Tại sao Ngô Minh lại tức giận như vậy? Thì ra hắn lúc nãy hắn nhìn thấy Tiết Lăng Vân đang cùng Tống Ngọc Dao song tu.
Lúc nãy, thần thức của Ngô Minh bay về phía Ngọc Trúc Phong, hắn chỉ định điều tra lại Tiết Lăng Vân một chút mà thôi, xem thử Tiết Lăng Vân có đúng hay không là "Loạn thế chi tử", nhìn xem ma khí trong người của Tiết Lăng Vân làm sao mà có.
Ai ngờ hắn vừa đến nới đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn tức sùi bọt mép.
Hắn nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đang ôm lấy nhau, cả hai người đều trần truồng, hai người đang trong tư thế giao hợp ôm nhau, bọn hắn khép hờ hai mắt, rõ ràng là đang tu luyện.
Nhưng loại tu luyện này xuất hiện ở những cặp nam nữ song tu, Tiết Lăng Vân là đệ tử của Tống Ngọc Dao, hắn lại dám cùng sư phụ của mình trần trụi ôm nhau.
Nam nữ hoan ái không có gì sai cả, nhưng thầy trò yêu nhau thì đã vi phạm luân lý đạo đức, trong nội tâm của Ngô Minh cực kỳ tức giận.
Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ tới Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao lại dám làm ra chuyện xì căng đang như vậy, chuyện này quá đại nghịch bất đạo.
Trong lòng của Ngô Minh đối với Tống Ngọc Dao không có quá lớn ác ý, hắn là sư thúc của Tống Ngọc Dao, hắn tận mắt nhìn thấy Tống Ngọc Dao lớn lên, ở trong suy nghĩ của Ngô Minh thì tất cả chuyện này đều do Tiết Lăng Vân.
Tên Tiết Lăng Vân này dám dụ dỗ sư phụ của mình, dám cùng sư phụ của mình hoan ái, loại đệ tử như thế nhất định phải giết.
- Khốn nạn, vậy mà dám ở thánh địa như Trường Sinh Môn làm ra loại chuyện như vậy!
Ngô Minh mắng thầm trong lòng.
Hắn hóa thành một đạo kim quang bay về phía Ngọc Trúc Phong, vừa mới bay được một lát thì hắn đột nhiên dừng lại.
Ngô Minh cau mày, hắn hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút do dự.
Hắn không muốn xử phạt Tống Ngọc Dao, nhưng Tiết Lăng Vân thì nhất định phải giết, loại đệ tử dám dụ dỗ sư phụ của mình như thế nhất định phải giết.
Bất quá Ngô Minh cảm thấy nếu mình cứ như vậy giết chết Tiết Lăng Vân hình như có chút lỗ mãng, sau này nếu có người khác hỏi hắn thì hắn cũng không biết nên nói như thế nào, chuyện giữa Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao là nỗi ô nhục của Trường Sinh Môn, Ngô Minh tuyệt đối không muốn chuyện này truyền ra bên ngoài.
Ngô Minh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép lữa giận trong lòng, lần nữa bay về Minh Hà Động.
- Sư thúc tổ, ngài... ngài tại sao lại trở về rồi?
Tiêu Thanh Tùng khó hiểu nhìn Ngô Minh hỏi.
- Hừ!
Khuôn mặt của Ngô Minh vẫn còn tức giận, ánh mắt bùng bùng lữa giận, hắn cũng chẳng hề khách khí với Tiêu Thanh Tùng nữa, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Tùng một cái, làm cho Tiêu Thanh Tùng sợ hãi kêu lên một tiếng, sau một lúc Ngô Minh nói:
- Tên Tiết Lăng Vân đại nghịch bất đạo này, hắn chắc chắn chính là "Loạn Thế Chi Tử" mà trong quẻ bói của ta đã nói, ta không thể để cho hắn còn sống trên đời này nữa!
Ngô Minh cười lạnh, Tiêu Thanh Tùng cũng lạnh cả người da gà cũng nổi lên, bất quá nghe được lời nói của Ngô Minh, nội tâm của Tiêu Thanh Tùng cực kỳ vui vẻ.
