Dọc theo con đường nơi Phố chợ, hai vị tuần kiểm một nam một nữ chậm rãi đi về hướng Đông. Đón ánh sáng mặt trời, đắm chìm trong gió xuân, nhìn dòng người náo nhiệt, nghe những tiếng động lớn rầm rĩ từ ngã tư đường, tâm tình cũng sẽ tự nhiên tốt lên nhiều.
"Phố chợ tuy là tên một con phố. Nhưng con phố này dài tới sáu dặm, còn hẻm nhỏ chằng chịt, chiếm diện tích hơn sáu trăm mẫu. Nơi thực sự bán thức ăn chỉ có khu mà chúng ta vừa mới đi qua đó thôi. Còn lại, đều là chỗ ở của người nghèo."
Tần Phi kiên nhẫn giảng giải cho vị Dịch tuần đốc cái gì cũng không biết này: "Nhưng mà đúng là nghèo có chỗ tốt của nghèo. Ở Phố chợ, ngươi có thể tìm được rất nhiều thứ đồ bên ngoài không bao giờ thấy!"
"Ví dụ đi?" Dịch tuần đốc nhíu đôi lông mày lại, nhẹ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ tay ôm đứa trẻ đã đến sát bên người Tần Phi, giảm thấp thanh âm xuống, thần bí cười cười nói: "Tiểu Phi ca nhi, đòi hỏi phiếu xuất nhập cầm lại sở thanh toán không? Đại tỷ ta vừa mới đến nơi này mà, có cửa hàng binh khí, có xe ngựa cho thuê. . ."
Tần Phi cười nói: "Hôm nay cũng không cần tới, để lần sau đi!"
Người phụ nữ có chút thất vọng, cô bé nằm trong ngực nàng cũng hết sức biết điều hỏi: "Tiểu Phi ca ca, vậy ngươi mua đóa hoa cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này mang theo đi! Hôm nay mẹ ta còn chưa mở hàng... Ta đói lắm! !"
Vừa nói, cô bé dường như ảo thuật, hai tay vốn để trong tay áo, lại từ tay áo rút ra một đóa hoa hồng, giương đôi mắt to long lanh tràn đầy kỳ vọng nhìn Tần Phi.
"Ngoan quá nha. . . Biết phải giúp nhà kiếm tiền. Được rồi! Ta mua một đóa."
Tần Phi không biết xấu hổ ngoái cổ qua phía bên này, không nghĩ tới tiểu cô nương kia lại không sợ hãi chút nào, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, 'Chụt' một tiếng, hôn một cái trên mặt Tần Phi, nhưng ngay sau đó cười hì hì cầm lấy mấy đồng tiền từ trong tay Tần Phi, thò bàn tay nhỏ bé đem đóa hồng đưa cho Dịch tuần đốc.
Dịch tuần đốc có phần khó xử, nhưng nhìn tiểu cô nương khả ái như vậy, vẫn là cầm lấy hoa hồng. Nhìn mẹ con hai người kia đi xa, Cái mũi xinh đẹp của Dịch tuần đốc đột nhiên vừa động, bàn tay nhỏ bé trắng noãn lập tức che "Hắt xì" !
"Ta đối với loạihoa này. . . Hắt xì. . ." Dịch tuần đốc hầu như ngay cả nói cũng không nói ra được.
"Ta hiểu!" Tần Phi cầm hoa trên tay nàng, tiện tay cắm ở trên đầu đứa trẻ bán hồ lô đường ven đường.
Một lúc lâu, Dịch tuần đốc mới dần dần lại sức, nàng đi theo Tần Phi tới một quán trà. Tần Phi bưng lên một chén trà nóng, đưa tới trước mặt Dịch tuần đốc, cười ngụ ý nói: "Tuần đốc đại nhân, uống chén trà nóng cho ổn định lại một chút, lập tức sẽ không sao đâu."
"Đừng gọi ta là tuần đốc, ta còn đang kiến tập. Gọi tên ta cũng được, Dịch Tiểu Uyển!" Dịch tuần đốc nhìn chén lớn thô ráp, chân mày không khỏi nhíu lại.
