Trong cuộc đời Thác Bạt Hoằng, một khoảng thời gian rất dài, hắn đều bị đối thủ của mình giễu cợt là ‘Kẻ không có con’.
Bắt nguồn từ lần đại hỗn chiến trên thảo nguyên kia, sau khi bị Tần Phi quát to một tiếng, Thác Bạt Hoằng mang theo hơn vạn chiến sĩ Ma tộc không dám quay đầu lại tự mình làm phu xe chạy đi, vì để xe ngựa chạy nhanh hơn một ít, hắn không tiếc tự chân đá hai người thị thiếp âu yếm xuống xe ngựa, tất cả rượu ngon món ngon trong xe cũng ném hết ra ngoài.
Hỗn chiến trên thảo nguyên dần dần kết thúc, Yến vương thủy chung chưa xuất hiện, Tần Phi cũng có thể đoán ra nguyên nhân trong đó. Nếu như Yến vương biết Thủy Tình Không ở chỗ này, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đến đây. Dù sao thân ca ca (anh ruột) hắn đã suất quân diệt đại Ngụy. Tính toán thế nào thì Yến vương cũng là kwr thù của Thủy Tình Không, mặc dù bên người có hàng ngàn tướng sĩ bảo hộ, nhưng Lưu Nhâm Trọng không ở bên cạnh, trong lòng Yến vương vẫn không biết trước thế nào.
Đệ nhất trấn không được trợ giúp đầy đủ, vì bảo tồn thực lực, hơn nữa đã lấy được thành quả chiến đấu tương đối, Du Long lại chạy đầu tiên, các chiến sĩ còn lại của Đệ nhất trấn đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà du đãng trên thảo nguyên nữa. Quân đội Thác Bạt Liệt thì truy kích Thác Bạt Hoằng. Trên thảo nguyên vừa rồi còn đang ác chiến, thoáng cái trở nên vắng lặng.
Phồn Đóa Nhi buông nỏ, đứng dậy chậm rãi đi xuống theo dốc núi, đưa mắt nhìn lại, từng đốm lửa cháy, binh khí đứt gãy ném khắp nơi, trên thảo nguyên lớn như vậy, thi thể sĩ tốt cùng chiến mã nằm ngổn ngang lộn xộn, thỉnh thoảng có vài thớt chiến mã mất đi chủ nhân, cúi đầu đứng ở bên cạnh chủ nhân, thấp giọng hí lên, phảng phất đang kêu gọi những chủ nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Chiến kỳ tổn hại, nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất, cờ xí phất phới bay trong gió, xen lẫn tiếng thương binh rên rỉ thống khổ...
Hà Khôn kinh hồn bất định, đi sau lưng Phồn Đóa Nhi, thấp giọng nói:
- Đây... chính là chiến tranh? Đây... đánh xong rồi?
- Có lẽ đã đánh xong!
Phồn Đóa Nhi thản nhiên nói.
Hà Khôn lập tức đếm từ Lão Cao, đếm đi đếm lại mấy lần hơn trăm chiến sĩ Lang Nha, sau đó hắn cười như điên:
- Lão tử không chết... Các huynh đệ không ai chết...
Lý Hổ Nô đã thấy nhiều tình huống như vậy, lần đầu mấy con chim non ra chiến trường, đánh giặc xong sẽ phát đủ loại điên. Có người sẽ gào khóc một cách khó hiểu, có người sẽ ngốc ngốc đứng đấy không biết muốn làm cái gì, có người sẽ đi lại khắp nơi, gặp ai cũng bảo tát mình một cái, xem chính mình có phải không chết thật hay không, có phải còn biết đau hay không? Tính ra tình huống của Hà Khôn đã xem như khá tốt.
- Nghỉ ngơi và hồi phục một lát chúng ta sẽ rời đi.
Lý Hổ Nô trầm giọng nói.
Phía xa, Tần Phi rốt cục cũng mệt mỏi, lười biếng vứt trường mâu trong tay trên mặt đất, lăn từ trên lưng ngựa xuống, nằm dạng tay chân trên bãi cỏ xanh non, hít sâu lấy không khí tươi mát này, muốn hòa tan mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Thủy Tình Không ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, tìm được Ngụy Bính Dần cho ta.
- Yên tâm đi.
