"A Thanh, Khu an toàn là gì?" Vẻ mặt Sở Nghiên có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn làm bộ không biết gì cả, chỉ là hành động như vậy đã làm cho Lục Thần và Lục Trạch hoàn toàn thất vọng.
Nếu như ngày hôm qua bọn họ còn có thể lấy cớ tự thuyết phục chính mình, Sở Nghiên thật sự bị bệnh, thì bây giờ, chuyện gì cũng lừa gạt Sở Thanh, lương tâm bọn họ còn có thể cố ý mờ mịt nghĩ rằng đây là vì Sở Thanh sao?
"Còn muốn gạt tôi." Âm thanh Sở Thanh nhàn nhạt truyền đến, không phải là chất vấn, mà là trần thuật: "Cô có năng lực dự đoán tương lai, ngày đó tôi có ở đó."
Sau khi nói xong, Sở Thanh chỉ về phía Sở Nghiên, rồi chỉ vào lỗ tai mình, ý nói cho Sở Nghiên biết, ngày đó cô ta đi tìm cô muốn lấy bông tai, thì cái gì cô cũng đã nghe được.
Lời này làm không khí nhất thời đông lại, mà trong lòng Sở Nghiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thì ra cái gì Sở Thanh cũng đã biết, khó trách hôm nay cô ta như vậy. Nếu như cái gì cô ta cũng đã biết, thì hôm nay Lục Thần có đến đón hay không, thì cũng không có sao cả, nói không chừng cô ta đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, có thể ngây ngô thêm mấy ngày
Tính sai! Thật sự đã tính sai!
Sở ba nhìn hai người con gái của mình, không biết nên nói gì cho phải, ông biết nếu bây giờ nói chuyện giúp con gái lớn, bất kể là con gái nhỏ, hay hai người Lục Thần và Lục Trạch, cũng sẽ cảm thấy bất mãn, bất quá, nhiều năm như vậy, ông hình như đã có thói quen thiên vị, thấy con gái lúng túng, ông không thể tiếp tục im lặng đứng nhìn nữa.
"A Thanh, con cũng đã an toàn trở về, cũng đừng trách chị của con nữa, chị của con cũng chỉ vì lo cho con sẽ xúc động, cho nên...." Sở ba nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo ý cầu xin.
Thấy Sở ba như vậy, mắt Sở Thanh rũ xuống, trong mắt ánh lên tia giễu cợt, sau đó nhìn Hoàng Á Lê.
Hoàng Á Lê hiểu ý cô, gật đầu một cái, sau đó nhìn mấy người kia, nói: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc tới nữa, tất cả mọi người bỏ qua, hôm nay chúng tôi trở về chủ yếu muốn hỏi ý của mấy vị một chút, mạt thế đã đến, đại gia (*) luôn phải có một chỗ cần đến, dù sao phần lớn chỗ này cũng không phải an toàn."
(*)đại gia: người nổi tiếng, thế gia vọng tộc - Nuy
Trên thực tế, thuyết pháp của Hoàng Á Lê có chút bảo thủ, thời kỳ ban đầu của mạt thế đúng là có chỗ an toàn không ít, nhưng từ sau khi T1 xuất hiện, vốn những địa phương an toàn cũng trở thành không an toàn.
"Này...."
"Chúng tôi chuẩn bị đi đến Thành phố K, nếu đại gia biết tôi có năng lực dự đoán tương lai, vậy tôi sẽ nói thẳng, Thành phố K là một Khu an toàn khó có được, tôi cảm thấy đi đến đó là thích hợp nhất." Trong trí nhớ của Sở Nghiên, Thành phố K vẫn luôn gió êm sóng lặng, mặc dù điều kiện sống không phải thuộc loại tốt nhất, nhưng là an toàn nhất, cho nên chỗ đầu tiên Sở Nghiên chọn là Thành phố K.
