Trong lời nói của Hướng Thành Du mang theo mấy phần trêu chọc và nói đùa, Hứa Nam Tri ngồi dậy khỏi lòng cậu, gom lọn tóc loà xoà bên tai lại, giả vờ ấn lên bụng cậu, mặt không đỏ tim không đập uy hiếp: "Phải, tôi là người mang thù như vậy, cậu tốt nhất cẩn thận một chút cho tôi."
Nghe vậy, Hướng Thành Du khẽ bật cười, dựa đầu vào lưng ghế, cười một cách lười biếng lại tuỳ ý, "Vậy phải nhớ kỹ, tốt nhất là nhớ em cả đời."
Giọng nói của cậu vẫn luôn trầm thấp dễ nghe, lúc này có lẽ là đang bị bệnh nên mang theo chút suy yếu không dễ nhận ra, Hứa Nam Tri liếc nhìn gương mặt không chút huyết sắc của cậu, nhanh chóng cài dây an toàn lại, lại trở về chỗ của mình cài dây rồi khởi động xe lần nữa chạy về phía trước.
Đi được nửa đường, Hướng Thành Du cảm thấy trong dạ dày như thiêu như đốt, lòng bàn tay xoa xoa lên miếng dán, mí mắt nặng nề mở lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài giây sau, trong giọng nói xen lẫn chút nghi hoặc, "Chị Nam Tri, có phải chị đi lộn rồi không, đây không phải là đường về nhà em."
Hứa Nam Tri nhìn chằm chằm tình hình giao thông đằng trước, xoay vô lăng bằng một tay, "Đi bệnh viện trước."
Quả thật lúc này Hướng Thành Du đau quá nên không phản đối nữa, nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói khe khẽ, "Đến nơi, chị kêu em một tiếng."
"Được." Hứa Nam Tri liếc mắt nhìn cậu một cái, giơ tay tăng hệ thống sưởi lên một nấc.
Bệnh viện trực thuộc Đại học Y gần nhất có nửa tiếng lái xe, lúc chiếc Audi màu đen dừng lại ở cổng bệnh viện, Hướng Thành Du đã ngủ say, nói chính xác ra là cậu đã rơi vào hôn mê cường độ nhẹ.
Viêm dạ dày cấp tính cùng với sốt nhẹ nhưng cũng may tình hình không nghiêm trọng lắm, không có xuất hiện vết thủng nên không cần phẫu thuật, truyền nước biển là được.
Phòng bệnh ở bệnh viện eo hẹp nên tạm thời không có giường trống, cho dù là ban đêm nhưng phòng truyền dịch cũng kín người. Hứa Nam Tri gọi điện thoại cho bạn tốt nhờ đối phương sắp xếp một phòng bệnh.
Y tá đâm kim cho Hướng Thành Du, lại chỉnh tốc độ truyền dịch, dặn dò: "Hết nước hoặc có vấn đề gì thì cứ bấm chuông đầu giường."
"Được, cảm ơn." Hứa Nam Tri nói.
"Không có gì."
Sau khi y tá đi, Hứa Nam Trì tìm được cái ghế trong góc phòng bệnh rồi để bên giường ngồi xuống, Hướng Thành Du vẫn đang ngủ say, hô hấp trầm thấp ổn định.
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh không tốt, có thể nghe thấy tất cả các loại chạy nhảy ầm ĩ bên ngoài hành lanh, thậm chí là có thể nghe thấy tiếng ồn ào cười nói của phòng bệnh sát vách cùng tiếng xem tivi.
Hứa Nam Tri ngồi bên cạnh một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài, gõ lên cửa phòng bệnh cách vách, cũng may đối phương không phải là người không nói lý nên giảm âm lượng tivi xuống cũng làm giảm đi tiếng ồn ào.
Quay trở lại phòng bệnh đã yên lặng đi rất nhiều.
Hứa Nam Tri dịch dịch chăn cho Hướng Thành Du, trong lúc vô tình ngón tay đụng vào mu bàn tay đang truyền dịch của cậu, xúc cảm lành lạnh.
Cô lại đi ra ngoài tìm y tá xin một cái chai truyền dịch trống rồi vào trong rót nước nóng, đặt nó dưới lòng bàn tay của Hướng Thành Du qua lớp chăn.
Hơi nóng nhanh chóng truyền qua.
Hướng Thành Du trong lúc mê man cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng bất thường, hơi hơi nhúc nhích đầu ngón tay rồi nhanh chóng tỉnh lại, cơn sốt nhẹ khiến mắt cậu xuất hiện rất nhiều tơ máu.
Hứa Nam Tri đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn qua, "Cậu sao rồi?"
"Không tốt lắm." Hướng Thành Du ngủ một lúc, miệng có hơi khô, giọng cũng có hơi khàn, "Chị Nam Tri, em có hơi khát."
Hứa Nam Tri rót cho cậu ly nước nhưng vì nước quá nóng nên không uống ngay được bèn để ở trên bàn cho nguội bớt.
