Tần Phi không lên tiếng trả lời tiếng gào của lão giả, hắn lạnh lùng huy kiếm chém xuống, một cái đùi bên phải lập tức không còn thuộc về thân thể này nữa. Máu chảy ra như suối, đau đớn kịch liệt khiến cho lão nhịn không nổi phải cuộn tròn lấy thân thể không trọn vẹn bắt đầu run rẩy. Khuôn mặt già tái nhợt phảng phất đã mất đi sức sống, thoạt nhìn so với người chết khó coi không kém là bao.
Chấp Hành Ty gần như cũng có thể coi là bọn người tâm ngoan thủ lạt, nghiêm hình bức cung đối với bọn họ đều là chuyện thường ngày. Tần Phi thủ đoạn dù tàn nhẫn, rơi vào trong mắt bọn họ cũng chẳng có gì là lạ lẫm.
Lão giả toàn thân kịch liệt đau đớn, lão từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, tu vi lại cao, ngay cả số lần bị thương cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Vốn là còn ý định cùng Tần Phi cò kè mặc cả một phen, không nghĩ tới tiểu tử này không nói hai lời, lập tức cắt bỏ một cánh tay, còn chưa kịp ra vẻ anh hùng, lại tiếp tục mất một chân. Lúc này cái mũi kiếm băng hàn một lần nữa đặt vào bên trên cánh tay trái, từng giọt từng giọt máu sẫm đen lại theo rãnh của trường kiếm chảy xuống, khiến đầu vai áo lão ướt sũng.
"Một chân còn có thể nhảy, một tay cũng có thể viết mấy chữ. Nếu như cũng bị mất nốt, thì hối hận thật sự không còn kịp nữa rồi." Tần Phi chân thành khuyên nhủ.
"Họ gì à?" Tần Phi chậm rãi hỏi.
"Long. . ." Lão giả gian nan từ giữa hai môi nhả ra một chữ.
Tần Phi cười nói: "Thế này chẳng phải khôn ngoan sao, nếu sớm phối hợp như vậy, làm sao đến nỗi thiếu đi một tay một chân? Người ah, tóm lại là thấy quan tài chưa đổ lệ, hoàn toàn gây khó dễ cho chính bản thân mình. Ta hỏi lại ngươi, tới đây mà làm cái gì?"
"Nếu như. . . Ngươi nói cho ta biết, làm cách nào ngươi học được một chiêu kia, ta sẽ đem tất thảy nói ra hết." Lão giả kìm nén đau đớn, một hơi đem cả câu nói ra trọn vẹn.
Tần Phi phất phất tay, đám kiếm thủ Chấp Hành Ty nhanh chóng tản ra, cảnh giới bốn phía.
"Bàng Chân cùng một vị đại tông sư đánh nhau, ta vừa lúc ở một bên xem náo nhiệt, thuận tiện học lén mấy chiêu." Tần Phi hoàn toàn không thèm để ý nói.
"Ngươi là? . . ."
"Sát Sự Thính, Tần Phi!"
Lão giả nhẹ gật đầu, cười khổ nói: "Như vậy khó trách, nếu như lúc nào cũng có thể xuất hiện một tiểu tử chừng hai mươi tuổi mà đã lợi hại như vậy..., đám lão đầu tử chúng ta nên tìm quan tài chôn bản thân từ lâu mới phải."
"Hiện tại ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình rồi." Tần Phi thò tay điểm mấy huyệt đạo của lão, đem máu cầm lại.
Lão giả thản nhiên nói: "Ngươi biết Long gia sao?"
"Không biết!" Tần Phi rất nghiêm túc trả lời, một chút xíu đùa giỡn cũng không có.
"Người của cái thế giới này còn nhớ rõ Long gia, thật sự càng ngày càng ít rồi." Lão giả đau thương thở dài nói: "Ngươi sắp nghe được một cái bí mật kinh thiên. Ta đã mất một tay một chân, cho dù sống sót cũng là kéo dài hơi tàn. Ta đem những bí mật này nói cho ngươi biết, cũng không phải bởi vì sợ chết hay là sợ đau. Người biết rõ bí mật này, tuyệt sẽ không có kết cục tốt, thậm chí cả đời này đều phải sống trong sự sợ hãi và sẽ trốn chạy do bị đuổi giết. Ngươi tốt hơn là giết ta đi, không nên tìm hiểu."
