Năm Chính Xương thứ hai mươi ba, tháng Mười một, rất nhiều người chú ý đến dị biến không tầm thường này của Đông Đô. Tin tức Hổ Quan bị Tô Cẩm phá được bị phong tỏa vô cùng tốt. Quân mã triều đình ở bên ngoài Đông Đô tuần tra, phát hiện quân dân trốn từ phía Hổ Quan tới, liền hướng dẫn bọn họ đi tị nạn ở chỗ khác trước.
Tuy nhiên, trong hơn mười vạn dân cùng gần một vạn tàn binh bại tướng của Hổ Quan, tất nhiên có kẻ lọt lưới. Dần dần tin tức Hổ Quan bị phá vẫn bị truyền ra ngoài.
Đại Nội Mật Thám mới thành lập đã bị Sát Sự Thính hành hạ rối tinh rối mù, Tứ Hoàng Tử thất bại thảm hại, lại được Sở Đế xuống một chiếu thư triệu vào cung.
Đám quan quân mật thám của Sát Sự Thính ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi trụ sở Đại nội Mật Thám, vẻ mặt kiêu ngạo dường như để nói với tất cả dân chúng: Sát Sự Thính mới thật là ghê gớm số một,
Gần ba trăm năm tồn tại, làm sao có thể để một cái Đại Nội Mật Thám mới thành lập cưỡi lên đâu? Nằm mơ đi!
Lại có một tin tức khác chỉ lưu truyền trong giới quý tộc cao cấp của Đông Đô. Nghe nói Quản Hoàng Hậu sau khi xông vào biệt viện thì không lập tức trở về Hoàng Cung, mà dời giá về Quản phủ.
Phải biết rằng, kể từ sau sự kiện hai mươi năm về trước kia, Quản Hoàng Hậu đã hai mươi năm không trở về nhà mẹ đẻ, mà Quản Tái Đức đứng đầu Quản thị tộc, trừ việc công khai gặp nhau bằng lễ nghi thần tử ở triều đình, chẳng bao giờ lén tiếp xúc với vị Hoàng Hậu Mẫu nghi thiên hạ này.
Quản Linh Tư bị rung động sâu sắc rồi, xế chiều hôm nay, nàng tung tăng đi đến đình viện của gia gia, La Ngũ, Mâu Thất, Trần Tiểu Cửu cùng canh giữ bên ngoài cửa đều lắc đầu, ý bảo nàng không nên đi vào. Quản Linh Tư lại không quan tâm nhiều như vậy, nàng cứ ương ngạch xông vào sân.
Tam đại cao thủ, tùy tiện một người cũng có thể ngăn lại nàng, nhưng ngoài can gián bằng miệng ra thì không có ai ra tay. Sau khi Quản Linh Tư tiến vào đình viện, thấy một màn khiến nàng nghẹn họng trân trối.
Cửa phòng Quản Tái Đức đóng chặt, Quản Hoàng Hậu im lặng quỳ ở hành lang, dưới hai đầu gối mềm mại không có một thứ gì đệm lót, bậc mẫu nghi thiên hạ cứ thành thành thực thực mà quỳ. Không biết đã quỳ bao lâu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.
Quản Linh Tư vội vàng tiến tới, đỡ vai cô cô, hoảng hốt nói nhỏ: “Cô cô, người sao phải khổ vậy?”
Quản Hoàng Hậu lặng yên chưa trả lời, bà ta quật cường nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng khe khẽ mở ra, Quản Tái Đức chắp hai tay sau lưng đi ra, mặt không biểu tình, dường như người đang quỳ trước mắt lão hoàn toàn không phải nữ nhi của mình thân sinh. Lão cũng không để ý đến ánh mắt khẩn cầu của Quản Linh Tư, lạnh như băng bảo: “Nếu người thích quỳ, vậy cứ quỳ đi. Tuy nói hôm nay, ta là thần tử ngươi là Hoàng Hậu, nhưng nói thế nào, ta cũng là phụ thân của ngươi, cái lễ này ta nhận được.”