Hắn nhịn không được hỏi:
- Sư thúc tổ, vậy tại sao không giết hắn ngay bây giờ vậy?
Ngô Minh cắn răng, nói:
- Giết hắn thì rất dễ, bất quá nếu ta giết hắn thì người khác sẽ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta muốn đem sự tình này nói rõ cho mọi người biết rồi mới giết chết cái tên nghiệp chướng kia!
- Vèo.
Ngô Minh nói xong, Tiêu Thanh Tùng chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, hắn nhìn lại thì thấy Ngô Minh đã hóa thành một đạo kim quang biến mất ở phía chân trời, Tiêu Thanh Tùng sững sờ đứng nguyên chỗ, không biết Ngô Minh đi nơi nào.
******
Thật ra Ngô Minh chạy tới gian phòng của Liễu Tình trên Phiêu Miểu Phong, Liễu Tình đang tu luyện trong phòng thì đột nhiên có một đạo kim quang hiện lên, Ngô Minh thình lình xuất hiện trước mặt Liễu Tình.
Liễu Tình vội vàng đứng dậy thi lễ, hắn cảm thấy Ngô Minh sư thúc của mình có gì đó không đúng, Ngô Minh không hề che dấu khuôn mặt tức giận của mình, giờ phút này trên người của Ngô Minh đang tản ra một cổ uy áp khủng khiếp, Liễu Tình cẩn thận hỏi:
- Sư thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngài tức giận như vậy?
- Hừ!
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, hít một hơi thật sâu, nói:
- Liễu Tình, đêm hôm qua ngươi cũng nhìn thấy thiên tượng đó chứ?
Liễu Tình gật đầu, nói:
- Ta đang định đi hỏi sư thúc đây, thiên tượng hôm qua thật quỷ dị, trên trời đột nhiên xuất hiện cơn mưa lưu tinh nhiều màu, ta đoán nó chắc là điềm báo không may. Sư thúc, có phải ngài đã tính được điều gì đó phải không?
Trên mặt của Ngô Minh lại càng thêm giận dữ, hắn quả thực đã tính ra được một chút, nhưng làm hắn tức giận không phải vì chuyện này, bất quá hắn vẫn nói:
- Đúng vậy, ta quả thực đã tính được một chút. Sáng hôm nay ta đã lập đàn bói toán, tính được tu chân giới sắp tới sẽ lâm vào đại loạn, mà ngọn nguồn chính là Trường Sinh Môn chúng ta!
- Cái gì!
Liễu Tình lắp bắp kinh hãi, lập tức hỏi:
- Sư thúc, ngài có thể nói rõ hơn một chút được không? Tại sao việc tu chân giới đại loạn lại bắt đầu từ Trường Sinh Môn chúng ta!
Ngô Minh gật đầu nói:
- Ta lập đàn bói toán, nhìn thấy toàn bộ tu chân giới tranh đấu không ngừng, khắp nơi đều là chém giết, khăp nơi đều là máu tươi, đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta chết hơn phân nữa. Mà kẻ khiến cho tu chân giới hỗn loạn chính là một đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta, người đệ tử đó gọi là Tiết Lăng Vân!
- Này...
Liễu Tình không thể tin được những lời Ngô Minh vừa nói, hắn liền hỏi:
- Sư thúc, ngài nói kẻ khiến cho tu chân giới đại loạn là Tiết Lăng Vân? Điều đó làm sao có thể? Hắn chỉ là một đệ tử đời thứ ba mà thôi?
- Ha ha ha ....
Ngô Minh cười phá lên, bất quá trong tiếng cười đó còn mang theo phẫn hận, hắn nói:
- Đừng nhìn thân phận của Tiết Lăng Vân chỉ là một đệ tử đời thứ ba, nhưng hắn lại làm ra một "chuyện tốt" vượt quá sự tưởng tưởng của ngươi, cho dù là người trong ma đạo cũng không ngỗ nghịch bằng hắn đâu!