Sau khi Hoàng Á Lê nghe xong, âm thầm khinh thường, khác với Sở Nghiên, khi mạt thế vừa mới bắt đầu Hoàng Á Lê đã được dẫn tới Thành phố K, nơi đó tột cùng là cái dạng gì, không ai hiểu rõ hơn so với cô.
"Vậy thì sợ là chúng tôi và Sở đại tiểu thư không cùng đường rồi, chúng tôi muốn đến Thành phố B hoàn mỹ kia." Thành phố B chính là nơi nhiều người tụ tập nhất, mạt thế bắt đầu chưa tới nửa tháng, Thành phố B là Khu căn cứ thành lập đầu tiên, cũng là căn cứ chính phủ lớn nhất, mặc dù chỗ đó yêu cầu tương đối nghiêm khắc, nhưng lại có thể nói là chỗ an toàn nhất trong mạt thế.
Cho nên mới nói, từ khi tang thi xuất hiện cũng không thể công phá phòng vệ của Thành phố B.
Mà sau khi nghe tới Thành phố B, sắc mặt Sở Nghiên lập tức tái nhợt, mắt lộ ra một tia hoảng sợ: "Không! Không đi Thành phố B!" Tuyệt đối không thể đến Thành phố B, chỗ đó là nơi bắt đầu của ác mộng, cô tuyệt đối sẽ không tới đó!
"Nếu như Sở đại tiểu thư đã không muốn đi cùng chúng tôi, thì chúng ta đành mỗi người một ngã thôi. Tôi sẽ cùng Sở Thanh và Lục đại ca đến Thành phố B, về phần ba vị muốn đi chỗ nào thì xin ba vị tự bàn bạc lại." Từ khi mạt thế bắt đầu, Thành phố B chính là mục tiêu đầu tiên của Sở Thanh và Hoàng Á Lê, mặc dù hiện tại nhiều hơn một Lục Thần, nhưng bất kể Sở Thanh nói gì, Lục Thần cũng sẽ làm theo, cho nên tuyến đường của ba người cũng không cần thay đổi thêm.
"Không được! Hai người các cô muốn đi Thành phố B thì các cô cứ đi, nhưng anh Thần sẽ cùng chúng tôi đi Thành phố K!" Bây giờ Lục Thần là người duy nhất thức tỉnh dị năng, nếu như không nắm chặt Lục Thần, đoán chừng bằng vào sức chiến đấu của ba người cô, căn bản không thể sống sót tới Thành phố K.
"Hình như tôi chưa đáp ứng sẽ cùng cô tới Thành phố K, Sở Nghiên, lúc bắt đầu chỉ có một mình cô tự nói, tôi đã nói rồi, A Thanh ở đâu, tôi sẽ ở đó, về điểm này cô không cần nghi ngờ." Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Lục Thần đã hiểu Sở Nghiên là hạng người gì, mặc dù anh không biết Sở Nghiên là đột nhiên thay đổi, hay là trước kia ngụy trang quá giỏi, nhưng tóm lại, anh không muốn ở chung một chỗ với Sở Nghiên.
Trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng lúng túng, Sở Nghiên nắm chặt hai tay, trong lòng đầy thù hằn, nhưng lại không thể không cúi đầu, bởi vì cô biết, coi như có gay gổ nữa thì Lục Thần cũng sẽ không nghe lời cô nói.
"A Thanh, nếu em đã biết chị có năng lực đoán trước tương lai, thì chị sẽ nói không sai đâu, Thành phố B thật sự không thể đi, chỗ đó không an toàn." Sở Nghiên thành khẩn nói, nhưng lòng lại không để ý lắm, dù sao cô cũng là người trở về từ mạt thế, sớm đã biết tương lai sẽ phát sinh những gì, cô không tin Sở Thanh có thể phản bác lời của cô!
"Không phải là biết trước, mà là đoạt nhà, linh hồn trở lại quá khứ, đoạt nhà của chính thân thể mình." Sở Thanh đột nhiên nói một câu làm cho người ta cái hiểu cái không, nhưng lời kế tiếp làm cho sắc mặt Sở Nghiên đại biến: "Cô đến từ tương lai, mà theo cách nói bây giờ chính là trùng sinh đi."
