Tên nhóm dịch:TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn: - Tao muốn làm gì?
Tần Dương đi đến trước mặt Hà Bưu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng trào phúng:
- Không phải mày tìm đến tao à, bây giờ còn hỏi ngược lại tao?
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Hà Bưu, mặc dù Tần Dương vẫn chưa làm gì nhưng mà đứng ở trước mặt Tần Dương, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là chuyện hắn chưa từng cảm giác được.
Tần Dương thoạt nhìn là người khá ôn hòa và hiền lành, nhưng mà trong nội tâm Hà Bưu lại cảm thấy sợ hãi.
Không phải bởi vì đối phương đánh nhau giỏi mà là do đối phương từ đầu tới cuối đều quá bình tĩnh.
Bất kể là khi mặt đối với một đám côn đồ cầm trong tay ống thép, hay là với đối thủ cầm đao, Tần Dương đều không có một chút e ngại. Làm một tên côn đồ lăn lộn xã hội, Hà Bưu rất rõ ràng chân tướng phía sau biểu hiện này.
Chính là Tần Dương có chỗ dựa, hắn cho tới bây giờ đều không để bọn họ vào mắt.
Một sinh viên đại học năm nhất chưa tới 20 tuổi mà đã như vậy, chẳng lẽ vẻn vẹn là bởi vì hắn giỏi đánh nhau?
Tất nhiên không phải!
Chỉ có đã trải qua rồi hắn mới có thể biểu hiện tự nhiên đến thế. Nói cách khác, tình huống như hôm nay, chắc chắn là Tần Dương đã từng gặp, thậm chí nhiều hơn một lần nên hắn mới có thể bình tĩnh và hời hợt như vậy.
Hà Bưu không phải loại người cứng đầu cứng cổ, cho nên khi hắn biết mình lỡ đá trúng tấm sắt, chọc tới người không nên dây vào thì hắn sẽ không lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ mà chọn cúi đầu.
Biết thời biết thế mới là anh hùng.
- Chuyện lần này, Hà Bưu nhận thua, mày muốn gì cứ nói?
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên:
- Nhận thua? Nhanh thế à?
Trên mặt Hà Bưu hiện lên vẻ đắng chát. Mày cho rằng tao muốn nhận thua à, đàn em của tao đều bị mày đánh nằm trên mặt đất hết rồi, tao lấy gì mà tiếp tục liều nữa đây?
- Đúng, tao nhận thua. Nói thẳng đi, lần này mày muốn cái gì mới cho qua?
Hà Bưu rất là ngắn gọn, đây cũng là tác phong của bọn hắn, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì nhận thua, bất kể sợ thế nào, tóm lại phải lội qua cái hố này mới được.
Ai bảo cái này hố do chính mình đào đây…
Hi vọng đối phương ra giá không quá tàn nhẫn.
Tần Dương rất rõ ràng tính tình những người này nên cũng rất sạch sẽ gọn gàng gật đầu:
- Hai yêu cầu.
Hà Bưu nhìn Tần Dương nói như vậy, thở dài một hơi. Đối phương cũng rất biết ăn ở, hắn vừa rồi còn lo lắng đối phương dây dưa không bỏ, muốn đối phó mình.
- Mày nói thử đi, để xem tao có làm được hay không.
Hà Bưu cũng không lập tức đồng ý, mà trước tiên ứng phó một câu để tránh trả giá quá cao.
Tần Dương nhàn nhạt chỉ chỉ Triệu Bình đang đứng ở bên:
- Tao đã cảnh cáo nó, nó lại không nghe nên cần phải trả giá đắt. Mày đánh gãy một tay một chân của nó cho tao.
Sắc mặt Triệu Bình lập tức trắng nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, hắn tỏ vẻ đáng thương, chờ mong nhìn về phía Hà Bưu.
Hà Bưu lập tức thấy hơi khó xử. Triệu Bình là đàn em của hắn, hiện tại Tần Dương không động thủ mà để Hà Bưu ra tay, mục đích rất rõ ràng.
Hắn không chỉ muốn đánh gãy tay Triệu Bình, còn muốn đánh tan danh vọng của mình trong hội.
