Chiến sự ở Bắc Cương làm cho vô số dân phải chạy nạn, rất nhiều người dân gốc Bắc Cương đang bị đẩy ra khỏi địa phận Bắc Cương. Họ phải rời bỏ nhà cửa ruộng vườn chạy vào sâu trong vùng nội địa, nơi mà chiến tranh chưa lan tới. Nếu như họ may mắn có họ hàng người thân ở trong nội địa này thì có thể đi nương nhờ người quen. Nhưng có nhiều người cả đời cũng chưa rời nhà nửa bước làm sao mà có được thân thích bên ngoài? Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Đông Đô là thành thị lớn nhất sở quốc, mấy tháng nay đổ lại , lượt dân chạy nạn đổ vào thành tính theo đơn vị hàng nghìn dân. Cuộc sống của phần lớn di dân gặp rất nhiều khó khăn, rất nhiều người đã phải ăn xin ở dọc đường.
Các cấp của triều đình đang phải khẩn trương hành động, từng tập văn thư thông lệnh được ban ra. Quân đội và tuần kiểm phải dựng doanh trướng ở các nơi trống trải để cho các nạn dân ở tạm. Kho lương thực trong thành đã phải mở từ lâu, nhưng cho mấy vạn người ăn uống lại là vấn đề quá lớn,cho dù Đông đô có lương thực dự trữ nhưng mấy vạn mồm ăn không làm thì chẳng mấy chốc có núi gạo cũng tan. Cho lên Sở đế truyền lệnh để các nơi mau chóng đưa lương thực về Đông đô.
Việc ăn ở của các nạn dân dần dần được giải quyết, nhưng vẫn còn một vấn đề vô cùng nguy cấp. Chính là hoàn cảnh cuộc sống của người dân vô cùng kém, mười mấy người chen chúc ở trong một lều lớn. Chuyện không có dụng cụ sinh hoạt tạm không nói đến nhưng khi có một người bị bệnh sẽ lây lan ra thành một nhóm người. Trong lịch sử cũng không phải là chưa xảy ra điều đó, bởi vì dân chạy nạn tràn vào đưa đến nhiều ôn dịch. Có những bệnh dịch làm một toà Đại Thành phồn hoa bị huỷ diệt, ví dụ như thế chỗ nào cũng có.
Rất nhiều người Đông đô tốt bụng đã lập ra đội ngũ y tế xâm nhập vào khu dân nghèo vì người nghèo mà chữa bệnh .
Xưa nay người thích làm việc thiện như Quản Linh Tư thì không thể không đếm xỉa đến. Lấy thân phận nàng là Quản đại tiểu thư nên dễ dàng tập trung được hơn mười vị Y Sinh có kinh nghiệm. Họ chuẩn bị thuốc, súp tự mình đưa đến khu dân nghèo.
Hiện nay dân nghèo này đang tập trung ở phía đông thao trường. Tại đây cuộc sống của gần một vạn sáu ngàn dân chạy nạn đều phụ thuộc vào triều đình, họ ăn cơm đều dựa vào một ngày hai lần phát cháo miễn phí. Một chén cháo loãng và hai cái banh bao. Một ngày phát hai lần coi như cũng tạm lót dạ. Nam tử tuổi trẻ còn có thể ra ngoài thành tìm việc mà bán sức xem xem có thể thêm chút chi phí hay không còn nữ nhân chỉ có thể chăm nom hài tử.
Lần đầu Quản Linh Tư đến trại tị nạn mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ nặng nề. Nàng chưa vào đến nơi thì đã ngửi được một mùi vị hôi chua.
Thấy sắc mặt của Quản Linh Tư, Trần Tiểu Cửu đến cạnh nàng vội hạ giọng giải thích :" Tiểu thư, đã nói trước là người không nên tới chỗ này. Chỗ này không phải là nơi mà người ở được đâu. Hơn vạn người ở lẫn với nhau, nhà xí còn không có. Nữ nhân thì còn biết đi ngoài thì phải vào lùm cây chứ những gã đàn ông và lũ trẻ thì tiện nơi nào giải quyết tại nơi đó, làm cho cả cái chỗ này bẩn thỉu lắm. Tiểu thư, hay là người nhanh đi về nhà đi, chuyện đưa súp này để cho người khác làm không được hay sao."
