(Tẩu tán = phân ra, thất lạc nhau.)
Theo tiếng cười truyền đến, từ phía xa xa xuất hiện mấy người mặc áo bào màu xanh, trong tay mỗi người đó đều cầm một cây mộc trượng, tất cả đều nở nụ cười âm lãnh.
- Thì ra là đệ tử của chính đạo! Ha ha ha...! Vừa vặn bắt bọn chúng lại làm thức ăn cho Kim Tằm ấu trùng!
Tên đứng đầu của bọn chúng nói.
Tiết Lăng Vân đứng ở phía sau Tống Ngọc Dao, nhịn không được hỏi:
- Sư phụ! Những người đều mặc áo bào màu xanh, chẳng tất cả bọn chúng đều là Lục Bào lão tổ!
Tống Ngọc Dao lắc đầu, nói:
- Những người này đều là học đồ của Lục Bào lão tổ, cũng được gọi là Dưỡng Tằm Sử, chuyên môn trợ giúp Lục Bào lão tổ nuôi nấng Kim Tằm! Lăng Vân, ngươi bây thấy được chỉ là Kim Tằm ấu trùng, chúng nó thực lục rất bình thường, khi bọn chúng trưởng thành cánh của chúng sẽ có màu vàng kim. Kim Tằm trưởng thành có thể cắn nuốt chân nguyên của tu chân giả, lợi hại nhất chính là Lục Sí Kim Tằm, nó thậm chí có thể cắn nuốt Nguyên Anh cùng pháp bảo, là một trong những tà vật đứng đầu ở tu chân giới, ngươi phải cẩn thận một chút, nhất định phải ở gần người ta!
Tiết Lăng Vân gật đầu, hắn rút Hàn Ngọc Kiếm ra, tùy thời tiến công.
Một lúc sau, mấy tên học đồ của Lục Bào lão tổ đã đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy rất nhiều Kim Tằm ấu trùng bị giết, những học đồ đó liền giẫn dữ, một người trong đó nói:
- Các ngươi thật là muốn chết! dám giết chết nhiều thánh trùng của bổn môn như vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải đem huyết nhục của các ngươi làm thức ăn nuôi trùng!
Sau đó bọn họ đều lấy ra một cái còi, nhẹ nhàng thổi nó lên, những Kim Tằm ấu trùng màu trắng kia liền lui lại phía sau, trước mặt của đám người Trường Sinh Môn xuất hiện một đám Kim Tằm đã trưởng thành.
Đạo nội tâm kinh hãi, nói:
- Tất cả mọi người cẩn thận! Đừng cho những Kim Tằm đó tiếp xúc đến thân thể, những Kim Tằm đó có thể cắn nuốt chân nguyên, huyết nhục, còn có chất độc ngay cả tu chân giả đều không thể chống lại!
Những Kim Tằm kia gào thết tấn công tám người bọn hắn, tình huống của bọn hắn bây giờ rất nguy hiểm, Đạo hướng về Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân nói:
- Hai vị sư muội! Các ngươi bảo vệ thật tốt những đệ tử đời thứ ba kia, ta đi giết chết mấy tên học đồ của Lục Bào lão tổ!
Những Kim Tằm này do mấy người học đồ đó điều khiển, nếu như có thể giết chết mấy người đó, thì có thể dễ dàng đối phó với lũ Kim Tằm này.
Đạo lập tức hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía mấy người học đồ của Lục Bào lão tổ, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân toàn lực ra tay, hy vọng có thể ngăn cản những Kim Tằm này lại.
Nhưng vẫn có mấy con tằm lọt vào trong, những con tằm đó liền do bọn Tiết Lăng Vân đối phó, Hàn Ngọc Kiếm của Tiết Lăng Vân liên tục vung lên, từng đạo kiếm khí băng hàn bắn về phía Kim Tằm, mỗi một đạo kiếm khí đều đem một con Kim Tằm đông lại thành băng, sau đó lại dùng ra một chiêu Trường Hồng nhanh chóng tiêu diệt một con kim tằm khác.
Tống Ngọc Dao mặc dù đang ngăn cản Kim Tằm, nhưng vẫn đệ lại một bộ phận tâm thần đặt trên người của Tiết Lăng Vân, nhìn thấy Tiết Lăng Vân dễ dàng tiêu diệt Kim Tằm như vậy, trong lòng nàng vừa mừng rỡ cũng vừa sợ hãi.