Liễu Tình ngơ ngác nghe Ngô Minh nói, hắn rất khó hiểu, tại sao Ngô Minh sư thúc lại nói ra những lời này.
Tuy Liễu Tình cùng Tiết Lăng Vân không hề có quan hệ gì, nhưng Liễu Tình không cho rằng Tiết Lăng Vân là người xấu, bây giờ ý tứ trong lời nói của Ngô Minh thì hình như Tiết Lăng Vân đã làm ra sự việc gì đó khiến người khác phải phẫn nộ.
Liễu Tình đang định hỏi rõ ràng, Ngô Minh đột nhiên lạnh lùng nói:
- Liễu Tình, ngươi đi gọi Phàm, Đạo và Ngọc Chân đến đấy, còn cả Ngọc Dao cũng gọi tới, tên Tiết Lăng Vân kia nhất định phải chết, ta muốn nói cho tất cả bọn hắn biết điềm báo của thiên tượng đêm qua!
- Này...
Liễu Tình hơi do dự, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Sư thúc, ngài có bói có đúng không vậy? Biểu hiện của Tiết sư điệt bình thường rất tốt. Hơn nữa, Tống sư muội rất yêu thích vị Tiết sư điệt đó!
Liễu Tình không nói tới Tống Ngọc Dao thì thôi, vừa mới mới nhắc đến Tống Ngọc Dao lại làm cho Ngô Minh càng thêm giận dữ khó có thể ức chế, hắn tức giận nói:
- Ngọc Dao, nàng thu được một cái đệ tử tốt! Ngươi nói nàng rất yêu thích tên đệ tử đó của mình, chỉ sợ ngươi không biết được nàng yêu thích hắn đến cỡ nào đâu? Ha ha ha ha....!
Nói xong nhưng lời bi phẫn đó Ngô Minh lại cười phá lên lần nữa, Liễu Tình ở bên cạnh thì càng thêm hồ đồ, Ngô Minh lại hừ lạnh một tiếng quát lên:
- Ngươi còn không phái người đi kêu bọn họ đến đây? Nhanh đi gọi bọn họ đến đây gặp ta!
Lúc nãy, thần thức của Ngô Minh bay về phía Ngọc Trúc Phong, hắn chỉ định điều tra lại Tiết Lăng Vân một chút mà thôi, xem thử Tiết Lăng Vân có đúng hay không là "Loạn thế chi tử", nhìn xem ma khí trong người của Tiết Lăng Vân làm sao mà có.
Ai ngờ hắn vừa đến nới đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn tức sùi bọt mép.
Hắn nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đang ôm lấy nhau, cả hai người đều trần truồng, hai người đang trong tư thế giao hợp ôm nhau, bọn hắn khép hờ hai mắt, rõ ràng là đang tu luyện.
Nhưng loại tu luyện này xuất hiện ở những cặp nam nữ song tu, Tiết Lăng Vân là đệ tử của Tống Ngọc Dao, hắn lại dám cùng sư phụ của mình trần trụi ôm nhau.
Nam nữ hoan ái không có gì sai cả, nhưng thầy trò yêu nhau thì đã vi phạm luân lý đạo đức, trong nội tâm của Ngô Minh cực kỳ tức giận.
Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ tới Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao lại dám làm ra chuyện xì căng đang như vậy, chuyện này quá đại nghịch bất đạo.
Trong lòng của Ngô Minh đối với Tống Ngọc Dao không có quá lớn ác ý, hắn là sư thúc của Tống Ngọc Dao, hắn tận mắt nhìn thấy Tống Ngọc Dao lớn lên, ở trong suy nghĩ của Ngô Minh thì tất cả chuyện này đều do Tiết Lăng Vân.
Tên Tiết Lăng Vân này dám dụ dỗ sư phụ của mình, dám cùng sư phụ của mình hoan ái, loại đệ tử như thế nhất định phải giết.
- Khốn nạn, vậy mà dám ở thánh địa như Trường Sinh Môn làm ra loại chuyện như vậy!
Ngô Minh mắng thầm trong lòng.