Thua cũng không sao, tất cả mọi người có thể hiểu được, nhưng cuối cùng tất cả mọi người xui xẻo, riêng bản thân lại lông tóc không thương, còn phải đánh đàn em của mình xem như điều kiện bảo vệ. Vậy hắn về sau còn làm thế nào để người ta phục nữa?
Một đám người nằm dưới đất đều quay đầu lại nhìn Hà Bưu, ánh mắt phức tạp.
- Nó là đàn em của tao, yêu cầu này tao rất khó làm được, có thể đổi một yêu cầu khác?
Tần Dương cười nhạt một tiếng:
- Không thương lượng. Một là mày đánh gãy tay nó hoặc là tao đánh gãy tay tất cả chúng mày. Mày đã thích làm đại ca, vậy thì chịu phạt chung đi. Nhưng mà phải nói trước, lực tay của tao hơi mạnh, bị gãy xương vào bệnh viện cũng chưa chắc có thể phục hồi như cũ. Mày nghĩ kĩ đi.
Sắc mặt Hà Bưu tái nhợt. Tần Dương tỏ rõ đang uy hiếp hắn, muốn tiêu diệt uy phong của hắn. Mày không phải thích làm đại ca à, giờ tao diệt sạch uy tín của mày luôn!
Mày muốn bảo vệ đàn em?
Có thể, vậy tao diệt mày luôn, chỉ cần mày chịu được!
Làm đại ca cần phải trả giá thật lớn!
Triệu Bình nghe Tần Dương vừa nói như thế, sắc mặt lại trắng bệch đi, biết rõ hôm nay cái tay này coi như xong rồi, hiển nhiên Hà Bưu đã không có cách nào.
Thay vì bị Tần Dương đánh xương gãy thành phấn vụ, còn liên lụy Hà Bưu, còn không bằng để Hà Bưu động thủ, tốt xấu còn có thể lưu thủ một chút, chí ít không đến mức gãy xương.
Triệu Bình khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
- Anh Bưu, việc này do em gây ra, hãy để em chịu phạt đi!
Kỳ thật Hà Bưu sao không muốn làm như vậy, chỉ là hắn không có cách nào nói ra lời này, một khi hắn chủ động mở miệng, vậy thì uy vọng sẽ mất hết, bây giờ Triệu Bình tự nói ra, hắn liền mượn bậc thang này đi xuống.
Dù sao Tần Dương cũng đã nói, một là một cánh tay hoặc là hai cánh tay, ít ra bản thân còn giúp được Triệu Bình không phải sao?
Hà Bưu trong lòng thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại để lộ ra vẻ tức giận lại bất đắc dĩ.
Không có cách nào, đại ca cũng không dễ làm, nếu đồng ý quá nhanh thì rất dễ khiến đàn em suy nghĩ nhiều.
Tần Dương nhìn hai người đối thoại, hơi nhếch khóe môi. Thực ra hắn hiểu rất rõ loại người này, cho nên mới đưa ra yêu cầu như thế.
Hà Bưu ngẩng đầu, khẽ cắn môi hỏi:
- Vậy yêu cầu thứ hai là gì?
Tần Dương cười cười:
- Yêu cầu thứ hai rất dễ dàng.
Hà Bưu trong lòng đánh thót một cái, chợt có dự cảm bất thường.
Tần Dương quay đầu nhìn bàn ghế lộn xộn bởi vì đánh nhau, rất hiền hòa nói:
- Mày xem, chúng tao đang vui vẻ ăn khuya, mày phá hoại bầu không khí không nói, còn để cho bạn bè của tao bị kinh hãi, quán đồ nướng cũng bị bọn mày quậy thành thế này, mày nói có nên bồi thường không?
Hà Bưu thở dài một hơi, hóa ra là bồi thường, vẫn tốt, vẫn tốt!
Hà Bưu sảng khoái nói:
- Được, tao đưa 1000 đồng xem như bồi thường, được không?
Tần Dương lắc đầu, thu lại nét cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Bưu:
- 1000 đồng, mày đang đuổi ăn mày sao?
