Nam tử trong bức họa, mặc một bộ quần áo dài thùng thình, bên hông một sợi dây thắt lưng buông xuống, tùy tiện thắt nơi đó, vạt áo phân tán .Một đầu đầy tóc đen tùy ý buông xuống, sợi tóc đen nhánh như phe phẩy trong gió, chỉ dùng một cây trâm cố định lại . Đôi lông mày như kiếm, mũi cao anh tuấn, hai mắt hẹp dài như lóe ra hào quang, lông mi cong dài như cánh quạt, đôi môi khẽ nhếch lộ ra một chút độ cong, lộ ra vô hạn dụ hoặc cùng thuần mĩ, gương mặt tinh tế, như không hề vướng bận chút bụi trần nào vậy . Ở trước mặt hắn, tất cả những từ để miêu tả về sự hoàn mĩ, đều có vẻ như không đủ để miêu tả hắn . Thương Diễm Túc dần dần từ trong khiếp sợ khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không ngờ Nghiên nhi thế nhưng lại vẽ hắn, lại có thể vẽ đến tốt như vậy, làm cho hắn không thể không kích động, không thể không khiếp sợ? Tươi cười trên mặt dần dần tràn ra, không chút do dự đưa trả cho nàng bức họa của Thương Diễm Trạch mặt khác ôm lại hai bức họa kia, nhìn người trước mắt đầy oán khí, có điểm lo lắng. “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?” Lãnh Thanh Nghiên cúi đầu, khiến cho người ta không thể nào mà thấy được biểu tình của nàng lúc này, nghe thấy thanh âm của Thương Diễm Túc liền đưa người qua, âm trầm nói: “Đem họa trả lại cho ta”. Cố nén xúc động trong lòng muốn lao lên liều mạng với Thương Diễm Túc, bởi vì nàng biết cho dù liều mạng cũng không có tác dụng, nàng căn bản là đánh không lại hắn. Mà Thương Diễm Túc sau khi nghe thấy lời của nàng lại càng đem hai bức họa giấu đi một chút, nhếch miệng cười nói: “Chẳng lẽ họa này không phải là đưa cho ta hay sao ?Để cảm tạ nàng, bổn vương quyết định, cũng sẽ vì Nghiên nhi mà họa một bức, thế nào?” Cánh tay nhẹ nhàng vươn ra mà run run vài cái, trên người Lãnh Thanh Nghiên tản mát ra hàn khí lãnh liệt, hơi thở quanh thân kịch liệt lưu chuyển . Cố nén nóng nảy xúc động, liều mạng nói với chính mình là phải bình tĩnh, xúc động làm hỏng việc, tay vươn về phía trước, oán khí quanh thân không hề thuyên giảm, “Đem họa trả lại cho ta!” Thương Diễm Túc tựa hồ như cái gì cũng không nghe được, lại như không muốn sống tiến đến gần Lãnh Thanh Nghiên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang vươn về phía trước, lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau tay cho nàng, nói: “Tay nàng như thế nào lại đen tuyền như vậy ? Đến đây, để tướng công giúp nàng lau “. Người nào đó tâm tình hiện giờ như là sắp bay lên đến trời rồi, người ta đều nói từ trên bức họa có thể cảm nhận được tình cảm của người vẽ, mà từ trên bức họa kia hắn cảm nhận được tình yêu . Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc càng thêm sáng lạn, không làm thế nào mà ngừng lại được. Xem ra tình cảm của Nghiên nhi một chút cũng không giống với cách nàng biểu hiện ra bên ngoài như vậy, nàng đang trốn tránh cái gì sao? Xem ra hắn còn cần phải cố gắng nhiều ! Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên giãy tay ra khỏi tay hắn, nắm tay cũng không hề dừng lại đánh về phía Thương Diễm Túc, “Phanh!” Không có lãng phí, cũng không có chần chờ, Thương Diễm Túc dường như bị đánh bay ra bên ngoài . Bị đánh ra một cách đột ngột như vậy Thương Diễm Túc cũng không có thời gian chuẩn bị gì, chỉ trong nháy mắt liền cảm thấy nửa bên mặt như bị sưng lên, không khỏi khẽ nhếch miệng, đang muốn nói điều gì đó, nhưng ngay sau đó quyền thứ hai rất nhanh đã đánh đến trước mặt hắn . Có lẽ là do vừa rồi đã hồi tưởng lại những chuyện tình ở kiếp trước, nên hiện tại Lãnh Thanh Nghiên sử dụng các chiêu thức toàn bộ đều là ở kiếp trước, không hề sử dụng chút nội lực nào cả, nhưng mỗi quyền đi ra cũng khiến cho Thương Diễm Túc không dám khinh địch . “Bang bang!” Đánh liên tục hai cái, tuy rằng không có sử dụng nội lực, nhưng chiêu thức lại mới lạ, Thương Diễm Túc chưa kịp hiểu gì cả, đã lại nhận hai quyền của nàng, ngực một trận đau đớn, thậm chí khí huyết trong cơ thể như đều bốc lên . Lãnh Thanh Nghiên vẫn tiếp tục đánh không ngừng nghỉ, bằng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ những chiêu thức ở kiếp trước thi triển hết ra, quyền đấm cước đá, tư thế kia nói không nên lời tiêu sái cùng oai hùng, Thương Diễm Túc bị đánh cho đến nước phải né trái tránh, thật là chật vật. Không có cảm thấy nội lực trên người nàng lưu chuyển, hắn tất nhiên cũng sẽ ngượng ngùng sử dụng, nhưng đây là chuyện gì a ?Như thế nào cảm thấy nàng không có vận chuyển nội lực, ngược lại khiến cho chiêu thức của nàng càng thêm kinh người ? Rất xa, một bóng đen xuất hiện ở phía sau hậu viện, nhìn người đang bị Vương phi không ngừng chà đạp, hơi thở trên người một trận dao động, trên mặt hiện lên thần sắc kinh dị, một lát sau thân ảnh cũng đã biến mất tại chỗ . “Phanh!” Một tiếng nổ, Thương Diễm Túc lại bị đánh ngã xuống