Tần Phi nhìn nàng nhà giàu kia diễn xuất, cũng không nói nhiều, bưng trà nóng lên uống ừng ực, đặt chén xuống, lại bưng lên chén thứ hai, nghiêm trang nói: "Phố chợ đa phần là các gia đình đã ở đây lâu năm, họ mở quán trà cho những cư dân ở gần đó làm kế sinh nhai cho nên họ rửa chén tuyệt đối không kém so với các đại tửu lâu đâu. Khi pha trà còn phải dùng nước nóng hầm hập! Một chén trà chỉ cần một đồng tiền, ngươi cho là bọn họ chỉ trông chờ vào cái này để kiếm tiền hay sao? Chẳng qua những việc này chỉ dành cho những người già không làm được việc cần tốn sức để giết thời gian mà thôi!"
Tần Phi đưa cho lão hán bán nước trà hai đồng tiền, nhìn Dịch Tiểu Uyển bịt mũi uống chén trà nóng kia, đang muốn nói tiếp. Bỗng nhiên phía tây vang lên tiếng rao hàng!
"Mọi người qua đây nhìn xem một chút đi a. . . Cung đình bí lục. . . nói về những chuyện tinh phong huyết vũ cùng với những lọc lừa trong thâm cung triều đại trước. Quyển thượng là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc dẫn tới một đám hoàng tử như ong bướm truy đuổi, quyển hạ nói về vị mà cuối cùng cũng trở thành Thái tử đã phòng ngừa chu đáo như thế nào, tại vị đăng cơ liên xây một cái hậu cung thật to. . . Đặc sắc tuyệt luân, không thể bỏ qua!"
Tên buôn lậu sách không biết vô tình hay cố ý đề cao âm điệu: "Chú ý, chú ý, nếu là mang theo hài tử, hoặc là vẫn chưa tới mười lăm tuổi, ngàn vạn lần đừng mua , sách này không hợp. . ."
Vừa dứt lời, một nhóm người ùa lên, không thiếu đứa mười lăm tuổi trở xuống cùng người năm mươi tuổi trở lên. . .
Dịch Tiểu Uyển ngơ ngác để xuống bát trà, nghiêng đầu sang chỗ khác đến nhìn Tần Phi, lầm bầm nói: "Ngươi? Tại sao lại không bắt hắn?"
"Nếu mới như vậy mà đã phải bắt thì hơn phân nửa mọi người ở cái Phố chợ này đều có thể bị bắt đi rồi." Tần Phi nhún vai, đối với nàng kia mới ra đời Dịch Tiểu Uyển cười nói: "Tuần kiểm ở Phố chợ chủ yếu chỉ cần duy trì trật tự, đả kích tội nghiêm trọng! Ví như trộm cướp, cướp bóc, quần ẩu, đả thương người...vân vân. Giống như nữ nhân kia bán một ít biên lai giả, hay hoặc là người nầy bán mấy bản hoàng thư thì đã là cái gì?"
"Tuần kiểm học đường đâu có dạy như vậy!" Dịch Tiểu Uyển phản bác.
"Quy củ chính là thứ chết, chỉ có người mới là thứ sống. Nếu ngươi đemquy củ của tuần kiểm học đường tới Phố chợ làm việc, không được một ngày, ta bảo đảm Sở Tuần kiểm Phố chợ sẽ biến thành một đống rác rưởi. Chúng ta có còn sống được hay không cũng rất khó nói!" Tần Phi lười biếng đáp một câu: "Ta ở tuần kiểm học đường mất bảy tháng, ngươi không phải là học mất một năm sao? Tại sao từ trước tới giờ ta chưa từng thấy ngươi? Lệnh tôn là vị nào a? Trong triều quan lớn họ Dịch không nhiều lắm, tại sao ta nghĩ không ra nhỉ?"
"Nghĩ không ra thì đừng có nghĩ." Dịch Tiểu Uyển có chút bối rối, vội vàng chuyển hướng đề tài: "Kế tiếp đi chỗ nào?"
Tần Phi giảo hoạt nhìn nàng một chút, lười nhác nói: "Ngươi đi theo ta!"