Hướng Thành Du nhìn hành động của cô, vô thức liếm khoé môi. Hứa Nam Tri lại vì hành động này của cậu mà hiểu lầm ý cậu, nhét cái nắp lại để vào chỗ cũ, "Cậu đợi một lát."
"Hả?"
Không đợi cậu hỏi kỹ, Hứa Nam Tri đã đi ra ngoài, lúc quay về trong tay có thêm hai cái tăm bông, đứng ở bên giường nhìn cậu từ trên cao, "Uống tạm một chút trước đi."
Hướng Thành Du hiểu được ý của cô, không chỉ không giải thích mà bản thân lúc này cũng không vội, ngược lại còn được voi đòi tiên, "Được, vậy làm phiền chị rồi."
Hứa Nam Tri hừ cười một tiếng, cầm lấy tăm bông thấm nước ấm, cúi người để lên môi cậu, hai người vì hành động này mà sát lại gần.
Hướng Thành Du không chớp mắt nhìn cô, trong ánh mắt có hơi mờ ám.
Hứa Nam Tri cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với cậu, rủ mắt, hàng mi dài cong vút hơi rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, hết thảy động tĩnh xung quanh đều bị phóng đại vô hạn.
Cứ thấm như vậy được một phần ba ly nước.
Dường như Hướng Thành Du đã thoả mãn nên giơ tay nắm lấy cổ tay cô, "Được rồi."
Hứa Nam Tri bị bất ngờ chạm phải ánh mắt của cậu, lòng bàn tay nóng hổi lây lên da cô qua một lớp áo mỏng.
Dừng vài giây.
Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần trước, muốn giãy tay ra lui về sau nhưng không ngờ Hướng Thành Du lại dùng lực nắm tay cô càng chặt hơn, "Hứa Nam Tri."
Cô không còn cách nào đành phải ngước mắt lên nhìn cậu.
Môi của Hướng Thành Du dính nước, lại vì bị ốm mà có hơi hồng hơn bình thường, trong lúc nói vô cùng cuốn hút, "Người kia là ai?"
"Cái gì?" Hỏi xong câu này, Hứa Nam Tri phúc chí tâm linh, mặc dù nghi hoặc nhưng lời nói lại vô cùng chắc chắn, "Cậu thấy rồi."
Hướng Thành Du không phủ nhận, nhàn nhạt nói: "Cho nên người đó là ai."
"Cậu buông tôi ra trước đã."
"Không." Hướng Thành Du có hơi ngây thơ nói.
"......" Hứa Nam Tri đối mặt với cậu vài giây, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, "Bạn trai cũ."
Hướng Thành Du buông cánh tay cô ra với vẻ mặt "Em biết", rõ ràng để ý muốn chết nhưng lại ra vẻ bình thường hỏi: "Sao anh ta lại ở đó?"
"Sao tôi biết được, đã nhiều năm tôi không liên lạc với anh ta rồi." Hứa Nam Tri xoa xoa chỗ vừa bị cậu nắm theo bản năng.
Hướng Thành Du nghe thấy mấy chữ "đã nhiều năm không liên lạc" này, trong mắt chứa ý cười, "Ồ, đã nhiều năm không liên lạc à, vậy thật sự rất trùng hợp."
Hứa Nam Tri nhìn cậu, không muốn cười, "Có lẽ anh ta làm việc trong toà nhà văn phòng chỗ tôi phỏng vấn. Nếu hôm nay tôi đi làm ở công ty này, nói không chừng sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy."
"......."
Hiếm khi Hứa Nam Tri thấy cậu kinh ngạc, khẽ hừ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch sắp hết bèn bấm chuông đầu giường.
Y tá nhanh chóng lại đây thay chai truyền dịch mới.
Đề tài ban nãy bị cắt ngang, Hướng Thành Du im lặng hồi lâu, cũng không có tìm cơ hội thích hợp nhắc lại nữa.
Đợi đến lúc truyền dịch xong cũng đã qua rạng sáng, Hứa Nam Tri đỡ Hướng Thành Du quấn mình trong sương mù quay trở về xe, lúc đóng cửa bị cơn gió lạnh thổi qua.
Hứa Nam Tri xoa xoa ngón tay có hơi lành lạnh, "Tôi đưa cậu về."
Hướng Thành Du gật gật đầu, nói: "Được."
Đến nơi, Hứa Nam Tri làm người tốt đến cùng liền đưa cậu vào tận trong nhà mới tính là kết thúc, cô lấy chìa khoá xe trên bàn, "Xe của cậu tôi lái về trước, sáng mai tôi lại lái qua đây."
Hướng Thành Du lại duỗi tay nắm cổ tay cô, giữ lại nói: "Đã muộn thế này rồi, không bằng chị ở đây một đêm đi, dù sao trong nhà em cũng có phòng trống."
