Bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng chậm rãi bay, ánh mặt trời tươi đẹp trải rộng trên mặt đất, một mảnh xán lạn.
Trong khung cảnh thời tiết hấp dẫn ấy, trên tầng cao của thần xã*, một vu nữ khí chất thanh lệ, trong trẻo, hông đeo trường kiếm cổ xưa, thẳng lưng đứng trên đài cao, mắt lẳng lặng nhìn phương xa. Nàng một thân hồng y, phảng phất như băng tuyết đang cùng liệt hỏa giao nhau, mâu thuẫn nhưng hài hòa. Mái tóc dài buộc tùy ý ngang hông, đôi con ngươi đen thâm thúy như biển, bờ môi như có như không nở nụ cười, lộ ra vài phần cao quý, vài phần xa cách.
Gió lộng mặt biển, sóng nhấp nhô từng tầng lục sắc nối tiếp nhau, mái tóc dài cùng với ống tay rộng cũng phấp phới theo, như đôi cánh mở ra, tùy thời thuận theo gió mà lướt đi.
“A Nguyệt”. Một giọng nói già nua tràn đầy yêu thương từ phía sau truyền đến.
Tiêu Lăng Nguyệt theo tiếng vọng nhìn lại, thấy một đầu tóc trắng chậm rãi theo từng bậc cầu thang thần xã tiến lại, một thân y phục vu nữ bạch y quần đỏ, con ngươi bên trái đeo một cái bịt mắt màu đen.
“A Phong, ngươi đã đến rồi!” Hơi hơi vuốt cằm hướng về phía người đang đi tới, một nụ cười yếu ớt mang theo chút vui vẻ xuất hiện trên môi nàng.
“Aizz…” Lão bà đi tới bên cạnh nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn về phương xa.
“40 năm, không thể tưởng tượng được ngươi vẫn không có gì thay đổi”.
“Haizz…” Nàng thở dài cười: “Thời gian qua thật là mau, đảo mắt một cái, ngươi đã thành lão bà bà rồi!” Nhìn xuyên qua gương mặt già nua của lão bà, Tiêu Lăng Nguyệt phảng phất nhớ lại thiếu nữ thanh xuân năm nào.
Nhớ ngày đó, nàng chịu sự đả kích nặng nề, mê mang không biết đi về phía trước không mục đích; chẳng may đụng phải bầy yêu quái, cuối cùng trong lúc nguy kịch, được A Phong cứu. Vì thế nàng liền cùng A Phong trở về thôn, ở lại nơi này ngây ngốc mà sống, nhưng cũng học được không ít bản lĩnh. So với thời điểm mới đến, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết, thì giờ đây, nàng đã là một vu nữ không thể xem thường.
Năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt, bốn mươi năm thời gian trôi qua rất nhanh. Trước tiền điện là cây anh đào nàng tự tay trồng, giờ đã thành đại thụ, hoa nở đỏ một góc trời. Những con người ngày ấy cũng không thoát khỏi bàn tay thời gian, thanh xuân đã đi qua; chỉ còn có nàng, một khắc kia, tại thời điểm nàng vừa xuyên tới thời không này, thời gian như vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi 20. Có khác chăng là, trải qua năm tháng lắng đọng, nàng đã không còn hồn nhiên, không còn ngây ngô như xưa, mà trở thành một đóa mạn đà châu sa**, tản mát ra hơi thở mê người.
“Lần này trở về, ngươi còn tính toán đi tiếp sao?” Cảm giác thấy tâm tư đối phương càng lúc càng bay xa đi phương nào, lão bà nhẹ giọng hỏi.
“A Phong, ngươi hẳn là biết, ta nếu không đi, vạn nhất, có người nhận ra ta không hề già đi, nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi. Dù thế nào thì con người cũng không thể trường sinh bất lão.” Tiêu Lăng Nguyệt tự giễu cười cười.
Trên đời này, có người nào sẽ dễ dàng tha thứ và dung nạp ngoại nhân tồn tại đây? Nếu không phát hiện nàng có một thân linh lực, cho dù là A Phong, cũng sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng – dù cho không vì bản thân, thì vì an toàn của cả thôn, A Phong cũng nhất định sẽ làm vậy. Ngày đó, tại một giây do dự, trong mắt nàng ta đã thoáng qua một tia sát ý, nàng như thế nào lại không nhận ra, chỉ là nàng luôn luôn tự lừa dối bản thân mình mà thôi.
“A Nguyệt…” Nhìn nữ tử cố nén bi thương mà tươi cười, lão bà không biết an ủi thế nào.
