Người vừa tiến vào tiểu doanh trướng này vượt ngoài dự kiến của Tần Phi. Hắn là một trung niên nam tử, một thân trường bào màu lam nhạt, mũ kim quan, dưới chân đeo đôi giày vải màu nâu. Hắn khác với những binh lính hung tàn lãnh khốc kia, cũng khác với nữ niệm sư xinh đẹp như hoa kia. Bởi vì trông hắn như thế nào cũng giống một người dân vùng Trung Thổ đi di dân.
Niệm lực của Tần Phi quét qua, bốn phía không người. Nam nhân trước mắt này không biết có tu vi thế nào, có lẽ không cao lắm. Nếu như hắn có thể dùng ưu thế tuyệt đối hạ gục Tần Phi thì đã không việc gì phải chơi trò tiểu doanh trướng này rồi.
Nam tử vừa đi vào doanh trướng cười ha hả mở hai tay ra, ra hiệu rằng trong tay hắn không có vũ khí, giọng nói của hắn rất bình thản, tràn ngập sự hiền hòa: "Nếu đánh nhau với người ta thì chỉ cần chọn bừa một thằng bé mười lăm mười sau tuổi là có thể đánh ngã ta rồi. Đối với chuyện vũ lực cho đến bây giờ ta vẫn không có tí hứng thú nào. Ta là người đọc sách, thích cùng người đàm chuyện nhân sinh, dự đoán tương lai hơn."
"Ta họ Quách, cứ gọi ta Quách Doanh là được, từ ánh mắt của ngươi ta có thể nhìn ra ngươi biết gốc gác của ta rồi phải không?" Quách Doanh hỏi nhạt một câu." Xin hỏi tôn tính đại danh?"
Tần Phi chẳng kiêng kị gì mà nói ra tên của mình. Dưới tình huống bốn phía đều không có người thì nam nhân này dù có nghĩ ra được trò gì cũng không làm khó được Tần Phi nếu hắn muốn giết hai người nọ. Bình thường, chỉ cần không phải lúc bị dồn vào đường cùng, cá chết lưới rách thì sẽ không ai tự nguyện dùng mạng mình làm tiền đặt cược, đánh một ván bạc mà phần thắng không đủ lớn. Tần Phi cảm thấy khá thú vị, con người ta vốn thường ưa tiên lễ hậu binh, mà những người này đao thương trong tay, chiến mã bôn tẩu, một khi đã bại quay đầu lại tiền binh hậu lễ. Trông thế nào Quách Doanh cũng là một kẻ đọc sách, chẳng nhẽ mấy thứ chi, hồ, giả, dã này nọ đã ngấm hết lên thân chó rồi sao?"
Quách Doanh đương nhiên không biết trong lòng Tần Phi vẫn đang ngầm chửi hắn. Hắn nhoẻn miệng cười, kéo con ngựa đã được chuẩn bị sẵn trong doanh trướng từ lâu đưa đến trước mắt Tần Phi, còn hắn thì thản nhiên ôm quyền tạ lỗi, cuốn áo ngồi xuống.
"Tần công tử, năm xưa Đại Ngụy chia năm xẻ bảy, thời mà các quốc gia chiến loạn liên miên cách nay đã mấy trăm năm. Ta biết tin Sở Ngô tranh bá, là Sở quốc chiếm thế thượng phong. Nếu không phải vì Ngô quốc có trong tay địa thế hiểm yếu thì chỉ e ngay cả Ngô quốc cuối cùng cũng bị Sở quốc chiếm được. Sở Đế ngày nay là tài đức siêu tuyệt, là kỳ nam tử hiếm thấy. Sau khi Thần Vũ Đế qua đời thì giang sơn thống nhất trong tay hắn cũng sẽ không khiến người ta kinh ngạc.
Quách Doanh mào đầu vài câu ngon ngọt, thấy Tần Phi không có ý ngăn trở hắn liền nói tiếp: "Từ mấy trăm năm trước, Quách gia của bọn ta đã từng có lớp lớp nhân tài xuất hiện, thời kì cường thịnh thì con cháu Quách gia ở bốn nước đều có địa vị cao cả. Khi đó bậc quân vương các quốc gia chỉ trọng tài năng mà không nề hà xuất thân. Quách gia bọn ta đông nhân khẩu, trong lòng mỗi người con đều có hoài bão của riêng mình, càng không có chuyện ai cũng mong mỏi thuần phục trước chỉ một người, thậm chí từng có những kẻ điên cuồng đến độ muốn dựa vào lực ảnh hưởng của Quách gia đi tranh đoạt thiên hạ. Đương nhiên, kẻ điên cuồng này mặc dù không bị chính gia tộc bọn ta tiêu diệt nhưng nếu chỉ cần bọn chúng dám lộ ra ý nghĩ như vậy thì nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Gia tộc bọn ta cũng sẽ không báo thù cho bọn chúng."