đất, Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ gắt gao cầm lấy tay hắn, một chân nâng lên dẫm lên ngực hắn, ánh mắt híp lại, tư thái kia nói không nên lời là oai hùng bức người như thế nào, mang theo một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ . Chỉ cần đừng sử dụng nội lực kì quặc ở thế giới này, thì mặc kệ là ai, nếu bị nàng đánh trúng một quyền, cho dù có tiếp được thì cũng đừng mong tránh được những chiêu thức liên tiếp của nàng, nhớ ngày đó, người nào mà khiến cho nàng khó chịu đều không phải bị nàng đánh cho đến kêu cha gọi mẹ hay sao ? Chẳng qua Thương Diễm Túc cũng không có phản kháng, để cho nàng tùy ý đánh một hồi, điều này thật ra lại ngoài dự đoán của nàng . Nhưng điều này cũng không có nghĩa lí gì, đem tay hắn đặt ở trước ngực, cả người nàng dường như đều ghé vào trên người hắn, không nói hai lời, đưa tay sờ soạng vào bên trong vạt áo của hắn . Thương Diễm Túc trong lòng nhịn không được nổi lên ý tưởng khác thường, bất quá hắn cũng biết mục tiêu của nàng chính là hai bức họa trong người hắn, hắn vội vàng đem bàn tay có thể hoạt động kia bắt lấy tay của nàng, ngăn cản động tác của nàng . Trên mặt tươi cười sáng lạn, một chút cũng không giống như vừa mới bị đánh xong, nói: “Nghiên nhi, dưới ban ngày rõ ràng như vậy, nàng làm như vậy là không tốt đâu, nếu như nàng muốn như vậy, hay là chúng ta vẫn là về phòng trước đi”. Đôi lông mày khẽ nhíu, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, tiến sát lại phía hắn vài phần, âm trầm nói: “Không, ta thích ở nơi này hơn !” Nháy mắt vài cái, tươi cười càng phát ra sáng lạn, gật đầu nói: “Nếu như Nghiên nhi thích ở nơi này hơn, vậy thì cứ ở nơi này đi”. Sau đó đột nhiên xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, dường như chỉ trong nháy mắt thôi, vị trí của hai người đã đổi ngược lại . Lãnh Thanh Nghiên hung hăng nhìn hắn, dường như không thể ngờ đến thay đổi như vậy, cái miệng nhỏ nhắn như mếu, hiện ra một bộ biểu tình như sắp khóc, run giọng nói: “Ngươi không phải là ỷ vào nội lực so với ta lợi hại hơn mà luôn khi dễ, chèn ép ta sao?” Sợ sệt nhìn nàng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Nghiên nhi như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của nàng, không tự giác mà đau lòng, vội vàng nói: “Từ nay về sau ta sẽ không sử dụng nội lực với nàng”. “Thật sự?” “Thật sự!” “Về sau không sử dụng nội lực với ta !” “Được !” “Vậy ngươi còn không buông tay?” Thương Diễm Túc chậm rãi buông tay, nhưng khi vừa mới buông tay, Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên dùng sức hất văng tay hắn, một quyền hung hăng đánh qua . Thời điểm lúc trước, Thương Diễm Túc là vì chưa có chuẩn bị gì, nhưng hiện tại, mắt thấy một quyền kia sắp đánh tới mặt, vội vàng nhảy ra khỏi thân thể nàng, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp . Lãnh Thanh Nghiên cũng từ trên mặt đất nhảy lên, hai tay nắm lại đặt trước ngực, thân mình thoáng nghiêng về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mục tiêu, khí thế của một thiếu tướng bộ đội đặc chủng không hề thiếu sót . “Xú nam nhân, ngươi chết chắc rồi!” Thương Diễm Túc nhẹ tay xoa chút máu đọng ở cằm, thần sắc tối tăm nhìn hắc y nhân đứng trước mắt, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?” Hắc y nhân kia đầu dường như càng cúi thấp thêm một chút, hồi đáp: “Bẩm Vương gia, thuộc hạ cái gì cũng đều không có nhìn thấy”. Tiếp tục nhìn hắn trong giây lát, mới đưa thân mình ngửa về phía sau ghế ngồi, hỏi: “Tra được vì sao Mộc Thiên Dao lại đột nhiên trở về Mộc gia chưa ?” “Dạ, Phương Hiển kia sau khi cùng Mộc Thiên Dao bỏ trốn, cũng không hề đối với nàng thương tiếc gì, chẳng những cướp sạch tiền tài trên người Mộc Thiên Dao, mà còn đối với nàng ta quyền cước càng nhiều, thậm chí còn muốn đem nàng ta bán vào thanh lâu. Mộc Thiên Dao không chịu nổi sự tra tấn đó, liền hạ độc thạch tín vào thức ăn của Phương Hiển, sau khi độc chết hắn nàng cũng chạy về Mộc gia”. “A? Không ngờ rằng Mộc Thiên Dao lại hạ độc chết tình lang của mình, hiện tại lại vô liêm sỉ muốn làm Vương phi của bổn vương”. “Vương gia, có cần thuộc hạ giết Mộc Thiên Dao đi hay không ?” “Không cần, một kẻ không có đầu óc như vậy, nữ nhân không biết tốt xấu, giết ngược lại không tốt, để cho nàng làm loạn đi, tốt nhất đem toàn bộ Mộc gia đều kéo đến nơi vạn kiếp bất phục “. (vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu dậy được) “Dạ”. “Ngươi lui xuống đi, chú ý đến động tĩnh bên Hoàng hậu, thuận tiện, đến nói với a Trạch một tiếng, bảo hắn tới gặp ta”. “Dạ”. Hắc y nhân liền xoay người rời đi, Thương Diễm Túc vẫn ngồi ở trên ghế tiếp tục xoa cằm, khẽ nhếch miệng, không ngờ Nghiên nhi lại lợi hại như vậy, thân thủ đơn giản vậy mà hắn chỉ có thể né tránh vài phần, cái này thảm. Nghĩ tới cái gì đó, đưa tay