Đứa bé, không, Huyền Đại Bàn cũng không ngờ tên của nó sẽ xuất hiện trên ngọc thư, trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, quay đầu nhìn Thiển Ly đang gập bụng cười không thể kiềm chế, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nhăn lại, sau đó mở to miệng, oa một tiếng bật khóc.
“Ta không phải tên này, ta không phải tên này, đó không phải ta……”
Vào thời điểm hung hiểm như vừa rồi nó cũng không khóc, khi cả người đều là thương tích nó cũng không khóc, nhưng lúc này lại vì một cái tên, khóc.
Thiển Ly cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Ôi ôi, được rồi được rồi, đệ không phải tên này, đệ không phải tên này, ta không gọi tên này có được không?” Ôm Huyền Đại Bàn nhẹ nhàng vỗ về, Thiển Ly cố nín cười.
Huyền Đại Bàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thiển Ly đang cố sức nén cười một cái, tiếng khóc lập tức tăng thêm: “Tỷ nói dối, rõ ràng tỷ cho rằng tên này là của ta, tỷ đang cười, tỷ vẫn đang cười.”
Ôi chao, danh sách thi điện kia chính là một bảo bối, một khi người ta chạm vào nhất định sẽ xuất hiện tên thật, sao có thể xảy ra việc nhầm tên, trong lòng Thiển Ly hiểu rõ, ‘Huyền Đại Bàn’ nhất định là tên thật, nhưng miệng lại an ủi nói: “Được rồi, tỷ không cho rằng tên này là tên của đệ, đệ lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể có cái tên siêu phàm thoát tục như vậy chứ, còn nữa, tỷ không cười, đệ xem, tỷ không cười.”
Không ngờ Huyền Đại Bàn lại càng khóc lớn hơn: “Tỷ nói tên này siêu phàm thoát tục, nhất định là ghét bỏ nó mười phần, oa oa oa…..”
Trong nháy mắt, Thiển Ly cảm thấy trên đầu đều là vạch đen, đành phải dùng ánh mắt trông mong nhìn hiệu trưởng, tuy trẻ con thật trân quý, nàng cũng rất thích, nhưng như vậy không đồng nghĩa là nàng có thể an ủi một đứa nhỏ đang khóc, nàng còn chưa học qua bản lĩnh này.
Lệ Vô Tình nhìn ánh mắt cầu cứu của Thiển Ly, không khỏi ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ nồng đậm, sau đó không đợi Thiển Ly phản ứng, bước lên một bước, trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ áo Huyền Đại Bàn từ phía sau, nhấc người lên đi về phía trước, đồng thời làm lơ tiếng khóc đột nhiên tăng cao của Huyền Đại Bàn, nhìn Thiển Ly nói: “Nếu sau một nén hương bổn hiệu trưởng không nhìn thấy đồ ăn ngươi làm, ngươi hãy chờ ta giết chết sư đệ này của ngươi đi.”
Gì, chuyện này liên quan gì tới nàng?
Hiện tại Huyền Đại Bàn đã là đệ tử Thi Điện, nói thế nào cũng xem như là đệ tử thứ hai của lão, lão lại vì một bữa cơm mà giết chết nó, đây rõ ràng là cố tình gây sự mà.
Hơn nữa, cái gì gọi là giết chết sư đệ của nàng? Nói cứ như nó chỉ là sư đệ của nàng vậy, nàng cũng vừa quen biết nó hôm nay thôi có được không.
Lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Thiển Ly nhận lệnh đi chuẩn bị cơm chiều, một đứa bé ngoan như vậy chết rất đáng tiếc, lão hiệu trưởng này của nàng quả thật càng ngày càng không có nhân tính, có lẽ vì lão không có nhân tính như vậy, cho nên nhiều năm qua Thi Điện mới không có một bóng đệ tử nào.
Nhất định là vậy.
Đi vào nơi gọi là phòng bếp Thi Điện, Thiển Ly chỉ nhìn thoáng qua, liền vứt bỏ toàn bộ, lấy từ không gian một số nồi, chén, muôi, chậu, bếp lò, bếp nấu,… vẫn là đồ của mình dùng thuận tay hơn.
Từ nhẫn trữ vật lấy ra một con Phi Thiên Ngư cực lớn, cá này là ma thú nhị cấp, không có tính công kích, ngoại hình cũng rất xấu xí, không có người nào ưa thích chúng nó, thịt cũng không thể ăn, mùi vị không khác gì bùn đất, bởi vậy tương đối không đáng tiền.
Có điều Thiển Ly cho rằng không có thịt nào không thể ăn, chỉ có đầu bếp không có tay nghề. Với trù nghệ gia truyền của nàng, còn sợ nguyên liệu nấu ăn không tốt sao.
Dùng nồi sắt cẩn thận vo một ít gạo, sau đó Thiển Ly bệ lên bếp nhóm lửa nấu cơm. Tiếp theo dùng một cái chảo to đun sôi dầu, cắt bỏ phần đầu và đuôi cá rồi bỏ vào dầu rán một chút, chờ da cá vàng giòn, liền đổ nước vào đun sôi, thêm vào vài lát gừng và một thứ giống như củ cải trắng được gọt rửa sạch sẽ, kỳ thật đó là quả bách thảo, lại thêm vào mấy cây nấm, sau đó cố ý bỏ thêm số dưa chua mới mua, rồi đặt sang một bên hầm.
... ........
Đại Bàn: Oa, nghe nói ta là nam chính.
Nam chính: Cút, bóp chết ngươi.
Đại Bàn: Thật oan ức, mọi người đều nói như thế.