Hắn hóa thành một đạo kim quang bay về phía Ngọc Trúc Phong, vừa mới bay được một lát thì hắn đột nhiên dừng lại.
Ngô Minh cau mày, hắn hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút do dự.
Hắn không muốn xử phạt Tống Ngọc Dao, nhưng Tiết Lăng Vân thì nhất định phải giết, loại đệ tử dám dụ dỗ sư phụ của mình như thế nhất định phải giết.
Bất quá Ngô Minh cảm thấy nếu mình cứ như vậy giết chết Tiết Lăng Vân hình như có chút lỗ mãng, sau này nếu có người khác hỏi hắn thì hắn cũng không biết nên nói như thế nào, chuyện giữa Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao là nỗi ô nhục của Trường Sinh Môn, Ngô Minh tuyệt đối không muốn chuyện này truyền ra bên ngoài.
Ngô Minh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép lữa giận trong lòng, lần nữa bay về Minh Hà Động.
- Sư thúc tổ, ngài... ngài tại sao lại trở về rồi?
Tiêu Thanh Tùng khó hiểu nhìn Ngô Minh hỏi.
- Hừ!
Khuôn mặt của Ngô Minh vẫn còn tức giận, ánh mắt bùng bùng lữa giận, hắn cũng chẳng hề khách khí với Tiêu Thanh Tùng nữa, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Tùng một cái, làm cho Tiêu Thanh Tùng sợ hãi kêu lên một tiếng, sau một lúc Ngô Minh nói:
- Tên Tiết Lăng Vân đại nghịch bất đạo này, hắn chắc chắn chính là "Loạn Thế Chi Tử" mà trong quẻ bói của ta đã nói, ta không thể để cho hắn còn sống trên đời này nữa!
Ngô Minh cười lạnh, Tiêu Thanh Tùng cũng lạnh cả người da gà cũng nổi lên, bất quá nghe được lời nói của Ngô Minh, nội tâm của Tiêu Thanh Tùng cực kỳ vui vẻ.
Hắn nhịn không được hỏi:
- Sư thúc tổ, vậy tại sao không giết hắn ngay bây giờ vậy?
Ngô Minh cắn răng, nói:
- Giết hắn thì rất dễ, bất quá nếu ta giết hắn thì người khác sẽ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta muốn đem sự tình này nói rõ cho mọi người biết rồi mới giết chết cái tên nghiệp chướng kia!
- Vèo.
Ngô Minh nói xong, Tiêu Thanh Tùng chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, hắn nhìn lại thì thấy Ngô Minh đã hóa thành một đạo kim quang biến mất ở phía chân trời, Tiêu Thanh Tùng sững sờ đứng nguyên chỗ, không biết Ngô Minh đi nơi nào.
******
Thật ra Ngô Minh chạy tới gian phòng của Liễu Tình trên Phiêu Miểu Phong, Liễu Tình đang tu luyện trong phòng thì đột nhiên có một đạo kim quang hiện lên, Ngô Minh thình lình xuất hiện trước mặt Liễu Tình.
Liễu Tình vội vàng đứng dậy thi lễ, hắn cảm thấy Ngô Minh sư thúc của mình có gì đó không đúng, Ngô Minh không hề che dấu khuôn mặt tức giận của mình, giờ phút này trên người của Ngô Minh đang tản ra một cổ uy áp khủng khiếp, Liễu Tình cẩn thận hỏi:
- Sư thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngài tức giận như vậy?
- Hừ!
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, hít một hơi thật sâu, nói:
- Liễu Tình, đêm hôm qua ngươi cũng nhìn thấy thiên tượng đó chứ?
Liễu Tình gật đầu, nói:
- Ta đang định đi hỏi sư thúc đây, thiên tượng hôm qua thật quỷ dị, trên trời đột nhiên xuất hiện cơn mưa lưu tinh nhiều màu, ta đoán nó chắc là điềm báo không may. Sư thúc, có phải ngài đã tính được điều gì đó phải không?
