu Vận: Ai làm chứng?
Phó Nhất Trác kéo tay Chu Vận đặt lên ngực mình. Chu Vận vốn định bắt cậu ta thề với lương tâm, nhưng không ngờ cậu ta cất lời lại biến thành: Em dâu, ngực anh bao lớn thì chân thành bấy nhiêu.
Cặp chị em bên cạnh lẳng lặng rời đi. Lý Tuân nói không sai, tên này quả thật ngu ngốc mà!
Chu Vận rút tay lại: Anh tỉnh táo trước đã. Em tin anh, không tin thì đã không đến đây rồi.
Phó Nhất Trác: Vậy em đồng ý điều kiện của anh đi.
Chu Vận: Chúng ta nói việc khác trước, việc này cuối cùng hãy bàn.
Sự thật chứng minh, trong việc thương lượng cò kè mặc cả, phụ nữ bao giờ cũng giỏi hơn. Phó Nhất Trác hi sinh lồng ngực không có hiệu quả, đành ngoan ngoãn nghe lời: Tuân nói với em chuyện bọn anh quen biết thế nào?
Anh ấy nói là ma xui quỷ khiến.
Biết ngay mà. Phó Nhất Trác cười, Ma xui quỷ khiến, chỉ có cậu ấy mới nói được như vậy, phải nói là trăm phương ngàn kế thì đúng hơn.
Có ý gì?
Phó Nhất Trác giải thích: Khi ấy anh học trường cấp Hai giỏi nhất thành phố, nhưng anh không thích học, ngày nào cũng trốn tiết, thường xuyên gặp được cậu ấy ở cổng sau. Bởi vì màu tóc quá nổi nên chẳng bao lâu anh đã nhớ kỹ cậu ấy. Sau đó có lần anh và bạn học đùn đẩy nhau ai chịu trách nhiệm làm bài thì cậu ấy đi đến nói để cậu ấy làm.
Phó Nhất Trác đưa tay ước tính ở ngang eo: Lúc đó cậu ấy chỉ cao cỡ này thôi, gầy lắm, không bao giờ cười. Mấy bạn học của anh đều không để ý đến cậu ấy, chỉ có anh đưa bài tập cho cậu ấy làm giúp. Sau này quen thân một chút anh mới biết được, gia đình sẽ không định cho cậu ấy đi học sau khi cậu ấy học xong tiểu học. Cậu ấy phải chạy chọt khắp nơi tìm cách, tìm được trường anh liền cắm dùi ở đó. Cậu ấy mượn sách anh xem, anh nói anh mua cho cậu ấy một bộ thì cậu ấy từ chối.
Phó Nhất Trác cười nói: Từ bé cậu ấy đã kiêu ngạo, vẫn là kiểu kiêu ngạo mà em không tìm được lý do ấy đấy. Bởi vì cậu ấy chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng lại không buồn ghi nhớ. Tiếp theo có một cuộc thi rất quan trọng, anh đưa cậu ấy 500 tệ bảo cậu ấy thi hộ anh. Cậu ấy đi thi, sau đó thì bọn anh bị bắt, tại vì bọn anh đều quên mất mái tóc vàng của cậu ấy. Lần đó là lần đầu tiên cậu ấy mắng thẳng vào mặt anh, nói ngu ngốc cũng bị lây nhiễm.
Bị người ta mắng ngu ngốc nhưng trông Phó Nhất Trác vô cùng tự hào.
Khi đó quan hệ của cha con anh rất gay gắt, mẹ anh mất sớm, ba anh dồn hết tình thương cho anh, lúc nào cũng muốn anh xuất sắc hơn người. Nhưng việc ông ấy muốn anh làm, anh chẳng có hứng thú nào cả, anh chỉ thích khiêu vũ thôi. Tuân ở nhà anh một thời gian ngắn, anh để cậu ấy ở phòng khách nhưng cậu ấy không chịu, nhất quyết ở chung phòng kho với dì giúp việc trong nhà. Quan hệ của anh và cậu ấy nói thân không thân, nói tệ không tệ, luôn xa cách như đối tác làm ăn. Nhưng có một lần...