Hứa Nam Tri rất chống cự với kiểu sắp xếp này, "Vẫn là quên đi, không tiện lắm."
"Sao lại không tiện?" Hướng Thành Du buông tay ra rồi dựa lưng vào sofa, "Cũng có để cho chị ngủ chung phòng với em đâu."
"......."
Hứa Nam Tri còn muốn nói từ chối nhưng Hướng Thành Du bắt đầu sáp lại gần, "Hơn nữa, lần trước chị uống say, em ở lại nhà chị ngủ sofa một đêm, lúc đó chị cũng có nói không tiện đâu."
Hứa Nam Tri nghĩ, lúc đó tôi say như vậy, tôi cũng đâu biết cậu ở lại.
"Hơn nữa, bây giờ em lại là người bệnh, người bệnh là cần được chăm sóc." Hướng Thành Du liếc nhìn cô một cái, cười một tiếng, "Chị Nam Tri, chị không thể quẳng đi như vậy được, lỡ như nửa đêm em đột nhiên phát bệnh gì, sợ sáng mai chị đến chỉ có thể nhặt xác em thôi."
Nghe chứ.
Nghe! Chứ!!!
Lời này là tiếng người à???
Hứa Nam Tri kinh bỉ nhìn cậu một cái rồi ném chìa khoá lên trên bàn, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, tức giận nói: "Được, tôi đợi ngày mai rồi nhặt xác cậu."
Hướng Thành Du đạt được mục đích nên tâm tình vô cùng sung sướng, giới thiệu kết cấu trong nhà cho cô, "Phòng bên trái hành lang là phòng ngủ của em, đối diện là phòng ngủ phụ, bên cạnh là thư phòng của em."
Cậu lại quay đầu chỉ chỉ bên cạnh, "Đây là phòng bếp và phòng vệ sinh, bên trong còn có phòng chứa đồ nhỏ."
Hứa Nam Tri cắt ngang lời cậu, "Cậu không cần nói kỹ như vậy, tôi chỉ là tá túc một đêm, cũng không phải ở đây lâu dài."
Hướng Thành Du lại cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn."
"......" Hứa Nam Tri lười nói thêm với cậu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, chuẩn bị đun ấm nước nóng.
Hướng Thành Du nghe thấy tiếng lộn xộn trong phòng bếp, giơ tay quẹt mũi một cái, quay đầu nói về phía phòng bếp: "Chị Nam Tri, ra giường trong phòng ngủ phụ còn chưa trải, có thể còn làm phiền chị lát nữa phải trải một chút."
Tiếng nước trong phòng bếp ngừng lại, Hứa Nam Tri ló đầu ra, bất mãn oán giận, "Hướng Thành Du, sao cậu lại lắm chuyện thế."
Cậu cười, "Không phải em bị ốm sao, có hơi ốm yếu phải không?"
Hứa Nam Tri oán thầm, ốm yếu cái rắm.
-
Sau khi cắm ấm nước, Hứa Nam Tri rửa tay, lúc đi ra khỏi phòng bếp, Hướng Thành Du đã mang ra giường sạch sẽ ra.
Lúc Hứa Nam Tri thay ra giường mới cảm thấy có hơi chẳng hiểu ra sao, rõ ràng cô mới là khách ở lại nhưng kết quả lại như chủ nhà.
Bận trước bận sau, còn phải chăm sóc tổ tông nào đó.
Nghĩ đến đây, động tác trong tay Hứa Nam Tri dừng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hướng Thành Du thấy cô ngừng lại thì lên tiếng hỏi, "Sao vậy chị?"
"Không sao." Hứa Nam Tri không để bản thân nghĩ nhiều về chuyện cô và Hướng Thành Du trở thành như bây giờ, rốt cuộc là cô dung túng hơi nhiều hay là cậu được voi đòi tiên, chỉ là yên lặng tăng nhanh tốc độ làm việc lên.
Thu dọn giường xong, ấm điện bên ngoài cũng phát ra tiếng nước sôi, Hứa Nam Tri đặt gối đầu trong tay xuống, "Nước sôi rồi, cậu đi uống thuốc đi."
"Được." Lúc này Hướng Thành Du lại khá nghe lời.
Hứa Nam Tri không ra ngoài với cậu mà lấy điện thoại trong túi ra, tìm thấy ổ điện rồi cắm sạc vào, sau đó đứng tại chỗ ngẩn người.
Hướng Thành Du uống thuốc xong lại quay về phòng ngủ của mình tìm bộ đồ ngủ nam chưa cắt mác, "Chị Nam Tri, chị có muốn đi tắm trước không?"
Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần rồi nói một tiếng "được."
Có một máy giặt tích hợp trong phòng tắm, trong lúc Hứa Nam Tri tắm thì cô thay quần áo ra cho vào đó rồi chọn giặt nhanh với sấy khô.
Đợi đến lúc tắm xong đi ra, quần áo cũng gần gần khô. Cô mặc lại nội y rồi mặc bộ đồ ngủ mà Hướng Thành Du đưa, thu dọn quần áo rồi đi ra.