lấy ra hai bức họa trong lòng, cẩn thận mở ra trên mặt bàn, nhìn hắn trong bức họa kia, nhếch miệng cười đến rất đắc ý, cũng thực đáng đánh đòn. Trong ngự thư phòng, Thương Lang hoàng đem toàn bộ tấu chương ở trên bàn hất xuống mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, giận dữ hét: “Trong mắt hắn còn có phụ hoàng là trẫm hay không ? Lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắn còn nghĩ trẫm thật sự sẽ khoan dung cho hắn nữa hay sao ?” Tiết công công nghe vậy vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Hoàng Thượng bớt giận, Vương gia chính là nhất thời không có hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng, cũng không phải cố ý bất kính với Hoàng Thượng “. “Hừ! Hắn như vậy rõ ràng chính là cố ý đối nghịch với trẫm, thế nhưng chỉ vì một nữ nhân mà làm ra chuyện như vậy !” Giờ phút này, dưới sự kích thích của Thương Diễm Túc, trên người Thương Lang Hoàng tản mát ra kịch liệt sát khí, song trong mắt lại tràn ngập vẻ lo lắng . Tiết công công đứng bên cạnh sợ run cả người, trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Hoàng Thượng bớt giận, kỳ thật, Vương phi quả là một nữ tử khó gặp, chẳng những trời sinh đoan trang, hơn nữa tính tình cũng tốt, Vương gia chung tình với nàng, cũng là bình thường”. “Câm mồm! Một nữ tử như nàng vậy, không thể trợ giúp gì cho Túc nhi, đứng ở bên người Túc nhi chỉ liên lụy đến hắn mà thôi !” “Hoàng Thượng. . .” “Đủ, trẫm biết nên làm như thế nào, ngươi lui ra đi”. “Nhưng là. . .” “Hừ! Túc nhi nếu như đã nói như vậy, tất nhiên trẫm sẽ không lấy giang sơn ra để giỡn, nhưng nữ nhân kia nếu muốn làm chính phi của Túc nhi, tuyệt đối không có khả năng như vậy !” Tiết công công há miệng thở dốc, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hoàng Thượng, khẽ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó khom người cáo lui, trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng . Bên ngoài ngự thư phòng, một vị ngự lâm quân đứng gần thư phòng nhất chăm chú lắng nghe thanh âm mơ hồ phát ra từ bên trong thư phòng, thanh âm dường như không thể nghe thấy kia nhưng ở trong tai hắn lại như được phóng đại, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị quang mang, rất nhanh liền phục hồi vẻ bình tĩnh . Trong Hiệu Thuốc Bắc, tên là Hiệu Thuốc Bắc, đơn giản là vì lúc trước đặt tên không có nghĩ ra được cái tên nào hay, nên trực tiếp gọi là Hiệu Thuốc Bắc để gọi, kết quả từ đó cho tới bây giờ vẫn cứ gọi là Hiệu Thuốc Bắc . Vị trí của Diệp Trần Nhiên một lần nữa lại bị người ta chiếm lấy, Lãnh Thanh Nghiên yên lặng ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng chà lau đoản kiếm trong tay . Thi Tiêu cùng Diệp Trần Nhiên đứng phía xa xa, vẻ mặt đề phòng nhìn Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bình tĩnh, thời điểm nhìn thấy hàn quang lóe ra từ đoản kiếm trong tay nàng, trong lòng nhịn không được phát lạnh. Mỗi lần nàng đem đoản kiếm lấy ra để chà lau, thì cũng chính là thời điểm mà nàng muốn giết người . Nàng không thích giết người, vậy hiện tại tên hỗ đản nào lại chọc giận đến cô nãi nãi này đây Ho nhẹ một tiếng, Thi Tiêu nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Thượng có khả năng sẽ đối phó với ngươi đấy”. “Ta biết”. Sau khi biết được nàng không phải là Mộc Thiên Dao đại tiểu thư của Mộc gia, làm một hoàng đế, hắn làm sao có thể cho phép một sai lầm như vậy xảy ra cơ chứ ? Chính là không biết hắn sẽ xử lí Mộc gia thế nào đây, hành vi của Mộc gia như vậy đúng ra chính là tội khi quân đi ? “Vậy ngươi tính đối phó thế nào đâu ?” “Cái này còn phải xem hắn sẽ đối phó với ta như thế nào đây”. Dường như đối với câu trả lời như vậy của nàng cũng chưa có vừa lòng, Thi Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn nàng đột nhiên nói: “Thương Diễm Túc hình như hắn rất thích ngươi, thậm chí không tiếc trở mặt xung đột với hoàng đế”. Động tác chà lau đoản kiếm đột nhiên dừng lại, sau đó đạm mạc nói: “Ừm, có lẽ là vậy”. Diệp Trần Nhiên nhẹ vỗ về cằm, hai mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn phản ứng của nàng, đột nhiên hỏi: “Thanh Nghiên, không phải ngươi cũng sẽ yêu thương Thương Diễm Túc đấy chứ ?” Chậm rãi đem đoản kiếm thu vào trong vỏ, ánh mắt có chút dao động, đứng lên nhìn hai người kia, cũng không có nói lời vô nghĩa, trực tiếp liền gật đầu, nói: “Đúng, thậm chí ta có điểm không muốn li khai”. “Thanh Nghiên. . .” “Yên tâm đi, ta chưa từng quên ước định của chúng ta, cho nên. . .” Diệp Trần Nhiên quỉ dị đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, khẽ xoa nhẹ mái tóc dài của nàng, cười nói” Thanh Nghiên, kỳ thật ta thật rất hy vọng ngươi có thể hạnh phúc”. Trong lòng một trận cảm động, nhưng giây tiếp theo, nàng liền đưa tay đẩy tay Diệp Trần Nhiên ra, lạnh lùng nói: “Một khi Mộc gia còn chưa bị