Không biết từ lúc nào, giọng nói của Phó Nhất Trác trở nên vô cùng trầm ấm, từ tốn, vẻ mặt bình thản. Chu Vận nghĩ thầm, nếu khi nãy anh ta ra vẻ thế này thì đừng nói là cặp chị em kia, có thể là phụ nữ cả quán bar này đều si mê anh ta cho xem.
Năm mười bảy tuổi anh đã cao được 1m89, bạn nhảy cùng anh không thèm nhảy đôi với anh nữa, ngay cả thầy hướng dẫn cũng khuyên anh đừng dốc lòng khiêu vũ nữa, cứ xem như là sở thích nghiệp dư là được rồi. Khi ấy ba anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, khoảng thời gian đó anh cảm thấy cả thế giới của anh dường như đã sụp đổ, ngày nào cũng hút thuốc, uống rượu, vô cùng sa đọa. Vào kỳ nghỉ Tuân về nhà, thấy anh đang nôn thốc nôn tháo do say rượu trên giường, cậu ấy chỉ nói với anh một câu...
Chu Vận vô thức tập trung toàn bộ sự chú ý...
Phó Nhất Trác nói sâu xa: Cậu ấy nói với anh, ngu ngốc.
Chu Vận suýt nữa gào lên, có thế thôi mà cần mở đầu dài dòng vậy hả?
Phó Nhất Trác còn chưa nói hết: Cậu ấy nói anh ngu ngốc, đường thắng bại còn rất dài, chúng ta chỉ mới đi bước khởi đầu mà thôi.
Cậu cười với cô: Cậu ấy từng mắng anh ngu ngốc rất nhiều lần, nhưng chỉ lần đó anh cảm thấy là cậu ấy nói thật lòng khiến anh ấn tượng rất sâu sắc. Đó là lần đầu tiên anh nghĩ... nếu như bọn anh là anh em ruột thì tốt biết bao.
Phó Nhất Trác nghiêm chỉnh chốc lát rồi nhanh chóng trở lại với thói lạ đời, chỉ vào đầu mình nói: Cho nên từ đó về sau anh liền gọi cậu ta bằng cái tên này, tưởng tượng ra hai bọn anh cùng họ, em thấy sao?
Chu Vận gật đầu: Hợp lý.
Phó Nhất Trác rút một phong bì từ lồng ngực ra, để lên quầy bar: Giúp anh đi, hãy giữ cái này.
Chu Vận đưa tay sờ thử, từ độ dày và cảm giác sờ vào phong bì, cô đoán bên trong là thẻ ngân hàng. Hai anh em này thật đúng là rất, giống, nhau!
Không liên quan gì đến ba anh đâu, đây chính là tiền của anh làm ra đấy. Phó Nhất Trác nói, Anh biết cậu ấy có bản lĩnh cao, có cách kiếm tiền nhưng cũng cần chi rất nhiều tiền.
Chu Vận im lìm.
Cậu ấy là người muốn làm nên việc lớn, đừng để cậu ấy gặp khó khăn về chuyện tiền nong. Anh biết cậu ấy nhất định không chấp nhận điều kiện của ba anh, nhưng cậu ấy thật sự thiếu tài chính để khởi nghiệp. Với tính cách của cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không mở lời với ai đâu...
Phó Nhất Trác cầm lấy ly rượu, nghĩ đến gì đó lại vui mừng nói: Dù sao trong tương lai, tỷ lệ anh có thể nuôi sống bản thân dựa vào con đường khiêu vũ là con số Không rồi. Hai đứa coi như là anh đầu tư cổ phần trước đi, anh sẽ không can thiệp vào công việc của hai đứa, nếu không yên lòng chúng ta cứ ký hợp đồng trước.
Chu Vận uống cạn nước dưa hấu còn trong ly, cất phong bì.
Phó Nhất Trác nhìn cô nói: Em dâu.
Ơi.
Em phải trầm ổn một chút.
Chu Vận nhìn cậu: Có ý gì?