“Phụ thân không chịu tha thứ nữ nhi, nữ nhi sẽ quỳ mãi không dậy.” Quản Hoàng Hậu kiên định nói.
“Thôi đi.” Quản Tái Đức hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên: “Nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ gì. Phụ thân ngươi nếu dễ thua như thế thì đã sớm bị tống khỏi Đông Đô rồi.”
Dứt lời, Quản Tái Đức ngẩng đầu bước khỏi đình viện, cũng không thèm nhìn tới Quản Hoàng Hậu vẫn đang quỳ.
Quản Linh Tư lúng túng đỡ cô cô, nửa quỳ bên cạnh nàng lên tiếng khuyên can: “Cô cô, cứ quỳ như vậy cũng không phải là chuyện hay, không bằng cứ hồi cung trước đi, chờ gia gia hết giận lại đến đi.”
Quản Hoàng Hậu buồn bã thờ dài, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy bàn tay nhỏ của Quản Linh Tư, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi, ngươi là hài tử ngoan, cô cô cho tới bây giờ chưa từng cầu xin người, lần này xin ngươi giúp cô cô cùng với ca ca số khổ của ngươi đó!!!!”
“Cho dù nói thế nào, trên người Thái Tử hắn cũng chảy một nửa dòng máu Quản gia, hắn mặc dù không phải ca ca ruột của ngươi, nhưng từ nhỏ đến lớn, Thái Tử hắn đối với ngươi có thể nói là không tệ. Nhớ khi còn nhỏ, Bệ Hạ ban thưởng mật quả do Bình Tây Tướng Quân tiến cống, Thái Tử ăn một quả, cảm thấy không tệ, còn lấy trộm đi rất nhiều, chờ lúc ngươi tiến cung đưa phần cho ngươi.”
Quản Linh Tư nhớ tất cả những chuyện cùng Thái Tử ngày thơ bé, trong lòng có chút cảm hoài, yên lặng gật đầu.
Quản Hoàng Hậu tâm tư sâu sắc, bà sống trong thâm cung nhiều năm, đối với lòng người là vô cùng thấu đáo, đối phó với tiểu nha đầu như Quản Linh Tư, nói những đạo lí đao to búa lớn cũng vô dụng. Thiếu nữ ở tuổi này, chỉ nhớ những chuyện nhỏ, những câu chuyện cũ. Chỉ cần những câu chuyện bình thường như thế cũng có thể khiến cho các nàng lệ rơi đầy mặt. Bà chẳng qua là nhắc tới chuyện năm đó Thái Tử giấu trộm mật quả để chia sẻ, liền đánh động vào trái tim Quản Linh Tư, liền biết là có hiệu quả.
Quản Hoàng Hậu vuốt ve suối tóc dài của Linh Nhi, có chút thương cảm nói: “Ngươi biết ngày hôm nay Thái Tử bị nhốt vào biệt viện, cũng không khác ngồi tù. Ta đây làm mẫu thân, hôm nay mới có thể đến gặp hắn một lần. Thái Tử tiều tụy lắm, sống không bằng chết. Hắn là trưởng tử, vừa sinh ra đã chắc chắn có thân phận Thái Tử, những huynh đệ kia muốn cũng hắn tranh giành. Hắn chỗ nào cũng nhân nhượng, nhưng người ta lại không chịu buông tha hắn. Cái dạng nước bẩn gì cũng hắt lên người hắn, ngay cả Tần Phi đối với hắn cũng có không ít hiểu lầm!”
“Tần Phi hắn… Thật ra con người của Tần Phi vô cùng tốt…” Quản Linh Tư nghe Hoàng Hậu nhắc tới Tần Phi, vội vàng giải thíc, sợ vị đứng đâu hậu cung này sẽ có ấn tượng xấu gì đó với Tần Phi. Nhưng nàng quên mất, lấy địa vị cùng thực lực của Tần Phi giờ phút này, mặc dù Hoàng Hậu nhìn dọc nhìn ngang nếu thấy hắn không vừa mắt, cũng khó mà làm gì hắn.