Quản Linh Tư lấy khăn tay ra che lấy miệng mũi mình, nàng quật cường bảo:" Không! Nếu đã tới thì ta sẽ tự mình làm cho xong chuyện."
Trần Tiểu Cửu cũng đành chịu nàng. Hắn không có cách nào thuyết phục nên đành chỉ đạo gia đinh nhanh chóng lấy thuốc và súp từ trên xe lừa xuống. Những chén thuốc này cũng là do các thầy thuốc tự mình hầm, sắc nên rất có công hiệu, dù là để phòng phong hàn hay là phòng dịch tả . . . còn có một ít thuốc men được các thầy thuốc chuẩn bị sẵn. Ở chỗ như thế này bệnh tật cũng đa số là giống nhau, cũng chỉ là vài loại bệnh thường gặp. Chỉ cần không phải là bệnh quá hiếm gặp và khó giải quyết thì những bệnh này các Y Sinh tự tin có thể dễ dàng trị liệu như trở bàn tay .
Nhìn thấy có người tới, dân tị nạn ở trại cũng dần dần tập trung lại. Những ngày qua bọn họ ăn cơm cùng nhau, đắp chung chăn màn nên cũng có chút trật tự, mặc dù rất đông nhưng lại không quá lộn xộn.
Quản Linh Tư buộc khăn che mũi lại, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái muôi hồ lô, gia đinh phía sau đưa một cái chén đến cho nàng. Nàng liền múc một bầu thuốc vào.
Đại tiểu thư Quản gia nhiệt tâm làm việc thiện đã có tiếng ở Đông đô. Mọi người con cháu giới quý tộc đều biết, ngay cả Sở đế cũng có chút tán dương. Dân chạy nạn tràn vào Đông đô chính là thời điểm để các gia tộc thể hiện. Ngoài Quản gia dĩ nhiên cũng có không ít người đến đây đưa cơm cho dân tị nạn. Chỉ là có người một lòng muốn làm việc thiện, có kẻ thì lợi dụng cơ hội để nâng cao thanh danh cho mình mà thôi.
Trần Tiểu Cửu nhìn mấy người đang làm việc thiện ở đằng xa cười lạnh không dứt.
Quản Linh Tư khẽ nói:" Tiểu Cửu thúc đừng động tới người ta. Mặc dù hành động của bọn họ không thật lòng nhưng chỉ cần có thể khiến cho những nạn nhân này nhận được nhiều sự giúp đỡ cũng là một chuyện tốt rồi."
" Đồ mua danh chuộc tiếng." Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:" Xưa nay bọn chúng làm không ít việc thương thiên hại lí ăn hối lộ và phạm pháp bây giờ có thời gian làm ra vẻ rồi a, tám phần là muốn làm cho đám con cháu nhà mình có chút danh tiếng ban đầu để tiện đường sắp xếp chức quan to quan nhỏ đây."
Quản Tư Linh để bầu hồ lô xuống. Nàng nhìn kĩ một chút khẽ cười nói :" Tiểu Cửu thúc , ngươi nói như vậy đã có thể là một gậy tre đánh ụp một thuyền người đó. Ngươi xem đó là nhà ai đi?"
Trần Tiểu Cửu định thần nhìn lại, khuôn mặt tự nhiên đỏ lên, trong nội đường có một nhóm tham gia làm việc thiện. Có một thân ảnh quen thuộc, mặc dù mặt của nàng bị một cái khăn che mặt che đi nhưng tư thái và khí chất đó khó mà dấu diếm được ánh mắt của Trần Tiểu Cửu.