Trong mấy người đệ tử đời thứ ba, ngoại trừ Tiết Lăng Vân ra thì biểu hiện của Tiêu Thanh Tùng cũng rất xuất chúng, hắn cầm trong tay Trường Sinh Kiếm nhẹ nhàng vung lên, lập tức chém một một con Kim Tằm thành hai mảnh, mỗi một lần vung kiếm là một con Kim Tằm bị tiêu diệt.
Công kích của ba người Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Tử Ẩn thì kém hơn nhiều, bất quá vẫn có thể ngăn cản Kim Tằm, Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình rất bội phục Tiết Lăng Vân, không ngờ một tên phế vật mà trước đây bị bọn hắn bắt nạt bây giờ đã lợi hại như vậy rồi, đều Kim Đan hậu kỳ tu vi như nhau, đạo pháp của người ta cao hơn chính mình không phải chỉ một bậc.
Thời gian trôi qua, có Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân ngăn cản phía trước, Tiết Lăng Vân cùng Tiêu Thanh Tùng không ngừng tiêu diệt những Kim Tằm lọt vào, ba người Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Tử Ẩn lâu lâu cũng giúp đỡ một chút, tình huống đã không còn nguy hiểm.
Mà Đạo bay vào giữa đám người học đồ của Lục Bào lão tổ, dùng Xà Trượng giết chết hai tên sau đó nhanh chóng vọt tới những tên tên thứ ba.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn cảy ra, thì đám người Trường Sinh Môn sẽ chiến thắng, đang tiếc ông trời không hiểu lòng người. Đúng lúc đó, xung quanh đột nhiên tuôn ra một màng sương mù nhan nhạt.
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm vốn có rất nhiều, màng sương mù kia túc mới tuôn ra còn không có gì thảy đổi, nhưng sau thời gian uống cạn chung trà, sương mù đã tràn ngập khắp mọi nơi, bọn hắn tuy là tu chân giả, nhưng lại không thể nhìn xuyên qua xương mù, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng 1 xích (1 xích = 0,33m) mà thôi.
- Lăng Vân! Theo sát sư phụ!
Tống Ngọc Dao kêu lên một tiếng, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình cùng Tiết Lăng Vân lạc nhau.
- Uhm!
Tiết Lăng Vân kêu lên đáp ứng, cẩn thận theo sau người Tống Ngọc Dao.
******
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Tiết Lăng Vân vẫn đi theo một thân ảnh màu trắng, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn đã giết vô số Kim Tằm, rốt cục không còn nhìn thấy một con Kim Tằm nào nữa.
Sương mù dần dần tan đi, Tiết Lăng Vân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình cùng "Tống Ngọc Dao" đang ở một nơi lạ lẫm, Tiết Lăng Vân cười nói:
- A Dao! Những Kim Tằm kia thật lợi hại. May mắn vài ngày trước ta lĩnh ngộ được một ít thứ!
Nữ tử phía trước xoay người lại, nói:
- Ngươi gọi ta là gì? A Dao? Ngươi... ngươi đang gọi sư tỷ sao?
Tiết Lăng Vân lập tức nhận ra người phía trước là ai, nguyên lại người đó không phải là sư phụ của hắn Tống Ngọc Dao, mà là sư thúc của hắn Lý Ngọc Chân.
Tiết Lăng Vân kinh hãi, há to miệng, ấp úng nói:
- Tại sao... sao lại là ngươi? Ta còn tưởng là sư phụ của ta!
Lý Ngọc Chân trong lòng càng thêm nghi ngờ, vừa rồi Tiết Lăng Vân gọi mình là "A Dao", có phải hay không hắn cũng gọi sư tỷ như vậy, đây là cách gọi của một đệ tử với sư phụ ư? Cách gọi này cũng quá thân mật ah?
Lý Ngọc Chân càng ngày càng tin tưởng vào suy đoán của mình, bất qua đây là việc riêng của người khác, nàng cùng Tống Ngọc Dao tuy có quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này tốt nhất không nên hỏi lung tung.
Một lát sau, Tiết Lăng Vân rất lo lắng nói:
- Sư thúc! Ngươi có nhìn thấy sư phụ của ta không? Nàng bảo ta đi theo sau nàng, ai nghĩ tới... ta vậy mà theo nhầm người!
Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao đều mặc quần áo màu trắng, vóc dáng hai người cũng rất giống nhau, tu vi cũng sàng sàng như nhau, Tiết Lăng Vân nhầm nàng thành Tống Ngọc Dao cũng không có gì kỳ lạ.
