Đường Hiên trong lòng thấp thỏm lo âu, tại trong quân doanh chờ đợi tin tức, Tiểu Dũng Tử vẫn chưa về, hắn vẫn đang chờ một bức công văn.
Mở ra công văn nhìn kỹ vào, sắc mặt Đường Hiên dần dần từ vẻ lo lắng biến thành vui sướng, nhanh chóng phóng ra ngoài doanh trại, nghiêm nghị quát: "Thổi kèn, tập hợp."
Tiếng kèn ô ô ô vang vọng trong doanh trại, khinh kỵ binh võ trang đầy đủ tay dắt theo chiến mã, nâng lên thương nhọn, đeo mã tấu, hàng ngũ chỉnh tề theo từng phân đội. Đương nhiên, phân đội thứ tám là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa rồi, tất cả hơn một trăm người kia đều đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Tần Phi.
Bông tuyết theo gió bay bay thổi qua trước mặt chiến sĩ trẻ tuổi, bồng bềnh rơi đầy trên mặt đất, lấp đầy dấu chân do ủng da cùng móng ngựa vừa mới giẫm ra. Trong gió lạnh, binh lính trải qua huấn luyện nghiêm trang không chút suy suyển, tiếp nhận Đường Hiên duyệt quân.
"Đại đội ba chú ý, trong tay của ta chính là quân lệnh từ soái trướng quânTây Bắc phát ra." Trong gió tuyết, Đường Hiên cầm trong tay công văn mở ra: "Đại soái hạ lệnh, chúng ta nhanh chóng hành quân đến cánh đồng tuyết."
"Bây giờ trên đất liền đang là mùa thu, nhưng tại nơi đây đã đã bắt đầu có tuyết. Nếu như lúc này không tiến quân, vậy thì chỉ sau nửa năm, tuyết rơi trên mặt đất đã dày hơn một xích, tuyết đọng khiến cho kỵ binh của chúng ta nửa bước cũng khó di chuyển. Quân nhu rất khó cung ứng được lương thảo. Lính bộ hai chân lún sâu vào tuyết sẽ không cách nào chiến đấu. Hiện tại, chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta xuất binh, trước khi tuyết rơi dày, cần phải để cho dị tộc tây bắc nhận đả kích thật trầm trọng."
Giọng của Đường Hiên càng lúc càng lớn, tay trái nắm chặt, nâng lên, quát lớn: "Đám dị tộc kia ăn phải gan hùm mật gấu. Bọn chúng muốn liên minh, muốn đối kháng với quân đội đại Sở của chúng ta. Đây là si tâm vọng tưởng!"
"Si tâm vọng tưởng!" Gần ngàn quân binh cùng hét lên.
"Tuy bọn chúng là một đám phế vật, nhưng một khi bọn chúng liên minh, đã có sự thống nhất trong điều phối cùng bố trí binh mã, sẽ để cho quân Tây Bắc chúng ta mang đến phiền toái. Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng chúng ta không muốn để cho máu tươi của đồng bào chảy một cách vô ích, để cho nhiều đàn ông mạnh khỏe phải hi sinh trên cánh đồng tuyết. Đại soái ra lệnh, tập kết gần năm vạn binh mã của bốn trấn, chia làm hai đường tiến quân đến cánh đồng tuyết. Trên đường gặp được bất cứ bộ tộc dị tộc nào, giết chết không bị luận tội. Vật tư thu được, nộp lên theo tỉ lệ bốn một. . ."
Đội hình đang nghiêm trang tự nhiên trở nên xôn xao hẳn lên, tỉ lệ 4:1, nói cách khác, thu được năm lượng bạc chỉ cần nộp lên trên một lượng cho quânTây Bắc, còn lại có thể bỏ vào túi của mình. Tỉ lệ cao như vậy, là lần đầu tiên kể từ khi quânTây Bắc thành lập đến nay, xem ra, quânTây Bắc đã quyết định, nhất định phải đem những dị tộc kia giết đến khiến chúng phải sợ vỡ mật. Liên minh? Vậy để bọn chúng đến địa ngục mà liên minh đi.