Đi qua mấy cái cái hẻm nhỏ, Tần Phi mang theo Dịch Tiểu Uyển ngoặt vào một cái ngõ, có mấy tên người trẻ tuổi đang ngồi một vòng cùng nhau đánh bài, hô to gọi nhỏ. Tần Phi nói thầm vào tai Dịch Tiểu Uyển "Ngươi ở đây chờ ta một chút. Ta đến nói chuyện với bọn chúng mấy câu!"
Tần Phi thản nhiên sửa sang lại trang phục tuần kiểm, đến bên cạnh mấy người trẻ tuổi kia. Những người kia thấy đúng là Tần Phi đi tới, rối rít đứng dậy chào hỏi, cười cười nói nói, lộ ra vẻ rất quen thuộc. Tần Phi cùng bọn họ tán gẫu vài câu rồi lại bước tiếp về phía trước, tiếng hô từ miệng càng lớn hơn: "Tìm một chỗ phong lưu đi. . ."
Thô tục! Khuôn mặt đang tươi cười của Dịch Tiểu Uyển lạnh xuống, còn chưa kịp lấy lại sinh khí, liền nhìn thấy mấy tên tiểu tử vây quanh. Một tên nam tử râu cá trê, một tay chống đỡ đầu vách tường phía sau Dịch Tiểu Uyển, thân thể cơ hồ sát lại, đùa cười nói: "Nha đầu này nhìn không tệ, Phi ca giới thiệu món ngon."
" Giới thiệu món ngon cái gì?" Dịch Tiểu Uyển kiễng chân nhìn ra xa, đã không thấy bóng dáng Tần Phi đâu.
Tên râu cá trê vẻ mặt cười phóng đãng, toàn thân thịt béo tựa hồ cũng đang run rẩy, ánh mắt mê đắm đánh giá Dịch Tiểu Uyển, liếm láp môi nói: "Hôm nay ngươi không phải là tới Phố chợ làm ám môn sao?"
Dịch Tiểu Uyển bị hắn nhìn, cả người sợ hãi, tức giận quát lên: "Ám môn là cái gì?"
Tên râu cá trê vui lên, quay mặt tới hướng mấy tên hán tử kia cười nói: "Thật là non a, ám môn chính là gái giang hồ, kỹ nữ lâu. Phi ca nói, ngươi hôm nay tìm hắn mượn bộ quan phục tuần kiểm, muốn chơi kia cái gì? Nga nga nha. . . trang phục mê hoặc quá! Mặc dù Phi ca nói cái giá tiền kia chính xác có chút đắt, nhưng nhìn cơ thể người cũng không tệ a, ta lại không có muốn chơi đùa nữ tuần kiểm, đắt thì đắt vậy, coi như ta thua hai ván bài. . ."
Vừa nói, hai tay râu cá trê vung ra, liền muốn ôm cái eo nhỏ thon thon của Dịch Tiểu Uyển. . .
Tần Phi dựa lưng vào vách tường, nhìn xuyên qua kẽ hở của tường gạch bị nứt, nhìn đám nam nhân kia vây quanh Dịch Tiểu Uyển, liền muốn động thủ động cước. Tần Phi cười khì khì một tiếng, khuôn mặt cười hiện lên một nửa cũng đã hoàn toàn đọng lại. Dịch Tiểu Uyển tưởng chừng như vô hại kia, đi sau mà tới trước, tên râu cá trê hai cánh tay còn chưaôm được eo nhỏ, mũi chân Dịch Tiểu Uyển cũng đã điểm lên cổ họng của hắn.
Mỹ nữ vóc người cao gầy, chân tròn dài thẳng tắp, chặt căng tràn đầy lực đàn hồi; cằm râu cá trê vung lên cao cao, mồ hôi theo cái trán chảy xuống. Mũi giày của Dịch Tiểu Uyển chìa ra một thanh chủy thủ ngắn, dưới ánh mặt trời lưỡi dao hiện ra quang mang màu đỏ tím. Chủy thủ ngắn dí sát động mạch chủ ở cổ râu cá trê, gân xanh gồ lên. Chủy thủ ngắn sắc bén, chỉ cần quệt khẽ một cái là có thể lấy luôn tánh mạng tên râu cá trê!
