Dịch: Sylvesta
“Cái này... Hình như là quân đội quận vương phủ phải không?”
“Không sai, đúng là quân đội quận vương phủ.”
“Đâu chỉ vậy? Đó cũng không là quân đội bình thường của quận vương phủ đâu mà là Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ.”
“Cái gì? Vậy mà lại là Hắc Long Thiết kỵ vệ tinh nhuệ nhất trong quận vương phủ?”
“Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ xuất hiện ở đây hơn nữa còn võ trang đầy đủ, lẽ nào bên trong trạm dịch này giấu giếm nhân vật nguy hiểm gì?”
“Không biết, bất quá chúng ta vẫn là đừng tới thì tốt hơn, nếu không lại xảy ra chuyện.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, tốt hơn hết là đừng tới.”
“...”
Mọi người đang nhỏ giọng bàn luận, nhưng không người nào dám tới gần nửa bước.
Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ chỉ đứng ở đó cũng đã có một luồng sát khí mạnh mẽ lan ra.
Người bình thường tới gần thậm chí còn cảm giác bị nghẹt thở.
Những Hắc Long Thiết kỵ vệ này rất mạnh!
Mỗi một người đều là tinh anh.
Khuôn mặt nghiêm túc mà lạnh lẽo tựa như khắc hoạ tâm ý túc sát.
Ai dám tới gần?
Trong trạm dịch, Chiến Thiên Minh thật vất vả lắm mới đem thuật luyện đan tăng lên tới cấp ba, đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tới cấp bốn...
Đừng hòng mơ tới.
Hắn nằm ở trong bồn tắm, thoải mái hưởng thụ.
“Chủ nhân, quân đội quận vương phủ đến.” Ngoài phòng mơ hồ truyền đến một thanh âm.
Chiến Thiên Minh ngẩn ra.
“Quận vương phủ?”
Đây là ý gì?
Con mẹ nó!
Mình sẽ không phải bị Phượng Vô Song đem ra bán chứ?
Vừa nghe đến mấy chữ quận vương phủ, Chiến Thiên Minh nhất thời nhớ tới quận chúa Tông Chính Uyển Du hung ác.
Nếu như bị nàng bắt được cho dù không chết cũng bị lột da à.
Nghĩ đến cái mông của Vương Man bị đánh cho đẫm máu, Chiến Thiên Minh bất giác cảm thấy cái mông của mình cũng có chút ngứa lên.
“Không được, ta không thể chờ chết ở đây.”
Ào ào ào...
Chiến Thiên Minh vội vã từ trong bồn tắm đứng lên.
Mặc quần áo vào, đang chuẩn bị tránh đi thì một tiếng cọt kẹt của cửa bị đẩy ra.
Một võ giả đi vào.
“Chủ tử ta cho mời ngươi.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười: “Có thể không đi được không à?”
“Đương nhiên không thể!” Võ giả nghiêm túc nói.
Chiến Thiên Minh chỉ có thể nhắm mắt, đi theo phía sau người võ giả kia ra khỏi phòng tắm.
Vừa đi, Chiến Thiên Minh vừa nghĩ ở trong lòng.
Làm thế nào mới có thể đào tẩu?
Đánh?
Vậy khẳng định là đánh không lại.
Coi như mình đem tất cả sát chiêu ở đáy hòm đều lôi ra thì cuối cùng cũng phải nằm trên mặt đất.
Bó tay chịu trói?
Phỏng chừng mình sẽ rất thảm.
Trốn!
Chỉ có thể trốn!
Thế nhưng, làm sao mới có thể chạy thoát đây?
Trước tiên yên lặng xem tình hình.
Chiến Thiên Minh quyết định xem trước một chút tình huống thủ vệ rồi lại nói, mà mới vừa đi ra phòng tắm hắn liền há hốc mồm.
Cái đệch!
Bắt một mình ta mà thôi có cần phải làm ra cảnh tượng lớn như vậy không?
Quân đội võ trang đầy đủ!
Đếm sơ qua cũng được 200 người.
Trời ạ!
Thế này thì sao trốn được?
Chiến Thiên Minh cảm giác mình sắp bi ai.
Hơn nữa, mở hệ thống xem xét thì những binh lính mặc hắc sắc chiến giáp kia, mỗi một người đều có cảnh giới Võ Sư.
Xong! Lần này là triệt để xong.
Lúc này, một người mặc chiến giáp tướng quân đi ra.
Chiến Thiên Minh vừa nhìn.
Người này còn mạnh hơn!
Nhất tinh Võ Linh.
Chờ đã...