Đường Hiên cười thầm, binh lính vẫn chỉ là binh lính, một chút lợi nhỏ đã để cho bọn họ hưng phấn, kế tiếp có thứ càng khiến các ngươi kích động nữa đây: "Phàm là chém được đầu năm tên có thể thăng quan một cấp. Chém đầu hai mươi tên đề bạt lên thiên tướng. Giết trưởng lão các bộ tộc, thưởng trăm lượng, thăng quan ba cấp!"
Trong đội ngũ có mấy tên võ nghệ hơn người, hay chiến sĩ “thừa sức khỏe”, đều vô ý thức xiết chặt cây thương trong tay! Thăng quan phát tài, cho tới bây giờ luôn là thứ hấp dẫn con người nhất.
"Chuẩn bị tốt vũ khí trang bị của bản thân, mang theo khẩu phần lương thực của bảy ngày, lập tức xuất phát, tập kết tại nơi trú quân trấn thứ nhất." Đường Hiên thật thỏa mãn nói to: "Nuôi quân ba năm dùng một giờ, mọi người, cơ hội thăng quan phát tài ngay tại trước mắt, mong toàn quân anh dũng giết địch, vì đại đội ba đánh cho tên tuổi vang dội."
"Giết! Giết! Giết!"
......
Nghe thấy tiếng hò hét của những chiến sĩ bộ tộc bên ngoài lều trại, Tần Phi uể oải trở mình, đầu dán chặt trên gối lại tiến vào mộng đẹp. Bỗng nhiên, cửa lều bị ai đó kéo ra, một luồng gió lạnh thốc vào trong doanh trướng đang ấm áp, lò than ở trong góc từng đốm lửa bay lên tung tóe.
"Bắt đầu!" Giải Linh thò tay tóm lấy lỗ tai của Tần Phi, đây cũng không phải động tác âu yếm gì, mà trên tay Giải Linh ẩn chứa chân lực đấy, nếu như Tần Phi không đứng dậy, cam đoan lỗ tai sẽ bị kéo rách.
"Dù sao cũng không có việc gì, làm gì mà nhất định phải bắt đầu." Tần Phi giãy dụa ngồi dậy, xoa xoa lấy lỗ tai bị véo, cười khổ nói: "Bụng mấy tên tộc trưởng kia không biết làm từ gì nữa, uống ghê quá. Rượu sữa chua như dấm kia có cái gì ngon? Rõ ràng có thể uống hết hơn mười chén. . . Ta thiếu chút nữa là đã phun ra, bây giờ dạ dày còn đau đây, có thể ngủ tiếp hay không?"
"Ngủ? Có tin ta cho ngươi ngủ say vĩnh viễn hay không?" Giải Linh nghiêm mặt, giơ lên bàn tay.
Tần Phi tức giận nói lảm nhảm: "May mắn Thủy đại sư năm đó không có lấy ngươi, bằng không cũng là lấy phải cọp cái."
"Nói cái gì?" Hai mắt Giải Linh trợn tròn, lộ ra sát khí.
Tần Phi cười hì hì nói: "Ta khen sư nương xinh đẹp như hoa, thùy mị dịu dàng, không khi nhỏ hiếp yếu, lại càng không bao giờ làm người khác khó chịu. Vừa vào phòng khách là xuống bếp ngay, đánh thắng lưu manh. . . Quả thực là người vợ đảm đang, người mẹ hiền thục hiếm có. Năm đó Thủy đại sư nếu lấy người, tất nhiên rất thoải mái, sẽ được tiêu diêu tự tại."
"Không được nói xấu sau lưng ta." Giải Linh lạnh lùng quát: "Mới có tí tuổi đã lẻo mép, những điểm tốt của Thủy đại sư không học được một chút, mà lại học theo bản lĩnh ba hoa bốc phét của lão bất tử Tôn Hạc kia."
Nhìn thấy Tần Phi còn chần chờ mãi không chịu đứng lên, Giải Linh nhịn được bắt đầu nổi giận: "Còn nằm ỳ nữa hả? Xem lời của lão nương không ra gì sao?"
"Sư nương. . . ta thích ngủ khỏa thân . . ." Tần Phi u oán ôm chăn vẻ mặt rất là ủy khuất nhìn Giải Linh.
Giải Linh lập tức thấy lạnh cả sống lưng, nhanh như gió từ trong lều vải phóng ra ngoài.