Tần Phi nhổ một cọng cỏ non, ngậm ở miệng, miễn cưỡng nói:
- Chỉ có điều ngươi đi theo ta trở về Đông đô, mục đích thật sự quá rõ ràng. Những thứ khác không nói, chỉ cần đến Yến Đô, Yến vương cũng phải sợ tới mức không dám ra khỏi cửa.
Thủy Tình Không mỉm cười nói:
- Ta đã muốn đi, đương nhiên sẽ không nghênh ngang gia nhập đội ngũ của ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta vĩnh viễn đều ở phạm vi trăm trượng quanh ngươi là được rồi.
Tần Phi chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân tựa như rã rời, liên tục trùng kích quân trận Đệ nhất trấn cùng Ma tộc, dù là hắn tu vi hơn người cũng không chịu nổi. Nhưng nhìn Thủy Tình Không người ta xem, Đại tông sư đúng là khác biệt, thoạt nhìn vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề có vẻ mỏi mệt. Tần Phi hữu khí vô lực lên tiếng, xem như trả lời cho Thủy Tình Không.
- Tần Trấn đốc, hiện tại chúng ta có trở về hay không?
Tùy Kiệt giục ngựa đến, kêu lớn.
Tần Phi thở dài, đám bộ hạ không hiểu việc này, mình đánh đến mệt mỏi như vậy, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát cũng tới quấy rầy, không hiểu chuyện như vậy, khó trách lăn lộn đến bây giờ vẫn chỉ là Hậu Đốc sát.
- Đi, cũng cần phải trở về!
Tần Phi bò lên, quay đầu nhìn lại, Thủy Tình Không vừa rồi còn ôm gối ngồi đó đã không thấy bóng dáng. Loại thân pháp quỷ mị này làm cho người kinh hãi.
... ... ... ...
Chiến sĩ Lang Nha từ chiến trường trở về, trên đường đi cũng không vội vã, bọn hắn mang đủ loại mỹ vị hiai hào và rượu lâu năm, vừa đi vừa nghỉ, trở lại Yến Đô chậm ba ngày so với quan binh Đệ nhất trấn. Đợi đến lúc tiến vào đại môn Yến Đô, thoạt nhìn mỗi người tựa hồ đều béo lên một chút.
Yến vương vốn đang ngồi ngay ngắn ở vương phủ, chờ Tần Phi trở về giải thích. Không ngờ Tần Phi không tới phủ Yến vương, mà là mang theo đám gia binh, nghênh ngang tới nơi đóng quân Đệ nhất trấn, chặn ở cửa, không đi.
Trước cửa nơi đóng quân Đệ nhất trấn vô cùng náo nhiệt, không dưới mấy ngàn dân chúng cũng vây xem náo nhiệt.
Hà Khôn dùng rương chứa rượu lâu năm, chồng lên thành một cái đài, nhảy lên, bắt đầu ba hoa:
- Chư vị đồng hương Bắc Cương, chờ bổn thiếu gia cho chư vị khoác lác... À nhầm, kể cho chư vị sự hung hiểm chúng ta gặp được ở Bắc Cương nha!
- Ngày đó, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Đưa mắt nhìn lại, toàn là đại quân Ma tộc đông nghịt nha, ngài đoán có bao nhiêu người? 5000? Phi, lão đệ, đừng xem thường người ta! Cái gì? Một vạn? Lão gia tử, lá gan lớn chút đi! Mười vạn? Chúc mừng ngươi, đáp đúng! Hắc hắc, bổn thiếu gia nghĩ cũng phải có mười vạn nha! Bọn hắn còn đông hơn kiến trên mặt đất, xông lên đỉnh núi của chúng ta, dưới sự suất lĩnh anh dũng của bổn thiếu gia, chiến sĩ Lang Nha chúng ta... Ai ai ai, ta nói mấy đại ca đừng đánh mà, ta sửa... Dưới sự lãnh đạo của Tần Trấn đốc cùng Phồn Trấn Đốc, chiến sĩ Lang Nha chúng ta phấn khởi chống cự, đánh lui làn sóng tiến công của Ma tộc!