"Đại Nhi tiểu thư cũng tới sao. . ." Trần Tiểu Cửu miệng méo xệch:" Không có nàng ấy trong lời vừa rồi của ta."
Quản Linh Tư cười híp mắt nói:" Được rồi ta dĩ nhiên biết ngươi nói không phải là nàng ấy, đi chúng ta đi qua xem một chút đi."
Một lúc sau, hai người đi sang chỗ Đường gia thiện đường. Quản Linh Tư lặng lẽ đi tới đằng sau Đường Đại Nhi. Nàng giơ tay bịt mắt của Đại Nhi rồi chuyển giọng the thé nói:" Đoán xem ta là ai đi?"
"Đừng làm loạn, Linh Nhi muội muội!" Đại Nhi quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"A, hoá ra là Đại tiểu thư Quản gia tới! Khách đến ít quá a!" Một tên nam tử có vẻ hơi gầy gò bu lại.
Quản Linh Tư tự nhiên hét lên một tiếng kinh ngạc:" Đường Cửu Thiên? Tam thiếu gia! Ngươi làm sao có thể ở chỗ này?"
Trong ấn tượng của Quản Linh Tư, Đường Cửu Thiên hẳn là không thể rời tay ra khỏi bàn mạt chược, với những con xúc xắc chả đâu vào đâu, nếu có ngừng lại thì đi uống rượu hàng đêm và tá túc ở thanh lâu a! Làm việc thiện ư? Loại việc thế này đối với Đường Cửu Thiên tám đời cũng không có liên quan. Thế sao giờ hắn lại đến?
"Ngươi lên cơn sốt rồi sao?" Quản Linh Tư ân cần hỏi han:" Ta mang theo rất nhiều đại phu , có cần ta để bon họ xem bệnh giùm ngươi chăng?"
Đường Cửu Thiên nhất thời không hiểu được dụng ý của Quản Linh Tư bèn lắc đầu nói:" Không có gì. Ta rất khoẻ mạnh có thể đánh chết được ngay một con cọp."
Đại Nhi thông minh như thế nào sao có thể không biết lí do Quản Linh Tư kinh ngạc. Nàng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Quản Linh Tư nhẹ giọng nói:" Tục ngữ nói, sĩ biệt tam nhật làm người ta thay đổi cách nhìn nhận. Kẻ ca ca dở hơi này của ta một năm nay quả là tiến bộ không ít. Đã ít khi đi ra ngoài chơi mà ở nhà cũng giúp được không ít chuyện. Ban đầu ở nhà hắn còn sợ phải tới đây lộ mặt, sợ người khác nói Tam thiếu gia mua danh chuộc tiếng. Nhưng cha ta lại nói nếu hắn thành tâm muốn làm việc thì sẽ cho hắn đến làm việc thiện. Người Đường gia chúng ta chẳng lẽ còn phải dựa vào diễn kịch mới có thể làm quan sao?"
"Là sự thật đó sao?" Quản Linh Tư mở to hai mắt nhìn, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn Đại Nhi :" Tục ngữ cũng nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngươi nói hắn đột nhiên thay đổi con người cũng thật làm người ta khó có thể tin."
"Vậy ngươi thử nghĩ cẩn thận lại xem, một năm nay có ai nhắc tới Đông đô Bát Quái Cửu Thiên dẫn người hầu đi đánh lộn không? Có ai nói Cửu Thiên lừa dối cô nương đi chơi hay không? Có người nói Cửu Thiên thua bạc về nhà lén đem đồ cổ ra ngoài bán hay không?"Đại Nhi cười ha ha nói.
Quản Linh Tư cẩn thận nhớ lại suy nghĩ một hồi lâu, lẩm bẩm nói:" Cái này quả thật không có."
" Đại Nhi ta qua bên kia xem một chút, một lát sau sẽ quay lại." Đường Cửu Thiên gọi một rồi chạy về hướng Bắc.
