Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaooo
Nguồn: Tần Dương nghiêng đầu nhìn thấy Kiều Vi mặc dạ phục màu đen đi tới, dáng người cao gầy ngực nở eo thon, cô cứ như sinh ra là để làm người mẫu, đôi giày cao gót ít nhất tám centimet khiến cô càng lộ vẻ xuất chúng.
Cổ áo màu đen che đi bộ ngực cao ngất của cô, nhưng hai cánh tay trắng nõn để trần lại hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là động tác của cô có vẻ không hợp lắm với bộ trang phục của mình.
Một tay Kiều Vi cầm một cái túi xách màu trắng, sau đó hai cánh tay khoanh trước ngực như đàn ông, hơi ngẩng đầu, tác phong thật sự chẳng liên quan gì đến bộ váy đang mặc cả..
Kiều Vi đi tới bên cạnh Tần Dương, khoác lấy vai hắn như đàn ông, nói:
- Tần Dương, đừng sợ, có chị bảo kê cho cậu, hắn không dám làm gì cậu đâu!
Khóe mắt Tần Dương hơi giật giật, con gái bây giờ mặc kệ lớn nhỏ đều có sở thích làm chị người ta sao?
Lư Quân Di thì không tính, tuổi người ta cũng ba mươi lăm ba mươi sáu, làm chị mình còn được, Lý Tư Kỳ chỉ lớn hơn mình một tuổi cũng muốn làm chị mình, còn cô Kiều Vi này mới vừa thấy mặt đã tự xưng chị rồi...
Ở đâu ra nhiều chị như thế?
Tần Dương vốn không sợ hãi Trương Long, mặc kệ hắn mở câu lạc bộ đêm hay có nhiều đàn em, hoặc có quan hệ giao thiệp rộng đi nữa, Tần Dương có cái gì chưa thấy qua?
Tội phạm xuyên quốc gia?
Phần tử khủng bố?
Lính đánh thuê?
So với những kẻ này thì Trương Long tính là gì?
Rồng?
Sâu thì còn tạm được!
Hôm nay Tần Dương có chút khó chịu, vốn định lấy Trương Long trút giận, ai ngờ Kiều Vi lại xông ra, thế nhưng Kiều Vi là có ý tốt giúp đỡ, Tần Dương cũng không tiện nói gì.
Sắc mặt Trương Long thay đổi, ánh mắt hơi kiêng kị:
- Cảnh sát Kiều, tôi chỉ trò chuyện với cậu nhóc này thôi, nào có khi dễ hắn, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Kiều Vi hừ lạnh nói:
- Đừng có tưởng lỗ tai tôi bị điếc, tôi đã nghe hết rồi. Tôi biết ông giao thiệp rộng, nhưng tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra ông phạm pháp, nếu không thần tiên cũng không cứu được ông.
Trương Khôn ở bên cạnh nghe Kiều Vi nói vậy, hơn nữa nhìn đối phương tuổi cũng không lớn, nhịn không được mở miệng nói:
- Cảnh sát thì giỏi lắm à, là cảnh sát thì có thể làm bậy sao?
Trương Long biến sắc, quay đầu hung hăng trừng mắt với Trương Khôn, sau đó cười nói với Kiều Vi:
- Thằng bé không hiểu chuyện nói lung tung, cô đừng để trong lòng.
Kiều Vi không có phản ứng với Trương Long mà chuyển ánh mắt dừng trên người Trương Khôn, ngữ khí có hai phần mỉa mai:
- Cảnh sát đích thực chẳng có gì ghê gớm, đối với những người tuân thủ luật pháp người thì cảnh sát chỉ để làm cảnh, cũng không làm gì được bọn họ cả, nhưng mà đối với những kẻ phạm pháp loạn kỷ cương mà nói thì cảnh sát thật đúng là rất ghê gớm, bởi vì cảnh sát sẽ đưa bọn hắn ra công lý, tống bọn hắn vào ngục giam!
Trương Long mặc dù có các loại mạng lưới quan hệ nhưng đối mặt với Kiều Vi lại có chút kiêng kị, bởi vì hắn biết thân thế của Kiều Vi, mà Kiều Vi trùng hợp lại đi làm ở chỗ kia, có thể nói là quản lý khu vực ấy, nếu cô muốn gây phiền toái cho hắn thì hết sức dễ dàng, một khi Kiều Vi đã muốn làm thế thì coi như tìm không thấy chứng cứ đủ để trừng trị Trương Long, nhưng cũng bóc một lớp da của hắn rồi.
