Phía trên ngọn núi cao vút bên vực biển sâu hun hút, một tòa tháp sừng sững đứng đó, đơn độc giữa đất trời.
Trong bóng đêm, chỉ có ánh nến mờ ảo cùng với ánh sáng yếu ớt của trăng sao soi rọi, xung quanh im ắng.
Trăng tròn lên cao, dải ngân hà bắt đầu lui dần, ánh sao thưa thớt. Bầu trời đêm cao thăm thẳm soi xuống mặt biển đêm sâu hun hút không thấy đáy khiến không gian càng trở nên mênh mông bát ngát, thần bí khôn cùng…
Năm tháng đi qua dường như không lưu lại dấu vết nơi đây, một năm lại một năm nữa không có gì khác biệt.
Trên đỉnh cao nhất của tòa tháp là một cung điện trống trải, ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng nơi vương tọa, một tuyệt thế nam tử khuynh quốc khunh thành lười nhác, tùy ý ngồi đó, mái tóc trắng như tuyết theo đầu vai buông xuống, thật dài, như dải ngân hà treo ngược. Giống như là hơi mỏi, hắn nhẹ nhàng di chuyển thân hình một chút, trong đại điện yên tĩnh vang lên tiếng kim loại thanh thúy. Dù là động tác rất nhỏ cũng khiến cho chiếc xiềng xích dưới chân lộ ra…
Đây là một cái xích màu trắng bạc, nhìn không rõ làm từ chất liệu gì, phía trên khắc hình đầu rồng, ôm sát lấy cổ chân trắng như ngọc của hắn…
Không biết là vì nguyên nhân gì, đầu rồng hôm nay dường như bất an, hơi dao động, còn phát ra tiếng kêu mơ hồ như có như không, như là bất cứ lúc nào sẽ thoát khỏi hình dáng này, bay lên chín tầng mây…
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu hớp một ngụm, tùy ý để hương vị của rượu quẩn quanh chóp mũi. Cho dù chỉ là một động tác tùy ý, lười nhác nhưng cũng toát lên vẻ vương giả cao quý, tao nhã. Mắt phượng hơi hơi liếc nhìn phía dưới, đôi đồng tử thâm thúy nhìn ma lực đang không ngừng chuyển động. Rốt cục đã đến giới hạn rồi sao?
Ha..!
Hắn híp mắt cười trào phúng…
Người người đều khát cầu sức mạnh, trong mắt hắn lại là trói buộc.
Hắn, Đông Ly, vương của tộc hồ, từ thuở viễn cổ hồng hoang đến nay… Những người sống cùng thời với hắn đều đã sớm chết hết, còn sót lại vài người thì thật lâu trước kia đã tu luyện đạt thành, thăng tiên hồ, chỉ còn có hắn cô đơn một người một ngựa cố chấp lưu lại cái thế giới này, không muốn rời đi…
Đáng tiếc…
Đã đến lúc không thể không rời đi… Sức mạnh của hắn, hắn đã không còn khả năng khống chế, một khi toàn bộ được phóng thích, thế giới này, chỉ sợ sẽ không còn tồn tại.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng, mặc dù thế giới này sớm đã không còn như trước, nhưng ít nhất, vẫn còn có một sinh mệnh hắn lưu luyến.
Không ai biết rằng, đã rất lâu rất lâu, hắn mới chờ được một sinh mệnh hắn luyến tiếc, thế nhưng …
Ha ha, hóa ra đã lâu như vậy… môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt như có như không, nhưng không hề mất đi vẻ đẹp kinh động lòng người, đáng tiếc, giờ không có người nào ở bên để thưởng thức vẻ tao nhã này.
Thật lâu sau, tươi cười nhạt dần, hắn nâng ly, ngửa đầu uống cạn một hơi… thời điểm đã tới!
“Choang”, tiếng ly thủy tinh rơi vỡ tan trên đất như tiếng trả lời, không khí dưới chân hắn trầm xuống, ngọn đèn lay động lúc sáng lúc tối, lắc lư bất định, giá đèn chao đảo mãnh liệt như muốn đổ, ngay cả toàn bộ tòa tháp cũng muốn rung lên.