Lý Ngọc Chân cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Sư tỷ nhất định không có chuyện gì đâu, những người mặc áo bào xanh kia chỉ là học đồ của Lục Bào lão tổ, bọn hắn điều khiển chỉ có Song Sí Kim Tằm, bọn chúng không thể tạo thành uy hiếp gì cho sư tỷ! Sương mù vừa rồi quá lớn nên mới cùng mọi người lạc nhau, bây giờ chúng ta nên đi tìm bọn họ!
Lúc này sương mù đã tan hết, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân bay ngược lại con đường mà họ đã đi, bay khoảng nữa canh giờ, bọn họ nhìn thấy một vùng đất tràn ngập xác trùng, Lý Ngọc Chân nói:
- Nơi này chính là nơi mà chúng ta cùng Kim Tằm giao đâu!
Hai người đứng trên mặt đất tìm kiếm một chút, chỉ thấy trên mặt đất chỉ có vô số xác trùng còn tìm được thi thể ba tên học đồ của Lục Bào lão tổ, Lý Ngọc Chân nhíu mày nói:
- Xem ra, mấy người sư tỷ đã rời đi nơi này, chúng ta đi xung quanh tìm thử xem!
Hai người lại bắt đầu tìm kiếm, một mực tìm kiếm đến khi trời tối nhưng vẫn không tìm được người nào.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân từ trên trời đáp xuống, Lý Ngọc Chân nói:
- Tiết sư điệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, ở Mê Vụ Sâm Lâm này vào ban ngày còn tương đối an toàn, đến buổi tối liền có rất nhiều nguy hiểm, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm mấy người sư tỷ!
Tiết Lăng Vân gật đầu, lúc trước nghe được lời giải thích của Lý Ngọc Chân nên cũng rõ ràng biết được những Kim Tằm bình thường kia không có uy hiếp gì đối với tu sĩ Phân Thần kỳ, trừ phi là Tứ Sí Kim Tằm hoặc Lục Sí Kim Tằm mới có thể làm tổn thương được tu sĩ Phân Thần kỳ.
- Khặc khặ-x-xxxxx. . . Khặc khặ-x-xxxxx. . .
Hai người đáp xuống đất, vừa mới chuẩn bị tĩnh tọa nghỉ ngơi, đột nhiên một tiếng cười kinh khủng truyền đến.
Theo tiếng cười truyền đến, từ phía xa xa xuất hiện mấy người mặc áo bào màu xanh, trong tay mỗi người đó đều cầm một cây mộc trượng, tất cả đều nở nụ cười âm lãnh.
- Thì ra là đệ tử của chính đạo! Ha ha ha...! Vừa vặn bắt bọn chúng lại làm thức ăn cho Kim Tằm ấu trùng!
Tên đứng đầu của bọn chúng nói.
Tiết Lăng Vân đứng ở phía sau Tống Ngọc Dao, nhịn không được hỏi:
- Sư phụ! Những người đều mặc áo bào màu xanh, chẳng tất cả bọn chúng đều là Lục Bào lão tổ!
Tống Ngọc Dao lắc đầu, nói:
- Những người này đều là học đồ của Lục Bào lão tổ, cũng được gọi là Dưỡng Tằm Sử, chuyên môn trợ giúp Lục Bào lão tổ nuôi nấng Kim Tằm! Lăng Vân, ngươi bây thấy được chỉ là Kim Tằm ấu trùng, chúng nó thực lục rất bình thường, khi bọn chúng trưởng thành cánh của chúng sẽ có màu vàng kim. Kim Tằm trưởng thành có thể cắn nuốt chân nguyên của tu chân giả, lợi hại nhất chính là Lục Sí Kim Tằm, nó thậm chí có thể cắn nuốt Nguyên Anh cùng pháp bảo, là một trong những tà vật đứng đầu ở tu chân giới, ngươi phải cẩn thận một chút, nhất định phải ở gần người ta!
Tiết Lăng Vân gật đầu, hắn rút Hàn Ngọc Kiếm ra, tùy thời tiến công.
Một lúc sau, mấy tên học đồ của Lục Bào lão tổ đã đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy rất nhiều Kim Tằm ấu trùng bị giết, những học đồ đó liền giẫn dữ, một người trong đó nói:
- Các ngươi thật là muốn chết! dám giết chết nhiều thánh trùng của bổn môn như vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải đem huyết nhục của các ngươi làm thức ăn nuôi trùng!
