Thương Diễm Túc đang ngồi ở bên trong thư phòng lặng im xem sách, từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, theo sau chính là giọng nói của quản gia vang lên ngoài cửa: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đã trở lại”.Tầm mắt từ trên quyển sách rời đi, nháy mắt đã ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia kim quang hiện lên, sau đó hướng tới cửa thư phòng nói: “Đã biết, ngươi lui xuống trước đi”.“Dạ”.Thương Diễm Túc thoáng dừng một chút sau đó lại đem tầm mắt chuyển về quyển sách nằm trên tay, dường như đối với sự trở về của Lãnh Thanh Nghiên không quan tâm lắm. Hôm nay khi hắn vừa trở về đã không thấy tăm hơi bóng dáng nàng, quản gia nói là nàng muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, hắn cũng không có ý kiến gì, hắn biết, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có được nhìn ngắm hết thế giới bên ngoài.Cũng chỉ dặn dò quản gia, nếu như nàng có quay trở về, thì đến báo với hắn một tiếng, còn về phần khác, Thương Diễm Túc cũng không có tính làm cái gì, cho tới bây giờ cũng không nghĩ là sẽ hạn chế tự do của nàng, tuy rằng nàng có thể làm ra những chuyện gây bất lợi cho Lạc Vương phủ, nhưng hắn sẽ xử lý tốt.Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp quay trở về phòng, đem cửa phòng đóng chặt lại sau đó dựa lưng vào cửa, cả người đều mềm nhũn, thật sự rất lạnh! Cố nén cái lạnh đang xâm nhập vào tận xương tủy, đi về phía ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một chiếc chăn thật dày, trải ra trên giường, mãi cho đến khi trốn vào bên trong ổ chăn, nàng mới cảm thấy tốt lên một chút.Nàng biết, cảm giác lạnh lẽo khắp người như vậy sẽ còn tiếp tục trong hai canh giờ nữa, mà từ khi ăn viên thuốc kia cho đến bây giờ đã trải qua khoảng nửa canh giờ thời gian.Ôm chăn, nhắm hai mắt lại cả người đều run nhè nhẹ, vừa rồi còn có thể cố nén, hơn nữa còn có Minh Dạ giúp nàng sưởi ấm, nhưng nàng cũng không thể để hắn trực tiếp đưa nàng trở về phòng, bởi vì rất nguy hiểm. Mà từ cửa Vương phủ đến nơi đây cũng là một đoạn đường dài, đối với Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này mà nói, quả thực so với con đường xuống hoàng tuyền còn khó đi hơn, hiện tại, cả người đều lâm vào hôn mê.Thương Diễm Túc đột nhiên có cảm giác bồn chồn khó tả, có điểm không thể tĩnh tâm để tiếp tục xem sách, cảm giác này đối với hắn mà nói từ trước tới nay là lần đầu tiên, không khỏi buông quyển sách trên tay, nhíu mày trầm tư.Sau một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, đi ra thư phòng sau đó liền đi thẳng về phía phòng ngủ của bọn họ, vào nhũng lúc bình thường, nàng ngoại trừ ở trong sân đi lại một chút, thời gian còn lại nàng đều ở trong phòng, im lặng tuân lệnh khiến hắn giận sôi.“Rầm!” Cửa phòng bị đẩy ra, Thương Diễm Túc sải bước đi đến, ánh mắt quét khắp phòng một lượt, khi nhìn thấy chăn bông thật dày trên giường, không khỏi cả kinh, sau đó bước nhanh tới phía trước.“Nghiên nhi?” Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra bên ngoài, Thương Diễm Túc tâm đột nhiên hung hăng run rẩy vài cái, vội vàng đưa tay muốn đem nàng ôm lấy. Làm sao vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng khi tay hắn vừa mới chạm đến hai má của nàng, liền nhịn không được run rẩy, thật sự rất lạnh!Lãnh Thanh Nghiên hoàn toàn đắm chìm bên trong băng lãnh, sớm đã không thể phân biệt rõ bên ngoài đang là tình huống gì, hoặc là nói hiện tại nàng đang ở trong tình huống gì, sau đó đột nhiên cảm giác bên cạnh dường như có một vật thể ấm áp, thậm chí từ trên mặt còn truyền đến một chút hơi ấm. Một chút ấm áp như vậy, đối với nàng giờ phút này mà nói, giống như người sắp chết chìm vớ được một cây cứu mạng vậy, không một chút do dự, nàng hướng tới vật thể ấm áp kia lại gần, đồng thời cũng vươn cánh tay, dường như muốn nắm lấy cái gì. Cảm giác được bàn tay nắm lấy hắn lạnh như băng, còn có thân thể đang vô ý thức tiến lại phía mình kia, Thương Diễm Túc lòng quặn đau, giờ phút này độ ấm ở tay nàng, sớm đã không còn trong phạm vi của người thường. Dùng sức nắm chặt tay nàng, đồng thời vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?”Sau một lúc lâu mới đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hướng về phía bên ngoài hô: “Người tới! Nhanh đi mời ngự y!”Lãnh Thanh Nghiên gắt gao tiến vào cái ôm ấp khiến nàng cảm thấy ấm áp kia, nhờ độ ấm trên người Thương Diễm Túc, thần trí đã đánh mất chậm dãi trở lại, bên tai tựa hồ nghe được có người đang nói đi thỉnh ngự y.Ngự y? Mời ngự y làm gì?Thương Diễm Túc đột nhiên cảm giác được người trong lòng cứng ngắc một chút, sau đó bất an nhíu mày, tựa như đang giãy dụa cái gì, giống như vô thức nói : “Không… không cần mời… ngự… ngự y”.