Phó Nhất Trác nói: Năng lực của Lý Tuân rất cao, nhưng cũng có nhược điểm. Những điều này có liên quan đến việc cậu ấy từng trải qua, nhiều khi phong cách xử sự của cậu ta khá cực đoan, cứ như môn xiếc đi trên dây.
Chu Vận cúi đầu: Em biết.
Cho nên em phải quản chặt cậu ấy. Trước kia cậu ấy không thích nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng hiện tại cậu ấy có em. Đại học đối với người khác chỉ là mở đầu cho một giai đoạn mới, nhưng đối với cậu ấy lại là khởi đầu cho cuộc sống mới.
Trong đầu Chu Vận hiện ra cảnh tượng ngày đầu tiên tựu trường, Lý Tuân đứng trên bục giới thiệu về mình. Khi đó cậu rất mệt, điệu cười rất đáng ghét, nói với tất cả mọi người trong lớp: Tôi tên Lý Tuân, là thủ khoa năm nay.
Chu Vận mỉm cười, khóe mắt nhác thấy Phó Nhất Trác đang nhìn mình chằm chằm, bèn nghi ngờ hỏi: Sao thế?
Phó Nhất Trác: Em biết cậu ấy đã kể lần đầu hai đứa nói chuyện với nhau cho anh nghe thế nào không?
Chu Vận lắc đầu, Phó Nhất Trác nói: Cậu ấy nói lần đầu tiên hai đứa chính thức nói chuyện với nhau là trên sân thể dục của trường, em đi tìm cậu ấy, bảo cậu ấy đến lớp tự học. Theo Tuân hình dung, trong ánh mắt em khi đó có 2% e ngại, 2% do dự và 95% khinh thường.
Chu Vận cảm thấy mình nên nhắc nhở Phó Nhất Trác: Cái này cộng lại chỉ có 99% thôi.
Phó Nhất Trác cười: Còn 1% mong chờ nữa.
Chu Vận bỗng dưng đỏ mặt, cắn ống hút, ngập ngừng nói: Tối thui tối thùi như thế mà anh ấy nhìn ra nhiều thứ quá nhỉ...
Phó Nhất Trác: Con trai lâu ngày không gặp nhau thì luôn thích chém gió một tí ấy mà.
Họ lại trò chuyện thêm một lúc nữa, thấy đã muộn mới chịu rời khỏi khách sạn. Hai người đi về hai phía khác nhau nên chia tay ở cổng.
Phó Nhất Trác nói với Chu Vận: Em bảo cậu ấy, mật khẩu là ngày đầu tiên bọn anh gặp mặt. Nếu quên rồi thì đừng hòng rút tiền được.
Chu Vận nghẹn lời.
Phó Nhất Trác quay lưng đi, Chu Vận nhìn theo bóng lưng cậu nói: Cảm ơn anh.
Cậu chỉ búng tay vang lanh lảnh rồi hòa mình vào bóng đêm.
***
Lúc trở về trường đã trễ, Chu Vận thay bộ quần áo rồi đến văn phòng Hội, quả nhiên Lý Tuân vẫn còn ở đây. Cô luôn cảm thấy, hai người họ ở bên nhau giống như đang chơi trò ghép hình. Cô tìm được từng mảnh nhỏ khắp các góc, từ từ ghép ra cả bức chân dung về cậu.
Cô đi đến phía sau, lặng lẽ ôm lấy cậu. Lý Tuân vẫn chú ý vào máy tính, thản nhiên nói: Làm gì vậy?
Chu Vận kề sát vào mặt cậu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, bất giác hít hà thêm vài cái.
Lý Tuân: Em là chó à?
Chu Vận nhỏ giọng nói: Mai em dọn đồ ở ký túc xá qua chỗ anh được không?
Lý Tuân khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, giễu cợt nói: Sao em bỗng nghĩ thông suốt thế hả?
Tay cô siết lại, ôm chặt cậu hơn, kề vào tai cậu nhấn mạnh từng chữ: ... Đương nhiên là để quản chặt anh rồi.