Hai nữ tử cũng không quản tên khỉ gió như hắn làm gì, hắn đi tự nhiên có không gian riêng. Đề tài hàn huyên lúc này liền rông hơn, Tần Phi bị bắt đi thì hai người vẫn không có được bao nhiêu tin tức. Nếu không phải ở Bắc Cương doạ cho Đường Hiên gần chết, thiếu chút nữa Đại Nhi sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt. Cũng may là nàng biết Tần Phi có thể hù doạ Đường Hiên thì an toàn của hắn hẳn cũng không là vẫn đề gì, chẳng qua chỉ là việc thời gian trở về của hắn là dài hay ngắn mà thôi.
Chuyện này chính là bí mật nhỏ ở trong lòng của Đại Nhi, người khác nhìn cũng có thể mơ hồ thấy tình ý của nàng. Tin tức về Tần Phi ta biết ngươi cũng không biết.
Nhưng tính toàn ngày mà Liễu Khinh Dương ra đi cũng đã đi lâu rồi, Tần Phi chắc cũng sắp trở lại. Nếu bây giờ còn không nói tương lai khó tránh khỏi việc Quản Linh Tư trách nàng giấu diếm. Đại Nhi là một cô nương thông minh dĩ nhiên sẽ không làm chuyện ngu như vậy!
"Tin tức về Tần Phi. . . Đại khái cũng sắp có nhiều, Liễu thế thúc tự mình đi Tuyết Nguyên nhất định sẽ đưa hắn về. Rất có thể bọn họ đang trên đường trở về cũng lên." Đại Nhi phân trần cẩn thận, nàng mỉm cười nhin Quản Linh Tư.
Trần Tiểu Cửu lại nhíu chặt lông mày, hắn cũng không phải hạng người ngây thơ như thiếu nữ nhìn nhận vấn đề đơn giản như thế. Ngày đó hắn cũng phán đoán xem người bắt Tần Phi đi rốt cuộc cá lai lịch gì. Hắn tự hỏi lấy thực lực của bây giờ của Tần Phi đến hắn cũng không thể nào bắt sống được Tần Phi từ trong ngàn quân.
Tất nhiên tu vi của người kia cũng không phải chuyện đùa, cho dù Liễu Khinh Dương đi đến căn bản cũng không làm được gì. Liễu Khinh Dương có thể nói là đệ nhất thiên hạ dưới Đại tông sư, nhưng Trần Tiểu Cửu so sánh với lão cũng không kém quá nhiều. Mình làm không nổi, Liễu Khinh Dương cũng vô năng thôi!
Nghi ngờ trong lòng của hắn cũng không nói ra với Quản Linh Tư.
Đi theo bảo vệ Quản Linh Tư hơn mười năm rồi, nhìn nàng từ lúc bi bô tập nói đến lúc thành thiếu nữ lớn như thế này, Trần Tiểu Cửu Biết gần đây Quản Linh Tư bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, vẫn làm những công việc như thường thi thoảng còn cùng mọi người cười đùa nói giỡn! Thật ra trong lòng nàng không biết đã lo lắng đến mức như thế nào rồi.
Mặc dù tu vi Tần Phi đã vượt qua La Ngũ Mâu Thất, nhưng ở trong lòng Quản Linh Tư thì hắn vẫn là người bảo vệ kẻ canh giữ trái tim nàng, giúp nàng yên lòng, giúp nàng sưởi ấm con tim. . .
Quan tâm quá thì rối!
Nghe ý tứ Đại Nhi thì hẳn là Tần Phi không nhiều nguy hiểm lắm, vậy thì cứ tạm thời để cho tiểu thư cao hứng một thời gian đi. Cái nỗi băn khoan gì thì cũng phải chờ Tần Phi trở về giải đáp!
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nhìn xa xăm, thính lực của hắn tốt vô cùng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng của Dường Cửu Thiên đang quát một nữ tử nào đó:" Mù à? Lại thải chất ô uế này ra giày của thiếu gia! Con không mau tới đây lau khô sạch sẽ cho thiếu gia, có nước sẵn đó không?"