Một câu đã đem vốn liếng của Sở Nghiên phơi bày ra hết, lúc này Sở Nghiên mới hậu tri hậu giác phát hiện, ngay từ đầu những chuyện cô giấu diếm, đối phương đều biết, thậm chí biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, thậm chí là chuyện cô sống lại cũng biết .
"Chị à, đừng quên, Hoàng Á Lê cũng trùng sinh, mà cô ấy, là chết sau khi mạt thế kết thúc, cho nên, đừng có ra vẻ trước mặt tôi!" Những lời cuối cùng của Sở Thanh cũng đã bay vào tai Sở Nghiên, chỉ có hai người các cô mới biết.
Mà Sở Nghiên bị kinh sợ lui về sau mấy bước, thân thể hơi run rẩy.
Chuyện của cô....Hoàng Á Lê biết hết!
Này...Như vậy phải làm sao đây?
Từ khi sống lại, mục đích của Sở Nghiên là thoát khỏi số mệnh kiếp trước, còn muốn Sở Thanh hoàn toàn biến mất, nhưng không nghĩ tới, bây giờ chuyện này cũng không thể biến thành sự thật, bởi vì Sở Thanh biết bí mật của cô, sau này cô phải làm gì?
"Tôi nghĩ Sở đại tiểu thư sẽ không phản đối đến Thành phố B nữa đi, nơi đó mới thật sự là Khu an toàn, không phải sao?" Nói xong, Hoàng Á Lê cố ý hạ thấp giọng, giễu cợt nói với Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, nếu là trùng sinh, như vậy thì nên thuận theo lịch sử, nếu không, nói không chừng sẽ chết thảm hơn nha, cô nói...có phải hay không?"
Mặc dù giọng nói của Hoàng Á Lê đầy vẻ châm biếm, nhưng mỗi chữ đều mang theo vẻ uy hiếp nhất định, kiếp này cô phải sống, muốn báo thù, cho nên, bất kể ai là người gây trở ngại cho cô, cô sẽ ra tay không lưu tình!
Nếu như ngày hôm qua bọn họ còn có thể lấy cớ tự thuyết phục chính mình, Sở Nghiên thật sự bị bệnh, thì bây giờ, chuyện gì cũng lừa gạt Sở Thanh, lương tâm bọn họ còn có thể cố ý mờ mịt nghĩ rằng đây là vì Sở Thanh sao?
"Còn muốn gạt tôi." Âm thanh Sở Thanh nhàn nhạt truyền đến, không phải là chất vấn, mà là trần thuật: "Cô có năng lực dự đoán tương lai, ngày đó tôi có ở đó."
Sau khi nói xong, Sở Thanh chỉ về phía Sở Nghiên, rồi chỉ vào lỗ tai mình, ý nói cho Sở Nghiên biết, ngày đó cô ta đi tìm cô muốn lấy bông tai, thì cái gì cô cũng đã nghe được.
Lời này làm không khí nhất thời đông lại, mà trong lòng Sở Nghiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thì ra cái gì Sở Thanh cũng đã biết, khó trách hôm nay cô ta như vậy. Nếu như cái gì cô ta cũng đã biết, thì hôm nay Lục Thần có đến đón hay không, thì cũng không có sao cả, nói không chừng cô ta đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, có thể ngây ngô thêm mấy ngày
Tính sai! Thật sự đã tính sai!
Sở ba nhìn hai người con gái của mình, không biết nên nói gì cho phải, ông biết nếu bây giờ nói chuyện giúp con gái lớn, bất kể là con gái nhỏ, hay hai người Lục Thần và Lục Trạch, cũng sẽ cảm thấy bất mãn, bất quá, nhiều năm như vậy, ông hình như đã có thói quen thiên vị, thấy con gái lúng túng, ông không thể tiếp tục im lặng đứng nhìn nữa.