Sau đó bọn họ đều lấy ra một cái còi, nhẹ nhàng thổi nó lên, những Kim Tằm ấu trùng màu trắng kia liền lui lại phía sau, trước mặt của đám người Trường Sinh Môn xuất hiện một đám Kim Tằm đã trưởng thành.
Đạo nội tâm kinh hãi, nói:
- Tất cả mọi người cẩn thận! Đừng cho những Kim Tằm đó tiếp xúc đến thân thể, những Kim Tằm đó có thể cắn nuốt chân nguyên, huyết nhục, còn có chất độc ngay cả tu chân giả đều không thể chống lại!
Những Kim Tằm kia gào thết tấn công tám người bọn hắn, tình huống của bọn hắn bây giờ rất nguy hiểm, Đạo hướng về Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân nói:
- Hai vị sư muội! Các ngươi bảo vệ thật tốt những đệ tử đời thứ ba kia, ta đi giết chết mấy tên học đồ của Lục Bào lão tổ!
Những Kim Tằm này do mấy người học đồ đó điều khiển, nếu như có thể giết chết mấy người đó, thì có thể dễ dàng đối phó với lũ Kim Tằm này.
Đạo lập tức hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía mấy người học đồ của Lục Bào lão tổ, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân toàn lực ra tay, hy vọng có thể ngăn cản những Kim Tằm này lại.
Nhưng vẫn có mấy con tằm lọt vào trong, những con tằm đó liền do bọn Tiết Lăng Vân đối phó, Hàn Ngọc Kiếm của Tiết Lăng Vân liên tục vung lên, từng đạo kiếm khí băng hàn bắn về phía Kim Tằm, mỗi một đạo kiếm khí đều đem một con Kim Tằm đông lại thành băng, sau đó lại dùng ra một chiêu Trường Hồng nhanh chóng tiêu diệt một con kim tằm khác.
Tống Ngọc Dao mặc dù đang ngăn cản Kim Tằm, nhưng vẫn đệ lại một bộ phận tâm thần đặt trên người của Tiết Lăng Vân, nhìn thấy Tiết Lăng Vân dễ dàng tiêu diệt Kim Tằm như vậy, trong lòng nàng vừa mừng rỡ cũng vừa sợ hãi.
Trong mấy người đệ tử đời thứ ba, ngoại trừ Tiết Lăng Vân ra thì biểu hiện của Tiêu Thanh Tùng cũng rất xuất chúng, hắn cầm trong tay Trường Sinh Kiếm nhẹ nhàng vung lên, lập tức chém một một con Kim Tằm thành hai mảnh, mỗi một lần vung kiếm là một con Kim Tằm bị tiêu diệt.
Công kích của ba người Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Tử Ẩn thì kém hơn nhiều, bất quá vẫn có thể ngăn cản Kim Tằm, Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình rất bội phục Tiết Lăng Vân, không ngờ một tên phế vật mà trước đây bị bọn hắn bắt nạt bây giờ đã lợi hại như vậy rồi, đều Kim Đan hậu kỳ tu vi như nhau, đạo pháp của người ta cao hơn chính mình không phải chỉ một bậc.
Thời gian trôi qua, có Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân ngăn cản phía trước, Tiết Lăng Vân cùng Tiêu Thanh Tùng không ngừng tiêu diệt những Kim Tằm lọt vào, ba người Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Tử Ẩn lâu lâu cũng giúp đỡ một chút, tình huống đã không còn nguy hiểm.
Mà Đạo bay vào giữa đám người học đồ của Lục Bào lão tổ, dùng Xà Trượng giết chết hai tên sau đó nhanh chóng vọt tới những tên tên thứ ba.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn cảy ra, thì đám người Trường Sinh Môn sẽ chiến thắng, đang tiếc ông trời không hiểu lòng người. Đúng lúc đó, xung quanh đột nhiên tuôn ra một màng sương mù nhan nhạt.
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm vốn có rất nhiều, màng sương mù kia túc mới tuôn ra còn không có gì thảy đổi, nhưng sau thời gian uống cạn chung trà, sương mù đã tràn ngập khắp mọi nơi, bọn hắn tuy là tu chân giả, nhưng lại không thể nhìn xuyên qua xương mù, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng 1 xích (1 xích = 0,33m) mà thôi.
- Lăng Vân! Theo sát sư phụ!
Tống Ngọc Dao kêu lên một tiếng, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình cùng Tiết Lăng Vân lạc nhau.
- Uhm!
Tiết Lăng Vân kêu lên đáp ứng, cẩn thận theo sau người Tống Ngọc Dao.