Chiến Thiên Minh trong lòng hồi hộp.
Xong, người này không phải là Lý Quảng Thành Tướng quân lúc trước từng xuất hiện ở Nam Thanh thôn sao?
Hắn cũng đến thì chứng tỏ chi Thiết kỵ này khẳng định là quận vương phủ.
Hơn nữa, khẳng định có quan hệ cùng cô nàng quận chúa hung ác.
“Lần này chết chắc rồi.” Chiến Thiên Minh trong lòng âm thầm bi ai.
Chạy lại chạy không thoát, đánh lại đánh không thắng.
Không chết còn có thể thế nào?
Lý Quảng Thành chẳng thèm liếc Chiến Thiên Minh một cái, đi thẳng tới trước mặt Phượng Vô Song một thân hồng y, quỳ một chân.
“Tham kiến Vô Song quận chúa.”
Phượng Vô Song sắc mặt trang túc nói: “Tướng quân xin đứng lên.”
Chiến Thiên Minh ở bên cạnh khóe miệng nhảy một cái, kinh ngạc nhìn Phượng Vô Song.
Vừa rồi gọi nàng là gì cơ?
Quận chúa?
Lẽ nào, Phượng Vô Song dữ dằn này lại là tỷ tỷ hoặc là muội muội của quận chúa hung ác?
Con mẹ nó! Rơi vào trong tay tỷ muội nhà này thì cho dù mình có mình đồng da sắt cũng bị chơi chết.
Ngay khi Chiến Thiên Minh trong lòng bi ai.
Đột nhiên, Phượng Vô Song một mặt ôn nhu kéo tay của hắn, đồng thời nháy mắt một cái.
“Thiên Minh, chúng ta đi thôi.”
“Hả?” Chiến Thiên Minh hơi kinh ngạc.
Lẽ nào, sự tình cũng không phải như mình nghĩ, Phượng Vô Song cũng không phải cùng hội cùng thuyền với quận chúa hung ác kia?
Tâm tư chợt lóe, Chiến Thiên Minh biểu lộ ra ngoài một nụ cười hờ hững, gật gật đầu.
Bất quá trong lòng đối với hành động của Phượng Vô Song vào lúc này bội phục vô cùng à.
Hai ngày trước còn dữ dằn, hiện tại quả thực là ngoan ngoãn như một con mèo con.
Nữ nhân này giả bộ cũng không phải bình thường nha.
Còn có, kỳ thực Chiến Thiên Minh có chút không nghĩ ra tại sao Phượng Vô Song tướng mạo bình thường lại được Chí Tôn Long Thần hệ thống xếp vào hàng ngũ mỹ nhân? Lẽ nào bởi vì vóc người siêu cấp nóng bỏng của nàng hay là tại thân phận quận chúa?
Nhưng tướng mạo này có phải quá bình thường hay không?
Không hiểu.
Hoặc là nói hiện tại mình còn không biết nguyên nhân?
Quên đi, mặc kệ nó.
Chiến Thiên Minh cũng lười suy nghĩ quá nhiều, những việc này đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ rõ ràng.
Mà Phượng Vô Song đối với biểu hiện hờ hững của Chiến Thiên Minh rất hài lòng, nhẹ nở nụ cười, kéo Chiến Thiên Minh đồng thời rời đi.
Chỉ là...
Chiến Thiên Minh không có chú ý tới chính là Lý Quảng Thành ở phía sau khẽ nhíu mày theo dõi hắn, liếc nhìn chốc lát.
“Người này, ta hình như gặp ở nơi nào rồi?”
Suy nghĩ thoáng qua, Lý Quảng Thành bước nhanh đuổi tới.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Thiết kỵ mở đường, đoàn người rất nhanh ra khỏi Mạnh Nguyên Thành chạy về phía Lâm Thượng Thành.
Chiến Thiên Minh cùng Phượng Vô Song, hai ngựa song song.
Trên đường đi, hai người đều biểu hiện ra bộ dáng thân thiết.
Thậm chí đến buổi trưa, mọi người dừng lại ăn. Khóe miệng Chiến Thiên Minh dính một ít dầu, Phượng Vô Song còn thân mật đến mức tự dùng khăn tay lau miệng cho hắn mà Chiến Thiên Minh cũng nhân cơ hội đó nhéo nhéo mặt Phượng Vô Song.
Tuy rằng khuôn mặt không phải rất đẹp nhưng da dẻ lại rất mềm mại à.
n, da dẻ nữ nhân dị giới rất là được à!
Cho nàng một điểm tán thưởng!