Trương Long cười nói:
- Cảnh sát Kiều nói rất có lý, chúng tôi đều là những người tuân thủ luật pháp mà, hơn nữa để có cuộc sống có thể yên ổn phồn vinh còn phải nhờ các vị.
Kiều Vi hừ lạnh một tiếng:
- Hi vọng ông thật sự tuân thủ luật pháp, nếu không sẽ có một ngày tôi sẽ chính tay bắt ông. Tôi biết ông có chỗ dựa, nhưng ở trước pháp luật mọi người bình đẳng, ông tìm chỗ dựa cũng vô dụng!
Trong lòng Trương Long cũng thầm bực bội, như Kiều Vi nói, hắn cũng có chỗ dựa, chỉ là ngại thân phận và người sau lưng Kiều Vi khiến hắn không dám trở mặt, nhưng bị nói như vậy hắn cũng cảm thấy thật mất mặt.
- Cảnh sát Kiều cứ tự nhiên, tôi đi chào hỏi vài người bạn đây.
Ngữ khi Trương Long lãnh đạm nói một câu, cũng không đợi Kiều Vi nói gì, trực tiếp quay đầu bước đi, đây cũng là biểu đạt hắn bất mãn với Kiều Vi.
Trương Khôn mắt thấy cha của mình chịu thiệt, làm sao còn dám gây sự, oán hận trừng mắt nhìn Tần Dương rồi quay đầu đi theo Trương Long.
Kiều Vi ngồi xuống đối diện Tần Dương, cũng không nói về Trương Long, cười tủm tỉm nói:
- Không thể tưởng tượng có thể gặp cậu ở chỗ này, vừa rồi Vũ Nghiên có nói nhưng tôi còn có chút không tin đâu, nghe nói cậu giúp người tặng lễ mà tới?
Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:
- Ừm, tôi cũng không phải khách mời, có người nhờ mà thôi.
Ánh mắt Kiều Vi nhìn túi nhựa, cười nói:
- Quà gì thế, cậu để như vậy thì hơi xoàng nhỉ?
Dù Kiều Vi nói như vậy nhưng cũng không khiến người có cảm giác trào phúng, ngược lại giống như là bạn bè quan tâm hoặc là trêu chọc chứ không gây chán ghét.
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Tôi cũng không biết, không có mở ra.
Kiều Vi cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao Tần Dương cũng đã nói chỉ là giúp người ta tặng quà, không biết cái gì cũng là bình thường.
Kiều Vi hơi nghiêng người sang, ánh mắt đảo qua đám người, con mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Ai, Vũ Văn Đào lại tới nữa, gã thủ hộ kỵ sĩ này thật là ân cần, Vũ Nghiên ở đâu thì hắn cũng ở đó.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện bên người Văn Vũ Nghiên chẳng biết lúc nào đã có thêm một thanh niên mặc tây trang màu trắng, chính là Vũ Văn Đào trước đó đã gặp một lần, người theo đuổi bền bỉ của Văn Vũ Nghiên, được gọi là kỵ sỹ thủ hộ.
Vũ Văn Đào bộ dáng tuấn lãng, một thân màu trắng âu phục càng khiến hắn lộ ra khí chất bất phàm, hắn đứng bên cạnh Văn Vũ Nghiên, hìn như đang nói gì đó với cô, Văn Vũ Nghiên trả lời hai câu, biểu tình có mấy phần bất đắc dĩ.
Kiều Vi nghiêng đầu, nhìn Tần Dương:
- Nếu như cậu không phải là tân sinh, ăn mặc lại tùy ý như vậy, tôi sẽ cho rằng cậu tìm cơ hội theo đuổi Văn Vũ Nghiên đó!
Tần Dương cười nói:
- Theo đuổi? Bọn tôi đều không phải người trong một thế giới, năng lực liên tưởng của cô thật lớn ha.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương hỏi ngược lại:
- Cô là cảnh sát à?
