- Đại ca, anh sắp đi Trung Hải, lần này từ biệt còn không biết bao giờ gặp lại, bọn em sao có thể không đến tiễn anh một đoạn đường được.
Trong số ba người, người đàn ông khôi ngô cao lớn nhất mở miệng, trong tiếng nói không che giấu chút nào tha thiết và không nỡ.
Cô gái xinh đẹp cũng lưu luyến không rời nói:
- Phải đó, đại ca, anh thật sự muốn đi à? Anh đi rồi thì bọn em phải làm sao?
Tần Dương tiện tay giơ túi du lịch lên, khoác lên trên vai của mình, nhìn ba nam một nữ trước mặt, tâm tình thoáng có chút phức tạp.
Lúc hắn 16 tuổi thì bị sư phụ ném vào Long Tổ, trở thành thành viên nhỏ nhất Long Tổ, đến bây giờ đã ba năm ròng. Trong ba năm này, hắn từ một tên đội viên bình thường đi lên, cuối cùng trở thành đội trưởng, tạo nên tiểu đội truyền kỳ Thiểm Điện khiên quân địch e ngại không thôi.
Bốn người trước mặt này, chính là thành viên tiểu đội Thiểm Điện của hắn, theo thứ tự là Kim Cương, Hắc Báo, Liệp Ưng và Thược Dược. Bốn người bọn họ cùng hắn kề vai chiến đấu, vô số lần vượt qua mưa bom bão đạn vào sinh ra tử, cuối cùng đúc nên uy danh hiển hách của tiểu đội “Thiểm Điện”.
Bốn người này đều lớn tuổi hơn Tần Dương, dù là Thược Dược nhỏ tuổi nhất cũng lớn hơn Tần Dương năm tuổi, nhưng bốn người bọn họ gọi Tần Dương là đại ca là tự nguyện, bởi vì bọn họ tôn kính Tần Dương từ trong tim.
Không có Tần Dương, thì không có tiểu đội Thiểm Điện !
Tần Dương không chỉ là đội trưởng, còn là linh hồn của cả tiểu đội Thiểm Điện . Một mình hắn có tác dụng rất lớn khi thi hành nhiệm vụ, thậm chí còn hơn cả bốn người bọn họ liên thủ!
Người khác không rõ ràng, nhưng là một thành viên của tiểu đội Thiểm Điện , bọn họ rất rõ ràng Tần Dương lợi hại và đáng sợ nhường nào trong chiến đấu.
Bây giờ Tần Dương muốn rời khỏi tiểu đội Thiểm Điện , sao mấy người họ có thể nỡ để hắn đi?
Làm sao bây giờ? Rau trộn!
Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, khóe miệng vểnh lên hai phần, khẽ nói:
- Đồ tể Cách Trương, muốn ăn với heo à? Đừng có làm vẻ mặt buồn cười kia, nếu bị người khác thấy được, chỉ sợ sẽ phải cười đến rơi hàm đấy!
Tần Dương dù trong lòng cũng thật sự có chút thương cảm, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn có thể là đại ca của bọn hắn, chẳng phải là đại ca phải có phong phạm và bá khí hay sao?
Vì tiếng đại ca này, khi tiểu đội Thiểm Điện vừa thành lập, Tần Dương thế mà phải lấy một địch bốn, đánh cho mấy tên này thành ngoan ngoãn dễ bảo. Mấy người bị Tần Dương giáo huấn một câu, lại không khó chịu chút nào, lại làm ra vẻ đương nhiên. Tần Dương nhìn thấy, nhịn không được cười nói:
- Đừng xệ mặt ra, mấy năm này vì một số nguyên nhân, tôi rất liều mạng rồi, cũng mệt mỏi lắm. Được mấy người cùng tôi liều mạng, bây giờ tôi đi rồi, mấy người không tranh thủ nghỉ ngơi một chút sao?
- Liệp Ưng làm việc cẩn thận, tôi không có gì để nói. Kim Cương, Hắc Báo, hai anh lớn rồi mà vẫn ế. Các anh hay lắm, nhanh đi giải quyết chuyện độc thân đi. Đây là nhiệm vụ tôi giao cho các anh thực hiện, nếu là sau này tôi trở về mà hai anh vẫn còn độc thân, làm đội trưởng tôi đây mất mặt thì cứ liệu mà ăn đòn!
Hai người Kim Cương và Hắc Báo liếc nhau, hơi xấu hổ, nhưng lại vẫn ưỡn ngực như cũ, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: Dạ, đại ca, bọn em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Ánh mắt Tần Dương chuyển tới trên người Thược Dược. Hắn còn chưa lên tiếng, Thược Dược đã ưỡn ngực, nở nụ cười tươi, con mắt xinh đẹp mê người:
- Đại ca, anh không cần nói em. Em là người chỉ có thể thích anh mà thôi, chỉ cần anh không chê em lớn hơn anh mấy tuổi, thì lúc nào em gả cho anh cũng được..