Tần Phi nhấp nháy hai mắt: "Ta là người cái gì cũng tốt, chỉ có lòng hiếu kỳ quá nặng, ngươi cứ nói hết ra, có hậu quả gì ta tự gánh chịu là được."
"Được lắm!" Lão giả đã ngừng chảy máu, dần dần khôi phục vài phần khí lực, chậm rãi nói ra: "Hơn một nghìn năm trước, lúc Man tộc còn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi, có một gia tộc lãnh đạo những người không cam lòng biến thành nô lệ, dốc sức liều mạng phản kháng. Bọn họ họ Long. Vào thời gian trước khi Ngụy Quốc Thần Vũ Đế khai quốc, Long gia cùng với Man tộc chiến đấu một hai trăm năm, chỉ có điều thực lực chưa đủ, không cách nào giành được thắng lợi."
"Trong một lần Long gia đại bại, đến một tấc đất cắm dùi cũng không còn, Long gia đệ tử còn sót lại chỉ có bảy tám người. Bọn họ giương buồm ra biển chạy nạn. Không ngờ tới, trên biển phong vân thay đổi, tu vi có cao như thế nào khi đối mặt sóng lớn ngập trời, gió biển cuồng bạo đều vô dụng. Một trận gió bão khốc liệt đến cực điểm đem thuyền của bọn họ phá hủy, đại bộ phận mọi người bi thảm bị sóng biển cuốn xuống đáy biển, may mắn còn sống sót hai người ôm cột buồm, trôi dạt tới một cái hoang đảo."
"Trên hòn đảo đó không một bóng người, chỉ có các loại dã thú cùng độc xà. Bọn hắn tu vi vốn là không thể tính là thấp, trừ phi là đàn thú số lượng lớn, nếu không cũng không có khả năng thương tổn bọn hắn. Vì vậy, bọn hắn dùng nước suối cùng dã thú làm thức ăn, rốt cục gian nan sống sót. Ngoài ý muốn chính là cái hoang đảo đó cực kỳ vắng vẻ, bọn hắn mỗi ngày đều canh giữ ở bên bờ biển, kỳ vọng có thể gặp được tàu thuyền đi ngang qua, cứu bọn họ lên. Ngày qua ngày, năm qua năm, đến bóng một chiếc thuyền bọn họ cũng chưa từng thấy qua. Muốn tự mình làm một cái cái bè gỗ, nhưng với cái bè gỗ chế tạo vụng về căn bản không đủ khả năng quay trở về đại lục. Nhiều lần, bè gỗ của bọn họ bị sóng gió đánh tan, bất đắc dĩ, bọn họ phải quay trở lại đảo."
"Thời gian cứ như vậy ngày từng ngày đi qua, bọn hắn chợt phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu như bọn hắn cũng bị vây khốn mà chết trên cái hoang đảo này, vậy thì Long gia triệt để tuyệt hậu."
Tần Phi chen lời nói: "Ngươi không phải là người Long gia sao? Như vậy xem ra, bọn họ chắc chắn đã quay về được."
Lão giả quỷ dị cười lạnh hai tiếng, lắc đầu: "Hai người bọn họ vẫn chết trên cái hòn đảo đó."
Tần Phi khó hiểu nhìn về phía lão giả.
Lão giả nói tiếp: "Nghĩ đến Long gia phải tuyệt hậu, một kết quả kinh khủng như vậy, hai người bọn họ vật vã một thời gian dài, rốt cục đưa ra một quyết định cải biến vận mệnh ngàn năm Long gia!"
"Có thể có quyết định gì chứ? Hai nam nhân còn có thể vẽ ra thủ đoạn gì nữa?" Tần Phi thản nhiên nói.