Thân hình thon dài đứng lên, nhìn bốn phía, cả đại điện xa hoa, đồ đạc tinh xảo dần vỡ nát… Cuối cùng, cả tòa tháp sụp đổ, biến mất giữa biển lớn mênh mông…
Mà hắn cứ như vậy đứng giữa khoảng không, như vị đại thần cúi xuống nhìn chúng sinh.
Gió biển gào thét, mái tóc bạc bay tán loạn trong không trung, không theo một quỹ đạo nhất định. Thân hình cao lớn, dáng người uy vũ, nhân loại cũng như yêu loại chỉ có thể ngước nhìn hắn mà tôn kính, đó là một khoảng cách không thể nào vượt qua, long bào đỏ như lửa bay phần phật trong gió, như hỏa diễm thiêu đốt giữa trời, tùy ý phô bày sức mạnh…
Dồn toàn bộ áp lực xuống hải vực, hắn ổn định sức mạnh đang xao động trong cơ thể, cẩn thận không chế, không để nó tiếp tục lan tràn. Cực quang nhiều màu xuất hiện trên mặt biển, ở nơi mắt thường không nhìn thấy, có một sức mạnh khổng lồ khiến không khí trở nên vặn vẹo, dường như chỉ cần hắn tùy ý, trời đất liền bị hủy diệt!
Chỉ có thần mới có được sức mạnh như vậy!
Những chùm sáng nhiều màu phóng ra quanh thân hắn, khiến thân hình hắn dần trở nên mơ hồ, không khí xung quanh chuyển động đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Không có cự tuyệt, cũng không có trốn tránh, hắn tùy ý để sức mạnh phản ngược lên bản thân mình… hắn mở đôi mắt phượng, tròng mắt tím nhìn về phía tây xa xôi, nơi hắn muốn nói lời từ biệt cuối cùng…
Hẹn gặp lại!
Cuối cùng, không ai thấy hắn hơi hơi cười như hoa quỳnh nở trong đêm, chỉ vài giây sau, bóng dáng đó đã biến mất giữa đất trời giống như chưa từng xuất hiện qua, không một dấu vết lưu lại!
……………….
“Sao vậy?” Trong hoa viên vương cung của Tây quốc, vị vương khuyển tộc cau mày, nhẹ giọng hỏi thê tử đang mang thai đến tháng thứ sáu thứ bảy trước mắt.
“Hả?” Thình lình bị giọng nói vang lên làm cho giật mình, nữ tử đang ngắm bầu trời đêm kinh ngạc quay đầu lại, trong đôi mắt đen mang theo sự mờ mịt cùng luống cuống, cho đến khi trượng phu đưa bàn tay đầy yêu văn lên vuốt vẻ khuôn mặt nàng, nàng mới bừng tỉnh.
Đối với ánh mắt lo lắng của Sesshoumaru, Tiêu Lăng Nguyệt ra vẻ thoải mái mà cười, “Không, không có gì.”
Theo cánh tay đối phương mở ra, nàng thuận thế dựa vào lồng ngực rộng lớn kia, tay trái vô ý nhẹ xoa xoa bụng, nàng đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm.
Không có gì, chỉ là tự dưng nàng cảm thấy có chút hụt hẫng, phảng phất như có một điều gì đó đã vĩnh viễn mất đi, sẽ không thể tìm về được nữa…
Lòng bàn tay đột nhiên run lên, tiểu gia hỏa ở trong bụng không chịu cô đơn đang nhắc nhở sự tổn tại của bản thân.
Thu hồi cảm xúc thất lạc không hiểu, Tiêu Lăng Nguyệt buồn cười nhìn về phía trượng phu của mình oán giận: “Đó, Sesshoumaru, con của chàng lại khi dễ ta…”
Đồng tử màu vàng hơi hơi ngưng lại, bàn tay hàng năm luôn cầm kiếm, mang theo chút cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng đặt lên bụng thê tử.
“Bụp”, như là đáp lại, lại như nhắc nhở, sinh mệnh nho nhỏ mới đầu chỉ đạp một chút, sau lại mãnh liệt không ngừng đạp lên chỗ bàn tay thô ráp đang đặt lên bụng nàng.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Sesshoumaru hiện ra sự vui sướng, đôi mắt vàng lạnh như băng trở nên nhu hòa hơn.
Đây là huyết mạch của hắn, là người kế thừa của hắn, là đứa con đáng kiêu ngạo của hắn!