Đợi Tần Phi rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề từ trong lều đi tới, ngay chính hắn đều thấy giật mình. Nơi bộ lạc Quyển Tu trú quân là dưới chân núi tuyết, ở nơi vô cùng sâu trên cánh đồng tuyết. Cũng có thể nói, bộ lạc Quyển Tu hoàn toàn không có đường lui, trừ phi bọn hắn có thể vượt qua núi tuyết. Chính là bởi vì như thế, nơi trú quân của bọn họ tương đối an toàn, quân Sở bình thường chỉ tập kích các bộ lạc ở bên ngoài cánh đồng tuyết, rất ít khi xâm nhập tới đây. Bất quá, hiện tại bộ lạc ở phía ngoài chịu không được Sở quân tiến công, cũng dần dần chuyển vào sâu trong cánh đồng tuyết. Ý đồ kéo dài đường tiếp tế của Sở quân, để cho bọn chúng tiến quân trở nên cực kỳ khó khăn.
Bên ngoài khắp nơi là người, trước mấy ngày tộc trưởng của mấy bộ tộc đã đến, hôm nay xem ra người cũng đã đến đông đủ. Bên ngoài người hô ngựa hý, liếc nhìn qua, ít nhất cũng có một hai vạn chiến sĩ dị tộc trang phục bất đồng. Mỗi người tối thiểu mang theo hai con ngựa, thoạt nhìn, chỉ thấy ngựa, không thấy người.
Chẳng biết lúc nào Giải Linh đã đi đến bên cạnh Tần Phi, thản nhiên nói: "Bộ lạc Quyển Tu bởi vì vị trí tốt, cho nên hội nghị liên minh lần này, chọn địa điểm tại bộ lạc Quyển Tu. Nhưng là một đám đại tộc trưởng, không yên lòng. Đều mang theo chiến sĩ tinh nhuệ của các tộc đến đây. Hừ! Mấy tên mọi rợ này sắp chết đến nơi rồi còn để ý như vậy. Đề phòng này nọ, không thể đoàn kết nhất trí, cuối cùng không phải là tiện nghi đám quỷ nước Sở?"
Thật sự là nằm tránh cũng trúng đạn, Tần Phi với 'quỷ nước Sở' nhíu mày: "Bọn họ họ không liên quan đến chúng ta. . . Vậy ta đi ngủ tiếp đây."
Hiếm khi thấy Giải Linh không mắng chửi, mà dùng lời lẽ thâm thúy: "Tần Phi, dị tộc liên minh để đối kháng quân Tây Bắc, ý nghĩ này, là từ hai mươi năm trước Thủy đại sư đã đề xuất. Lúc ấy, tất cả bộ lạc đều vỗ tay khen hay, có thể không có một bộ lạc nào nguyện ý hành động. Nguyên nhân rất đơn giản, trong từng tộc, bọn hắn mới là vương giả. Một khi liên minh, chỉ có thể có một Đại Hãn, còn lại đều trở thành bộ hạ. Bọn chúng trong hai mươi năm nay đang làm gì, ngươi biết không?"
Tần Phi mở to hai mắt: "Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng hẳn là phát triển chiến sĩ trong bộ tộc của mình để tăng cường thực lực. Để bộ lạc có cơ hội đạt được vị trí Đại Hán, chèn ép lẫn nhau, mưu đồ đoạt quyền, thậm chí không tiếc mượn đao giết người, bán tin tức cho quân Tây Bắc để suy yếu thực lực đối thủ của mình."
"Đúng thế. . ." Giải Linh cười nhạo nói: "Cho nên ta nói, sắp chết đến nơi rồi mà bọn chúng vẫn chỉ biết giữ khư khư lấy chút lợi ích nhỏ."