Phượng Vô Song làm ra dáng cười ngọt ngào, phảng phất rất hưởng thụ cử động thân mật của Chiến Thiên Minh.
Nhưng trong lòng lại hung hăng nói: “Hừ! Lại dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi bản quận chúa? Trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
Khóe miệng Chiến Thiên Minh nhẹ nhàng nhếch lên.
Phảng phất đang nói: “Không phải ngươi bảo ta giả bộ làm bạn trai ngươi sao?”
Phượng Vô Song liếc con mắt: “Kêu ngươi giả bộ chứ không phải kêu ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi bản quận chúa!”
Chiến Thiên Minh xem thường: “Không giả bộ giống như vậy thì sao được?”
Phượng Vô Song: “Hừ! Ta mặc kệ, trở về nhất định phải trừng trị ngươi.”
Chiến Thiên Minh: “Này, ngươi làm như vậy không phải là quá đáng sao?”
Phượng Vô Song: “Ta quá đáng đấy, ngươi muốn thế nào?”
Chiến Thiên Minh: “Đây là ngươi ép ta. Hừ, cẩn thận đến lúc đó ta vạch trần ngươi.”
Phượng Vô Song: “Ngươi dám!”
Chiến Thiên Minh: “Ngươi xem ta có dám hay không.”
Hai người dùng ánh mắt trò chuyện, mắt người trừng mắt ta, mắt ta trừng mắt người, tựa hồ có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Cuối cùng, vẫn là Phượng Vô Song chịu thua.
“Hừ! Xem như ngươi lợi hại.”
Chiến Thiên Minh đắc thắng nhân cơ hội lại nhéo mặt Phượng Vô Song mấy lần.
Cảm giác không tệ, lần sau tiếp tục.
Hai ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng chạy tới Lâm Thượng Thành.
Lâm Thượng Thành.
Trong quận vương phủ.
Tông Chính Uyển Du dáng ngọc yêu kiều thu được tin tức, sắc mặt không khỏi bao phủ một màn sương lạnh dày đặc.
“Cái gì? Phượng Vô Song xấu xí kia lại dẫn theo một người đuổi đến đây?”
“Hừ! Nàng đây là đang hướng về ta thị uy sao?”
Tông Chính Uyển Du nghiến răng nghiến lợi.
“Cái này... Hình như là quân đội quận vương phủ phải không?”
“Không sai, đúng là quân đội quận vương phủ.”
“Đâu chỉ vậy? Đó cũng không là quân đội bình thường của quận vương phủ đâu mà là Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ.”
“Cái gì? Vậy mà lại là Hắc Long Thiết kỵ vệ tinh nhuệ nhất trong quận vương phủ?”
“Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ xuất hiện ở đây hơn nữa còn võ trang đầy đủ, lẽ nào bên trong trạm dịch này giấu giếm nhân vật nguy hiểm gì?”
“Không biết, bất quá chúng ta vẫn là đừng tới thì tốt hơn, nếu không lại xảy ra chuyện.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, tốt hơn hết là đừng tới.”
“...”
Mọi người đang nhỏ giọng bàn luận, nhưng không người nào dám tới gần nửa bước.
Hắc Long Thiết kỵ vệ của quận vương phủ chỉ đứng ở đó cũng đã có một luồng sát khí mạnh mẽ lan ra.
Người bình thường tới gần thậm chí còn cảm giác bị nghẹt thở.
Những Hắc Long Thiết kỵ vệ này rất mạnh!
Mỗi một người đều là tinh anh.
Khuôn mặt nghiêm túc mà lạnh lẽo tựa như khắc hoạ tâm ý túc sát.
Ai dám tới gần?
Trong trạm dịch, Chiến Thiên Minh thật vất vả lắm mới đem thuật luyện đan tăng lên tới cấp ba, đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tới cấp bốn...
Đừng hòng mơ tới.
Hắn nằm ở trong bồn tắm, thoải mái hưởng thụ.
“Chủ nhân, quân đội quận vương phủ đến.” Ngoài phòng mơ hồ truyền đến một thanh âm.
Chiến Thiên Minh ngẩn ra.
“Quận vương phủ?”
Đây là ý gì?
Con mẹ nó!
Mình sẽ không phải bị Phượng Vô Song đem ra bán chứ?
Vừa nghe đến mấy chữ quận vương phủ, Chiến Thiên Minh nhất thời nhớ tới quận chúa Tông Chính Uyển Du hung ác.
Nếu như bị nàng bắt được cho dù không chết cũng bị lột da à.