Nam chính: Tác giả ngu xuẩn, còn không cho ta xuất hiện, ta lập tức ăn ngươi.
“Ta không phải tên này, ta không phải tên này, đó không phải ta……”
Vào thời điểm hung hiểm như vừa rồi nó cũng không khóc, khi cả người đều là thương tích nó cũng không khóc, nhưng lúc này lại vì một cái tên, khóc.
Thiển Ly cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Ôi ôi, được rồi được rồi, đệ không phải tên này, đệ không phải tên này, ta không gọi tên này có được không?” Ôm Huyền Đại Bàn nhẹ nhàng vỗ về, Thiển Ly cố nín cười.
Huyền Đại Bàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thiển Ly đang cố sức nén cười một cái, tiếng khóc lập tức tăng thêm: “Tỷ nói dối, rõ ràng tỷ cho rằng tên này là của ta, tỷ đang cười, tỷ vẫn đang cười.”
Ôi chao, danh sách thi điện kia chính là một bảo bối, một khi người ta chạm vào nhất định sẽ xuất hiện tên thật, sao có thể xảy ra việc nhầm tên, trong lòng Thiển Ly hiểu rõ, ‘Huyền Đại Bàn’ nhất định là tên thật, nhưng miệng lại an ủi nói: “Được rồi, tỷ không cho rằng tên này là tên của đệ, đệ lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể có cái tên siêu phàm thoát tục như vậy chứ, còn nữa, tỷ không cười, đệ xem, tỷ không cười.”
Không ngờ Huyền Đại Bàn lại càng khóc lớn hơn: “Tỷ nói tên này siêu phàm thoát tục, nhất định là ghét bỏ nó mười phần, oa oa oa…..”
Trong nháy mắt, Thiển Ly cảm thấy trên đầu đều là vạch đen, đành phải dùng ánh mắt trông mong nhìn hiệu trưởng, tuy trẻ con thật trân quý, nàng cũng rất thích, nhưng như vậy không đồng nghĩa là nàng có thể an ủi một đứa nhỏ đang khóc, nàng còn chưa học qua bản lĩnh này.
Lệ Vô Tình nhìn ánh mắt cầu cứu của Thiển Ly, không khỏi ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ nồng đậm, sau đó không đợi Thiển Ly phản ứng, bước lên một bước, trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ áo Huyền Đại Bàn từ phía sau, nhấc người lên đi về phía trước, đồng thời làm lơ tiếng khóc đột nhiên tăng cao của Huyền Đại Bàn, nhìn Thiển Ly nói: “Nếu sau một nén hương bổn hiệu trưởng không nhìn thấy đồ ăn ngươi làm, ngươi hãy chờ ta giết chết sư đệ này của ngươi đi.”
Gì, chuyện này liên quan gì tới nàng?
Hiện tại Huyền Đại Bàn đã là đệ tử Thi Điện, nói thế nào cũng xem như là đệ tử thứ hai của lão, lão lại vì một bữa cơm mà giết chết nó, đây rõ ràng là cố tình gây sự mà.
Hơn nữa, cái gì gọi là giết chết sư đệ của nàng? Nói cứ như nó chỉ là sư đệ của nàng vậy, nàng cũng vừa quen biết nó hôm nay thôi có được không.
Lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Thiển Ly nhận lệnh đi chuẩn bị cơm chiều, một đứa bé ngoan như vậy chết rất đáng tiếc, lão hiệu trưởng này của nàng quả thật càng ngày càng không có nhân tính, có lẽ vì lão không có nhân tính như vậy, cho nên nhiều năm qua Thi Điện mới không có một bóng đệ tử nào.
Nhất định là vậy.
Đi vào nơi gọi là phòng bếp Thi Điện, Thiển Ly chỉ nhìn thoáng qua, liền vứt bỏ toàn bộ, lấy từ không gian một số nồi, chén, muôi, chậu, bếp lò, bếp nấu,… vẫn là đồ của mình dùng thuận tay hơn.
Từ nhẫn trữ vật lấy ra một con Phi Thiên Ngư cực lớn, cá này là ma thú nhị cấp, không có tính công kích, ngoại hình cũng rất xấu xí, không có người nào ưa thích chúng nó, thịt cũng không thể ăn, mùi vị không khác gì bùn đất, bởi vậy tương đối không đáng tiền.
Có điều Thiển Ly cho rằng không có thịt nào không thể ăn, chỉ có đầu bếp không có tay nghề. Với trù nghệ gia truyền của nàng, còn sợ nguyên liệu nấu ăn không tốt sao.
Dùng nồi sắt cẩn thận vo một ít gạo, sau đó Thiển Ly bệ lên bếp nhóm lửa nấu cơm. Tiếp theo dùng một cái chảo to đun sôi dầu, cắt bỏ phần đầu và đuôi cá rồi bỏ vào dầu rán một chút, chờ da cá vàng giòn, liền đổ nước vào đun sôi, thêm vào vài lát gừng và một thứ giống như củ cải trắng được gọt rửa sạch sẽ, kỳ thật đó là quả bách thảo, lại thêm vào mấy cây nấm, sau đó cố ý bỏ thêm số dưa chua mới mua, rồi đặt sang một bên hầm.
... ........
Đại Bàn: Oa, nghe nói ta là nam chính.
Nam chính: Cút, bóp chết ngươi.
Đại Bàn: Thật oan ức, mọi người đều nói như thế.
Nam chính: Tác giả ngu xuẩn, còn không cho ta xuất hiện, ta lập tức ăn ngươi.
/40
|