"Chuyện này nghe thì hay nhưng mà. . ." Tần Phi ung dung nói: " Ta chưa đồng ý đâu nhé?"
Thành Tín sống cùng Tần Phi nhiều năm như vậy nên chỉ cần nghe tiên âm đã biết nhã ý, lúc này kẻ xướng người hoạ đáp: "Đường đại nhân, cho thảo dân nói một câu không phải. Người đã nói muốn nhận hai đứa chúng ta làm còn trai. Chúng ta cũng đã lớn như vậy, vô luận vào đen ra trắng thì ít nhiều cũng đã có thành tựu. Người không cần nuôi dạy lại không phải đánh đổi nên việc mua bán này đương nhiên có lời lãi. Huynh đệ chúng ta bất chợt lại mọc ra một người cha nuôi trong lòng vẫn chưa kịp chuẩn bị. . ."
Tần Phi trầm ngâm nói: "Quả thực không thể thích nghi được!"
"Cho nên chuyện này hay là bỏ đi. Ăn bữa cơm thi thành ra phải nhận cha nuôi, ta không dám tùy tiện ăn cơm!" Thành Tín nói giọng đáng thương.
Tần Phi vuốt cằm mỉm cười: " Cứ quyết định thế nhé!"
Hai người tự quyết định, mọi người trong Đường phủ đều thay đổi sắc mặt. Trên đời này sao lại xuất hiện mấy tên tuổi trẻ kiệt ngao bất tuần thế nhỉ. Tuy bọn họ chưa hiểu đầu cua tai nheo nhưng nếu Đường Ẩn tự mình nói ra muốn nhận nghĩa tử thì sẽ có rất nhiều người khóc lóc quỳ gối xin nhận mình, trong đó có lẽ còn có những lão giả tuổi gần thất tuần.
Thế mà hai người này nói năng lại không xem lời Đường Ẩn vào đâu, điều này làm cho Đường Hiên là người thứ nhất nhịn không được. Hắn xông tới lạnh lùng quát: "Hai con chó này tự coi mình là quan trọng sao? Cha ta coi trọng các ngươi, đó là cho các ngươi thiên đại kỳ ngộ. Các ngươi đã không quý trọng còn dám châm chọc khiêu khích, hôm nay ngươi còn muốn an lành ra khỏi cửa Đường phủ sao?"
Đường Hiên giận không kềm được, trán nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, cái khí thế này xem ra nếu không đánh cho hai người Tần Phi, Thành Tín một trận thật đau thì quả thực không cách nào phát tiết lửa giận này.
"Nghe nói Đường đại công tử lần trước bị quất ba mươi roi da rắn lại bị đày đến Tây Vực tòng quân. Chưa được mấy nỗi mà đã quên rồi sao?" Tần Phi không tức giận chỉ thản nhiên cười hỏi: "Cha ngươi không nói gì mà sao ngươi dám nhảy ra khua môi múa mép? Đúng là không biết hay dở, cút đi cho khuất mắt ta."
Đường Hiên đang muốn nói cái gì đó bỗng thấy bả vai bị người vỗ nhẹ nhẹ, hắn quay đầu nhìn lại thấy Liễu Khinh Dương đứng ở phía sau liền vui vẻ nói: " Thúc thúc, không cho hắn chút giáo huấn, hắn đúng là không biết trời cao đất rộng."
Liễu Khinh Dương đã ra ơn với Tần Phi, Tần Phi không dám vô lễ nên vừa thấy Liễu Khinh Dương đi tới liền nhã nhặn thi lễ.
Liễu Khinh Dương thấp giọng nói: "Cho dù có oán khí cũng không nên tùy tiện bộc phát chứ? Phải để lại mặt mũi cho người khác chứ."