Hà Bưu nhìn Tần Dương đột nhiên trở mặt, trong lòng nhảy một cái, giọng nói khô khốc hỏi:
- Vậy mày muốn bao nhiêu?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Tốt xấu thì mày cũng là đại ca khu này, quá ít thì không phải có lỗi với thân phận của mày sao. Một trăm nghìn đồng, không được thiếu nửa xu!
Hà Bưu giật nảy mình, cả giận nói:
- Sao mày không đi cướp đi?
Ở sau lưng Tần Dương, vẻ mặt đám người Hà Thiên Phong cũng trở nên khá kỳ quái. Những người này không phải đến gây sự sao, bây giờ lại bị Tần Dương bắt đền?
Kinh hãi?
Khó tin?
Mười vạn!
Lão đại thật trâu bò!
Tần Dương nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, thản nhiên nói:
- Cướp tiền là phạm pháp, thế nhưng mày bây giờ là bồi thường, là chuyện hợp lý. Đương nhiên mày cũng có thể từ chối, Một trăm nghìn đồng một cánh tay hoặc là một cái chân, bắt đầu tính từ mày.
Hà Bưu biến sắc, một chiêu này của Tần Dương quá độc ác!
Nếu như hắn không lấy tiền, hai tay hai chân hắn đều bị đánh gãy, nếu thật sự bị đánh thành phấn vụn, chỉ sợ cả đời này phải tàn phế!
Huống chi Tần Dương nói là bắt đầu tính từ hắn, nói cách khác thiếu mười nghìn, hắn sẽ đánh gãy một cánh tay, đến khi tứ chi gãy hết, sau đó mới đến phiên đàn em của mình. Nếu tứ chi bị vỡ nát gãy xương, chỉ sợ tiền thuốc men không chỉ một trăm nghìn.
Hà Bưu nhìn Tần Dương thần sắc lãnh đạm, biết rõ đối phương tuyệt đối không phải đang dọa suông. Nếu mình không bỏ ra số tiền này, hắn sẽ đánh gãy tay chân mình!
Hà Bưu khẽ cắn môi, tức tối nói ra:
- Được, tao trả!
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn: - Tao muốn làm gì?
Tần Dương đi đến trước mặt Hà Bưu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng trào phúng:
- Không phải mày tìm đến tao à, bây giờ còn hỏi ngược lại tao?
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Hà Bưu, mặc dù Tần Dương vẫn chưa làm gì nhưng mà đứng ở trước mặt Tần Dương, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là chuyện hắn chưa từng cảm giác được.
Tần Dương thoạt nhìn là người khá ôn hòa và hiền lành, nhưng mà trong nội tâm Hà Bưu lại cảm thấy sợ hãi.
Không phải bởi vì đối phương đánh nhau giỏi mà là do đối phương từ đầu tới cuối đều quá bình tĩnh.
Bất kể là khi mặt đối với một đám côn đồ cầm trong tay ống thép, hay là với đối thủ cầm đao, Tần Dương đều không có một chút e ngại. Làm một tên côn đồ lăn lộn xã hội, Hà Bưu rất rõ ràng chân tướng phía sau biểu hiện này.
Chính là Tần Dương có chỗ dựa, hắn cho tới bây giờ đều không để bọn họ vào mắt.
Một sinh viên đại học năm nhất chưa tới 20 tuổi mà đã như vậy, chẳng lẽ vẻn vẹn là bởi vì hắn giỏi đánh nhau?
Tất nhiên không phải!
Chỉ có đã trải qua rồi hắn mới có thể biểu hiện tự nhiên đến thế. Nói cách khác, tình huống như hôm nay, chắc chắn là Tần Dương đã từng gặp, thậm chí nhiều hơn một lần nên hắn mới có thể bình tĩnh và hời hợt như vậy.
Hà Bưu không phải loại người cứng đầu cứng cổ, cho nên khi hắn biết mình lỡ đá trúng tấm sắt, chọc tới người không nên dây vào thì hắn sẽ không lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ mà chọn cúi đầu.
Biết thời biết thế mới là anh hùng.
- Chuyện lần này, Hà Bưu nhận thua, mày muốn gì cứ nói?