Kiều Vi ừ một tiếng, cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, tôi thuộc cục cảnh sát cảnh khu vực, vừa hay lại phụ trách khu vực của trường cậu.
Tần Dương cười nói:
- Ồ? Trùng hợp như vậy, vậy chẳng phải là về sau gặp được phiền phức có thể tìm cô nhờ hỗ trợ?
- Có thể.
Kiều Vi sảng đồng ý ứng:
- Nếu có người khi dễ cậu, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi. Ầy, cậu lấy điện thoại di động ghi lại số điện thoại của tôi đi.
Tần Dương vốn là thuận miệng nói đùa mà thôi, ai biết Kiều Vi lại nghiêm túc, nhiều lần thúc giục như thế. Tần Dương bất đắc dĩ lấy ra điện thoại di động lưu lại số của Kiều Vi, còn gọi thử một lần.
Kiều Vi biết sâu cạn của Trương Long, làm như vậy cũng là lo lắng sau này Trương Long gây bất lợi cho Tần Dương, cho nên mới cho hắn số điện thoại của mình.
- Ai, Tần Dương, nhìn bề ngoài cậu nhã nhặn như vậy lại rất có phong cách nha, đến Trương Long cũng dám đối đầu...
Tần Dương cười cười, ngữ khí bình thản nói:
- Ông ta cũng có hai cánh tay như người thường mà thôi, cứng thì cứng chứ, chả lẽ ông ta có thể cắn tôi à?
Kiều Vi khuyên nhủ:
- Những người kia đều không phải là người tốt lành gì, nếu như không bắt buộc thì đừng xung đột với họ, dù sao cậu vẫn là sinh viên, đối với góc khuất của xã hội không hiểu nhiều...
- Cám ơn lời khuyên của cô.
Cảm nhận được Kiều Vi thật tâm lo lắng cho mình, Tần Dương thành khẩn nói tiếng cảm ơn, đang muốn nói tiếp cái gì thì chợt nhìn thấy ở phía đối diện Thu Tư rời khỏi đám người, một mình đi về góc bên cạnh bèn vội vàng đứng lên:
- Hình như bà ấy đã rảnh rồi, tôi đi tặng quà trước đây...
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaooo
Nguồn: Tần Dương nghiêng đầu nhìn thấy Kiều Vi mặc dạ phục màu đen đi tới, dáng người cao gầy ngực nở eo thon, cô cứ như sinh ra là để làm người mẫu, đôi giày cao gót ít nhất tám centimet khiến cô càng lộ vẻ xuất chúng.
Cổ áo màu đen che đi bộ ngực cao ngất của cô, nhưng hai cánh tay trắng nõn để trần lại hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là động tác của cô có vẻ không hợp lắm với bộ trang phục của mình.
Một tay Kiều Vi cầm một cái túi xách màu trắng, sau đó hai cánh tay khoanh trước ngực như đàn ông, hơi ngẩng đầu, tác phong thật sự chẳng liên quan gì đến bộ váy đang mặc cả..
Kiều Vi đi tới bên cạnh Tần Dương, khoác lấy vai hắn như đàn ông, nói:
- Tần Dương, đừng sợ, có chị bảo kê cho cậu, hắn không dám làm gì cậu đâu!
Khóe mắt Tần Dương hơi giật giật, con gái bây giờ mặc kệ lớn nhỏ đều có sở thích làm chị người ta sao?
Lư Quân Di thì không tính, tuổi người ta cũng ba mươi lăm ba mươi sáu, làm chị mình còn được, Lý Tư Kỳ chỉ lớn hơn mình một tuổi cũng muốn làm chị mình, còn cô Kiều Vi này mới vừa thấy mặt đã tự xưng chị rồi...
Ở đâu ra nhiều chị như thế?
Tần Dương vốn không sợ hãi Trương Long, mặc kệ hắn mở câu lạc bộ đêm hay có nhiều đàn em, hoặc có quan hệ giao thiệp rộng đi nữa, Tần Dương có cái gì chưa thấy qua?
Tội phạm xuyên quốc gia?
Phần tử khủng bố?
Lính đánh thuê?
So với những kẻ này thì Trương Long tính là gì?
Rồng?
Sâu thì còn tạm được!