Mà để cho Tần Phi khiếp sợ chính là, quang mang màu đỏ tím kia, cũng không phải là màu của chủy thủ ngắn! Trên đời này chỉ có Giảo hồn sát bôi vào binh khí, mới có thể phát ra màu sắc quỷ bí như vậy.
"Nàng chỉ là tuần đốc thực tập, vì sao lại có Giảo hồn sát của Sát sự thính?" Tần Phi lẩm bẩm tự hỏi. . .
"Tha mạng a. . ." Lưng tên râu cá trê ướt đẫm mồ hôi, nơm nớp lo sợ nhìn cô bé xinh đẹp kia, đầu ngón tay chỉ chỉ phía sau bên phải: "Oan có đầu nợ có chủ, đi ra ngoài quẹo phải là Tần Phi. Ta đáng chết, ta đáng đánh! Xúc phạm cô nương. . . Cũng không biết thì không có tội. . ."
Tên râu cá trê trơ mắt nhìn Dịch Tiểu Uyển, đề cao âm điệu: "Các ngươi cũng mù, còn không mau quỳ xuống cho cô nương phát lạc."
Mấy cái hán tử không dám động thủ, quỳ xuống thẳng tắp, mũi chân Dịch Tiểu Uyển tùy ý điểm cổ họng râu cá trê, nhưng dường như nàng đang buồn bã suy tính. Vừa rồi nàng vẫn còn đang nóng giận thì muốn giết người này nhưng khi tỉnh táo lại, biết bọn họ tội không đáng chết, cũng muốn xuống nước một chút.
Đang muốn thu hồi chủy thủ, đột nhiên nghe thấy nơi xa thanh âm cười đùa Tần Phi kia: "Dịch tuần đốc, chẳng qua là đùa với ngài một chút để ngài có thể hiểu thêm về Phố chợ. Không ngờ lại khiến ngài tức giận như vậy? Ta thay bọn họ xin lỗi ngài tuần đốc vài câu có được không! Tốt lắm, tốt lắm, không có chuyện gì, các ngươi đi đi!"
Đang sợ đến sắp tè ra quần, tên râu cá trê như được hoàng ân đại xá, mang theo kia mấy cái hán tử, bỏ chạy mất dạng.
Đầu ngõ, chỉ còn lại có Dịch Tiểu Uyển đứng đối diện với Tần Phi. Ngọn cây, vài miếng lá cây rơi xuống, ở trong gió quanh quẩn từ bên người hai người rơi xuống. Rơi lác đác trên mặt đất, bị gió nhẹ lay động, quay cuồng vài vòng, rơi vào trong khe nước bên tường.
Tần Phi vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, nhưng mũi chân chân phải nhẹ nhàng từ hư không điểm một cái, tùy thời chuẩn bị đem đoản kiếm từ trong giày rút ra. Danh khí Sát sự thính thật sự quá kinh khủng, những người có quan hệ với Sát sự thính dù chỉ là một điểm, Tần Phi cũng không dám khinh thường.
Cho dù trong lòng đang có muôn vàn nghi vấn, Tần Phi hiện giờ cũng nói không nên lời.
Rốt cuộc cô gái trước mắt này có quan hệ với Đường phủ hay là Sát Sự Thính đây? Khi hoàng thất cùng Đường phủ càng lúc càng xa cách, Sát sự thính cuối cùng có đảo hướng không?
"Làm sao ngươi có thể có kiểu vui đùa như vậy?" Dịch Tiểu Uyển thở phì phì, thanh chủy thủ trở về mũi chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Phi: "Nhưng nếu ta tăng lực đạo lớn một chút, chỉ cần cắt cái gia hỏa kia làm người ta sinh ghét một tầng da mỏng hắn liền sống không nổi nữa. Ngươi cũng đã biết, trên chủy thủ của ta, có thiên hạ chí độc Giảo hồn sát!"