"A Thanh, con cũng đã an toàn trở về, cũng đừng trách chị của con nữa, chị của con cũng chỉ vì lo cho con sẽ xúc động, cho nên...." Sở ba nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo ý cầu xin.
Thấy Sở ba như vậy, mắt Sở Thanh rũ xuống, trong mắt ánh lên tia giễu cợt, sau đó nhìn Hoàng Á Lê.
Hoàng Á Lê hiểu ý cô, gật đầu một cái, sau đó nhìn mấy người kia, nói: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc tới nữa, tất cả mọi người bỏ qua, hôm nay chúng tôi trở về chủ yếu muốn hỏi ý của mấy vị một chút, mạt thế đã đến, đại gia (*) luôn phải có một chỗ cần đến, dù sao phần lớn chỗ này cũng không phải an toàn."
(*)đại gia: người nổi tiếng, thế gia vọng tộc - Nuy
Trên thực tế, thuyết pháp của Hoàng Á Lê có chút bảo thủ, thời kỳ ban đầu của mạt thế đúng là có chỗ an toàn không ít, nhưng từ sau khi T1 xuất hiện, vốn những địa phương an toàn cũng trở thành không an toàn.
"Này...."
"Chúng tôi chuẩn bị đi đến Thành phố K, nếu đại gia biết tôi có năng lực dự đoán tương lai, vậy tôi sẽ nói thẳng, Thành phố K là một Khu an toàn khó có được, tôi cảm thấy đi đến đó là thích hợp nhất." Trong trí nhớ của Sở Nghiên, Thành phố K vẫn luôn gió êm sóng lặng, mặc dù điều kiện sống không phải thuộc loại tốt nhất, nhưng là an toàn nhất, cho nên chỗ đầu tiên Sở Nghiên chọn là Thành phố K.
Sau khi Hoàng Á Lê nghe xong, âm thầm khinh thường, khác với Sở Nghiên, khi mạt thế vừa mới bắt đầu Hoàng Á Lê đã được dẫn tới Thành phố K, nơi đó tột cùng là cái dạng gì, không ai hiểu rõ hơn so với cô.
"Vậy thì sợ là chúng tôi và Sở đại tiểu thư không cùng đường rồi, chúng tôi muốn đến Thành phố B hoàn mỹ kia." Thành phố B chính là nơi nhiều người tụ tập nhất, mạt thế bắt đầu chưa tới nửa tháng, Thành phố B là Khu căn cứ thành lập đầu tiên, cũng là căn cứ chính phủ lớn nhất, mặc dù chỗ đó yêu cầu tương đối nghiêm khắc, nhưng lại có thể nói là chỗ an toàn nhất trong mạt thế.
Cho nên mới nói, từ khi tang thi xuất hiện cũng không thể công phá phòng vệ của Thành phố B.
Mà sau khi nghe tới Thành phố B, sắc mặt Sở Nghiên lập tức tái nhợt, mắt lộ ra một tia hoảng sợ: "Không! Không đi Thành phố B!" Tuyệt đối không thể đến Thành phố B, chỗ đó là nơi bắt đầu của ác mộng, cô tuyệt đối sẽ không tới đó!
"Nếu như Sở đại tiểu thư đã không muốn đi cùng chúng tôi, thì chúng ta đành mỗi người một ngã thôi. Tôi sẽ cùng Sở Thanh và Lục đại ca đến Thành phố B, về phần ba vị muốn đi chỗ nào thì xin ba vị tự bàn bạc lại." Từ khi mạt thế bắt đầu, Thành phố B chính là mục tiêu đầu tiên của Sở Thanh và Hoàng Á Lê, mặc dù hiện tại nhiều hơn một Lục Thần, nhưng bất kể Sở Thanh nói gì, Lục Thần cũng sẽ làm theo, cho nên tuyến đường của ba người cũng không cần thay đổi thêm.