Quản Hoàng Hậu thì thầm: “Ta cũng không phải nói con người Tần Phi không tốt, hắn có thành kiến với Thái Tử ca ca của ngươi, cứ giữ ấn tượng ban đầu như vậy liền khó có thể ở chung. Thật ra, Thái Tử vẫn muốn cùng Tần Phi làm bạn tốt. Hôm nay Tần Phi quan lộ đang lên, mới vừa nhậm chức Tổng Đốc Đại Lý Sát Sự Thính, lại vô cùng được Bệ Hạ yêu mến. Bắt đầu từ lúc Đại Nhi kia ném tú cầu, nhiều lắm cũng chỉ hai năm hắn liền từ một tên Tuần kiểm vô danh nơi phố chợ, nhảy lên thành một trong những quan viên có quyền thế nhất Đại Sở. Nếu như Tần Phi nguyện ý giúp Thái Tử ca ca của ngươi, Bệ Hạ có thể nghe lọt tai lời của hắn mà thả Thái Tử ra khỏi biệt viện.”
Cũng không biết Quản Linh Tư rốt cuộc đã hiểu hay không hiểu. Nàng trầm mặc chốc lát bèn nói: “Cô cô, để Linh Nhi thử nói với Tần Phi xem.”
Quản Hoàng Hậu trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ thê lương ấy, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi, cô cô biết ngươi và Tần Phi hai người có tình ý với nhau, vì ngươi, ngay cả hôn sự với Đường gia hắn cũng dám bỏ, Cửu công chúa mà Bệ Hạ kín đáo ban cho hắn, hắn cũng bỏ ở nhà chẳng quan tâm. Tuy nhiên, chuyện nam nữ là dựa trên tình cảm, nếu Tần Phi không thích ngươi nói tốt cho Thái Tử, ngươi đừng có bảo, tránh cho hai người các ngươi nảy sinh xích mích.”
“Không phải lo lắng, cô cô, lòng dạ Tần Phi khoan dung lắm có hẹp hòi chỗ nào đâu?” Quản Linh Tư cười ha ha nói.
Hoàng Hậu không cho là đúng, một tiểu cô nương thì biết cái gì? Nếu Tần Phi lòng dạ khoan dung, cũng sẽ không thiến Niệm Công Công lần thứ hai, cũng sẽ không ở An Đông ép Thái Tử đến mức ấy, cũng sẽ không vào đúng cái ngày khai trương Đại Nội Mật Thám liền mang theo đại đội nhân mã đến làm mất mặt, còn một hơi đem Ngụy Bính Dần đánh cho kêu khổ thấu trời.
“Cô cô, hay là người về trước đi, khi gia gia trở lại, con sẽ khuyên người!” Linh Nhi khuyên nhủ.
Hoàng hậu buồn bã đưa mắt nhìn đình viện trống vắng, thở dài, dù có được Linh Nhi đỡ lấy, vẫn khó khăn mới đứng dậy được, dưới gối hình như còn có tơ máu rỉ ra.
… …
Xa giá của Hoàng Hậu rốt cục trở lại Hoàng cung, Tiểu Sơ Tử đầu đầy mồ hôi canh giữ bên ngoài cửa cung, tản bước qua qua lại lại. Hôm nay Hoàng hậu xuất cung, Bệ Hạ dường như không thích. Tiểu Sơ Tử phụng mệnh ở cửa cung chờ chực, không dám rời nửa bước, nhiều lần chờ đến đái ra quần. Làm hại mấy tên thái giám trực ban phải chuẩn bị cho hắn chừng mười cái quần đặt ngoài cửa, để cho hắn thay đổi. ^_^
Mắt nhìn thấy xa giá của Hoàng Hậu trở về, Tiểu Sơ Tử nhất thời yên tâm, cảm giác buồn đi tiểu mới rồi còn giằng xé, trong nháy mắt biến mất dạng, vô cùng phấn khởi quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên: “Cung nghênh Hoàng Hậu nương nương về cung.”
Hoàng Hậu vén màn kiệu lên, được cung nữ đỡ đi ra, cười lạnh nói: “Bổn cung rời cung cũng không phải là không trở lại, chẳng lẽ nhìn con của mình, nhìn cha của mình cũng không được sao?”