Hắn cười rất ung dung: "Một người biết rõ là chỉ còn con đường chết còn muốn cứng cổ. Người như vậy, không những chẳng có lợi ích gì đối với gia tộc mà còn có thể kéo Quách gia vào vòng xoáy sâu không lường được đó bất cứ lúc nào. Một gia tộc lớn như thế, không lẽ chỉ vì một loại người mà để mình rơi vào hiểm địa?"
Tần Phi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh con ngựa. Trong suốt chiều dài ngàn năm lịch sử, không biết bao nhiêu mãnh tướng danh tướng, càng không biết bao nhiên hào môn vọng tộc trầm trầm nổi nổi. Có lẽ một tiểu mục đồng năm đó, trông như vô dụng, nhiều năm về sau lại có thể một tay sáng lập ra một đại gia tộc không thể lật đổ. Có lẽ một tiểu hòa thượng nào, còn đi ăn mày, lại tạo được sự nghiệp chói lọi hào quang. Có lẽ chỉ là một tiểu nhị của hiệu sách năm xưa. . .
Một hào môn đại tộc như Quách gia, bao nhiêu năm huy hoàng rực rỡ lại kết thúc một cách ảm đạm, điều này được rất nhiều sách sử ghi lại. Chỉ có điều những gia tộc giống như thế thật sự quá nhiều, kẻ cười cuối cùng mới là vương giả chân chính.
Tần Phi nhẹ gật đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ nói: "Trong thời kì bốn nước tranh bá, gia tộc các ngươi làm gì vậy?"
Quách Doanh nhắc tới gia tộc mình, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, đó cũng phải thứ biểu cảm mà hắn cố tình vẽ lên trên mặt mà đó là thứ cảm xúc chân thật toát ra từ tận đáy lòng. Có lẽ người Sở quốc lẫn Ngô quốc hầu hết đã không nhớ rõ người Quách gia, nhưng con cháu Quách gia sẽ đời đời nhớ rõ, tổ tiên của bọn hắn đã từng uy phong cỡ nào, từng kiêu ngạo ra sao. . .
"Một chi (một nhánh của họ Quách) của bọn ta vẫn dựa vào nguyên tắc ổn thỏa nhất mà làm. Nói hơi khó nghe một chút là chỉ cầu vô công, không cầu có lỗi. Khi Quách gia hô phong hoán vũ năm xưa, nếu không tự tạo được tiếng tăm gì chắc chắn sẽ bị những chi khác cười nhạo. Nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh, tổ tiên nhà ta đã có lựa chọn chính xác nhất. Nếu không nhờ sự sáng suốt của họ Quách gia, nhà ta đã bị tịch thu tài sản, diệt môn, trong nhà có lẽ ngay cả một con chuột cũng chạy không lọt."
Quách Doanh lại nói, hàm ý sâu xa: "Nếu bốn nước tranh phong, tất nhiên là lửa chiến liên miên. Thời đại như vậy, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không có gì kì lạ. Sáng bước ra khỏi cửa có thể vẫn là đại thần, buổi tối về nhà, sau lưng đã có rất nhiều Ngự Lâm Quân đi theo chờ tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Trên chiến trường lại càng chìm nổi khó ngờ, nhất là những kẻ quái vật như đại tông sư. Bọn họ như gió thổi xẹt qua chiến trường. Những nơi bọn họ đi qua, đâu còn kẻ địch sống được? Trong chiến đấu quy mô nhỏ thì một đại tông sư đã đủ quyết định thắng bại rồi."
Lời này ai cũng có thể phản bác, duy chỉ có Tần Phi thì phản bác không nổi. Năm đó Thủy Tình Không xách theo Tần Phi tung hoành khắp thảo nguyên, giết cho Ma tộc kêu cha gọi mẹ, quả nhiên đã tới mức kẻ nào ngăn kẻ đó chết. Tự đáy lòng Tần Phi rất đồng ý với cách nhìn của Quách Doanh. Còn với tư cách một kẻ nếm qua ngon ngọt trong vụ đó thì bây giờ khi nhớ tới việc này, trong lòng hắn còn có mấy phần đắc ý.