Vì không để Lý Tuân phát hiện, trước bốn giờ Chu Vận đã bắt đầu chuẩn bị, tắm rửa, thay quần áo, trang điểm xong xuôi, Chu Vận xuất phát. Vứt hết những thông tin về tuyến xe bus đã tìm, cô bắt xe taxi đi thẳng đến đó.
Khách sạn cách trường học rất xa, lúc cô đến Phó Nhất Trác đã đợi lâu rồi. Tiêu chuẩn nơi này khá cao, cậu ta mặc bộ vest trang trọng đứng ở cổng, đám đàn bà con gái qua lại đều vô thức nhìn chằm chằm vào mông cậu.
Nơi này không ở khu sầm uất, vị trí trống trải, đằng xa có một chiếc hồ nhân tạo nhỏ vô cùng yên tĩnh. Bấy giờ cảnh đêm mờ ảo, đèn chưa bật sáng, bầu trời xanh thẫm như thể bức tranh sơn thủy.
Phó Nhất Trác đứng ở bậc thềm rộng lớn. Cậu ta khác với Lý Tuân, lúc nào cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cằm khẽ hất lên như diễn viên chờ lên sân khấu. Nói thật nếu con trai bình thường mà ăn bận thế này rất dễ bị cho là nhân viên phục vụ ở cổng khách sạn. Nhưng với khí chất và vóc dáng của Phó Nhất Trác, thật đúng là khá trang trọng.
Phó Nhất Trác nhìn thấy Chu Vận liền cúi người gật đầu, chủ động đưa cánh tay ra cho cô khoác vào.
Chu Vận thầm kinh ngạc, nói: Anh ga lăng hơn anh ấy nhiều.
Phó Nhất Trác vẫn giữ nụ cười mỉm: Đúng vậy.
Cậu đưa cô vào hội trường khách sạn. Lần đầu tiên Chu Vận xem khiêu vũ Latin, nơi đây không hề có sân khấu như một buổi biểu diễn mà là đông đảo khán giả vây thành một vòng tròn, vũ công nhảy múa giữa sàn, điều này dễ dàng cho khán giả có thể thưởng thức từ mọi góc độ.
Chu Vận không biết gì về vũ đạo, chỉ xem náo nhiệt. Cô để ý những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng chợt nhận ra dù là mấy vũ công nam người nước ngoài kia cũng không cao bằng Phó Nhất Trác. Cậu nên đi làm người mẫu mới đúng.
So với buổi biểu diễn, Chu Vận càng chú ý người bên cạnh hơn. Phó Nhất Trác chú tâm vào tiết mục, xem vô cùng say mê, thân thể khẽ lắc lư theo điệu nhạc. Chu Vận lo ngay ngáy, sợ cậu nổi hứng sẽ đi thẳng ra nhảy thi với vũ công thì toi. May mà đến khi kết thúc buổi biểu diễn, Phó Nhất Trác vẫn khống chế được bản thân.
Đi thôi em dâu. Phó Nhất Trác cười nói, Chúng ta đi uống một ly nào.
Bọn họ đến quầy bar tầng một, bởi vì biểu diễn vừa kết thúc nên không ít người chọn đến đây uống một ly thư giãn. Quán bar được trang trí tao nhã, xung quanh là tông màu vàng nhạt dịu dàng. Khắp nơi đều là quý ông quý bà mặc lễ phục dạ hội, có rất ít người trẻ tuổi, mọi người khẽ trao đổi với nhau, bàn luận về buổi dạ vũ vừa rồi.
Chu Vận thầm thấy may là bản thân không mặc quần jeans và áo thun.
Phó Nhất Trác ngồi bên quầy bar, hỏi: Muốn uống gì nào?
Chu Vận biết tửu lượng của mình không tốt nên chỉ gọi một ly nước ép trái cây. Trong quá trình chờ đợi đồ uống ngắn ngủi, chỗ trống bên cạnh Phó Nhất Trác bị hai cô gái chiếm đóng, Chu Vận nhìn sang, là một cặp chị em xinh đẹp, mắt lúng liếng đưa tình.