“A Phong, ta biết rõ, không cần an ủi ta”. Nở một nụ cười thản nhiên, nàng nói: “Ta không thuộc về nơi này, rồi nhất định ta sẽ tìm được đường về nhà thôi”.
Bị sự tự tin của nàng lây nhiễm, lão bà cũng cười theo.
“A Nguyệt, ngày mai chính là ngày tế điện, ta hi vọng ngươi sẽ tới hiến vũ, cho nên, hãy ở thêm một ngày đi.”
“Ah?” Bị thỉnh cầu đột ngột gây sửng sốt, Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngốc nhìn bà lão.
Trong thôn vẫn chưa có vu nữ mới sao? A Phong kỳ thực cũng thật vất vả mà.
“Ha… ha…, A Nguyệt, thật lâu không nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của ngươi”. Lão bà thoải mái cười to. Năm đó, nàng ấy vì bản thân mà học tập những bản lĩnh của vu nữ, cũng đã tạo ra không ít chê cười, bất quá, nghị lực của nàng ta cũng thật đáng sợ kinh người.
“Ngươi nha…” Tiêu Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta cũng không lại từ chối, nhưng, chỉ đến lúc hiến vũ ta mới xuất hiện”.
“Được, được, được. Bộ xương cốt già nua này của ta cuối cùng cũng không cần phải ép buộc rồi…” Ban đầu tuy rằng tính toán ra ngoài thôn mời một vu nữ trẻ tuổi trở về, bất quá, làm sao mà so được với A Nguyệt. Lần này, hãy cho nàng khi còn sống được nhìn một màn hiến vũ hoàn mĩ lần cuối đi.
-----------------
(Tác giả có lời muốn nói: bản thân nhận định vì Sess điện hạ quá mức hoàn mỹ, cho nên dùng 40 năm thời gian để nữ chính trưởng thành, không biết các vị xem xong nghĩ như thế nào?)
* Thần xã: còn gọi là đền, kiến trúc nguyên thủy của thần xã tương truyền được xây dựng từ thế kỉ thứ VI, còn kiến trúc hiện nay được xây vào thế kỉ XII. Thần xã không chỉ là niềm tự hào của người Nhật về kiến trúc mà còn là một di sản tâm linh được mọi người dân đất nước mặt trời mọc hướng về.
**Mạn đà châu sa
Trong khung cảnh thời tiết hấp dẫn ấy, trên tầng cao của thần xã*, một vu nữ khí chất thanh lệ, trong trẻo, hông đeo trường kiếm cổ xưa, thẳng lưng đứng trên đài cao, mắt lẳng lặng nhìn phương xa. Nàng một thân hồng y, phảng phất như băng tuyết đang cùng liệt hỏa giao nhau, mâu thuẫn nhưng hài hòa. Mái tóc dài buộc tùy ý ngang hông, đôi con ngươi đen thâm thúy như biển, bờ môi như có như không nở nụ cười, lộ ra vài phần cao quý, vài phần xa cách.
Gió lộng mặt biển, sóng nhấp nhô từng tầng lục sắc nối tiếp nhau, mái tóc dài cùng với ống tay rộng cũng phấp phới theo, như đôi cánh mở ra, tùy thời thuận theo gió mà lướt đi.
“A Nguyệt”. Một giọng nói già nua tràn đầy yêu thương từ phía sau truyền đến.
Tiêu Lăng Nguyệt theo tiếng vọng nhìn lại, thấy một đầu tóc trắng chậm rãi theo từng bậc cầu thang thần xã tiến lại, một thân y phục vu nữ bạch y quần đỏ, con ngươi bên trái đeo một cái bịt mắt màu đen.
“A Phong, ngươi đã đến rồi!” Hơi hơi vuốt cằm hướng về phía người đang đi tới, một nụ cười yếu ớt mang theo chút vui vẻ xuất hiện trên môi nàng.
“Aizz…” Lão bà đi tới bên cạnh nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn về phương xa.
“40 năm, không thể tưởng tượng được ngươi vẫn không có gì thay đổi”.
“Haizz…” Nàng thở dài cười: “Thời gian qua thật là mau, đảo mắt một cái, ngươi đã thành lão bà bà rồi!” Nhìn xuyên qua gương mặt già nua của lão bà, Tiêu Lăng Nguyệt phảng phất nhớ lại thiếu nữ thanh xuân năm nào.