Lão giả trên mặt tựa hồ mang theo một loại thần sắc kinh sợ, tựa như tử thần cầm theo liêm đao đang đứng trước mặt lão, từ trong cổ họng của lão, rít lên thanh âm khàn khàn: "Không, bọn họ không phải là hai nam nhân, mà là một đôi huynh muội. Huynh muội ruột thịt!"
"Bọn họ cầu xin tổ tiên, quỳ xuống cầu Thiên Địa tổ tông tha thứ, sau đó. . . Làm vợ chồng!"
"Bà mẹ nó!" Tần Phi vang dội mắng một câu, kiếm thủ Chấp Hành Ty bốn phía nhao nhao quay đầu nhìn lại, Tần Phi nghiêm mặt, những kiếm thủ đó thấy tình thế không ổn, từng người một nhấc chân, bước ra xa hơn.
Lão giả lạnh nhạt nói: "Tại thời khắc như thế, muốn để Long gia lưu lại nòi giống, chỉ có biện pháp loạn luân này để giải quyết. Huynh muội ruột thịt ah, có lẽ là ông trời cũng không thông cảm được, bọn họ sinh hạ lần thứ nhất lại là một đứa con ngu ngốc. Vất vất vả vả nuôi đến một hai tuổi thì đã chết. Bọn họ cho rằng mình không may gặp phải trời phạt, tuyệt vọng không thôi, vị nam tổ tiên thậm chí còn muốn tự sát. Nữ tổ tiên nói, nếu sinh một lần nữa mà vẫn mang bộ dáng như vậy, vậy thì cùng nhau chết đi cho rảnh. Vì vậy. . . Bọn họ lại sinh hạ một đứa bé."
"Lại không ngờ rằng, đứa con sinh hạ lần thứ hai về sau lại cực kì thông minh, càng là thiên phú kinh người. Vô luận nhận thức hay là tu vi, quả thực đều là quái vật. Có thể nói đó là nhân vật thiên tài đệ nhất Long gia, tu vi hắn tăng trưởng cực nhanh, vốn có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên năm mười tám mười chín tuổi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác tự mình cưỡng chế công lực, không chịu đột phá. Thẳng đến khi 30 tuổi, một ngày đột phá Tiên Thiên, hai ngày đột phá tông sư, ba ngày tiến giai đại tông sư!"
Tần Phi tắc luỡi nói: "Nếu quả thật ngươi không có nói láo..., cái gã này cũng quá cường hãn rồi."
"Không hề, hai vị tổ tiên ở trên đảo sinh hạ bảy đứa con, ba đứa sớm chết non. Bốn người sinh sống ở trên đảo, đến khi bọn hắn trưởng thành, lại gặp phải vấn đề trước đây của tổ tiên. Chỉ có điều, ở trên đảo không có người ngoài, tổ tiên lại càng không nói cho bọn hắn biết, bọn họ huynh muội ruột thịt lập gia đình là một sự việc cực kỳ vô liêm sỉ. Vì vậy, bọn hắn lại lặp lại con đường của tổ tiên."
"Lúc này, tổ tiên phát hiện một sự việc rất quỷ dị, con cái bọn hắn mỗi đời sinh hạ, đều có mấy đứa là ngu ngốc, nhưng tất nhiên cũng xuất hiện một nhân vật thiên tài, còn lại cũng đều giống như thường nhân."
Tần Phi yên lặng nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ, hậu quả của việc kết hôn cận huyết thống. Theo tổng thể mà nói, kết hôn cận huyết thống có 5% xác suất sinh hạ con cái bẩm sinh đần độn kém thông minh. . . Nhưng, đồng dạng cũng có 5% xác suất sinh hạ thiên tài. Còn lại 90% tính ra cùng thường nhân không sai biệt lắm! Đác-uyn bản thân chính là kết quả của kết hôn cận huyết thống. Càng thú vị hơn, Đác-uyn lại cùng với em gái họ của chính mình kết hôn, sinh hạ sáu đứa con. Ngoại trừ con út đã chết sớm, trong số năm đứa con trai còn lại, lại có đến ba người tiến vào viện hoàng gia Anh quốc, còn một người mặc dù không phải là thành viên viện hoàng gia Anh quốc, nhưng cũng là công trình sư hoàng gia tiếng tăm lừng lẫy. . . Mà những đứa con hôn của nhân cận huyết thống như Einstein, Trần Cảnh Nhuận, đều là những thiên tài làm cho người tức lộn ruột!