Hướng Thành Du không ở trong phòng khách, có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên cậu đi ra khỏi phòng ngủ, mái tóc vẫn còn ướt, cũng thay bộ quần áo ngủ, như là vừa mới tắm xong.
Áo ngủ trên người Hứa Nam Tri là lúc cậu vừa mới chuyển qua đây mua, mua về mới phát hiện lấy nhầm size, nhỏ hơn một số.
Bây giờ bộ quần áo nhỏ hơn một cỡ mặc trên người Hứa Nam Tri cũng lớn hơn một cỡ, ống quần bị cô xắn lên vài nấc lộ ra mắt cá chân đẹp đẽ.
Áo cũng rộng thùng thình, tay áo cũng dư ra cả một đoạn.
Hướng Thành Du bước lên một bước rồi duỗi tay xắn tay áo lên cho cô, lông mi hơi nâng lên, "Cũng muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Bầu không khí vào ban đêm luôn vi diệu và mờ ám quá mức, Hứa Nam Tri có hơi không dám nhìn vào mắt cậu, tầm mắt dừng ở trên vai cậu.
Chỗ đó có một giọt nước nhỏ từ tóc xuống nên sẫm hơn một chút so với màu sắc xung quanh.
"Ngủ ngon." Cô nói.
Hướng Thành Du "ừm" một tiếng, "Ngủ ngon."
Trước khi hai người quay về phòng mình, Hứa Nam Tri thấy tóc cậu vẫn còn ướt lại dặn dò, "Nhớ sấy khô tóc hẵng ngủ."
Hướng Thành Du giơ tay sờ tóc theo bản năng rồi nâng mắt nhìn cô, như là ám chỉ cái gì.
"Đừng nhìn tôi, tôi không sấy tóc cho cậu đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ." Nói xong câu này, mặt Hứa Nam Tri không chút thay đổi đóng cửa phòng lại.
Hướng Thành Du đứng yên một lúc, mãi đến khi thấy ánh sáng trong phòng bị tắt đi mới xoay người đi về phòng mình.
Cách một cánh cửa, Hứa Nam Tri ở trong phòng nghe thấy tiếng đóng cửa phòng đối diện, trở mình rồi kéo chăn lên tận đỉnh đầu, cả người chìm vào trong đó.
Ngủ đi.
Ngủ rồi sẽ không nghĩ lung tung nữa.
-
Sáng hôm sau, Hứa Nam Tri vì có hơi lạ giường nên hơn bảy giờ đã tỉnh, lúc nằm trên giường lấy lại tinh thần nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên bên ngoài.
Nghe kỹ như là vang ra từ phòng bếp.
Cô giơ tay dụi dụi lỗ tai rồi xốc chăn ra đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, Hướng Thành Du mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám đang bận rộn, Hứa Nam Tri đến gần mới nhìn thấy chiếc tạp dề màu hồng dâu mà cậu đang mặc bên ngoài quần áo của mình.
Thoạt nhìn có hơi buồn cười nên cô không nhịn được mà bật cười.
Có lẽ Hướng Thành Du cũng đoán ra cô đang cười cái gì, không cảm thấy khó chịu cũng không ngại mà bình tĩnh giải thích: "Mua đồ ở siêu thị được tặng, không phải mua."
Hứa Nam Tri kéo dài tiếng "à", "Cậu mặc hợp lắm, rất đẹp."
Hướng Thành Du không trả lời, động tác thuần thục chiên xong hai quả trứng gà bỏ lên đĩa, "Trong tủ nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới, chị đi rửa mặt trước đi."
"Được."
Hơn bảy rưỡi, hai người ngồi ở bàn ăn bữa sáng.
Hứa Nam Tri ăn một miếng cháo, hỏi: "Dạ dày cậu đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Hướng Thành Du nhìn cô, "Tối qua chị ngủ không ngon sao?"
Hứa Nam Tri "ừm" một tiếng, "Tôi lạ giường."
"Vậy đợi lát nữa ăn cơm xong, chị ngủ một lát đi."
"Được." Hứa Nam Tri vạch trần ý nghĩ nhỏ của cậu, "Tôi về nhà ngủ, nếu không thì tôi ở lại chỗ này cũng không ngủ ngon."
"......."
Ăn bữa sáng xong, Hứa Nam Tri thay quần áo ngủ ra mặc lại quần áo của mình, trong thời gian đó Hướng Thành Du đã thay xong đồ ra ngoài, "Em đưa chị về."
"Thôi." Hứa Nam Tri cúi đầu chỉnh lại áo khoác, "Cậu ở nhà nghỉ ngơi đi."
Hướng Thành Du duỗi tay kéo cổ áo cho cô, nghiêm túc vuốt cho phẳng lại, lặp lại một cách kiên quyết không cho từ chối: "Em đưa chị về."
