Chương 3.2: Cả nhà không biết xấu hổ.
Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, dứt khoát đứng lên: “Tốt thế, sao chị không gả qua đó đi”.
“Hiểu Nguyệt, Trạch vẫn đang ở đây, sao em lại có thể nói như vậy?”.
Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Lệ: “Thím, chú, con chẳng cần biết hai người có giao dịch gì với ông giám đốc Lưu kia, chuyện này, con tuyệt đối sẽ không đồng ý, nếu muốn gả, hai người gả chị đi đi. Con ăn no rồi, mọi người ăn thong thả”.
Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt xoay người, rời đi mà không quay đầu lại. Lễ giáng sinh năm nay đúng là đặc sắc.
Ông trời dường như đang chống đối cô, cô vốn định đi thẳng đến chỗ Giai Giai, nhưng có thể tưởng tượng được, Giai Giai nói buổi tối phải tham gia buổi tụ tập gì đó, có lẽ không trở về nhanh như vậy.
Hiểu Nguyệt vốn định đi bộ trên đường hai vòng, thấy thời gian đã trôi qua ít nhiều rồi trở về. Lúc này, điện thoại di động trong túi cô lại reo lên như bùa đòi mạng.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới nghe điện thoại là đầu bên kia lập tức vang lên tiếng chửi rủa của Tần Lệ: “Bạch Hiểu Nguyệt, bắt đầu từ năm 13 tuổi mày đã ăn ở ở nhà tao, tao nói cho mày biết, mày muốn đi thẳng như thế à, đừng mơ. Tối mai, mày tốt nhất nên thức thời một chút, ngoan ngoãn tới Minh Đỉnh, nếu không, tao không thể đảm bảo được cha mày còn có thể ở lại phòng bệnh VIP hay không, sau này có còn được trị liệu hay không, mày cứ nghĩ cho tao”.
Không cho phép Bạch Hiểu Nguyệt có bất kỳ sự phản kháng nào, Tần Lệ trực tiếp ra lệnh trong điện thoại, từ trước đến nay bà ta đều là người phụ nữ thích kiểm soát, vẫn chưa có ai có thể cãi lại lời của bà ta.
Hiểu Nguyệt vốn dĩ đang bực bội, cơn giận trong lòng không có chỗ trút, lại nghe Tần Lệ nói luôn miệng, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô thỏa hiệp nhiều lần như vậy, lúc đi học, có cơ hội gì mà không nhường cho chị họ, bây giờ thì sao?
“Bà muốn biết đáp án sao? Được thôi, tôi nói cho bà biết này Tần Lệ, Bạch Hiểu Nguyệt tôi, tuyệt đối sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ai, gả cho lão già kia, muốn gả thì bà đi mà gả!”. Bạch Hiểu Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại, trong lòng ngột ngạt cực kỳ khó chịu.
Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời cô, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Tuy nhiên, cô tin rằng bà thím cay nghiệt chuyện gì cũng có thể làm được, nếu mình không làm theo ý bà ta, tiền chữa bệnh sau này của cha cũng không phải là con số nhỏ, mình thì mới trở về…
“Bạch Hiểu Nguyệt, tiền thì sẽ luôn có. Phải tin vào chính mình, đại học không phải học không, bắt đầu từ ngày mai, phải đi tìm việc làm”. Nhưng vấn đề trước mắt là mình ngay cả chỗ ở cũng không có.
Đột nhiên sấm chớp rền vang, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đáng vào người, chết tiệt, gần đây ngay cả một chỗ trú mưa cũng không có, sao cô lại xui xẻo như vậy?
Bạch Hiểu Nguyệt oán trách trong lòng một lúc, dứt khoát lười trú, dù sao cũng chật vật như vậy rồi. Bộ dạng này của cô cũng không bắt được xe, vậy phải làm sao bây giờ?
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở ngã tư đường, đang định băng qua đường thì đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu trắng đang chạy về phía này. Người đàn ông trong xe hơi nhíu mày, đôi tay với khớp xương rõ ràng không ngừng gõ trên cửa sổ, phát ra âm thanh thanh thúy, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khép hờ.
Mọi người thường nói, đàn ông nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất, có lẽ chính là hình ảnh này đây.
Bên trong xe bật nhạc êm dịu, xe vẫn lái rất bình ổn, đột nhiên thắng gấp, người đàn ông hơi nghiêng về phía trước, mày nhíu chặt lại.
/3109
|