hủy diệt, ta sẽ không hạnh phúc”. Nói xong cũng đã đi qua khỏi người của Diệp Trần Nhiên, hướng về phía cửa mà đi, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Ta đi trước, còn có, Mộc Thiên Dao ta sẽ tự mình đối phó”. Hai người còn lại trong tầng hầm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đồng thời là bất đắc dĩ, hỗn loạn đau lòng cùng lo lắng. Sau một lúc lâu không nói gì, khẽ thở dài, nhìn Thi Tiêu nói: “Ngươi đi về trước đi, cẩn thận đừng làm cho người ta nghi ngờ”. “Được, các ngươi cũng phải cẩn thận”. “Ừm”. Đem đoản kiếm giấu kĩ trên người, Lãnh Thanh Nghiên đi ra khỏi Hiệu Thuốc Bắc, nghĩ lại những lời vừa rồi của Thi Tiêu, suy nghĩ hỗn độn, tưởng tượng ra các loại phương pháp mà Thương Lang Hoàng sẽ đối phó với nàng, chẳng lẽ đây không phải là một cơ hội tốt hay sao ? Nhưng mà, nhịn không được muốn ở lâu trong chốc lát. Trước mắt hiện ra thân ảnh của Thương Diễm Túc, như vậy khiến cho suy nghĩ của nàng không khỏi có chút hỗn loạn, mọi chuyện từ khi gặp hắn cho tới bây giờ ùn ùn kéo về . Đột nhiên phát hiện, nàng vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh khi gặp hắn lần đầu tiên kia, tuy rằng thời điểm đó, bọn họ dường như cũng không có nói một câu gì với nhau . Một đôi mắt trong suốt, cao ngạo, trong mắt lóe ra tinh quang, mãi cho đến mười ba năm sau mới gặp lại hắn, mà nàng lại thành tân nương đại gả của hắn, mà hiện tại, nàng rốt cục cũng đã biết, cái gọi là gả thay, cũng chỉ là một “Âm mưu” do hắn thiết kế mà thôi. Lưng khẽ tựa vào bức tường bên cạnh, đột nhiên cảm thấy sau lưng ẩn ẩn đau, nhớ tới đêm hôm đó, lần đầu tiên nàng lại có thể ngủ ngon như vậy từ sau khi đến thế giới này, khiến nàng tiếp nhận . “Cô nương, xin hỏi, có cần giúp đỡ gì không ?” Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm dễ nghe, Lãnh Thanh Nghiên thanh tỉnh lại vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy một nam tử tuấn mĩ mặc tử y đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt thân thiết nhìn nàng. Không khỏi sửng sốt một chút, lập tức phát hiện ra giờ phút này mình đang đứng dựa vào tường, bộ dáng quả thật nhìn có chút vô lực, mỉm cười lắc đầu, khách khí nói: “Không cần, cám ơn”. Thời điểm nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên tươi cười, hắn nhịn không được sửng sốt hồi lâu, cảm giác như bị bắt mất hồn đi vậy, vừa rồi hắn chỉ mới liếc mắt một cái là đã thấy nàng, mới không tự chủ được mà đi lại gần đây . Tuyệt thế khuynh thành, khí chất thoát tục, như thiên nữ hạ phàm, tập hợp mọi ánh sáng trên đời, khiến cho người ta không muốn dời đi tầm mắt, lại không dám đến gần, sợ vấy bẩn nữ thần. “Tại hạ Vu Hi, không biết cô nương xưng hô như thế nào ?” Lãnh Thanh Nghiên khẽ mỉm cười, mang theo xa cách, nói: “Vốn là bèo nước gặp nhau, vậy thì biết xưng hô làm gì ? Cáo từ”. Nhìn thân ảnh đang rời đi kia, hắn sợ run người sau một lúc lâu mới phản ứng lại, trong mắt liên tục hiện lên ánh sáng kì dị, sau một lúc lâu, khóe miệng hiện lên một tia cười ý vị thâm trường . Ngẫu nhiên gặp nhau, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên sẽ không để ở trong lòng, sau khi xoay người rời đi cũng đã đem người này quên đi luôn, cũng không có nghĩ về sau này có gặp lại nhau hay không . Lạc vương phủ cũng đã xuất hiện trong tầm mắt, đột nhiên lại có một thân ảnh vọt ra bên cạnh, trực tiếp tiến đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, the thé nói: “Vương phi, nô tài đang đợi ngài a!” “Tiết công công?” Nhìn đến người đột nhiên xuất hiện này, Lãnh Thanh Nghiên một trận kinh ngạc, hai ngày nay làm sao vậy ?Như thế nào lại gặp Tiết công công đâu ? Hơn nữa, dường như mỗi lần gặp hắn đều không có gặp chuyện gì tốt đâu ! Nghĩ vậy, nàng khẽ nhíu lông mày, sau đó làm như hắn không tồn tại, đi theo đường vòng mà đi . Thấy Lãnh Thanh Nghiên làm vậy, Tiết công công trong lòng một trận bi thương, vội vàng bước nhanh từng bước chắn trước mặt nàng, vẻ mặt cầu xin nói: “Vương phi, nô tài tìm ngài, là có chuyện rất quan trọng đâu !” “A? Không biết Tiết công công tìm tiểu nữ tử có gì chỉ giáo?” “Không dám không dám! Nô tài chính là phụng mệnh muốn mang Vương phi ngài đi gặp một người”. Khẽ nhíu lông mày, “Ai?” “Này. . . Vương phi ngài cứ đến tự nhiên sẽ biết”. Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười một chút, sau đó trực tiếp vòng qua người hắn liền hướng về phía Vương phủ mà đi, có thể khiến cho Tiết công công tự mình đến cửa Vương phủ chờ nàng, chỉ sợ trên đời này không có vài người. Mơ hồ đoán được người đó là ai, nhưng cũng không có cách nào xác định, hơn nữa, mặc kệ là ai, nàng đều không có gì hứng thú đi gặp, muốn gặp nàng thì hãy tự mình đến gặp nàng . Mắt thấy nàng nói đi là đi, Tiết công công sửng sốt một hồi lâu sau đó nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ai u Vương phi nương nương của ta ơi, ngài. . . Ngài cũng đừng lại khó xử nô tài a!” Lãnh Thanh Nghiên ngay cả nhìn cũng không liếc hắn lấy một cái, quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Vương phủ đã ở trước mắt, Tiết công công không ngại thì vào ngồi một lát ? Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết Tiết công công trốn ở gần Vương phủ đâu”. Hai chân Tiết công công như sắp mềm nhũn ra, nhìn nữ tử tuyệt mĩ đang cười khanh khách trước mắt, mồ hôi lạnh cũng sắp chảy đầy mặt . “Ta. . . Này. . . Nô tài. . . Nô tài lúc trước đã hỏi thị vệ giữ cửa, nghe nói Vương phi ngài đã xuất môn, cho nên mới. . . Mới đứng ở đây chờ, Vương phi, ngài cũng đừng khó xử nô tài a !” “A? Thì ra cũng đã có người biết ngươi vụng trộm trốn ở nơi này a ?” “Không. . . Này. . . Sao lại nói đến chuyện này a ? Nô tài thật sự có chuyện quan trọng tìm Vương phi mà !” Cười khẽ một chút, sau đó thần sắc thoáng nghiêm, nói: “Ta không muốn đi!” “Hả?” “Cho nên phiền công công đi chuyển cáo một tiếng, nói nếu như muốn gặp ta, vậy thì hãy tự mình đến đây, ta không có thói quen tự mình đưa bản thân tới cửa a”. “Này này. . . Này. . . Như vậy không phải thực là khó khăn hay sao ?” “Khó khăn ? Đường đường là Hoàng Thượng Thương Lang quốc muốn đến một Lạc Vương phủ nho nhỏ, vậy nhưng lại có khó khăn gì hay sao ? Tiết công công ngài đang nói đùa gì a ?” Lời nói của Lãnh Thanh Nghiên nhất thời khiến Tiết công công mất tiếng, ánh mắt già khẽ chớp vài cái, ngơ ngác nói: “Ngài biết là Hoàng Thượng?” Cười khẽ gật đầu, “Bằng không còn ai có thể khiến cho Tiết công công mệt nhọc như vậy được đâu ?” “Ách, này. . .” “Công công như vậy khẳng định cũng rất là mệt mỏi đi, hay là vào trong Vương phủ uống chén trà, nghỉ chân một chút?” “Nô tài đa tạ Vương phi”.Trong lòng Tiết công công thoáng cảm động, hắn là thật sự mệt chết đi, hôm nay chạy tới chạy lui cũng không biết là chạy qua bao nhiêu đường rồi, ai? Không đúng, hắn là phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến đây, một chút mệt mỏi như vậy thì tính cái gì ? Giật mình một cái, Tiết công công nhất thời thanh tỉnh lại, vội vàng cất bước hướng về phía Vương phủ đến bên Lãnh Thanh Nghiên, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: “Vương phi cô nãi nãi, ngài cũng đừng ép buộc nô tài, đi nhanh chút thôi, cũng không thể để cho Hoàng Thượng đợi lâu a !” Bỏ ra tay hắn ra lui về phía sau vài bước, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn, nói: “Bổn vương phi đã mệt sắp chết rồi, từ chuyện hôm qua cho tới bây giờ, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện đâu, ai, đầu thật choáng váng a!” Tiết công công há miệng thở dốc, sững sờ nhìn vị Vương phi trước mắt như hoàn toàn thay đổi thành người khác, Tiết công công thật sự là khóc không ra nước mắt, chỉ có thể vẻ mặt cầu xin, nói : “Vương phi, ngài đây là. . . Đây là muốn chỉnh nô tài chết bầm a!” “Công công nói quá lời, Thanh Nghiên sao dám bất kính với công công như vậy đâu ?” Nói cũng kỳ quái, từ ngày hôm qua nhận lại đệ đệ, tính cách của Lãnh Thanh Nghiên dường như đang chậm dãi khôi phục lại như trước đây . Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không phản đối, dù sao, kỳ thật nàng như thế này, mới thực sự là nàng . Tiết công công vẻ mặt ai oán nhìn nàng, cầu xin nói: “Một khi đã như vậy, Vương phi xin mời cùng nô tài đi một chuyến đi, nô tài cầu xin ngài a !” Nhìn vẻ mặt cầu xin của Tiết công công, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi có chút mềm lòng, thái giám này vẫn là có điểm khiến cho nàng thích, tuy rằng nàng thực không có muốn đi, nhưng nếu là nàng không chịu đi như vậy, chỉ sợ là Tiết công công này cũng thật là khó xử đi ? Nghĩ nghĩ, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, thở dài nhẹ giọng nói: “Nếu Tiết công công đã nói đến nước này, Thanh Nghiên tất nhiên cũng sẽ không có tiếp tục gây khó dễ cho công công, xin mời công công đi trước dẫn đường “. Nghe vậy hắn thực là mừng rỡ, vội vàng tiến lên phía trước dẫn đường, “Vương phi mời, ngài yên tâm đi, Hoàng Thượng chỉ là muốn nói chuyện với Vương phi một lát thôi, sẽ không khó xử Vương phi”. “Đa tạ công công”. Lãnh Thanh Nghiên đi theo Tiết công công đến tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, tiến vào trong một phòng xa hoa, Tiết công công dùng tay ra dấu mời, đợi cho nàng tiến vào bên trong liền lén lút đóng cửa lại . Đối với hành động này, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có ngăn cản gì, vừa tiến vào phòng tầm mắt dừng ngay trên người nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, đó rõ ràng chính là hoàng đế của Thương Lang quốc . “Tham kiến phụ hoàng”. Trong mắt Thương Lang Hoàng hiện lên một tia tinh quang, biểu tình trên mặt bí hiểm, trầm giọng nói: “Lớn mật, ngươi cùng Mộc gia phạm tội khi quân, thế nhưng còn dám xưng hô như vậy !” Lãnh Thanh Nghiên trên mặt mang theo mỉm cười, cũng không có đem những lời của Thương Lang Hoàng để ở trong lòng, chính là nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng thứ tội, Thanh Nghiên cũng không lừa gạt phụ hoàng, chính là thân bất do kỷ”. “Hảo một cái thân bất do kỷ! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” “Không dám, nhưng mà chủ mưu việc này là Mộc gia, lại không biết vì sao phụ hoàng cố tình xuống tay với Thanh Nghiên đâu ?” “Lớn mật! Ngươi đang nghi ngờ trẫm ?” “Thanh Nghiên không dám, nhưng là vừa gặp mặt phụ hoàng đã ra uy với Thanh Nghiên, cũng khiến cho trong lòng Thanh Nghiên không được vui, mong rằng phụ hoàng thứ tội”. Trong mắt Thương Lang Hoàng lóe ra tia mũi nhọn, mà đối với phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên cũng nhịn không được có chút kinh ngạc cùng tán thưởng, nhưng điều này cũng không thay đổi được chủ ý của hắn khi tìm đến nàng hôm nay. Chậm rãi ngồi lại trên ghế, mắt lạnh nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ngươi cũng biết trẫm hôm nay gọi ngươi đến, là vì chuyện gì chứ ?” “Thỉnh phụ hoàng nói rõ !” “Được, vậy trẫm cũng nói thật cho ngươi biết, lấy thân phận của ngươi, là không thể làm chính phi Lạc vương, điểm này, ngươi chắc là hiểu được?” Tuy rằng biết việc này sớm muộn gì rôi cũng sẽ đến, nhưng khi thật sự gặp phải, thời điểm nghe được những lời như vậy, trong lòng lại vẫn như cũ nhịn không được một trận khó chịu . Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, tươi cười trên mặt từ đầu đến cuối dường như cũng chưa thay đổi, nhìn Thương Lang hoàng nói: “Thanh Nghiên không rõ”. Trên mặt Thương Lang Hoàng hiện lên một tia tức giận, trầm giọng nói: “Vậy để trẫm nói cho ngươi hiểu ! Thân phận ngươi là gì? Lạc vương lại có thân phận như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm chính phi của hắn hay sao? Lạc vương tương lai chính là người trẫm đã chọn để kế thừa ngôi vị hoàng đế, chính phi của hắn phải là nữ tử tôn quí có thể trợ giúp cho hắn, còn ngươi có thể mang lại gì cho hắn? Nói khó nghe một chút, ngươi căn bản chỉ là một con rối nằm trong tay Mộc gia! Nếu không phải thấy Lạc vương đối với ngươi có chút tình cảm, trẫm sẽ không lãng phí thời gian nói những lời này với ngươi đâu”. Sắc mặt Lãnh Thanh Nghiên có chút tái nhợt, hai tay giấu ở trong ống tay áo, dùng sức nắm chặt, tươi cười trên mặt giống như là đã biến mất không thấy, vẻ mặt đạm mạc nhìn Thương Lang hoàng, nói: “Xin hỏi phụ hoàng, những lời ngài nói vừa rồi, là ý của chính ngài, hay là ý của Thương Diễm Túc ?” Nàng cũng không tin Thương Diễm Túc lại nghĩ như vậy, nếu Thương Lang Hoàng cố ý ra cung tìm nàng, vậy thì khẳng định hắn không thể giải quyết sự tình bên Thương Diễm Túc .Có lẽ là như vậy, nhưng khi nghe những lời không chút lưu tình nào này, vẫn như cũ khiến cho nàng hít thở không thông cực kì khó chịu . Câu hỏi của Lãnh Thanh Nghiên khiến đồng tử Thương Lang Hoàng co rút một chút, trong mắt lóe ra tia sát khí, sau đó nói: “Đây tuy rằng không phải ý tứ của Túc nhi, nhưng trẫm cũng không nhẫn tâm nhìn chính con mình khó xử như vậy”. “Có ý gì?” Thương Lang hoàng cũng là đột nhiên khẽ thở dài, vẻ mặt đều là bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Túc nhi vẫn luôn nghĩ rằng trẫm là nguyên nhân khiến mẫu thân nó chết, cũng bởi vì nghĩ như vậy, cho nên nó vẫn luôn không chịu tha thứ cho trẫm, thậm chí còn hận thấu xương đối với Hoàng hậu hiện tại . Cho nên, nó vẫn luôn cố gắng để có một ngày có thể ngồi lên vị trí hoàng đế, nó làm vậy không phải chỉ là vì mình, mà còn muốn đả kích Hoàng hậu hoàn toàn”. Nghe những lời này của Thương Lang Hoàng, trước mặt Lãnh Thanh Nghiên không khỏi hiện ra tình cảnh ở Hoàng Lăng ngày hôm đó, ở bên quan tài của Lưu Hoàng hậu, từ nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn toát ra tia tưởng niệm . Móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, hắn thật sự rất thương mẫu thân hắn, thậm chí bởi vì nàng mà trở nên điên cuồng . Trong khi nói chuyện, Thương Lang hoàng vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Lãnh Thanh Nghiên, sau khi tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Vì để đi lên ngôi vị hoàng đến, hắn tất nhiên cần càng nhiều thế lực lớn hơn để duy trì địa vị, mà để mở rông thế lực nhanh nhất cùng hiệu quả nhất chính là kết thông gia với quan to trong triều”. Trong lòng căng thẳng, tuy rằng nàng không muốn chấp nhận, nhưng những lời này của Thương Lang Hoàng, quả thật là có lý . Chỉ cần kết thông gia với các đại thần trong triều, gia tộc của nàng kia tự nhiên sẽ đứng về phía hắn . Nhưng là, Thương Diễm Túc hắn cũng có ý nghĩ như vậy hay sao ?Hắn cũng muốn dùng phương pháp đó để mở rộng thế lực, củng cố địa vị của hắn hay