...
Cô đánh giá Phó Nhất Trác lần nữa, cậu ngồi đối mặt với cô, một chân gác trên chân ghế quầy bar, chân khác thì chống thẳng xuống đất. Hai nút áo trên cùng cởi ra, cánh tay buông thỏng gác lên mặt quầy, tạo hình vô cùng đỏm dáng.
Chu Vận nhỏ giọng nói: Về điểm này thì hai người rất giống nhau.
Phó Nhất Trác không nghe rõ: Hả?
Chu Vận: Em nói hai anh em bọn anh rất giống nhau ở chỗ chải chuốt ấy, anh ấy học từ anh sao?
Ngược lại.
Thế cơ á?
Phó Nhất Trác lắc cốc rượu trong tay, cười nói: Không phải là cậu ấy học anh, là anh học cậu ấy.
Chu Vận không tin lắm: Thật hay giả thế?
Phó Nhất Trác khẽ cười: Em dâu, em phải có lòng tin với Tuân chứ.
Em không muốn có lòng tin với phương diện này của anh ấy đâu. Có một điều Chu Vận đã muốn hỏi từ lâu, nhân cơ hội này mới dám cất lời: Sao anh lại gọi anh ấy là Tuân? Đây là tên riêng hai người gọi nhau à?
Phó Nhất Trác: Em đoán xem.
Chu Vận á khẩu.
Phó Nhất Trác: Anh tốt bụng nhắc nhở nhé, lần trước chúng ta gặp mặt em đã nhắc đến đáp án rồi đấy.
Đó là lúc ở quán cà phê kia sao? Không đợi Chu Vận nhớ lại, Phó Nhất Trác đã nói: Tuân có kể chuyện bọn anh cho em nghe không?
Ý anh là chuyện nào?
Em dâu, đừng phòng bị nặng nề như vậy.
Chu Vận cúi đầu uống nước trái cây, Phó Nhất Trác nói: Tối qua cậu ấy sắp xếp chỗ ở giúp anh, còn nói với anh rất nhiều chuyện về em đấy.
Chu Vận: Anh ấy đã nói gì?
Phó Nhất Trác: Cậu ấy nói là em theo đuổi cậu ấy cực khổ vô vàn, cậu ấy vốn không có ý gì với em, nhưng em quá si tình đuổi thế nào cũng không đi, nên cậu ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.
Chu Vận trợn tròn mắt, nước dưa hấu nghẹn lại ở cổ họng, nuốt vào khó khăn như thể đang uống máu: Gì cơ?
Cặp chị em kế bên liếc sang bên này, Phó Nhất Trác cười khúc khích, Chu Vận lập tức nhận ra mình bị chơi đểu rồi. Cái tên lừa gạt này!
Tuy không đến mức khoa trương như anh nói, nhưng đại để là vậy. Phó Nhất Trác nhún vai, Vì vậy anh cũng mường tượng ra được cậu ấy đã giới thiệu anh như thế nào với em.
Chu Vận vẫn bình tĩnh, cố gắng giả bộ cao thâm.
Phó Nhất Trác nói: Giống như kể chuyện vậy, cậu ấy chỉ kể với em sườn câu chuyện chứ không nói chi tiết. Bởi vì cậu ta không bao giờ muốn yếu thế, nhất là trước mặt người mà mình để ý.
Phó Nhất Trác hơi kề đến một chút, dụ dỗ nói: Em muốn biết chi tiết chuyện của bọn anh không, hồi bé Tuân đáng yêu lắm nhé.
Chu Vận hất cằm: Nói đi.
Em phải đồng ý điều kiện của anh trước đã.
Chậc, chậc, chậc, hóa ra là vậy. Chu Vận khuấy ống hút, thản nhiên nói: Vậy anh đừng nói.
Phó Nhất Trác nghẹn lời.
Chu Vận: Dù sao nói ra chưa chắc là thật.
Phó Nhất Trác: Nhất định là thật đấy.
Chu Vận: Ai làm chứng?