Hứa Nam Tri chạm phải ánh mắt của cậu, chút kiên trì không còn sót nhiều lắm trong lòng lại thoả hiệp với cậu lần nữa, "Được rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp yêu nhau rồi nghen.
Nghe vậy, Hướng Thành Du khẽ bật cười, dựa đầu vào lưng ghế, cười một cách lười biếng lại tuỳ ý, "Vậy phải nhớ kỹ, tốt nhất là nhớ em cả đời."
Giọng nói của cậu vẫn luôn trầm thấp dễ nghe, lúc này có lẽ là đang bị bệnh nên mang theo chút suy yếu không dễ nhận ra, Hứa Nam Tri liếc nhìn gương mặt không chút huyết sắc của cậu, nhanh chóng cài dây an toàn lại, lại trở về chỗ của mình cài dây rồi khởi động xe lần nữa chạy về phía trước.
Đi được nửa đường, Hướng Thành Du cảm thấy trong dạ dày như thiêu như đốt, lòng bàn tay xoa xoa lên miếng dán, mí mắt nặng nề mở lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài giây sau, trong giọng nói xen lẫn chút nghi hoặc, "Chị Nam Tri, có phải chị đi lộn rồi không, đây không phải là đường về nhà em."
Hứa Nam Tri nhìn chằm chằm tình hình giao thông đằng trước, xoay vô lăng bằng một tay, "Đi bệnh viện trước."
Quả thật lúc này Hướng Thành Du đau quá nên không phản đối nữa, nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói khe khẽ, "Đến nơi, chị kêu em một tiếng."
"Được." Hứa Nam Tri liếc mắt nhìn cậu một cái, giơ tay tăng hệ thống sưởi lên một nấc.
Bệnh viện trực thuộc Đại học Y gần nhất có nửa tiếng lái xe, lúc chiếc Audi màu đen dừng lại ở cổng bệnh viện, Hướng Thành Du đã ngủ say, nói chính xác ra là cậu đã rơi vào hôn mê cường độ nhẹ.
Viêm dạ dày cấp tính cùng với sốt nhẹ nhưng cũng may tình hình không nghiêm trọng lắm, không có xuất hiện vết thủng nên không cần phẫu thuật, truyền nước biển là được.
Phòng bệnh ở bệnh viện eo hẹp nên tạm thời không có giường trống, cho dù là ban đêm nhưng phòng truyền dịch cũng kín người. Hứa Nam Tri gọi điện thoại cho bạn tốt nhờ đối phương sắp xếp một phòng bệnh.
Y tá đâm kim cho Hướng Thành Du, lại chỉnh tốc độ truyền dịch, dặn dò: "Hết nước hoặc có vấn đề gì thì cứ bấm chuông đầu giường."
"Được, cảm ơn." Hứa Nam Tri nói.
"Không có gì."
Sau khi y tá đi, Hứa Nam Trì tìm được cái ghế trong góc phòng bệnh rồi để bên giường ngồi xuống, Hướng Thành Du vẫn đang ngủ say, hô hấp trầm thấp ổn định.
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh không tốt, có thể nghe thấy tất cả các loại chạy nhảy ầm ĩ bên ngoài hành lanh, thậm chí là có thể nghe thấy tiếng ồn ào cười nói của phòng bệnh sát vách cùng tiếng xem tivi.
Hứa Nam Tri ngồi bên cạnh một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài, gõ lên cửa phòng bệnh cách vách, cũng may đối phương không phải là người không nói lý nên giảm âm lượng tivi xuống cũng làm giảm đi tiếng ồn ào.
Quay trở lại phòng bệnh đã yên lặng đi rất nhiều.
Hứa Nam Tri dịch dịch chăn cho Hướng Thành Du, trong lúc vô tình ngón tay đụng vào mu bàn tay đang truyền dịch của cậu, xúc cảm lành lạnh.
Cô lại đi ra ngoài tìm y tá xin một cái chai truyền dịch trống rồi vào trong rót nước nóng, đặt nó dưới lòng bàn tay của Hướng Thành Du qua lớp chăn.
Hơi nóng nhanh chóng truyền qua.
Hướng Thành Du trong lúc mê man cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng bất thường, hơi hơi nhúc nhích đầu ngón tay rồi nhanh chóng tỉnh lại, cơn sốt nhẹ khiến mắt cậu xuất hiện rất nhiều tơ máu.
Hứa Nam Tri đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn qua, "Cậu sao rồi?"
"Không tốt lắm." Hướng Thành Du ngủ một lúc, miệng có hơi khô, giọng cũng có hơi khàn, "Chị Nam Tri, em có hơi khát."
Hứa Nam Tri rót cho cậu ly nước nhưng vì nước quá nóng nên không uống ngay được bèn để ở trên bàn cho nguội bớt.
Hướng Thành Du nhìn hành động của cô, vô thức liếm khoé môi. Hứa Nam Tri lại vì hành động này của cậu mà hiểu lầm ý cậu, nhét cái nắp lại để vào chỗ cũ, "Cậu đợi một lát."