sao ? Thương Lang hoàng tập trung nhìn nàng, từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt nàng, trên người phát ra khí thế dường như toàn bộ đều tập trung trên người Lãnh Thanh Nghiên, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có phản ứng gì khác . Phản ứng bình thản như vậy khiến cho Thương Lang Hoàng sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, lập tức nói: “Trẫm nói nhiều như vậy, ngươi hẳn là đã hiểu được trong lòng Túc nhi suy nghĩ như thế nào đi ?” Lạnh lùng nhìn hắn, đã không còn là thái độ khiêm tốn như ban đầu, khí thế so với Thương Lang Hoàng thậm chí còn càng thêm bức người, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là lời ngài nói mà thôi, ai mà biết được có phải ngài đang châm ngòi ly gián hay không ?” “Ngươi. . .” “Ngài nói nhiều như vậy, đơn giản chính là một câu, muốn có quyền thế lớn hơn nữa, thì cần lấy càng nhiều nữ nhân, nhưng lại phải là nữ tử có địa vị !” “Có thể nói như vậy, cho nên Túc nhi hắn nhất định cũng sẽ như thế, chỉ là vì có tình cảm với ngươi, nên loại chuyện này hắn không biết mở miệng nói thế nào thôi . Lấy thân phận của ngươi, trẫm vốn muốn ban cho ngươi tội chết, nhưng chính là nể mặt mũi Túc nhi trẫm tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi còn vọng tưởng muốn làm chính phi của Túc nhi, vậy thì đừng trách trẫm không khách khí với ngươi !” Thương Lang hoàng có chút tức giận, lúc trước hắn không có ngờ Lãnh Thanh Nghiên lại khó đối phó như vậy, lại cả gan làm loạn, tựa hồ không hề đem hoàng đế như hắn để vào trong mắt vậy, mỗi lời nói nói ra, lại có khí thế bức nhân như vậy . Nhưng là, người hắn đối mặt là Lãnh Thanh Nghiên, nàng ghét nhất bị người khác uy hiếp, bị kích thích như vậy, bản tính che giấu dần dần lộ ra, thân là thiếu tướng bộ đội đặc chủng, ai lại dám không sợ chết uy hiếp nàng như vậy ? Nhìn ánh mắt giống như sói hoang của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Lang hoàng đột nhiên cảm giác được đáy lòng phát lạnh, không khỏi lui về phía sau từng bước, nói: “Ngươi muốn làm gì?” Khẽ nhíu lông mày, trào phúng nhìn Thương Lang Hoàng vẻ mặt đề phòng, đôi môi anh đào khẽ mở, cười lạnh nói: “Không ngờ đường đường là Thương Lang Hoàng mà lại nhát gan như vậy a “. “Ngươi. . “. Bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm có chút chật vật, lại vì lời này của nàng mà nổi trận lôi đình, nhưng khi đối diện với ánh mắt cao ngạo kia của nàng, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một chút khiếp sợ . Lãnh Thanh Nghiên khẽ nâng cằm, vẻ mặt nói không biết bao nhiêu là kiêu ngạo cùng oai hùng, nhìn Thương Lang Hoàng lạnh lùng nói: “Nếu những lời vừa rồi, trừ phi là Thương Diễm Túc chính miệng nói với ta, nếu không tất cả, ta sẽ không tin tưởng!” Sắc mặt Thương Lang Hoàng đột nhiên âm trầm, nhưng cũng không có đợi hắn nói điều gì, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã xoay người đi ra cửa, đưa tay mở cửa phòng ra, một chân cũng đã bước ra bên ngoài, nghiêng người tà nghễ nhìn hắn, trong mắt tràn ngập trào phúng cùng khiêu khích, nói: “Phụ hoàng, ta gọi ngài một tiếng phụ hoàng, đơn giản là vì ngài là phụ thân của Thương Diễm Túc”. Sau khi nói xong câu đó, nàng không chút do dự liền đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại, để lại một Thương Lang Hoàng sắc mặt âm trầm vẫn đứng nguyên chỗ cũ . Tiết công công dường như cũng bị khí thế của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho hoảng sợ rồi, cứ thế sững sờ nhìn nàng kiêu ngạo rời đi, cũng không có dám tiến lên ngăn cản . Đợi đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng hơn, vội vàng chạy vào trong phòng, “Hoàng Thượng. . .” Sau khi đi ra từ tửu lâu, một giây trước còn khí thế hào hùng Lãnh Thanh Nghiên giờ đây lại giống như hết hơi vậy, thật sâu kín thở dài một tiếng, cả người đều vô lực dựa vào trên tường, cúi thấp đầu. Quay đầu nhìn về phía tửu lâu, thần sắc trên mặt phức tạp. Tuy rằng nàng nói với Thương Lang Hoàng thật là kiên định như vậy, nhưng cũng chỉ có nàng mới biết, những lời này của Thương Lang Hoàng ảnh hưởng tới nàng như thế nào, ở thế giới này, nàng không thể hoài nghi những lời này là thật . Ngay tại vừa rồi, nàng đột nhiên liền quyết định, nàng sẽ không rời đi, thật sự sẽ không . Kỳ thật, cho dù không ly khai, nàng cũng vẫn có thể đối phó với Mộc gia, chính là, có vẻ hơi khó khăn một chút, chính là, có khả năng cần nhiều thời gian một chút, chính là. . . Nhưng, lý do để nàng ở lại là gì đây ? Nàng đột nhiên lại bắt đầu hoài nghi. Đột nhiên dùng sức đá một cước lên tường, thần sắc trên mặt có chút hổn hển, cáu giận nói “Tên hỗn đản đáng ghét !” Sau khi đá xong, tâm tình dường như cũng tốt lên một chút . Ngẫm lại mình ra ngoài cũng đã lâu, liền xoay người về phía Vương phủ mà đi, nhưng chỉ mới đi được