Phó Nhất Trác kéo tay Chu Vận đặt lên ngực mình. Chu Vận vốn định bắt cậu ta thề với lương tâm, nhưng không ngờ cậu ta cất lời lại biến thành: Em dâu, ngực anh bao lớn thì chân thành bấy nhiêu.
Cặp chị em bên cạnh lẳng lặng rời đi. Lý Tuân nói không sai, tên này quả thật ngu ngốc mà!
Chu Vận rút tay lại: Anh tỉnh táo trước đã. Em tin anh, không tin thì đã không đến đây rồi.
Phó Nhất Trác: Vậy em đồng ý điều kiện của anh đi.
Chu Vận: Chúng ta nói việc khác trước, việc này cuối cùng hãy bàn.
Sự thật chứng minh, trong việc thương lượng cò kè mặc cả, phụ nữ bao giờ cũng giỏi hơn. Phó Nhất Trác hi sinh lồng ngực không có hiệu quả, đành ngoan ngoãn nghe lời: Tuân nói với em chuyện bọn anh quen biết thế nào?
Anh ấy nói là ma xui quỷ khiến.
Biết ngay mà. Phó Nhất Trác cười, Ma xui quỷ khiến, chỉ có cậu ấy mới nói được như vậy, phải nói là trăm phương ngàn kế thì đúng hơn.
Có ý gì?
Phó Nhất Trác giải thích: Khi ấy anh học trường cấp Hai giỏi nhất thành phố, nhưng anh không thích học, ngày nào cũng trốn tiết, thường xuyên gặp được cậu ấy ở cổng sau. Bởi vì màu tóc quá nổi nên chẳng bao lâu anh đã nhớ kỹ cậu ấy. Sau đó có lần anh và bạn học đùn đẩy nhau ai chịu trách nhiệm làm bài thì cậu ấy đi đến nói để cậu ấy làm.
Phó Nhất Trác đưa tay ước tính ở ngang eo: Lúc đó cậu ấy chỉ cao cỡ này thôi, gầy lắm, không bao giờ cười. Mấy bạn học của anh đều không để ý đến cậu ấy, chỉ có anh đưa bài tập cho cậu ấy làm giúp. Sau này quen thân một chút anh mới biết được, gia đình sẽ không định cho cậu ấy đi học sau khi cậu ấy học xong tiểu học. Cậu ấy phải chạy chọt khắp nơi tìm cách, tìm được trường anh liền cắm dùi ở đó. Cậu ấy mượn sách anh xem, anh nói anh mua cho cậu ấy một bộ thì cậu ấy từ chối.
Phó Nhất Trác cười nói: Từ bé cậu ấy đã kiêu ngạo, vẫn là kiểu kiêu ngạo mà em không tìm được lý do ấy đấy. Bởi vì cậu ấy chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng lại không buồn ghi nhớ. Tiếp theo có một cuộc thi rất quan trọng, anh đưa cậu ấy 500 tệ bảo cậu ấy thi hộ anh. Cậu ấy đi thi, sau đó thì bọn anh bị bắt, tại vì bọn anh đều quên mất mái tóc vàng của cậu ấy. Lần đó là lần đầu tiên cậu ấy mắng thẳng vào mặt anh, nói ngu ngốc cũng bị lây nhiễm.
Bị người ta mắng ngu ngốc nhưng trông Phó Nhất Trác vô cùng tự hào.
Khi đó quan hệ của cha con anh rất gay gắt, mẹ anh mất sớm, ba anh dồn hết tình thương cho anh, lúc nào cũng muốn anh xuất sắc hơn người. Nhưng việc ông ấy muốn anh làm, anh chẳng có hứng thú nào cả, anh chỉ thích khiêu vũ thôi. Tuân ở nhà anh một thời gian ngắn, anh để cậu ấy ở phòng khách nhưng cậu ấy không chịu, nhất quyết ở chung phòng kho với dì giúp việc trong nhà. Quan hệ của anh và cậu ấy nói thân không thân, nói tệ không tệ, luôn xa cách như đối tác làm ăn. Nhưng có một lần...