Tần Phi hài lòng bèn đáp lại không suy nghĩ: "Mặt mũi của nó là nể mặt người khác chứ mặt nó đã tự mình quẳng đi từ lâu. Rất nhiều chuyện ta không hiểu căn nguyên sẽ không tùy tiện mà nhận những gì có thể không phải của mình. Trên đời này, ta chỉ có lòng tin vào một vài người thôi, là Thành Tín còn người Đường gia thì không phải!"
"Chúng ta đi thôi!" Tần Phi hướng về phía Lôi Lôi vẫy vẫy tay.
Lôi Lôi ngạc nhiên nói: "Không ăn à? Mọi người từ xa đến tốt xấu gì cứ ăn một bữa đã coi như là thử tay nghề đầu bếp nhà họ là được, xong rồi đi cũng không muộn. . . Ơ, các ngươi đi thật à. . . Chờ ta một chút. . ."
Hai nam một nữ ung dung đi ra khỏi Đường phủ. Đường Ẩn lẳng lặng trơ mắt nhìn những cũng không mở miệng giữ lại. Liễu Khinh Dương đi đến sát người Đường Ẩn nói khẽ: " Với tính tình bọn nó còn phải mất nhiều thời gian dây dưa lằng nhằng mới xong được."
"Ta không trách bọn nó." Đường Ẩn thản nhiên nói: "Vừa rồi Thành Tín nói rất đúng, gần hai mươi năm ta không phải làm gì cả. Chỉ tốn một câu như vậy đã nghĩ nhận lấy hai đứa con trai thật sự là hoang đường vô cùng. Nhiều năm như vậy, ta không chăm sóc Nguyệt Nhi, cũng không trông nom gì huynh đệ bọn nó. Thôi, sau này làm được vài chuyện cho chúng nó rồi nhắc lại chuyện này cũng không muộn."
Dứt lời, ánh mắt của Đường Ẩn nhìn chăm chú Đường Hiên, sau một lát mới nghiêm nghị nói: "Sau ngày mười lăm, ngươi phải đi Tây Vực. Tính của ngươi mà không được tôi luyện trong quân đội chắc chắn sẽ không thành tài. Ta đã báo tin cho đội quân ở Tây Vực, bọn họ sẽ không bởi vì ngươi là con của ta mà có bất kỳ ưu đãi, ngược lại riêng với ngươi sẽ có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Khởi đầu ngươi sẽ là thập trưởng, khi nào lên được Thiên tướng mới được về Đông Đô. Nếu không làm được, ngươi không cần về!"
Sắc mặt Đường Hiên trắng bệch, hắn đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể cầu tình cho mình. Đường phu nhân yêu con hơn hết thảy, mắt nàng đỏ lên nhất là khi nghe thấy trượng phu nói, nếu không làm được Thiên tướng thì không cần trở về thì trong nội tâm đau như đao cắt. Cuống họng của nàng run rẩy, tay cầm ống tay áo của Đường Ẩn mà than: "Đứa con là máu thịt trên người của ta, ngươi đưa nó tới Tây Vực, chỗ đó đất trời đều lạnh lẽo ngàn dặm không người, đứa con ta dứt ruột đẻ ra không thể đày ra nơi đó. . ."
"Tại sao nó phải đi Tây Vực, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?" Đường Ẩn cười lạnh một tiếng rồi hạ giọng nói: "Lửa thiêu Vọng Nguyệt Viên, nếu không phải là ngươi ra lệnh, Hiên nhi dám làm sao?"
Đường phu nhân còn đầy lý lẽ bỗng nghẹn tại cổ họng, cái gì đều không thể gạt được Đường Ẩn, nếu mình còn nhiều chuyện có lẽ lại phải chạy về nhà mẹ đẻ hơn nửa tháng, thời gian này có khi Đường Ẩn vẫn chưa nguôi ngoai.
"Khai tiệc!" Đường Ẩn hô một tiếng. Vô luận tâm tình như thế nào, tất cả con cháu Đường gia đệ tử không dám chậm trễ mà đều ngồi vào vị trí.