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên:
- Nhận thua? Nhanh thế à?
Trên mặt Hà Bưu hiện lên vẻ đắng chát. Mày cho rằng tao muốn nhận thua à, đàn em của tao đều bị mày đánh nằm trên mặt đất hết rồi, tao lấy gì mà tiếp tục liều nữa đây?
- Đúng, tao nhận thua. Nói thẳng đi, lần này mày muốn cái gì mới cho qua?
Hà Bưu rất là ngắn gọn, đây cũng là tác phong của bọn hắn, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì nhận thua, bất kể sợ thế nào, tóm lại phải lội qua cái hố này mới được.
Ai bảo cái này hố do chính mình đào đây…
Hi vọng đối phương ra giá không quá tàn nhẫn.
Tần Dương rất rõ ràng tính tình những người này nên cũng rất sạch sẽ gọn gàng gật đầu:
- Hai yêu cầu.
Hà Bưu nhìn Tần Dương nói như vậy, thở dài một hơi. Đối phương cũng rất biết ăn ở, hắn vừa rồi còn lo lắng đối phương dây dưa không bỏ, muốn đối phó mình.
- Mày nói thử đi, để xem tao có làm được hay không.
Hà Bưu cũng không lập tức đồng ý, mà trước tiên ứng phó một câu để tránh trả giá quá cao.
Tần Dương nhàn nhạt chỉ chỉ Triệu Bình đang đứng ở bên:
- Tao đã cảnh cáo nó, nó lại không nghe nên cần phải trả giá đắt. Mày đánh gãy một tay một chân của nó cho tao.
Sắc mặt Triệu Bình lập tức trắng nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, hắn tỏ vẻ đáng thương, chờ mong nhìn về phía Hà Bưu.
Hà Bưu lập tức thấy hơi khó xử. Triệu Bình là đàn em của hắn, hiện tại Tần Dương không động thủ mà để Hà Bưu ra tay, mục đích rất rõ ràng.
Hắn không chỉ muốn đánh gãy tay Triệu Bình, còn muốn đánh tan danh vọng của mình trong hội.
Thua cũng không sao, tất cả mọi người có thể hiểu được, nhưng cuối cùng tất cả mọi người xui xẻo, riêng bản thân lại lông tóc không thương, còn phải đánh đàn em của mình xem như điều kiện bảo vệ. Vậy hắn về sau còn làm thế nào để người ta phục nữa?
Một đám người nằm dưới đất đều quay đầu lại nhìn Hà Bưu, ánh mắt phức tạp.
- Nó là đàn em của tao, yêu cầu này tao rất khó làm được, có thể đổi một yêu cầu khác?
Tần Dương cười nhạt một tiếng:
- Không thương lượng. Một là mày đánh gãy tay nó hoặc là tao đánh gãy tay tất cả chúng mày. Mày đã thích làm đại ca, vậy thì chịu phạt chung đi. Nhưng mà phải nói trước, lực tay của tao hơi mạnh, bị gãy xương vào bệnh viện cũng chưa chắc có thể phục hồi như cũ. Mày nghĩ kĩ đi.
Sắc mặt Hà Bưu tái nhợt. Tần Dương tỏ rõ đang uy hiếp hắn, muốn tiêu diệt uy phong của hắn. Mày không phải thích làm đại ca à, giờ tao diệt sạch uy tín của mày luôn!
Mày muốn bảo vệ đàn em?
Có thể, vậy tao diệt mày luôn, chỉ cần mày chịu được!
Làm đại ca cần phải trả giá thật lớn!
Triệu Bình nghe Tần Dương vừa nói như thế, sắc mặt lại trắng bệch đi, biết rõ hôm nay cái tay này coi như xong rồi, hiển nhiên Hà Bưu đã không có cách nào.
Thay vì bị Tần Dương đánh xương gãy thành phấn vụ, còn liên lụy Hà Bưu, còn không bằng để Hà Bưu động thủ, tốt xấu còn có thể lưu thủ một chút, chí ít không đến mức gãy xương.
Triệu Bình khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
- Anh Bưu, việc này do em gây ra, hãy để em chịu phạt đi!