"Không được! Hai người các cô muốn đi Thành phố B thì các cô cứ đi, nhưng anh Thần sẽ cùng chúng tôi đi Thành phố K!" Bây giờ Lục Thần là người duy nhất thức tỉnh dị năng, nếu như không nắm chặt Lục Thần, đoán chừng bằng vào sức chiến đấu của ba người cô, căn bản không thể sống sót tới Thành phố K.
"Hình như tôi chưa đáp ứng sẽ cùng cô tới Thành phố K, Sở Nghiên, lúc bắt đầu chỉ có một mình cô tự nói, tôi đã nói rồi, A Thanh ở đâu, tôi sẽ ở đó, về điểm này cô không cần nghi ngờ." Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Lục Thần đã hiểu Sở Nghiên là hạng người gì, mặc dù anh không biết Sở Nghiên là đột nhiên thay đổi, hay là trước kia ngụy trang quá giỏi, nhưng tóm lại, anh không muốn ở chung một chỗ với Sở Nghiên.
Trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng lúng túng, Sở Nghiên nắm chặt hai tay, trong lòng đầy thù hằn, nhưng lại không thể không cúi đầu, bởi vì cô biết, coi như có gay gổ nữa thì Lục Thần cũng sẽ không nghe lời cô nói.
"A Thanh, nếu em đã biết chị có năng lực đoán trước tương lai, thì chị sẽ nói không sai đâu, Thành phố B thật sự không thể đi, chỗ đó không an toàn." Sở Nghiên thành khẩn nói, nhưng lòng lại không để ý lắm, dù sao cô cũng là người trở về từ mạt thế, sớm đã biết tương lai sẽ phát sinh những gì, cô không tin Sở Thanh có thể phản bác lời của cô!
"Không phải là biết trước, mà là đoạt nhà, linh hồn trở lại quá khứ, đoạt nhà của chính thân thể mình." Sở Thanh đột nhiên nói một câu làm cho người ta cái hiểu cái không, nhưng lời kế tiếp làm cho sắc mặt Sở Nghiên đại biến: "Cô đến từ tương lai, mà theo cách nói bây giờ chính là trùng sinh đi."
Một câu đã đem vốn liếng của Sở Nghiên phơi bày ra hết, lúc này Sở Nghiên mới hậu tri hậu giác phát hiện, ngay từ đầu những chuyện cô giấu diếm, đối phương đều biết, thậm chí biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, thậm chí là chuyện cô sống lại cũng biết .
"Chị à, đừng quên, Hoàng Á Lê cũng trùng sinh, mà cô ấy, là chết sau khi mạt thế kết thúc, cho nên, đừng có ra vẻ trước mặt tôi!" Những lời cuối cùng của Sở Thanh cũng đã bay vào tai Sở Nghiên, chỉ có hai người các cô mới biết.
Mà Sở Nghiên bị kinh sợ lui về sau mấy bước, thân thể hơi run rẩy.
Chuyện của cô....Hoàng Á Lê biết hết!
Này...Như vậy phải làm sao đây?
Từ khi sống lại, mục đích của Sở Nghiên là thoát khỏi số mệnh kiếp trước, còn muốn Sở Thanh hoàn toàn biến mất, nhưng không nghĩ tới, bây giờ chuyện này cũng không thể biến thành sự thật, bởi vì Sở Thanh biết bí mật của cô, sau này cô phải làm gì?
"Tôi nghĩ Sở đại tiểu thư sẽ không phản đối đến Thành phố B nữa đi, nơi đó mới thật sự là Khu an toàn, không phải sao?" Nói xong, Hoàng Á Lê cố ý hạ thấp giọng, giễu cợt nói với Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, nếu là trùng sinh, như vậy thì nên thuận theo lịch sử, nếu không, nói không chừng sẽ chết thảm hơn nha, cô nói...có phải hay không?"
Mặc dù giọng nói của Hoàng Á Lê đầy vẻ châm biếm, nhưng mỗi chữ đều mang theo vẻ uy hiếp nhất định, kiếp này cô phải sống, muốn báo thù, cho nên, bất kể ai là người gây trở ngại cho cô, cô sẽ ra tay không lưu tình!
/136
|