Rời Đường phủ, ba người đi thẳng đến Ôn Nhu Hương - hang ổ của Thành Tín. Đến đây vị địa đầu xà này lập tức kiêu ngạo, hét ba uống bốn lại dặn dò nhà bếp làm một bàn tiệc rượu thật lớn thật sang. Tuy chỉ có ba người nhưng nhà bếp không dám chậm trễ vì đây chính là lão bản của mình nên tranh thủ thời gian trổ hết tuyệt kỹ bình sinh từ trước đến nay ẩn giấu. Các món sơn hào hải vị, từng hũ rượu quý nhất đều lấy ra.
Một bữa ăn ngon còn có các cô nương Ôn Nhu Hương ca múa biểu diễn đến như Lôi Lôi cũng phi thường cao hứng.
Đêm tối mịt mờ Tần Phi say lử đử vịn Lôi Lôi loạng choạng cất bước, cả hai ê a tiểu khúc đi đến trước cửa nhà. Đột nhiên vẻ mặt Tần Phi thoáng sắt lại cảm giác say tan đi bảy phần. Trước cửa nhà mình có rất nhiều người đứng chờ, rất nhiều người mặc quần áo đại nội thị vệ, cũng có nhiều người mặc thường phục. Những người mặc thường phục toàn là các quan viên mà hắn có thể nhận ra. Ngày mười lăm tháng giêng, tại sao đột nhiên có nhiều người như vậy đứng trước cửa nhà mình?
Tần Phi chắc chắn bọn họ không phải tới tặng lễ, lúc này đề cao cảnh giác, hắn trầm giọng nói: "Chư vị vì sao đứng trước nhà của ta?"
Các quan viên cùng bọn thị vệ vốn chờ đã lâu trong lòng có chút lo lắng. Chúng quay đầu lại thấy Tần Phi đi tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tự động mở một con đường, Tần Phi kinh ngạc nhìn vào bên trong, hắn chỉ thấy trên mặt đất trước cửa có một tấm ván, trên tấm ván có một người đang nằm, trên thân dường như có vết máu. . .
"Vị này là. . ." Tần Phi nghi ngờ hỏi.
"Tần Trấn đốc." Một quan viên Ngự sử mặc thường phục đi đến gần Tần Phi khách khí thi lễ rồi nói: "Tại hạ là Đốc tra Ngự sử thuộc Ngự Sử Đài Vũ Can Thích. Đường đại nhân phái hạ quan chờ Tần Trấn đốc. Vị này là. . . cũng vì trời đã tối khó trách Tần Trấn đốc không nhận ra, vị này chính là Niệm công công Tề Vương Phủ đấy!"
Tần Phi lại càng hoảng sợ, Niệm công công sao lại bị người đánh cho xẹp lép khác gì con chó. Lão co ro ở trên ván gỗ, hữu khí vô lực, thỉnh thoảng rên hừ hừ hai tiếng thì mọi người mới biết lão vẫn còn đang còn sống.
"Niệm công công sao lại biến thành bộ dạng hiền lành thế này?" Lôi Lôi chen vào hỏi.
Vũ Can Thích cười nói: "Cô nương có chỗ không biết. Niệm công công đã từng cùng Tần Trấn đốc lập một đổ ước, tiền đặt cược chính là muốn thiến lão lần thứ hai. Nhưng do Niệm công công từ lúc trở lại Đông Đô một mực đóng cửa không ra cố ý muốn bội ước. Đường đại nhân cho rằng, nam nhân phải trọng lời hứa, đã đánh cuộc thì thua phải chịu."
"Lão là thái giám chứ không phải nam nhân đâu nhaa. Đùa giỡn ăn quịt cũng là rất bình thường. . ." Lôi Lôi ung dung nói.
Vũ Can Thích mỉm cười nói: "Cô nương, thiến một lần nữa lão mới đúng là không phải nam nhân."