Quách Doanh khoan thai thở dài: "Chính là vì như vậy, tổ tiên của bọn ta mới cẩn thận mưu tính cho tương lai. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Quách gia dần dần trôi đến một thời khắc nguy hiểm. Đó là bắt nguồn từ phía Ngô quốc kia, con cháu Quách gia nhao nhao ngã xuống, bị Trấn Phủ Ty chém giết như thái rau chém dưa, thậm chí không để bất cứ một người Quách gia nào còn sống chạy thoát. Sau đó, con cháu Quách gia khắp các quốc gia đều lâm vào khốn cảnh, mặc dù không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng cục diện sớm chiều biến hóa đã khiến người ta không còn lòng tin đi đối mặt nữa."
"Tổ tiên ta biết rõ cục diện như vậy quá kinh khủng liền lấy ra kế hoạch đã an bài sẵn năm xưa, để cho con cháu chia nhóm mà rời đi. Các quốc gia phát hiện được ý đồ rời đi của Quách gia, rất nhiều quân sĩ và cao thủ xông tới. Bọn chúng không từ thủ đoạn, không để ý đến liêm sỉ mà giết hết người của Quách gia bọn ta." Quách Doanh cười lạnh một tiếng, hàn ý thấu xương như từ bên ngoài doanh trướng ùa vào. Ngay cả nhân vật như Tần Phi cũng thấy được cái cười lạnh của Quách Doanh này mang theo vài phần sát ý khiến người sởn gai ốc.
"Chẳng phải ngươi đã tới được dị vực rồi còn gì? Xem ra các quốc gia ngày ấy đuổi giết chưa thành công hoàn toàn đâu."
Quách Doanh cười khổ lắc đầu: "Đào tẩu là một công cuộc vô cùng gian nan. Nhiều khi, Quách gia chúng ta sinh không kịp tử. Có vị trưởng lão dùng tính mạng của mình để yểm hộ cho những cô nhi quả nữ kia đào tẩu. Lại có nữ tử không tiếc hi sinh nhan sắc để thỏa mãn dục vọng của đám quan binh trạm gác biên giới mới có thể đổi lấy con đường xuất quan. Sau đó hầu như các nàng đều tự vẫn ngay ở đó, khi trong lòng một nữ nhân bị giằng xé bởi tam tòng tứ tức và sự sinh tồn của gia tộc thì ngoại trừ chết, bọn họ còn có thể lựa chọn cách gì?"
"Người của gia tộc bọn ta cứ như vậy từng bước tiến về thảo nguyên. Còn phải trăm đắng ngàn cay để khỏi bị Man tộc phát giác. Bởi vì tổ tiên của ta đã từng lấy được một bản bút kí từ trong tay một dị sĩ viễn du. Trong bản bút ký nói rằng bọn họ từng đi lung tung qua thảo nguyên, gặp được một vùng đất khác. Tổ tiên ta tin tưởng trời không tuyệt đường người, nếu như đến chỗ kia thật không có bất sự sự sống nào thì người Quách gia cũng phải cắn răng mà sống sót."
Quách Doanh chậm rãi kể, nhưng từ đầu chí cuối đều không liếc lấy cô gái kia một cái, dường như hắn đến chỗ này chỉ là để cũng Tần Phi cà kê tâm sự. Loại hào khí có chút quỷ dị này khiến Tần Phi hơi nghi ngờ một chút. Niệm lực của hắn vẫn khống chế động tĩnh bốn phía những vẫn không có chút động tĩnh nào. Hẳn không phải là Quách Doanh cố ý đến kéo dài thời gian đợi cao thủ của bọn họ đến cướp người.
"Quách gia đến vùng đất đó, quả nhiên có người sinh sống. Bọn ta đã chạy trốn lâu như vậy, cho dù lúc ra khỏi nhà có mang gia tài bạc triệu cũng đã nghèo rớt mồng tơi. Có điều, Quách gia trở thành hào môn vọng tộc được tất nhiên cũng là có đạo lý. Tổ tiên của bọn ta cứ yên lặng xuất hiện ở vùng đó, học cách sống của người ở đất, học cả ngôn ngữ của họ nữa. Tổ tiên nhà ta mở trường chiêu sinh, mặc dù văn hóa bọn ta học khác với họ nhưng dưới thời này chỉ có một đạo lý thế này thôi, đó là chỉ cần là người có bản lĩnh có tài văn chương sẽ rất khó mai một."
Quách Doanh cười nói: "Vì vậy, Quách gia ở đó cũng dần phong sinh thủy khởi, với tư cách người ngoại tộc mà có thể có địa vị cao ở đó thật sự là hiếm thấy."
Tần Phi nói bâng quơ như có như không: "Vậy cũng được, kể cả là con chó ta nuôi thì trước giờ thỉnh thoảng cũng phải cho nó ăn ít thịt thì đến khi có việc mới bảo nó đi cắn người được chứ."