"Hai mươi năm nay, quân Tây Bắc lợi dụng tâm lý này của bọn họ đã phá hủy không biết bao nhiêu bộ tộc. Trước kia bộ lạc Quyển Tu với mấy ngàn chiến sĩ căn bản không được coi là gì, hôm nay tại trên cánh đồng tuyết đã có thể được xếp thứ tư. Cũng không phải là bọn hắn trở nên mạnh hơn, mà là tất cả các bộ lạc khác đều đã yếu đi. Càng đáng buồn là đám Ngải Ni, có thể nói một nửa là chết ở trong tay của bộ lạc Hà Hợp. Là bộ lạc Hà Hợp bán rẻ bọn hắn, đám quỷ Sở quốc tập trung binh lực tập kích thành công, giết chết hai vị tộc trưởng của bọn họ. Hiện nay, nếu không phải tất cả bộ tộc đều sắp hết đường sống, thì lần liên minh này cũng chưa chắc có thể thành công đâu!"
"Bộ lạc Hà Hợp tới rồi sao?" Tần Phi hỏi.
Giải Linh khẽ gật đầu: "Chuyện này, không có chứng cớ, nhưng Ba Đồ Nhĩ rất rõ ràng. Hắn xin ta trợ giúp, lần liên minh này, vô luận ai thành Đại Hãn đều được, chỉ là quyết không để cho bộ lạc Hà Hợp làm."
Tần Phi nhìn mấy lá chiến kỳ đang tung bay trong gió, lại đến nhìn đám chiến sĩ dũng mãnh, thản nhiên nói: "Giải đại sư ra tay giết tộc trưởng của bộ lạc Hà Hợp, chẳng phải mọi chuyện đều xong hết sao?"
"Không thể được!" Giải Linh chỉ trước mặt đám chiến sĩ được tính bằng đơn vị hàng nghìn: "Ngươi thấy được từng này chiến sĩ thì trong đó có một nửa là của bộ lạc Hà Hợp đấy. Chiến sĩ của bọn chúng đạt tới hai vạn, lần này tới đây đều là tinh nhuệ, ước chừng hơn năm ngàn người. Nếu như ta giết tộc trưởng của bọn họ, ta đương nhiên không sợ, có thể bộ lạc Hà Hợp sẽ cùng bộ lạc Quyển Tu khai chiến. Trừ phi ta giúp đỡ Ba Đồ Nhĩ giết sạch bộ lạc Hà Hợp. . . Có thể hai vạn chiến sĩ, coi như là hai vạn con heo, một người một đao ta cũng cần rất nhiều ngày để chém hết. Huống chi, ta còn không có cái năng lực một người tiêu diệt hai vạn quân đội."
Giải Linh thở dài: "Càng khó chính là, trên cánh đồng tuyết số chiến sĩ cộng lại cũng chỉ hơn mười vạn. Một khi lại để cho hai vạn chiến sĩ bộ lạc Hà Hợp tách ra, lần liên minh đã vô vọng rồi. Thậm chí bọn họ còn có thể đào ngũ tập thể, đầu hàng quân Tây Bắc. Vậy thì. . . trên cánh đồng tuyết tất cả các bộ lạc thật sự là không còn đường sống."
Tần Phi chỉ vào cái mũi của mình: "Sư nương, ta thế nhưng là 'quỷ Sở quốc', bọn họ nếu như đầu hàng quân Tây Bắc, đối với ta cũng không sao cả a...."
"Khốn khiếp. Nhớ kỹ, ngươi là Đại Ngụy hoàng tộc! Là hoàng tộc!"
"Hoàng tộc đã bị mất nước không đáng tiền. . ." Tần Phi lẩm bẩm.
Giải Linh biết rõ hắn bại hoại, cũng lười lãng phí nước bọt, nói khẽ: "Chuyện phải suy nghĩ, ta không thích làm. Kêu ngươi ra, chính là để ngươi suy nghĩ biện pháp. Thứ nhất, là để cho bộ lạc Hà Hợp có thực lực mạnh nhất không làm được Đại Hãn; Hai, là nghĩ biện pháp cho bộ lạc Quyển Tu xả giận. Cần ta động thủ, ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết."
Tần Phi buồn bã nói: "Kỳ thật ta rất đần đấy, nếu được thì đừng đem việc nặng nhọc như vậy giao cho ta?"
"Không được!"
Giải Linh thấy hoa mắt, nhìn lại đã thấy Tần Phi đã khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt, hai ngón tay đặt ở trên ót xoa vài vòng, trong miệng còn nói lẩm bẩm: …………………
"Ngươi lại muốn làm gì?" Giải Linh hỏi.