Tiểu Sơ Tử nào dám đáp lời, rõ ràng Hoàng Hậu đang một bụng oán khí, Sở Đế bên kia cũng lửa giận âm ỉ, trận chiến giữa Chân Long và hổ mẹ này, sao hắn dám tham dự? Lúc này liền dập đầu: “Hoàng Hậu nương nương thiên tuế…”|
Dứt lời, liền hướng phía nhà xí chạy mất.
Hoàng Hậu mặc dù tâm tình không vui, nhưng cũng không nhịn được cười lên một tiếng. Tiểu Sơ Tử không hổ là nhất hồng thái giám trong cung (chỉ thái giám đứng đầu, được sủng ái nhất trong cung, giống với “đương hồng”), bản lĩnh đoán ý qua lời nói đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện - tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lóe màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), mượn đi tiểu để chạy trốn trước, bất cứ ai cũng không thể bắt bẻ gì hắn.
Hoàng Hậu không lên kiệu nữa, mà là trực tiếp hướng Tuyên Thất Điện mà tới, sắc trời còn chưa tối hẳn, Sở Đế hẳn là đang ở Tuyên Thất điện, xem đống tấu chương mãi mãi không xử lí hết kia.
Ngoài Tuyên Thất điện, thị vệ lui tới tuần tra, cung nữ thái giam một mực cung kính chờ được gọi. Trong cung điện đã có ánh đèn, chiếu rọi bóng dáng bận rộn trên thư án.
Quản Hoàng hậu rảo bước tiến vào, nàng bình tĩnh nhìn Sở Đế bận rộn sau thư án, thản nhiên nói: “Ta đã trở về.”
“Ừ, biệt viện đó, sau này ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể đi.” Sở Đế không ngẩng đầu lên chỉ bảo gỏn lọn: “Nhưng Quản phủ, ngươi phải ít đến.”
“Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?” Quản Hoàng Hậu quật cường hỏi.
Sở Đế ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Vậy ngươi cũng không cần trở lại.”
“Ngươi muốn phế hậu?” Thanh âm Hoàng hậu mang theo chút oán hận, nhưng không có chút kinh ngạc nào.
Sở Đế lắc đầu, thả bút lông trong tay xuống, từ trên Long ỷ đi xuống: “Trẫm biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi hi vọng giúp Thái tử vãn hồi cũng diện. Ngươi hi vọng Quản gia có thể huy động toàn bộ lực lượng của gia tộc mà ủng hộ Thái Tử. Nếu tất cả như ngươi mong muốn, cũng chưa hẳn là không thể. Thế nhưng, đây không phải điều mà Trẫm hi vọng nhìn thấy!”
“Ta chỉ là một nữ nhân, không hiểu được ý nghĩ của nam nhân. Nhưng bọn họ đều là con của ngươi, cho dù là Tứ Hoàng Tử mới trở về kia, cũng là cốt nhục của ngươi. Ngươi coi bọn nó như sói con, dê con ném ra ngoài, chỉ cho phép kẻ có thể làm Lang Vương sống sót, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?” Hoàng hậu rung giọng nói.
“Nếu như Hoàng Đế là một con sư tử dũng mãnh, hắn có thể thống trị muông thú. Nếu như Hoàng đế là một con sói, vậy hắn cũng chỉ có thể lãnh đạo đám gà nhà chó cảnh. Tương lai, cương thổ Đại Sở mở rộng hơn nữa, người tài cũng nhiều hơn. Một Hoàng Đế không đủ năng lực, căn bản sẽ không có cách nào khống chế được. Thử nghĩ xem, Đại Ngụy hùng mạnh một thời đã diệt vong như thế nào? Trẫm sẽ không để cho Sở Quốc giẫm lên vết xe đổ này!”
Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngươi có rất nhiều nam hài tử, còn ta lại chỉ có duy nhất một nhi tử. Ta nhất định phải bảo vệ hắn, dù ngươi có muốn phế ta.”
