Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 1

/61


Phòng 502, ký túc xá nữ khu tâyNỗi buồn đã qua đi, nụ cười lại quay trở về. Vết thương của Kiều Ân đã lành hẳn, nhìn trên trán chỗ vết thương còn lưu lại vết sẹo hồng hồng. Kiều Ân bỗng thấy lo lắng. “Nhược Lăng, thế này mà cậu bảo không có sẹo à?” “Kệ nó đi. Dán dòng chữ vì anh mà bị thương vào bên cạnh nữa!”, A Nhã vừa chơi điện tử vừa trêu Kiều Ân.“Hừ, không thèm nói với cậu. Nhược Lăng, hỏi cậu đấy!” “Để mình xem nào!”, Nhược Lăng đến trước mặt Kiều Ân, xoa nhẹ lên vết sẹo hồng hồng, nói: “Không sao đâu. Hai, ba ngày nữa là lành hẳn thôi”. “Cần khỏi nhanh làm gì? Phải để mấy ngày nữa mới được, nhưvậy anh trai cậu mới có cơ hội chăm sóc em gái chứ”, A Nhã nói vẻrất hứng thú. “Này, chẳng lẽ chỉ khi mình bị thương thì anh ấy mới chăm sóc chắc?” “Bình thường cũng hay chăm sóc, nhưng cậu không thấy sau khi cậu bị thương, cách chăm sóc của anh ấy khác mọi lần sao?” “Chẳng có gì khác cả!” Mà nếu có đi chăng nữa cũng không kểcho cậu được. “Ôi, đúng là người nào đó quen được chiều chuộng nên coi đó là thói quen thường ngày rồi!” Hừ, không thèm cãi lý với cậu, có cãi thì cũng nhận phần thua về mình thôi. Kiều Ân mở máy tính, nhét đĩa nhạc tập thể dục của mình vào lại bắt đầu tập. Vết thương ở chân cô cơ bản cũng khỏi rồi, vì việc này mà cô đã ngưng tập một tuần, nếu không bắt đầu lại thì công sức giảm cân trước đây của cô coi như mất trắng. “Kiều Ân, cậu ngừng tập mấy hôm rồi, liệu không béo lên đấy chứ?”, nhìn thái độ chăm chỉ luyện tập của Kiều Ân, Nhược Lăng không kìm được lo lắng. “Chắc chắn là lên cân rồi. Ngày nào cũng có người mang đồ ăn bổ dưỡng bồi bổ cho mà, bình thường ăn vào cũng béo nữa là với thân hình và thể trạng của cậu ấy như thế.” “Mình cũng không biết nữa.” Ân Ân bóp thịt trên người, hình như béo lên thật, hức, bực mình quá, sao tay lại một đống thịt nhưvậy chứ. Luyện tập, luyện tập, phải luyện tập nếu không sẽ béo ú mất! “Kiều Ân, thứ Bảy này có rảnh không?”, A Nhã đột nhiên hỏi nghiêm túc. “Có chuyện gì?”, Kiều Ân vẫn không dừng, vừa tập vừa hỏi. “Lớp Trác Ưu tổ chức đi núi Ma Cơ, cậu có muốn đi cùng không? Leo núi cũng giúp giảm cân khá hiệu quả đấy!” Hàn Trác Ưu là bạn trai của A Nhã. Nếu ai không biết quan hệgiữa họ, nhất định sẽ khó mà tin được một cô gái như A Nhã lại có thể quen được anh chàng Trác Ưu nho nhã, hiền lành kia. “Nhược Lăng đi không?” “Có chứ. Cậu ấy rủ cả Trương Văn Chính rồi, hình như cả Lý Hải Lạc cũng đi nữa, Đình Đình cũng hẹn cậu ấy rồi.” Trương Văn Chính là bạn trai của Nhược Lăng. Thật là… đều có đôi có cặp hết rồi còn rủ mình đi làm gì chứ, định trêu tức mình đây mà! “Các cậu đều đi cùng bạn trai, chỉ có mình là cô đơn lẻ loi, không đi đâu!” Nghĩ đến là thấy bực mình rồi, rủ cô đi để làm bóng đèn, làm kỳ đà cản mũi à! “Đâu có, còn nhiều người khác mà, lớp Trác Ưu cũng có mấy người nữa, có cái đứa mà suốt ngày bám dính lấy anh cậu cũng đi, không biết chừng Thiệu Minh Vỹ cũng đi đấy”, A Nhã cười khẽ. Thiệu Minh Vỹ mà biết Kiều Ân đi thì nhất định sẽ đi cùng cho xem. “Phương Tuệ?” Anh đi cùng cô ta sao? Vậy mà chẳng thèm nói gì với cô. Haizzz, đúng là trọng sắc khinh em gái mà! “Cậu đi cùng đi, chắc chắn anh cậu không để cậu một mình đâu!”, Nhược Lăng từ phòng tắm bước ra, nói. “Ôi dào, anh ấy có bạn gái bên cạnh thì còn thời