Sinh mệnh, từ xưa cho tới bây giờ đều là một điều kỳ diệu!
Trong bóng đêm, chỉ có ánh nến mờ ảo cùng với ánh sáng yếu ớt của trăng sao soi rọi, xung quanh im ắng.
Trăng tròn lên cao, dải ngân hà bắt đầu lui dần, ánh sao thưa thớt. Bầu trời đêm cao thăm thẳm soi xuống mặt biển đêm sâu hun hút không thấy đáy khiến không gian càng trở nên mênh mông bát ngát, thần bí khôn cùng…
Năm tháng đi qua dường như không lưu lại dấu vết nơi đây, một năm lại một năm nữa không có gì khác biệt.
Trên đỉnh cao nhất của tòa tháp là một cung điện trống trải, ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng nơi vương tọa, một tuyệt thế nam tử khuynh quốc khunh thành lười nhác, tùy ý ngồi đó, mái tóc trắng như tuyết theo đầu vai buông xuống, thật dài, như dải ngân hà treo ngược. Giống như là hơi mỏi, hắn nhẹ nhàng di chuyển thân hình một chút, trong đại điện yên tĩnh vang lên tiếng kim loại thanh thúy. Dù là động tác rất nhỏ cũng khiến cho chiếc xiềng xích dưới chân lộ ra…
Đây là một cái xích màu trắng bạc, nhìn không rõ làm từ chất liệu gì, phía trên khắc hình đầu rồng, ôm sát lấy cổ chân trắng như ngọc của hắn…
Không biết là vì nguyên nhân gì, đầu rồng hôm nay dường như bất an, hơi dao động, còn phát ra tiếng kêu mơ hồ như có như không, như là bất cứ lúc nào sẽ thoát khỏi hình dáng này, bay lên chín tầng mây…
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu hớp một ngụm, tùy ý để hương vị của rượu quẩn quanh chóp mũi. Cho dù chỉ là một động tác tùy ý, lười nhác nhưng cũng toát lên vẻ vương giả cao quý, tao nhã. Mắt phượng hơi hơi liếc nhìn phía dưới, đôi đồng tử thâm thúy nhìn ma lực đang không ngừng chuyển động. Rốt cục đã đến giới hạn rồi sao?
Ha..!
Hắn híp mắt cười trào phúng…
Người người đều khát cầu sức mạnh, trong mắt hắn lại là trói buộc.
Hắn, Đông Ly, vương của tộc hồ, từ thuở viễn cổ hồng hoang đến nay… Những người sống cùng thời với hắn đều đã sớm chết hết, còn sót lại vài người thì thật lâu trước kia đã tu luyện đạt thành, thăng tiên hồ, chỉ còn có hắn cô đơn một người một ngựa cố chấp lưu lại cái thế giới này, không muốn rời đi…
Đáng tiếc…
Đã đến lúc không thể không rời đi… Sức mạnh của hắn, hắn đã không còn khả năng khống chế, một khi toàn bộ được phóng thích, thế giới này, chỉ sợ sẽ không còn tồn tại.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng, mặc dù thế giới này sớm đã không còn như trước, nhưng ít nhất, vẫn còn có một sinh mệnh hắn lưu luyến.
Không ai biết rằng, đã rất lâu rất lâu, hắn mới chờ được một sinh mệnh hắn luyến tiếc, thế nhưng …
Ha ha, hóa ra đã lâu như vậy… môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt như có như không, nhưng không hề mất đi vẻ đẹp kinh động lòng người, đáng tiếc, giờ không có người nào ở bên để thưởng thức vẻ tao nhã này.
Thật lâu sau, tươi cười nhạt dần, hắn nâng ly, ngửa đầu uống cạn một hơi… thời điểm đã tới!
“Choang”, tiếng ly thủy tinh rơi vỡ tan trên đất như tiếng trả lời, không khí dưới chân hắn trầm xuống, ngọn đèn lay động lúc sáng lúc tối, lắc lư bất định, giá đèn chao đảo mãnh liệt như muốn đổ, ngay cả toàn bộ tòa tháp cũng muốn rung lên.
Thân hình thon dài đứng lên, nhìn bốn phía, cả đại điện xa hoa, đồ đạc tinh xảo dần vỡ nát… Cuối cùng, cả tòa tháp sụp đổ, biến mất giữa biển lớn mênh mông…
Mà hắn cứ như vậy đứng giữa khoảng không, như vị đại thần cúi xuống nhìn chúng sinh.