Tần Phi mở to mắt, miệng cười nói: "Có biện pháp rồi."
Mở ra công văn nhìn kỹ vào, sắc mặt Đường Hiên dần dần từ vẻ lo lắng biến thành vui sướng, nhanh chóng phóng ra ngoài doanh trại, nghiêm nghị quát: "Thổi kèn, tập hợp."
Tiếng kèn ô ô ô vang vọng trong doanh trại, khinh kỵ binh võ trang đầy đủ tay dắt theo chiến mã, nâng lên thương nhọn, đeo mã tấu, hàng ngũ chỉnh tề theo từng phân đội. Đương nhiên, phân đội thứ tám là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa rồi, tất cả hơn một trăm người kia đều đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Tần Phi.
Bông tuyết theo gió bay bay thổi qua trước mặt chiến sĩ trẻ tuổi, bồng bềnh rơi đầy trên mặt đất, lấp đầy dấu chân do ủng da cùng móng ngựa vừa mới giẫm ra. Trong gió lạnh, binh lính trải qua huấn luyện nghiêm trang không chút suy suyển, tiếp nhận Đường Hiên duyệt quân.
"Đại đội ba chú ý, trong tay của ta chính là quân lệnh từ soái trướng quânTây Bắc phát ra." Trong gió tuyết, Đường Hiên cầm trong tay công văn mở ra: "Đại soái hạ lệnh, chúng ta nhanh chóng hành quân đến cánh đồng tuyết."
"Bây giờ trên đất liền đang là mùa thu, nhưng tại nơi đây đã đã bắt đầu có tuyết. Nếu như lúc này không tiến quân, vậy thì chỉ sau nửa năm, tuyết rơi trên mặt đất đã dày hơn một xích, tuyết đọng khiến cho kỵ binh của chúng ta nửa bước cũng khó di chuyển. Quân nhu rất khó cung ứng được lương thảo. Lính bộ hai chân lún sâu vào tuyết sẽ không cách nào chiến đấu. Hiện tại, chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta xuất binh, trước khi tuyết rơi dày, cần phải để cho dị tộc tây bắc nhận đả kích thật trầm trọng."
Giọng của Đường Hiên càng lúc càng lớn, tay trái nắm chặt, nâng lên, quát lớn: "Đám dị tộc kia ăn phải gan hùm mật gấu. Bọn chúng muốn liên minh, muốn đối kháng với quân đội đại Sở của chúng ta. Đây là si tâm vọng tưởng!"
"Si tâm vọng tưởng!" Gần ngàn quân binh cùng hét lên.
"Tuy bọn chúng là một đám phế vật, nhưng một khi bọn chúng liên minh, đã có sự thống nhất trong điều phối cùng bố trí binh mã, sẽ để cho quân Tây Bắc chúng ta mang đến phiền toái. Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng chúng ta không muốn để cho máu tươi của đồng bào chảy một cách vô ích, để cho nhiều đàn ông mạnh khỏe phải hi sinh trên cánh đồng tuyết. Đại soái ra lệnh, tập kết gần năm vạn binh mã của bốn trấn, chia làm hai đường tiến quân đến cánh đồng tuyết. Trên đường gặp được bất cứ bộ tộc dị tộc nào, giết chết không bị luận tội. Vật tư thu được, nộp lên theo tỉ lệ bốn một. . ."
Đội hình đang nghiêm trang tự nhiên trở nên xôn xao hẳn lên, tỉ lệ 4:1, nói cách khác, thu được năm lượng bạc chỉ cần nộp lên trên một lượng cho quânTây Bắc, còn lại có thể bỏ vào túi của mình. Tỉ lệ cao như vậy, là lần đầu tiên kể từ khi quânTây Bắc thành lập đến nay, xem ra, quânTây Bắc đã quyết định, nhất định phải đem những dị tộc kia giết đến khiến chúng phải sợ vỡ mật. Liên minh? Vậy để bọn chúng đến địa ngục mà liên minh đi.