Tần Dương khóe miệng không tự chủ run rẩy. Cô nàng này, ỷ rằng mình không thể làm gì được nàng nên khi rảnh rỗi toàn đùa giỡn mình, không thể trêu vào!
- Tôi cũng lười nói với mấy người, thôi tôi đi đây!
Tần Dương phất phất tay về phía bốn người, rồi đi về phía trước.
Đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, huống chi hắn mặc dù là hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, tạm thời rời Long Tổ, nhưng hắn vẫn là trong biên chế đặc công của Long Tổ, chỉ là tạm thời không nhận nhiệm vụ mà thôi. Rồi một ngày, hắn sẽ lại quay về.
Tần Dương đi được hai bước, Kim Cương bỗng nhiên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, kêu lên:
- Đại ca, anh chưa nói với bọn em anh đi Trung Hải làm gì. Nếu bọn em đến thăm anh thì tìm anh ở đâu?
Tần Dương dừng bước lại, quay đầu nhe răng cười một tiếng:
- Tôi đi đại học Trung Hải để học đại học.
Bốn người nhìn cảnh Tần Dương dần dần hòa vào dòng người, đưa mắt nhìn nhau.
Lão đại mới vừa nói cái gì?
Không phải mình nghe nhầm đấy chứ?
Học đại học?
WTF?????
...
Tần Dương mang theo túi du lịch, chậm rãi đi theo theo biển người trên xe lửa, đi vào toa giường nằm, tìm tới chỗ của mình.
Giường dưới số 7.
Ở chỗ của hắn có một thai phụ khoảng 34 35 tuổi đang ngồi, khá xinh đẹp. Nhìn thấy Tần Dương tới, cô ta đứng lên, nhìn Tần Dương.
- Em trai, chỗ của em là giường dưới số 7 à?
Tần Dương buông túi du lịch xuống, nhẹ gật đầu, ánh mắt quét lên bụng cô ta, bụng nhô lên rất cao, xem ra chí ít cũng tám, chín tháng rồi.
- Chị nằm giường trên, mà bầu bì nên rất không tiện. Chị có thể đổi chỗ với em được không, chị bù tiền chênh lệch vé cho…
Tần Dương cười cười:
- Được, thế thì chị nằm giường dưới đi. Chị mà leo lên leo xuống thì không tiện thật, tiền nong thì thôi, cũng không đáng mấy đâu ạ.
Người phụ nữ kia vội vàng móc tiền ra, đưa cho Tần Dương, cảm ơn rối rít:
- Cảm ơn em, rất cảm ơn em! Em nhất định phải cầm lấy số tiền này. Em đổi chỗ cho chị đã là đại ân rồi, sao chị có thể để em thiệt thòi được.
Tần Dương thấy cô ta kiên trì như thế, cũng không khách khí nữa, thuận tay lấy tiền rồi nhét vào túi quần, nhìn hai bên một chút, rồi hỏi:
- Chị đi một mình thôi à?
Người phụ nữ gật đầu, thở dài nói:
- Biết sao được, chồng chị phải đi công tác gấp nên không đưa chị về được.
Tần Dương hiểu, gật đầu, rồi ân cần nói:
- Thế thì chị cẩn thận một chút, đứa bé đã được tám chín tháng rồi.
Cô ta vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương:
- Đúng thế, đã hơn chín tháng rồi, lần này chị về Trung Hải chuẩn bị sinh con. Cảm ơn quan tâm, đã có người đón chị ở bến rồi, không sao đâu.
Tần Dương cười cười, không nói thêm nữa, sau đó cởi giày ra, bò lên trên giường trên rồi lấy từ trong túi du lịch ra một quyển sách.
Tần Dương vừa ngồi xuống, thì một cô gái đẩy rương hành lý đi đến. Tần Dương cúi đầu nhìn, con mắt nhịn không được có chút sáng lên.
Nữ nhân này một đầu mốt Quả lê mốt, trên tóc treo một cặp kính râm, khuôn mặt tinh xảo động lòng người, dáng người cao gầy, thân trên mặt áo ren hoa màu trắng lộ nửa vai, nửa người dưới là quần bó màu đen, chân đi giày cao gót, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.
Ngay khi cô gái định thả rương hành lí xuống, một anh chàng 27 28 tuổi mang theo một cái cặp công văn đi đến, nhìn thấy cô gái đang đứng ở cửa, con mắt lập tức sáng lên, nhiệt tình đi tới.