Gió biển gào thét, mái tóc bạc bay tán loạn trong không trung, không theo một quỹ đạo nhất định. Thân hình cao lớn, dáng người uy vũ, nhân loại cũng như yêu loại chỉ có thể ngước nhìn hắn mà tôn kính, đó là một khoảng cách không thể nào vượt qua, long bào đỏ như lửa bay phần phật trong gió, như hỏa diễm thiêu đốt giữa trời, tùy ý phô bày sức mạnh…
Dồn toàn bộ áp lực xuống hải vực, hắn ổn định sức mạnh đang xao động trong cơ thể, cẩn thận không chế, không để nó tiếp tục lan tràn. Cực quang nhiều màu xuất hiện trên mặt biển, ở nơi mắt thường không nhìn thấy, có một sức mạnh khổng lồ khiến không khí trở nên vặn vẹo, dường như chỉ cần hắn tùy ý, trời đất liền bị hủy diệt!
Chỉ có thần mới có được sức mạnh như vậy!
Những chùm sáng nhiều màu phóng ra quanh thân hắn, khiến thân hình hắn dần trở nên mơ hồ, không khí xung quanh chuyển động đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Không có cự tuyệt, cũng không có trốn tránh, hắn tùy ý để sức mạnh phản ngược lên bản thân mình… hắn mở đôi mắt phượng, tròng mắt tím nhìn về phía tây xa xôi, nơi hắn muốn nói lời từ biệt cuối cùng…
Hẹn gặp lại!
Cuối cùng, không ai thấy hắn hơi hơi cười như hoa quỳnh nở trong đêm, chỉ vài giây sau, bóng dáng đó đã biến mất giữa đất trời giống như chưa từng xuất hiện qua, không một dấu vết lưu lại!
……………….
“Sao vậy?” Trong hoa viên vương cung của Tây quốc, vị vương khuyển tộc cau mày, nhẹ giọng hỏi thê tử đang mang thai đến tháng thứ sáu thứ bảy trước mắt.
“Hả?” Thình lình bị giọng nói vang lên làm cho giật mình, nữ tử đang ngắm bầu trời đêm kinh ngạc quay đầu lại, trong đôi mắt đen mang theo sự mờ mịt cùng luống cuống, cho đến khi trượng phu đưa bàn tay đầy yêu văn lên vuốt vẻ khuôn mặt nàng, nàng mới bừng tỉnh.
Đối với ánh mắt lo lắng của Sesshoumaru, Tiêu Lăng Nguyệt ra vẻ thoải mái mà cười, “Không, không có gì.”
Theo cánh tay đối phương mở ra, nàng thuận thế dựa vào lồng ngực rộng lớn kia, tay trái vô ý nhẹ xoa xoa bụng, nàng đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm.
Không có gì, chỉ là tự dưng nàng cảm thấy có chút hụt hẫng, phảng phất như có một điều gì đó đã vĩnh viễn mất đi, sẽ không thể tìm về được nữa…
Lòng bàn tay đột nhiên run lên, tiểu gia hỏa ở trong bụng không chịu cô đơn đang nhắc nhở sự tổn tại của bản thân.
Thu hồi cảm xúc thất lạc không hiểu, Tiêu Lăng Nguyệt buồn cười nhìn về phía trượng phu của mình oán giận: “Đó, Sesshoumaru, con của chàng lại khi dễ ta…”
Đồng tử màu vàng hơi hơi ngưng lại, bàn tay hàng năm luôn cầm kiếm, mang theo chút cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng đặt lên bụng thê tử.
“Bụp”, như là đáp lại, lại như nhắc nhở, sinh mệnh nho nhỏ mới đầu chỉ đạp một chút, sau lại mãnh liệt không ngừng đạp lên chỗ bàn tay thô ráp đang đặt lên bụng nàng.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Sesshoumaru hiện ra sự vui sướng, đôi mắt vàng lạnh như băng trở nên nhu hòa hơn.
Đây là huyết mạch của hắn, là người kế thừa của hắn, là đứa con đáng kiêu ngạo của hắn!
Sinh mệnh, từ xưa cho tới bây giờ đều là một điều kỳ diệu!
/42
|