Trong lúc đó, Tần Phi nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ. Hắn ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo nhấc lão giả lên, thấp giọng quát hỏi: "Không lẽ, tổ tiên các ngươi từ đó về sau, lập ra một quy định tắc bất di bất dịch thông hôn trong tộc, vì mục đích tạo ra con cháu thiên phú cực cao sao?"
Lão giả buồn bã nói: "Ngươi đoán đúng rồi."
"Sau khi tổ tiên phát hiện ra quy luật này, liền lập ra huyết thệ, con cháu Long gia chỉ có thể cùng người có huyết thông Long gia lập gia đình, nếu không ắt bị Long gia đệ tử đuổi giết."
Tần Phi nghiến răng mắng: "Biến thái thật!"
"Ta còn chưa kể xong đâu!" Lão giả nói: "Từ đó về sau, con gái Long gia tuyệt không gả cho người ngoài. Mãi cho đến khi có một vị cô nương xuất thế hành tẩu, sau khi về nhà, kiên quyết không chịu gả cho người trong nhà. Dưới sự cưỡng bức của gia chủ, nàng trốn chạy khỏi Long gia. Sau đó gặp một vị cao thủ cấp tông sư, hai người vừa thấy đã yêu nên lén lút kết thành phu thê."
"Bọn họ mai danh ẩn tích, muốn sống như vậy cả đời. Nhưng không một ai được vi phạm Long gia huyết thệ. Long gia đệ tử không ngừng người trước ngã xuống, người sau tiến lên đuổi giết, rốt cục tìm được bọn họ bèn giết chết cả hai. Chỉ tiếc, Long gia bọn họ cũng hề không biết được, trước đó, hai người này đã sinh con. Vì phòng ngừa đứa con gặp chuyện không may, hai người đem con gửi nuôi tại nhà một người bạn thân. Vì vậy, đứa con do Long gia nữ tử cùng ngoại nhân sinh hạ này, là con cá lọt lưới duy nhất."
"Sau khi đứa bé kia lớn lên, biết được chân tướng của việc cha mẹ chết thảm, đương nhiên đối với Long gia hận thấu xương."
Lão giả ngơ ngác nhìn mây trôi lướt qua bầu trời, lẩm bẩm nói: "Chỉ là ai cũng không ngờ, con cá lọt lưới này suýt nữa đã thực sự hủy đi Long gia."
Tần Phi cau mày nói: "Ngươi nói nhiều như vậy, ta nhận thấy đã có gì là cực kỳ khủng khiếp đâu, dựa vào cái gì mà nói biết rõ bí mật này, lập tức có họa sát thân?"
Lão giả kia nhịn không được mà bắt đầu cười, chỉ có điều bộ dạng tươi cười tác động đến chỗ cánh tay bị đứt, lập tức nhe răng trợn mắt.
"Bí mật này, cùng với ngươi có quan hệ gì?" Tần Phi quát hỏi.
Lão giả đưa ra hai ngón tay: "Ta kể hai sự việc nữa, ngươi sẽ hiểu!"
"Thứ nhất, con cá lọt lưới ta đã đề cập đến có thiên phú kỳ tài, tu vi thông thần. Lúc hai mươi tư tuổi đột phá Thiên Đạo, trở thành cao thủ Thiên Đạo duy nhất từ trước tới nay. Hắn rút đao đoạn thủy, giơ tay nhấc chân có thể phá núi ngăn nước. Hắn thống soái mười hai long kỵ, tay cầm hùng binh trăm vạn, xua đuổi Man tộc, sáng lập ra đế quốc truyền thừa ngàn năm hoàn chỉnh nhất cường đại nhất trong lịch sử. Mà Long gia suýt nữa thật sự đã diệt vong trong tay của hắn!"