- Cô gì ơi, tôi giúp cô nhé?
Trong số ba người, người đàn ông khôi ngô cao lớn nhất mở miệng, trong tiếng nói không che giấu chút nào tha thiết và không nỡ.
Cô gái xinh đẹp cũng lưu luyến không rời nói:
- Phải đó, đại ca, anh thật sự muốn đi à? Anh đi rồi thì bọn em phải làm sao?
Tần Dương tiện tay giơ túi du lịch lên, khoác lên trên vai của mình, nhìn ba nam một nữ trước mặt, tâm tình thoáng có chút phức tạp.
Lúc hắn 16 tuổi thì bị sư phụ ném vào Long Tổ, trở thành thành viên nhỏ nhất Long Tổ, đến bây giờ đã ba năm ròng. Trong ba năm này, hắn từ một tên đội viên bình thường đi lên, cuối cùng trở thành đội trưởng, tạo nên tiểu đội truyền kỳ Thiểm Điện khiên quân địch e ngại không thôi.
Bốn người trước mặt này, chính là thành viên tiểu đội Thiểm Điện của hắn, theo thứ tự là Kim Cương, Hắc Báo, Liệp Ưng và Thược Dược. Bốn người bọn họ cùng hắn kề vai chiến đấu, vô số lần vượt qua mưa bom bão đạn vào sinh ra tử, cuối cùng đúc nên uy danh hiển hách của tiểu đội “Thiểm Điện”.
Bốn người này đều lớn tuổi hơn Tần Dương, dù là Thược Dược nhỏ tuổi nhất cũng lớn hơn Tần Dương năm tuổi, nhưng bốn người bọn họ gọi Tần Dương là đại ca là tự nguyện, bởi vì bọn họ tôn kính Tần Dương từ trong tim.
Không có Tần Dương, thì không có tiểu đội Thiểm Điện !
Tần Dương không chỉ là đội trưởng, còn là linh hồn của cả tiểu đội Thiểm Điện . Một mình hắn có tác dụng rất lớn khi thi hành nhiệm vụ, thậm chí còn hơn cả bốn người bọn họ liên thủ!
Người khác không rõ ràng, nhưng là một thành viên của tiểu đội Thiểm Điện , bọn họ rất rõ ràng Tần Dương lợi hại và đáng sợ nhường nào trong chiến đấu.
Bây giờ Tần Dương muốn rời khỏi tiểu đội Thiểm Điện , sao mấy người họ có thể nỡ để hắn đi?
Làm sao bây giờ? Rau trộn!
Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, khóe miệng vểnh lên hai phần, khẽ nói:
- Đồ tể Cách Trương, muốn ăn với heo à? Đừng có làm vẻ mặt buồn cười kia, nếu bị người khác thấy được, chỉ sợ sẽ phải cười đến rơi hàm đấy!
Tần Dương dù trong lòng cũng thật sự có chút thương cảm, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn có thể là đại ca của bọn hắn, chẳng phải là đại ca phải có phong phạm và bá khí hay sao?
Vì tiếng đại ca này, khi tiểu đội Thiểm Điện vừa thành lập, Tần Dương thế mà phải lấy một địch bốn, đánh cho mấy tên này thành ngoan ngoãn dễ bảo. Mấy người bị Tần Dương giáo huấn một câu, lại không khó chịu chút nào, lại làm ra vẻ đương nhiên. Tần Dương nhìn thấy, nhịn không được cười nói:
- Đừng xệ mặt ra, mấy năm này vì một số nguyên nhân, tôi rất liều mạng rồi, cũng mệt mỏi lắm. Được mấy người cùng tôi liều mạng, bây giờ tôi đi rồi, mấy người không tranh thủ nghỉ ngơi một chút sao?
- Liệp Ưng làm việc cẩn thận, tôi không có gì để nói. Kim Cương, Hắc Báo, hai anh lớn rồi mà vẫn ế. Các anh hay lắm, nhanh đi giải quyết chuyện độc thân đi. Đây là nhiệm vụ tôi giao cho các anh thực hiện, nếu là sau này tôi trở về mà hai anh vẫn còn độc thân, làm đội trưởng tôi đây mất mặt thì cứ liệu mà ăn đòn!
Hai người Kim Cương và Hắc Báo liếc nhau, hơi xấu hổ, nhưng lại vẫn ưỡn ngực như cũ, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: Dạ, đại ca, bọn em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Ánh mắt Tần Dương chuyển tới trên người Thược Dược. Hắn còn chưa lên tiếng, Thược Dược đã ưỡn ngực, nở nụ cười tươi, con mắt xinh đẹp mê người:
- Đại ca, anh không cần nói em. Em là người chỉ có thể thích anh mà thôi, chỉ cần anh không chê em lớn hơn anh mấy tuổi, thì lúc nào em gả cho anh cũng được..