Không biết từ lúc nào, giọng nói của Phó Nhất Trác trở nên vô cùng trầm ấm, từ tốn, vẻ mặt bình thản. Chu Vận nghĩ thầm, nếu khi nãy anh ta ra vẻ thế này thì đừng nói là cặp chị em kia, có thể là phụ nữ cả quán bar này đều si mê anh ta cho xem.
Năm mười bảy tuổi anh đã cao được 1m89, bạn nhảy cùng anh không thèm nhảy đôi với anh nữa, ngay cả thầy hướng dẫn cũng khuyên anh đừng dốc lòng khiêu vũ nữa, cứ xem như là sở thích nghiệp dư là được rồi. Khi ấy ba anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, khoảng thời gian đó anh cảm thấy cả thế giới của anh dường như đã sụp đổ, ngày nào cũng hút thuốc, uống rượu, vô cùng sa đọa. Vào kỳ nghỉ Tuân về nhà, thấy anh đang nôn thốc nôn tháo do say rượu trên giường, cậu ấy chỉ nói với anh một câu...
Chu Vận vô thức tập trung toàn bộ sự chú ý...
Phó Nhất Trác nói sâu xa: Cậu ấy nói với anh, ngu ngốc.
Chu Vận suýt nữa gào lên, có thế thôi mà cần mở đầu dài dòng vậy hả?
Phó Nhất Trác còn chưa nói hết: Cậu ấy nói anh ngu ngốc, đường thắng bại còn rất dài, chúng ta chỉ mới đi bước khởi đầu mà thôi.
Cậu cười với cô: Cậu ấy từng mắng anh ngu ngốc rất nhiều lần, nhưng chỉ lần đó anh cảm thấy là cậu ấy nói thật lòng khiến anh ấn tượng rất sâu sắc. Đó là lần đầu tiên anh nghĩ... nếu như bọn anh là anh em ruột thì tốt biết bao.
Phó Nhất Trác nghiêm chỉnh chốc lát rồi nhanh chóng trở lại với thói lạ đời, chỉ vào đầu mình nói: Cho nên từ đó về sau anh liền gọi cậu ta bằng cái tên này, tưởng tượng ra hai bọn anh cùng họ, em thấy sao?
Chu Vận gật đầu: Hợp lý.
Phó Nhất Trác rút một phong bì từ lồng ngực ra, để lên quầy bar: Giúp anh đi, hãy giữ cái này.
Chu Vận đưa tay sờ thử, từ độ dày và cảm giác sờ vào phong bì, cô đoán bên trong là thẻ ngân hàng. Hai anh em này thật đúng là rất, giống, nhau!
Không liên quan gì đến ba anh đâu, đây chính là tiền của anh làm ra đấy. Phó Nhất Trác nói, Anh biết cậu ấy có bản lĩnh cao, có cách kiếm tiền nhưng cũng cần chi rất nhiều tiền.
Chu Vận im lìm.
Cậu ấy là người muốn làm nên việc lớn, đừng để cậu ấy gặp khó khăn về chuyện tiền nong. Anh biết cậu ấy nhất định không chấp nhận điều kiện của ba anh, nhưng cậu ấy thật sự thiếu tài chính để khởi nghiệp. Với tính cách của cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không mở lời với ai đâu...
Phó Nhất Trác cầm lấy ly rượu, nghĩ đến gì đó lại vui mừng nói: Dù sao trong tương lai, tỷ lệ anh có thể nuôi sống bản thân dựa vào con đường khiêu vũ là con số Không rồi. Hai đứa coi như là anh đầu tư cổ phần trước đi, anh sẽ không can thiệp vào công việc của hai đứa, nếu không yên lòng chúng ta cứ ký hợp đồng trước.
Chu Vận uống cạn nước dưa hấu còn trong ly, cất phong bì.
Phó Nhất Trác nhìn cô nói: Em dâu.
Ơi.
Em phải trầm ổn một chút.
Chu Vận nhìn cậu: Có ý gì?