Dứt lời, Hoàng Hậu khó khăn bước ra ngoài Tuyên Thất điện, mép váy nhuốm máu, nhìn thấy mà ghê người, trong mắt Sở Đế cứ như vậy tung bay rời đi.
Tuy nhiên, trong hơn mười vạn dân cùng gần một vạn tàn binh bại tướng của Hổ Quan, tất nhiên có kẻ lọt lưới. Dần dần tin tức Hổ Quan bị phá vẫn bị truyền ra ngoài.
Đại Nội Mật Thám mới thành lập đã bị Sát Sự Thính hành hạ rối tinh rối mù, Tứ Hoàng Tử thất bại thảm hại, lại được Sở Đế xuống một chiếu thư triệu vào cung.
Đám quan quân mật thám của Sát Sự Thính ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi trụ sở Đại nội Mật Thám, vẻ mặt kiêu ngạo dường như để nói với tất cả dân chúng: Sát Sự Thính mới thật là ghê gớm số một,
Gần ba trăm năm tồn tại, làm sao có thể để một cái Đại Nội Mật Thám mới thành lập cưỡi lên đâu? Nằm mơ đi!
Lại có một tin tức khác chỉ lưu truyền trong giới quý tộc cao cấp của Đông Đô. Nghe nói Quản Hoàng Hậu sau khi xông vào biệt viện thì không lập tức trở về Hoàng Cung, mà dời giá về Quản phủ.
Phải biết rằng, kể từ sau sự kiện hai mươi năm về trước kia, Quản Hoàng Hậu đã hai mươi năm không trở về nhà mẹ đẻ, mà Quản Tái Đức đứng đầu Quản thị tộc, trừ việc công khai gặp nhau bằng lễ nghi thần tử ở triều đình, chẳng bao giờ lén tiếp xúc với vị Hoàng Hậu Mẫu nghi thiên hạ này.
Quản Linh Tư bị rung động sâu sắc rồi, xế chiều hôm nay, nàng tung tăng đi đến đình viện của gia gia, La Ngũ, Mâu Thất, Trần Tiểu Cửu cùng canh giữ bên ngoài cửa đều lắc đầu, ý bảo nàng không nên đi vào. Quản Linh Tư lại không quan tâm nhiều như vậy, nàng cứ ương ngạch xông vào sân.
Tam đại cao thủ, tùy tiện một người cũng có thể ngăn lại nàng, nhưng ngoài can gián bằng miệng ra thì không có ai ra tay. Sau khi Quản Linh Tư tiến vào đình viện, thấy một màn khiến nàng nghẹn họng trân trối.
Cửa phòng Quản Tái Đức đóng chặt, Quản Hoàng Hậu im lặng quỳ ở hành lang, dưới hai đầu gối mềm mại không có một thứ gì đệm lót, bậc mẫu nghi thiên hạ cứ thành thành thực thực mà quỳ. Không biết đã quỳ bao lâu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.
Quản Linh Tư vội vàng tiến tới, đỡ vai cô cô, hoảng hốt nói nhỏ: “Cô cô, người sao phải khổ vậy?”
Quản Hoàng Hậu lặng yên chưa trả lời, bà ta quật cường nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng khe khẽ mở ra, Quản Tái Đức chắp hai tay sau lưng đi ra, mặt không biểu tình, dường như người đang quỳ trước mắt lão hoàn toàn không phải nữ nhi của mình thân sinh. Lão cũng không để ý đến ánh mắt khẩn cầu của Quản Linh Tư, lạnh như băng bảo: “Nếu người thích quỳ, vậy cứ quỳ đi. Tuy nói hôm nay, ta là thần tử ngươi là Hoàng Hậu, nhưng nói thế nào, ta cũng là phụ thân của ngươi, cái lễ này ta nhận được.”
“Phụ thân không chịu tha thứ nữ nhi, nữ nhi sẽ quỳ mãi không dậy.” Quản Hoàng Hậu kiên định nói.
“Thôi đi.” Quản Tái Đức hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên: “Nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ gì. Phụ thân ngươi nếu dễ thua như thế thì đã sớm bị tống khỏi Đông Đô rồi.”