Hôm nay Tần Dương có chút khó chịu, vốn định lấy Trương Long trút giận, ai ngờ Kiều Vi lại xông ra, thế nhưng Kiều Vi là có ý tốt giúp đỡ, Tần Dương cũng không tiện nói gì.
Sắc mặt Trương Long thay đổi, ánh mắt hơi kiêng kị:
- Cảnh sát Kiều, tôi chỉ trò chuyện với cậu nhóc này thôi, nào có khi dễ hắn, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Kiều Vi hừ lạnh nói:
- Đừng có tưởng lỗ tai tôi bị điếc, tôi đã nghe hết rồi. Tôi biết ông giao thiệp rộng, nhưng tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra ông phạm pháp, nếu không thần tiên cũng không cứu được ông.
Trương Khôn ở bên cạnh nghe Kiều Vi nói vậy, hơn nữa nhìn đối phương tuổi cũng không lớn, nhịn không được mở miệng nói:
- Cảnh sát thì giỏi lắm à, là cảnh sát thì có thể làm bậy sao?
Trương Long biến sắc, quay đầu hung hăng trừng mắt với Trương Khôn, sau đó cười nói với Kiều Vi:
- Thằng bé không hiểu chuyện nói lung tung, cô đừng để trong lòng.
Kiều Vi không có phản ứng với Trương Long mà chuyển ánh mắt dừng trên người Trương Khôn, ngữ khí có hai phần mỉa mai:
- Cảnh sát đích thực chẳng có gì ghê gớm, đối với những người tuân thủ luật pháp người thì cảnh sát chỉ để làm cảnh, cũng không làm gì được bọn họ cả, nhưng mà đối với những kẻ phạm pháp loạn kỷ cương mà nói thì cảnh sát thật đúng là rất ghê gớm, bởi vì cảnh sát sẽ đưa bọn hắn ra công lý, tống bọn hắn vào ngục giam!
Trương Long mặc dù có các loại mạng lưới quan hệ nhưng đối mặt với Kiều Vi lại có chút kiêng kị, bởi vì hắn biết thân thế của Kiều Vi, mà Kiều Vi trùng hợp lại đi làm ở chỗ kia, có thể nói là quản lý khu vực ấy, nếu cô muốn gây phiền toái cho hắn thì hết sức dễ dàng, một khi Kiều Vi đã muốn làm thế thì coi như tìm không thấy chứng cứ đủ để trừng trị Trương Long, nhưng cũng bóc một lớp da của hắn rồi.
Trương Long cười nói:
- Cảnh sát Kiều nói rất có lý, chúng tôi đều là những người tuân thủ luật pháp mà, hơn nữa để có cuộc sống có thể yên ổn phồn vinh còn phải nhờ các vị.
Kiều Vi hừ lạnh một tiếng:
- Hi vọng ông thật sự tuân thủ luật pháp, nếu không sẽ có một ngày tôi sẽ chính tay bắt ông. Tôi biết ông có chỗ dựa, nhưng ở trước pháp luật mọi người bình đẳng, ông tìm chỗ dựa cũng vô dụng!
Trong lòng Trương Long cũng thầm bực bội, như Kiều Vi nói, hắn cũng có chỗ dựa, chỉ là ngại thân phận và người sau lưng Kiều Vi khiến hắn không dám trở mặt, nhưng bị nói như vậy hắn cũng cảm thấy thật mất mặt.
- Cảnh sát Kiều cứ tự nhiên, tôi đi chào hỏi vài người bạn đây.
Ngữ khi Trương Long lãnh đạm nói một câu, cũng không đợi Kiều Vi nói gì, trực tiếp quay đầu bước đi, đây cũng là biểu đạt hắn bất mãn với Kiều Vi.
Trương Khôn mắt thấy cha của mình chịu thiệt, làm sao còn dám gây sự, oán hận trừng mắt nhìn Tần Dương rồi quay đầu đi theo Trương Long.
Kiều Vi ngồi xuống đối diện Tần Dương, cũng không nói về Trương Long, cười tủm tỉm nói:
- Không thể tưởng tượng có thể gặp cậu ở chỗ này, vừa rồi Vũ Nghiên có nói nhưng tôi còn có chút không tin đâu, nghe nói cậu giúp người tặng lễ mà tới?
Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:
- Ừm, tôi cũng không phải khách mời, có người nhờ mà thôi.