Trên mặt của Ngô Minh lại càng thêm giận dữ, hắn quả thực đã tính ra được một chút, nhưng làm hắn tức giận không phải vì chuyện này, bất quá hắn vẫn nói:
- Đúng vậy, ta quả thực đã tính được một chút. Sáng hôm nay ta đã lập đàn bói toán, tính được tu chân giới sắp tới sẽ lâm vào đại loạn, mà ngọn nguồn chính là Trường Sinh Môn chúng ta!
- Cái gì!
Liễu Tình lắp bắp kinh hãi, lập tức hỏi:
- Sư thúc, ngài có thể nói rõ hơn một chút được không? Tại sao việc tu chân giới đại loạn lại bắt đầu từ Trường Sinh Môn chúng ta!
Ngô Minh gật đầu nói:
- Ta lập đàn bói toán, nhìn thấy toàn bộ tu chân giới tranh đấu không ngừng, khắp nơi đều là chém giết, khăp nơi đều là máu tươi, đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta chết hơn phân nữa. Mà kẻ khiến cho tu chân giới hỗn loạn chính là một đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta, người đệ tử đó gọi là Tiết Lăng Vân!
- Này...
Liễu Tình không thể tin được những lời Ngô Minh vừa nói, hắn liền hỏi:
- Sư thúc, ngài nói kẻ khiến cho tu chân giới đại loạn là Tiết Lăng Vân? Điều đó làm sao có thể? Hắn chỉ là một đệ tử đời thứ ba mà thôi?
- Ha ha ha ....
Ngô Minh cười phá lên, bất quá trong tiếng cười đó còn mang theo phẫn hận, hắn nói:
- Đừng nhìn thân phận của Tiết Lăng Vân chỉ là một đệ tử đời thứ ba, nhưng hắn lại làm ra một "chuyện tốt" vượt quá sự tưởng tưởng của ngươi, cho dù là người trong ma đạo cũng không ngỗ nghịch bằng hắn đâu!
Liễu Tình ngơ ngác nghe Ngô Minh nói, hắn rất khó hiểu, tại sao Ngô Minh sư thúc lại nói ra những lời này.
Tuy Liễu Tình cùng Tiết Lăng Vân không hề có quan hệ gì, nhưng Liễu Tình không cho rằng Tiết Lăng Vân là người xấu, bây giờ ý tứ trong lời nói của Ngô Minh thì hình như Tiết Lăng Vân đã làm ra sự việc gì đó khiến người khác phải phẫn nộ.
Liễu Tình đang định hỏi rõ ràng, Ngô Minh đột nhiên lạnh lùng nói:
- Liễu Tình, ngươi đi gọi Phàm, Đạo và Ngọc Chân đến đấy, còn cả Ngọc Dao cũng gọi tới, tên Tiết Lăng Vân kia nhất định phải chết, ta muốn nói cho tất cả bọn hắn biết điềm báo của thiên tượng đêm qua!
- Này...
Liễu Tình hơi do dự, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Sư thúc, ngài có bói có đúng không vậy? Biểu hiện của Tiết sư điệt bình thường rất tốt. Hơn nữa, Tống sư muội rất yêu thích vị Tiết sư điệt đó!
Liễu Tình không nói tới Tống Ngọc Dao thì thôi, vừa mới mới nhắc đến Tống Ngọc Dao lại làm cho Ngô Minh càng thêm giận dữ khó có thể ức chế, hắn tức giận nói:
- Ngọc Dao, nàng thu được một cái đệ tử tốt! Ngươi nói nàng rất yêu thích tên đệ tử đó của mình, chỉ sợ ngươi không biết được nàng yêu thích hắn đến cỡ nào đâu? Ha ha ha ha....!
Nói xong nhưng lời bi phẫn đó Ngô Minh lại cười phá lên lần nữa, Liễu Tình ở bên cạnh thì càng thêm hồ đồ, Ngô Minh lại hừ lạnh một tiếng quát lên:
- Ngươi còn không phái người đi kêu bọn họ đến đây? Nhanh đi gọi bọn họ đến đây gặp ta!
/87
|