Dứt lời, Quản Tái Đức ngẩng đầu bước khỏi đình viện, cũng không thèm nhìn tới Quản Hoàng Hậu vẫn đang quỳ.
Quản Linh Tư lúng túng đỡ cô cô, nửa quỳ bên cạnh nàng lên tiếng khuyên can: “Cô cô, cứ quỳ như vậy cũng không phải là chuyện hay, không bằng cứ hồi cung trước đi, chờ gia gia hết giận lại đến đi.”
Quản Hoàng Hậu buồn bã thờ dài, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy bàn tay nhỏ của Quản Linh Tư, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi, ngươi là hài tử ngoan, cô cô cho tới bây giờ chưa từng cầu xin người, lần này xin ngươi giúp cô cô cùng với ca ca số khổ của ngươi đó!!!!”
“Cho dù nói thế nào, trên người Thái Tử hắn cũng chảy một nửa dòng máu Quản gia, hắn mặc dù không phải ca ca ruột của ngươi, nhưng từ nhỏ đến lớn, Thái Tử hắn đối với ngươi có thể nói là không tệ. Nhớ khi còn nhỏ, Bệ Hạ ban thưởng mật quả do Bình Tây Tướng Quân tiến cống, Thái Tử ăn một quả, cảm thấy không tệ, còn lấy trộm đi rất nhiều, chờ lúc ngươi tiến cung đưa phần cho ngươi.”
Quản Linh Tư nhớ tất cả những chuyện cùng Thái Tử ngày thơ bé, trong lòng có chút cảm hoài, yên lặng gật đầu.
Quản Hoàng Hậu tâm tư sâu sắc, bà sống trong thâm cung nhiều năm, đối với lòng người là vô cùng thấu đáo, đối phó với tiểu nha đầu như Quản Linh Tư, nói những đạo lí đao to búa lớn cũng vô dụng. Thiếu nữ ở tuổi này, chỉ nhớ những chuyện nhỏ, những câu chuyện cũ. Chỉ cần những câu chuyện bình thường như thế cũng có thể khiến cho các nàng lệ rơi đầy mặt. Bà chẳng qua là nhắc tới chuyện năm đó Thái Tử giấu trộm mật quả để chia sẻ, liền đánh động vào trái tim Quản Linh Tư, liền biết là có hiệu quả.
Quản Hoàng Hậu vuốt ve suối tóc dài của Linh Nhi, có chút thương cảm nói: “Ngươi biết ngày hôm nay Thái Tử bị nhốt vào biệt viện, cũng không khác ngồi tù. Ta đây làm mẫu thân, hôm nay mới có thể đến gặp hắn một lần. Thái Tử tiều tụy lắm, sống không bằng chết. Hắn là trưởng tử, vừa sinh ra đã chắc chắn có thân phận Thái Tử, những huynh đệ kia muốn cũng hắn tranh giành. Hắn chỗ nào cũng nhân nhượng, nhưng người ta lại không chịu buông tha hắn. Cái dạng nước bẩn gì cũng hắt lên người hắn, ngay cả Tần Phi đối với hắn cũng có không ít hiểu lầm!”
“Tần Phi hắn… Thật ra con người của Tần Phi vô cùng tốt…” Quản Linh Tư nghe Hoàng Hậu nhắc tới Tần Phi, vội vàng giải thíc, sợ vị đứng đâu hậu cung này sẽ có ấn tượng xấu gì đó với Tần Phi. Nhưng nàng quên mất, lấy địa vị cùng thực lực của Tần Phi giờ phút này, mặc dù Hoàng Hậu nhìn dọc nhìn ngang nếu thấy hắn không vừa mắt, cũng khó mà làm gì hắn.