Nàng kía sợ hãi rụt rè dẫn đường đưa Đường Cửu Thiên tới một góc vắng.
Đường Cửu Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, đôi môi nở nụ cười nhún nhường nói:" Lôi Lôi cô nương. . ."
"
Đông Đô là thành thị lớn nhất sở quốc, mấy tháng nay đổ lại , lượt dân chạy nạn đổ vào thành tính theo đơn vị hàng nghìn dân. Cuộc sống của phần lớn di dân gặp rất nhiều khó khăn, rất nhiều người đã phải ăn xin ở dọc đường.
Các cấp của triều đình đang phải khẩn trương hành động, từng tập văn thư thông lệnh được ban ra. Quân đội và tuần kiểm phải dựng doanh trướng ở các nơi trống trải để cho các nạn dân ở tạm. Kho lương thực trong thành đã phải mở từ lâu, nhưng cho mấy vạn người ăn uống lại là vấn đề quá lớn,cho dù Đông đô có lương thực dự trữ nhưng mấy vạn mồm ăn không làm thì chẳng mấy chốc có núi gạo cũng tan. Cho lên Sở đế truyền lệnh để các nơi mau chóng đưa lương thực về Đông đô.
Việc ăn ở của các nạn dân dần dần được giải quyết, nhưng vẫn còn một vấn đề vô cùng nguy cấp. Chính là hoàn cảnh cuộc sống của người dân vô cùng kém, mười mấy người chen chúc ở trong một lều lớn. Chuyện không có dụng cụ sinh hoạt tạm không nói đến nhưng khi có một người bị bệnh sẽ lây lan ra thành một nhóm người. Trong lịch sử cũng không phải là chưa xảy ra điều đó, bởi vì dân chạy nạn tràn vào đưa đến nhiều ôn dịch. Có những bệnh dịch làm một toà Đại Thành phồn hoa bị huỷ diệt, ví dụ như thế chỗ nào cũng có.
Rất nhiều người Đông đô tốt bụng đã lập ra đội ngũ y tế xâm nhập vào khu dân nghèo vì người nghèo mà chữa bệnh .
Xưa nay người thích làm việc thiện như Quản Linh Tư thì không thể không đếm xỉa đến. Lấy thân phận nàng là Quản đại tiểu thư nên dễ dàng tập trung được hơn mười vị Y Sinh có kinh nghiệm. Họ chuẩn bị thuốc, súp tự mình đưa đến khu dân nghèo.
Hiện nay dân nghèo này đang tập trung ở phía đông thao trường. Tại đây cuộc sống của gần một vạn sáu ngàn dân chạy nạn đều phụ thuộc vào triều đình, họ ăn cơm đều dựa vào một ngày hai lần phát cháo miễn phí. Một chén cháo loãng và hai cái banh bao. Một ngày phát hai lần coi như cũng tạm lót dạ. Nam tử tuổi trẻ còn có thể ra ngoài thành tìm việc mà bán sức xem xem có thể thêm chút chi phí hay không còn nữ nhân chỉ có thể chăm nom hài tử.
Lần đầu Quản Linh Tư đến trại tị nạn mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ nặng nề. Nàng chưa vào đến nơi thì đã ngửi được một mùi vị hôi chua.
Thấy sắc mặt của Quản Linh Tư, Trần Tiểu Cửu đến cạnh nàng vội hạ giọng giải thích :" Tiểu thư, đã nói trước là người không nên tới chỗ này. Chỗ này không phải là nơi mà người ở được đâu. Hơn vạn người ở lẫn với nhau, nhà xí còn không có. Nữ nhân thì còn biết đi ngoài thì phải vào lùm cây chứ những gã đàn ông và lũ trẻ thì tiện nơi nào giải quyết tại nơi đó, làm cho cả cái chỗ này bẩn thỉu lắm. Tiểu thư, hay là người nhanh đi về nhà đi, chuyện đưa súp này để cho người khác làm không được hay sao."