Đường Hiên cười thầm, binh lính vẫn chỉ là binh lính, một chút lợi nhỏ đã để cho bọn họ hưng phấn, kế tiếp có thứ càng khiến các ngươi kích động nữa đây: "Phàm là chém được đầu năm tên có thể thăng quan một cấp. Chém đầu hai mươi tên đề bạt lên thiên tướng. Giết trưởng lão các bộ tộc, thưởng trăm lượng, thăng quan ba cấp!"
Trong đội ngũ có mấy tên võ nghệ hơn người, hay chiến sĩ “thừa sức khỏe”, đều vô ý thức xiết chặt cây thương trong tay! Thăng quan phát tài, cho tới bây giờ luôn là thứ hấp dẫn con người nhất.
"Chuẩn bị tốt vũ khí trang bị của bản thân, mang theo khẩu phần lương thực của bảy ngày, lập tức xuất phát, tập kết tại nơi trú quân trấn thứ nhất." Đường Hiên thật thỏa mãn nói to: "Nuôi quân ba năm dùng một giờ, mọi người, cơ hội thăng quan phát tài ngay tại trước mắt, mong toàn quân anh dũng giết địch, vì đại đội ba đánh cho tên tuổi vang dội."
"Giết! Giết! Giết!"
......
Nghe thấy tiếng hò hét của những chiến sĩ bộ tộc bên ngoài lều trại, Tần Phi uể oải trở mình, đầu dán chặt trên gối lại tiến vào mộng đẹp. Bỗng nhiên, cửa lều bị ai đó kéo ra, một luồng gió lạnh thốc vào trong doanh trướng đang ấm áp, lò than ở trong góc từng đốm lửa bay lên tung tóe.
"Bắt đầu!" Giải Linh thò tay tóm lấy lỗ tai của Tần Phi, đây cũng không phải động tác âu yếm gì, mà trên tay Giải Linh ẩn chứa chân lực đấy, nếu như Tần Phi không đứng dậy, cam đoan lỗ tai sẽ bị kéo rách.
"Dù sao cũng không có việc gì, làm gì mà nhất định phải bắt đầu." Tần Phi giãy dụa ngồi dậy, xoa xoa lấy lỗ tai bị véo, cười khổ nói: "Bụng mấy tên tộc trưởng kia không biết làm từ gì nữa, uống ghê quá. Rượu sữa chua như dấm kia có cái gì ngon? Rõ ràng có thể uống hết hơn mười chén. . . Ta thiếu chút nữa là đã phun ra, bây giờ dạ dày còn đau đây, có thể ngủ tiếp hay không?"
"Ngủ? Có tin ta cho ngươi ngủ say vĩnh viễn hay không?" Giải Linh nghiêm mặt, giơ lên bàn tay.
Tần Phi tức giận nói lảm nhảm: "May mắn Thủy đại sư năm đó không có lấy ngươi, bằng không cũng là lấy phải cọp cái."
"Nói cái gì?" Hai mắt Giải Linh trợn tròn, lộ ra sát khí.
Tần Phi cười hì hì nói: "Ta khen sư nương xinh đẹp như hoa, thùy mị dịu dàng, không khi nhỏ hiếp yếu, lại càng không bao giờ làm người khác khó chịu. Vừa vào phòng khách là xuống bếp ngay, đánh thắng lưu manh. . . Quả thực là người vợ đảm đang, người mẹ hiền thục hiếm có. Năm đó Thủy đại sư nếu lấy người, tất nhiên rất thoải mái, sẽ được tiêu diêu tự tại."
"Không được nói xấu sau lưng ta." Giải Linh lạnh lùng quát: "Mới có tí tuổi đã lẻo mép, những điểm tốt của Thủy đại sư không học được một chút, mà lại học theo bản lĩnh ba hoa bốc phét của lão bất tử Tôn Hạc kia."
Nhìn thấy Tần Phi còn chần chờ mãi không chịu đứng lên, Giải Linh nhịn được bắt đầu nổi giận: "Còn nằm ỳ nữa hả? Xem lời của lão nương không ra gì sao?"
"Sư nương. . . ta thích ngủ khỏa thân . . ." Tần Phi u oán ôm chăn vẻ mặt rất là ủy khuất nhìn Giải Linh.
Giải Linh lập tức thấy lạnh cả sống lưng, nhanh như gió từ trong lều vải phóng ra ngoài.