Hà Khôn nói đến nước miếng bay khắp nơi, dõng dạc, vung tay nói:
- Đáng hận, lúc này kỵ binh Đệ nhất trấn đuổi tới, bản thiếu gia cho là bọn họ tới cứu viện, không ngờ bọn hắn chĩa ngược đầu mâu, rõ ràng cũng tới phá núi. Đồng thất thao qua, tương tiên hà cấp! Cái gì? Hai câu này các ngươi không hiểu? Ai, không có văn hóa thật đáng sợ. Là ý nói, con mẹ nó, người một nhà đánh nhau, gấp cái con em ngươi à?
Tần Phi thản nhiên ngồi ở dưới đài, vẻ mặt tươi cười, nghe Hà Khôn kể chuyện.
Rất nhiều quan binh Đệ nhất trấn tức giận đứng tại cửa ra vào, nhưng Tần Phi cùng Lý Hổ Nô ngồi ở cửa, có ai dám đi qua trêu chọc hai vị hung thần này?
Phồn Đóa Nhi gác hai mươi bộ nỏ ở phía sau cái bàn Hà Khôn kể chuyện, vị mỹ nữ này vứt một câu cho Đệ nhất trấn:
- Gọi Du Long lăn ra đây giải thích, nếu không, tên nào của Đệ nhất trấn đi ra khỏi cửa, bổn cô nương liền bắn tên đó.
Ngày ấy, Thân vệ doanh bị nỏ cơ đánh cho tơi bời, hoa rơi nước chảy. Rất nhiều quan binh Đệ nhất trấn đều nhìn thấy, không ai dám xông đến những nỏ cơ này, cho dù đắp một lớp thép trên người, bọn hắn cũng không dám đi đối phó những lợi khí giết người này.
Thế nhưng mà Du Long cũng không ngốc, mặc cho bộ hạ bẩm báo, nói Tần Phi liên tục muốn Du Long ra ngoài gặp mặt, Du Long cứ làm bộ ngủ trưa, không nghe thấy gì.
Chê cười, ngồi ở chính là lão trưởng quan Lý Hổ Nô cùng nhân vật thiên tài trẻ tuổi Tần Phi, nếu Du Long thật sự ra ngoài, trong ba hiệp đã bị hai người này bẻ hết xương cốt. Lại nói, Du Long cũng biết người ta có dụng ý khác, rõ ràng là làm lớn chuyện, buộc Yến vương tới đây. Chút trọng lượng của mình, thật đúng là không đáng để Tần Phi và Lý Hổ Nô mất công như vậy.
Dân chúng vây quanh xem náo nhiệt bị quân sĩ tản ra, một đoàn người ngựa chậm rãi đến trước cổng chính Đệ nhất trấn.
Yến vương cưỡi con ngựa cao to, con ngựa bước tới trước Tần Phi và Lý Hổ Nô.
Yến vương từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống hai người.
Tần Phi đứng dậy ôm quyền nói:
- Ty chức Tần Phi bái kiến Yến vương.
Lý Hổ Nô lập tức hành lễ.
Yến vương nói khẽ:
- Tần Phi, ngươi dẫn mọi người ngăn chặn quân doanh Đệ nhất trấn, đã xúc phạm quân pháp. Bổn vương biết rõ nguyên nhân ngươi có hành vi như thế, không có ý định truy cứu ngươi. Ngươi nhanh chóng mang theo bộ hạ rời đi!
Tần Phi nhướng mắt, quả nhiên là Yến vương lợi hại, vừa thấy mặt đã tỏ vẻ cao cao tại thượng. Đánh một gậy vào đầu Tần Phi trước, tiểu tử, ngươi phạm pháp. Sau đó là cho một củ cà rốt, hiện tại xéo đi, lão tử sẽ không tìm ngươi làm phiền.
Nếu là Tần Phi nghe lời mà đi như vậy, thì hắn cũng cũng không phải là Tần Phi.
- Yến vương, Đệ nhất trấn tập kích Chiến sĩ Lang Nha của ta trên chiến trường, nếu không phải chúng ta may mắn, đã chôn vùi trong tay Đệ nhất trấn. Chuyện lớn như vậy, một câu nói của Yến vương liền cho qua sao? Cho dù ta đáp ứng, những bộ hạ tìm được đường sống trong chỗ chết này của ta cũng không đáp ứng!
Tần Phi quay mặt lại hô lên:
- Các ngươi nói có phải hay không?
- Đó là đương nhiên!
Đám người Hà Khôn ngạo nghễ gào lên.