vài bước, đối diện có một vị công tử mặc tử y đi tới . Khi vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt, hai mắt hắn liền một trận tỏa sáng, vội vàng bước nhanh lên phía trước vài bước, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên chắp tay nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt”. Trong mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, có thể không đến hai canh giờ, lại gặp nhau hai lần, thật đúng là khéo a! Mỉm cười gật đầu, nói: “Thực khéo a, Vu công tử, chúng ta lại gặp nhau “. Vu Hi vui sướng thực trực tiếp biểu hiện ở trên mặt, nói: “Cô nương thế nhưng lại nhớ rõ tên tại hạ, đúng là khiến cho tại hạ cảm thấy thực vinh hạnh đâu . A, đúng rồi, không biết cô nương vì sao lại ở chỗ này?” “Chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi “. “Như thế vừa khéo, đã sớm nghe đến tửu lâu đệ nhất kinh thành Túy Tiên Lâu, tại hạ cũng đang muốn nhân dịp này vào Túy Tiên Lâu xem xét một phen, không biết cô nương có vui lòng cùng đi với tại hạ hay không?” Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí lại cố tình như là khẳng định, Lãnh Thanh Nghiên có chút không vui, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh mỉm cười, nói: “Thật có lỗi, tiểu nữ còn có việc, không thể đi cùng công tử được “. “Vậy thì thật là đáng tiếc, không biết cô nương có chuyện gì quan trọng, nếu như tại hạ có thể hỗ trợ, tại hạ nhất định nghĩa bất dung từ!” ( làm việc nghĩ thì không từ chối ) “Đa tạ lòng tốt của công tử, tiểu nữ xin ghi nhận, bất quá vẫn không dám làm phiền công tử”. “Không phiền toái không phiền toái, có thể dùng chút tài mọn giúp sức cho cô nương, đó là vinh hạnh của tại hạ !” Người này cứ quấn lấy không tha, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có chút phản cảm, trong lòng càng không vui, nhưng vẫn như cũ mỉm cười mà đáp lời : “Không cần, công tử vẫn là đi làm chuyện của mình đi, tiểu nữ tử cáo lui!” Nói xong, Lãnh Thanh Nghiên muốn đi qua bên cạnh hắn mà rời đi, nhưng là hắn cũng đã nhanh hơn nàng một bước chắn trước mặt nàng, cười nói: “Cô nương, tại hạ là thật tâm muốn hỗ trợ, huống hồ, hiện tại ta cũng không có chuyện gì “. Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, nhìn người trước mặt trên mặt mang theo mỉm cười, vẻ mặt hòa khí nhưng lại bá đạo không ít, không khỏi càng thêm chán ghét, nói: “Vu công tử, ta cũng không cần hỗ trợ của ngươi, mời ngươi tránh ra!” Nghe vậy sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ Lãnh Thanh Nghiên lại có thể nói trực tiếp ra lời như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng không yên, trong ánh mắt có thương tâm, cẩn thận hỏi: “Là tại hạ chọc cô nương tức giận hay sao ?” Biểu tình này của hắn, tựa hồ như Lãnh Thanh Nghiên làm ra chuyện tình gì khiến hắn thực thương tâm vậy, khiến cho nàng không biết nói gì cả, nhưng nàng là Lãnh Thanh Nghiên, sẽ không có khả năng vì loại chuyện tình vô vị này, người vô vị mà thay đổi . “Vu công tử lo lắng nhiều rồi, ta chỉ là còn có việc, không muốn ở nơi này lâu”. Vu Hi lập tức lại khôi phục lại vẻ tươi cười như cũ, vội vàng nói: “Cô nương có gì chuyện quan trọng, tại hạ có giúp một tay!” “Không cần!” “Cô nương. . .” Lãnh Thanh Nghiên không không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, liền tránh sang phía khác, sau đó trực tiếp rời đi, đối với loại người này, mặc kệ hắn có mục đích gì, cũng đều khiến cho nàng chán ghét . Vu Hi bị nàng bỏ lại một bên, trơ mắt nhìn nàng càng ngày càng đi xa, vẻ mặt mất mát. Lãnh Thanh Nghiên cũng thực nhanh đã trở về đến Vương phủ, nhưng lại không có nhìn thấy thân ảnh của Thương Diễm Túc, hỏi quản gia lại được biết Hoàng Thượng triệu hắn vào cung, điều này nằm ngoài suy đoán của Lãnh Thanh Nghiên, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành . Nàng muốn tìm hắn để nói rõ ràng một số chuyện, nhưng ngày hôm đó khi hắn từ trong hoàng cung trở về, liền trực tiếp nhốt mình bên trong thư phòng, mặc kệ bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần . Mà điều khiến cho Lãnh Thanh Nghiên càng không ngờ tới là, ngày hôm sau Thương Diễm Túc đột nhiên liền mất tích, không ai biết là hắn đã đi nơi nào, đáy lòng Lãnh Thanh Nghiên bất an mãnh liệt, không thể nào tìm thấy biện pháp để giải quyết . Ngay tại thời điểm mà nàng sắp nổi điên lên, Thương Diễm Túc lại đột nhiên xuất hiện trước mặt của nàng, nhưng hắn cũng không có nói một lời nào, hung hăng đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó té xỉu. “Thương Diễm Túc, ngươi làm sao vậy?” Ngay cả khi té xỉu, hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay nàng, Lãnh Thanh Nghiên nhìn không khỏi một trận lo lắng, tuy rằng hắn đã quay trở về, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt . Rốt cuộc là làm sao vậy? Sắp xảy ra chuyện gì hay sao ?
/84
|