Nghĩ đến cái mông của Vương Man bị đánh cho đẫm máu, Chiến Thiên Minh bất giác cảm thấy cái mông của mình cũng có chút ngứa lên.
“Không được, ta không thể chờ chết ở đây.”
Ào ào ào...
Chiến Thiên Minh vội vã từ trong bồn tắm đứng lên.
Mặc quần áo vào, đang chuẩn bị tránh đi thì một tiếng cọt kẹt của cửa bị đẩy ra.
Một võ giả đi vào.
“Chủ tử ta cho mời ngươi.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười: “Có thể không đi được không à?”
“Đương nhiên không thể!” Võ giả nghiêm túc nói.
Chiến Thiên Minh chỉ có thể nhắm mắt, đi theo phía sau người võ giả kia ra khỏi phòng tắm.
Vừa đi, Chiến Thiên Minh vừa nghĩ ở trong lòng.
Làm thế nào mới có thể đào tẩu?
Đánh?
Vậy khẳng định là đánh không lại.
Coi như mình đem tất cả sát chiêu ở đáy hòm đều lôi ra thì cuối cùng cũng phải nằm trên mặt đất.
Bó tay chịu trói?
Phỏng chừng mình sẽ rất thảm.
Trốn!
Chỉ có thể trốn!
Thế nhưng, làm sao mới có thể chạy thoát đây?
Trước tiên yên lặng xem tình hình.
Chiến Thiên Minh quyết định xem trước một chút tình huống thủ vệ rồi lại nói, mà mới vừa đi ra phòng tắm hắn liền há hốc mồm.
Cái đệch!
Bắt một mình ta mà thôi có cần phải làm ra cảnh tượng lớn như vậy không?
Quân đội võ trang đầy đủ!
Đếm sơ qua cũng được 200 người.
Trời ạ!
Thế này thì sao trốn được?
Chiến Thiên Minh cảm giác mình sắp bi ai.
Hơn nữa, mở hệ thống xem xét thì những binh lính mặc hắc sắc chiến giáp kia, mỗi một người đều có cảnh giới Võ Sư.
Xong! Lần này là triệt để xong.
Lúc này, một người mặc chiến giáp tướng quân đi ra.
Chiến Thiên Minh vừa nhìn.
Người này còn mạnh hơn!
Nhất tinh Võ Linh.
Chờ đã...
Chiến Thiên Minh trong lòng hồi hộp.
Xong, người này không phải là Lý Quảng Thành Tướng quân lúc trước từng xuất hiện ở Nam Thanh thôn sao?
Hắn cũng đến thì chứng tỏ chi Thiết kỵ này khẳng định là quận vương phủ.
Hơn nữa, khẳng định có quan hệ cùng cô nàng quận chúa hung ác.
“Lần này chết chắc rồi.” Chiến Thiên Minh trong lòng âm thầm bi ai.
Chạy lại chạy không thoát, đánh lại đánh không thắng.
Không chết còn có thể thế nào?
Lý Quảng Thành chẳng thèm liếc Chiến Thiên Minh một cái, đi thẳng tới trước mặt Phượng Vô Song một thân hồng y, quỳ một chân.
“Tham kiến Vô Song quận chúa.”
Phượng Vô Song sắc mặt trang túc nói: “Tướng quân xin đứng lên.”
Chiến Thiên Minh ở bên cạnh khóe miệng nhảy một cái, kinh ngạc nhìn Phượng Vô Song.
Vừa rồi gọi nàng là gì cơ?
Quận chúa?
Lẽ nào, Phượng Vô Song dữ dằn này lại là tỷ tỷ hoặc là muội muội của quận chúa hung ác?
Con mẹ nó! Rơi vào trong tay tỷ muội nhà này thì cho dù mình có mình đồng da sắt cũng bị chơi chết.
Ngay khi Chiến Thiên Minh trong lòng bi ai.
Đột nhiên, Phượng Vô Song một mặt ôn nhu kéo tay của hắn, đồng thời nháy mắt một cái.
“Thiên Minh, chúng ta đi thôi.”
“Hả?” Chiến Thiên Minh hơi kinh ngạc.
Lẽ nào, sự tình cũng không phải như mình nghĩ, Phượng Vô Song cũng không phải cùng hội cùng thuyền với quận chúa hung ác kia?
Tâm tư chợt lóe, Chiến Thiên Minh biểu lộ ra ngoài một nụ cười hờ hững, gật gật đầu.
Bất quá trong lòng đối với hành động của Phượng Vô Song vào lúc này bội phục vô cùng à.
Hai ngày trước còn dữ dằn, hiện tại quả thực là ngoan ngoãn như một con mèo con.