Tần Dương khóe miệng không tự chủ run rẩy. Cô nàng này, ỷ rằng mình không thể làm gì được nàng nên khi rảnh rỗi toàn đùa giỡn mình, không thể trêu vào!
- Tôi cũng lười nói với mấy người, thôi tôi đi đây!
Tần Dương phất phất tay về phía bốn người, rồi đi về phía trước.
Đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, huống chi hắn mặc dù là hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, tạm thời rời Long Tổ, nhưng hắn vẫn là trong biên chế đặc công của Long Tổ, chỉ là tạm thời không nhận nhiệm vụ mà thôi. Rồi một ngày, hắn sẽ lại quay về.
Tần Dương đi được hai bước, Kim Cương bỗng nhiên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, kêu lên:
- Đại ca, anh chưa nói với bọn em anh đi Trung Hải làm gì. Nếu bọn em đến thăm anh thì tìm anh ở đâu?
Tần Dương dừng bước lại, quay đầu nhe răng cười một tiếng:
- Tôi đi đại học Trung Hải để học đại học.
Bốn người nhìn cảnh Tần Dương dần dần hòa vào dòng người, đưa mắt nhìn nhau.
Lão đại mới vừa nói cái gì?
Không phải mình nghe nhầm đấy chứ?
Học đại học?
WTF?????
...
Tần Dương mang theo túi du lịch, chậm rãi đi theo theo biển người trên xe lửa, đi vào toa giường nằm, tìm tới chỗ của mình.
Giường dưới số 7.
Ở chỗ của hắn có một thai phụ khoảng 34 35 tuổi đang ngồi, khá xinh đẹp. Nhìn thấy Tần Dương tới, cô ta đứng lên, nhìn Tần Dương.
- Em trai, chỗ của em là giường dưới số 7 à?
Tần Dương buông túi du lịch xuống, nhẹ gật đầu, ánh mắt quét lên bụng cô ta, bụng nhô lên rất cao, xem ra chí ít cũng tám, chín tháng rồi.
- Chị nằm giường trên, mà bầu bì nên rất không tiện. Chị có thể đổi chỗ với em được không, chị bù tiền chênh lệch vé cho…
Tần Dương cười cười:
- Được, thế thì chị nằm giường dưới đi. Chị mà leo lên leo xuống thì không tiện thật, tiền nong thì thôi, cũng không đáng mấy đâu ạ.
Người phụ nữ kia vội vàng móc tiền ra, đưa cho Tần Dương, cảm ơn rối rít:
- Cảm ơn em, rất cảm ơn em! Em nhất định phải cầm lấy số tiền này. Em đổi chỗ cho chị đã là đại ân rồi, sao chị có thể để em thiệt thòi được.
Tần Dương thấy cô ta kiên trì như thế, cũng không khách khí nữa, thuận tay lấy tiền rồi nhét vào túi quần, nhìn hai bên một chút, rồi hỏi:
- Chị đi một mình thôi à?
Người phụ nữ gật đầu, thở dài nói:
- Biết sao được, chồng chị phải đi công tác gấp nên không đưa chị về được.
Tần Dương hiểu, gật đầu, rồi ân cần nói:
- Thế thì chị cẩn thận một chút, đứa bé đã được tám chín tháng rồi.
Cô ta vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương:
- Đúng thế, đã hơn chín tháng rồi, lần này chị về Trung Hải chuẩn bị sinh con. Cảm ơn quan tâm, đã có người đón chị ở bến rồi, không sao đâu.
Tần Dương cười cười, không nói thêm nữa, sau đó cởi giày ra, bò lên trên giường trên rồi lấy từ trong túi du lịch ra một quyển sách.
Tần Dương vừa ngồi xuống, thì một cô gái đẩy rương hành lý đi đến. Tần Dương cúi đầu nhìn, con mắt nhịn không được có chút sáng lên.
Nữ nhân này một đầu mốt Quả lê mốt, trên tóc treo một cặp kính râm, khuôn mặt tinh xảo động lòng người, dáng người cao gầy, thân trên mặt áo ren hoa màu trắng lộ nửa vai, nửa người dưới là quần bó màu đen, chân đi giày cao gót, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.
Ngay khi cô gái định thả rương hành lí xuống, một anh chàng 27 28 tuổi mang theo một cái cặp công văn đi đến, nhìn thấy cô gái đang đứng ở cửa, con mắt lập tức sáng lên, nhiệt tình đi tới.
- Cô gì ơi, tôi giúp cô nhé?
/100
|