"Ta biết!" Tần Phi thu liễm nụ cười, nghiêm trang nói: "Hơn nữa, chỉ có ngươi, tiểu nương tử bại gia mới có thể lãng phí Giảo hồn sát như vậy!"
"Phố chợ tuy là tên một con phố. Nhưng con phố này dài tới sáu dặm, còn hẻm nhỏ chằng chịt, chiếm diện tích hơn sáu trăm mẫu. Nơi thực sự bán thức ăn chỉ có khu mà chúng ta vừa mới đi qua đó thôi. Còn lại, đều là chỗ ở của người nghèo."
Tần Phi kiên nhẫn giảng giải cho vị Dịch tuần đốc cái gì cũng không biết này: "Nhưng mà đúng là nghèo có chỗ tốt của nghèo. Ở Phố chợ, ngươi có thể tìm được rất nhiều thứ đồ bên ngoài không bao giờ thấy!"
"Ví dụ đi?" Dịch tuần đốc nhíu đôi lông mày lại, nhẹ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ tay ôm đứa trẻ đã đến sát bên người Tần Phi, giảm thấp thanh âm xuống, thần bí cười cười nói: "Tiểu Phi ca nhi, đòi hỏi phiếu xuất nhập cầm lại sở thanh toán không? Đại tỷ ta vừa mới đến nơi này mà, có cửa hàng binh khí, có xe ngựa cho thuê. . ."
Tần Phi cười nói: "Hôm nay cũng không cần tới, để lần sau đi!"
Người phụ nữ có chút thất vọng, cô bé nằm trong ngực nàng cũng hết sức biết điều hỏi: "Tiểu Phi ca ca, vậy ngươi mua đóa hoa cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này mang theo đi! Hôm nay mẹ ta còn chưa mở hàng... Ta đói lắm! !"
Vừa nói, cô bé dường như ảo thuật, hai tay vốn để trong tay áo, lại từ tay áo rút ra một đóa hoa hồng, giương đôi mắt to long lanh tràn đầy kỳ vọng nhìn Tần Phi.
"Ngoan quá nha. . . Biết phải giúp nhà kiếm tiền. Được rồi! Ta mua một đóa."
Tần Phi không biết xấu hổ ngoái cổ qua phía bên này, không nghĩ tới tiểu cô nương kia lại không sợ hãi chút nào, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, 'Chụt' một tiếng, hôn một cái trên mặt Tần Phi, nhưng ngay sau đó cười hì hì cầm lấy mấy đồng tiền từ trong tay Tần Phi, thò bàn tay nhỏ bé đem đóa hồng đưa cho Dịch tuần đốc.
Dịch tuần đốc có phần khó xử, nhưng nhìn tiểu cô nương khả ái như vậy, vẫn là cầm lấy hoa hồng. Nhìn mẹ con hai người kia đi xa, Cái mũi xinh đẹp của Dịch tuần đốc đột nhiên vừa động, bàn tay nhỏ bé trắng noãn lập tức che "Hắt xì" !
"Ta đối với loạihoa này. . . Hắt xì. . ." Dịch tuần đốc hầu như ngay cả nói cũng không nói ra được.
"Ta hiểu!" Tần Phi cầm hoa trên tay nàng, tiện tay cắm ở trên đầu đứa trẻ bán hồ lô đường ven đường.
Một lúc lâu, Dịch tuần đốc mới dần dần lại sức, nàng đi theo Tần Phi tới một quán trà. Tần Phi bưng lên một chén trà nóng, đưa tới trước mặt Dịch tuần đốc, cười ngụ ý nói: "Tuần đốc đại nhân, uống chén trà nóng cho ổn định lại một chút, lập tức sẽ không sao đâu."
"Đừng gọi ta là tuần đốc, ta còn đang kiến tập. Gọi tên ta cũng được, Dịch Tiểu Uyển!" Dịch tuần đốc nhìn chén lớn thô ráp, chân mày không khỏi nhíu lại.