Tần Phi hoảng sợ hít vào một luồng lương khí: "Đại Ngụy Thần Vũ Đế lại là đời sau của nữ tử nhà Long gia với ngoại nhân sao?"
"Vậy còn sự việc thứ hai?" Tần Phi truy vấn.
Chấp Hành Ty gần như cũng có thể coi là bọn người tâm ngoan thủ lạt, nghiêm hình bức cung đối với bọn họ đều là chuyện thường ngày. Tần Phi thủ đoạn dù tàn nhẫn, rơi vào trong mắt bọn họ cũng chẳng có gì là lạ lẫm.
Lão giả toàn thân kịch liệt đau đớn, lão từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, tu vi lại cao, ngay cả số lần bị thương cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Vốn là còn ý định cùng Tần Phi cò kè mặc cả một phen, không nghĩ tới tiểu tử này không nói hai lời, lập tức cắt bỏ một cánh tay, còn chưa kịp ra vẻ anh hùng, lại tiếp tục mất một chân. Lúc này cái mũi kiếm băng hàn một lần nữa đặt vào bên trên cánh tay trái, từng giọt từng giọt máu sẫm đen lại theo rãnh của trường kiếm chảy xuống, khiến đầu vai áo lão ướt sũng.
"Một chân còn có thể nhảy, một tay cũng có thể viết mấy chữ. Nếu như cũng bị mất nốt, thì hối hận thật sự không còn kịp nữa rồi." Tần Phi chân thành khuyên nhủ.
"Họ gì à?" Tần Phi chậm rãi hỏi.
"Long. . ." Lão giả gian nan từ giữa hai môi nhả ra một chữ.
Tần Phi cười nói: "Thế này chẳng phải khôn ngoan sao, nếu sớm phối hợp như vậy, làm sao đến nỗi thiếu đi một tay một chân? Người ah, tóm lại là thấy quan tài chưa đổ lệ, hoàn toàn gây khó dễ cho chính bản thân mình. Ta hỏi lại ngươi, tới đây mà làm cái gì?"
"Nếu như. . . Ngươi nói cho ta biết, làm cách nào ngươi học được một chiêu kia, ta sẽ đem tất thảy nói ra hết." Lão giả kìm nén đau đớn, một hơi đem cả câu nói ra trọn vẹn.
Tần Phi phất phất tay, đám kiếm thủ Chấp Hành Ty nhanh chóng tản ra, cảnh giới bốn phía.
"Bàng Chân cùng một vị đại tông sư đánh nhau, ta vừa lúc ở một bên xem náo nhiệt, thuận tiện học lén mấy chiêu." Tần Phi hoàn toàn không thèm để ý nói.
"Ngươi là? . . ."
"Sát Sự Thính, Tần Phi!"
Lão giả nhẹ gật đầu, cười khổ nói: "Như vậy khó trách, nếu như lúc nào cũng có thể xuất hiện một tiểu tử chừng hai mươi tuổi mà đã lợi hại như vậy..., đám lão đầu tử chúng ta nên tìm quan tài chôn bản thân từ lâu mới phải."
"Hiện tại ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình rồi." Tần Phi thò tay điểm mấy huyệt đạo của lão, đem máu cầm lại.
Lão giả thản nhiên nói: "Ngươi biết Long gia sao?"
"Không biết!" Tần Phi rất nghiêm túc trả lời, một chút xíu đùa giỡn cũng không có.
"Người của cái thế giới này còn nhớ rõ Long gia, thật sự càng ngày càng ít rồi." Lão giả đau thương thở dài nói: "Ngươi sắp nghe được một cái bí mật kinh thiên. Ta đã mất một tay một chân, cho dù sống sót cũng là kéo dài hơi tàn. Ta đem những bí mật này nói cho ngươi biết, cũng không phải bởi vì sợ chết hay là sợ đau. Người biết rõ bí mật này, tuyệt sẽ không có kết cục tốt, thậm chí cả đời này đều phải sống trong sự sợ hãi và sẽ trốn chạy do bị đuổi giết. Ngươi tốt hơn là giết ta đi, không nên tìm hiểu."