Quản Hoàng Hậu thì thầm: “Ta cũng không phải nói con người Tần Phi không tốt, hắn có thành kiến với Thái Tử ca ca của ngươi, cứ giữ ấn tượng ban đầu như vậy liền khó có thể ở chung. Thật ra, Thái Tử vẫn muốn cùng Tần Phi làm bạn tốt. Hôm nay Tần Phi quan lộ đang lên, mới vừa nhậm chức Tổng Đốc Đại Lý Sát Sự Thính, lại vô cùng được Bệ Hạ yêu mến. Bắt đầu từ lúc Đại Nhi kia ném tú cầu, nhiều lắm cũng chỉ hai năm hắn liền từ một tên Tuần kiểm vô danh nơi phố chợ, nhảy lên thành một trong những quan viên có quyền thế nhất Đại Sở. Nếu như Tần Phi nguyện ý giúp Thái Tử ca ca của ngươi, Bệ Hạ có thể nghe lọt tai lời của hắn mà thả Thái Tử ra khỏi biệt viện.”
Cũng không biết Quản Linh Tư rốt cuộc đã hiểu hay không hiểu. Nàng trầm mặc chốc lát bèn nói: “Cô cô, để Linh Nhi thử nói với Tần Phi xem.”
Quản Hoàng Hậu trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ thê lương ấy, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi, cô cô biết ngươi và Tần Phi hai người có tình ý với nhau, vì ngươi, ngay cả hôn sự với Đường gia hắn cũng dám bỏ, Cửu công chúa mà Bệ Hạ kín đáo ban cho hắn, hắn cũng bỏ ở nhà chẳng quan tâm. Tuy nhiên, chuyện nam nữ là dựa trên tình cảm, nếu Tần Phi không thích ngươi nói tốt cho Thái Tử, ngươi đừng có bảo, tránh cho hai người các ngươi nảy sinh xích mích.”
“Không phải lo lắng, cô cô, lòng dạ Tần Phi khoan dung lắm có hẹp hòi chỗ nào đâu?” Quản Linh Tư cười ha ha nói.
Hoàng Hậu không cho là đúng, một tiểu cô nương thì biết cái gì? Nếu Tần Phi lòng dạ khoan dung, cũng sẽ không thiến Niệm Công Công lần thứ hai, cũng sẽ không ở An Đông ép Thái Tử đến mức ấy, cũng sẽ không vào đúng cái ngày khai trương Đại Nội Mật Thám liền mang theo đại đội nhân mã đến làm mất mặt, còn một hơi đem Ngụy Bính Dần đánh cho kêu khổ thấu trời.
“Cô cô, hay là người về trước đi, khi gia gia trở lại, con sẽ khuyên người!” Linh Nhi khuyên nhủ.
Hoàng hậu buồn bã đưa mắt nhìn đình viện trống vắng, thở dài, dù có được Linh Nhi đỡ lấy, vẫn khó khăn mới đứng dậy được, dưới gối hình như còn có tơ máu rỉ ra.
… …
Xa giá của Hoàng Hậu rốt cục trở lại Hoàng cung, Tiểu Sơ Tử đầu đầy mồ hôi canh giữ bên ngoài cửa cung, tản bước qua qua lại lại. Hôm nay Hoàng hậu xuất cung, Bệ Hạ dường như không thích. Tiểu Sơ Tử phụng mệnh ở cửa cung chờ chực, không dám rời nửa bước, nhiều lần chờ đến đái ra quần. Làm hại mấy tên thái giám trực ban phải chuẩn bị cho hắn chừng mười cái quần đặt ngoài cửa, để cho hắn thay đổi. ^_^
Mắt nhìn thấy xa giá của Hoàng Hậu trở về, Tiểu Sơ Tử nhất thời yên tâm, cảm giác buồn đi tiểu mới rồi còn giằng xé, trong nháy mắt biến mất dạng, vô cùng phấn khởi quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên: “Cung nghênh Hoàng Hậu nương nương về cung.”
Hoàng Hậu vén màn kiệu lên, được cung nữ đỡ đi ra, cười lạnh nói: “Bổn cung rời cung cũng không phải là không trở lại, chẳng lẽ nhìn con của mình, nhìn cha của mình cũng không được sao?”