Những lời này nhìn như không có gì thô tục lại không khác gì một cái tát lên mặt Quách Doanh. Người đọc sách coi trọng nhất là mặt mũi. Bị Tần Phi vặn lại một câu đơn giản thế thôi thì mặt mũi của hắn cũng coi như mất hết. Quách Doanh cũng không phải một nam nhân nhu nhược, lại khí thế như hổ hỏi ngược lại: " Tần Phi, nếu như ngươi trời sinh là người Sở quốc thì không nói làm gì, nhưng tổ tiên của ngươi hẳn không phải là người Sở quốc nha? Phải biết là trước kia chỉ có một Đại Ngụy, bây giờ ngươi giúp Sở Quân, có tính như người Sở Quốc nuôi chó cho ăn ít thịt không?"
Khóe mắt Tần Phi quét qua Quách Doanh, trong ánh mắt của hắn không có ý khinh bỉ cũng chẳng có vẻ trào phúng. Thế nhưng lời mà hắn nói ra thật sự khiến cho Quách Doanh khó mà chấp nhận được: "Việc lớn trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Khi còn chưa có Đại Ngụy mọi người đều sống như nhau. Đại Ngụy suy vong, thậm chí là bị diệt cũng chỉ theo lẽ phân hợp đó mà thôi. Người Sở Quốc cũng vậy mà người Ngô Quốc cũng thế, tính cả Đường, Ngụy trước kia nữa, mọi người không nói đến tổ tiên, tốt xấu gì cũng là cùng một dân tộc, cũng ăn cơm, cũng uống nước mà lớn lên. Sách mà bọn ta đọc, võ bọn ta luyện đều là nhất mạch truyền thừa đấy."
"Đấy không phải là nuôi chó, mà đó là trong một gia đình lớn có nhiều anh em đánh nháo nhau để ra ở riêng. Cuối cùng kẻ đánh thắng chính là người được giữ chức vụ chủ nhà, thế mới đúng. Mà Quách gia của các ngươi lại khác, việc dấn thân vào dị vực thì ta không trách các ngươi. Nhưng ta nghĩ đám người dị tộc kia cũng không phải loại ăn nhiều quá hóa ngu người, tự nhiên phát bệnh tâm thần chạy đến thảo nguyên đánh người Man tộc, sau đó còn đưa binh áp sát cả tới đây đi? Ngươi có dám nói, trận đại chiến trước mắt này chẳng có một xu quan hệ nào với Quách gia các người không?"
Quách Doanh dù có ba hoa thêm nữa cũng không lừa được cao thủ như Tần Phi.
Đúng là như vậy, bọn họ đã phải nếm đủ những tháng ngày trời băng đất tuyết ở nơi đó rồi. Nơi ấy rộng lớn nhưng quá hoang vu. Đất đai, nước non vùng ấy không thể sản sinh văn minh được, cuộc sống ở đó sẽ mãi mãi đơn điệu và nhàm chán. Mà ngay cả Quách gia muốn duy trì huyết thống cũng đã phải nghĩ hết cách, cứ không có việc gì lại kéo nhau đi tìm bọn buôn người xem có thể tìm được thiếu nữ Trung Thổ không. Đương nhiên những thiếu nữ tìm được bằng cách này tất nhiên không thể hi vọng họ xinh đẹp mỹ lệ vào đâu được. Có một số thậm chí còn là nữ tử thanh lâu nhưng vào lúc bất đắc dĩ thì Quách gia cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận. Bọn họ cũng không thể chấp nhận chuyện con cháu mình kết hôn với đám người di vực kia, sinh ra một đám trẻ con không phân biệt được gốc gác.
Tin tức Trung Thổ chiến hòa thông qua đủ loại con đường truyền đến tai người Quách gia. Trong lòng bọn họ âm thầm suy tính, sau đó không ngừng phái người đi dò hỏi quan tình. Yến vương bắt đầu cẩn thận, sau lại phản kích, Sở Quốc và Ngô Quốc trở mặt, chiến trận ở Tuyết Nguyên. . .
Đã có cơ hội để nắm bắt, kẻ nào không thừa dịp mới là đồ ngu.
Quách gia không chút do dự phát động toàn bộ lực lượng, giục giã tiến quân. Lý do mà họ dùng tất nhiên chính là ở đây đất đai phì nhiêu cỡ nào, nữ nhân nơi đó xinh đẹp làm sao, rồi nào là vàng bạc tài bảo quý hiếm tiêu mãi không hết, nào là. . .
Dẫu sao cũng chỉ là một dân tộc thích dùng ngựa, dùng đao để nói chuyện thì lấy gì ra chống cự lại cám dỗ lớn như thế chứ.