Yến vương cảm thấy một hồi nhức đầu, nếu như Đệ nhất trấn thật sự giết sạch bọn họ, vậy thì bớt việc rồi. Nhưng bây giờ chỉ nhìn thấy một đám con cháu nhà quan, mỗi gia tộc đều có thế lực xa xỉ, trên chiến trường đã không nắm lấy cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn họ, hôm nay cũng không thể giết bọn chúng ở Yến Đô! Nếu làm vậy cả triều đều thành đối thủ một mất một còn với Yến vương, thế lực Yến vương trong triều còn có thể sống yên ổn sao?
- Trên chiến trường, phán đoán thế cục chỉ là một ý niệm. Ta nghe nói, các ngươi ở sườn núi cũng không có cờ hiệu. Du Long nghĩ lầm các ngươi là quân đội Ma tộc, suất quân đến công có gì sai? Tất cả mọi người đã không có tổn thất gì, việc này liền xóa bỏ đi. Về sau nếu lên chiến trường, Tần Trấn đốc nhớ phải có cờ hiệu.
Yến vương liên tục chối bỏ, đá trách nhiệm sang cho Tần Phi.
Tần Phi trầm tư một lát, rất nghiêm túc nói:
- Yến vương vừa nói như vậy, ta thực sự cảm thấy mình sai rồi. Vậy làm phiền Yến vương gọi Du Long ra, ta bồi tội trước mặt hắn.
Yến vương cau mày, Tần Phi ngươi coi ta là kẻ ngốc? Gọi Du Long ra, nếu ngươi không đánh cho hắn tàn phế, đánh vào mặt mũi Bắc Cương ta, thì ta cho con ta đổi họ Tần với ngươi.
- Chỉ sợ Du Long không tiện gặp ngươi, bổn vương cảm thấy chuyện này dừng ở đây thôi!
Yến vương từ chối.
Tần Phi trừng hai mắt:
- Như vậy đi, sau thời gian một chén trà ( sau 10 phút), chuyện này sẽ dừng ở đây, được không?
Thời gian một chén trà? Yến vương suy nghĩ, xem ngươi còn có thể làm trò trống gì? Liền vô thức gật nhẹ đầu. Lại chưa từng nghĩ cái gật đầu này lập tức khiến cho sóng gió nổi lên!
Bắt nguồn từ lần đại hỗn chiến trên thảo nguyên kia, sau khi bị Tần Phi quát to một tiếng, Thác Bạt Hoằng mang theo hơn vạn chiến sĩ Ma tộc không dám quay đầu lại tự mình làm phu xe chạy đi, vì để xe ngựa chạy nhanh hơn một ít, hắn không tiếc tự chân đá hai người thị thiếp âu yếm xuống xe ngựa, tất cả rượu ngon món ngon trong xe cũng ném hết ra ngoài.
Hỗn chiến trên thảo nguyên dần dần kết thúc, Yến vương thủy chung chưa xuất hiện, Tần Phi cũng có thể đoán ra nguyên nhân trong đó. Nếu như Yến vương biết Thủy Tình Không ở chỗ này, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đến đây. Dù sao thân ca ca (anh ruột) hắn đã suất quân diệt đại Ngụy. Tính toán thế nào thì Yến vương cũng là kwr thù của Thủy Tình Không, mặc dù bên người có hàng ngàn tướng sĩ bảo hộ, nhưng Lưu Nhâm Trọng không ở bên cạnh, trong lòng Yến vương vẫn không biết trước thế nào.
Đệ nhất trấn không được trợ giúp đầy đủ, vì bảo tồn thực lực, hơn nữa đã lấy được thành quả chiến đấu tương đối, Du Long lại chạy đầu tiên, các chiến sĩ còn lại của Đệ nhất trấn đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà du đãng trên thảo nguyên nữa. Quân đội Thác Bạt Liệt thì truy kích Thác Bạt Hoằng. Trên thảo nguyên vừa rồi còn đang ác chiến, thoáng cái trở nên vắng lặng.