Tần Phi nhìn nàng nhà giàu kia diễn xuất, cũng không nói nhiều, bưng trà nóng lên uống ừng ực, đặt chén xuống, lại bưng lên chén thứ hai, nghiêm trang nói: "Phố chợ đa phần là các gia đình đã ở đây lâu năm, họ mở quán trà cho những cư dân ở gần đó làm kế sinh nhai cho nên họ rửa chén tuyệt đối không kém so với các đại tửu lâu đâu. Khi pha trà còn phải dùng nước nóng hầm hập! Một chén trà chỉ cần một đồng tiền, ngươi cho là bọn họ chỉ trông chờ vào cái này để kiếm tiền hay sao? Chẳng qua những việc này chỉ dành cho những người già không làm được việc cần tốn sức để giết thời gian mà thôi!"
Tần Phi đưa cho lão hán bán nước trà hai đồng tiền, nhìn Dịch Tiểu Uyển bịt mũi uống chén trà nóng kia, đang muốn nói tiếp. Bỗng nhiên phía tây vang lên tiếng rao hàng!
"Mọi người qua đây nhìn xem một chút đi a. . . Cung đình bí lục. . . nói về những chuyện tinh phong huyết vũ cùng với những lọc lừa trong thâm cung triều đại trước. Quyển thượng là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc dẫn tới một đám hoàng tử như ong bướm truy đuổi, quyển hạ nói về vị mà cuối cùng cũng trở thành Thái tử đã phòng ngừa chu đáo như thế nào, tại vị đăng cơ liên xây một cái hậu cung thật to. . . Đặc sắc tuyệt luân, không thể bỏ qua!"
Tên buôn lậu sách không biết vô tình hay cố ý đề cao âm điệu: "Chú ý, chú ý, nếu là mang theo hài tử, hoặc là vẫn chưa tới mười lăm tuổi, ngàn vạn lần đừng mua , sách này không hợp. . ."
Vừa dứt lời, một nhóm người ùa lên, không thiếu đứa mười lăm tuổi trở xuống cùng người năm mươi tuổi trở lên. . .
Dịch Tiểu Uyển ngơ ngác để xuống bát trà, nghiêng đầu sang chỗ khác đến nhìn Tần Phi, lầm bầm nói: "Ngươi? Tại sao lại không bắt hắn?"
"Nếu mới như vậy mà đã phải bắt thì hơn phân nửa mọi người ở cái Phố chợ này đều có thể bị bắt đi rồi." Tần Phi nhún vai, đối với nàng kia mới ra đời Dịch Tiểu Uyển cười nói: "Tuần kiểm ở Phố chợ chủ yếu chỉ cần duy trì trật tự, đả kích tội nghiêm trọng! Ví như trộm cướp, cướp bóc, quần ẩu, đả thương người...vân vân. Giống như nữ nhân kia bán một ít biên lai giả, hay hoặc là người nầy bán mấy bản hoàng thư thì đã là cái gì?"
"Tuần kiểm học đường đâu có dạy như vậy!" Dịch Tiểu Uyển phản bác.
"Quy củ chính là thứ chết, chỉ có người mới là thứ sống. Nếu ngươi đemquy củ của tuần kiểm học đường tới Phố chợ làm việc, không được một ngày, ta bảo đảm Sở Tuần kiểm Phố chợ sẽ biến thành một đống rác rưởi. Chúng ta có còn sống được hay không cũng rất khó nói!" Tần Phi lười biếng đáp một câu: "Ta ở tuần kiểm học đường mất bảy tháng, ngươi không phải là học mất một năm sao? Tại sao từ trước tới giờ ta chưa từng thấy ngươi? Lệnh tôn là vị nào a? Trong triều quan lớn họ Dịch không nhiều lắm, tại sao ta nghĩ không ra nhỉ?"
"Nghĩ không ra thì đừng có nghĩ." Dịch Tiểu Uyển có chút bối rối, vội vàng chuyển hướng đề tài: "Kế tiếp đi chỗ nào?"
Tần Phi giảo hoạt nhìn nàng một chút, lười nhác nói: "Ngươi đi theo ta!"