Lời tác giả: Đoạn đầu thiếu mất một phần bởi còn chưa viết xong, mai sẽ bổ sung. Thành thật xin lỗi."
Niệm lực của Tần Phi quét qua, bốn phía không người. Nam nhân trước mắt này không biết có tu vi thế nào, có lẽ không cao lắm. Nếu như hắn có thể dùng ưu thế tuyệt đối hạ gục Tần Phi thì đã không việc gì phải chơi trò tiểu doanh trướng này rồi.
Nam tử vừa đi vào doanh trướng cười ha hả mở hai tay ra, ra hiệu rằng trong tay hắn không có vũ khí, giọng nói của hắn rất bình thản, tràn ngập sự hiền hòa: "Nếu đánh nhau với người ta thì chỉ cần chọn bừa một thằng bé mười lăm mười sau tuổi là có thể đánh ngã ta rồi. Đối với chuyện vũ lực cho đến bây giờ ta vẫn không có tí hứng thú nào. Ta là người đọc sách, thích cùng người đàm chuyện nhân sinh, dự đoán tương lai hơn."
"Ta họ Quách, cứ gọi ta Quách Doanh là được, từ ánh mắt của ngươi ta có thể nhìn ra ngươi biết gốc gác của ta rồi phải không?" Quách Doanh hỏi nhạt một câu." Xin hỏi tôn tính đại danh?"
Tần Phi chẳng kiêng kị gì mà nói ra tên của mình. Dưới tình huống bốn phía đều không có người thì nam nhân này dù có nghĩ ra được trò gì cũng không làm khó được Tần Phi nếu hắn muốn giết hai người nọ. Bình thường, chỉ cần không phải lúc bị dồn vào đường cùng, cá chết lưới rách thì sẽ không ai tự nguyện dùng mạng mình làm tiền đặt cược, đánh một ván bạc mà phần thắng không đủ lớn. Tần Phi cảm thấy khá thú vị, con người ta vốn thường ưa tiên lễ hậu binh, mà những người này đao thương trong tay, chiến mã bôn tẩu, một khi đã bại quay đầu lại tiền binh hậu lễ. Trông thế nào Quách Doanh cũng là một kẻ đọc sách, chẳng nhẽ mấy thứ chi, hồ, giả, dã này nọ đã ngấm hết lên thân chó rồi sao?"
Quách Doanh đương nhiên không biết trong lòng Tần Phi vẫn đang ngầm chửi hắn. Hắn nhoẻn miệng cười, kéo con ngựa đã được chuẩn bị sẵn trong doanh trướng từ lâu đưa đến trước mắt Tần Phi, còn hắn thì thản nhiên ôm quyền tạ lỗi, cuốn áo ngồi xuống.
"Tần công tử, năm xưa Đại Ngụy chia năm xẻ bảy, thời mà các quốc gia chiến loạn liên miên cách nay đã mấy trăm năm. Ta biết tin Sở Ngô tranh bá, là Sở quốc chiếm thế thượng phong. Nếu không phải vì Ngô quốc có trong tay địa thế hiểm yếu thì chỉ e ngay cả Ngô quốc cuối cùng cũng bị Sở quốc chiếm được. Sở Đế ngày nay là tài đức siêu tuyệt, là kỳ nam tử hiếm thấy. Sau khi Thần Vũ Đế qua đời thì giang sơn thống nhất trong tay hắn cũng sẽ không khiến người ta kinh ngạc.
Quách Doanh mào đầu vài câu ngon ngọt, thấy Tần Phi không có ý ngăn trở hắn liền nói tiếp: "Từ mấy trăm năm trước, Quách gia của bọn ta đã từng có lớp lớp nhân tài xuất hiện, thời kì cường thịnh thì con cháu Quách gia ở bốn nước đều có địa vị cao cả. Khi đó bậc quân vương các quốc gia chỉ trọng tài năng mà không nề hà xuất thân. Quách gia bọn ta đông nhân khẩu, trong lòng mỗi người con đều có hoài bão của riêng mình, càng không có chuyện ai cũng mong mỏi thuần phục trước chỉ một người, thậm chí từng có những kẻ điên cuồng đến độ muốn dựa vào lực ảnh hưởng của Quách gia đi tranh đoạt thiên hạ. Đương nhiên, kẻ điên cuồng này mặc dù không bị chính gia tộc bọn ta tiêu diệt nhưng nếu chỉ cần bọn chúng dám lộ ra ý nghĩ như vậy thì nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Gia tộc bọn ta cũng sẽ không báo thù cho bọn chúng."