Kỳ thật Hà Bưu sao không muốn làm như vậy, chỉ là hắn không có cách nào nói ra lời này, một khi hắn chủ động mở miệng, vậy thì uy vọng sẽ mất hết, bây giờ Triệu Bình tự nói ra, hắn liền mượn bậc thang này đi xuống.
Dù sao Tần Dương cũng đã nói, một là một cánh tay hoặc là hai cánh tay, ít ra bản thân còn giúp được Triệu Bình không phải sao?
Hà Bưu trong lòng thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại để lộ ra vẻ tức giận lại bất đắc dĩ.
Không có cách nào, đại ca cũng không dễ làm, nếu đồng ý quá nhanh thì rất dễ khiến đàn em suy nghĩ nhiều.
Tần Dương nhìn hai người đối thoại, hơi nhếch khóe môi. Thực ra hắn hiểu rất rõ loại người này, cho nên mới đưa ra yêu cầu như thế.
Hà Bưu ngẩng đầu, khẽ cắn môi hỏi:
- Vậy yêu cầu thứ hai là gì?
Tần Dương cười cười:
- Yêu cầu thứ hai rất dễ dàng.
Hà Bưu trong lòng đánh thót một cái, chợt có dự cảm bất thường.
Tần Dương quay đầu nhìn bàn ghế lộn xộn bởi vì đánh nhau, rất hiền hòa nói:
- Mày xem, chúng tao đang vui vẻ ăn khuya, mày phá hoại bầu không khí không nói, còn để cho bạn bè của tao bị kinh hãi, quán đồ nướng cũng bị bọn mày quậy thành thế này, mày nói có nên bồi thường không?
Hà Bưu thở dài một hơi, hóa ra là bồi thường, vẫn tốt, vẫn tốt!
Hà Bưu sảng khoái nói:
- Được, tao đưa 1000 đồng xem như bồi thường, được không?
Tần Dương lắc đầu, thu lại nét cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Bưu:
- 1000 đồng, mày đang đuổi ăn mày sao?
Hà Bưu nhìn Tần Dương đột nhiên trở mặt, trong lòng nhảy một cái, giọng nói khô khốc hỏi:
- Vậy mày muốn bao nhiêu?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Tốt xấu thì mày cũng là đại ca khu này, quá ít thì không phải có lỗi với thân phận của mày sao. Một trăm nghìn đồng, không được thiếu nửa xu!
Hà Bưu giật nảy mình, cả giận nói:
- Sao mày không đi cướp đi?
Ở sau lưng Tần Dương, vẻ mặt đám người Hà Thiên Phong cũng trở nên khá kỳ quái. Những người này không phải đến gây sự sao, bây giờ lại bị Tần Dương bắt đền?
Kinh hãi?
Khó tin?
Mười vạn!
Lão đại thật trâu bò!
Tần Dương nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, thản nhiên nói:
- Cướp tiền là phạm pháp, thế nhưng mày bây giờ là bồi thường, là chuyện hợp lý. Đương nhiên mày cũng có thể từ chối, Một trăm nghìn đồng một cánh tay hoặc là một cái chân, bắt đầu tính từ mày.
Hà Bưu biến sắc, một chiêu này của Tần Dương quá độc ác!
Nếu như hắn không lấy tiền, hai tay hai chân hắn đều bị đánh gãy, nếu thật sự bị đánh thành phấn vụn, chỉ sợ cả đời này phải tàn phế!
Huống chi Tần Dương nói là bắt đầu tính từ hắn, nói cách khác thiếu mười nghìn, hắn sẽ đánh gãy một cánh tay, đến khi tứ chi gãy hết, sau đó mới đến phiên đàn em của mình. Nếu tứ chi bị vỡ nát gãy xương, chỉ sợ tiền thuốc men không chỉ một trăm nghìn.
Hà Bưu nhìn Tần Dương thần sắc lãnh đạm, biết rõ đối phương tuyệt đối không phải đang dọa suông. Nếu mình không bỏ ra số tiền này, hắn sẽ đánh gãy tay chân mình!
Hà Bưu khẽ cắn môi, tức tối nói ra:
- Được, tao trả!
/100
|