Dứt lời, Vũ Can Thích đi đến bên cạnh Tần Phi thấp giọng nói: "Sau bữa tối, Đường đại nhân cùng Liễu tổng quản đến Tề Vương Phủ. Hai người yêu cầu Tề Vương giao người, Tề Vương sao mà cam chịu? Một mặt tìm mọi cách từ chối, một mặt phái người vào cung cầu tình hy vọng Bệ hạ có thể đứng ra phán tha cho Niệm công công coi như mở một mặt lưới."
"Đường đại nhân làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, trước khi người đến Tề Vương Phủ cũng đã vào cung một lần. Người tự mình tâu lên Bệ hạ chuyện Niệm công công tập kích Tần Trấn đốc lúc đang làm nhiệm vụ. Bệ hạ truyền bảo đã tự nguyện đánh cuộc mà thua thì chứ theo quy ước mà làm."
"Người của Tề Vương Phủ vào cung cầu kiến không được tiếp kiến nên biết đại sự không ổn, vội vàng trở về báo cho Niệm công công, bảo y thị chạy trốn theo cửa hông. Có lẽ Niệm công công vốn đã bị Tần Trấn đốc đánh cho bị thương nên lúc đào tẩu bị Liễu tổng quản phát giác. Liễu tổng quản đuổi theo và xuống tay phế đi một đời tu vi rồi dặn đưa đến đây tùy Tần Trấn đốc xử trí. . ."
Vũ Can Thích chỉ chỉ hai vị tinh tráng hán tử đứng ở một bên: "Vị này là tịnh thân sư phó có tiếng là "Tiểu đao lưu" nổi danh nhất Đông Đô. Bên cạnh là đệ đệ của hắn, công phu tịnh thân của tiểu đao lưu là chiêu bài kiếm cơm truyền đời đã là số một ở đây. Các công công trong nội cung ít nhất một nửa là do Lưu sư phó ra tay."
Tần Phi mỉm cười, hắn hiểu rõ. Chiêu Nhất tuyến thiên đã đả thương Niệm công công nhưng thương thế này đối với Niệm công công thì không đáng nhắc tới. Niệm công công thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ là do mình chọc cho giận dữ quá đỗi. Làm Tần Phi không thể tưởng được chính là, tu vị của Niệm công công nổi danh ngang hàng với Liễu Khinh Dương, nhưng lần này bị Khinh Dương phế đi tu vi cả đời. . . Chẳng lẽ, tu vi của Liễu Khinh Dương cao hơn Niệm công công nhiều như vậy?
Nếu chiếu theo chuyện này thì Trần Hoằng Dận hay Quân Sơn Thủy cũng rất khó là đối thủ của Liễu Khinh Dương. Cao thủ cùng cấp chắc chỉ có Lưu Nhậm Trọng mới có lực đánh một trận. Đúng là Liễu Khinh Dương càng ngày càng sắp bước vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Tần Phi biết Liễu Khinh Dương muốn tốt cho mình. Niệm công công tu vi như thế nếu không ra tay phế bỏ tương lai tất nhiên là gây phiền toái lớn cho Tần Phi. . . Hiện tại, Niệm công công đã là một phế nhân sau này còn có thể gây nên sóng gió gì?
"Tần Phi, ngươi là đồ cẩu tạp chủng!" Niệm công công thấy Tần Phi tới, không biết từ đâu sinh ra khí lực, khản giọng kêu lên: "Có gan thì động đến ta, chúng ta sẽ giết ngươi. . ."
"Ta có gan!" Tần Phi cười ha hả đến gần vài bước, nhìn Niệm công công cả người vấy máu đã đông cứng lại. Hắn ngồi xổm xuống thản nhiên nói: "Ngày đó ngươi muốn giết ta không phải rất kiêu ngạo sao?"