Hắn cười rất ung dung: "Một người biết rõ là chỉ còn con đường chết còn muốn cứng cổ. Người như vậy, không những chẳng có lợi ích gì đối với gia tộc mà còn có thể kéo Quách gia vào vòng xoáy sâu không lường được đó bất cứ lúc nào. Một gia tộc lớn như thế, không lẽ chỉ vì một loại người mà để mình rơi vào hiểm địa?"
Tần Phi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh con ngựa. Trong suốt chiều dài ngàn năm lịch sử, không biết bao nhiêu mãnh tướng danh tướng, càng không biết bao nhiên hào môn vọng tộc trầm trầm nổi nổi. Có lẽ một tiểu mục đồng năm đó, trông như vô dụng, nhiều năm về sau lại có thể một tay sáng lập ra một đại gia tộc không thể lật đổ. Có lẽ một tiểu hòa thượng nào, còn đi ăn mày, lại tạo được sự nghiệp chói lọi hào quang. Có lẽ chỉ là một tiểu nhị của hiệu sách năm xưa. . .
Một hào môn đại tộc như Quách gia, bao nhiêu năm huy hoàng rực rỡ lại kết thúc một cách ảm đạm, điều này được rất nhiều sách sử ghi lại. Chỉ có điều những gia tộc giống như thế thật sự quá nhiều, kẻ cười cuối cùng mới là vương giả chân chính.
Tần Phi nhẹ gật đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ nói: "Trong thời kì bốn nước tranh bá, gia tộc các ngươi làm gì vậy?"
Quách Doanh nhắc tới gia tộc mình, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, đó cũng phải thứ biểu cảm mà hắn cố tình vẽ lên trên mặt mà đó là thứ cảm xúc chân thật toát ra từ tận đáy lòng. Có lẽ người Sở quốc lẫn Ngô quốc hầu hết đã không nhớ rõ người Quách gia, nhưng con cháu Quách gia sẽ đời đời nhớ rõ, tổ tiên của bọn hắn đã từng uy phong cỡ nào, từng kiêu ngạo ra sao. . .
"Một chi (một nhánh của họ Quách) của bọn ta vẫn dựa vào nguyên tắc ổn thỏa nhất mà làm. Nói hơi khó nghe một chút là chỉ cầu vô công, không cầu có lỗi. Khi Quách gia hô phong hoán vũ năm xưa, nếu không tự tạo được tiếng tăm gì chắc chắn sẽ bị những chi khác cười nhạo. Nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh, tổ tiên nhà ta đã có lựa chọn chính xác nhất. Nếu không nhờ sự sáng suốt của họ Quách gia, nhà ta đã bị tịch thu tài sản, diệt môn, trong nhà có lẽ ngay cả một con chuột cũng chạy không lọt."
Quách Doanh lại nói, hàm ý sâu xa: "Nếu bốn nước tranh phong, tất nhiên là lửa chiến liên miên. Thời đại như vậy, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không có gì kì lạ. Sáng bước ra khỏi cửa có thể vẫn là đại thần, buổi tối về nhà, sau lưng đã có rất nhiều Ngự Lâm Quân đi theo chờ tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Trên chiến trường lại càng chìm nổi khó ngờ, nhất là những kẻ quái vật như đại tông sư. Bọn họ như gió thổi xẹt qua chiến trường. Những nơi bọn họ đi qua, đâu còn kẻ địch sống được? Trong chiến đấu quy mô nhỏ thì một đại tông sư đã đủ quyết định thắng bại rồi."
Lời này ai cũng có thể phản bác, duy chỉ có Tần Phi thì phản bác không nổi. Năm đó Thủy Tình Không xách theo Tần Phi tung hoành khắp thảo nguyên, giết cho Ma tộc kêu cha gọi mẹ, quả nhiên đã tới mức kẻ nào ngăn kẻ đó chết. Tự đáy lòng Tần Phi rất đồng ý với cách nhìn của Quách Doanh. Còn với tư cách một kẻ nếm qua ngon ngọt trong vụ đó thì bây giờ khi nhớ tới việc này, trong lòng hắn còn có mấy phần đắc ý.
Quách Doanh khoan thai thở dài: "Chính là vì như vậy, tổ tiên của bọn ta mới cẩn thận mưu tính cho tương lai. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Quách gia dần dần trôi đến một thời khắc nguy hiểm. Đó là bắt nguồn từ phía Ngô quốc kia, con cháu Quách gia nhao nhao ngã xuống, bị Trấn Phủ Ty chém giết như thái rau chém dưa, thậm chí không để bất cứ một người Quách gia nào còn sống chạy thoát. Sau đó, con cháu Quách gia khắp các quốc gia đều lâm vào khốn cảnh, mặc dù không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng cục diện sớm chiều biến hóa đã khiến người ta không còn lòng tin đi đối mặt nữa."