Quản Linh Tư lấy khăn tay ra che lấy miệng mũi mình, nàng quật cường bảo:" Không! Nếu đã tới thì ta sẽ tự mình làm cho xong chuyện."
Trần Tiểu Cửu cũng đành chịu nàng. Hắn không có cách nào thuyết phục nên đành chỉ đạo gia đinh nhanh chóng lấy thuốc và súp từ trên xe lừa xuống. Những chén thuốc này cũng là do các thầy thuốc tự mình hầm, sắc nên rất có công hiệu, dù là để phòng phong hàn hay là phòng dịch tả . . . còn có một ít thuốc men được các thầy thuốc chuẩn bị sẵn. Ở chỗ như thế này bệnh tật cũng đa số là giống nhau, cũng chỉ là vài loại bệnh thường gặp. Chỉ cần không phải là bệnh quá hiếm gặp và khó giải quyết thì những bệnh này các Y Sinh tự tin có thể dễ dàng trị liệu như trở bàn tay .
Nhìn thấy có người tới, dân tị nạn ở trại cũng dần dần tập trung lại. Những ngày qua bọn họ ăn cơm cùng nhau, đắp chung chăn màn nên cũng có chút trật tự, mặc dù rất đông nhưng lại không quá lộn xộn.
Quản Linh Tư buộc khăn che mũi lại, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái muôi hồ lô, gia đinh phía sau đưa một cái chén đến cho nàng. Nàng liền múc một bầu thuốc vào.
Đại tiểu thư Quản gia nhiệt tâm làm việc thiện đã có tiếng ở Đông đô. Mọi người con cháu giới quý tộc đều biết, ngay cả Sở đế cũng có chút tán dương. Dân chạy nạn tràn vào Đông đô chính là thời điểm để các gia tộc thể hiện. Ngoài Quản gia dĩ nhiên cũng có không ít người đến đây đưa cơm cho dân tị nạn. Chỉ là có người một lòng muốn làm việc thiện, có kẻ thì lợi dụng cơ hội để nâng cao thanh danh cho mình mà thôi.
Trần Tiểu Cửu nhìn mấy người đang làm việc thiện ở đằng xa cười lạnh không dứt.
Quản Linh Tư khẽ nói:" Tiểu Cửu thúc đừng động tới người ta. Mặc dù hành động của bọn họ không thật lòng nhưng chỉ cần có thể khiến cho những nạn nhân này nhận được nhiều sự giúp đỡ cũng là một chuyện tốt rồi."
" Đồ mua danh chuộc tiếng." Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:" Xưa nay bọn chúng làm không ít việc thương thiên hại lí ăn hối lộ và phạm pháp bây giờ có thời gian làm ra vẻ rồi a, tám phần là muốn làm cho đám con cháu nhà mình có chút danh tiếng ban đầu để tiện đường sắp xếp chức quan to quan nhỏ đây."
Quản Tư Linh để bầu hồ lô xuống. Nàng nhìn kĩ một chút khẽ cười nói :" Tiểu Cửu thúc , ngươi nói như vậy đã có thể là một gậy tre đánh ụp một thuyền người đó. Ngươi xem đó là nhà ai đi?"
Trần Tiểu Cửu định thần nhìn lại, khuôn mặt tự nhiên đỏ lên, trong nội đường có một nhóm tham gia làm việc thiện. Có một thân ảnh quen thuộc, mặc dù mặt của nàng bị một cái khăn che mặt che đi nhưng tư thái và khí chất đó khó mà dấu diếm được ánh mắt của Trần Tiểu Cửu.
"Đại Nhi tiểu thư cũng tới sao. . ." Trần Tiểu Cửu miệng méo xệch:" Không có nàng ấy trong lời vừa rồi của ta."
Quản Linh Tư cười híp mắt nói:" Được rồi ta dĩ nhiên biết ngươi nói không phải là nàng ấy, đi chúng ta đi qua xem một chút đi."