"Lưu sư phó!" Tần Phi không ngẩng đầu lên hỏi: "Có mang dụng cụ theo không?"
Thành Tín sống cùng Tần Phi nhiều năm như vậy nên chỉ cần nghe tiên âm đã biết nhã ý, lúc này kẻ xướng người hoạ đáp: "Đường đại nhân, cho thảo dân nói một câu không phải. Người đã nói muốn nhận hai đứa chúng ta làm còn trai. Chúng ta cũng đã lớn như vậy, vô luận vào đen ra trắng thì ít nhiều cũng đã có thành tựu. Người không cần nuôi dạy lại không phải đánh đổi nên việc mua bán này đương nhiên có lời lãi. Huynh đệ chúng ta bất chợt lại mọc ra một người cha nuôi trong lòng vẫn chưa kịp chuẩn bị. . ."
Tần Phi trầm ngâm nói: "Quả thực không thể thích nghi được!"
"Cho nên chuyện này hay là bỏ đi. Ăn bữa cơm thi thành ra phải nhận cha nuôi, ta không dám tùy tiện ăn cơm!" Thành Tín nói giọng đáng thương.
Tần Phi vuốt cằm mỉm cười: " Cứ quyết định thế nhé!"
Hai người tự quyết định, mọi người trong Đường phủ đều thay đổi sắc mặt. Trên đời này sao lại xuất hiện mấy tên tuổi trẻ kiệt ngao bất tuần thế nhỉ. Tuy bọn họ chưa hiểu đầu cua tai nheo nhưng nếu Đường Ẩn tự mình nói ra muốn nhận nghĩa tử thì sẽ có rất nhiều người khóc lóc quỳ gối xin nhận mình, trong đó có lẽ còn có những lão giả tuổi gần thất tuần.
Thế mà hai người này nói năng lại không xem lời Đường Ẩn vào đâu, điều này làm cho Đường Hiên là người thứ nhất nhịn không được. Hắn xông tới lạnh lùng quát: "Hai con chó này tự coi mình là quan trọng sao? Cha ta coi trọng các ngươi, đó là cho các ngươi thiên đại kỳ ngộ. Các ngươi đã không quý trọng còn dám châm chọc khiêu khích, hôm nay ngươi còn muốn an lành ra khỏi cửa Đường phủ sao?"
Đường Hiên giận không kềm được, trán nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, cái khí thế này xem ra nếu không đánh cho hai người Tần Phi, Thành Tín một trận thật đau thì quả thực không cách nào phát tiết lửa giận này.
"Nghe nói Đường đại công tử lần trước bị quất ba mươi roi da rắn lại bị đày đến Tây Vực tòng quân. Chưa được mấy nỗi mà đã quên rồi sao?" Tần Phi không tức giận chỉ thản nhiên cười hỏi: "Cha ngươi không nói gì mà sao ngươi dám nhảy ra khua môi múa mép? Đúng là không biết hay dở, cút đi cho khuất mắt ta."
Đường Hiên đang muốn nói cái gì đó bỗng thấy bả vai bị người vỗ nhẹ nhẹ, hắn quay đầu nhìn lại thấy Liễu Khinh Dương đứng ở phía sau liền vui vẻ nói: " Thúc thúc, không cho hắn chút giáo huấn, hắn đúng là không biết trời cao đất rộng."
Liễu Khinh Dương đã ra ơn với Tần Phi, Tần Phi không dám vô lễ nên vừa thấy Liễu Khinh Dương đi tới liền nhã nhặn thi lễ.
Liễu Khinh Dương thấp giọng nói: "Cho dù có oán khí cũng không nên tùy tiện bộc phát chứ? Phải để lại mặt mũi cho người khác chứ."
Tần Phi hài lòng bèn đáp lại không suy nghĩ: "Mặt mũi của nó là nể mặt người khác chứ mặt nó đã tự mình quẳng đi từ lâu. Rất nhiều chuyện ta không hiểu căn nguyên sẽ không tùy tiện mà nhận những gì có thể không phải của mình. Trên đời này, ta chỉ có lòng tin vào một vài người thôi, là Thành Tín còn người Đường gia thì không phải!"