Đợi Tần Phi rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề từ trong lều đi tới, ngay chính hắn đều thấy giật mình. Nơi bộ lạc Quyển Tu trú quân là dưới chân núi tuyết, ở nơi vô cùng sâu trên cánh đồng tuyết. Cũng có thể nói, bộ lạc Quyển Tu hoàn toàn không có đường lui, trừ phi bọn hắn có thể vượt qua núi tuyết. Chính là bởi vì như thế, nơi trú quân của bọn họ tương đối an toàn, quân Sở bình thường chỉ tập kích các bộ lạc ở bên ngoài cánh đồng tuyết, rất ít khi xâm nhập tới đây. Bất quá, hiện tại bộ lạc ở phía ngoài chịu không được Sở quân tiến công, cũng dần dần chuyển vào sâu trong cánh đồng tuyết. Ý đồ kéo dài đường tiếp tế của Sở quân, để cho bọn chúng tiến quân trở nên cực kỳ khó khăn.
Bên ngoài khắp nơi là người, trước mấy ngày tộc trưởng của mấy bộ tộc đã đến, hôm nay xem ra người cũng đã đến đông đủ. Bên ngoài người hô ngựa hý, liếc nhìn qua, ít nhất cũng có một hai vạn chiến sĩ dị tộc trang phục bất đồng. Mỗi người tối thiểu mang theo hai con ngựa, thoạt nhìn, chỉ thấy ngựa, không thấy người.
Chẳng biết lúc nào Giải Linh đã đi đến bên cạnh Tần Phi, thản nhiên nói: "Bộ lạc Quyển Tu bởi vì vị trí tốt, cho nên hội nghị liên minh lần này, chọn địa điểm tại bộ lạc Quyển Tu. Nhưng là một đám đại tộc trưởng, không yên lòng. Đều mang theo chiến sĩ tinh nhuệ của các tộc đến đây. Hừ! Mấy tên mọi rợ này sắp chết đến nơi rồi còn để ý như vậy. Đề phòng này nọ, không thể đoàn kết nhất trí, cuối cùng không phải là tiện nghi đám quỷ nước Sở?"
Thật sự là nằm tránh cũng trúng đạn, Tần Phi với 'quỷ nước Sở' nhíu mày: "Bọn họ họ không liên quan đến chúng ta. . . Vậy ta đi ngủ tiếp đây."
Hiếm khi thấy Giải Linh không mắng chửi, mà dùng lời lẽ thâm thúy: "Tần Phi, dị tộc liên minh để đối kháng quân Tây Bắc, ý nghĩ này, là từ hai mươi năm trước Thủy đại sư đã đề xuất. Lúc ấy, tất cả bộ lạc đều vỗ tay khen hay, có thể không có một bộ lạc nào nguyện ý hành động. Nguyên nhân rất đơn giản, trong từng tộc, bọn hắn mới là vương giả. Một khi liên minh, chỉ có thể có một Đại Hãn, còn lại đều trở thành bộ hạ. Bọn chúng trong hai mươi năm nay đang làm gì, ngươi biết không?"
Tần Phi mở to hai mắt: "Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng hẳn là phát triển chiến sĩ trong bộ tộc của mình để tăng cường thực lực. Để bộ lạc có cơ hội đạt được vị trí Đại Hán, chèn ép lẫn nhau, mưu đồ đoạt quyền, thậm chí không tiếc mượn đao giết người, bán tin tức cho quân Tây Bắc để suy yếu thực lực đối thủ của mình."
"Đúng thế. . ." Giải Linh cười nhạo nói: "Cho nên ta nói, sắp chết đến nơi rồi mà bọn chúng vẫn chỉ biết giữ khư khư lấy chút lợi ích nhỏ."
"Hai mươi năm nay, quân Tây Bắc lợi dụng tâm lý này của bọn họ đã phá hủy không biết bao nhiêu bộ tộc. Trước kia bộ lạc Quyển Tu với mấy ngàn chiến sĩ căn bản không được coi là gì, hôm nay tại trên cánh đồng tuyết đã có thể được xếp thứ tư. Cũng không phải là bọn hắn trở nên mạnh hơn, mà là tất cả các bộ lạc khác đều đã yếu đi. Càng đáng buồn là đám Ngải Ni, có thể nói một nửa là chết ở trong tay của bộ lạc Hà Hợp. Là bộ lạc Hà Hợp bán rẻ bọn hắn, đám quỷ Sở quốc tập trung binh lực tập kích thành công, giết chết hai vị tộc trưởng của bọn họ. Hiện nay, nếu không phải tất cả bộ tộc đều sắp hết đường sống, thì lần liên minh này cũng chưa chắc có thể thành công đâu!"