Một lúc sau, hai người đi sang chỗ Đường gia thiện đường. Quản Linh Tư lặng lẽ đi tới đằng sau Đường Đại Nhi. Nàng giơ tay bịt mắt của Đại Nhi rồi chuyển giọng the thé nói:" Đoán xem ta là ai đi?"
"Đừng làm loạn, Linh Nhi muội muội!" Đại Nhi quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"A, hoá ra là Đại tiểu thư Quản gia tới! Khách đến ít quá a!" Một tên nam tử có vẻ hơi gầy gò bu lại.
Quản Linh Tư tự nhiên hét lên một tiếng kinh ngạc:" Đường Cửu Thiên? Tam thiếu gia! Ngươi làm sao có thể ở chỗ này?"
Trong ấn tượng của Quản Linh Tư, Đường Cửu Thiên hẳn là không thể rời tay ra khỏi bàn mạt chược, với những con xúc xắc chả đâu vào đâu, nếu có ngừng lại thì đi uống rượu hàng đêm và tá túc ở thanh lâu a! Làm việc thiện ư? Loại việc thế này đối với Đường Cửu Thiên tám đời cũng không có liên quan. Thế sao giờ hắn lại đến?
"Ngươi lên cơn sốt rồi sao?" Quản Linh Tư ân cần hỏi han:" Ta mang theo rất nhiều đại phu , có cần ta để bon họ xem bệnh giùm ngươi chăng?"
Đường Cửu Thiên nhất thời không hiểu được dụng ý của Quản Linh Tư bèn lắc đầu nói:" Không có gì. Ta rất khoẻ mạnh có thể đánh chết được ngay một con cọp."
Đại Nhi thông minh như thế nào sao có thể không biết lí do Quản Linh Tư kinh ngạc. Nàng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Quản Linh Tư nhẹ giọng nói:" Tục ngữ nói, sĩ biệt tam nhật làm người ta thay đổi cách nhìn nhận. Kẻ ca ca dở hơi này của ta một năm nay quả là tiến bộ không ít. Đã ít khi đi ra ngoài chơi mà ở nhà cũng giúp được không ít chuyện. Ban đầu ở nhà hắn còn sợ phải tới đây lộ mặt, sợ người khác nói Tam thiếu gia mua danh chuộc tiếng. Nhưng cha ta lại nói nếu hắn thành tâm muốn làm việc thì sẽ cho hắn đến làm việc thiện. Người Đường gia chúng ta chẳng lẽ còn phải dựa vào diễn kịch mới có thể làm quan sao?"
"Là sự thật đó sao?" Quản Linh Tư mở to hai mắt nhìn, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn Đại Nhi :" Tục ngữ cũng nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngươi nói hắn đột nhiên thay đổi con người cũng thật làm người ta khó có thể tin."
"Vậy ngươi thử nghĩ cẩn thận lại xem, một năm nay có ai nhắc tới Đông đô Bát Quái Cửu Thiên dẫn người hầu đi đánh lộn không? Có ai nói Cửu Thiên lừa dối cô nương đi chơi hay không? Có người nói Cửu Thiên thua bạc về nhà lén đem đồ cổ ra ngoài bán hay không?"Đại Nhi cười ha ha nói.
Quản Linh Tư cẩn thận nhớ lại suy nghĩ một hồi lâu, lẩm bẩm nói:" Cái này quả thật không có."
" Đại Nhi ta qua bên kia xem một chút, một lát sau sẽ quay lại." Đường Cửu Thiên gọi một rồi chạy về hướng Bắc.
Hai nữ tử cũng không quản tên khỉ gió như hắn làm gì, hắn đi tự nhiên có không gian riêng. Đề tài hàn huyên lúc này liền rông hơn, Tần Phi bị bắt đi thì hai người vẫn không có được bao nhiêu tin tức. Nếu không phải ở Bắc Cương doạ cho Đường Hiên gần chết, thiếu chút nữa Đại Nhi sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt. Cũng may là nàng biết Tần Phi có thể hù doạ Đường Hiên thì an toàn của hắn hẳn cũng không là vẫn đề gì, chẳng qua chỉ là việc thời gian trở về của hắn là dài hay ngắn mà thôi.