"Chúng ta đi thôi!" Tần Phi hướng về phía Lôi Lôi vẫy vẫy tay.
Lôi Lôi ngạc nhiên nói: "Không ăn à? Mọi người từ xa đến tốt xấu gì cứ ăn một bữa đã coi như là thử tay nghề đầu bếp nhà họ là được, xong rồi đi cũng không muộn. . . Ơ, các ngươi đi thật à. . . Chờ ta một chút. . ."
Hai nam một nữ ung dung đi ra khỏi Đường phủ. Đường Ẩn lẳng lặng trơ mắt nhìn những cũng không mở miệng giữ lại. Liễu Khinh Dương đi đến sát người Đường Ẩn nói khẽ: " Với tính tình bọn nó còn phải mất nhiều thời gian dây dưa lằng nhằng mới xong được."
"Ta không trách bọn nó." Đường Ẩn thản nhiên nói: "Vừa rồi Thành Tín nói rất đúng, gần hai mươi năm ta không phải làm gì cả. Chỉ tốn một câu như vậy đã nghĩ nhận lấy hai đứa con trai thật sự là hoang đường vô cùng. Nhiều năm như vậy, ta không chăm sóc Nguyệt Nhi, cũng không trông nom gì huynh đệ bọn nó. Thôi, sau này làm được vài chuyện cho chúng nó rồi nhắc lại chuyện này cũng không muộn."
Dứt lời, ánh mắt của Đường Ẩn nhìn chăm chú Đường Hiên, sau một lát mới nghiêm nghị nói: "Sau ngày mười lăm, ngươi phải đi Tây Vực. Tính của ngươi mà không được tôi luyện trong quân đội chắc chắn sẽ không thành tài. Ta đã báo tin cho đội quân ở Tây Vực, bọn họ sẽ không bởi vì ngươi là con của ta mà có bất kỳ ưu đãi, ngược lại riêng với ngươi sẽ có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Khởi đầu ngươi sẽ là thập trưởng, khi nào lên được Thiên tướng mới được về Đông Đô. Nếu không làm được, ngươi không cần về!"
Sắc mặt Đường Hiên trắng bệch, hắn đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể cầu tình cho mình. Đường phu nhân yêu con hơn hết thảy, mắt nàng đỏ lên nhất là khi nghe thấy trượng phu nói, nếu không làm được Thiên tướng thì không cần trở về thì trong nội tâm đau như đao cắt. Cuống họng của nàng run rẩy, tay cầm ống tay áo của Đường Ẩn mà than: "Đứa con là máu thịt trên người của ta, ngươi đưa nó tới Tây Vực, chỗ đó đất trời đều lạnh lẽo ngàn dặm không người, đứa con ta dứt ruột đẻ ra không thể đày ra nơi đó. . ."
"Tại sao nó phải đi Tây Vực, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?" Đường Ẩn cười lạnh một tiếng rồi hạ giọng nói: "Lửa thiêu Vọng Nguyệt Viên, nếu không phải là ngươi ra lệnh, Hiên nhi dám làm sao?"
Đường phu nhân còn đầy lý lẽ bỗng nghẹn tại cổ họng, cái gì đều không thể gạt được Đường Ẩn, nếu mình còn nhiều chuyện có lẽ lại phải chạy về nhà mẹ đẻ hơn nửa tháng, thời gian này có khi Đường Ẩn vẫn chưa nguôi ngoai.
"Khai tiệc!" Đường Ẩn hô một tiếng. Vô luận tâm tình như thế nào, tất cả con cháu Đường gia đệ tử không dám chậm trễ mà đều ngồi vào vị trí.