“Nghiên nhi?”“Không… Không cần…”“Được, ta đã biết, không thỉnh ngự y!” Lại đem người đi thỉnh ngự y gọi trở về, Thương Diễm Túc vẫn đều ôm chặt nàng, vận chuyển nội lực giúp nàng đánh tan hàn khí, hắn không biết nàng bị làm sao, cũng không biết làm như vậy có thể khiến sự tình khác đi được không. Ở trong tình trạng như vậy, nàng thế nhưng còn nói ra không cần mời ngự y, như vậy chính nàng hẳn là biết rõ nguyên nhân khiến nàng ra nông nỗi như vậy, cũng có thể không có cái gì nguy hiểm đi? Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng như vậy, tâm không thể ức chế co rút mà đau đớn.… Người trong lòng tựa hồ đã khôi phục lại nhiệt độ cơ thể bình thường, mày cũng không còn nhăn lại, hiện tại chính là nặng nề ngủ ở trong lòng hắn. Thương Diễm Túc cúi đầu ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, có thể nhìn nàng im lặng như vậy, thật đúng là khó có được. Bởi vì nàng cho dù là ở trong giấc ngủ cũng vẫn rất cảnh giác, mỗi lần hắn đều nhìn không được bao lâu đã khiến nàng tỉnh giấc.Hiện tại, chắc hẳn là rất mệt mỏi đi, thế nhưng ngủ say như vậy. Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhìn nhìn chăn bông nặng nề trên người nàng, Thương Diễm Túc thở dài, sau đó cẩn thận đem nàng đặt lại đến trên giường, hơn nữa đem chăn kia bỏ ra. Nàng hiện tại, hẳn là đã khôi phục lại bình thường rồi?Vào đêm, hai bóng đen xuất hiện bên trong Mộc gia, bay với tốc độ khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen mờ nhạt. Hai người kia gắt gao bám vào cành cây ngọc lan, cây ngọc lan này cũng không phải là to lắm, nhưng cành lá lại sum xuê rậm rạp, phiến lá gần như có màu xanh đen, hai người kia lại kề sát trên cây, dường như cùng cây ngọc lan kia nhập thể. Trong màn đêm tối đen, chỉ sợ có người đứng dưới gốc cây nhìn lên cũng không thể phát hiện ra trên cây ngọc lan kia còn cất giấu hai người. Trên đường bọn họ tiến vào Mộc gia nơi đây, gặp không ít đội tuần tra, giăng khắp nơi, dường như không quên một nơi nào bên trong Mộc gia.Đương nhiên, với thủ vệ tầm thường như vậy cũng không khiến cho bọn họ để vào mắt, chỉ là hiện tại, bọn họ cúi đầu nhìn dưới chân, ở mỗi một vị trí bí ẩn, đều bố trí từng đạo sợi tơ trong suốt, bên trên mỗi sợi tơ lại được giắt một cái chuông bạc, chỉ cần có người hơi chút tiếp xúc đên trên sợi tơ, lập tức các chuông bạc xung quanh sẽ vang lên. Những sợi tơ này cách mặt đất khoảng hai thước, đây cũng chính là một khoảng cách giới hạn. Cho dù là võ công cao tới đâu, ngươi cũng không có khả năng bay trên không trung liên tục, mà khoảng cách hai thước, cũng không đủ cho bọn họ cúi người đi qua nơi này.Hiện tại là buổi tối, ở trong bóng tối, cho dù là ở ban ngày, căn bản không thể đem những sợi tơ trong suốt đó phân biệt một cách cẩn thận. Phòng vệ của Mộc gia bố trí nghiêm ngặt, bọn họ không chút nghi ngờ, nếu không cẩn thận làm cho chuông bạc vang lên, như vậy rất nhiều mai phục chung quanh đây, dù bọn họ có công phu cao tới đâu, cũng khó mà đào thoát. Mà nếu có từ nơi khác tiến vào đây, như vậy chỉ cần bọn họ vừa hiện thân, kết quả cũng sẽ bị cao thủ mai phục tập kích.Hai người lạnh lùng nhìn những sợi tơ trước cửa tiểu viện, đó chính là nơi ở của gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt, cũng chính là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất ở Mộc gia.Đang muốn liều chết xông vào, ngay lúc đó ở phía sau, cùng với một tiếng tiếng rít, trên không đột nhiên xuất hiện một dải ánh sáng, hai người liếc nhìn nhau, thoáng do dự một chút liền hướng tới con đường lúc đến rồi nhanh chóng dời đi, thủ vệ của Mộc gia canh gác xung quanh, không có bất kì kẻ nào chú ý. Tiếng rít kia tựa hồ cũng làm cho người của Mộc gia chú ý, chỉ là bọn hắn tuyệt đối không ngờ đó là tín hiệu hướng tới hai kẻ xâm nhập vào bên trong Mộc gia, càng không thể ngờ có người có thể vô thanh vô thức lẻn vào trước mắt bọn họ.
/84
|