Phồn Đóa Nhi buông nỏ, đứng dậy chậm rãi đi xuống theo dốc núi, đưa mắt nhìn lại, từng đốm lửa cháy, binh khí đứt gãy ném khắp nơi, trên thảo nguyên lớn như vậy, thi thể sĩ tốt cùng chiến mã nằm ngổn ngang lộn xộn, thỉnh thoảng có vài thớt chiến mã mất đi chủ nhân, cúi đầu đứng ở bên cạnh chủ nhân, thấp giọng hí lên, phảng phất đang kêu gọi những chủ nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Chiến kỳ tổn hại, nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất, cờ xí phất phới bay trong gió, xen lẫn tiếng thương binh rên rỉ thống khổ...
Hà Khôn kinh hồn bất định, đi sau lưng Phồn Đóa Nhi, thấp giọng nói:
- Đây... chính là chiến tranh? Đây... đánh xong rồi?
- Có lẽ đã đánh xong!
Phồn Đóa Nhi thản nhiên nói.
Hà Khôn lập tức đếm từ Lão Cao, đếm đi đếm lại mấy lần hơn trăm chiến sĩ Lang Nha, sau đó hắn cười như điên:
- Lão tử không chết... Các huynh đệ không ai chết...
Lý Hổ Nô đã thấy nhiều tình huống như vậy, lần đầu mấy con chim non ra chiến trường, đánh giặc xong sẽ phát đủ loại điên. Có người sẽ gào khóc một cách khó hiểu, có người sẽ ngốc ngốc đứng đấy không biết muốn làm cái gì, có người sẽ đi lại khắp nơi, gặp ai cũng bảo tát mình một cái, xem chính mình có phải không chết thật hay không, có phải còn biết đau hay không? Tính ra tình huống của Hà Khôn đã xem như khá tốt.
- Nghỉ ngơi và hồi phục một lát chúng ta sẽ rời đi.
Lý Hổ Nô trầm giọng nói.
Phía xa, Tần Phi rốt cục cũng mệt mỏi, lười biếng vứt trường mâu trong tay trên mặt đất, lăn từ trên lưng ngựa xuống, nằm dạng tay chân trên bãi cỏ xanh non, hít sâu lấy không khí tươi mát này, muốn hòa tan mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Thủy Tình Không ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, tìm được Ngụy Bính Dần cho ta.
- Yên tâm đi.
Tần Phi nhổ một cọng cỏ non, ngậm ở miệng, miễn cưỡng nói:
- Chỉ có điều ngươi đi theo ta trở về Đông đô, mục đích thật sự quá rõ ràng. Những thứ khác không nói, chỉ cần đến Yến Đô, Yến vương cũng phải sợ tới mức không dám ra khỏi cửa.
Thủy Tình Không mỉm cười nói:
- Ta đã muốn đi, đương nhiên sẽ không nghênh ngang gia nhập đội ngũ của ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta vĩnh viễn đều ở phạm vi trăm trượng quanh ngươi là được rồi.
Tần Phi chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân tựa như rã rời, liên tục trùng kích quân trận Đệ nhất trấn cùng Ma tộc, dù là hắn tu vi hơn người cũng không chịu nổi. Nhưng nhìn Thủy Tình Không người ta xem, Đại tông sư đúng là khác biệt, thoạt nhìn vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề có vẻ mỏi mệt. Tần Phi hữu khí vô lực lên tiếng, xem như trả lời cho Thủy Tình Không.
- Tần Trấn đốc, hiện tại chúng ta có trở về hay không?
Tùy Kiệt giục ngựa đến, kêu lớn.
Tần Phi thở dài, đám bộ hạ không hiểu việc này, mình đánh đến mệt mỏi như vậy, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát cũng tới quấy rầy, không hiểu chuyện như vậy, khó trách lăn lộn đến bây giờ vẫn chỉ là Hậu Đốc sát.
- Đi, cũng cần phải trở về!
Tần Phi bò lên, quay đầu nhìn lại, Thủy Tình Không vừa rồi còn ôm gối ngồi đó đã không thấy bóng dáng. Loại thân pháp quỷ mị này làm cho người kinh hãi.
... ... ... ...
Chiến sĩ Lang Nha từ chiến trường trở về, trên đường đi cũng không vội vã, bọn hắn mang đủ loại mỹ vị hiai hào và rượu lâu năm, vừa đi vừa nghỉ, trở lại Yến Đô chậm ba ngày so với quan binh Đệ nhất trấn. Đợi đến lúc tiến vào đại môn Yến Đô, thoạt nhìn mỗi người tựa hồ đều béo lên một chút.