gian đâu mà quan tâm đến mình chứ.” “Vậy cậu rủ ai đi cùng đi, rủ Nhan Trinh Tịch chẳng hạn. Gần đây chẳng phải cậu cũng thân với cậu ta sao?” “Cậu ấy á?” Liệu cậu ấy có muốn đi không nhỉ? “Đúng thế, chẳng phải cậu thương thầm nhớ trộm cậu ta sao? Vừa hay, xem như đây là cơ hội tốt.” “Đâu có, nói linh tinh.” Tuy ngoài miệng một mực chối bay chối biến nhưng trong lòng Kiều Ân đúng là có chút xao xuyến. Có lẽcậu ấy cũng muốn đi cùng mình! “Ha ha, cậu thử soi gương xem có đúng trên cái mặt ỉn con đáng yêu của cậu đang viết ba chữ ‘mình thích cậu’ không?”, A Nhã không buông tha cô. “Đợi mình giảm cân, để xem cậu còn dám gọi mình là ỉn con nữa không!” “Được, mình đợi, mình đợi, đợi cậu cả nghìn, vạn năm cũng được, chỉ cần cậu gầy đi là tốt rồi!” Muốn biết thế nào là ghê gớm, nghịch ngợm, chỉ cần nhìn An Minh Nhã là đủ! Haizzz, không còn cách nào khác, ai bảo sự thật luôn tàn khốc cơ chứ! Căng tin số hai “Đi leo núi Ma Cơ?”, Thiệu Minh Vỹ nhìn Kiều Ân hỏi. “Vâng, thứ Bảy tuần này.” “Chân em không sao chứ?” “Không sao. Hôm qua em đã tập thể dục rồi.” “Còn ai đi nữa không?” “Bọn A Nhã cũng rủ bạn trai đi cùng, còn có mấy bạn cùng lớp với bạn trai A Nhã nữa, Phương Tuệ cũng đi.” “Em đi cùng ai?” “Chưa biết, Phương Tuệ không rủ anh à?” “Không!” Thực ra anh cũng không để ý đến việc Phương Tuệ đi với ai, điều anh quan tâm bây giờ là cô định đi với ai? “À, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến!” Phương Tuệ tươi cười, từ xa bước tới. “Hi, Kiều Ân, lâu rồi không gặp!”, Phương Tuệ cất giọng ngọt ngào ra vẻ rất thân thiết với Kiều Ân. “Ừm!”, cô cũng vui vẻ đáp lại, tự nhiên ngọt ngào đến chết người. “Minh Vỹ, thứ Bảy anh có bận gì không?” Quả nhiên, Kiều Ân đã đoán đúng ý định của cô ta. Thiệu Minh Vỹ nhướn mày, mỉm cười nhìn Phương Tuệ. “Lớp em tổ chức đi leo núi Ma Cơ, anh có muốn đi cùng không?”, nhìn vẻ mặt Phương Tuệ đầy vẻ hy vọng, Kiều Ân bỗng thấy bực. “Được, vừa hay Kiều Ân cũng muốn đi chơi.” Thiệu Minh Vỹquay sang nhìn Kiều Ân, nở nụ cười tươi rói, quyến rũ. “Tốt quá, càng đông càng vui mà.” Phương Tuệ vẫn giữ nụ cười tươi trên môi nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ không vui. “Được rồi, lịch trình thế nào nhớ báo cho anh nhé!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ gật đầu nói. “Vâng! Thôi, em đi trước đây”, nói rồi, Phương Tuệ vui vẻ bước đi. “Lúc nào em mới có đôi chân như cô ấy nhỉ!” Kiều Ân ngẩng đầu, dõi theo bóng Phương Tuệ xa dần. “Gầy quá!”, Thiệu Minh Vỹ lắc đầu, nhìn như bộ xương di động vậy. “Anh muốn em tức chết hay sao mà nói từ gầy trước mặt em!” “Hả, anh chỉ thích cây kẹo bông của anh thôi. Béo tròn đáng yêu, ôm vào lòng rất thích, mềm mại vô cùng, chỉ ngửi thôi đã thấy ngọt rồi.” Kiều Ân chun mũi, nói: “Anh lại trêu em”. Thiệu Minh Vỹ mỉm cười, khẽ bóp chiếc mũi nhỏ xinh của cô, sao anh có thể không thích cô được chứ? Từ khi được ôm cây kẹo bông mềm mại này vào lòng, được ngửi mùi thơm ngọt ngào đó, anh đã không chịu nổi, đã thích cô rồi. Quả nhiên, Nhan Trinh Tịch nhận lời đi cùng ngay khiến Kiều Ân thấy rất hứng khởi. Từ sau sự việc kia, hình như mọi người đối xử với cô rất tốt, khiến cô cảm động muốn rớt nước mắt. Phải chăng đó là tác dụng của việc giảm cân? Mặc dù khi bị thương, Kiều Ân không thể luyện tập, bẵng đi một thời gian nên trọng lượng lại tăng lên năm mươi