Tiểu Sơ Tử nào dám đáp lời, rõ ràng Hoàng Hậu đang một bụng oán khí, Sở Đế bên kia cũng lửa giận âm ỉ, trận chiến giữa Chân Long và hổ mẹ này, sao hắn dám tham dự? Lúc này liền dập đầu: “Hoàng Hậu nương nương thiên tuế…”|
Dứt lời, liền hướng phía nhà xí chạy mất.
Hoàng Hậu mặc dù tâm tình không vui, nhưng cũng không nhịn được cười lên một tiếng. Tiểu Sơ Tử không hổ là nhất hồng thái giám trong cung (chỉ thái giám đứng đầu, được sủng ái nhất trong cung, giống với “đương hồng”), bản lĩnh đoán ý qua lời nói đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện - tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lóe màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), mượn đi tiểu để chạy trốn trước, bất cứ ai cũng không thể bắt bẻ gì hắn.
Hoàng Hậu không lên kiệu nữa, mà là trực tiếp hướng Tuyên Thất Điện mà tới, sắc trời còn chưa tối hẳn, Sở Đế hẳn là đang ở Tuyên Thất điện, xem đống tấu chương mãi mãi không xử lí hết kia.
Ngoài Tuyên Thất điện, thị vệ lui tới tuần tra, cung nữ thái giam một mực cung kính chờ được gọi. Trong cung điện đã có ánh đèn, chiếu rọi bóng dáng bận rộn trên thư án.
Quản Hoàng hậu rảo bước tiến vào, nàng bình tĩnh nhìn Sở Đế bận rộn sau thư án, thản nhiên nói: “Ta đã trở về.”
“Ừ, biệt viện đó, sau này ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể đi.” Sở Đế không ngẩng đầu lên chỉ bảo gỏn lọn: “Nhưng Quản phủ, ngươi phải ít đến.”
“Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?” Quản Hoàng Hậu quật cường hỏi.
Sở Đế ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Vậy ngươi cũng không cần trở lại.”
“Ngươi muốn phế hậu?” Thanh âm Hoàng hậu mang theo chút oán hận, nhưng không có chút kinh ngạc nào.
Sở Đế lắc đầu, thả bút lông trong tay xuống, từ trên Long ỷ đi xuống: “Trẫm biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi hi vọng giúp Thái tử vãn hồi cũng diện. Ngươi hi vọng Quản gia có thể huy động toàn bộ lực lượng của gia tộc mà ủng hộ Thái Tử. Nếu tất cả như ngươi mong muốn, cũng chưa hẳn là không thể. Thế nhưng, đây không phải điều mà Trẫm hi vọng nhìn thấy!”
“Ta chỉ là một nữ nhân, không hiểu được ý nghĩ của nam nhân. Nhưng bọn họ đều là con của ngươi, cho dù là Tứ Hoàng Tử mới trở về kia, cũng là cốt nhục của ngươi. Ngươi coi bọn nó như sói con, dê con ném ra ngoài, chỉ cho phép kẻ có thể làm Lang Vương sống sót, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?” Hoàng hậu rung giọng nói.
“Nếu như Hoàng Đế là một con sư tử dũng mãnh, hắn có thể thống trị muông thú. Nếu như Hoàng đế là một con sói, vậy hắn cũng chỉ có thể lãnh đạo đám gà nhà chó cảnh. Tương lai, cương thổ Đại Sở mở rộng hơn nữa, người tài cũng nhiều hơn. Một Hoàng Đế không đủ năng lực, căn bản sẽ không có cách nào khống chế được. Thử nghĩ xem, Đại Ngụy hùng mạnh một thời đã diệt vong như thế nào? Trẫm sẽ không để cho Sở Quốc giẫm lên vết xe đổ này!”
Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngươi có rất nhiều nam hài tử, còn ta lại chỉ có duy nhất một nhi tử. Ta nhất định phải bảo vệ hắn, dù ngươi có muốn phế ta.”
Dứt lời, Hoàng Hậu khó khăn bước ra ngoài Tuyên Thất điện, mép váy nhuốm máu, nhìn thấy mà ghê người, trong mắt Sở Đế cứ như vậy tung bay rời đi.
/336
|