"Tổ tiên ta biết rõ cục diện như vậy quá kinh khủng liền lấy ra kế hoạch đã an bài sẵn năm xưa, để cho con cháu chia nhóm mà rời đi. Các quốc gia phát hiện được ý đồ rời đi của Quách gia, rất nhiều quân sĩ và cao thủ xông tới. Bọn chúng không từ thủ đoạn, không để ý đến liêm sỉ mà giết hết người của Quách gia bọn ta." Quách Doanh cười lạnh một tiếng, hàn ý thấu xương như từ bên ngoài doanh trướng ùa vào. Ngay cả nhân vật như Tần Phi cũng thấy được cái cười lạnh của Quách Doanh này mang theo vài phần sát ý khiến người sởn gai ốc.
"Chẳng phải ngươi đã tới được dị vực rồi còn gì? Xem ra các quốc gia ngày ấy đuổi giết chưa thành công hoàn toàn đâu."
Quách Doanh cười khổ lắc đầu: "Đào tẩu là một công cuộc vô cùng gian nan. Nhiều khi, Quách gia chúng ta sinh không kịp tử. Có vị trưởng lão dùng tính mạng của mình để yểm hộ cho những cô nhi quả nữ kia đào tẩu. Lại có nữ tử không tiếc hi sinh nhan sắc để thỏa mãn dục vọng của đám quan binh trạm gác biên giới mới có thể đổi lấy con đường xuất quan. Sau đó hầu như các nàng đều tự vẫn ngay ở đó, khi trong lòng một nữ nhân bị giằng xé bởi tam tòng tứ tức và sự sinh tồn của gia tộc thì ngoại trừ chết, bọn họ còn có thể lựa chọn cách gì?"
"Người của gia tộc bọn ta cứ như vậy từng bước tiến về thảo nguyên. Còn phải trăm đắng ngàn cay để khỏi bị Man tộc phát giác. Bởi vì tổ tiên của ta đã từng lấy được một bản bút kí từ trong tay một dị sĩ viễn du. Trong bản bút ký nói rằng bọn họ từng đi lung tung qua thảo nguyên, gặp được một vùng đất khác. Tổ tiên ta tin tưởng trời không tuyệt đường người, nếu như đến chỗ kia thật không có bất sự sự sống nào thì người Quách gia cũng phải cắn răng mà sống sót."
Quách Doanh chậm rãi kể, nhưng từ đầu chí cuối đều không liếc lấy cô gái kia một cái, dường như hắn đến chỗ này chỉ là để cũng Tần Phi cà kê tâm sự. Loại hào khí có chút quỷ dị này khiến Tần Phi hơi nghi ngờ một chút. Niệm lực của hắn vẫn khống chế động tĩnh bốn phía những vẫn không có chút động tĩnh nào. Hẳn không phải là Quách Doanh cố ý đến kéo dài thời gian đợi cao thủ của bọn họ đến cướp người.
"Quách gia đến vùng đất đó, quả nhiên có người sinh sống. Bọn ta đã chạy trốn lâu như vậy, cho dù lúc ra khỏi nhà có mang gia tài bạc triệu cũng đã nghèo rớt mồng tơi. Có điều, Quách gia trở thành hào môn vọng tộc được tất nhiên cũng là có đạo lý. Tổ tiên của bọn ta cứ yên lặng xuất hiện ở vùng đó, học cách sống của người ở đất, học cả ngôn ngữ của họ nữa. Tổ tiên nhà ta mở trường chiêu sinh, mặc dù văn hóa bọn ta học khác với họ nhưng dưới thời này chỉ có một đạo lý thế này thôi, đó là chỉ cần là người có bản lĩnh có tài văn chương sẽ rất khó mai một."
Quách Doanh cười nói: "Vì vậy, Quách gia ở đó cũng dần phong sinh thủy khởi, với tư cách người ngoại tộc mà có thể có địa vị cao ở đó thật sự là hiếm thấy."
Tần Phi nói bâng quơ như có như không: "Vậy cũng được, kể cả là con chó ta nuôi thì trước giờ thỉnh thoảng cũng phải cho nó ăn ít thịt thì đến khi có việc mới bảo nó đi cắn người được chứ."