Yến vương vốn đang ngồi ngay ngắn ở vương phủ, chờ Tần Phi trở về giải thích. Không ngờ Tần Phi không tới phủ Yến vương, mà là mang theo đám gia binh, nghênh ngang tới nơi đóng quân Đệ nhất trấn, chặn ở cửa, không đi.
Trước cửa nơi đóng quân Đệ nhất trấn vô cùng náo nhiệt, không dưới mấy ngàn dân chúng cũng vây xem náo nhiệt.
Hà Khôn dùng rương chứa rượu lâu năm, chồng lên thành một cái đài, nhảy lên, bắt đầu ba hoa:
- Chư vị đồng hương Bắc Cương, chờ bổn thiếu gia cho chư vị khoác lác... À nhầm, kể cho chư vị sự hung hiểm chúng ta gặp được ở Bắc Cương nha!
- Ngày đó, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Đưa mắt nhìn lại, toàn là đại quân Ma tộc đông nghịt nha, ngài đoán có bao nhiêu người? 5000? Phi, lão đệ, đừng xem thường người ta! Cái gì? Một vạn? Lão gia tử, lá gan lớn chút đi! Mười vạn? Chúc mừng ngươi, đáp đúng! Hắc hắc, bổn thiếu gia nghĩ cũng phải có mười vạn nha! Bọn hắn còn đông hơn kiến trên mặt đất, xông lên đỉnh núi của chúng ta, dưới sự suất lĩnh anh dũng của bổn thiếu gia, chiến sĩ Lang Nha chúng ta... Ai ai ai, ta nói mấy đại ca đừng đánh mà, ta sửa... Dưới sự lãnh đạo của Tần Trấn đốc cùng Phồn Trấn Đốc, chiến sĩ Lang Nha chúng ta phấn khởi chống cự, đánh lui làn sóng tiến công của Ma tộc!
Hà Khôn nói đến nước miếng bay khắp nơi, dõng dạc, vung tay nói:
- Đáng hận, lúc này kỵ binh Đệ nhất trấn đuổi tới, bản thiếu gia cho là bọn họ tới cứu viện, không ngờ bọn hắn chĩa ngược đầu mâu, rõ ràng cũng tới phá núi. Đồng thất thao qua, tương tiên hà cấp! Cái gì? Hai câu này các ngươi không hiểu? Ai, không có văn hóa thật đáng sợ. Là ý nói, con mẹ nó, người một nhà đánh nhau, gấp cái con em ngươi à?
Tần Phi thản nhiên ngồi ở dưới đài, vẻ mặt tươi cười, nghe Hà Khôn kể chuyện.
Rất nhiều quan binh Đệ nhất trấn tức giận đứng tại cửa ra vào, nhưng Tần Phi cùng Lý Hổ Nô ngồi ở cửa, có ai dám đi qua trêu chọc hai vị hung thần này?
Phồn Đóa Nhi gác hai mươi bộ nỏ ở phía sau cái bàn Hà Khôn kể chuyện, vị mỹ nữ này vứt một câu cho Đệ nhất trấn:
- Gọi Du Long lăn ra đây giải thích, nếu không, tên nào của Đệ nhất trấn đi ra khỏi cửa, bổn cô nương liền bắn tên đó.
Ngày ấy, Thân vệ doanh bị nỏ cơ đánh cho tơi bời, hoa rơi nước chảy. Rất nhiều quan binh Đệ nhất trấn đều nhìn thấy, không ai dám xông đến những nỏ cơ này, cho dù đắp một lớp thép trên người, bọn hắn cũng không dám đi đối phó những lợi khí giết người này.
Thế nhưng mà Du Long cũng không ngốc, mặc cho bộ hạ bẩm báo, nói Tần Phi liên tục muốn Du Long ra ngoài gặp mặt, Du Long cứ làm bộ ngủ trưa, không nghe thấy gì.
Chê cười, ngồi ở chính là lão trưởng quan Lý Hổ Nô cùng nhân vật thiên tài trẻ tuổi Tần Phi, nếu Du Long thật sự ra ngoài, trong ba hiệp đã bị hai người này bẻ hết xương cốt. Lại nói, Du Long cũng biết người ta có dụng ý khác, rõ ràng là làm lớn chuyện, buộc Yến vương tới đây. Chút trọng lượng của mình, thật đúng là không đáng để Tần Phi và Lý Hổ Nô mất công như vậy.