"Hả?"
Không đợi cậu hỏi kỹ, Hứa Nam Tri đã đi ra ngoài, lúc quay về trong tay có thêm hai cái tăm bông, đứng ở bên giường nhìn cậu từ trên cao, "Uống tạm một chút trước đi."
Hướng Thành Du hiểu được ý của cô, không chỉ không giải thích mà bản thân lúc này cũng không vội, ngược lại còn được voi đòi tiên, "Được, vậy làm phiền chị rồi."
Hứa Nam Tri hừ cười một tiếng, cầm lấy tăm bông thấm nước ấm, cúi người để lên môi cậu, hai người vì hành động này mà sát lại gần.
Hướng Thành Du không chớp mắt nhìn cô, trong ánh mắt có hơi mờ ám.
Hứa Nam Tri cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với cậu, rủ mắt, hàng mi dài cong vút hơi rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, hết thảy động tĩnh xung quanh đều bị phóng đại vô hạn.
Cứ thấm như vậy được một phần ba ly nước.
Dường như Hướng Thành Du đã thoả mãn nên giơ tay nắm lấy cổ tay cô, "Được rồi."
Hứa Nam Tri bị bất ngờ chạm phải ánh mắt của cậu, lòng bàn tay nóng hổi lây lên da cô qua một lớp áo mỏng.
Dừng vài giây.
Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần trước, muốn giãy tay ra lui về sau nhưng không ngờ Hướng Thành Du lại dùng lực nắm tay cô càng chặt hơn, "Hứa Nam Tri."
Cô không còn cách nào đành phải ngước mắt lên nhìn cậu.
Môi của Hướng Thành Du dính nước, lại vì bị ốm mà có hơi hồng hơn bình thường, trong lúc nói vô cùng cuốn hút, "Người kia là ai?"
"Cái gì?" Hỏi xong câu này, Hứa Nam Tri phúc chí tâm linh, mặc dù nghi hoặc nhưng lời nói lại vô cùng chắc chắn, "Cậu thấy rồi."
Hướng Thành Du không phủ nhận, nhàn nhạt nói: "Cho nên người đó là ai."
"Cậu buông tôi ra trước đã."
"Không." Hướng Thành Du có hơi ngây thơ nói.
"......" Hứa Nam Tri đối mặt với cậu vài giây, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, "Bạn trai cũ."
Hướng Thành Du buông cánh tay cô ra với vẻ mặt "Em biết", rõ ràng để ý muốn chết nhưng lại ra vẻ bình thường hỏi: "Sao anh ta lại ở đó?"
"Sao tôi biết được, đã nhiều năm tôi không liên lạc với anh ta rồi." Hứa Nam Tri xoa xoa chỗ vừa bị cậu nắm theo bản năng.
Hướng Thành Du nghe thấy mấy chữ "đã nhiều năm không liên lạc" này, trong mắt chứa ý cười, "Ồ, đã nhiều năm không liên lạc à, vậy thật sự rất trùng hợp."
Hứa Nam Tri nhìn cậu, không muốn cười, "Có lẽ anh ta làm việc trong toà nhà văn phòng chỗ tôi phỏng vấn. Nếu hôm nay tôi đi làm ở công ty này, nói không chừng sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy."
"......."
Hiếm khi Hứa Nam Tri thấy cậu kinh ngạc, khẽ hừ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch sắp hết bèn bấm chuông đầu giường.
Y tá nhanh chóng lại đây thay chai truyền dịch mới.
Đề tài ban nãy bị cắt ngang, Hướng Thành Du im lặng hồi lâu, cũng không có tìm cơ hội thích hợp nhắc lại nữa.
Đợi đến lúc truyền dịch xong cũng đã qua rạng sáng, Hứa Nam Tri đỡ Hướng Thành Du quấn mình trong sương mù quay trở về xe, lúc đóng cửa bị cơn gió lạnh thổi qua.
Hứa Nam Tri xoa xoa ngón tay có hơi lành lạnh, "Tôi đưa cậu về."
Hướng Thành Du gật gật đầu, nói: "Được."
Đến nơi, Hứa Nam Tri làm người tốt đến cùng liền đưa cậu vào tận trong nhà mới tính là kết thúc, cô lấy chìa khoá xe trên bàn, "Xe của cậu tôi lái về trước, sáng mai tôi lại lái qua đây."
Hướng Thành Du lại duỗi tay nắm cổ tay cô, giữ lại nói: "Đã muộn thế này rồi, không bằng chị ở đây một đêm đi, dù sao trong nhà em cũng có phòng trống."
Hứa Nam Tri rất chống cự với kiểu sắp xếp này, "Vẫn là quên đi, không tiện lắm."
"Sao lại không tiện?" Hướng Thành Du buông tay ra rồi dựa lưng vào sofa, "Cũng có để cho chị ngủ chung phòng với em đâu."