Nhớ ngày đó, nàng chịu sự đả kích nặng nề, mê mang không biết đi về phía trước không mục đích; chẳng may đụng phải bầy yêu quái, cuối cùng trong lúc nguy kịch, được A Phong cứu. Vì thế nàng liền cùng A Phong trở về thôn, ở lại nơi này ngây ngốc mà sống, nhưng cũng học được không ít bản lĩnh. So với thời điểm mới đến, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết, thì giờ đây, nàng đã là một vu nữ không thể xem thường.
Năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt, bốn mươi năm thời gian trôi qua rất nhanh. Trước tiền điện là cây anh đào nàng tự tay trồng, giờ đã thành đại thụ, hoa nở đỏ một góc trời. Những con người ngày ấy cũng không thoát khỏi bàn tay thời gian, thanh xuân đã đi qua; chỉ còn có nàng, một khắc kia, tại thời điểm nàng vừa xuyên tới thời không này, thời gian như vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi 20. Có khác chăng là, trải qua năm tháng lắng đọng, nàng đã không còn hồn nhiên, không còn ngây ngô như xưa, mà trở thành một đóa mạn đà châu sa**, tản mát ra hơi thở mê người.
“Lần này trở về, ngươi còn tính toán đi tiếp sao?” Cảm giác thấy tâm tư đối phương càng lúc càng bay xa đi phương nào, lão bà nhẹ giọng hỏi.
“A Phong, ngươi hẳn là biết, ta nếu không đi, vạn nhất, có người nhận ra ta không hề già đi, nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi. Dù thế nào thì con người cũng không thể trường sinh bất lão.” Tiêu Lăng Nguyệt tự giễu cười cười.
Trên đời này, có người nào sẽ dễ dàng tha thứ và dung nạp ngoại nhân tồn tại đây? Nếu không phát hiện nàng có một thân linh lực, cho dù là A Phong, cũng sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng – dù cho không vì bản thân, thì vì an toàn của cả thôn, A Phong cũng nhất định sẽ làm vậy. Ngày đó, tại một giây do dự, trong mắt nàng ta đã thoáng qua một tia sát ý, nàng như thế nào lại không nhận ra, chỉ là nàng luôn luôn tự lừa dối bản thân mình mà thôi.
“A Nguyệt…” Nhìn nữ tử cố nén bi thương mà tươi cười, lão bà không biết an ủi thế nào.
“A Phong, ta biết rõ, không cần an ủi ta”. Nở một nụ cười thản nhiên, nàng nói: “Ta không thuộc về nơi này, rồi nhất định ta sẽ tìm được đường về nhà thôi”.
Bị sự tự tin của nàng lây nhiễm, lão bà cũng cười theo.
“A Nguyệt, ngày mai chính là ngày tế điện, ta hi vọng ngươi sẽ tới hiến vũ, cho nên, hãy ở thêm một ngày đi.”
“Ah?” Bị thỉnh cầu đột ngột gây sửng sốt, Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngốc nhìn bà lão.
Trong thôn vẫn chưa có vu nữ mới sao? A Phong kỳ thực cũng thật vất vả mà.
“Ha… ha…, A Nguyệt, thật lâu không nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của ngươi”. Lão bà thoải mái cười to. Năm đó, nàng ấy vì bản thân mà học tập những bản lĩnh của vu nữ, cũng đã tạo ra không ít chê cười, bất quá, nghị lực của nàng ta cũng thật đáng sợ kinh người.
“Ngươi nha…” Tiêu Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta cũng không lại từ chối, nhưng, chỉ đến lúc hiến vũ ta mới xuất hiện”.
“Được, được, được. Bộ xương cốt già nua này của ta cuối cùng cũng không cần phải ép buộc rồi…” Ban đầu tuy rằng tính toán ra ngoài thôn mời một vu nữ trẻ tuổi trở về, bất quá, làm sao mà so được với A Nguyệt. Lần này, hãy cho nàng khi còn sống được nhìn một màn hiến vũ hoàn mĩ lần cuối đi.
-----------------
(Tác giả có lời muốn nói: bản thân nhận định vì Sess điện hạ quá mức hoàn mỹ, cho nên dùng 40 năm thời gian để nữ chính trưởng thành, không biết các vị xem xong nghĩ như thế nào?)
* Thần xã: còn gọi là đền, kiến trúc nguyên thủy của thần xã tương truyền được xây dựng từ thế kỉ thứ VI, còn kiến trúc hiện nay được xây vào thế kỉ XII. Thần xã không chỉ là niềm tự hào của người Nhật về kiến trúc mà còn là một di sản tâm linh được mọi người dân đất nước mặt trời mọc hướng về.
**Mạn đà châu sa
/42
|