Nữ nhân này giả bộ cũng không phải bình thường nha.
Còn có, kỳ thực Chiến Thiên Minh có chút không nghĩ ra tại sao Phượng Vô Song tướng mạo bình thường lại được Chí Tôn Long Thần hệ thống xếp vào hàng ngũ mỹ nhân? Lẽ nào bởi vì vóc người siêu cấp nóng bỏng của nàng hay là tại thân phận quận chúa?
Nhưng tướng mạo này có phải quá bình thường hay không?
Không hiểu.
Hoặc là nói hiện tại mình còn không biết nguyên nhân?
Quên đi, mặc kệ nó.
Chiến Thiên Minh cũng lười suy nghĩ quá nhiều, những việc này đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ rõ ràng.
Mà Phượng Vô Song đối với biểu hiện hờ hững của Chiến Thiên Minh rất hài lòng, nhẹ nở nụ cười, kéo Chiến Thiên Minh đồng thời rời đi.
Chỉ là...
Chiến Thiên Minh không có chú ý tới chính là Lý Quảng Thành ở phía sau khẽ nhíu mày theo dõi hắn, liếc nhìn chốc lát.
“Người này, ta hình như gặp ở nơi nào rồi?”
Suy nghĩ thoáng qua, Lý Quảng Thành bước nhanh đuổi tới.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Thiết kỵ mở đường, đoàn người rất nhanh ra khỏi Mạnh Nguyên Thành chạy về phía Lâm Thượng Thành.
Chiến Thiên Minh cùng Phượng Vô Song, hai ngựa song song.
Trên đường đi, hai người đều biểu hiện ra bộ dáng thân thiết.
Thậm chí đến buổi trưa, mọi người dừng lại ăn. Khóe miệng Chiến Thiên Minh dính một ít dầu, Phượng Vô Song còn thân mật đến mức tự dùng khăn tay lau miệng cho hắn mà Chiến Thiên Minh cũng nhân cơ hội đó nhéo nhéo mặt Phượng Vô Song.
Tuy rằng khuôn mặt không phải rất đẹp nhưng da dẻ lại rất mềm mại à.
n, da dẻ nữ nhân dị giới rất là được à!
Cho nàng một điểm tán thưởng!
Phượng Vô Song làm ra dáng cười ngọt ngào, phảng phất rất hưởng thụ cử động thân mật của Chiến Thiên Minh.
Nhưng trong lòng lại hung hăng nói: “Hừ! Lại dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi bản quận chúa? Trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
Khóe miệng Chiến Thiên Minh nhẹ nhàng nhếch lên.
Phảng phất đang nói: “Không phải ngươi bảo ta giả bộ làm bạn trai ngươi sao?”
Phượng Vô Song liếc con mắt: “Kêu ngươi giả bộ chứ không phải kêu ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi bản quận chúa!”
Chiến Thiên Minh xem thường: “Không giả bộ giống như vậy thì sao được?”
Phượng Vô Song: “Hừ! Ta mặc kệ, trở về nhất định phải trừng trị ngươi.”
Chiến Thiên Minh: “Này, ngươi làm như vậy không phải là quá đáng sao?”
Phượng Vô Song: “Ta quá đáng đấy, ngươi muốn thế nào?”
Chiến Thiên Minh: “Đây là ngươi ép ta. Hừ, cẩn thận đến lúc đó ta vạch trần ngươi.”
Phượng Vô Song: “Ngươi dám!”
Chiến Thiên Minh: “Ngươi xem ta có dám hay không.”
Hai người dùng ánh mắt trò chuyện, mắt người trừng mắt ta, mắt ta trừng mắt người, tựa hồ có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Cuối cùng, vẫn là Phượng Vô Song chịu thua.
“Hừ! Xem như ngươi lợi hại.”
Chiến Thiên Minh đắc thắng nhân cơ hội lại nhéo mặt Phượng Vô Song mấy lần.
Cảm giác không tệ, lần sau tiếp tục.
Hai ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng chạy tới Lâm Thượng Thành.
Lâm Thượng Thành.
Trong quận vương phủ.
Tông Chính Uyển Du dáng ngọc yêu kiều thu được tin tức, sắc mặt không khỏi bao phủ một màn sương lạnh dày đặc.
“Cái gì? Phượng Vô Song xấu xí kia lại dẫn theo một người đuổi đến đây?”
“Hừ! Nàng đây là đang hướng về ta thị uy sao?”
Tông Chính Uyển Du nghiến răng nghiến lợi.
/77
|