Chuyện này chính là bí mật nhỏ ở trong lòng của Đại Nhi, người khác nhìn cũng có thể mơ hồ thấy tình ý của nàng. Tin tức về Tần Phi ta biết ngươi cũng không biết.
Nhưng tính toàn ngày mà Liễu Khinh Dương ra đi cũng đã đi lâu rồi, Tần Phi chắc cũng sắp trở lại. Nếu bây giờ còn không nói tương lai khó tránh khỏi việc Quản Linh Tư trách nàng giấu diếm. Đại Nhi là một cô nương thông minh dĩ nhiên sẽ không làm chuyện ngu như vậy!
"Tin tức về Tần Phi. . . Đại khái cũng sắp có nhiều, Liễu thế thúc tự mình đi Tuyết Nguyên nhất định sẽ đưa hắn về. Rất có thể bọn họ đang trên đường trở về cũng lên." Đại Nhi phân trần cẩn thận, nàng mỉm cười nhin Quản Linh Tư.
Trần Tiểu Cửu lại nhíu chặt lông mày, hắn cũng không phải hạng người ngây thơ như thiếu nữ nhìn nhận vấn đề đơn giản như thế. Ngày đó hắn cũng phán đoán xem người bắt Tần Phi đi rốt cuộc cá lai lịch gì. Hắn tự hỏi lấy thực lực của bây giờ của Tần Phi đến hắn cũng không thể nào bắt sống được Tần Phi từ trong ngàn quân.
Tất nhiên tu vi của người kia cũng không phải chuyện đùa, cho dù Liễu Khinh Dương đi đến căn bản cũng không làm được gì. Liễu Khinh Dương có thể nói là đệ nhất thiên hạ dưới Đại tông sư, nhưng Trần Tiểu Cửu so sánh với lão cũng không kém quá nhiều. Mình làm không nổi, Liễu Khinh Dương cũng vô năng thôi!
Nghi ngờ trong lòng của hắn cũng không nói ra với Quản Linh Tư.
Đi theo bảo vệ Quản Linh Tư hơn mười năm rồi, nhìn nàng từ lúc bi bô tập nói đến lúc thành thiếu nữ lớn như thế này, Trần Tiểu Cửu Biết gần đây Quản Linh Tư bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, vẫn làm những công việc như thường thi thoảng còn cùng mọi người cười đùa nói giỡn! Thật ra trong lòng nàng không biết đã lo lắng đến mức như thế nào rồi.
Mặc dù tu vi Tần Phi đã vượt qua La Ngũ Mâu Thất, nhưng ở trong lòng Quản Linh Tư thì hắn vẫn là người bảo vệ kẻ canh giữ trái tim nàng, giúp nàng yên lòng, giúp nàng sưởi ấm con tim. . .
Quan tâm quá thì rối!
Nghe ý tứ Đại Nhi thì hẳn là Tần Phi không nhiều nguy hiểm lắm, vậy thì cứ tạm thời để cho tiểu thư cao hứng một thời gian đi. Cái nỗi băn khoan gì thì cũng phải chờ Tần Phi trở về giải đáp!
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nhìn xa xăm, thính lực của hắn tốt vô cùng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng của Dường Cửu Thiên đang quát một nữ tử nào đó:" Mù à? Lại thải chất ô uế này ra giày của thiếu gia! Con không mau tới đây lau khô sạch sẽ cho thiếu gia, có nước sẵn đó không?"
Nàng kía sợ hãi rụt rè dẫn đường đưa Đường Cửu Thiên tới một góc vắng.
Đường Cửu Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, đôi môi nở nụ cười nhún nhường nói:" Lôi Lôi cô nương. . ."
"
/336
|