Đi qua mấy cái cái hẻm nhỏ, Tần Phi mang theo Dịch Tiểu Uyển ngoặt vào một cái ngõ, có mấy tên người trẻ tuổi đang ngồi một vòng cùng nhau đánh bài, hô to gọi nhỏ. Tần Phi nói thầm vào tai Dịch Tiểu Uyển "Ngươi ở đây chờ ta một chút. Ta đến nói chuyện với bọn chúng mấy câu!"
Tần Phi thản nhiên sửa sang lại trang phục tuần kiểm, đến bên cạnh mấy người trẻ tuổi kia. Những người kia thấy đúng là Tần Phi đi tới, rối rít đứng dậy chào hỏi, cười cười nói nói, lộ ra vẻ rất quen thuộc. Tần Phi cùng bọn họ tán gẫu vài câu rồi lại bước tiếp về phía trước, tiếng hô từ miệng càng lớn hơn: "Tìm một chỗ phong lưu đi. . ."
Thô tục! Khuôn mặt đang tươi cười của Dịch Tiểu Uyển lạnh xuống, còn chưa kịp lấy lại sinh khí, liền nhìn thấy mấy tên tiểu tử vây quanh. Một tên nam tử râu cá trê, một tay chống đỡ đầu vách tường phía sau Dịch Tiểu Uyển, thân thể cơ hồ sát lại, đùa cười nói: "Nha đầu này nhìn không tệ, Phi ca giới thiệu món ngon."
" Giới thiệu món ngon cái gì?" Dịch Tiểu Uyển kiễng chân nhìn ra xa, đã không thấy bóng dáng Tần Phi đâu.
Tên râu cá trê vẻ mặt cười phóng đãng, toàn thân thịt béo tựa hồ cũng đang run rẩy, ánh mắt mê đắm đánh giá Dịch Tiểu Uyển, liếm láp môi nói: "Hôm nay ngươi không phải là tới Phố chợ làm ám môn sao?"
Dịch Tiểu Uyển bị hắn nhìn, cả người sợ hãi, tức giận quát lên: "Ám môn là cái gì?"
Tên râu cá trê vui lên, quay mặt tới hướng mấy tên hán tử kia cười nói: "Thật là non a, ám môn chính là gái giang hồ, kỹ nữ lâu. Phi ca nói, ngươi hôm nay tìm hắn mượn bộ quan phục tuần kiểm, muốn chơi kia cái gì? Nga nga nha. . . trang phục mê hoặc quá! Mặc dù Phi ca nói cái giá tiền kia chính xác có chút đắt, nhưng nhìn cơ thể người cũng không tệ a, ta lại không có muốn chơi đùa nữ tuần kiểm, đắt thì đắt vậy, coi như ta thua hai ván bài. . ."
Vừa nói, hai tay râu cá trê vung ra, liền muốn ôm cái eo nhỏ thon thon của Dịch Tiểu Uyển. . .
Tần Phi dựa lưng vào vách tường, nhìn xuyên qua kẽ hở của tường gạch bị nứt, nhìn đám nam nhân kia vây quanh Dịch Tiểu Uyển, liền muốn động thủ động cước. Tần Phi cười khì khì một tiếng, khuôn mặt cười hiện lên một nửa cũng đã hoàn toàn đọng lại. Dịch Tiểu Uyển tưởng chừng như vô hại kia, đi sau mà tới trước, tên râu cá trê hai cánh tay còn chưaôm được eo nhỏ, mũi chân Dịch Tiểu Uyển cũng đã điểm lên cổ họng của hắn.
Mỹ nữ vóc người cao gầy, chân tròn dài thẳng tắp, chặt căng tràn đầy lực đàn hồi; cằm râu cá trê vung lên cao cao, mồ hôi theo cái trán chảy xuống. Mũi giày của Dịch Tiểu Uyển chìa ra một thanh chủy thủ ngắn, dưới ánh mặt trời lưỡi dao hiện ra quang mang màu đỏ tím. Chủy thủ ngắn dí sát động mạch chủ ở cổ râu cá trê, gân xanh gồ lên. Chủy thủ ngắn sắc bén, chỉ cần quệt khẽ một cái là có thể lấy luôn tánh mạng tên râu cá trê!