"Bộ lạc Hà Hợp tới rồi sao?" Tần Phi hỏi.
Giải Linh khẽ gật đầu: "Chuyện này, không có chứng cớ, nhưng Ba Đồ Nhĩ rất rõ ràng. Hắn xin ta trợ giúp, lần liên minh này, vô luận ai thành Đại Hãn đều được, chỉ là quyết không để cho bộ lạc Hà Hợp làm."
Tần Phi nhìn mấy lá chiến kỳ đang tung bay trong gió, lại đến nhìn đám chiến sĩ dũng mãnh, thản nhiên nói: "Giải đại sư ra tay giết tộc trưởng của bộ lạc Hà Hợp, chẳng phải mọi chuyện đều xong hết sao?"
"Không thể được!" Giải Linh chỉ trước mặt đám chiến sĩ được tính bằng đơn vị hàng nghìn: "Ngươi thấy được từng này chiến sĩ thì trong đó có một nửa là của bộ lạc Hà Hợp đấy. Chiến sĩ của bọn chúng đạt tới hai vạn, lần này tới đây đều là tinh nhuệ, ước chừng hơn năm ngàn người. Nếu như ta giết tộc trưởng của bọn họ, ta đương nhiên không sợ, có thể bộ lạc Hà Hợp sẽ cùng bộ lạc Quyển Tu khai chiến. Trừ phi ta giúp đỡ Ba Đồ Nhĩ giết sạch bộ lạc Hà Hợp. . . Có thể hai vạn chiến sĩ, coi như là hai vạn con heo, một người một đao ta cũng cần rất nhiều ngày để chém hết. Huống chi, ta còn không có cái năng lực một người tiêu diệt hai vạn quân đội."
Giải Linh thở dài: "Càng khó chính là, trên cánh đồng tuyết số chiến sĩ cộng lại cũng chỉ hơn mười vạn. Một khi lại để cho hai vạn chiến sĩ bộ lạc Hà Hợp tách ra, lần liên minh đã vô vọng rồi. Thậm chí bọn họ còn có thể đào ngũ tập thể, đầu hàng quân Tây Bắc. Vậy thì. . . trên cánh đồng tuyết tất cả các bộ lạc thật sự là không còn đường sống."
Tần Phi chỉ vào cái mũi của mình: "Sư nương, ta thế nhưng là 'quỷ Sở quốc', bọn họ nếu như đầu hàng quân Tây Bắc, đối với ta cũng không sao cả a...."
"Khốn khiếp. Nhớ kỹ, ngươi là Đại Ngụy hoàng tộc! Là hoàng tộc!"
"Hoàng tộc đã bị mất nước không đáng tiền. . ." Tần Phi lẩm bẩm.
Giải Linh biết rõ hắn bại hoại, cũng lười lãng phí nước bọt, nói khẽ: "Chuyện phải suy nghĩ, ta không thích làm. Kêu ngươi ra, chính là để ngươi suy nghĩ biện pháp. Thứ nhất, là để cho bộ lạc Hà Hợp có thực lực mạnh nhất không làm được Đại Hãn; Hai, là nghĩ biện pháp cho bộ lạc Quyển Tu xả giận. Cần ta động thủ, ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết."
Tần Phi buồn bã nói: "Kỳ thật ta rất đần đấy, nếu được thì đừng đem việc nặng nhọc như vậy giao cho ta?"
"Không được!"
Giải Linh thấy hoa mắt, nhìn lại đã thấy Tần Phi đã khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt, hai ngón tay đặt ở trên ót xoa vài vòng, trong miệng còn nói lẩm bẩm: …………………
"Ngươi lại muốn làm gì?" Giải Linh hỏi.
Tần Phi mở to mắt, miệng cười nói: "Có biện pháp rồi."
/336
|