Những lời này nhìn như không có gì thô tục lại không khác gì một cái tát lên mặt Quách Doanh. Người đọc sách coi trọng nhất là mặt mũi. Bị Tần Phi vặn lại một câu đơn giản thế thôi thì mặt mũi của hắn cũng coi như mất hết. Quách Doanh cũng không phải một nam nhân nhu nhược, lại khí thế như hổ hỏi ngược lại: " Tần Phi, nếu như ngươi trời sinh là người Sở quốc thì không nói làm gì, nhưng tổ tiên của ngươi hẳn không phải là người Sở quốc nha? Phải biết là trước kia chỉ có một Đại Ngụy, bây giờ ngươi giúp Sở Quân, có tính như người Sở Quốc nuôi chó cho ăn ít thịt không?"
Khóe mắt Tần Phi quét qua Quách Doanh, trong ánh mắt của hắn không có ý khinh bỉ cũng chẳng có vẻ trào phúng. Thế nhưng lời mà hắn nói ra thật sự khiến cho Quách Doanh khó mà chấp nhận được: "Việc lớn trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Khi còn chưa có Đại Ngụy mọi người đều sống như nhau. Đại Ngụy suy vong, thậm chí là bị diệt cũng chỉ theo lẽ phân hợp đó mà thôi. Người Sở Quốc cũng vậy mà người Ngô Quốc cũng thế, tính cả Đường, Ngụy trước kia nữa, mọi người không nói đến tổ tiên, tốt xấu gì cũng là cùng một dân tộc, cũng ăn cơm, cũng uống nước mà lớn lên. Sách mà bọn ta đọc, võ bọn ta luyện đều là nhất mạch truyền thừa đấy."
"Đấy không phải là nuôi chó, mà đó là trong một gia đình lớn có nhiều anh em đánh nháo nhau để ra ở riêng. Cuối cùng kẻ đánh thắng chính là người được giữ chức vụ chủ nhà, thế mới đúng. Mà Quách gia của các ngươi lại khác, việc dấn thân vào dị vực thì ta không trách các ngươi. Nhưng ta nghĩ đám người dị tộc kia cũng không phải loại ăn nhiều quá hóa ngu người, tự nhiên phát bệnh tâm thần chạy đến thảo nguyên đánh người Man tộc, sau đó còn đưa binh áp sát cả tới đây đi? Ngươi có dám nói, trận đại chiến trước mắt này chẳng có một xu quan hệ nào với Quách gia các người không?"
Quách Doanh dù có ba hoa thêm nữa cũng không lừa được cao thủ như Tần Phi.
Đúng là như vậy, bọn họ đã phải nếm đủ những tháng ngày trời băng đất tuyết ở nơi đó rồi. Nơi ấy rộng lớn nhưng quá hoang vu. Đất đai, nước non vùng ấy không thể sản sinh văn minh được, cuộc sống ở đó sẽ mãi mãi đơn điệu và nhàm chán. Mà ngay cả Quách gia muốn duy trì huyết thống cũng đã phải nghĩ hết cách, cứ không có việc gì lại kéo nhau đi tìm bọn buôn người xem có thể tìm được thiếu nữ Trung Thổ không. Đương nhiên những thiếu nữ tìm được bằng cách này tất nhiên không thể hi vọng họ xinh đẹp mỹ lệ vào đâu được. Có một số thậm chí còn là nữ tử thanh lâu nhưng vào lúc bất đắc dĩ thì Quách gia cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận. Bọn họ cũng không thể chấp nhận chuyện con cháu mình kết hôn với đám người di vực kia, sinh ra một đám trẻ con không phân biệt được gốc gác.
Tin tức Trung Thổ chiến hòa thông qua đủ loại con đường truyền đến tai người Quách gia. Trong lòng bọn họ âm thầm suy tính, sau đó không ngừng phái người đi dò hỏi quan tình. Yến vương bắt đầu cẩn thận, sau lại phản kích, Sở Quốc và Ngô Quốc trở mặt, chiến trận ở Tuyết Nguyên. . .
Đã có cơ hội để nắm bắt, kẻ nào không thừa dịp mới là đồ ngu.
Quách gia không chút do dự phát động toàn bộ lực lượng, giục giã tiến quân. Lý do mà họ dùng tất nhiên chính là ở đây đất đai phì nhiêu cỡ nào, nữ nhân nơi đó xinh đẹp làm sao, rồi nào là vàng bạc tài bảo quý hiếm tiêu mãi không hết, nào là. . .
Dẫu sao cũng chỉ là một dân tộc thích dùng ngựa, dùng đao để nói chuyện thì lấy gì ra chống cự lại cám dỗ lớn như thế chứ.
Lời tác giả: Đoạn đầu thiếu mất một phần bởi còn chưa viết xong, mai sẽ bổ sung. Thành thật xin lỗi."
/336
|