Tần Phi nhấp nháy hai mắt: "Ta là người cái gì cũng tốt, chỉ có lòng hiếu kỳ quá nặng, ngươi cứ nói hết ra, có hậu quả gì ta tự gánh chịu là được."
"Được lắm!" Lão giả đã ngừng chảy máu, dần dần khôi phục vài phần khí lực, chậm rãi nói ra: "Hơn một nghìn năm trước, lúc Man tộc còn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi, có một gia tộc lãnh đạo những người không cam lòng biến thành nô lệ, dốc sức liều mạng phản kháng. Bọn họ họ Long. Vào thời gian trước khi Ngụy Quốc Thần Vũ Đế khai quốc, Long gia cùng với Man tộc chiến đấu một hai trăm năm, chỉ có điều thực lực chưa đủ, không cách nào giành được thắng lợi."
"Trong một lần Long gia đại bại, đến một tấc đất cắm dùi cũng không còn, Long gia đệ tử còn sót lại chỉ có bảy tám người. Bọn họ giương buồm ra biển chạy nạn. Không ngờ tới, trên biển phong vân thay đổi, tu vi có cao như thế nào khi đối mặt sóng lớn ngập trời, gió biển cuồng bạo đều vô dụng. Một trận gió bão khốc liệt đến cực điểm đem thuyền của bọn họ phá hủy, đại bộ phận mọi người bi thảm bị sóng biển cuốn xuống đáy biển, may mắn còn sống sót hai người ôm cột buồm, trôi dạt tới một cái hoang đảo."
"Trên hòn đảo đó không một bóng người, chỉ có các loại dã thú cùng độc xà. Bọn hắn tu vi vốn là không thể tính là thấp, trừ phi là đàn thú số lượng lớn, nếu không cũng không có khả năng thương tổn bọn hắn. Vì vậy, bọn hắn dùng nước suối cùng dã thú làm thức ăn, rốt cục gian nan sống sót. Ngoài ý muốn chính là cái hoang đảo đó cực kỳ vắng vẻ, bọn hắn mỗi ngày đều canh giữ ở bên bờ biển, kỳ vọng có thể gặp được tàu thuyền đi ngang qua, cứu bọn họ lên. Ngày qua ngày, năm qua năm, đến bóng một chiếc thuyền bọn họ cũng chưa từng thấy qua. Muốn tự mình làm một cái cái bè gỗ, nhưng với cái bè gỗ chế tạo vụng về căn bản không đủ khả năng quay trở về đại lục. Nhiều lần, bè gỗ của bọn họ bị sóng gió đánh tan, bất đắc dĩ, bọn họ phải quay trở lại đảo."
"Thời gian cứ như vậy ngày từng ngày đi qua, bọn hắn chợt phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu như bọn hắn cũng bị vây khốn mà chết trên cái hoang đảo này, vậy thì Long gia triệt để tuyệt hậu."
Tần Phi chen lời nói: "Ngươi không phải là người Long gia sao? Như vậy xem ra, bọn họ chắc chắn đã quay về được."
Lão giả quỷ dị cười lạnh hai tiếng, lắc đầu: "Hai người bọn họ vẫn chết trên cái hòn đảo đó."
Tần Phi khó hiểu nhìn về phía lão giả.
Lão giả nói tiếp: "Nghĩ đến Long gia phải tuyệt hậu, một kết quả kinh khủng như vậy, hai người bọn họ vật vã một thời gian dài, rốt cục đưa ra một quyết định cải biến vận mệnh ngàn năm Long gia!"
"Có thể có quyết định gì chứ? Hai nam nhân còn có thể vẽ ra thủ đoạn gì nữa?" Tần Phi thản nhiên nói.
Lão giả trên mặt tựa hồ mang theo một loại thần sắc kinh sợ, tựa như tử thần cầm theo liêm đao đang đứng trước mặt lão, từ trong cổ họng của lão, rít lên thanh âm khàn khàn: "Không, bọn họ không phải là hai nam nhân, mà là một đôi huynh muội. Huynh muội ruột thịt!"