Mà để cho Tần Phi khiếp sợ chính là, quang mang màu đỏ tím kia, cũng không phải là màu của chủy thủ ngắn! Trên đời này chỉ có Giảo hồn sát bôi vào binh khí, mới có thể phát ra màu sắc quỷ bí như vậy.
"Nàng chỉ là tuần đốc thực tập, vì sao lại có Giảo hồn sát của Sát sự thính?" Tần Phi lẩm bẩm tự hỏi. . .
"Tha mạng a. . ." Lưng tên râu cá trê ướt đẫm mồ hôi, nơm nớp lo sợ nhìn cô bé xinh đẹp kia, đầu ngón tay chỉ chỉ phía sau bên phải: "Oan có đầu nợ có chủ, đi ra ngoài quẹo phải là Tần Phi. Ta đáng chết, ta đáng đánh! Xúc phạm cô nương. . . Cũng không biết thì không có tội. . ."
Tên râu cá trê trơ mắt nhìn Dịch Tiểu Uyển, đề cao âm điệu: "Các ngươi cũng mù, còn không mau quỳ xuống cho cô nương phát lạc."
Mấy cái hán tử không dám động thủ, quỳ xuống thẳng tắp, mũi chân Dịch Tiểu Uyển tùy ý điểm cổ họng râu cá trê, nhưng dường như nàng đang buồn bã suy tính. Vừa rồi nàng vẫn còn đang nóng giận thì muốn giết người này nhưng khi tỉnh táo lại, biết bọn họ tội không đáng chết, cũng muốn xuống nước một chút.
Đang muốn thu hồi chủy thủ, đột nhiên nghe thấy nơi xa thanh âm cười đùa Tần Phi kia: "Dịch tuần đốc, chẳng qua là đùa với ngài một chút để ngài có thể hiểu thêm về Phố chợ. Không ngờ lại khiến ngài tức giận như vậy? Ta thay bọn họ xin lỗi ngài tuần đốc vài câu có được không! Tốt lắm, tốt lắm, không có chuyện gì, các ngươi đi đi!"
Đang sợ đến sắp tè ra quần, tên râu cá trê như được hoàng ân đại xá, mang theo kia mấy cái hán tử, bỏ chạy mất dạng.
Đầu ngõ, chỉ còn lại có Dịch Tiểu Uyển đứng đối diện với Tần Phi. Ngọn cây, vài miếng lá cây rơi xuống, ở trong gió quanh quẩn từ bên người hai người rơi xuống. Rơi lác đác trên mặt đất, bị gió nhẹ lay động, quay cuồng vài vòng, rơi vào trong khe nước bên tường.
Tần Phi vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, nhưng mũi chân chân phải nhẹ nhàng từ hư không điểm một cái, tùy thời chuẩn bị đem đoản kiếm từ trong giày rút ra. Danh khí Sát sự thính thật sự quá kinh khủng, những người có quan hệ với Sát sự thính dù chỉ là một điểm, Tần Phi cũng không dám khinh thường.
Cho dù trong lòng đang có muôn vàn nghi vấn, Tần Phi hiện giờ cũng nói không nên lời.
Rốt cuộc cô gái trước mắt này có quan hệ với Đường phủ hay là Sát Sự Thính đây? Khi hoàng thất cùng Đường phủ càng lúc càng xa cách, Sát sự thính cuối cùng có đảo hướng không?
"Làm sao ngươi có thể có kiểu vui đùa như vậy?" Dịch Tiểu Uyển thở phì phì, thanh chủy thủ trở về mũi chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Phi: "Nhưng nếu ta tăng lực đạo lớn một chút, chỉ cần cắt cái gia hỏa kia làm người ta sinh ghét một tầng da mỏng hắn liền sống không nổi nữa. Ngươi cũng đã biết, trên chủy thủ của ta, có thiên hạ chí độc Giảo hồn sát!"
"Ta biết!" Tần Phi thu liễm nụ cười, nghiêm trang nói: "Hơn nữa, chỉ có ngươi, tiểu nương tử bại gia mới có thể lãng phí Giảo hồn sát như vậy!"
/336
|