Dân chúng vây quanh xem náo nhiệt bị quân sĩ tản ra, một đoàn người ngựa chậm rãi đến trước cổng chính Đệ nhất trấn.
Yến vương cưỡi con ngựa cao to, con ngựa bước tới trước Tần Phi và Lý Hổ Nô.
Yến vương từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống hai người.
Tần Phi đứng dậy ôm quyền nói:
- Ty chức Tần Phi bái kiến Yến vương.
Lý Hổ Nô lập tức hành lễ.
Yến vương nói khẽ:
- Tần Phi, ngươi dẫn mọi người ngăn chặn quân doanh Đệ nhất trấn, đã xúc phạm quân pháp. Bổn vương biết rõ nguyên nhân ngươi có hành vi như thế, không có ý định truy cứu ngươi. Ngươi nhanh chóng mang theo bộ hạ rời đi!
Tần Phi nhướng mắt, quả nhiên là Yến vương lợi hại, vừa thấy mặt đã tỏ vẻ cao cao tại thượng. Đánh một gậy vào đầu Tần Phi trước, tiểu tử, ngươi phạm pháp. Sau đó là cho một củ cà rốt, hiện tại xéo đi, lão tử sẽ không tìm ngươi làm phiền.
Nếu là Tần Phi nghe lời mà đi như vậy, thì hắn cũng cũng không phải là Tần Phi.
- Yến vương, Đệ nhất trấn tập kích Chiến sĩ Lang Nha của ta trên chiến trường, nếu không phải chúng ta may mắn, đã chôn vùi trong tay Đệ nhất trấn. Chuyện lớn như vậy, một câu nói của Yến vương liền cho qua sao? Cho dù ta đáp ứng, những bộ hạ tìm được đường sống trong chỗ chết này của ta cũng không đáp ứng!
Tần Phi quay mặt lại hô lên:
- Các ngươi nói có phải hay không?
- Đó là đương nhiên!
Đám người Hà Khôn ngạo nghễ gào lên.
Yến vương cảm thấy một hồi nhức đầu, nếu như Đệ nhất trấn thật sự giết sạch bọn họ, vậy thì bớt việc rồi. Nhưng bây giờ chỉ nhìn thấy một đám con cháu nhà quan, mỗi gia tộc đều có thế lực xa xỉ, trên chiến trường đã không nắm lấy cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn họ, hôm nay cũng không thể giết bọn chúng ở Yến Đô! Nếu làm vậy cả triều đều thành đối thủ một mất một còn với Yến vương, thế lực Yến vương trong triều còn có thể sống yên ổn sao?
- Trên chiến trường, phán đoán thế cục chỉ là một ý niệm. Ta nghe nói, các ngươi ở sườn núi cũng không có cờ hiệu. Du Long nghĩ lầm các ngươi là quân đội Ma tộc, suất quân đến công có gì sai? Tất cả mọi người đã không có tổn thất gì, việc này liền xóa bỏ đi. Về sau nếu lên chiến trường, Tần Trấn đốc nhớ phải có cờ hiệu.
Yến vương liên tục chối bỏ, đá trách nhiệm sang cho Tần Phi.
Tần Phi trầm tư một lát, rất nghiêm túc nói:
- Yến vương vừa nói như vậy, ta thực sự cảm thấy mình sai rồi. Vậy làm phiền Yến vương gọi Du Long ra, ta bồi tội trước mặt hắn.
Yến vương cau mày, Tần Phi ngươi coi ta là kẻ ngốc? Gọi Du Long ra, nếu ngươi không đánh cho hắn tàn phế, đánh vào mặt mũi Bắc Cương ta, thì ta cho con ta đổi họ Tần với ngươi.
- Chỉ sợ Du Long không tiện gặp ngươi, bổn vương cảm thấy chuyện này dừng ở đây thôi!
Yến vương từ chối.
Tần Phi trừng hai mắt:
- Như vậy đi, sau thời gian một chén trà ( sau 10 phút), chuyện này sẽ dừng ở đây, được không?
Thời gian một chén trà? Yến vương suy nghĩ, xem ngươi còn có thể làm trò trống gì? Liền vô thức gật nhẹ đầu. Lại chưa từng nghĩ cái gật đầu này lập tức khiến cho sóng gió nổi lên!
/336
|