"Bọn họ cầu xin tổ tiên, quỳ xuống cầu Thiên Địa tổ tông tha thứ, sau đó. . . Làm vợ chồng!"
"Bà mẹ nó!" Tần Phi vang dội mắng một câu, kiếm thủ Chấp Hành Ty bốn phía nhao nhao quay đầu nhìn lại, Tần Phi nghiêm mặt, những kiếm thủ đó thấy tình thế không ổn, từng người một nhấc chân, bước ra xa hơn.
Lão giả lạnh nhạt nói: "Tại thời khắc như thế, muốn để Long gia lưu lại nòi giống, chỉ có biện pháp loạn luân này để giải quyết. Huynh muội ruột thịt ah, có lẽ là ông trời cũng không thông cảm được, bọn họ sinh hạ lần thứ nhất lại là một đứa con ngu ngốc. Vất vất vả vả nuôi đến một hai tuổi thì đã chết. Bọn họ cho rằng mình không may gặp phải trời phạt, tuyệt vọng không thôi, vị nam tổ tiên thậm chí còn muốn tự sát. Nữ tổ tiên nói, nếu sinh một lần nữa mà vẫn mang bộ dáng như vậy, vậy thì cùng nhau chết đi cho rảnh. Vì vậy. . . Bọn họ lại sinh hạ một đứa bé."
"Lại không ngờ rằng, đứa con sinh hạ lần thứ hai về sau lại cực kì thông minh, càng là thiên phú kinh người. Vô luận nhận thức hay là tu vi, quả thực đều là quái vật. Có thể nói đó là nhân vật thiên tài đệ nhất Long gia, tu vi hắn tăng trưởng cực nhanh, vốn có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên năm mười tám mười chín tuổi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác tự mình cưỡng chế công lực, không chịu đột phá. Thẳng đến khi 30 tuổi, một ngày đột phá Tiên Thiên, hai ngày đột phá tông sư, ba ngày tiến giai đại tông sư!"
Tần Phi tắc luỡi nói: "Nếu quả thật ngươi không có nói láo..., cái gã này cũng quá cường hãn rồi."
"Không hề, hai vị tổ tiên ở trên đảo sinh hạ bảy đứa con, ba đứa sớm chết non. Bốn người sinh sống ở trên đảo, đến khi bọn hắn trưởng thành, lại gặp phải vấn đề trước đây của tổ tiên. Chỉ có điều, ở trên đảo không có người ngoài, tổ tiên lại càng không nói cho bọn hắn biết, bọn họ huynh muội ruột thịt lập gia đình là một sự việc cực kỳ vô liêm sỉ. Vì vậy, bọn hắn lại lặp lại con đường của tổ tiên."
"Lúc này, tổ tiên phát hiện một sự việc rất quỷ dị, con cái bọn hắn mỗi đời sinh hạ, đều có mấy đứa là ngu ngốc, nhưng tất nhiên cũng xuất hiện một nhân vật thiên tài, còn lại cũng đều giống như thường nhân."
Tần Phi yên lặng nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ, hậu quả của việc kết hôn cận huyết thống. Theo tổng thể mà nói, kết hôn cận huyết thống có 5% xác suất sinh hạ con cái bẩm sinh đần độn kém thông minh. . . Nhưng, đồng dạng cũng có 5% xác suất sinh hạ thiên tài. Còn lại 90% tính ra cùng thường nhân không sai biệt lắm! Đác-uyn bản thân chính là kết quả của kết hôn cận huyết thống. Càng thú vị hơn, Đác-uyn lại cùng với em gái họ của chính mình kết hôn, sinh hạ sáu đứa con. Ngoại trừ con út đã chết sớm, trong số năm đứa con trai còn lại, lại có đến ba người tiến vào viện hoàng gia Anh quốc, còn một người mặc dù không phải là thành viên viện hoàng gia Anh quốc, nhưng cũng là công trình sư hoàng gia tiếng tăm lừng lẫy. . . Mà những đứa con hôn của nhân cận huyết thống như Einstein, Trần Cảnh Nhuận, đều là những thiên tài làm cho người tức lộn ruột!