tám cân nhưcũ nhưng hai ngày khổ luyện vừa rồi đã có chút công hiệu, nhìn cô có vẻ gầy đi, cân nặng cũng giảm xuống còn năm mươi sáu cân. Nhìn vạch kim trên bàn cân ngày một thay đổi theo chiều hướng tích cực, Kiều Ân vì thế cũng tràn đầy tự tin và quyết tâm giảm cân hơn! Cố lên, cố lên, không được nghe những lời dụ dỗ ngon ngọt của anh, mình không thể mãi làm cây kẹo bông tròn trùng trục được! Cổng trường Đại học T ngày thứ Bảy Mới sáng sớm, đã thấy một nhóm sinh viên hào hứng tụ tập ngoài cổng trường, chuẩn bị khởi hành đi leo núi Ma Cơ thăm quan. Các nam sinh đều mang xe đạp leo núi theo. Núi Ma Cơ cách trường Đại học T không xa lắm, đạp xe cũng mất nửa giờ đồng hồ, nhưng nam sinh nào cũng rất hứng khởi vì có thể chở bạn gái trên chiếc xe của mình. Xe đạp leo núi loại nào cũng có thể lắp thêm yên sau để ngồi nhưng đa số các nam sinh đều không lắp vì để như thếtrông sẽ phong cách hơn. Hơn nữa thiết kế xe như thế để mấy cô nàng ngồi trên dóng trước thì các chàng sẽ có nhiều cơ hội và hy vọng tiếp cận hơn. “Kiều Ân, lại đây!” Thiệu Minh Vỹ ngồi trên xe, một tay nắm tay lái, một tay vẫy Kiều Ân. Vị trí này trên xe là anh dành riêng cho Kiều Ân. Bọn A Nhã cười rúc rích, đẩy Kiều Ân đến. Không được, nếu anh chở cô thì Phương Tuệ sẽ đi với ai? Nhìn Phương Tuệ đang đứng cạnh anh, bộ dạng vô cùng đáng thương nên Kiều Ân có chút không đành lòng nhưng nếu không qua, chắc chắn anh sẽ giận. Kiều Ân còn đang lưỡng lự thì chợt thấy Nhan Trinh Tịch phóng chiếc xe đạp leo núi của mình đến! May quá, còn lo cậu ấy không tới chứ! Kiều Ân bước lại, cười ngọt ngào nói với Phương Tuệ: “Cô ngồi với anh ấy đi, tôi có xe rồi!”. Phương Tuệ ngay tức khắc tươi tỉnh trởlại. “Kiều Ân!”, không ngờ Kiều Ân không đi xe cùng mình, Thiệu Minh Vỹ trợn mắt nhìn cô đầy tức giận. “Anh, chăm sóc người đẹp cho tốt nhé, sao lại làm người đẹp buồn thế chứ?” Lần này tôi tạo cơ hội tốt cho cô đấy nhé! Nói xong, Kiều Ân nháy mắt với anh rồi quay người bước đến chỗ Nhan Trinh Tịch. “Kiều Ân!” Nhìn Kiều Ân chạy sang phía Nhan Trinh Tịch, trong lòng Thiệu Minh Vỹ như bốc hỏa. Quả nhiên Kiều Ân còn rủcả cậu ta nhưng cậu ta đâu phải sinh viên khu tây, đi cùng làm gì? Dù sao anh cũng không thể tỏ thái độ tức giận trước mặt nhiều người như thế, đành nén giận, rầu rĩ để Phương Tuệ ngồi lên xe mình. “Mình còn sợ cậu không đến đấy!” Khi nãy, đợi mãi không thấy Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân cũng có đôi chút thất vọng. “Mình vừa bận chút việc”, Nhan Trinh Tịch quay lại nhìn Kiều Ân, thần sắc cô hôm nay rất tốt. “Mình đi cùng xe với cậu được không?”, mặt Kiều Ân hơi đỏnhìn cậu ta cười hỏi. Cô béo như vậy chắc chắn chẳng có nam sinh nào chịu chở cô đi vì nếu chở được cô lên đến nơi cũng đã mệt đứt hơi, sức đâu mà leo núi nữa nên chẳng còn cách nào khác đành nhờ Nhan Trinh Tịch. “Đương nhiên là được rồi!” Nhan Trinh Tịch ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Vỹ đang đứng phía đối diện. Ánh mắt anh ta vô cùng lạnh lùng. Người anh này của Kiều Ân vốn không thích cậu nên trong ánh nhìn hiện lên đầy sát khí thù địch. “Hay quá!”, Kiều Ân cười vui vẻ. Mặc kệ Thiệu Minh Vỹ ghét mình, nhưng Kiều Ân không nhưvậy. Nhìn Kiều Ân vui vẻ, Nhan Trinh Tịch cũng khẽ mỉm cười, cậu đi cũng chỉ vì cô mà thôi.

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status