Phó Nhất Trác nói: Năng lực của Lý Tuân rất cao, nhưng cũng có nhược điểm. Những điều này có liên quan đến việc cậu ấy từng trải qua, nhiều khi phong cách xử sự của cậu ta khá cực đoan, cứ như môn xiếc đi trên dây.
Chu Vận cúi đầu: Em biết.
Cho nên em phải quản chặt cậu ấy. Trước kia cậu ấy không thích nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng hiện tại cậu ấy có em. Đại học đối với người khác chỉ là mở đầu cho một giai đoạn mới, nhưng đối với cậu ấy lại là khởi đầu cho cuộc sống mới.
Trong đầu Chu Vận hiện ra cảnh tượng ngày đầu tiên tựu trường, Lý Tuân đứng trên bục giới thiệu về mình. Khi đó cậu rất mệt, điệu cười rất đáng ghét, nói với tất cả mọi người trong lớp: Tôi tên Lý Tuân, là thủ khoa năm nay.
Chu Vận mỉm cười, khóe mắt nhác thấy Phó Nhất Trác đang nhìn mình chằm chằm, bèn nghi ngờ hỏi: Sao thế?
Phó Nhất Trác: Em biết cậu ấy đã kể lần đầu hai đứa nói chuyện với nhau cho anh nghe thế nào không?
Chu Vận lắc đầu, Phó Nhất Trác nói: Cậu ấy nói lần đầu tiên hai đứa chính thức nói chuyện với nhau là trên sân thể dục của trường, em đi tìm cậu ấy, bảo cậu ấy đến lớp tự học. Theo Tuân hình dung, trong ánh mắt em khi đó có 2% e ngại, 2% do dự và 95% khinh thường.
Chu Vận cảm thấy mình nên nhắc nhở Phó Nhất Trác: Cái này cộng lại chỉ có 99% thôi.
Phó Nhất Trác cười: Còn 1% mong chờ nữa.
Chu Vận bỗng dưng đỏ mặt, cắn ống hút, ngập ngừng nói: Tối thui tối thùi như thế mà anh ấy nhìn ra nhiều thứ quá nhỉ...
Phó Nhất Trác: Con trai lâu ngày không gặp nhau thì luôn thích chém gió một tí ấy mà.
Họ lại trò chuyện thêm một lúc nữa, thấy đã muộn mới chịu rời khỏi khách sạn. Hai người đi về hai phía khác nhau nên chia tay ở cổng.
Phó Nhất Trác nói với Chu Vận: Em bảo cậu ấy, mật khẩu là ngày đầu tiên bọn anh gặp mặt. Nếu quên rồi thì đừng hòng rút tiền được.
Chu Vận nghẹn lời.
Phó Nhất Trác quay lưng đi, Chu Vận nhìn theo bóng lưng cậu nói: Cảm ơn anh.
Cậu chỉ búng tay vang lanh lảnh rồi hòa mình vào bóng đêm.
***
Lúc trở về trường đã trễ, Chu Vận thay bộ quần áo rồi đến văn phòng Hội, quả nhiên Lý Tuân vẫn còn ở đây. Cô luôn cảm thấy, hai người họ ở bên nhau giống như đang chơi trò ghép hình. Cô tìm được từng mảnh nhỏ khắp các góc, từ từ ghép ra cả bức chân dung về cậu.
Cô đi đến phía sau, lặng lẽ ôm lấy cậu. Lý Tuân vẫn chú ý vào máy tính, thản nhiên nói: Làm gì vậy?
Chu Vận kề sát vào mặt cậu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, bất giác hít hà thêm vài cái.
Lý Tuân: Em là chó à?
Chu Vận nhỏ giọng nói: Mai em dọn đồ ở ký túc xá qua chỗ anh được không?
Lý Tuân khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, giễu cợt nói: Sao em bỗng nghĩ thông suốt thế hả?
Tay cô siết lại, ôm chặt cậu hơn, kề vào tai cậu nhấn mạnh từng chữ: ... Đương nhiên là để quản chặt anh rồi.
/115
|