Trong lúc đó, Tần Phi nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ. Hắn ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo nhấc lão giả lên, thấp giọng quát hỏi: "Không lẽ, tổ tiên các ngươi từ đó về sau, lập ra một quy định tắc bất di bất dịch thông hôn trong tộc, vì mục đích tạo ra con cháu thiên phú cực cao sao?"
Lão giả buồn bã nói: "Ngươi đoán đúng rồi."
"Sau khi tổ tiên phát hiện ra quy luật này, liền lập ra huyết thệ, con cháu Long gia chỉ có thể cùng người có huyết thông Long gia lập gia đình, nếu không ắt bị Long gia đệ tử đuổi giết."
Tần Phi nghiến răng mắng: "Biến thái thật!"
"Ta còn chưa kể xong đâu!" Lão giả nói: "Từ đó về sau, con gái Long gia tuyệt không gả cho người ngoài. Mãi cho đến khi có một vị cô nương xuất thế hành tẩu, sau khi về nhà, kiên quyết không chịu gả cho người trong nhà. Dưới sự cưỡng bức của gia chủ, nàng trốn chạy khỏi Long gia. Sau đó gặp một vị cao thủ cấp tông sư, hai người vừa thấy đã yêu nên lén lút kết thành phu thê."
"Bọn họ mai danh ẩn tích, muốn sống như vậy cả đời. Nhưng không một ai được vi phạm Long gia huyết thệ. Long gia đệ tử không ngừng người trước ngã xuống, người sau tiến lên đuổi giết, rốt cục tìm được bọn họ bèn giết chết cả hai. Chỉ tiếc, Long gia bọn họ cũng hề không biết được, trước đó, hai người này đã sinh con. Vì phòng ngừa đứa con gặp chuyện không may, hai người đem con gửi nuôi tại nhà một người bạn thân. Vì vậy, đứa con do Long gia nữ tử cùng ngoại nhân sinh hạ này, là con cá lọt lưới duy nhất."
"Sau khi đứa bé kia lớn lên, biết được chân tướng của việc cha mẹ chết thảm, đương nhiên đối với Long gia hận thấu xương."
Lão giả ngơ ngác nhìn mây trôi lướt qua bầu trời, lẩm bẩm nói: "Chỉ là ai cũng không ngờ, con cá lọt lưới này suýt nữa đã thực sự hủy đi Long gia."
Tần Phi cau mày nói: "Ngươi nói nhiều như vậy, ta nhận thấy đã có gì là cực kỳ khủng khiếp đâu, dựa vào cái gì mà nói biết rõ bí mật này, lập tức có họa sát thân?"
Lão giả kia nhịn không được mà bắt đầu cười, chỉ có điều bộ dạng tươi cười tác động đến chỗ cánh tay bị đứt, lập tức nhe răng trợn mắt.
"Bí mật này, cùng với ngươi có quan hệ gì?" Tần Phi quát hỏi.
Lão giả đưa ra hai ngón tay: "Ta kể hai sự việc nữa, ngươi sẽ hiểu!"
"Thứ nhất, con cá lọt lưới ta đã đề cập đến có thiên phú kỳ tài, tu vi thông thần. Lúc hai mươi tư tuổi đột phá Thiên Đạo, trở thành cao thủ Thiên Đạo duy nhất từ trước tới nay. Hắn rút đao đoạn thủy, giơ tay nhấc chân có thể phá núi ngăn nước. Hắn thống soái mười hai long kỵ, tay cầm hùng binh trăm vạn, xua đuổi Man tộc, sáng lập ra đế quốc truyền thừa ngàn năm hoàn chỉnh nhất cường đại nhất trong lịch sử. Mà Long gia suýt nữa thật sự đã diệt vong trong tay của hắn!"
Tần Phi hoảng sợ hít vào một luồng lương khí: "Đại Ngụy Thần Vũ Đế lại là đời sau của nữ tử nhà Long gia với ngoại nhân sao?"
"Vậy còn sự việc thứ hai?" Tần Phi truy vấn.
/336
|