******
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Tiết Lăng Vân vẫn đi theo một thân ảnh màu trắng, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn đã giết vô số Kim Tằm, rốt cục không còn nhìn thấy một con Kim Tằm nào nữa.
Sương mù dần dần tan đi, Tiết Lăng Vân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình cùng "Tống Ngọc Dao" đang ở một nơi lạ lẫm, Tiết Lăng Vân cười nói:
- A Dao! Những Kim Tằm kia thật lợi hại. May mắn vài ngày trước ta lĩnh ngộ được một ít thứ!
Nữ tử phía trước xoay người lại, nói:
- Ngươi gọi ta là gì? A Dao? Ngươi... ngươi đang gọi sư tỷ sao?
Tiết Lăng Vân lập tức nhận ra người phía trước là ai, nguyên lại người đó không phải là sư phụ của hắn Tống Ngọc Dao, mà là sư thúc của hắn Lý Ngọc Chân.
Tiết Lăng Vân kinh hãi, há to miệng, ấp úng nói:
- Tại sao... sao lại là ngươi? Ta còn tưởng là sư phụ của ta!
Lý Ngọc Chân trong lòng càng thêm nghi ngờ, vừa rồi Tiết Lăng Vân gọi mình là "A Dao", có phải hay không hắn cũng gọi sư tỷ như vậy, đây là cách gọi của một đệ tử với sư phụ ư? Cách gọi này cũng quá thân mật ah?
Lý Ngọc Chân càng ngày càng tin tưởng vào suy đoán của mình, bất qua đây là việc riêng của người khác, nàng cùng Tống Ngọc Dao tuy có quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này tốt nhất không nên hỏi lung tung.
Một lát sau, Tiết Lăng Vân rất lo lắng nói:
- Sư thúc! Ngươi có nhìn thấy sư phụ của ta không? Nàng bảo ta đi theo sau nàng, ai nghĩ tới... ta vậy mà theo nhầm người!
Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao đều mặc quần áo màu trắng, vóc dáng hai người cũng rất giống nhau, tu vi cũng sàng sàng như nhau, Tiết Lăng Vân nhầm nàng thành Tống Ngọc Dao cũng không có gì kỳ lạ.
Lý Ngọc Chân cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Sư tỷ nhất định không có chuyện gì đâu, những người mặc áo bào xanh kia chỉ là học đồ của Lục Bào lão tổ, bọn hắn điều khiển chỉ có Song Sí Kim Tằm, bọn chúng không thể tạo thành uy hiếp gì cho sư tỷ! Sương mù vừa rồi quá lớn nên mới cùng mọi người lạc nhau, bây giờ chúng ta nên đi tìm bọn họ!
Lúc này sương mù đã tan hết, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân bay ngược lại con đường mà họ đã đi, bay khoảng nữa canh giờ, bọn họ nhìn thấy một vùng đất tràn ngập xác trùng, Lý Ngọc Chân nói:
- Nơi này chính là nơi mà chúng ta cùng Kim Tằm giao đâu!
Hai người đứng trên mặt đất tìm kiếm một chút, chỉ thấy trên mặt đất chỉ có vô số xác trùng còn tìm được thi thể ba tên học đồ của Lục Bào lão tổ, Lý Ngọc Chân nhíu mày nói:
- Xem ra, mấy người sư tỷ đã rời đi nơi này, chúng ta đi xung quanh tìm thử xem!
Hai người lại bắt đầu tìm kiếm, một mực tìm kiếm đến khi trời tối nhưng vẫn không tìm được người nào.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân từ trên trời đáp xuống, Lý Ngọc Chân nói:
- Tiết sư điệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, ở Mê Vụ Sâm Lâm này vào ban ngày còn tương đối an toàn, đến buổi tối liền có rất nhiều nguy hiểm, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm mấy người sư tỷ!
Tiết Lăng Vân gật đầu, lúc trước nghe được lời giải thích của Lý Ngọc Chân nên cũng rõ ràng biết được những Kim Tằm bình thường kia không có uy hiếp gì đối với tu sĩ Phân Thần kỳ, trừ phi là Tứ Sí Kim Tằm hoặc Lục Sí Kim Tằm mới có thể làm tổn thương được tu sĩ Phân Thần kỳ.
- Khặc khặ-x-xxxxx. . . Khặc khặ-x-xxxxx. . .
Hai người đáp xuống đất, vừa mới chuẩn bị tĩnh tọa nghỉ ngơi, đột nhiên một tiếng cười kinh khủng truyền đến.
/87
|