"......."
Hứa Nam Tri còn muốn nói từ chối nhưng Hướng Thành Du bắt đầu sáp lại gần, "Hơn nữa, lần trước chị uống say, em ở lại nhà chị ngủ sofa một đêm, lúc đó chị cũng có nói không tiện đâu."
Hứa Nam Tri nghĩ, lúc đó tôi say như vậy, tôi cũng đâu biết cậu ở lại.
"Hơn nữa, bây giờ em lại là người bệnh, người bệnh là cần được chăm sóc." Hướng Thành Du liếc nhìn cô một cái, cười một tiếng, "Chị Nam Tri, chị không thể quẳng đi như vậy được, lỡ như nửa đêm em đột nhiên phát bệnh gì, sợ sáng mai chị đến chỉ có thể nhặt xác em thôi."
Nghe chứ.
Nghe! Chứ!!!
Lời này là tiếng người à???
Hứa Nam Tri kinh bỉ nhìn cậu một cái rồi ném chìa khoá lên trên bàn, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, tức giận nói: "Được, tôi đợi ngày mai rồi nhặt xác cậu."
Hướng Thành Du đạt được mục đích nên tâm tình vô cùng sung sướng, giới thiệu kết cấu trong nhà cho cô, "Phòng bên trái hành lang là phòng ngủ của em, đối diện là phòng ngủ phụ, bên cạnh là thư phòng của em."
Cậu lại quay đầu chỉ chỉ bên cạnh, "Đây là phòng bếp và phòng vệ sinh, bên trong còn có phòng chứa đồ nhỏ."
Hứa Nam Tri cắt ngang lời cậu, "Cậu không cần nói kỹ như vậy, tôi chỉ là tá túc một đêm, cũng không phải ở đây lâu dài."
Hướng Thành Du lại cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn."
"......" Hứa Nam Tri lười nói thêm với cậu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, chuẩn bị đun ấm nước nóng.
Hướng Thành Du nghe thấy tiếng lộn xộn trong phòng bếp, giơ tay quẹt mũi một cái, quay đầu nói về phía phòng bếp: "Chị Nam Tri, ra giường trong phòng ngủ phụ còn chưa trải, có thể còn làm phiền chị lát nữa phải trải một chút."
Tiếng nước trong phòng bếp ngừng lại, Hứa Nam Tri ló đầu ra, bất mãn oán giận, "Hướng Thành Du, sao cậu lại lắm chuyện thế."
Cậu cười, "Không phải em bị ốm sao, có hơi ốm yếu phải không?"
Hứa Nam Tri oán thầm, ốm yếu cái rắm.
-
Sau khi cắm ấm nước, Hứa Nam Tri rửa tay, lúc đi ra khỏi phòng bếp, Hướng Thành Du đã mang ra giường sạch sẽ ra.
Lúc Hứa Nam Tri thay ra giường mới cảm thấy có hơi chẳng hiểu ra sao, rõ ràng cô mới là khách ở lại nhưng kết quả lại như chủ nhà.
Bận trước bận sau, còn phải chăm sóc tổ tông nào đó.
Nghĩ đến đây, động tác trong tay Hứa Nam Tri dừng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hướng Thành Du thấy cô ngừng lại thì lên tiếng hỏi, "Sao vậy chị?"
"Không sao." Hứa Nam Tri không để bản thân nghĩ nhiều về chuyện cô và Hướng Thành Du trở thành như bây giờ, rốt cuộc là cô dung túng hơi nhiều hay là cậu được voi đòi tiên, chỉ là yên lặng tăng nhanh tốc độ làm việc lên.
Thu dọn giường xong, ấm điện bên ngoài cũng phát ra tiếng nước sôi, Hứa Nam Tri đặt gối đầu trong tay xuống, "Nước sôi rồi, cậu đi uống thuốc đi."
"Được." Lúc này Hướng Thành Du lại khá nghe lời.
Hứa Nam Tri không ra ngoài với cậu mà lấy điện thoại trong túi ra, tìm thấy ổ điện rồi cắm sạc vào, sau đó đứng tại chỗ ngẩn người.
Hướng Thành Du uống thuốc xong lại quay về phòng ngủ của mình tìm bộ đồ ngủ nam chưa cắt mác, "Chị Nam Tri, chị có muốn đi tắm trước không?"
Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần rồi nói một tiếng "được."
Có một máy giặt tích hợp trong phòng tắm, trong lúc Hứa Nam Tri tắm thì cô thay quần áo ra cho vào đó rồi chọn giặt nhanh với sấy khô.
Đợi đến lúc tắm xong đi ra, quần áo cũng gần gần khô. Cô mặc lại nội y rồi mặc bộ đồ ngủ mà Hướng Thành Du đưa, thu dọn quần áo rồi đi ra.
Hướng Thành Du không ở trong phòng khách, có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên cậu đi ra khỏi phòng ngủ, mái tóc vẫn còn ướt, cũng thay bộ quần áo ngủ, như là vừa mới tắm xong.