Rời Đường phủ, ba người đi thẳng đến Ôn Nhu Hương - hang ổ của Thành Tín. Đến đây vị địa đầu xà này lập tức kiêu ngạo, hét ba uống bốn lại dặn dò nhà bếp làm một bàn tiệc rượu thật lớn thật sang. Tuy chỉ có ba người nhưng nhà bếp không dám chậm trễ vì đây chính là lão bản của mình nên tranh thủ thời gian trổ hết tuyệt kỹ bình sinh từ trước đến nay ẩn giấu. Các món sơn hào hải vị, từng hũ rượu quý nhất đều lấy ra.
Một bữa ăn ngon còn có các cô nương Ôn Nhu Hương ca múa biểu diễn đến như Lôi Lôi cũng phi thường cao hứng.
Đêm tối mịt mờ Tần Phi say lử đử vịn Lôi Lôi loạng choạng cất bước, cả hai ê a tiểu khúc đi đến trước cửa nhà. Đột nhiên vẻ mặt Tần Phi thoáng sắt lại cảm giác say tan đi bảy phần. Trước cửa nhà mình có rất nhiều người đứng chờ, rất nhiều người mặc quần áo đại nội thị vệ, cũng có nhiều người mặc thường phục. Những người mặc thường phục toàn là các quan viên mà hắn có thể nhận ra. Ngày mười lăm tháng giêng, tại sao đột nhiên có nhiều người như vậy đứng trước cửa nhà mình?
Tần Phi chắc chắn bọn họ không phải tới tặng lễ, lúc này đề cao cảnh giác, hắn trầm giọng nói: "Chư vị vì sao đứng trước nhà của ta?"
Các quan viên cùng bọn thị vệ vốn chờ đã lâu trong lòng có chút lo lắng. Chúng quay đầu lại thấy Tần Phi đi tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tự động mở một con đường, Tần Phi kinh ngạc nhìn vào bên trong, hắn chỉ thấy trên mặt đất trước cửa có một tấm ván, trên tấm ván có một người đang nằm, trên thân dường như có vết máu. . .
"Vị này là. . ." Tần Phi nghi ngờ hỏi.
"Tần Trấn đốc." Một quan viên Ngự sử mặc thường phục đi đến gần Tần Phi khách khí thi lễ rồi nói: "Tại hạ là Đốc tra Ngự sử thuộc Ngự Sử Đài Vũ Can Thích. Đường đại nhân phái hạ quan chờ Tần Trấn đốc. Vị này là. . . cũng vì trời đã tối khó trách Tần Trấn đốc không nhận ra, vị này chính là Niệm công công Tề Vương Phủ đấy!"
Tần Phi lại càng hoảng sợ, Niệm công công sao lại bị người đánh cho xẹp lép khác gì con chó. Lão co ro ở trên ván gỗ, hữu khí vô lực, thỉnh thoảng rên hừ hừ hai tiếng thì mọi người mới biết lão vẫn còn đang còn sống.
"Niệm công công sao lại biến thành bộ dạng hiền lành thế này?" Lôi Lôi chen vào hỏi.
Vũ Can Thích cười nói: "Cô nương có chỗ không biết. Niệm công công đã từng cùng Tần Trấn đốc lập một đổ ước, tiền đặt cược chính là muốn thiến lão lần thứ hai. Nhưng do Niệm công công từ lúc trở lại Đông Đô một mực đóng cửa không ra cố ý muốn bội ước. Đường đại nhân cho rằng, nam nhân phải trọng lời hứa, đã đánh cuộc thì thua phải chịu."
"Lão là thái giám chứ không phải nam nhân đâu nhaa. Đùa giỡn ăn quịt cũng là rất bình thường. . ." Lôi Lôi ung dung nói.
Vũ Can Thích mỉm cười nói: "Cô nương, thiến một lần nữa lão mới đúng là không phải nam nhân."