Ánh mắt Kiều Vi nhìn túi nhựa, cười nói:
- Quà gì thế, cậu để như vậy thì hơi xoàng nhỉ?
Dù Kiều Vi nói như vậy nhưng cũng không khiến người có cảm giác trào phúng, ngược lại giống như là bạn bè quan tâm hoặc là trêu chọc chứ không gây chán ghét.
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Tôi cũng không biết, không có mở ra.
Kiều Vi cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao Tần Dương cũng đã nói chỉ là giúp người ta tặng quà, không biết cái gì cũng là bình thường.
Kiều Vi hơi nghiêng người sang, ánh mắt đảo qua đám người, con mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Ai, Vũ Văn Đào lại tới nữa, gã thủ hộ kỵ sĩ này thật là ân cần, Vũ Nghiên ở đâu thì hắn cũng ở đó.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện bên người Văn Vũ Nghiên chẳng biết lúc nào đã có thêm một thanh niên mặc tây trang màu trắng, chính là Vũ Văn Đào trước đó đã gặp một lần, người theo đuổi bền bỉ của Văn Vũ Nghiên, được gọi là kỵ sỹ thủ hộ.
Vũ Văn Đào bộ dáng tuấn lãng, một thân màu trắng âu phục càng khiến hắn lộ ra khí chất bất phàm, hắn đứng bên cạnh Văn Vũ Nghiên, hìn như đang nói gì đó với cô, Văn Vũ Nghiên trả lời hai câu, biểu tình có mấy phần bất đắc dĩ.
Kiều Vi nghiêng đầu, nhìn Tần Dương:
- Nếu như cậu không phải là tân sinh, ăn mặc lại tùy ý như vậy, tôi sẽ cho rằng cậu tìm cơ hội theo đuổi Văn Vũ Nghiên đó!
Tần Dương cười nói:
- Theo đuổi? Bọn tôi đều không phải người trong một thế giới, năng lực liên tưởng của cô thật lớn ha.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương hỏi ngược lại:
- Cô là cảnh sát à?
Kiều Vi ừ một tiếng, cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, tôi thuộc cục cảnh sát cảnh khu vực, vừa hay lại phụ trách khu vực của trường cậu.
Tần Dương cười nói:
- Ồ? Trùng hợp như vậy, vậy chẳng phải là về sau gặp được phiền phức có thể tìm cô nhờ hỗ trợ?
- Có thể.
Kiều Vi sảng đồng ý ứng:
- Nếu có người khi dễ cậu, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi. Ầy, cậu lấy điện thoại di động ghi lại số điện thoại của tôi đi.
Tần Dương vốn là thuận miệng nói đùa mà thôi, ai biết Kiều Vi lại nghiêm túc, nhiều lần thúc giục như thế. Tần Dương bất đắc dĩ lấy ra điện thoại di động lưu lại số của Kiều Vi, còn gọi thử một lần.
Kiều Vi biết sâu cạn của Trương Long, làm như vậy cũng là lo lắng sau này Trương Long gây bất lợi cho Tần Dương, cho nên mới cho hắn số điện thoại của mình.
- Ai, Tần Dương, nhìn bề ngoài cậu nhã nhặn như vậy lại rất có phong cách nha, đến Trương Long cũng dám đối đầu...
Tần Dương cười cười, ngữ khí bình thản nói:
- Ông ta cũng có hai cánh tay như người thường mà thôi, cứng thì cứng chứ, chả lẽ ông ta có thể cắn tôi à?
Kiều Vi khuyên nhủ:
- Những người kia đều không phải là người tốt lành gì, nếu như không bắt buộc thì đừng xung đột với họ, dù sao cậu vẫn là sinh viên, đối với góc khuất của xã hội không hiểu nhiều...
- Cám ơn lời khuyên của cô.
Cảm nhận được Kiều Vi thật tâm lo lắng cho mình, Tần Dương thành khẩn nói tiếng cảm ơn, đang muốn nói tiếp cái gì thì chợt nhìn thấy ở phía đối diện Thu Tư rời khỏi đám người, một mình đi về góc bên cạnh bèn vội vàng đứng lên:
- Hình như bà ấy đã rảnh rồi, tôi đi tặng quà trước đây...
/100
|