Áo ngủ trên người Hứa Nam Tri là lúc cậu vừa mới chuyển qua đây mua, mua về mới phát hiện lấy nhầm size, nhỏ hơn một số.
Bây giờ bộ quần áo nhỏ hơn một cỡ mặc trên người Hứa Nam Tri cũng lớn hơn một cỡ, ống quần bị cô xắn lên vài nấc lộ ra mắt cá chân đẹp đẽ.
Áo cũng rộng thùng thình, tay áo cũng dư ra cả một đoạn.
Hướng Thành Du bước lên một bước rồi duỗi tay xắn tay áo lên cho cô, lông mi hơi nâng lên, "Cũng muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Bầu không khí vào ban đêm luôn vi diệu và mờ ám quá mức, Hứa Nam Tri có hơi không dám nhìn vào mắt cậu, tầm mắt dừng ở trên vai cậu.
Chỗ đó có một giọt nước nhỏ từ tóc xuống nên sẫm hơn một chút so với màu sắc xung quanh.
"Ngủ ngon." Cô nói.
Hướng Thành Du "ừm" một tiếng, "Ngủ ngon."
Trước khi hai người quay về phòng mình, Hứa Nam Tri thấy tóc cậu vẫn còn ướt lại dặn dò, "Nhớ sấy khô tóc hẵng ngủ."
Hướng Thành Du giơ tay sờ tóc theo bản năng rồi nâng mắt nhìn cô, như là ám chỉ cái gì.
"Đừng nhìn tôi, tôi không sấy tóc cho cậu đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ." Nói xong câu này, mặt Hứa Nam Tri không chút thay đổi đóng cửa phòng lại.
Hướng Thành Du đứng yên một lúc, mãi đến khi thấy ánh sáng trong phòng bị tắt đi mới xoay người đi về phòng mình.
Cách một cánh cửa, Hứa Nam Tri ở trong phòng nghe thấy tiếng đóng cửa phòng đối diện, trở mình rồi kéo chăn lên tận đỉnh đầu, cả người chìm vào trong đó.
Ngủ đi.
Ngủ rồi sẽ không nghĩ lung tung nữa.
-
Sáng hôm sau, Hứa Nam Tri vì có hơi lạ giường nên hơn bảy giờ đã tỉnh, lúc nằm trên giường lấy lại tinh thần nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên bên ngoài.
Nghe kỹ như là vang ra từ phòng bếp.
Cô giơ tay dụi dụi lỗ tai rồi xốc chăn ra đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, Hướng Thành Du mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám đang bận rộn, Hứa Nam Tri đến gần mới nhìn thấy chiếc tạp dề màu hồng dâu mà cậu đang mặc bên ngoài quần áo của mình.
Thoạt nhìn có hơi buồn cười nên cô không nhịn được mà bật cười.
Có lẽ Hướng Thành Du cũng đoán ra cô đang cười cái gì, không cảm thấy khó chịu cũng không ngại mà bình tĩnh giải thích: "Mua đồ ở siêu thị được tặng, không phải mua."
Hứa Nam Tri kéo dài tiếng "à", "Cậu mặc hợp lắm, rất đẹp."
Hướng Thành Du không trả lời, động tác thuần thục chiên xong hai quả trứng gà bỏ lên đĩa, "Trong tủ nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới, chị đi rửa mặt trước đi."
"Được."
Hơn bảy rưỡi, hai người ngồi ở bàn ăn bữa sáng.
Hứa Nam Tri ăn một miếng cháo, hỏi: "Dạ dày cậu đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Hướng Thành Du nhìn cô, "Tối qua chị ngủ không ngon sao?"
Hứa Nam Tri "ừm" một tiếng, "Tôi lạ giường."
"Vậy đợi lát nữa ăn cơm xong, chị ngủ một lát đi."
"Được." Hứa Nam Tri vạch trần ý nghĩ nhỏ của cậu, "Tôi về nhà ngủ, nếu không thì tôi ở lại chỗ này cũng không ngủ ngon."
"......."
Ăn bữa sáng xong, Hứa Nam Tri thay quần áo ngủ ra mặc lại quần áo của mình, trong thời gian đó Hướng Thành Du đã thay xong đồ ra ngoài, "Em đưa chị về."
"Thôi." Hứa Nam Tri cúi đầu chỉnh lại áo khoác, "Cậu ở nhà nghỉ ngơi đi."
Hướng Thành Du duỗi tay kéo cổ áo cho cô, nghiêm túc vuốt cho phẳng lại, lặp lại một cách kiên quyết không cho từ chối: "Em đưa chị về."
Hứa Nam Tri chạm phải ánh mắt của cậu, chút kiên trì không còn sót nhiều lắm trong lòng lại thoả hiệp với cậu lần nữa, "Được rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp yêu nhau rồi nghen.
/101
|