Dứt lời, Vũ Can Thích đi đến bên cạnh Tần Phi thấp giọng nói: "Sau bữa tối, Đường đại nhân cùng Liễu tổng quản đến Tề Vương Phủ. Hai người yêu cầu Tề Vương giao người, Tề Vương sao mà cam chịu? Một mặt tìm mọi cách từ chối, một mặt phái người vào cung cầu tình hy vọng Bệ hạ có thể đứng ra phán tha cho Niệm công công coi như mở một mặt lưới."
"Đường đại nhân làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, trước khi người đến Tề Vương Phủ cũng đã vào cung một lần. Người tự mình tâu lên Bệ hạ chuyện Niệm công công tập kích Tần Trấn đốc lúc đang làm nhiệm vụ. Bệ hạ truyền bảo đã tự nguyện đánh cuộc mà thua thì chứ theo quy ước mà làm."
"Người của Tề Vương Phủ vào cung cầu kiến không được tiếp kiến nên biết đại sự không ổn, vội vàng trở về báo cho Niệm công công, bảo y thị chạy trốn theo cửa hông. Có lẽ Niệm công công vốn đã bị Tần Trấn đốc đánh cho bị thương nên lúc đào tẩu bị Liễu tổng quản phát giác. Liễu tổng quản đuổi theo và xuống tay phế đi một đời tu vi rồi dặn đưa đến đây tùy Tần Trấn đốc xử trí. . ."
Vũ Can Thích chỉ chỉ hai vị tinh tráng hán tử đứng ở một bên: "Vị này là tịnh thân sư phó có tiếng là "Tiểu đao lưu" nổi danh nhất Đông Đô. Bên cạnh là đệ đệ của hắn, công phu tịnh thân của tiểu đao lưu là chiêu bài kiếm cơm truyền đời đã là số một ở đây. Các công công trong nội cung ít nhất một nửa là do Lưu sư phó ra tay."
Tần Phi mỉm cười, hắn hiểu rõ. Chiêu Nhất tuyến thiên đã đả thương Niệm công công nhưng thương thế này đối với Niệm công công thì không đáng nhắc tới. Niệm công công thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ là do mình chọc cho giận dữ quá đỗi. Làm Tần Phi không thể tưởng được chính là, tu vị của Niệm công công nổi danh ngang hàng với Liễu Khinh Dương, nhưng lần này bị Khinh Dương phế đi tu vi cả đời. . . Chẳng lẽ, tu vi của Liễu Khinh Dương cao hơn Niệm công công nhiều như vậy?
Nếu chiếu theo chuyện này thì Trần Hoằng Dận hay Quân Sơn Thủy cũng rất khó là đối thủ của Liễu Khinh Dương. Cao thủ cùng cấp chắc chỉ có Lưu Nhậm Trọng mới có lực đánh một trận. Đúng là Liễu Khinh Dương càng ngày càng sắp bước vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Tần Phi biết Liễu Khinh Dương muốn tốt cho mình. Niệm công công tu vi như thế nếu không ra tay phế bỏ tương lai tất nhiên là gây phiền toái lớn cho Tần Phi. . . Hiện tại, Niệm công công đã là một phế nhân sau này còn có thể gây nên sóng gió gì?
"Tần Phi, ngươi là đồ cẩu tạp chủng!" Niệm công công thấy Tần Phi tới, không biết từ đâu sinh ra khí lực, khản giọng kêu lên: "Có gan thì động đến ta, chúng ta sẽ giết ngươi. . ."
"Ta có gan!" Tần Phi cười ha hả đến gần vài bước, nhìn Niệm công công cả người vấy máu đã đông cứng lại. Hắn ngồi xổm xuống thản nhiên nói: "Ngày đó ngươi muốn giết ta không phải rất kiêu ngạo sao?"
"Lưu sư phó!" Tần Phi không ngẩng đầu lên hỏi: "Có mang dụng cụ theo không?"
/336
|